Chương 2799 Nộp mạng
Vô số đệ tử Niên Bang bao vây lấy đám người Bạch Vân đại sư. Có điều, cái khiến cho đám người Bạch Vân đại sư sợ hãi không phải chỉ là Bang chủ Niên Bang, Đoạt Long Thủ Kim Cửu Nguyệt. Mà là võ giả mặc đồ đen, mặt không cảm giác có thể khiến cho Kim Cửu Nguyệt chủ động đứng sau lưng, bày ra tư thái cung kính kia!
“Đại Tổng quản Ám Vệ, Lý Phôi!”
Lý Phôi trước kia có lẽ là kẻ vô danh, nhưng Lý Phôi bây giờ đã cùng với việc Tô Tín quật khởi mà nổi danh thiên hạ.
Trong lòng đám người Bạch Vân đại sư là một niềm tuyệt vọng. Chẳng lẽ Tô Tín xem trọng chuyện này đến vậy? Thậm chí còn phái cả tâm phúc của hắn đến đây?
Còn Nhân Đỗ La trước đó còn tâm cao khí ngạo đi với đám người Bạch Vân đại sư lúc này lại run lẩy bẩy.
Hắn vĩnh viễn cũng không quên được cảnh tượng sau khi hắn trở lại Hoan Hỉ Miếu. Sư phụ, sư huynh và sư đệ của hắn tất cả đều bị tàn sát không còn một mống. Hoan Hỉ Miếu lớn đến thế mà đều trở thành tử vực. m lãnh đến mức khiến lòng người phát rét.
Tạo thành những việc này có một phần là do Tô Tín, nhưng thi thành tất thảy đều chính là Lý Phôi trước mắt đây.
Nhìn ba người kia, Lý Phôi lạnh lạnh nói: “Mặc dù các ngươi cướp người từ trong tay Niên Bang, nhưng trong thực tế, người này là người mà Tô đại nhân cần.
Không ai có thể cướp được đồ từ trong tay Tô đại nhân. Cho nên bây giờ, các ngươi tự sát đi, chớ chờ để ta xuất thủ, cũng đừng nghĩ muốn liều mạng đánh một trận. Bởi cho dù các ngươi liều chết cũng không có tư cách đánh một trận đâu.”
Mặt Bạch Vân đại sư đầy vẻ khổ sở, nói: “Chúng ta bằng lòng giao người.”
Thực lực càng mạnh càng sợ chết. Mấy người Bạch Vân đại sư bọn họ đều xuất thân từ chi nhánh nhỏ của Phật môn. Từ một hòa thượng miếu nhỏ tu luyện đến cảnh giới này thật không dễ dàng.
Phật môn Linh Sơn chỉ cho bọn họ một ít công pháp, để bọn họ có thể tiến hơn một bước. Phần ân tình này còn xa lắm mới đến mức khiến họ vì nó mà đền mạng.
Lý Phôi lắc đầu, nói: “Ta mới nói gì các ngươi không nghe được à? Dám động vào đồ của Tô đại nhân, đưa tay ra thì chặt tay. Đã động đến thì giao mạng ra!
Đừng nói bây giờ các ngươi còn chưa chạy đến Linh Sơn, cho dù các ngươi chạy đến Linh Sơn, Tô đại nhân cũng có thể tự mình bắt các ngươi, các ngươi có tin không?”
Sắc mặt đám người Bạch Vân đại sư nhất thời trắng nhợt. Nghe khẩu khí này của Lý Phôi, bây giờ hắn không riêng gì cần người mà còn cần cả mạng bọn họ!
Kim Cửu Nguyệt đi theo sau lưng Lý Phôi, lặng lẽ nhìn hắn một cái. Vị này không hổ là tâm phúc trung thành nhất, được Tô Tín xem trọng nhất. Phong cách hành sự cũng cực kỳ giống với Tô Tín.
Người giang hồ bình thường đều sẽ lưu lại một đường, ngày sau còn gặp. Nhưng Tô Tín thì hay rồi. Hắn hành sự quyết tuyệt, để ngày sau các ngươi cũng chẳng có cơ hội gặp nhau.
Nhưng vào lúc này, Nhân Đỗ La bỗng nhiên lại làm ra một việc mà không ai tưởng tượng nổi.
Hắn điên cuồng tóm lấy Trương Tiểu Thần vào tay, lạnh lùng nói: “Lý Phôi! Ngươi muốn giết ta, ta sẽ giết đệ tử các ngươi muốn trước! Cùng lắm thì mọi người lấy mạng đổi mạng thôi!”
Ngay cả đám người Bạch Vân đại sư cũng không ngờ hắn lại hành động như vậy. Nhân Đỗ La thế mà lại làm ra chuyện bỉ ổi thế này.
Bọn họ nói sao cũng là người trong Phật môn, tu luyện Phật pháp. Có lẽ vì nguyên nhân giáo lý nên giáo phái của hắn rất tàn nhẫn với những võ giả Ma đạo, nhưng với người bình thường, loại chuyện bỉ ổi thế này bọn họ không làm được.
Người Ma đạo có thể uy hiếp người trong chính phái rằng nếu dám giết ta thì ta sẽ diệt thành. Nhưng cái này nếu đổi lại là người trong Phật môn nói ra thì sẽ biến thành chuyện tiếu lâm.
Bây giờ, khóe miệng của Lý Phôi liền lộ ra một nụ cười khinh thường: “Ha ha, đây cũng là Phật môn à? Phật môn do Phật Đà nắm giữ so với Thiếu Lâm Tự thì thật là không nói nổi mà. Ta nhớ chuyện này dù là Thiếu Lâm Tự trước kia cũng chưa từng làm qua.”
Sắc mặt Bạch Vân đại sư đỏ bừng, hắn phẫn nộ quát với Nhân Đỗ La: “Thả ra!”
Nhân Đỗ La cười lạnh một tiếng, nói: “Thả ra? Các ngươi muốn chết, ta không muốn chết!”
Có điều, ngay vào lúc này, một đạo Phật quang bỗng nhiên dâng lên từ dưới chân hắn. Dưới lưu chuyển, trong thời gian ngắn đã đánh bay hắn ra ngoài. Thậm chí còn khiến cho khóe miệng Nhân Đỗ La vì thế mà chảy ra một ngụm máu tươi.
Một tăng y mặc y phục màu trắng, hai chân trần, trên đầu mang Phật quan, dung mạo khoảng ba mươi hạ xuống từ trên trời. Nhìn Nhân Đỗ La nằm dưới đất, hắn lạnh lùng nói: “Hạng người bẩn thỉu như vậy mà cũng muốn gia nhập Phật môn Linh Sơn chúng ta, thật cho rằng Phật môn ta là chỗ đổ rác à?
Thứ bại hoại như vậy nên khai trừ khỏi Phật môn mới đúng. Bạch Vân, Ngưỡng Quang, các ngươi nghĩ gì thế? Thứ người như vậy mà các ngươi cũng muốn thu nhận về Phật môn?”
Thấy tăng nhân này, trên mặt Bạch Vân cùng Ngưỡng Quang nhất thời lộ ra vẻ vui mừng. Hắn vội vã chắp hai tay nói: “Tham kiến Phổ Đà Tôn Giả.”