← Quay lại trang sách

Chương 2795 Cướp người

Giang lão tam trợn mắt nhìn hắn một cái, nói: “Đó đương nhiên là phải do bang chủ của bọn họ nghĩ cách rồi. Còn mau dìu ta lên. Ta phải đi tìm Đường chủ, báo cáo chuyện này lên trên.

Mẹ nó, đám hòa thượng này ra tay nặng thật, quyền này e là đánh gãy mấy cái xương của ông đây rồi!”

Chuyện xảy ra ở bến tàu rất nhanh truyền lên trên, do Đường chủ Niên Bang báo lại cho Đàn chủ Hạ Đàn của Niên Bang, “Nhất Quán Đao” Kim Khả Tín.

Đàn chủ Tứ Quý Đàn Xuân, Hạ, Thu, Đông coi như đã là cao tầng của Niên Bang, với tính nghiêm trọng của việc này hắn dĩ nhiên biết.

Nếu đứa bé này ở chỗ khác thì thôi, bọn họ chỉ cần báo tin này lại cho đám người Tô Tín, để họ đi cướp lại là được.

Nhưng đứa bé đó lại có quan hệ với Niên Bang bọn họ. Mặc dù không chính thức bái nhập Niên Bang, nhưng Niên Bang cũng nuôi nó một thời gian lâu như vậy. Bất kể như thế nào cũng có thể coi là người Niên Bang.

Có mối quan hệ quan trọng thế này, trong tương lai nếu đứa bé này bái nhập dưới quyền Thích Đạo Huyền, thì cũng coi như đã có một chút tình xưa nghĩa cũ với Niên Bang bọn họ.

Bản thân Thích Đạo Huyền là Thông Thiên. Còn vị Tô đại nhân sau lưng Thiên Hạ Thất Bang bọn họ hãy còn giữ chức vụ Tổng minh chủ Thiên Hạ Thất Bang. Huống chi việc này vốn do bọn họ căn dặn xuống, tổng đà có thể không quan tâm đến sao?

Kim Khả Tín lập tức phái người báo tin đến cho Bang chủ của bọn hắn. Còn hắn thì ngay lập tức xuất thủ, chuẩn bị đoạt lại Trương Tiểu Thần này.

Mà lúc này, sau khi đám hòa thượng Thiếu Lâm Tự kia cướp được Trương Tiểu Thần thì cũng không dám tiếp tục đi đường thủy nữa mà tính đổi sang đường bộ để trở lại Phật môn.

Một tên đệ tử Phật môn khó hiểu hỏi: “Tuệ Viễn sư huynh, dù cho là đi đường bộ thì Giang Bắc Đạo này tất cả đều là người của Niên Bang. Dẫu sao Niên Bang cũng có đến trăm ngàn bang chúng. Đi như thế nào chúng ta cũng dễ dàng bị phát hiện ra thôi.”

Hòa thượng dẫn đầu kia mang pháp danh Tuệ Viễn. Hắn cũng không phải là đệ tử trước kia của Thiếu Lâm Tự. Trên thực tế, đệ tử của Thiếu Lâm Tự đều đã bị Tô Tín giết gần hết. Mặc dù những đệ tử còn sót lại cũng đã gia nhập trong Phạm Thiên Vực, song trên thực tế cũng chẳng còn bao nhiêu người.

Vốn hắn chỉ là một tăng nhân tại một ngôi miếu chùa nhỏ. Lúc Phật Đà nhất thống Phật môn, chẳng phân biệt được Thiếu Lâm Tự và Phạm Thiên Vực nữa, bấy giờ mới gia nhập vào Phật môn Linh Sơn, được truyền thụ công pháp Phật môn. Chỉ mất có một năm ngắn ngủi đã đạt tới cảnh giới Tiên Thiên.

Bởi Tuệ Viễn từng lăn lộn trên giang hồ, đừng thấy thực lực hắn yếu, bối phận hắn thấp mà nhầm, kinh nghiệm giang hồ của hắn rất phong phú.

Hắn thấp giọng nói: “Chúng ta không thể đi Giang Bắc Đạo, cho nên sẽ đổi sang Giang Nam Đạo!

Giang Nam Đạo lúc trước chính là địa bàn của Hoàng Thiên Vực. Lúc đầu Niên Bang chỉ có một Thu Đàn, hơn nữa thực lực cũng không mạnh. Cho nên đi Giang Nam Đạo chúng ta sẽ an toàn hơn một chút.

Hơn nữa, cao tăng Phật môn ta là Bạch Vân đại sư cùng Ngưỡng Quang đại sư đang dạo chơi ở Giang Nam Đạo. Chúng ta cũng có thể đi cầu viện bọn họ, để bọn họ hộ tống chúng ta quay về Thiếu Lâm Tự.”

Bạch Vân đại sư cùng Ngưỡng Quang đại sư trong miệng Tuệ Viễn đều là những Phương trượng trụ trì ở những chi nhánh Phật môn nhỏ, từng được đến Linh Sơn nghe Phật Đà giảng đạo. Họ cũng vào nhất mạch Phật môn, chỉ có điều không hay ở trong Phật môn Linh Sơn mà thôi.

Hai vị này mặc dù cũng chỉ xuất thân từ nhánh nhỏ của Phật môn, nhưng bản thân họ có thực lực Dung Thần cảnh, đủ để hộ tống đám người Tuệ Viễn về được Phật môn.

Cho nên quãng đường trốn này, Tuệ Viễn vừa âm thầm liên lạc với hai vị đại sư Phật môn kia, vừa bỏ chạy đến hướng Giang Nam Đạo.

Sau cùng, trong một thị trấn nhỏ ở Giang Nam Đạo, Tuệ Viễn cũng gặp được Bạch Vân đại sư và Ngưỡng Quang đại sư.

Hơn nữa, ngoài hai người này ra, hãy còn có một tăng nhân Mật Tông vóc dáng cao gầy, mặt mang đầy khí âm tà.

Bạch Vân đại sư cùng Ngưỡng Quang đại sư hai người này mang bộ dạng cao tăng đắc đạo, nhìn đám người Tuệ Viễn, Bạch Vân đại sư nói: “Cũng là làm khó các ngươi. Đó chính là đệ tử trời sinh thiện tâm mà các ngươi tìm được?”

Vừa nói, Bạch Vân đại sư vừa đưa tay đến đỉnh đầu Trương Tiểu Thần. Một luồng Phật quang tản ra, rất nhu hòa, lại ngay tức khắc bị Trương Tiểu Thần hút vào trong cơ thể.

Bạch Vân đại sư hài lòng gật đầu một cái, nói: “Không sai, không sai, thiện tâm không dính cặn, trời sinh là đệ tử Phật môn chúng ta. Các ngươi cũng không biết, đứa bé này được Niên Bang phát hiện, sau đó sẽ hiến tặng cho Thích Đạo Huyền làm đệ tử. Không ngờ lại bị các ngươi giành được.”

Tuệ Viễn thận trọng hỏi: “Vậy liệu có xảy ra chuyện gì không?”

Trước khi cướp người, Tuệ Viễn thực sự không biết đứa bé này chính là người mà Thích Đạo Huyền muốn. Hắn vẫn cứ cho rằng đứa bé này là người Niên Bang.

Một đám Niên Bang xuất thân hoang dã hắn có thể đắc tội được, nhưng Thích Đạo Huyền cường giả Thông Thiên cảnh hắn không đắc tội nổi.