Chương 2807 Phá rồi lập (2)
Mặc dù con đường Thông Thiên đã khép kín, nhưng tấn cả mọi người vẫn có thể thấy đường đường ranh của con đường Thông Thiên kia từ nơi này.
Thậm chí, một vài võ giả giang hồ hãy còn đang ảo tưởng có thể tìm được kỳ trân dị bảo gì bị thất lạc bên trong, để bọn họ có thể một bước lên mây?
Chỉ có điều đã nhiều năm qua như vậy, cũng không thấy từ trên trời có cái gì rớt xuống. Có điều, cái này vẫn không cản được lòng nhiệt tình của những võ giả kia. Dù sao thì cũng coi như đến đây du lịch, xem náo nhiệt.
Lúc này, dưới con đường Thông Thiên kia, một tên võ giả Tiên Thiên tuổi khoảng ba mươi mang song đao nhìn lên trên trời, lắc đầu nói: “Con bà nó! Lúc trước tên Lưu bốn mắt đó dụ ông đến đây, rốt cuộc chẳng có cái gì. Cơ duyên chí bảo gì, đến cả cọng lông cũng chẳng có!”
Bên cạnh hắn, một tên võ giả khác ha ha cười nói: “Dương huynh, ngươi sao không suy nghĩ kĩ một chút, cơ duyên dễ có vậy à? Nếu thật sự có bảo vật thì e là đã truyền khắp giang hồ rồi. Đúng rồi, không phải ngươi đang làm môn khách ở đại tộc Thẩm gia ở Hà Nam Đạo hay sao? Sao lại có thời gian đến đây?”
Võ giả họ Dương kia nhàm chán nhìn lên trời, khoát tay một cái nói: “Đừng nói nữa, ông đây mặc kệ. Thẩm gia kia mặc dù lớn nhưng lại rất keo kiệt. Một tháng mới cho ông đây một ngàn lượng bạc. Đan dược cho ta thì cũng là thứ phẩm mà luyện đan sư trong tộc nhà họ luyện được.
Hơn nữa, ông đây là đi làm môn khách chứ không phải đi làm bảo mẫu. Thẩm gia kia lại bắt ta ngày nào cũng phải hầu hạ tên công tử bột nhà họ. Ông đây không nhịn được cơn tức đó đâu.
Trước đó vài ngày, sư phụ đưa tin đến cho ta, nói hắn già rồi, hắn cũng không có con trai, muốn ta trở về Hán Nam Đạo tiếp nhận vị trí Bang chủ Thanh Thạch Bang.
Ta cũng nghĩ kỹ rồi, khi đó ta trẻ tuổi nóng tính, chừng hai mươi đã vào Tiên Thiên, mạnh hơn cả sư phụ tu luyện mấy thập niên của ta. Tại sao ta phải vùi mình trong một châu phủ nhỏ, làm Bang chủ một bang phái không tiếng tăm gì? Đi ra ngoài tung hoành giang hồ, thoải mái ân thù thì há chẳng phải là tốt hơn hay sao?
Cho nên ta không màng sư phụ khuyên can mà nhất định ra ngoài xông xáo giang hồ. Kết quả, xông xáo tới lui sau cùng vẫn là như thế, còn tới nước bị người khác khinh thường. Nghĩ lúc đó, trong Thanh Thạch Bang, ông đây là Thiếu Bang chủ, có hơn ngàn người hầu hạ.
Cho nên ta cũng quyết định, đến đây coi như đi chơi một chuyến, sau khi chơi xong sẽ trở lại Hán Nam Đạo, tiếp nhận bang phái của sư phụ ta. Bang chủ bang phái nhỏ cũng là Bang chủ. Tô đại nhân uy danh chấn động giang hồ bây giờ ngày xưa người ta cũng không phải xuất thân từ Bang chủ một bang phái nhỏ hay sao? Không có gì mất mặt.”
Hắn nhìn lên không, thờ ơ nói: “Chẳng qua là đáng tiếc. Chỉ toàn nghe nói trên giang hồ người này lấy được cơ duyên, người kia nhận được cơ duyên. Sao chuyện tốt này không rơi vào đầu ông đây nhỉ?”
Võ giả bên cạnh hắn cười ha ha nói: “Dương huynh, cái giấc mơ ban ngày này mơ một chút thì được, đừng xem là thật…”
Chỉ có điều hắn còn chưa nói xong. Võ giả họ Dương kia liền chỉ vào giữa không trung, kích động nói: “Cơ duyên! Cơ duyên rớt xuống!”
Lúc này tất cả mọi người đều nhìn lên giữa không trung. Chỉ thấy trên bầu trời dường như xuất hiện chút vết rách, có vài điểm đen rớt xuống.
Lúc đầu mọi người còn kích động cho rằng đây thực sự là cơ duyên. Có điều đến khi điểm đen kia càng lúc càng gần lúc này mọi người mới thấy rõ nó là gì.
Nó là một ít đá vụn từ công trình, thậm chí còn có mảnh vụn đại địa. Khoa trương nhất là một đỉnh núi vỡ nát, lớn chừng mấy trăm trượng.
Lúc này, những võ giả khác mới phản ứng được, rối rít kêu thảm mà trốn, nhưng lúc này đã quá muộn.
Vô số đá vụn, mảnh vỡ đại địa rơi xuống. Võ giả cảnh giới Hậu Thiên căn bản không kịp phản ứng, mà võ giả Tiên Thiên cũng phải xem vận may. Nếu như bị đỉnh núi vỡ nát kia rớt trúng thì cũng không thoát được, sẽ biến thành thịt nát.
Sau một trận tiếng vang lớn, vết rách trên trời biến mất, cuối cùng không còn gì rơi xuống nữa. Có điều lúc này, trên mặt đất cũng đều là tiếng kêu rên.
Từ sau lần trời sập lúc Đạo môn liên minh đó đã qua đến mấy năm, nhưng võ giả trên giang hồ cũng không quên cảnh tượng lúc ban đầu đó.
Chỉ có điều, võ giả tầng chót cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Những dân chúng bình thường thì cầu Thần khấn Phật, song những võ giả đại phái lại rất hốt hoảng. Chính bởi vì bọn họ không biết gì hết nên bọn họ mới thực sự khủng hoảng đến vậy.
Còn về phần những cường giả biết chân tướng thì thực ra cũng không khác biệt gì mấy. Bọn họ cũng không có chủ ý gì.
Vương Cửu Trọng của Vũ Thiên Vực đều bế quan. Huống chi cho dù hắn xuất quan cũng vô ích. Hắn không phải Vũ Tổ thượng cổ. Cho dù hắn có thực sự là Vũ Tổ thượng cổ chuyển thế, giữ nguyên kí ức cũng không biết những thứ này.