← Quay lại trang sách

Chương 2788 Thuyết phục

Tô Tín không trực tiếp trả lời. Hắn chẳng qua chỉ nói: “Thích Đạo Huyền đại sư, đến giờ ngươi vẫn chưa tìm được đệ tử của mình hay sao?”

Thích Đạo Huyền lắc đầu nói: “Liên Hoa Thiền Viện của ta nhất mạch tu Nhất Viên Thiện Tâm. Muốn tìm được thiên tài trong võ đạo là rất dễ. Nhưng muốn tìm được đệ tử để làm đệ tử nhất mạch Liên Hoa Thiền Viện ta lại chẳng dễ dàng như vậy.

Giang hồ này giống như một cái thùng nhuộm lớn. Có thể ở trong cái đống hỗn lộn này, chẳng có được mấy người sạch sẽ. Tâm cảnh đền đã vướng bụi. Cho nên bây giờ, bần tăng đã đặt mục tiêu của mình lên người bình thường, gia cảnh bình thường. Dù thiên phú võ đạo của hắn rất kém cỏi thì cũng được.”

Tô Tín gật đầu một cái. Lúc này hắn bỗng nhiên nói: “Thích Đạo Huyền đại sư, thật ra thì bây giờ ngươi không thu nạp được đệ tử nào cũng coi như là một chuyện tốt. Nếu như ngươi thực sự thu nạp được đệ tử, e là cũng không giữ được bao lâu.”

Thích Đạo Huyền cay mày nói: “Tô đại nhân có ý gì đây?”

Tô Tín không trả lời Thích Đạo Huyền ngay. Hắn chẳng qua chỉ lạnh nhạt nói: “Thích Đạo Huyền đại sư, lúc trước hẳn ngươi cũng thấy được cảnh Nhân Hoàng Kiếm đóng vào ẩn long mạch chứ?”

Thích Đạo Huyền gật đầu một cái. Trên mặt Tô Tín liền hiện ra vẻ nặng nề, hắn thấp giọng nói: “Vị Nhân Hoàng bệ hạ mà chúng ta cho là anh hùng đó không hề đơn giản. Chủ ý của hắn là gì ngươi có biết không?”

Vừa nói, Tô Tín liền ngay lập tức nói hết cho Thích Đạo Huyền nghe về suy đoán của Yêu tộc đối với Nhân Hoàng, cộng thêm suy đoán của bọn họ với chuyện này, bí mật của Nhân Hoàng, thậm chí cả việc hắn muốn Cửu Cực Quy Nhất cũng kể hết ra.

Những chuyện này cho đến giờ cũng chỉ có Mạnh Kinh Tiên cùng Địa Tạng Vương biết. Tô Tín chịu kể những chuyện này cho Thích Đạo Huyền nghe, dĩ nhiên là không phải có ý Thích Đạo Huyền sánh vai được với Mạnh Kinh Tiên và Địa Tạng Vương, mà là vị đại sư này là người phúc hậu hiếm có trong số cường giả trên giang hồ hiện nay.

Hơn nữa lần này, Tô Tín muốn thuyết phục đối phương, hắn cũng phải nói những chuyện này ra. Bằng không hắn không cách nào làm được.

Nghe được tin này, trong mắt Thích Đạo Huyền nhất thời lóe lên vẻ kinh hãi.

Thứ Tô Tín nói trước đó hắn chưa từng tiếp xúc qua. Thậm chí đây cũng là lần đầu hắn nghe nói đến. Cái này quả thực có chút dao động tam quan của hắn.

Theo bản năng, hắn muốn phản bác lại. Song nghĩ tới nghĩ lui, hắn cũng không nghĩ ra được chỗ nào để phản bác. Nếu như nói tất cả những thứ này đều là Tô Tín nói hươu nói vượn thì tài ăn nói bậy bạ của Tô Tín cũng có hơi mạnh rồi.

Thích Đạo Huyền mang theo sắc mặt kỳ lạ, nói: “Tô đại nhân, theo như những gì ngươi nói, Nhân Hoàng vốn là anh hùng Nhân tộc chúng ta thật ra là hạng người điên khùng, dã tâm bừng bừng. Mà Tô đại nhân ngươi, kẻ nhận bao lời chửi mắng trên giang lại là anh hùng muốn cứu thiên hạ? Việc ngươi giết Khương Viên Trinh, Hoàng Thiên Vực cũng là vì lo nghĩ cho chúng sinh?”

Tô Tín lắc đầu, nói: “Tô Tín ta dù làm không ít việc ác, nhưng ít nhất ta không giả tạo. Giết người là giết người. Mượn lắm cớ vô dụng như vậy mà làm gì?

Ta không có hứng thú làm anh hùng, cũng không muốn làm anh hùng. Những chuyện bây giờ ta làm chỉ là vì không muốn chết mà thôi.

Huống chi cứ cho là không có chuyện này, chỉ bằng việc Khương Viên Trinh dám xuất thủ với ta trên con đường Thông Thiên đó, ta cũng nhất định phải giết hắn.”

Tô Tín thẳng thừng như vậy lại khiến cho Thích Đạo Huyền có hơi kinh ngạc. Hắn hỏi: “Vậy lần này Tô đại nhân đến là vì thiên cơ trên người bần tăng? Chẳng lẽ Tô đại nhân ngươi cũng muốn giết bần tăng như giết Khương Viên Trinh?”

Tô Tín lắc đầu, nói: “Thực lực của Thích Đạo Huyền đại sư dĩ nhiên không thể so sánh với tên phế vật Khương Viên Trinh kia. Ta tới chỉ muốn đại sư giao cơ duyên Thông Thiên cảnh ra mà thôi.”

Thích Đạo Huyền không nhịn được, bật cười nói: “Tô đại nhân, đây chính là sức mạnh Thông Thiên cảnh. Bần tăng cho dù có bỏ qua cố chấp cũng không thể bỏ qua được sức mạnh nhường này.”

Tô Tín lắc đầu, nói: “Thích Đạo Huyền đại sư, rốt cuộc thì đệ tử quan trọng hay là sức mạnh Thông Thiên cảnh bây giờ của ngươi quan trọng?

Không phải ta đe dọa. Nếu như suy đoán của ta thành sự thật, Nhân Hoàng muốn thúc giục Tiên Vực dung nhập cùng Hạ giới thì cứ cho rằng Liên Hoa Thiền Viện ở trong một thế giới độc lập cũng sẽ không cách nào tránh khỏi!

Đến lúc đó, đừng nói ngươi không tìm được đệ tử mà cho dù ngươi tìm được đệ tử, e là cũng không sống nổi.”

Trên mặt Thích Đạo Huyền lộ ra vẻ hơi do dự. Lời của Tô Tín như vậy nếu đổi thành nói người khác, thì chỉ cần mới một câu đầu cũng đã đủ để đánh nhau rồi.

Nhưng Thích Đạo Huyền lại khác. Người này chính là người đàng hoàng hiếm có trong số đông đảo cường giả trên giang hồ. Quan trọng nhất chính là trong lòng Thích Đạo Huyền, đệ tử còn quan trọng hơn sức mạnh Thông Thiên cảnh.