Chương 2829 Điều kiện (3)
Trần Tứ Hải kia mặc dù nhìn sắc bén, không giống hạng người tầm thường, nhưng võ giả quật khởi từ dân gian này hầu như đều là thế.
Sau lưng không có thế lực tông môn nào, chỉ dựa vào sức một mình. Ngoài chém giết ra thì cũng không còn cách nào khác. Ngươi không giết người thì người khác sẽ giết ngươi. Có thể đi được đến vị trí của hắn, gần như đã giết hại không ít. Ngày xưa, Tô Tín cũng là như thế.
Nhưng đối mặt với Tô Tín, thái độ của Trần Tứ Hải kia lại rất cung kính. Hắn ngay lập tức đứng dậy, chắp tay một cái nói với Tô Tín: “Uy danh của Tô đại nhân, tại hạ ngưỡng mộ đã lâu. Hôm nay có thể được gặp Tô đại nhân cũng là phúc ba đời của tại hạ.”
Trên giang hồ, Trần Tứ Hải cũng được coi là một nhân vật có tiếng tăm. Tay trắng dựng nghiệp có được Bách Đao Minh, lại thừa cơ hội Bích Huyết Thanh Sơn Đường bị diệt mà cường thế quật khởi, đứng vào hàng ngũ Thiên Hạ Thất Bang.
Chỉ có điều, những thành tựu này của hắn trong mắt người chí cường đứng đầu giang hồ như Tô Tín thì cũng không là gì. Cho nên, trước mặt Tô Tín, thái độ của Trần Tứ Hải cũng chỉ có thể cúi thấp đến nhường nào hay nhường nấy. Bởi có phần lớn võ giả, đến cả cơ hội quỳ bái Tô Tín cũng chẳng có.
Tô Tín phất tay, lạnh nhạt nói: “Trần Minh chủ khách khí. Chư vị, Thiên Hạ Thất Bang các ngươi rải rác khắp nơi trên giang hồ, nay tập trung đến đây tìm ta là vì chuyện gì thế?”
Bởi chuyện lần trước, Kim Cửu Nguyệt cũng có thể nói là tương đối quen với Tô Tín nên hắn ngay lập tức đại diện cho những võ giả Thiên Hạ Thất Bang khác cười khổ, nói: “Tô đại nhân, ngươi hẳn biết chuyện xảy ra trên giang hồ gần đây. Phật môn thật sự là quá mức bá đạo. Xin Tô đại nhân ngươi chủ trì công đạo thay cho Thiên Hạ Thất Bang chúng ta!”
Bây giờ Tô Tín dù sao cũng vẫn là Tổng minh chủ Thiên Hạ Thất Bang. Hơn nữa chuyện lần trước lúc giúp Thích Đạo Huyền tìm đệ tử, Tô Tín mở miệng một cái, Thiên Hạ Thất Bang lập tức dồn toàn lực ra để giúp Tô Tín tìm, cũng coi như là cho Tô Tín mặt mũi. Vì thế nên với bọn họ, Tô Tín ngược lại không cường thế như khi đối diện với Đại Chu.
Tính cách của Tô Tín là thế. Ngươi kính ta một thước, ta kính ngươi một trượng. Thiên Hạ Thất Bang nghe lời như vậy, dĩ nhiên Tô Tín cũng sẽ không làm khó bọn họ.
Cho nên Tô Tín nói thẳng: “Chuyện Phật môn ta đã biết. Trước khi các ngươi tới cũng đã có người tìm ta chủ trì công đạo.”
Đám người Kim Cửu Nguyệt nhìn nhau một cái, hãy còn người tới nữa sao? Trừ bọn họ ra, trên giang hồ còn có ai có quan hệ tương đối gần gũi với Tô Tín nữa? Không phải là lục đại thế gia kia chứ?
Tô Tín nói thẳng: “Là Đại Chu.”
Lời vừa thốt ra, sắc mặt đám người Thiên Hạ Thất Bang cũng hơi biến.
Đại Chu chính là Hoàng triều trong thiên hạ. Mặc dù hiện tại, chúa tể giang hồ đều là những kẻ chí cường như Tô Tín. Tuy nhiên, với những bang phái như cỏ ven tường bọn họ mà nói thì Đại Chu hãy là một gã khổng lồ.
Thế mà một gã khổng lồ như vậy cũng phải đi cầu viện Tô Tín. Nói không chừng lại còn đưa ra mức giá gì. Nếu đổi lại là bọn họ, có thể chẳng đưa ra được mức giá bằng một nửa Đại Chu nữa. Cái này phải làm sao cho phải đây?
Cầu người hành sự phải có đánh đổi. Đây là phép tắc, cũng là quy củ. Bất kể là với người bình thường hay là tại những thế lực võ lâm ở đây cũng thế.
Bây giờ, bọn họ cũng không biết rốt cuộc Đại Chu đã đưa ra mức giá thế nào. Dù sao thì Thiên Hạ Thất Bang bọn họ nhất định cũng không đưa ra nổi. Cho dù có là tất cả bọn họ gộp lại cũng thế mà thôi.
Ngay lúc bọn họ còn đang luống cuống, Tô Tín lạnh nhạt nói: “Chư vị không cần phải lo. Ta giữ vị trí Tổng minh chủ của Thiên Hạ Thất Bang, công đạo này ta dĩ nhiên sẽ chủ trì. Hơn nữa, Đại Chu mời ta xuất thủ, ta cũng không đòi đổi chác gì. Ta chỉ cần bọn họ đồng ý một điều kiện thì sẽ ra tay.
Bây giờ, ta cũng cho các ngươi sự lựa chọn như Đại Chu, chỉ cần các ngươi có thể đồng ý thì ta sẽ ra mặt vì các ngươi.”
Nghe Tô Tín nói thế, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, không để ý lắm đến điều kiện Tô Tín muốn.
Cái điều kiện này nếu Đại Chu cũng có thể đồng ý thì những bang phái tép riu như bọn họ chắc chắn cũng không có vấn đề gì.
Kim Cửu Nguyệt lập tức nói: “Tô đại nhân có điều kiện gì cứ nói là được.”
Trong mắt Tô Tín lóe ra một tia lạnh, nói: “Điều kiện của ta rất đơn giản. Đó chính là không ra tay thì thôi, nếu như đã ra tay thì các ngươi phải đứng cùng một chỗ với ta, đuổi cùng giết tuyệt Phật môn!”
Lời vừa dứt, trong mắt đám người Kim Cửu Nguyệt cũng lộ vẻ kinh hãi. Thậm chí so với lúc đám người Thiết Ngạo nghe được tin này thì còn chấn động hơn.