Chương 2828 Điều kiện (2)
Nghĩ ngợi trong chốc lát, Thiết Ngạo nói thẳng: “Chuyện này ta đồng ý. Hiện thái độ Phật Tông thể hiện ra đã hùng hổ dọa người lắm rồi. Chờ đợi thêm nữa thì e rằng Đại Chu sẽ hoàn toàn bị người đời quên mất.”
Triệu Vũ Niên nhìn Thiết Ngạo, hơi có vẻ kinh ngạc. Chuyện này hắn cứ thẳng thắn quyết định vậy thôi à?
Trước khi đến đây, Cơ Huyền Viễn có nói với bọn họ, chỉ cần Tô Tín không đưa ra yêu cầu quá đáng thì bọn họ đều có thể thỏa mãn hắn.
Nhưng vấn đề là bây giờ Tô Tín cũng không phải đang nói yêu cầu mà là điều kiện. Hơn nữa lại còn là chuyện lớn đến vậy. Thiết Ngạo đồng ý một cách tùy tiện thế sao?
Ngay cả Tô Tín cũng nhíu mày, hỏi: “Thiết Ngạo đại nhân, chuyện lớn như vậy ngươi cứ thế mà đồng ý cũng được à? Không cần quay về cùng thương lượng với người Hoàng tộc học Cơ?”
Thiết Ngạo dửng dưng nói: “Đại Chu không phải là Đại Chu của một người. Trước kia không phải, bây giờ cũng thế.
Chuyện này liên quan đến sinh tử tồn vong của Đại Chu, không thể trì hoãn. Coi như Hoàng tộc học Cơ không muốn đồng ý, ta cũng sẽ bắt bọn họ đồng ý.”
Nghe được lời này, khóe miệng Tô Tín lộ ra một nụ cười như có như không.
Xem ra bây giờ nội bộ Đại Chu cũng thực sự rất thú vị. Tiết Chấn Nhạc tấn thăng Chân Vũ, Hoàng tộc họ Cơ cũng không có sức mạnh áp chế nội bộ. Ít nhất bây giờ Thiết Ngạo cũng có gan nói ra những lời này, chứng minh bây giờ trong Đại Chu, Lục Phiến Môn đã hoàn toàn có địa vị ngang hàng với Hoàng tộc học Cơ.
Nhắc đến Hoàng tộc họ Cơ, bên này tích lũy cũng hãy quá nông, cái này không trách được người khác.
Ban đầu, Cơ Hạo Điển có thể trấn áp được thế lực khắp nơi ở Đại Chu, một phần là do võ lực của Hoàng tộc họ Cơ. Còn một phần khác chính là năng lực của bản thân Cơ Hạo Điển. Dù sao hắn cũng là nhân vật sáng lập ra đời Hoàng triều này.
Đáng tiếc, mấy tên con trai của Cơ Hạo Điển không có chí khí. Hơn nữa, cùng với việc thiên địa biến đổi lớn, Chân Vũ cảnh hoàn toàn không còn trấn áp được một Hoàng triều nữa. Hiện tại, Hoàng tộc họ Cơ ra nông nỗi như bây giờ ngược lại cũng khá là dễ hiểu.
Lúc này, Hoàng Bỉnh Thành bỗng nhiên đi tới, nói: “Đại nhân, mấy vị Bang chủ Thiên Hạ Thất Bang đều ở bên ngoài cầu kiến.”
Tô Tín nhn Thiết Ngạo cùng Triệu Vũ Niên, cười như không cười mà nói: “Hai vị, xem ra người sốt ruột cũng không chỉ có Đại Chu các người.
Hiện tại còn có người sốt ruột hơn cả Đại Chu. Ta sẽ ở đây chờ tin tức của các ngươi vậy.
Chuyện đối phó với Phật môn, cứ cho là chúng ta liên thủ cũng không thể cường công lỗ mãng như vậy. Cứ phải thảo luận kĩ càng đi đã. Các người chậm trễ một ngày thì lại thêm một chút biến cố, thêm một chút tổn thất.”
Thiết Ngạo trầm giọng nói: “Yên tâm, bên phía Đại Chu cũng không chịu nổi chậm trễ đâu.”
Đám người Thiết Ngạo vừa rời đi, Tô Tín nói với Hoàng Bỉnh Thành: “Dẫn người của Thiên Hạ Thất Bang đến hết đây đi.”
Chỉ qua chốc lát, mấy vị bang chủ của Thiên Hạ Thất Bang cũng liền vào.
Dĩ nhiên, người của Thiên Hạ Thất Bang cũng không phải đều có mặt. Người đến chỉ có Địch Kinh Phi của Tranh Kiếm Minh, Thẩm Vô Danh của Thất Hùng Hội, Kim Cửu Nguyệt của Niên Bang, Lưu Thiên Phóng của Kim Ngọc Lâu, bốn người này mà thôi. Trong đó còn có thêm một tên võ giả Dương Thần cảnh, song Tô Tín không nhận ra người này.
Mấy người còn lại, Hàn Thiên Sơn của Bích Huyết Thanh Sơn Đường vì đứng sai bên nên bị thủ hạ của Tô Tín chém chết, còn Cái Bang lúc này đã là bầy rắn không đầu, hữu danh vô thực. Mặc dù Diêm La Thiên tử trước đó chính là Bang chủ Cái Bang, nhưng bây giờ hắn đã hoàn toàn bỏ đi cái thân phận đó rồi. Kim Nguyên Thần Bang chủ Cái Bang đã chết. Người còn sống chẳng qua chỉ là Diêm La Thiên tử mà thôi.
Nhâm Bình Sinh của Thất Hùng Hội cũng là người Địa Phủ, hắn đương nhiên sẽ không đi cùng người khác ở Thiên Hạ Thất Bang. Hắn chỉ có thể nghe theo lệnh của Địa Phủ. Huống chi, bản thân Thất Hùng Hội cũng chẳng có dã tâm gì. Cho dù Nhâm Bình Sinh là người Địa Phủ, hắn cũng chẳng hứng thú gì với chuyện này.
“Tham kiến Tô đại nhân!”
Mấy người ở đây đồng loạt thi lễ, dù kể cả Địch Kinh Phi cao ngạo cũng thế.
Chỉ có điều, những người khác là kính sợ thế lực của Tô Tín. Còn cái mà Địch Kinh Phi tôn kính chẳng qua là tu vi võ đạo của Tô Tín mà thôi.
Tô Tín khoát tay áo, nói: “Tất cả ngồi đi. Vị này là?”
Tô Tín nhìn tên võ giả Dương Thần cảnh xa lạ kia. Người này mặc đồ võ sĩ màu xanh bình thường. Nhìn dáng vẻ không khác gì võ giả bình thường xông pha giang hồ.
Nhưng ánh mắt hắn lại sắc bén, trên mặt mang vẻ sắc bén như ưng. Hiển nhiên, cũng không phải hạng người dễ dây vào.