Chương 2471 Tính toán của yêu tộc
Những yêu tộc vừa ra đời đã có lực lượng cực mạnh, tương lai được ấn định là yêu vương mãi mãi chỉ chiếm số ít, tựa như Đại Kim Bằng Vương, bộ tộc của hắn chính là hậu duệ Thiên Bằng thượng cổ, nhưng sau khi trận chiến thượng cổ kết thúc, bộ tộc này chỉ còn lại một mình hắn, có thể nói ngay khi hắn chết đi, Thiên Bằng nhất tộc thuần huyết sẽ hoàn toàn bị diệt tộc.
Còn các yêu tộc khác, mặc dù thiên phú sức mạnh đều cường đại hơn nhân tộc, nhưng bọn họ muốn tiến thêm một bước lại khó hơn nhân tộc, hạn chế do vấn đề chủng tộc mang đến còn lớn hơn cả thiên phú của võ giả nhân tộc.
Ví dụ như hiện tại, Tam Mục Giao Vương trong số năm yêu vương, ban đầu bản thể của hắn chỉ là một con xà yêu phổ thông, tương lai mạnh nhất cũng chỉ tới cảnh giới đại yêu, toàn bộ nhờ vào sự khổ tu của bản thân hắn và các cơ duyên mới có thể đến cảnh giới yêu vương.
Thậm chí bản thể của người mạnh nhất yêu tộc hiện tại trong truyền thuyết - Bắc Địa Long Vương cũng không phải long chủng huyết mạch cao quý gì, chỉ là một con giao long ruộng cạn phổ thông, mạnh hơn xà yêu bình thường, nhưng hắn có thể vươn tới trình độ tiếp cận đại thánh như bây giờ, cũng dựa vào chính bản thân hắn.
Ngày xưa yêu tộc trong thiên hạ nhiều như thế, nhưng có thể đột phá hạn chế chủng tộc, vươn tới đỉnh cao chủng tộc mình không thể đạt tới giống Bắc Địa Long Vương và Tam Mục Giao Vương, những nhân vật này trước giờ luôn là số ít.
Đương nhiên so với nhân tộc, thứ yêu tộc không thiếu nhất là thời gian, thứ thiếu nhất cũng là thời gian.
Cường giả Chân Vũ cảnh, Pháp Tướng cảnh chỉ có tuổi thọ năm trăm năm, so với yêu tộc động một chút là tuổi thọ mấy vạn năm, thật sự quá ít.
Nhưng tương tự thời gian một yêu tộc từ khi còn nhỏ đến lúc trưởng thành mặc dù bất đồng, nhưng đều có đơn vị ngàn năm.
Còn nhân tộc thì khác, thời gian trăm năm đã có thể tạo ra một thế hệ cường giả, thậm chí hiện tại trên giang hồ, những người dưới một trăm tuổi đã trở thành Chân Vũ giống như Tô Tín và Mạnh Kinh Tiên cũng không ít.
Phát hiện này làm mấy người Liệt Phong Hổ Vương có chút nản lòng, nhân tộc hưng thịnh là xu thế tất yếu, điểm này bọn họ đã nhìn ra từ thời thượng cổ, đến bây giờ chẳng qua nhiều nhất chỉ là xác định lại lần nữa thôi.
Lúc này, trong mắt Ngân Dực Lang Vương lóe lên vẻ thâm sâu, nói: “Chớ nóng vội, hiện tại các ngươi đều thấy được thực lực của nhân tộc, cũng không quá mạnh, tối thiểu nhân tộc giờ không phải nhân tộc cường đại thời Nhân Hoàng năm xưa. Đừng quên còn có đại kiếp nhân tộc, dẫu nhân tộc có thể an toàn vượt qua kiếp nạn này, bọn họ chắc hẳn cũng sẽ bị tổn thất nghiêm trọng, khi đó yêu tộc ta ở phía sau bỏ đá xuống giếng, thiên hạ này liều còn là của nhân tộc không? Vì vậy không cần lo lắng, trong khoảng thời gian này, chúng ta chỉ cần an ổn vững gót chân trên giang hồ, sẵn sàng tìm cơ hội làm suy yếu thế lực nhân tộc là đủ, không cần cứng đối cứng với bọn họ.”
Nghe thấy Ngân Dực Lang Vương nói như vậy, Liệt Phong Hổ Vương chỉ hừ lạnh một tiếng, không nói tiếp nữa.
Thực ra đối với hắn mà nói, hắn cũng không muốn quản quá nhiều yêu tộc muốn ra sao, trong trận chiến thượng cổ kia yêu tộc bọn họ thất bại hơi thảm hại, mặc dù không đến mức dọa sợ Liệt Phong Hổ Vương, nhưng cũng làm hắn hơi nản lòng thoái chí.
Trước đó Ngân Dực Lang Vương trào phúng nhân tộc nội đấu, thực tế ban đầu, yêu tộc bọn họ cũng có khác gì?
Nếu như ban đầu, yêu tộc bọn họ có thể đoàn kết nhất trí, cớ sao hồi xưa khi nhân tộc yếu nhất, bọn họ lại vùng lên được?
Quá khứ bảy vị đại thánh của yêu tộc đều bằng mặt mà không bằng lòng, lúc trước đúng là thực lực Nhân Hoàng mạnh, nhưng cũng không thể mạnh đến mức một phát giết sạch bảy vị đại thánh trong yêu tộc bọn họ.
Trên thực tế, hồi trước Nhân Hoàng lần lượt giết chết bảy vị đại thánh yêu tộc, sau khi liên tiếp giết bốn người, ba vị đại thánh còn lại rốt cục không nhịn được nữa, lúc bấy giờ mới liên thủ chuẩn bị đối phó Nhân Hoàng, đáng tiếc cuối cùng ba vị đại thánh liên thủ cũng bị Nhân hoàng giết sạch, trận chiến này đã đảo ngược khác biệt thực lực giữa nhân tộc và yêu tộc, đồng thời cũng đặt nền móng cho địa vị của Nhân Hoàng.
Dù sao với tương lai của yêu tộc, Liệt Phong Hổ Vương đã hoàn toàn mất hết ý chí, hiện tại hắn chỉ muốn một mình tiêu dao tự tại, quan tâm lắm thế làm gì, lần này ra ngoài, mục đích chủ yếu của hắn cũng chỉ là muốn đi ra dạo chơi thôi, những chuyện khác đều là thứ yếu.
Cùng lúc đó bên phía Tô Tín, sau khi tất cả mọi người tản đi, Tô Tín dẫn Lữ Phá Thiên thẳng đường tiến đến tòa thành nhỏ là nơi ở trước kia của Phong Thiên Vực.
Hiện giờ tòa thành nhỏ này đã không còn ai, mãi khi đến đây Tô Tín mới phát hiện, Phong Thiên Vực đã để lại toàn bộ tài nguyên ở nơi này, chỉ dẫn tất cả võ giả Phong Thiên Vực đến Dịch Kiếm Môn.
Lữ Phá Thiên chậc chậc thở dài: “Sư đệ, ngươi sắp phát tài rồi.”
Tô Tín cũng gật đầu, nhiều đồ tốt như vậy, lúc trước hắn suýt nữa đã bỏ qua, hắn còn tưởng rằng đây là một tòa thành rỗng cơ.