Chương 2809 Phật Đà bất lực (2)
Lời vừa nói ra, sáu người ở đây đều giật mình. Phật Đà đang tính làm gì đây?
Lập chùa dựng miếu mời chào đệ tử, chuyện này rất bình thường. Trước kia, Thiếu Lâm Tự cũng phái không ít tăng nhân ra ngoài giao du, mời chào đệ tử. Bây giờ uy thế của Phật Tông lớn như vậy, có thể nói Thiếu Lâm Tự trước kia căn bản không cách nào so với Phật Tông bây giờ. Phật Tông lập miếu xây chùa bên ngoài cũng rất bình thường mà.
Nhưng bây giờ nghe Phật Đà nói, hắn muốn tìm đất lập miếu xây chùa, đồng thời cũng muốn nhúng tay vào trật tự võ lâm ở địa phương!
Cái này so với chuyện mời chào đệ tử đơn thuần thì đúng là đại sự. Thậm chí sẽ khiến cho cả giang hồ không ưa.
Thiên hạ không phải là thiên hạ của riêng nhà nào. Giang hồ đến giờ cũng không phải là giang hồ của một tông phái nào. Cho nên hiện tại trong võ lâm, các nhà đều có người duy trì trật tự của mình.
Ví như Nhữ Nam Đạo là thiên hạ của Thượng Quan thị cùng Thất Hùng Hội. Kiếm Nam Đạo là Danh Kiếm Sơn trang cùng Dịch Kiếm Môn xưng hùng.
Những thế lực võ lâm này sẽ dựa vào tình hình ở địa phương mà đặt ra quy tắc. Còn Đại Chu, vì là hoàng triều thiên hạ cho nên thật ra cũng có một phần quyền phát ngôn. Dĩ nhiên không nhiều. Có nhiều cũng chỉ là một kẻ đứng giữa. Người phách lối như Tô Tín lúc còn giữ chức Tổng bộ đầu Giang Nam Đạo cũng chỉ là số ít.
Còn bây giờ Phật Đà muốn Phật Tông nhúng tay vào những quy tắc đã lập ra ở những nơi này. Thậm chí không phải chia đều mà là phải đuổi những người khác ra ngoài, khiến bản thân trở thành người đặt ra quy tắc!
Cái này không thể nói là bá đạo nữa mà phải là phá hỏng quy củ.
Mặc dù với uy thế bây giờ của Phật Tông sẽ chẳng ai có thể phản kháng, nhưng nhất định sẽ có không ít người ở trong tối mà lên án Phật Tông làm việc bá đạo.
Chuyện này một, hai người làm thì không thành vấn đề. Nhưng nếu như ngày một nhiều, toàn bộ thiên hạ đều mắng Phật Tông thì cho dù với uy thế bây giờ của Phật Tông cũng có chơi không chịu nổi.
Dẫu sao Phật Tông cũng không phải Tô Tín, da mặt không thể dày đến mức hoàn toàn bỏ ngoài tai lời người giang hồ quát mắng.
Một tên Chân Vũ Phật Tông đứng ra, cẩn thận nói: “Phật Đà đại nhân, chúng ta làm như vậy có phải hơi quá đáng không? Một khi xảy ra mâu thuẫn với thế lực giang hồ địa phương, chúng ta tất sẽ bị bài xích. Một khi chuyện này nhiều lên thì sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng Phật Tông chúng ta.”
Phật Đà trầm giọng nói: “Không cần phải để ý đến những thứ này. Lời đàm tiếu há có thể dao động thiện tâm Phật môn chúng ta? Nhớ, mặc dù ta cho ngươi đi quản chuyện võ lâm địa phương, các ngươi cũng phải nhớ kỹ, hành sự nhất định phải cẩn thận! Ít nhất phải xuất thủ dưới tình huống Phật môn chúng ta mang danh đại nghĩa và đạo lý. Không thể để cho người khác nhìn vào Phật Tông chúng ta mà cười nhạo.”
Nghe Phật Đà nói thế, bấy giờ mấy tên Chân Vũ ở đây mới gật đầu đồng ý, ngay lập tức xoay người rời đi.
Mặc dù bọn họ không dám phản bác Phật Đà nhưng trong thực tế, trong lòng bọn họ vẫn có chút không đồng ý với cách làm của Phật Đà. Hành động này có hơi chút gấp gáp.
Mà lúc này, phía sau bọn họ, trong mắt Phật Đà cũng lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Nếu như không có lần trời sập thứ hia này, Phật Đà cũng sẽ không gấp đến mức nhất định phải động vào lợi ích của người toàn giang hồ lúc này.
Đáng tiếc thời gian không chờ đợi. Phật Đà không biết Nhân Hoàng đang làm gì cho nên hắn cũng chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất mà làm cho xong việc của mình.
Bên trong Tây Bắc Đạo, Tô Tín bế quan hơn ba năm ngược lại cũng không gây ảnh hưởng gì đến Tây Bắc Đạo.
Dù sao trước kia, cho dù lúc Tô Tín ở Tây Bắc Đạo, chuyện nhỏ hắn cũng không quản, chỉ khi nào có đại sự hắn mới đích thân làm chủ cùng xuất thủ. Mà hơn ba năm này, trừ chuyện trời sập lần đó, cũng không có đại sự gì khác cần Tô Tín quyết định.
Lúc này, trong mật thất, ba năm bế quan, hình dáng lúc này của Tô Tín đã cực kỳ kinh khủng.
Máu thịt quanh người hắn lúc này đều đã tiêu tán, hầu như chỉ còn lại da bọc xương. Chỉ còn một lớp da dính trên xương, tóc cũng một màu xám trắng. Nếu không phải trong mắt Tô Tín hãy còn một tia tinh mang sáng ngời lóe lên thì người ngoài chắc chắn sẽ cho rằng Tô Tín lúc này đã chết. Thậm chí đã thành cái xác khô.
Thời gian ba năm này, Tô Tín phế bỏ từng môn võ công của mình sau đó lại tu luyện lại, nhận chịu cơn đau vô biên. Những thứ này hắn đều chịu đựng hết.
Thật ra quá trình này chỉ mất hai năm Tô Tín đã hoàn thành. Thời gian còn lại hắn dùng để quên.
Không phá thì không xây được. Tô Tín phải quên hết toàn bộ sức mạnh, võ công, chân khí gì đó. Khí huyết lực cũng bắt đầu chìm xuống. Sức mạnh của hắn gần như nhanh chóng héo tàn, tan đi. Ngay cả bản thân Tô Tín cũng tiến vào trạng thái chết giả. Thân thể hắn bây giờ không có lấy một giọt tinh huyết, không có một chút sinh cơ nào, gần như đã chết vậy.