← Quay lại trang sách

Chương 2714 Vũ Thiên Vực

Mà lúc này, trong Phạm Thiên Vực, Bì Già Đa La, nói chính xác hẳn là Phật Đà, hắn nhìn tin tức từ bên ngoài truyền tới, trong mắt lộ ra vẻ trầm tư, nói: “Vương Cửu Trọng, Vũ Thông Thiên? Hắn có phải là ngươi thật hay không? Nguyên Thần mất đi cũng có thể sống lại hay không? Hơn nữa, lại còn là sống lại ở bên trong Tiên Vực. Thú vị, rất thú vị!”

Phật Đà đứng dậy, lúc này, hai mắt mặc dù mang màu lam xanh nhưng nơi sâu trong tròng mắt lại mang một tia sáng màu vàng hết sức thần dị.

Căn dặn người Phạm Thiên Vực một chút, sau đó, Phật Đà liền ngay lập tức rời Phạm Thiên Vực, không rõ tung tích.

Mà lúc này, trong Thái Nhất Đạo Môn ở Thanh Châu, Lâm Trường Hà đứng tại đỉnh đạo quan mà bọn họ mới xây dựng xong, trong mắt lộ ra vẻ mê man.

Vương Cửu Trọng? Cái tên này rất xa lạ song hắn lại có cảm giác quen thuộc hết sức kỳ quái. Hệt như thể hắn từng quen biết với người này vậy.

Sau khi dung hợp với trí nhớ của Đạo Tổ, thực lực của Lâm Trường Hà đột nhiên tăng mạnh. Quan trọng nhất chính là hắn từ Hóa Thần tấn thăng một đường đến Thần Kiều. Quá trình này lại không có chút cảm giác hời hợt nào mà ngược lại mượt mà tự nhiên, hệt như bản thân hắn vốn có những sức mạnh này vậy.

Chỉ có điều, tác dụng phụ cũng có một chút. Mỗi lần hắn muốn tu luyện, Lâm Trường Hà liền cảm giác được bản thân hắn giống như lạc vào trong một thế giới khác, còn trải qua rất nhiều thứ. Nhưng mỗi lần tỉnh lại, hắn làm thế nào cũng không nhớ nổi nội dung bên trong. Song, trình độ dung hợp võ đạo bản thân lại mạnh hơn.

Ngày nào cũng như thế, Lâm Trường Hà cảm giác tâm tính của hắn cũng xảy ra biến hóa nào đó. Hệt như hắn đã biến thành một người khác.

Chỉ có điều, với biến hóa của hắn, Lâm Trường Hà không cảm giác được cái gì khó chịu. Cái này cũng không phải là biểu hiện do bị Nguyên Thần đoạt xác.

Lúc này, nghe được tin này, Lâm Trường Hà suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra được đầu mối gì. Hắn liền ngay lập tức nói với Huyền Trần Tử một tiếng rồi rời đi một mạch.

Mà lúc này, trong An Nam Đạo, chỗ ở của Vũ Thiên Vực, Triệu Tùng Đào bên này mới vừa đem Thất Sắc Liên Hoa về đến Vũ Thiên Vực.

An Nam Đạo rất gần đất Nam Man. Trong bốn mươi chín đạo Đại Chu, nơi này cũng là một trong những đạo cằn cỗi nhất. Ban đầu, lúc Vũ Thiên Vực hạ giới đã ở chỗ này, vẫn không đổi sang nơi khác.

Cái này cũng không phải vì Vũ Thiên Vực khiêm tốn mà là Vương Cửu Trọng lười chuyển nơi khác, lại còn phát sinh mâu thuẫn với thế lực võ lâm Hạ giới. Mặc dù thực lực của Vũ Thiên Vực có thể tiện tay nghiền ép phần lớn thế lực Hạ giới, song Vương Cửu Trọng ngại phiền. Vì lẽ đó cho nên Vũ Thiên Vực vẫn luôn ở bên trong An Nam Đạo.

Triệu Tùng Đào vừa mới trở lại, hai tên võ giả liền xông tới.

Một trong số đó là một người trung niên, tuổi khoảng bốn mươi, tướng mạo lạnh lùng, biểu cảm nghiêm túc, có thực lực Chân Vũ cảnh.

Hắn chính sư đệ của Vương Cửu Trọng, Tư Mộ Hàn. Con người nghiêm khác, thiết diện vô tư. Ngày thường, sự vụ lớn nhỏ trong Vũ Thiên Vực đều là do hắn quản lý. Nói Vương Cửu Trọng là vực chủ, chi bằng nói Tư Mộ Hàn là vực chủ còn hợp hơn.

Mà bên cạnh Tư Mộ Hàn chính là một thanh niên tuổi trên dưới ba mươi, tướng mạo thật thà chất phác có thực lực Dương Thần cảnh.

Người nãy cũng là nghĩa tử của Vương Cửu Trọng. Hơn nữa còn là nghĩa tử đầu tiên của Vương Cửu Trọng, đặt tên là Lý Mộc. Tính cách cũng giống như tên của hắn, ôn tồn chậm chạp. Không biết tu vi. Thực lực cũng chỉ có thể nói là căn cơ vững chắc nhưng không bằng so với Triệu Tùng Đào.

Trong số đông đảo các nghĩa tử của Vương Cửu Trọng, Lý Mộc cũng sớm đã xác định tương lai không cách nào chấp chưởng được Vũ Thiên Vực. Vì lẽ đó nên hắn cũng sớm đã đi theo Tư Mộ Hàn học tập quản lý tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong Vũ Thiên Vực. Coi như là nhân vật sẽ phụ tá cho vực chủ tương lai.

Trừ mê võ nghệ ra, Vương Cửu Trọng còn có một cái dở hơi đó chính là thu nhận nghĩa tử.

Thật ra thì cái gọi là nghĩa tử cũng không khác mấy so với học trò, sư đồ. Thậm chí, trong mắt phần lớn người trên giang hồ, đệ tử truyền nhân y bát của bản thân có khi còn quan trọng hơn cả nghĩa tử lẫn con ruột.

Nhưng Vương Cửu Trọng tới giờ cũng không thu nhận học trò, chỉ thu nhận nghĩa tử. Hơn nữa, phương thức giáo dục nghĩa tử của hắn cũng dựa theo cách dạy dỗ đệ tử vậy. Cho nên nhìn như thế, cái này cũng không khác gì việc thu nhận học trò, chỉ là đổi một cách gọi khác mà thôi.

Với cái thói dở hơi này của Vương Cửu Trọng, ngay cả trong Vũ Thiên Vực cũng có vài người không hiểu.