Chương 2666 Đỡ ba kiếm của ta
Dưỡng thương trong Hoàng Thiên Vực lâu như thế, thương thế của Khương Viên Trinh cũng đỡ hơn nhiều. Nhưng bởi những chuyện mà Đại Chu làm, cùng với tình cảnh của Khương gia bọn họ bây giờ, tính khí của Khương Viên Trinh vẫn luôn không tốt cho lắm. Vì lẽ đó, những đệ tử kia của Khương gia cũng đều cẩn thận tránh né hắn, tránh khỏi xui rủi đụng phải hắn.
Song, ngay vào lúc này, Hoàng Thiên Vực vang đến một tiếng thật lớn. Một luồng kiếm khí kinh khủng chập chờn truyền tới. Cái này khiến trong mắt Khương Viên Trinh nhất thời lộ ra vẻ tức giận.
“Vẫn còn chưa xong à? Thật cho là Hoàng Thiên Vực dễ bị bắt nạt hay sao?”
Nghĩ đến việc Hoàng Thiên Vực bọn họ chính là hậu duệ của Nhân Hoàng, xưng bá ở Tiên Vực vạn năm, đã có lúc nào bị người khác liên tục đánh đến cửa như vậy chưa? Đây quả thực là một sự sỉ nhục!
Khương Viên Trinh ngay lập tức bước ra một bước, đi ra bên ngoài Hoàng Long thành. Chỉ thấy bên ngoài Hoàng Long thành có một tên võ giả mặc y phục màu trắng cầm kiếm đứng lâm không. Phía dưới, một đám đệ tử Khương gia lộ ra vẻ hoảng sợ trong mắt.
Người nam nhân mặc đồ trắng kia chém ra một kiếm. Kiếm mang động trời chém ra, xé rách bầu trời, vô cùng lộng lẫy. Ở trong mắt mọi người, thiên địa cũng mất đi màu sắc, chỉ có duy nhất một kiếm này!
Một kiếm kinh diễm này khiến Khương Viên Trinh cũng có chút không kịp phản ứng lại, sửng sốt một hồi mới quát lên: “Dừng tay!”
Có điều, đợi đến khi hắn thốt lên câu này, một kiếm kia đã chém xuống. Trận pháp ngoài Hoàng Long thành ầm ầm một tiếng, ngay lập tức vỡ vụn!
Từ lần trước, sau khi trận pháp trong Hoàng Long thành bọn họ bị đám người Tô Tín công phá, Khương gia liền góp nhặt lại tài liệu, lại một lần nữa bố trí lại trận pháp của Hoàng Long thành. Kết quả bây giờ thì hay rồi. Còn chưa được bao lâu, trận pháp lại một lần nữa bị người khác chém nứt.
Sắc mặt Khương Viên Trinh đầy vẻ u ám, nói: “Rốt cuộc ngươi là ai? Dám xuất thủ với Hoàng Thiên Vực chúng ta? Thật sự cho là Hoàng Thiên Vực chúng ta dễ bị bắt nạt à?”
Người ra tay không phải ai khác, dĩ nhiên chính là Mạnh Kinh Tiên rồi.
Lúc này, đối mặt với Khương Viên Trinh tức giận, trên mặt Mạnh Kinh Tiên không có chút biểu cảm nào. Thậm chí, trong mắt hắn cũng không có bất kỳ tiêu cự nào. Hệt như thể hắn đang suy nghĩ viển vông vậy.
Người quen biết với Mạnh Kinh Tiên biết, ngoại trừ lúc hắn dùng kiếm, phần lớn thời gian hắn đều bày ra dáng vẻ như vậy.
Nhưng bây giờ, trong mắt Khương Viên Trinh, biểu cảm của Mạnh Kinh Tiên như vậy không khác gì đang xem thường Khương Viên Trinh hắn. Cái này cũng khiến sắc mặt hắn càng thêm âm trầm.
“Dịch Kiếm Môn, Mạnh Kinh Tiên.”
Lời vừa nói ra, trên mặt Khương Viên Trinh nhất thời lộ ra vẻ nghi ngờ.
Cái tên Mạnh Kinh Tiên dĩ nhiên hắn biết. Mạnh Kinh Tiên được gọi là người đứng đầu kiếm đạo trong giang hồ.
Ban đầu, Mạnh Kinh Tiên tiến vào trong mảnh vỡ Tiên Vực hắn chỉ là Chân Vũ. Bây giờ, hắn tìm đâu ra cơ duyên tấn thăng Thần Kiều cảnh cũng không có gì khó hiểu.
Song, cái Khương Viên Trinh khó hiểu chính là hai bên nước sông không phạm nước giếng. Tên Mạnh Kinh Tiên này vì cái gì mà đến tìm hắn gây phiền toái thế này?
Khương Viên Trinh hừ lạnh một tiếng, nói: “Hoàng Thiên Vực ta cùng Dịch Kiếm Môn của ngươi không thù không oán. Bây giờ ngươi đến Hoàng Thiên Vực chúng ta gây chuyện là ý gì?”
Mạnh Kinh Tiên lạnh nhạt nói: “Không thù không oán? Ngày xưa lúc Phong Thiên Vực mạnh hơn, đoạt Dịch Kiếm Môn của ta, có phải Hoàng Thiên Vực ngươi bao che cho Phong Thiên Vực hay không?”
Nghe lời này xong, Khương Viên Trinh thật muốn nôn ra máu. Thì ra cũng vì chuyện này mà Mạnh Kinh Tiến mới đến gây phiền hà với hắn?
Chuyện này với Khương Viên Trinh mà nói chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Huống chi chuyện này cũng đã được giải quyết từ sớm. Thậm chí, Mạnh Kinh Tiên mà không nói thì hắn cũng đã quên. Nào ngờ hôm nay Mạnh Kinh Tiên khí thế hùng hồn đến Hoàng Thiên Vực của hắn đập cửa chỉ vì một chuyện vốn chẳng có gì.
Khương Viên Trinh cắn răng nghiến lợi nói: “Chuyện này sớm đã giải quyết xong, chẳng lẽ ngươi không biết sao? Huống chi chuyện này cũng chỉ là ân oán giữa ta và Tô Tín. Hoàng Thiên Vực ta cũng không đến đoạt sơn môn Dịch Kiếm Môn các ngươi!”
Mạnh Kinh Tiên lắc lắc đầu, nói: “Ta không cần biết những thứ này. Dù sao ta chỉ biết, Phong Thiên Vực muốn đoạt sơn môn của Dịch Kiếm Môn ta chính là thủ hạ đồng minh của Hoàng Thiên Vực. Mặc dù Tô Tín đã giải quyết chuyện này, nhưng trong đó còn có ân oán của riêng Dịch Kiếm Môn nữa. Món nợ này ta sẽ tự đi đòi.
Cho nên hôm nay ta đến đây, tiếp ba kiếm của ta. Bất kể ngươi có chết hay không, ân oán đều chấm dứt. Sau chuyện này, Hoàng Thiên Vực các ngươi nếu muốn báo thù thì Mạnh Kinh Tiên ta cũng tiếp.”
Lời vừa nói ra, Khương Viên Trinh lại có cảm giác muốn nôn ra máu. Hắn căn bản chưa từng thấy qua loại người không biết phải trái thế này!
Đây là cái lối suy luận gì chứ? Tô Tín đã giải quyết chuyện hết rồi mà Mạnh Kinh Tiên hắn vẫn còn muốn đến đòi nợ. Đây quả thực là người cố chấp mà.