Chương 2794 Trời sinh thiện tâm (2)
Hòa thượng dẫn đầu liếc Giang lão tam một cái, cười lạnh nói: “Bang phái hạng chót không phải xấu xa bẩn thỉu thì là gì? Huống chi khi nãy đứa bé này cũng đã nói, cha hắn không để cho hắn lăn lộn với bang phái nào. Từ khi nào hắn trở thành người Niên Bang các ngươi rồi?”
Giang lão tam nhất thời cứng họng. Có điều, sau đó hắn liền lạnh lùng nói: “Đứa nhỏ này là Niên Bang chúng ta nuôi lớn. Sao hắn lại không phải là người Niên Bang chúng ta? Dù sao thì hôm nay, các ngươi cũng không thể nào dẫn người ở đây đi được!”
Vừa nói, Giang lão tam vừa vung tay lên, nhất thời có hơn ngàn người xúm lại.
Bến tàu thủy vận này là địa bàn của Niên Bang bọn họ. Tào công cùng chèo thuyền hầu hết đều là người Niên Bang. Mặc dù phần lớn không biết võ công, chỉ biết một số kiến thức giang hồ nông cạn, nhưng nhiều người cùng xúm lại đây như vậy, khí thế so với mấy tên tăng nhân kia dĩ nhiên mạnh hơn.
Giang lão tam rút từ sau hông ra một con dao, cười lạnh nói: “Hôm nay nếu để cho các ngươi mang người ở đây đi thì ông đây cũng không còn mặt mũi lăn lộn ở Niên Bang nữa!”
Dứt lời, hắn ngay lập tức cầm con dao đâm về phía hòa thượng dẫn đầu kia. Cách xuất thủ vừa nhanh, vừa tàn nhẫn lại vừa chuẩn. Đáng tiếc lại chẳng có chiêu thức gì đáng để nói.
Hòa thượng dẫn đầu kia cười lạnh một tiếng, ngay lập tức, một bộ Tiểu Thiên Diệp Thủ của Thiếu Lâm Tự đã đoạt được con dao kia. Một quyền đánh vào ngực Giang lão tam. Cương khí bùng nổ. Ngay lập tức đánh rách y phục trước ngực Giang lão tam, lưu lại trước ngực hắn một dấu quyền sâu đậm, khiến Giang lão tam nôn máu tươi, lui về sau mấy bước.
“Võ giả Tiên Thiên!”
Trong mắt Giang lão tam lộ ra vẻ kinh hãi. Đối phương mang cảnh giới Tiên Thiên! Chẳng trách đến một chiêu mà Giang lão tam cũng không ngăn nổi.
Có điều sau đó, trong mắt Giang lão tam liền lộ ra vẻ ngoan độc. Hắn lau máu tươi khóe miệng đi, hung dữ nói: “Võ giả Tiên Thiên ghê gớm lắm à? Hòa thượng Phật môn giỏi lắm sao? Tới đây, tới đây, tới đây, có bản lĩnh thì ngươi giết hết chúng ta đi. Ông đây nếu mà có nhíu mày một cái thì sẽ mang họ ngươi ngay!”
Vừa dứt lời, hơn ngàn bang chúng Niên Bang cũng xúm lại, mặt đầy vẻ hung ác. Thậm chí cho dù biết mấy tên hòa thượng trước mắt đều là võ giả Tiên Thiên, bọn họ cũng chẳng tỏ vẻ sợ hãi gì.
Có sợ chết hay không và thực lực mạnh hay không là hai chuyện khác nhau. Thậm chí có thể nói, nhân vật càng mạnh mẽ thì càng sợ chết. Bởi thực lực của bọn họ không dễ mà có, không muốn bị lãng phí một cách dễ dàng như vậy.
Trăm vạn bang chúng của Niên Bang mặc dù không đáng chú ý, nhưng bang chúng suốt ngày ở bến tàu thủy vận mà kiếm cơm thường ngày đã quen với việc đánh đánh giết giết. Không liều, không cướp thì sẽ không có cơm ăn.
Dù sao thì mạng của bọn họ cũng là mạng quèn, chết thì chết. Chết trận vì bang, Niên Bang sẽ quan tâm đến vợ con già trẻ của họ. Cái này cũng là nguyên nhân vì sao Niên Bang có thể tập hợp được trăm vạn bang chúng.
Nhìn Trương Tiểu Thần là biết. Cha hắn không phải người Niên Bang, nhưng vì giúp Niên Bang mà chết nên Niên Bang vẫn lo cho người nhà hắn cả đời. Cái này không riêng chỉ là vì đạo nghĩa, mà nó cũng là vì quy củ.
Hiện, lời của Giang lão tam vừa thốt ra khỏi miệng, đám người Niên Bang này thật không sợ chết, dám liều mạng với mấy hòa thượng Phật môn kia.
Hòa thượng dẫn đầu thấy cảnh này, nhất thời cau mày.
Hơn ngàn người cũng không phải là hơn ngàn con kiến. Bọn họ cho dù có thực lực Tiên Thiên cảnh giới nhưng cùng lắm chỉ là có thân xác mạnh hơn, nội lực thâm hậu hơn những võ giả Hậu Thiên khác mà thôi. Chênh lệch không xa như cảnh giới trên Hóa Thần cảnh.
Kiến đông cắn chết voi. Nói bọn họ đánh mười người không thành vấn đề. Đánh một trăm người cũng dễ dàng, nhưng bây giờ cả ngàn người muốn xông lên liều mạng, cái này có chút khó khăn.
Huống chi nói thế nào bọn họ cũng là người trong Phật môn, lúc xuất thủ cũng phải nương tay, không thể tạo thành sát nghiệp quá lớn. Cái này lại càng thêm hạn chế thực lực của bọn họ.
Hòa thượng dẫn đầu cùng những người khác hai mắt nhìn nhau một cái, quát lên: “Đi!”
Vừa nói, hắn liền ngay lập tức ôm Trương Tiểu Thần lên, dẫn theo mấy tên Phật Tông thoát khỏi bến tàu.
Mấy tên võ giả Tiên Thiên đối mặt với một đám người bình thường, nếu chỉ muốn bỏ chạy đi thì không thành vấn đề. Trong đám người từng tiếng hét thảm phát ra, nhưng lại không thể ngăn được tốc độ của những tên hòa thượng kia.
Hồi lâu sau, một tên bang chúng đi đến trước người Giang lão tam, nói: “Tam ca, không xong rồi, mấy hòa thượng kia chạy hết rồi!”
Giang lão tam cắn răng, nói: “Phách lối như thế! Cho rằng Niên Bang chúng ta ăn chay hết à? Trong tay Niên Bang chúng ta khống chế tám ngàn dặm thủy vực, thủy vận trong thiên hạ. Nếu mà còn để cho đám hòa thượng này lên thuyền được thì Niên Bang chúng ta còn lăn lộn cái gì?”