← Quay lại trang sách

Chương 2871 Phật Đà chết

Mà lúc màu đen này lan tràn đến xung quanh Tô Tín, bản thân hắn như đang hóa thành một cái hố đen vậy. Chiếm đoạt vạn vật, bao phủ lấy hết thảy sức mạnh!

Đây chính là thức thứ mười của Hồn Thiên Bảo Giám, cũng là một thức sau cùng, Huyền Vũ Trụ!

Đây là thứ vượt qua cực hạn nhân lực. Thật ra thì từ lúc đầu khi Tô Tín bế sinh tử quan, hắn cũng đã tu luyện Hồn Thiên Bảo Giám đến cảnh đại thành. Có điều, thức Huyền Vũ Trụ này hắn vẫn chưa từng dùng qua. Cho tới bây giờ, vào thời khắc mấu chốt này Tô Tín mới lấy ra dùng.

Huyền Vũ Trụ chiếm đoạt hư không, bao la vạn tượng. Hố đen vô biên kia có thể chiếm đoạt hết thảy. Biến vạn vật thành trạng thái hỗn độn lúc ban đầu.

Phật quang lóe lên lim mang lưu ly sáng chói bị hút vào trong Huyền Vũ Trụ. Hố đen vô biên vô tận kia vây chiếm lấy Phật cốt kia. Mặc dù hơi có chút miễn cưỡng, nhưng với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy, Phật cốt kia lại bị hố đen hút vào trong, hóa thành bóng tối hỗn độn vô biên. Cuối cùng, hoàn toàn tiêu mòn!

Phật cốt bị Huyền Vũ Trụ của Tô Tín chiếm đoạt, một kích liều mạng cuối cùng của Phật Đà cũng bại.

Lúc này, quanh thân Phật Đà tản ra một màu xám trắng, không còn chút sinh cơ nào nhưng hắn vẫn còn sống.

Nhìn Tô Tín, kẻ cũng có sắc mặt tái nhợt nhưng cả người vẫn tản ra khí tức cường đại như trước, Phật Đà phát run mà ngồi xếp bằng dưới đất. Đưa một ngón tay lên điểm ở đỉnh đầu mình. Gió nhẹ thổi qua, cơ thể Phật Đà ầm ầm một tiếng, hoàn toàn nát bấy, hóa thành tro bụi phiêu tán đầy trời.

Cho đến cuối cùng, vị cường giả thượng cổ này ngày xưa cũng là nhân vật có thể cùng tranh phong với Nhân Hoàng. Hắn không chết trong tay Tô Tín mà chọn cách tự mình kết thúc. Tô Tín quả thực đã đánh bại hắn, song không giết được hắn.

Hơn nữa, Tô Tín có thể cảm giác được, lần này Phật Đà chết hoàn toàn không để lại hậu thủ gì.

Bất kể ngày trước ngươi huy hoàng rực rỡ thế nào, đến phút cuối cũng chỉ là một nắm bụi đất, phiêu tán giữa thiên địa.

Tô Tín cũng không có cảm khái gì. Hắn còn chưa già dặn đến mức độ đó. Phía trước hãy còn cường địch chờ hắn đánh giết.

Sau khi Phật Đà chết, tia thiên cơ của hắn bị Tô Tín nắm trong tay, sáp nhập vào trong cơ thể. Lần này Tô Tín có thể cảm giác được rõ rệt độ dung hợp của hắn và phương thiên địa này. Rõ ràng suy đoán trước đó của Tô Tín là đúng.

Cái gọi là thiên cơ, dung hợp một cái cũng không có phản ứng gì. Dung hợp hai cái cảm giác cũng không lớn. Nhưng nếu dung hợp ba, bốn cái, chênh lệch sẽ rất rõ ràng.

Đến khi thực sự Cửu Cực Quy Nhất mới có thể đạt đến trình độ biến đổi.

Mà Phật Đà kia vừa chết, những đệ tử Phật Tông hãy còn lưu lại trong Linh Sơn kia nhất thời khóc rống lên.

Dưới mấy trăm ngàn đại quân của Tô Tín kéo đến dưới thành, Phật Đà bị Tô Tín đánh bại, chọn cách tự mình kết thúc, viên tịch quy khư. Bọn họ còn lấy cái gì để đối phó đám người Tô Tín?

Cho nên, mặc dù có phần lớn đệ tử Phật Tông miệng tụng Phật hiệu, ngay lập tức tự đánh nát tim, chọn cách tự mình kết liễu cũng không chịu bị khuất nhục.

Chỉ có điều, phần lớn đệ tử Phật môn khác cũng là người. Là người sẽ sợ chết. Không phải ai trong tông môn cũng có dũng khí quyết tâm liều chết cùng nhau.

Sau khi võ giả dưới quyền Tô Tín chạy tới, hầu như không gặp phải chống cự gì. Những võ giả còn sót lại của Phật môn, tám phần chọn cách tự tử. Hai phần người còn lại ngoại trừ có người lẻ tẻ lấy trứng chọi đá ra thì những người còn lại đều chọn cách đầu hàng.

Hoàng Bỉnh Thành dẫn người thống kê nhân số một chút, đi đến bên cạnh Tô Tín, nói: “Đại nhân, đệ tử Phật Tông, trừ những người đã chết, số người còn lại căn bản cũng đã đầu hàng, nên xử lý thế nào đây?”

Lúc hỏi những lời này, trong mắt Hoàng Bỉnh Thành lộ ra một tia sát cơ nồng đậm. Với hắn mà nói, giết hết là xong chuyện. Dù sao, đây cũng là phong cách của Tô Tín.

Giữa bọn họ và Phật môn đã là thù oán lớn, không đội trời chung. Lưu lại những hòa thượng Phật Tông này trong tương lai cũng là một phiền toái.

Nhưng cái nằm ngoài dự liệu của Hoàng Bỉnh Thành là Tô Tín cũng không hề đuổi cùng giết tuyệt mà là nhàn nhạt nói: “Không cần giết, thu về dưới quyền. Bắt bọn họ nôn hết công pháp Phật Tông ra để dạy cho Tây Bắc quân.”

Hoàng Bỉnh Thành kinh ngạc nói: “Không giết? Chẳng may đám người Phật Tông này ở trong tối phá rối thì biết làm sao?”

Tô Tín nhìn những đệ tử Phật môn đã chọn cách tự tử kia, lạnh nhạt nói: “Đệ tử Phật môn thực sự cũng đã chết. Người sống chẳng qua chỉ là chó nuôi trong nhà mà thôi.

Lá gan cũng đã bị sợ đến mức hư luôn rồi, còn có thể làm được cái gì? Đoán chừng, đời này của bọn họ cũng không dám tự xưng là đệ tử Phật môn nữa.”

Hoàng Bỉnh Thành như có điều gì suy nghĩ, gật đầu một cái, ngay lập tức căn dặn người đến xử lý những tàn dư Phật Tông kia.

Nói quả thực bây giờ đã không có cái gì gọi là Phật Tông nữa. Cái có chẳng qua là truyền thừa võ đạo Phật môn mà thôi.