CHƯƠNG 6
Trải dọc con phố Paternoster Row là những cửa hàng với các ô cửa sổ rộng lớn quay ra ngoài mặt đường, phô bày những cuốn sách được bày bán bên trong. Tên cửa hiệu được trang trí trên tấm kính bằng kiểu chữ mạ vàng lộng lẫy, đặt bên cạnh những áp phích sơn màu sặc sỡ, trưng ra mức giá hấp dẫn để lôi cuốn khách vào đây mua sách với giá hời. Cách trưng bày ở mặt tiền thật muôn màu muôn vẻ. Nơi thì sắp xếp cầu kì nghệ thuật. Nơi chỉ đơn giản chồng chất sách vở lên nhau mà không theo một trật tự cụ thể nào, có lẽ vì họ muốn che khuất đi cửa hiệu bên trong mà không cần treo thêm rèm chắn sáng. Suy cho cùng, liệu có ai cần đến ba lớp vải nữa trong khi họ đã có đến năm chồng sách rồi?
Grace rảo bước trên vỉa hè đắp nổi của con đường hẹp, đi sát những tòa nhà cao tầng để tránh mấy cột mốc sơn đen được dùng để ngăn xe cộ lấn lên phần đường đi bộ.
Giữa các hiệu sách, những người bán dạo đứng rải rác bên quầy hàng di động của mình, họ phục vụ đủ các món ăn uống từ nước chanh đến bánh sandwich. Trong không khí còn phảng phất cả mùi cá và khoai tây chiên béo ngậy.
Grace đang ngây người chiêm ngưỡng ô cửa sổ vuông khá lớn được bài trí rất trang nhã của hiệu sách F. G. Longman thì một khuôn mặt quen thuộc chợt thu hút sự chú ý của cô. Bên kia đường, ngay ngưỡng cửa của một cửa hàng, có một người đàn ông vai rộng, mũi khoằm với đôi chân gầy nhẳng đang đứng đó, và sát gót ông là một con mèo mướp.
Ông Pritchard.
Grace chưa kịp lo lắng sẽ bị ông bắt gặp thì ông đã thình lình quay vào rồi biến mất trong cửa hàng mang tên Pritchard & Potts, ông chỉ dừng lại giây lát để giữ cửa cho con mèo theo vào sau. Tên hiệu sách đó được sơn nổi bật bằng chữ in đậm trên ô cửa sổ và mặt kia tấm kính chỉ tuyền một màu đen.
Hắc ín.
Grace tự nhiên cảm thấy rất cảm kích vì bác Weatherford còn dư nhiều vải sẫm màu. Nhờ vậy, cô có thể làm nên những tấm rèm đàng hoàng cho hiệu sách Đồi Primrose.
Án ngữ ngay trước cửa tiệm Pritchard & Potts là những chiếc thùng đồ sộ chứa đầy sách vở lộn xộn, thậm chí chúng còn không được xếp thành từng chồng gọn gàng. Grace hình dung bên trong cửa hàng có lẽ cũng không khác nào một bãi chiến trường cho lắm.
Có khi bên trong đó còn kinh khủng hơn cả hiệu sách của bác Evans.
Grace cố nén một cái rùng mình, rồi tiếp tục đi dọc xuống con phố Paternoster Row. Mặt tiền của một cửa hàng nào đó được sơn đỏ rực rỡ, trông thật bắt mắt. Qua các tấm kính cửa sổ lớn, chỉ vài quyển sách đã qua tuyển chọn được trưng bày thật ngăn nắp. Và rồi Grace nhìn thấy cái tên “Nesbitt’s Fine Reads” toát lên vẻ kiêu hãnh qua nét chữ bay bướm màu vàng lấp lánh hòa quyện với màu đen bóng lộn.
Dù hiệu sách Đồi Primrose có thể chẳng bao giờ có được vẻ sang trọng, lộng lẫy như vậy nhưng Grace vẫn quyết tâm học hỏi hết những gì có thể. Tất nhiên cô cũng không quên lời nhận xét của Anderson về nơi này.
Grace đẩy cửa bước vào và nhận ra ngay bản lề cánh cửa đã được tra dầu kĩ lưỡng. Một tiếng chuông leng keng thanh thoát vang lên để chào mừng khách đến.
