← Quay lại trang sách

Chương 2667 Đỡ ba kiếm của ta (2)

Vì lẽ đó, Khương Viên Trinh hừ lạnh một tiếng, nói: “Thật là cuồng vọng! Mạnh Kinh Tiên, chẳng lẽ nào ngươi cho là ngươi ở mãi trong mảnh vỡ Tiên Vực lâu như thế, tìm được mấy điểm cơ duyên thì liền trở thành vô địch thiên hạ à?”

Mạnh Kinh Tiên cũng không trả lời hắn. Nói chính xác thì Mạnh Kinh Tiên chỉ biết dùng kiếm trong tay mình để trả lời câu hỏi của hắn mà thôi!

Trong chớp mắt Khương Viên Trinh dứt lời, một đạo kiếm quang sáng chói cũng đã bay lên. Một kiếm sáng lòa cùng cả hoa lệ, tựa như lúc này gầm trời cuối đất đều chỉ có một kiếm như vậy thôi. Vô cùng chói mắt, cực kỳ… kinh diễm!

Trong mắt Khương Viên Trinh lóe lên một vẻ hoảng sợ. Kiếm đạo của tên Mạnh Kinh Tiên này quả nhiên mạnh mẽ đến tột cùng. Bất kể là Tiên Vực hay Hạ giới, nhiều năm qua như vậy, Khương Viên Trinh vẫn chưa từng thấy kiếm đạo đáng sợ như vậy bao giờ!

Tô Tín kiếm hóa Tam giới, hắn cũng đã từng thấy qua. Có điều, đơn thuần bàn về phương diện tu vi kiếm đạo, người trước mặt đây còn kinh khủng hơn Tô Tín!

Khương Viên Trinh phỏng theo Nhân Hoàng, trên thân kiếm trong tay cửu long gầm thét. Theo một kiếm hắn chém ra, hoàng đạo long khí rít lên, huyễn hóa thành chín con rồng vàng gầm thét.

Nhưng đối mặt với một kiếm này, chín con rồng vàng đều vỡ vụn tất cả. Ngay cả thanh thần binh phỏng theo kiếm của Nhân Hoàng trong tay Khương Viên Trinh cũng phát ra từng tiếng kêu gào!

Thần binh có linh. Là một thanh kiếm, khí linh của nó đều đang bày tỏ sự thần phục với một kiếm kia của Mạnh Kinh Tiên. Thậm chí, nếu như Khương Viên Trinh còn chưa luyện hóa hoàn toàn thanh kiếm phỏng theo kiếm của Nhân Hoàng kia, thì nói không chừng thanh kiếm này sẽ ngay lập tức nhận Mạnh Kinh Tiên làm chủ mất.

Một kiếm này chém xuống, Khương Viên Trinh không đỡ được. Thân hình của hắn ngay lập tức bị đánh bay, lui về phía sau. Trong nháy mắt cửu long vỡ nát, cánh tay của hắn cũng run rẩy.

Nhưng lúc này, Mạnh Kinh Tiên lại chém xuống một kiếm khác. Tinh hà giống như bị đảo ngược, giáng thẳng xuống ba ngàn thước. Một kiếm kia như giáng xuống từ trên trời, chia nhỏ bầu trời mênh mông!

Kiếm đầu tiên chỉ có thể khiến cho Khương Viên Trinh cảm giác kinh hãi. Nhưng kiếm thứ hai này lại khiến cho Khương Viên Trinh cảm nhận được sự hoảng sợ.

Mạnh Kinh Tiên này chẳng qua là chỉ mới bước vào Thần Kiều còn chưa được mấy năm. Rốt cuộc, hắn tìm được dị bảo gì giúp hắn nhanh chóng tăng cường thực lực bản thân tại Tiên Vực thế? Chỉ trong một thời gian ngắn như vậy, Mạnh Kinh Tiên mới chỉ chém hai kiếm. Nhưng hai kiếm này cũng khiến Khương Viên Trinh có cảm giác không thở nổi!

Thân hình Khương Viên Trinh nhanh chóng lui về phía sau. Hai tay hắn kết ấn. Trong nháy mắt, sau lưng hắn xuất hiện một hư ảnh mặc long bào to lớn. Mặc dù mờ mờ ảo ảo nhưng có thể thấy được uy nghiêm cùng ngang tàn đến mức tột cùng!

Cái này không phải hoàn toàn là Pháp Tướng của Khương Viên Trinh, mà là từ lần trước lúc trông thấy dấu ấn Nhân Hoàng xuất thủ. Khương Viên Trinh đã hợp nhất ý chí và khí thế của Nhân Hoàng trong dấu ấn Nhân Hoàng cùng với Pháp Tướng của hắn. Bấy giờ mới nghiên cứu ra được một chiêu thức. Đây là lần đầu tiên hắn áp dụng vào trong thực chiến.

Kết quả, một chiêu này chẳng có tác dụng gì với một kiếm của Mạnh Kinh Tiên. Một kiếm kinh diễm kia chém xuống, lần này Khương Viên Trinh lại hoàn toàn không ngăn được. Hắn bị hai kiếm của Mạnh Kinh Tiên chém cho hộc máu. Hắn bây giờ không khác gì với lúc bị Tô Tín, Tiết Chấn Nhạc, Đại Thiên Ma Tôn ba người vây giết. Chỉ có điều, Mạnh Kinh Tiên ra tay rất đơn giản, chỉ dùng có hai chiêu đã đánh cho Khương Viên Trinh bị thương hộc máu.

Mạnh Kinh Tiên mặt không cảm giác, trường kiếm trong tay hắn lại một lần nữa chém ra. Cửu tiêu lôi động, thiên hạ vô ngã!

Trong thoáng chốc này, tầm mắt của Khương Viên Trinh đều bị một kiếm này lấp đầy. Không còn người nào, không còn thiên địa, chỉ có một kiếm này!

Tức giận quát lên một tiếng, thanh kiếm phỏng theo kiếm Nhân Hoàng trong tay Khương Viên Trinh bạo phát ra một vầng sáng huyết sắc. Kiếm chém Xích Long, khai thiên tích địa!

Trong thoáng chốc này, Khương Viên Trinh bất ngờ thiêu đốt tinh huyết, sử dụng ngay thức cuối cùng trong Trảm Long Thất Thức chống lại Mạnh Kinh Tiên.

Dưới uy năng của một kiếm này, kiếm mang vô tận nổ tung. Toàn bộ Hoàng Long thành đều bắt đầu rung động. Đến khi sức mạnh tiêu tán, mọi người trông thấy thanh kiếm phòng theo kiếm Nhân Hoàng bị đánh bay sang một bên. Khương Viên Trinh đứng đó, sắc mặt nhợt nhạt vô cùng.

Nhìn Khương Viên Trinh, Mạnh Kinh Tiên dửng dưng nói: “Một chiêu kiếm pháp kia của ngươi cũng không tệ. Đáng tiếc, kiếm đạo của ngươi cũng rất yếu. Ngươi không phải là thuần kiếm tu. Tu vi kiếm đạo của ngươi cũng không đủ. Một chiêu kiếm pháp kia vào tay ngươi giống như ngọc không được mài giũa.”

Khương Viên Trinh nhìn Mạnh Kinh Tiên chằm chằm, cố gượng không ngã xuống. Nhưng khi hắn mới vừa mở miệng một cái, một đạo kiếm khí ầm ầm bùng nổ từ trong cơ thể hắn. Nhất thời, tinh huyết bắn ra, cả người hắn ngã xuống, khí tức suy yếu đến vô cùng.