← Quay lại trang sách

Chương 2464 Ra tay(2)

Mặc dù Tô Tín tiến bộ nhiều, nhưng Khương Viên Trinh thân là hậu duệ Nhân Hoàng cũng không phải kẻ yếu!

Đối diện cú đấm của Tô Tín, Khương Viên Trinh vẫn đánh ra một đấm. Một đấm đánh ra, chín con rồng vàng trên Cửu Long bào mặc trên người Khương Viên Trinh dường như sống lại, gầm rống xuất hiện quanh người hắn, tùy theo cú đấm giáng xuống, chớp mắt long ngâm gào thét, ý vương đạo và bá đạo vô biên ngưng tụ ở trong đó, khủng bố lạ thường.

Bàn về ứng dụng của công pháp logn khí, mạch Khương thị từng là hậu duệ của Nhân Hoàng mạnh hơn Đại Chu gấp vô số lần.

Song quyền va chạm vào nhau, vô luận là cú đấm ngưng tụ vương đạo, bá đạo thành một của Khương Viên Trinh, hay cú đấm dung hợp muôn vàn võ đạo vào trong của Tô Tín, sogn quyền đụng vào nhau bộc phát ra uy năng tựa như diệt thế.

Dư ba nổ tung, Chân Vũ như đám người Lữ Phá Thiên tự nhiên là có thể lờ đi, nhưng người thường khác thì không chịu nổi.

Lúc này Thích Đạo Huyền miệng tụng kinh văn, trong khoảnh khắc chân khí ngưng tụ thành kinh Phật bay đi giữa không trung, ngưng tụ thành một lĩnh vực màn sáng màu vàng, bao phủ Dịch Kiếm Môn vào trong, cũng bao phủ đám võ giả của Hoàng Thiên Vực trên xe chiến thượng cổ.

Hai tên chí cường giả Thần Kiều cảnh va chạm, uy năng đã mạnh mẽ đến cực độ, chẳng qua nhìn từ mặt ngoài thì thực lực của hai bên xấp xỉ nhau, một kích này khó mà phân ra thắng thua.

Khi chân khí cuồng bạo này sắp nổ tugn, Duy Ngã Đạo Kiếm trong tay Tô Tínđã ra khỏi vỏ, một kiếm tách làm đôi, một kiếm đâm mây, Thiên Ngoại Phi Tiên, một kiếm xé đấ, Tử Khí Đông Lai!

Hai kiếm phogn tỏa tất cả đường lui quanh người Khương Viên Trinh, khiến hắn không thể tránh né, chỉ có thể cứng rắn đỡ.

Khóe môi Khương Viên Trinh cogn lên:

Hơi thú vị!"

Dứt lời,một thanh cổ kiếm Thanh Đồng hơi tầm thường xuất hiện trong tay Khương Viên Trinh.

Lữ Phá Thiên ở bên dưới hét to một tiếng:

“Nhân Hoàng Kiếm!”

Trong thiên hạ này không có nhiều thần binh, nhưng cũng không ít, dù sao võ giả có thọ mệnh, nhưng thần binh chỉ cần không bị hư hao thì có thể tồn tại vĩnh viễn, cho nên thế gian này lưu truyền lại thần binh với số lượng khá nhiều.

Trong đám thần binh không có cấp bậc rõ ràng, thí dụ như Duy Ngã Đạo Kiếm của Tô Tín xếp lớp giữa trên trong thầnb inh, nhưng Ma Long Đoạt Tâm Đao của Đại Thiên Ma Tôn ngày xưa nhất định là đứng đầu.

Nhưng nếu ngươi hỏi thầnb inh nào mạnh nhất, vậy mọi người sẽ nói cho ngươi, nhất định là Nhân Hoàng Kiếm!

Thần binh được Nhân Hoàng năm xưa tự mình đúc ra, thần binh chí cường dính máu của bảy vị Đại Thánh của Yêu tộc, Nhân Hoàng Kiếm!