Tuy Nesbitt’s Fine Reads có nhiều kệ sách, nhưng không gian rộng rãi thoáng đãng, còn sách vở được sắp xếp theo trật tự và có dán nhãn rõ ràng. Những kệ cao hơn được xếp phía ngoài, bao quanh chu vi cửa hàng. Ở giữa gian phòng đặt một vài chiếc bàn để thu hút độc giả tìm đến những cuốn sách rực rỡ nằm trên các kệ nhỏ hơn. Trên tầng hai, tất cả những chiếc kệ sơn trắng được dựng sát tường, ngăn nào ngăn nấy đều đầy ắp sách.
Grace đưa mắt nhìn quanh, mọi thứ ở đây đều toát lên vẻ sạch sẽ, tinh tươm. Gỗ được ép góc sắc sảo và đánh dầu bóng loáng, những tấm kính phản chiếu ánh nắng lấp lánh và đều sạch như ly như lau. Ngay cả lớp bìa bọc sách trông cũng sắc nét, sạch bong như vừa được lấy ra khỏi hộp.
Hiệu sách Nesbitt’s Fine Reads thật đúng là tuyệt đẹp.
“Tôi có thể giúp gì cho cô không?”
Grace ngó quanh và thấy một người phụ nữ có chiếc mũi nhọn, mái tóc màu xám được búi lên đằng sau thành một búi chặt.
“Dạ không, cháu chỉ ngắm nghía chút thôi ạ.” Grace đáp. “Cảm ơn bác.”
Người phụ nữ không rời đi. Bộ vest màu than ôm gọn lấy người khiến bà trông càng gầy. Đôi mắt đen của bà nhìn Grace chằm chằm.
“Cô có phải là một trong hai người mới đến ở trọ trong ngôi nhà bé tí xuống cấp tệ hại của bà Weatherford không?” Giọng bà the thé khó nghe, như đang nhai rau ráu những phụ âm trong lời xúc phạm của mình.
Grace định đáp trả để bênh vực người phụ nữ đã tử tế cưu mang cô trong lúc cô chẳng còn nơi nào để đi. Tuy mới gặp bà Nesbitt lần đầu nhưng Grace chẳng lạ gì kiểu người này. Người như bà ở đâu chả có, từ khắp các thị trấn nhỏ đến thành phố lớn. Bà sẽ sẵn sàng cãi chày cãi cối rồi cười nhạo sau lưng người khác.
Lúc này, Grace không thèm kiềm chế khao khát bênh vực ân nhân, cô hất cằm cao hơn một chút, rướn thẳng lưng lên, xẵng giọng, “Là tôi đây! Có chuyện gì sao?”
Hành động táo bạo của cô phản chiếu qua cặp mắt nheo lại của bà Nesbitt. “Cô tới đây để rình rập đấy à? Tôi biết thừa cô đang làm việc cho cái túp lều sách tồi tàn của lão Percival Evans.”
“Nếu bà cho nó là tồi tàn, mắc gì bà phải sợ quýnh lên khi tôi tới đây?” Cảm giác phấn khích trước sự bạo dạn của bản thân chạy rần rật khắp các mạch máu của Grace. Cô chưa bao giờ dám dũng cảm phản kháng lại người khác, nhưng có điều gì đó trong sự xấu tính của người phụ nữ này đã thôi thúc Grace lên tiếng.
Bà Nesbitt khịt khịt mũi tỏ vẻ khinh thường và hất mạnh đầu, “Đừng bén mảng tới đây hòng bắt chước cửa hàng của tôi.”
“Tôi không định bắt chước.” Grace phẫn nộ đáp lại. “Tôi sẽ làm tốt hơn nhiều.” Nói xong, cô đi một mạch ra khỏi cửa.
Vừa lâng lâng trong niềm vui chiến thắng vừa háo hức viết ngay những ý tưởng vừa lóe lên trong đầu, Grace vội vàng quay về nhà. Sau khi quan sát các ô cửa sổ trưng bày rộng rãi trên phố Paternoster Row, cách sắp xếp trong hiệu sách Nesbitt’s Fine Reads và những chia sẻ sâu sắc về cảm nhận của độc giả từ anh Anderson, Grace đã biết chính xác điều mình muốn làm.
Ý nghĩ về anh chàng George Anderson khiến lòng Grace reo vui rộn rã. Chắc hẳn Viv sẽ ngỡ ngàng khi nghe kể về cuộc hẹn hò sắp tới của bạn mình.
