Chương 2792 Hối hận của Phật Đà (3)
Dĩ nhiên bây giờ, Khương Viên Trinh chết đi thì cũng chỉ còn lại có chín người.
Nếu như đệ tử Niên bang bọn họ có thể trở thành đệ tử thân truyền của Thích Đạo Huyền, có mối quan hệ quan trọng thế này, thân phận của bọn họ không phải được tăng thêm một đoạn lớn hay sao? Thậm chí còn cao hơn cả Tranh Kiếm Minh đứng hàng đệ nhất trong Thiên Hạ Thất Bang ngày nay?
Cho nên, Niên Bang rất tích cực với việc này. Đầu tiên là rà soát một lượt đệ tử trong bang.
Lúc này, bên cạnh Giang lão tam, một tên bang chúng sáp đến gần, hỏi: “Tam ca, phía trên làm rắc rối như vậy, cái này cũng là trăm vạn người chỉ chọn một. Sao mãi mà không tuyển được ai thế?”
Giang lão tam khinh thường nói: “Ngươi thì biết cái gì? Đây là cường giả Thông Thiên cảnh chọn đệ tử. Thông Thiên cảnh là gì ngươi hiểu được không? Đó là nhân vật như Thần Tiên sống đó. Cho dù có là bang chủ chúng ta, gặp họ cũng phải cúi đầu ngoan ngoãn.
Đừng nói vạn dặm tìm một người, cho dù là mười vạn dặm chọn một cũng là chuyện bình thường. Đám thủ hạ chúng ta mà chọn được một trong số đám nhóc con này, thì chúng ta cũng sẽ gà chó theo lên trời đấy.
Đừng phí lời, con cháu của anh em thủ hạ chúng ta đều ở đây rồi?”
Tên bang chúng kia vội vàng nói: “Đều ở đây.”
Lúc này, Giang lão tam bỗng nhiên chỉ vào một tên trong số đám người bên ngoài, một đứa trẻ con mới hơn mười tuổi ngơ ngác hỏi: “Này là đứa nào?”
Trong đám trẻ con tuổi choai choai, một đứ bé ngây ngốc, ngơ ngác, có chút thấp đứng ở đó trông hoàn toàn không hợp, cực kỳ nổi bật.
Nghe được Giang lão tam hỏi, đám bang chúng thở dài một cái: “Tam ca, thằng nhóc này tên là Trương Tiểu Thần, cũng là người đáng thương. Ăn cơm của chúng ta hầu hết đều là người Niên Bang, nhưng cha hắn là người chết. Nó nói gì mà Niên Bang chúng ta giết người, không phải là tốt. Không chịu gia nhập Niên Bang chúng ta.
Bà nội nhà nó! Niên Bang chúng ta giết người, nhưng không giết thì cũng sẽ bị người khác giết. Không giết người thì Niên Bang chúng ta lấy cái gì mà tranh giành những bến tàu này?
Có lần, Niên Bang ta và một gia tộc nhỏ ở Xuyên Tây nảy sinh mẫu thuẫn. Cha hắn cũng đi chạy thuyền theo. Lần đó là gia tộc nhỏ ở Xuyên Tây kia vô lý, còn muốn động thủ trước, muốn đổi cùng giết tuyệt người trên thuyền của Niên Bang ta. Cha đứa bé kia chỉ là ngu ngốc chạy ra cản, kết quả bị người khác giết. Cũng chính vì có hắn ngăn ở trước nên Niên Bang ta mới có được mấy người chạy đi cầu viện.
Cha đứa bé kia mặc dù không phải người Niên Bang chúng ta nhưng cha hắn nói thế nào cũng là vì Niên Bang chúng ta mà chết, cho nên Niên Bang ta mới phụng dưỡng mẹ con hắn.
Ban đầu, Phương Đường chủ của Lập Hạ Đường chúng ta biết chuyện còn muốn nhận tiểu tử này làm con nuôi. Đáng tiếc, bởi cha hắn từng nói tương lai không thể gia nhập vào bang phái, cho nên hắn có chết cũng sẽ không vào Niên Bang chúng ta.
Có điều, Niên Bang chúng ta là Thiên Hạ Thất Bang, dĩ nhiên cũng cần phải nói đạo nghĩa. Hắn cho dù không gia nhập Niên Bang, Niên Bang ta cũng không không màng đến hắn. Vì thế nên mới để hắn đến đây mà nuôi đến giờ.
Chỉ có điều, vì nguyên nhân này mà những tiểu tử khác trong bang cũng có chút cô lập hắn, không chơi cùng hắn.”
Giang lão tam thản nhiên gật đầu một cái. Song cũng chẳng nói gì nhiều.
Đều ra ngoài lăn lộn trên giang hồ, chuyện sinh tử rất thường gặp, huống chi chuyện này Niên Bang bọn họ cũng đã làm hết tình hết nghĩa.
Mà lúc này, từ đằng xa, một chiếc thuyền khách dừng ở bên cạnh bến tàu. Mấy hòa thượng mặc tăng bào đi ra, nhìn dáng vẻ thì thực lực cũng không yếu.
Giang lão tam nhíu mày một cái, thủ hạ bang chúng kia cũng có hơi hiếu kỳ, nói:”"Gần đây hai đạo Giang Nam cùng Giang Bắc hình như luôn thấy được mấy hòa thượng này.”
Giang lão tam hừ lạnh một tiếng, nói: “Đều là người Phật môn, vốn Giang Nam đạo là do Hoàng Thiên Vực xưng tôn. Ngay cả Giang Bắc chúng ta thật ra cũng được coi là phạm vi thế lực của Hoàng Thiên Vực.
Nhưng Hoàng Thiên Vực chọc phải Tô đại nhân ở Tây Bắc Đạo nên bị Tô đại nhân tàn sát rồi. Đám người Phật môn liền bắt đầu đảo qua đảo lại ở hai nơi này, có thể là tính thu nhận học trò.
Chỉ có điều đám hòa thượng này thật là lo chuyện bao đồng. Các anh em Niên Bang của chúng ta bị giáo huấn nhiều lần, giận mà không dám nói gì. Dù sao phía sau bọn họ có thể là có cường giả Thông Thiên cảnh.
Bỏ đi, quan tâm gì mà nhiều đến vậy. Mau làm việc đi. Chuyện của những đại nhân vật phía trên, người thấp cổ bé họng như chúng ta không quản được.”
Dứt lời, Giang lão tam liền ngay lập tức lấy một hạt sen ra giao cho tên bang chúng kia, nói: “Đi cầm thứ này kiểm tra đám tiểu tử kia xem. Xem thử có ai có thể khiến cho hạt sen này sáng lên hay không. Cẩn thận chút, cái này là cường giả Thông Thiên cảnh cho, làm hư bắt đền cái mạng nhỏ của ngươi cũng không đền nổi đâu!”
Tên bang chúng cầm hạt sen, nhìn hai lần, nói lẩm bẩm: “Đây không phải là hạt sen bình thường hay sao? Có điều, quả là có mùi thơm rất dễ chịu.”