Lữ Phá Thiên là đích tuyền của ma đạo, từ trong điển tịch của một số tổ tiên Huyết Ma Giáo mà hắn thu thập được thì đã xem nhiều miêu tảe về Nhân Hoàng Kiếm.

Khương Viên Trinh cầm cổ kiếm Thanh Đồng trông không bắt mắt này rõ ràng là thần binh chí cường trong truyền thuyết, Nhân Hoàng Kiếm!

Nhưng lúc này Triệu Cửu Lăng thản nhiên nói:

“Đừng chuyện bé xé to, Nhân Hoàng Kiếm thật sự vĩnh viễn chỉ nằm trong tay Nhân Hoàng, dù được Nhân Hoàng cho phép thì người khác vẫn không thể vận dụng.”

“Thứ này căn bản không phải thần binh, mà là một thanh hung binh! Lây dính máu của bảy vị Đại Thánh của Yêu tộc, khí hugn thần trên Nhân Hoàng Kiếm đó trừ Nhân Hoàng ra có ai đè ép được? Dù là mấy vị Thông Thiên ngày xưa cũng không thể, càng miễn bàn Khương Viên Trinh.”

“Nhân Hoàng Kiếm trước mắt chẳng qua là đồ dỏm được Hoàng Thiên Vực tạo ra sau này, nhưng trong đó cũng bỏ vào phế liệu lúc xưa Nhân Hoàng đúc Nhân Hoàng Kiếm, và một giọt máu của Đại Thánh Yêu tộc, tuy cũng là cấp bậc thần binh nhưng thua xa Nhân Hoàng Kiếm thật.”

Nghe Triệu Cửu Lăng nói như vậy, Lữ Phá Thiên mới thở phào một hơi, hắn lúc này cũng phản ứng lại, trong tay của Khương Viên Trinh không thể nào có Nhân Hoàng Kiếm thật sự được.

Nếu Khương Viên Trinh sở hữu Nhân Hoàng Kiếm thì với uy năng của thanh kiếm,Tiên Vực đã không tách rời.

Lúc này trong chiến trường, Nhân Hoàng Kiếm giả trong tay Khương Viên Trinh tỏa ra uy áp nặng nề, hắn không phải chủ tu kiếm đạo, nhưng thân là mạch hoàng tộc, võ đạo Nhân Hoàng truyền xuống tự nhiên là mang theo một phần kiếm đạo cường đại.

Nhân Hoàng Kiếm giả chém xuống, một kiếm này nhìn như tầm thường, nhưng đợi đến kiếm thế rơi xuống thì mới nháy mắt bùng nổ, kiếm khai sơn hà!

Đại khí vô cùng, cũng là kiếm thế vô cùng bá đạo, mặc kệ ngươi là người hay Yêu Vương cường đại thượng cổ to mấy trăm trượng đều phải bị nhát kiếm này xé rách.

Hai kiếm của Tô Tín chém xuống, tiên ma lực hợp hai thành một, thay đổi liên tục, nhưng bị nhát kiếm kia mạnh mẽ xé rách, bộc phát ra uy năng kinh thế khiến thiên địa chấn động.

Võ kỹ của Tô Tín vốn nổi tiếng là cương mãnh bá đạo, nhưng bộ tộc Khương thị thân là hoàng tộc, bọn họ truyền thưa võ kỹ tự nhiên cũng vô cùng đại khí.

Hai bên cùng một khuôn mẫu, khi hai người đánh nhau gần như biến thành lực lượng đơn thuần nghiền nát.

Khương Viên Trinh nhìn Tô Tín, thản nhiên nói:

“Tiên Ma Chi Kiếm? Khá lắm, giờ thì đến lượt ta!”

Dứt lời, Nhân Hoàng Kiếm giả trong tay Khương Viên Trinh đột nhiên bắn ra kim mang, nhưng nhìn kỹ thì trong kim mang thế nhưng còn ẩn giấu một chút màu máu, uy áp nghiêm nghị, toát ra khí tức như hồng hoang thượng cổ.