Chương 2859 Thần uy (2)
Tô Tín nhìn Phật Đà hãy còn đang nắm một đoạn Linh Sơn kia, cười lạnh nói: “Linh Sơn cũng mất rồi, lần này ngươi cũng nên xuống đây rồi chứ?”
Chân thân của Phật Đà xuất hiện, hắn vung tay lên, những đệ tử Phật Tông được hắn bảo vệ kia liền được hắn đưa sang một bên.
Nhìn Tô Tín, trong mắt Phật Đà lộ ra một luồng sát cơ nồng nặc.
Vào thời thượng cổ, quả thực Phật Đà đã bố trí xong hết thảy. Nhưng tiếc là, hắn có thể bố trí rất nhiều thứ, cũng có thể chuẩn bị nhiều thứ, song không cách nào đi được đến con đường là kẻ nắm giữ lịch sử.
Giang sơn đời nào cũng có người tài, tất cả đều tỏa sáng đến mấy trăm năm.
Nhân Hoàng ngày xưa không còn, nhưng thiên hạ bây giờ còn có Tô Tín.
Nhìn Tô Tín, mãi lâu sau Phật Đà mới nói: “Lần này Phật môn ta bị bại không hề oan uổng. Ngươi biết ta muốn làm gì, mà ta lại không biết gì về ngươi cả.
Nếu ngươi biết ta muốn ngưng tụ khí vận thiên hạ để đối kháng với Nhân Hoàng, thì ngươi nên biết người mà ngươi muốn đối phó rốt cuộc là người thế nào. Nói một chút đi, ngươi tính làm gì? Dù sao sau trận chiến này, cũng là ngươi chết ta sống, cũng không cần thiết phải giấu diếm làm gì.”
Lúc này, khóe miệng Tô Tín bỗng nhiên lộ ra một nụ cười nhạt: “Phật Đà đại nhân, ngươi nói dễ dàng thật đấy, Ta chết ngươi sống?
Xin lỗi, ta thật không có hứng thú tiếp tục nói nhảm với ngươi. Nếu ngươi có chết thì cũng đến Địa Phủ làm một con quỷ hồ đồ đi. Dĩ nhiên, ngươi là Phật Đà, không biết sau khi chết ngươi sẽ đi đến thế giới Cực Lạc hay là đi m Tào Địa Phủ nhỉ?”
Ánh mắt của Phật Đà không hề thay đổi, hắn chỉ nhìn xung quanh một cái, sau đó trầm giọng nói: “Cũng tốt. Cũng đến nước này rồi, không cần phải nói nhiều như vậy. Biết hay không biết đã không còn ý nghĩa gì nữa.”
Lúc này, Tô Tín trông thấy hành động của hắn, không kìm được mà cười nói: “Ta biết ngươi đang đợi ai. Đáng tiếc, người ngươi chờ e là sẽ không tới!”
Trước lúc Đạo Tổ và Phật Đà hiện thế, hai mạch Đạo – Phật đã là đại địch hơn mười ngàn năm. Thậm chí có thể nói là tử địch.
Người của Đạo môn và Phật Tông cũng từng nói Đạo – Phật không thể cùng tồn tại.
Nhưng sau khi Đạo Tổ chuyển thế thành Lâm Trường Hà, Phật Đà lại một lần nữa hiện thế, hai bên cũng dần hòa bình lại, không tiếp tục động thủ nữa.
Thậm chí Tô Tín còn biết, Đạo Tổ bây giờ, hoặc giả nói là Lâm Trường Hà hẳn là đã đứng chung một chỗ với Phật Đà. Hai mạch Đạo – Phật liên thủ, uy thế đúng thực có thể nói là kinh người.
Nhưng may thay, Tô Tín cũng không hề kém cạnh. Hắn sớm cũng đã loan tin đến cho Mạnh Kinh Tiên cùng Địa Tạng Vương. Bây giờ bọn họ hẳn đã nhận được tin, hơn nữa còn bắt đầu hành động rồi nhỉ?
Mấy ngày trước khi Tô Tín đến Linh Sơn, bên trong Dịch Kiếm Môn, Sở Bất Phàm cũng đã cầm theo tin tức Tây Bắc Đạo gửi đến đưa cho Mạnh Kinh Tiên. Mặc đầy hưng phấn, nói: “Sư huynh, Tô Tín đã quyết động thủ rồi!”
Sở Bất Phàm cũng gai mắt với những hòa thượng Phật môn kia từ lâu. Quan trọng nhất chính là chỉ cần Tô Tín trở thành chí tôn giang hồ này, Dịch Kiếm Môn bọn họ cũng có thể trở thành một trong những chúa tể trên giang hồ. Dẫu sao, quan hệ giữa Dịch Kiếm Môn bọn họ với Tô Tín cũng không hề mỏng.
Mạnh Kinh Tiên cầm kiếm của hắn lên, trong mắt hắn lộ ra một tia tinh mang, nói: “Xem ra kế hoạch của Tô Tín đã thành. Cũng tốt, ta cũng muốn lĩnh giáo một chút thực lực của vị Đạo Tổ chuyển thế kia.”
Dứt lời, thân hình của Mạnh Kinh Tiên liền ngay lập tức động một cái, xoay người đã hóa thành kiếm quang, biến mất không thấy đâu.
Bên trong Dịch Kiếm Môn, biểu hiện trên mặt Sở Bất Phàm hết sức ung dung, căn bản không chút sốt ruột hay mang thần sắc rầu rĩ gì.
Hắn có một loại tín nhiệm mù quáng với Mạnh Kinh Tiên. Hơn nữa, Tô Tín kia cũng chưa từng bại trận.
Có Tô Tín cùng Mạnh Kinh Tiên liên thủ, chứ nói chi là còn có Địa Tạng Vương ở Địa Phủ. Với sự kết hợp này thì Đạo – Phật liên thủ cũng thế nào? Dù sao, Sở Bất Phàm cũng có lòng tin với bọn họ.
Mà lúc này, bên trong Địa Phủ, Tiêu Xước cũng đưa thư của Tô Tín cho Địa Tạng Vương.
Sau khi xem xong, trên mặt Địa Tạng Vương lộ ra một nụ cười châm biếm: “Sở Giang Vương ra tay quả là lanh lẹ. Trong vòng một ngày, thế lực của Phật Tông cũng đã bị hắn diệt trừ toàn bộ.
Tung hoành ngang dọc, nắm trong tay đại thế giang hồ, cách hành sự của Sở Giang Vương quả là càng ngày càng đại khí rồi.”
Tiêu Xước cũng gật đầu nói: “Không sai, đại ca cùng thất ca cũng gửi tin cho ta, lần này bên phía Tiêu gia căn bản không tốn bao nhiêu sức lực. Thủ hạ Lý Phôi của Tô Tín tự mình chém chết Phương trượng Cưu Ma La Thập của Kim Cương Bàn Nhược Tự.”
Địa Tạng Vương nhìn Tiêu Xước, bỗng nhiên nói: “Ngươi nếu còn nhận hai người huynh trưởng kia thì sao không trở lại Tiêu gia? Ngươi hẳn biết Tiêu gia đã không còn là Tiêu gia lúc trước.”
Đối mặt với câu hỏi của Địa Tạng Vương, khuôn mặt rạng rỡ của Tiêu Xước bỗng nhiên có hơi trầm xuống. Mãi sau nàng mới nói: “Tiêu gia quả thực không còn là Tiêu gia trước kia. Nhưng ta thì vẫn là ta.