Chương 2796 Cướp người (2)
Lần này hắn muốn tìm đệ tử cũng không hợp tác với Phật môn chúng ta mà lại hợp tác với tên Tô Tín tội ác tày trời đó. Người này tuy rằng cũng tu Phật pháp, song e là đã nhập Ma đạo rồi!
Cho nên ngươi không cần phải lo. Viên ngọc quý này mà rơi vào trong tay hắn thì đúng là một tổn thất. Ta đã sớm nói chuyện này cho Phổ Đà Tôn Giả ở Linh Sơn rồi. Tôn Giả nói không cần để ý những chuyện khác, mang người về là được. Lúc cần thiết, hắn thậm chí sẽ còn tự mình xuất thủ nghênh đón.”
Nghe Bạch Vân đại sư nói như thế, Tuệ Viễn liền nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Phổ Đà Tôn Giả chính là một trong bảy tên Chân Vũ dưới quyền Hoàng Thiên Vực.
Không sai, bây giờ Hoàng Thiên Vực có chừng bảy tên Chân Vũ, đều là sau này được Phật Đà đào tạo ra.
Vào thời kỳ thượng cổ, Phật Tông vô cùng huy hoàng, Phật Đà lại càng có kinh nghiệm với việc dạy dỗ đệ tử, truyền thừa.
Hơn nữa, sau khi chỉnh hợp Phật Tông, hắn thật đúng là phát hiện được không ít võ giả có thành tựu cao thâm ở Phật pháp, chẳng qua về mặt công pháp có hơi kém mà thôi.
Những người này lấy được truyền thụ của Phật Đà, có mấy người liên tiếp tấn thăng đến Chân Vũ. Từ điểm này cũng có thể nhìn ra, nội tình của Phật Tông đúng là có thể nói là kinh khủng.
Lúc này, Trương Tiểu Thần lại chậm chạp nói: “Các người là ai? Ta phải đi tìm mẹ. Ăn thịt cũng phải ăn thịt với mẹ.”
Không biết là thiên tính hay như vậy hay là hắn phản ứng chậm. Bị dẫn đến nơi xa lạ cũng không có chút nào hoảng hốt.
Tuệ Viễn vội vàng nói: “Đừng gấp, chờ dẫn ngươi về Phật môn, chúng ta nhất định sẽ để mẹ ngươi đoàn tụ với ngươi.”
Lúc này, bỗng nhiên Trương Tiểu Thần chỉ vào tăng nhân mặt mũi đầy vẻ âm tà kia, nói: “Các ngươi không phải nói mình là người tốt hay sao? Nhưng ta thấy đại hòa thượng kia nhìn kiểu gì cũng thấy giống người xấu.”
Sắc mặt tên tăng nhân Mật Tông kia nhất thời tối sầm lại. Dù có là kẻ xấu thật thì cũng không thể nói ngay trước mặt người ta thế chứ!
Bạch Vân đại sư vội vàng nói với tăng nhân nọ: “Trẻ con nói đừng chấp, đừng chấp. Người này là Nhân Đỗ La đại sư của nhất mạch Hoan Hỉ. Lần này, đại sư cũng nguyện ý gia nhập nhất mạch Phật Tông chúng ta.”
Tuệ Viễn cẩn thận nói: “Bạch Vân đại sư, hình như ta từng nghe nói nhất mạch Hoan Hỉ đã bị Tô Tín tiêu diệt hết rồi.”
Bạch Vân đại sư nhìn Nhân Đỗ La một cái, nói: “Vị Nhân Đỗ La này đúng là người của nhất mạch Hoan Hỉ. Lúc trước mặc dù Tô Tín tiêu diệt truyền thừa nhất mạch Hoan Hỉ là Hoan Hỉ Miếu và Hoan Hỉ Giáo, song nhất mạch Hoan Hỉ vẫn còn một vài đệ tử ở bên ngoài, không bị liên lụy. Nhân Đỗ La đại sư là một trong số đó.
Những năm gần đây, Nhân Đỗ La đại sư nhẫn nhục chịu đựng, sau khi tu luyện thành công mới rời núi, nhờ cậy nhất mạch Phật Tông chúng ta.”
Nhân Đỗ La hừ lạnh một tiếng, không nói gì. Trên thực tế, lời Bạch Vân đại sư nói cũng gần như đúng hết. Song hắn cũng không phải là nhẫn nhục chịu đựng. Cơ bản cũng là vì năm đó hắn bị trình độ tàn nhẫn của Tô Tín dọa sợ nên mới không dám ló đầu.
Sau này, hắn núp trong núi sâu tu luyện. Hơn nữa, còn chiếm được một cơ duyên, từ đó tấn thăng đến Dương Thần cảnh. Mà lúc này, ngoại giới cũng đều đang tranh đoạt cơ duyên Thông Thiên cảnh, lúc này hắn mới dám nhân cơ hội ló đầu, vừa hay đụng phải Bạch Vân đại sư cùng Ngưỡng Quang đại sư, chuẩn bị gia nhập nhất mạch Phật Tông, tìm một chỗ dựa.
Đám người Bạch Vân đến đông đủ, Tuệ Viễn cũng có sức, chuẩn bị dẫn người từ Giang Nam Đạo quay về lại Phật Tông.
Nhưng vào lúc này, bên ngoài tòa nhà hắn ẩn thân bỗng nhiên truyền đến một giọng nói.
“Nếu thật để các ngươi trốn thì mặt mũi Niên Bang ta còn đâu nữa?”
Sắc mặt của Bạch Vân đại sư bỗng nhiên biến đổi. Hắn đẩy cửa ra ngoài, bất ngờ đã bị bao vây bởi cả trăm tên đệ tử Niên Bang.
Người dẫn đầu là người mang vóc dáng cao lớn, cả người tản ra khí tức cương mãnh, nóng bỏng. Người này chính là Đàn chủ Thu Đàn “Cửu Sơn Thần” Đổng Bất Nghi.
Còn một người nữa ăn mặc giống như phú gia, trong tay hắn cầm một thanh loan đao tản ra hàn mang. Chính là Đàn chủ Hạ Đàn “Nhất Quán Đao” Kim Khả Tín.
Nơi này dù gì cũng là phạm vi thế lực của Niên Bang bọn họ. Trăm vạn bang chúng cũng không phải là nói đùa. Một khi Niên Bang muốn nghiêm túc điều tra một người, đối phương tuyệt đối không thể tránh thoát đi dễ dàng thế được.
Bạch Vân đại sư lạnh lùng nói: “Chuyện liên quan đến đứa bé này, ta đã sớm báo cho Linh Sơn. Phổ Đà Tôn Giả của nhất mạch Phật Tông chúng ta đã tự mình xuống núi, nhất định phải đưa hắn về Phật môn Linh Sơn. Niên Bang các ngươi đây là đang muốn đối địch với Phật môn chúng ta hay sao?”
Đổng Bất Nghi cười lạnh nói: “Ít lấy Phật môn ra hù ta thôi! Sự tình lần này chống lưng cho Niên Bang chúng ta có đến hai vị Thông Thiên, ai sợ ai chứ?”