Chương 2805 Thu hoạch (2)
Mà lúc này, trên người Thích Đạo Huyền giống như có người lấy đi thứ gì. Khí thế trên người hắn không ngừng sụt giảm, cuối cùng quay trở lại thành Thần Kiều cảnh.
Có điều lúc này Thích Đạo Huyền không có mất mát gì. Hắn chẳng qua chỉ mang một vẻ trầm tư, nói: “Tô đại nhân, trước đó ngươi từng nói với ta, con đường tấn thăng Thông Thiên không phải chỉ có một. Những lời này e là nói đúng. Nhiều năm qua như thế, những võ giả chúng ta e là vẫn luôn đi vào đường rẽ.
Chỉ vì chín vị cường giả Thông Thiên cảnh cảnh đều tấn thăng qua việc trộm thiên cơ. Cho nên người đời sau cũng liền cho rằng chỉ có một cách như vật để tấn thăng Thông Thiên. Cho dù là khi Vô Sinh lão mẫu tấn thăng đến tột cùng Thần Kiều, sau khi biết tin này cũng không tiếp tục tu hành nữa. Bởi theo bản năng của bọn họ, nếu không có cách trộm thiên cơ thì cũng không có cách tấn thăng Thông Thiên, vì thế nên cũng chẳng tiếp tục chuyên mài tu hành nữa.
Bao gồm cả ta cũng thế. Trong điển tịch của Liên Hoa Thiền Viện có miêu tả đến Thông Thiên cảnh. Sau khi ta đến Thần Kiều cảnh, việc tu hành cũng trở nên lười biếng. Không gạt Tô đại nhân, sau khi rời Liên Hoa Thiền Viện, ta không hề tu luyện chút nào.
Mặc dù ta là do vì dùng phần lớn thời gian đặt vào việc tìm đệ tử, nhưng cũng không thường đặt phương diện này trong lòng.”
Tô Tín nhíu mày. Cách nói này của Thích Đạo Huyền cũng rất có ý nghĩa. Ám thị trong lòng rất mạnh. Ngay cả chính bản thân ngươi cũng cho rằng mình sẽ không tấn thăng đến Thông Thiên. Cho dù có là Tô Tín cũng thế, luyện hóa vô số chí bảo cũng có thể sẽ không đạt đến cảnh giới kia nữa.
“Bây giờ Thích Đạo Huyền đại sư cảm thấy như thế nào? Không có thiên cơ có thể sử dụng một số sức mạnh của Thông Thiên cảnh được nữa hay không?"
Thích Đạo Huyền lắc dầu nói: “Không phải của mình thì đến sau cùng cũng không phải là của mình. Cái gọi là thiên cơ chẳng qua là vật ngoài thân mà thôi. Một khi rời khỏi người, cái cảm giác hòa làm một thể với thiên địa lập tức biến mất. Bản thân ta cùng lắm cũng chỉ có thể có được một ít cảm ngộ gần kề thiên địa mà thôi.
Võ tu của bản thân mới là đường chính, dựa vào ngoại vật thì vẫn luôn là một tai họa ngầm. Cho nên, bây giờ tiềm lực của Tô đại nhân ngươi thực sự là lớn nhất giang hồ, có thể cùng sánh vai với Nhân Hoàng.”
Ban đầu, lúc Tô Tín nói với Thích Đạo Huyền những chuyện này, hắn vẫn còn bán tín bán nghi. Có điều bây giờ, cùng với việc thiên cơ rời thân thể, hắn lại cảm nhận được rất nhiều thứ mà trước đó chưa từng cảm nhận được. Lời Tô Tín nói trước đó e là đều ở đây!
Chỉ có điều, lúc này Tô Tín ở phía đối diện lại chẳng có gì bày tỏ. Song trong đầu hắn vẫn luẩn quẩn một câu nói của Thích Đạo Huyền: Không phải của mình thì vĩnh viễn không phải của mình.
Cơ duyên có được nhờ việc trộm thiên cơ không phải thuộc về những Thông Thiên này, mà là thuộc về thiên địa. Võ công cả người của Tô Tín cũng đến từ hệ thống, rốt cuộc có được tính là của hắn hay không? Đây chính là một vấn đề rất đáng để tra cứu.
Chuyện liên quan đến hệ thống, Tô Tín vẫn không có suy nghĩ nhiều như vậy. Một là vì cảm giác tồn tại của hệ thống tương đối ít, mà một điều kh1ac chính là vì thực lực của Tô Tín bây giờ đã rất ít khi cần đến hệ thống giúp đỡ.
Nhưng bất kể thế nào thì lúc Tô Tín vừa mới quật khởi, hệ thống chính là ngón tay vàng lớn nhất của Tô Tín. Nếu không có hệ thống, rất có thể bây giờ Tô Tín hãy còn đang ở trong Thường Ninh phủ, lục đục với một đống người trong bang phái, chẳng qua là từ lớp trẻ đổi thành thế hệ trước mà thôi.
Lời của Thích Đạo Huyền ngược lại thực sự khiến Tô Tín rơi vào trong trầm tư. Công pháp được lấy từ trong hệ thống, rốt cuộc có phải của hắn hay không?
Mặc dù lúc hệ thống cho Tô Tín công pháp, độ thuần thục chỉ có 5%. Quãng đường còn lại đều là do Tô Tín tự mình đi. Hơn nữa, Tô Tín vẫn luôn thoát khỏi hạn mức tối đa của công pháp hệ thống, dung hợp võ đạo của mình, đi ra con đường riêng của mình.
Chỉ có điều, thấy cảnh Thích Đạo Huyền tách thiên cơ này ra, Tô Tín không kiềm được mà có chút dao động.
Ngày xưa, sau khi đám người Phật Đà mất đi thiên cơ, dù cho bọn họ lại một lần nữa hiện thế, thực lực của bọn họ cũng chỉ là Thần Kiều cảnh.
Nếu như nói, sức mạnh của bọn họ là thuộc về bọn họ thì dựa vào tu vi của mình bọn họ sớm muộn cũng có thể tu luyện đến Thông Thiên. Kết quả, bọn họ lại chẳng có ai làm được điều này. Có điều, Tô Tín khác bọn họ.
Trong mắt Tô Tín lóe lên một tia tinh mang. Dường như hắn biết mình phải nên làm như thế nào.
Từ lúc đầu, con đường hắn đi cũng đã khác với những người khác, hiện tại đi được một nửa thì lại càng như thế.
Lúc này, Thích Đạo Huyền thấp giọng nói: “Tô đại nhân, ta sẽ dẫn theo đứa bé kia trở về Liên Hoa Thiền Viện. Phân tranh trên giang hồ ta không muốn quản, cũng không có năng lực đi xía vào.