Tối hôm đó, trong lúc Grace đang tỉ mỉ liệt kê danh sách những việc muốn thực hiện ở hiệu sách Đồi Primrose thì cánh cửa phòng của cô và Viv bật mở, Viv bước vào và mang theo một hương hoa mới lạ.
Viv vẫn luôn là người sành điệu nhưng chỉ sau một thời gian ngắn ở London, phong cách thời trang của cô đã thanh lịch hơn đáng kể. Viv mặc chiếc áo thun màu xanh mua ở cửa hàng Harrods, phối hợp hài hòa với chân váy bút chì bằng vải tuýt mà cô tự may hôm trước. Những lọn tóc xoăn được chải một cách cầu kì khiến Viv yêu kiều tựa như người mẫu trên bìa tạp chí.
“Grace thân yêu ơi. Tớ rất mong được gặp cậu đấy.” Một chiếc túi nhỏ đung đưa trên khuỷu tay đang gấp lại của Viv.
Grace đứng bật dậy. “Tớ cũng đang trông cậu về nhà sớm. Mình có chuyện này muốn kể cậu nghe đây.” Cô cười hớn hở.
Viv xoa xoa tay chờ đợi, “Vậy hả, cậu kể trước đi.”
Grace vặn vẹo đôi vai với vẻ thẹn thùng, “Tớ vừa được người ta mời đi uống trà.”
Viv phấn khích kêu lên, “Anh chàng chỗ hiệu sách đó hả?”
Grace đã nhắc đến George Anderson với Viv trong một cuộc tán gẫu đêm khuya nào đó trước khi cả hai thiếp đi trên chiếc giường nhỏ nhắn của mình. Viv còn nhớ mang máng chút thông tin ấy.
Grace hào hứng gật đầu, rồi kể tiếp việc anh chàng muốn gợi ý cho cô nhiều ý tưởng tân trang hiệu sách hơn trong cuộc hẹn cà phê tuần tới.
“Cậu đồng ý rồi chứ?” Viv khoanh tay trước ngực, để chiếc túi xoay xoay trên cánh tay.
“Tất nhiên rồi.”
Viv vỗ tay thích thú, gương mặt xinh xắn của cô sáng bừng vui vẻ. Grace vốn đã háo hức trông đến buổi hẹn hò nhưng trước sự cổ vũ tưng bừng của Viv, cô càng nôn nao hơn gấp bội.
“Tớ cũng có cái này cho cậu xem.” Viv kéo chiếc túi tuột khỏi cánh tay và lấy ra một cái hộp nhỏ.
Grace nhận lấy chiếc hộp, mở nắp và thấy một chiếc vòng tay bên trong. Nó gồm nhiều mắt xích kim loại đơn giản móc lại với nhau. Hai mắt xích chính giữa - một bên là miếng kim loại màu trắng hình bầu dục, bên còn lại là tấm huy hiệu nhỏ. Chiếc vòng được gắn với tấm thẻ cho biết đây là vòng tay nhận dạng danh tính nạn nhân bị không kích.
“Tớ cũng có một cái.” Viv chìa cổ tay ra, tự hào khoe món trang sức hợp thời. Cô đã viết tên mình và địa chỉ của họ trên đó, tương tự như cái đưa cho Grace. “Tớ thấy chúng ở cửa hàng Woolworths.”
Grace nhìn chằm chằm chiếc vòng của mình lần nữa và nghe nỗi sợ hãi đang bao trùm khắp người. “Vòng tay nhận dạng danh tính hả?”
“Lỡ như chúng ta bị đánh bom.” Miệng Viv méo đi và Grace biết bạn mình đang cắn môi, đó vốn là một thói quen của Viv từ thời thiếu nữ. “Những thứ này bền chắc hơn nhiều so với chứng minh thư. Như vậy họ có thể xác định chúng ta là ai.”
Năm ngoái, cơ quan Đăng kí Quốc gia đã cấp cho mỗi người dân Anh một thẻ căn cước và yêu cầu họ phải luôn mang nó theo bên mình. Nhưng Viv nói đúng, một mẩu giấy cho dù dày dặn cách mấy thì cũng quá đỗi mong manh trước bom đạn.
“Viv…” Grace nuốt nước miếng, không biết nên nói gì.
