Chương 2876 Hậu thủ của Đạo Tổ (2)
Cùng so sánh với Đông Hải, khí hậu Nam Hải tồi tệ, thường xuyên sẽ bị gió bão cuốn. Hơn nữa, thời tiết ẩm ướt, nhiều mưa, không thích hợp cho người sống. Vì thế nên nơi đất Nam Hải này cũng chẳng có bao nhiêu người. Thậm chí đến cả võ giả cũng chẳng có bao nhiêu. Đất hải ngoại mà võ giả võ lâm Trung Nguyên thường nói đều là chỉ đất Đông Hải.
Thời kỳ thượng cổ, Quy Khư Hải Nhãn ở trong hải hãn Nam Hải. Nơi này giống như một cái động không đáy. Nước biển không ngừng chảy vào trong, giống như là con mắt lớn trên biển khơi, được gọi là Quy Khư Hải Nhãn.
Có điều, trong đại chiến tranh đoạt thiên cơ của những cường giả thượng cổ kia, Quy Khư Hải Nhãn sụp đổ, cảnh tượng này liền không còn tồn tại nữa.
Trong trí nhớ của Lâm Trường Hà có một đường đi vào Quy Khư Hải Nhãn. Hắn dẫn theo mọi người, bay đến đất Nam Hải chừng nửa tháng, lúc này mới đến trên một mặt biển.
Tay Lâm Trường Hà liên tục điểm, vẽ Tiên Thiên Đạo Văn xuống từ trong hư không. Mặt biển vốn bình lặng lập tức sôi trào.
Mặt biển cuồn cuộn, một đài cao dâng lên, trên mặt còn đủ các loại phù văn kỳ dị.
Có điều, khi đài cao đó hoàn toàn dâng lên, bấy giờ mọi người mới nhìn ra, trên đài cao này lại là một cái mua rùa đen!
Những phù văn kia cũng không phải là bị người khắc lên sau này, mà là mai rùa mang phù văn trời sinh.
Trong mắt Lâm Trường Hà lộ ra vẻ kinh ngạc, nói: “Cái này chính là giáp lưng của Thần toán Yêu tộc thượng cổ Lạc Thủy Ngao Vương! Trời sinh thông linh, có thể nhìn rõ thiên cơ. Chúng ta cứ giao thủ ở đây là được.”
Trong mắt Tô Tín lộ ra một tia tinh mang. Lúc trước hắn từng nghe Bắc Địa Long Vương nói, Lạc Thủy Ngao Vương chính là Thần toán Yêu tộc. Kết quả lại chết trong tay Đạo Tổ, còn để lại những thứ này. Hiển nhiên, Đạo Tổ này cũng không phải hạng người đơn giản.
Cho tới nay đều là Phật Đà tính toán, ấn tượng Đạo Tổ cho người khác vẫn luôn rất mơ hồ. Hắn giống như là người phụ thuộc vào Phật Đà vậy.
Nhưng suy nghĩ kỹ một chút. Đạo Tổ là người được coi là có thể sánh vai với Phật Đà, thậm chí còn được xem là mạnh nhất trong việc bói toán. Hắn sao lại có thể chẳng có lấy một chút toan tính nào mà cam chịu phụ thuộc vào Phật Đà cho được?
Dĩ nhiên, đối diện với những chuyện này Tô Tín cũng chẳng lấy làm gì sợ hãi. Thực lực tuyệt đối đang bày ra đó, cho dù Đạo Tổ thực sự có tính toán gì hắn cũng không sợ. Huống chi bây giờ ở đây còn có Mạnh Kinh Tiên và Địa Tạng Vương.
Tô Tín liền ngay lập tức bước lên trên bối giáp của Lạc Thủy Ngao Vương. Nhất thời, phù văn trên bối giáp lóng lánh. Tô Tín cảm giác được quanh hắn được bao phủ trong một tầng khí tức kỳ dị. Sau lưng hắn lại hiện lên mấy cái hư ảnh.
Trong số những hư ảnh này có Thương Long gầm rống, có Thần Điểu ba chân thần dị, còn có cả thân ảnh đồ sộ của Đế Lâm Cửu Tiêu, cũng có cả kinh thế kiếm sát ý vô song.
Sức mạnh trên bối giáp này hiển hóa ra toàn bộ võ đạo của Tô Tín phơi bày lên trên bối giáp này. Sức mạnh này không chỉ không làm tổn thương Tô Tín mà lại có chỗ tốt với hắn, có thể khiến cho Tô Tín đối diện với võ đạo của hắn càng thêm trực quan.
Mà lúc này, Lâm Trường Hà cũng bước vào bên trong. Có điều, sau khi phù văn trên bối giáp bao phủ lấy hắn, cái hiện lên lại không rõ ràng như Tô Tín, chỉ là một đống đạo văn mơ hồ. Thứ rõ ràng nhất chỉ có một thanh kiếm.
Đó là một thanh trường kiếm màu xanh thẳm. Phải nói, thanh trường kiếm này gần đến dạng trong suốt rồi. Đạo văn bên trên hiển hóa, mang theo một luồng khí tức mờ ảo, sắc bén.
Tô Tín dường như phát hiện, những đạo văn mơ hồ kia chính là võ đạo ngày trước mà Đạo Tổ truyền thừa. Chỉ có sức mạnh thanh trường kiếm hiển hóa kia xuất ra mới là đạo mà Lâm Trường Hà tự hiểu ra. Là Thái Nhất Kiếm Đạo!
Nhìn Tô Tín, Lâm Trường Hà trầm giọng nói: “Bắt đầu đi. Ván tỉ thí này không phải là đánh giết sinh tử mà là dùng võ đạo để đánh cờ. Bối giáp này chính là bàn cờ, võ đạo của hai người chúng ta chính là quân cờ.”
Tô Tín nhíu mày nói: “Đánh cờ? Thú vị đấy. Có điều như thế thì ngươi đã thua trước ta một nước rồi. Quân cờ của ngươi không nhiều bằng ta.”
Lâm Trường Hà nhàn nhạt nói: “Võ đạo bao nhiêu cũng không quyết định được thực lực mạnh yếu thế nào.”
Dứt lời, Lâm Trường Hà liền vung tay lên, sau lưng hắn, một đạo đạo văn hiển hóa trong thần quang mông lung vọt tới hướng Tô Tín. Trên bối giáp của Lạc Thủy Ngao Vương có không ít phù văn lóng lánh, theo quỹ tích của những đạo văn kia mà càng lúc càng nhanh.
Giữa không trung, những đạo văn kia lại biến thành một Càn Khôn Đạo Đồ trấn áp Tô Tín!
Mà Tô Tín bên này cũng vung tay lên, Thương Long sau lưng gầm rống. Thương Long chân hỏa thiêu đốt gầm thét thiên địa, nơi nó đi qua, phù văn trên bối giáp cũng không ngừng óng ánh.
Mạnh Kinh Tiên đứng sau xem chiến, truyền âm nói với Địa Tạng Vương: “Trong bối giáp kia có tính toán gì không?"
Trong mắt Địa Tạng Vương lộ ra một tia tinh mang, nói: “Hẳn là có thứ gì đó. Hình như ta hiểu ra một chút. Có điều cũng không phải cái gì ác ý đâu. Cứ chờ xem. Hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”