Chương 2669 Thái Nhất Đạo Môn (2)
Trước đại kiếp thiên địa, trên giang hồ cũng có rất nhiều nhân vật kinh tài tuyệt diễm muốn đánh vào Thông Thiên. Những người này coi như không dựa vào nơi khác cũng có thể tiếp cận gần đến đỉnh cao Thông Thiên. Mạnh Kinh Tiên cũng chính là người như vậy.
Có điều, tin tức này với Tô Tín mà nói ngược lại cũng coi là tin tốt. Mạnh Kinh Tiên là đồng minh của hắn. Thực lực của Mạnh Kinh Tiên càng mạnh thì cũng đại diện cho việc tương lai, lúc tranh đoạt tiến vào Thông Thiên cảnh, Tô Tín cũng có thể có thêm được một phần trợ lực.
Vì vậy, sau khi nhận được tin tức này, Tô Tín chẳng qua chỉ nói cho Hinh Nhi một tiếng là sư phụ của nàng đã quay trở lại. Đã lâu không gặp, Hinh Nhi chắc chắn cũng phải trở về Dịch Kiếm Môn bái kiến sư phụ nàng một chút.
Căn dặn Lý Phôi đưa Hinh Nhi đến Dịch Kiếm Môn xong, Tô Tín lại một lần nữa bế quan, luyện hóa bảo vật nghi của Yêu Hoàng để lại mà Địa Tạng Vương cho hắn.
Mà lúc này, Lý Bá Dương một thân một mình đi đến núi hoang ở Nam Man.
Đất Nam Man nơi Thái Nhất Đạo Môn ẩn tu từ trước đến giờ đều là nơi đất hoang không người ở, chỉ có một vài man tộc qua lại. Thậm chí, càng vào sâu càng to lớn vô cùng, nơi đó có vô số độc trùng mãnh thú. Nơi này ngay cả man tộc cũng không muốn đi. Thế mà Thái Nhất Đạo Môn lại ẩn tu ở đất này.
Thật ra thì nơi ở của Thái Nhất Đạo Môn cũng không tính là bí mật gì quá lớn trên giang hồ. Người biết tin cũng không ít. Nhưng cho tới giờ cũng không có ai dám đi tùy ý quấy rầy người của Thái Nhất Đạo Môn.
Đừng tưởng rằng đạo sĩ không sát sinh. Thái Nhất Đạo Môn ghét nhất chính là có người quấy rầy bọn họ tu luyện. Mà một khi ngươi quấy rầy bọn họ, kết quả sau đó sẽ rất kinh khủng.
Lý Bá Dương đi thẳng một đường đến hướng sâu nhất trong núi Nam Man, đáp xuống giữa một sơn cốc.
Sơn cốc này so với những sơn cốc bình thường khác ở Nam Man không có gì khác biệt. Tuy nhiên nhìn kỹ ngươi sẽ có thể phát hiện, đám độc trùng mãnh thú kia tuyệt sẽ không xuất hiện ở phạm vi trong vòng mười dặm trong sơn cốc. Hệt như thể trong sơn cốc có thứ gì đó rất kinh khủng vậy.
Lý Bá Dương đi vào bên trong cốc, trước mắt sáng sủa rộng rãi. Cảnh tượng xuất hiện trước mắt Lý Bá Dương là một nơi giống như tiên cảnh, vô số đạo quan lầu các tinh xảo tọa lạc bên trong sơn cốc.
Mà ở chỗ trung tâm nhất trong sơn cốc kia chính là một cái thác nước nhỏ, có mấy chục con tiên hạc thủy điểu đang nô đùa trong đầm dưới thác nước.
Cái gọi là bế quan ẩn tu với võ giả tán tu bình thường chính là tìm một nơi hiếm dấu vết của con người, tìm đại một cái sơn động nào đó thì coi như là bế quan rồi.
Nhưng Thái Nhất Đạo Môn thì khác. Nói thế nào thì bọn họ cũng là một trong Tứ Đại Đạo Môn. Mặc dù Thái Nhất Đạo Môn tương đối thích bế quan, thì cũng phải chọn một nơi bế quan thoải mái một chút mới được.
Mà lúc này, mặc dù cảnh sắc bên trong sơn cốc không tệ, nhưng lại không thấy một tên võ giả nào. Lúc này, bỗng nhiên có một tên tiểu đạo sĩ đi ra từ bên trong thiền điện. Thấy Lý Bá Dương, tiểu đạo sĩ kia nhất thời kích động, hai mắt đỏ bừng, hô lớn: “Chưởng giáo!”
Tiểu đạo sĩ này chỉ có thực lực cảnh giới Hậu Thiên, hắn chính là một trong những đệ tử ban đầu Tạo Hóa Đạo Môn đưa đến Thái Nhất Đạo Môn.
Tiểu đạo sĩ kia chạy đến trước người Lý Bá Dương, cung kính thi lễ một cái, trên mặt mang vẻ mong đợi, hỏi: “Chưởng giáo, ngươi trở lại rồi. Trận chiến này Tạo Hóa Đạo Môn chúng ta có phải thắng rồi hay không? Có phải ngươi đến để dẫn chúng ta về hay không?”
Ban đầu, lúc Tạo Hóa Đạo Môn quyết định đưa những đệ tử này đến Thái Nhất Đạo Môn, bọn họ cũng không gạt những đệ tử này về tình hình của Tạo Hóa Đạo Môn. Cho nên ban đầu, những đệ tử Tạo Hóa Đạo Môn này đều rất thương tâm khổ sở. Cho rằng cả đời này của họ cũng không có cơ hội trở về Tạo Hóa Đạo Môn.
Không ngờ, lúc này mới chưa được bao lâu, hắn đã thấy Chưởng giáo đến đây. Đây chẳng phải là nói trận chiến này Tạo Hóa Đạo Môn bọn họ thắng rồi sao?
Những năm này, lúc đệ tử của Tạo Hóa Đạo Môn gia nhập Thái Nhất Đạo Môn, khi đó chính là lúc uy thế của Tạo Hóa Đạo Môn cường thịnh nhất. Lý Bá Dương chính là người đứng đầu thiên hạ. Tạo Hóa Đạo Môn bọn họ cũng là thế lực đứng đầu Chính đạo, là vua không ngai.
Vì thế, trong lòng bọn họ, chỉ cần có Lý Bá Dương ra tay thì bất kể đối thủ là ai, thắng lợi cũng nhất định trong tay Tạo Hóa Đạo Môn bọn họ.
Nhìn ánh mắt mong đợi của tên đệ tử Tạo Hóa Đạo Môn kia, Lý Bá Dương không đành lòng nói chân tướng chuyện xảy ra ra. Hắn chỉ gật đầu một cái, nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, Tạo Hóa Đạo Môn chúng ta thắng. Trên giang hồ nào có ai địch lại được Tạo Hóa Đạo Môn chúng ta?