← Quay lại trang sách

Chương 2457 Nghi điểm(2)

Nếu trước đây Phong Thiên Vực không rêu rao liên minh với Hoàng Thiên Vực của họ, thì bọn họ có chết cũng mặc, chẳng có ai quan tâm đến những chuyện này.

Nhưng vấn đề là trước khi chết bọn họ đã công khai chuyện liên minh, thế thì chuyện này có liên quan đến Hoàng Thiên Vực rồi, hơn nữa còn là liên quan rất lớn.

Mặc dù Tô Tín biết Phong Thiên Vực đã liên minh với Hoàng Thiên Vực, nhưng hắn vẫn tiêu diệt Phong Thiên Vực, chứng tỏ hắn không hề nể mặt Hoàng Thiên Vực, chuyện này mà Hoàng Thiên Vực có thể nhẫn nhịn được, thì biết để mặt mũi ở đâu?

Không thu được lợi, nhưng không thể vô duyên vô cớ gây thù oán với Tô Tín, cuộc giao dịch này có tổn thất rất lớn.

Lúc này, Điền Chân, võ giả Chân Võ Cảnh của Hoàng Thiên Vực bước tới và nói: “Vực chủ, chuyện ở Phong Thiên Vực, Hoàng Thiên Vực của chúng ta nên có thái độ như thế nào?”

Khương Viên Trinh nói: “Tô Tín đã giết tất cả người ở Phong Thiên Vực?”

Điền Chân lắc đầu nói: “Chuyện này cũng không hẳn, Tô Tín không phải kẻ ngốc, giết nhiều võ giả như vậy cũng không tốt cho hắn.

Chỉ là hắn muốn phong cấm tu vi của tất cả võ giả ở Phong Thiên Vực, sau đó ném xuống những nơi như hầm mỏ để bọn họ làm lao động, chiêu này sẽ khiến cuộc sống của những võ giả đó còn tồi tệ hơn cái chết.”

Khương Viên Trinh lắc đầu, tất nhiên các võ giả ở Phong Thiên Vực sống hay chết hắn không quan tâm, nhưng dù sao họ cũng là đồng minh, vì thể diện của bản thân, hắn cũng phải quan tâm đến vấn đề này một chút.

“Cho người theo ta đến Dịch Kiếm Môn một chuyến, đưa những võ giả của Phong Thiên Vực về. Nhân tiện, lĩnh giáo thực lực của vị Tô đại nhân đó luôn.” Khương Viên Trinh trầm giọng nói.

Điền Chân giật mình nói: “Vực chủ, ngươi muốn động thủ với Tô Tín kia sao?”

Khương Viên Trinh lắc đầu nói: “Hoàng Thiên Vực ta cũng không muốn đánh một trận vô duyên vô cớ này, nhưng nếu không đánh một trận, sợ người khác cho rằng Nhân hoàng ta nhu nhược, dễ ức hiếp.

Nhưng ngươi đừng lo, bây giờ chúng ta không phải liều chết với Tô Tín, chỉ cần lĩnh giáo thực lực của đối phương, thăm dò chi tiết là đủ rồi.”

Nghe Khương Viên Trinh nói điều này, Điền Chân cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Đối thủ của Hoàng Thiên Vực chưa bao giờ là Tô Tín, bắt đầu từ khi còn ở hạ giới, bọn họ đã xem sự huy hoàng của Nhất Thế hoàng triều làm mục tiêu để tiến lên rồi.

Ở giai đoạn này, chiến đấu với Tô Tín cho đến chết không có ích lợi gì cho Hoàng Thiên Vực hiện tại.

Một ngày sau, Tô Tín và Lữ Phá Thiên lại đến Dịch Kiếm Môn, nhìn thấy bọn họ đi rồi về, Lâm Lạc Viêm và Sở Bất Phàm có hơi ngạc nhiên.

Tô Tín hỏi: “Tất cả các võ giả ở Phong Thiên Vực đã bị phong cấm tu vi rồi?”

Lâm Lạc Viêm gật đầu nói: “Tất cả đã xong, bọn ta đang phân loại theo thực lực trước đây của họ, sau khi tuyển chọn xong bọn ta sẽ gửi qua cho Tô đại nhân.”

Tô Tín gật đầu nói: “Khoan hãy lo chuyện này, trước tiên gọi các võ giả của Phong Thiên Vực ra đây cho ta.”

Nghe được lời nói của Tô Tín, Lâm Lạc Viêm cũng không hỏi thêm câu nào, dù sao có thể nói toàn bộ Phong Thiên Vực đều bị Tô Tín đánh hạ, cho nên mọi chuyện đương nhiên là do Tô Tín làm chủ.

Hàng vạn võ giả từ Phong Thiên Vực tập trung vào quảng trường Dịch Kiếm Môn, gần như lấp đầy toàn bộ quảng trường.

Một nhóm võ giả từ Phong Thiên Vực nhìn Tô Tín với ánh mắt kinh hoàng. Rõ ràng, cảnh Tô Tín hạ sát hai Chân Võ Cảnh trước đó vẫn còn nguyên trong ký ức của họ.

Vốn dĩ Tô Tín đã rời đi rồi, nhưng hắn lại đột nhiên xuất hiện ở đây, khiến những võ giả Phong Thiên Vực này có chút bất an.

Tô Tín nhẹ giọng nói: “Các ngươi không cần phải sợ, ta chỉ là tới đây tìm một người, tìm xong ta liền rời đi, yên tâm, ta sẽ không giết các ngươi.”

Nghe thấy Tô Tín nói không giết, những người này thở phào nhẹ nhõm, hiển nhiên bọn họ đều đã bị phong cấm tu vi, căn bản không thể chạy xa, nếu Tô Tín lựa chọn giết bọn họ vào lúc này, vậy thì bọn họ thật sự chẳng khác gì những con kiến, đều bị bóp chết hết, thậm chí không một ai có thể chạy thoát.

Nhìn thấy những võ giả của Phong Thiên Vực, Tô Tín nghiêm nghị nói: “Ở đây ai là đệ tử chân truyền của Thường Khôn, đứng lên cho ta.”

Ngay khi những lời này vừa nói ra, các võ giả Phong Thiên Vực có mặt đều thất kinh nhìn nhau, nhưng không ai thốt ra lời nào, kẻ ngốc cũng biết, bây giờ Tô Tín đột nhiên tìm được đệ tử chân truyền của vực chủ không hẳn là chuyện tốt lành.

Tô Tín nhướng mày nói: “Sao? Không ai nói gì?”

Những người có mặt vẫn im lặng, mặc dù bây giờ tất cả đều là tù nhân, nhưng nên biết là Thường Khôn chỉ mới chết cách đây vài ngày, dư uy vẫn còn đó.

Hơn nữa, những võ giả Phong Thiên Vực này không thể làm loại chuyện vực chủ vừa chết thì bán đứng đệ tử của hắn, nên dù Tô Tín có hỏi thế nào, họ cũng không nói gì.

Tô Tín nhìn những võ giả Phong Thiên Vực này với ánh mắt lạnh lùng, những người này vẫn còn chút khí phách, chẳng có ai vừa đầu hàng đã bắt đầu khúm núm luồn cúi.

Nhưng đối với Tô Tín của hiện tại mà nói, hắn vẫn ước có một người như vậy.