“Nếu có bất trắc thì người ta vẫn biết chúng ta là ai chẳng phải vẫn tốt hơn sao?” Viv đặt chiếc túi lên bàn, cạnh đống khăn voan màu vàng nhạt mà cô vừa mua hôm trước. “Tớ không thể chịu nổi sự mù mờ không biết chuyện gì đã xảy ra với cậu nếu một ngày nào đó cậu không trở về nhà. Cái đêm cậu bị lạc đường trong bóng tối đó…” Vầng trán mịn của Viv nhăn nhúm lại vì lo lắng. “Tớ lo thắt cả ruột gan.”
Grace bước lại gần định ôm lấy bạn nhưng Viv đã đưa tay ngăn lại. “Không, cậu sẽ làm tớ khóc mất, rồi lớp son phấn sẽ bị trôi đi hết.” Viv hơi gập ngón tay trỏ rồi đưa lên chấm chấm phía dưới mắt một cách duyên dáng để lau khô nước mắt chực trào ra. “Tớ biết có lẽ cậu cho rằng việc này thật ngớ ngẩn.”
Grace mím môi để không bật ra lời phản đối. Sau ngần ấy năm làm bạn, họ đã quá hiểu nhau rồi.
“Trên mặt này là hình Thánh Christopher, Người sẽ bảo vệ cho chúng ta thượng lộ bình an.” Viv gõ gõ vào tấm huy hiệu. “Cậu có thể không cần đeo nhưng tớ sẽ đeo. Tớ phát điên lên vì sợ bị đánh bom. Chiều nay chỉ một chiếc xe buýt nổ máy đã khiến nửa số người trên phố nhảy dựng hết lên vì tưởng là bom đấy.” Cô tự cười chế giễu bản thân. “Trong đó có cả tớ.”
“Cảm ơn cậu đã mua cho tớ. Cậu thật chu đáo.” Chiếc vòng đè nặng trên tay Grace, không phải vì trọng lượng mà chính vì mục đích của nó - thứ giúp xác định danh tính nạn nhân bị bom nổ tan xác không còn có thể nhận diện được nữa.
Một ngón tay lạnh buốt vuốt dọc sống lưng Grace. “Có lẽ tớ sẽ đeo nó sau,” cô hứa.
Viv gật đầu thông cảm, “Ừ, để sau.”
Grace đặt chiếc vòng vào ngăn kéo của chiếc bàn nhỏ bên cạnh giường.
Viv ngửi thấy một mùi thơm trong không khí đang bay về phía cửa phòng ngủ. “Nghe nói tối nay bác Weatherford sẽ làm món xúc xích tẩm bột nướng theo công thức của mẹ cậu. Cậu nghĩ bác đã xong chưa?”
Hồi Grace còn bé, mẹ cô thường xuyên làm món này tới mức Grace từng cảm thấy phát ngán đến tận cổ. Vậy mà sau rất nhiều năm không được ăn nó, thật buồn cười vì giờ đây cô rất thèm nhưng cũng biết rằng mẹ sẽ chẳng bao giờ nấu cho mình được nữa.
“Tụi mình xuống dưới xem sao đi.” Grace hào hứng không kém gì bạn mình. “Cảm ơn cậu về chiếc vòng tay, và vì lúc nào cũng nghĩ đến tớ.”
Viv ôm chặt lấy Grace. “Lúc nào cũng thế, bạn thân mến ạ.” Bụng Viv sôi lên òng ọc và cô vỗ vỗ vào nó cùng một nụ cười khúc khích.
Hai cô gái rời khỏi phòng rồi đi xuống cầu thang, cùng hít hà mùi thơm ngậy của bánh pudding Yorkshire và xúc xích rán nâu sậm. Đi được nửa đường, họ nghe thấy tiếng thì thầm kín đáo của bác Weatherford, “Chào buổi tối, ông Simons, tôi là Weatherford.”
Viv dừng lại phía trước Grace và thốt lên, “Sếp của Colin.”
“Tôi muốn chắc chắn rằng ông đã đảm bảo được Colin là nhân viên quan trọng cần thiết trong cửa hàng.” Bác hạ thấp giọng một cách khác thường, rõ ràng không muốn Colin nghe thấy.
Đây không phải là cuộc trò chuyện mà họ nên nghe.
Grace lắc đầu với Viv, ngầm bảo họ nên đi tiếp. Nhưng Viv chỉ khoát tay gạt bỏ sự băn khoăn của bạn và tiếp tục đứng đó.
“Ông cần bao lâu mới nhận được phản hồi?” Sau câu hỏi của bác là một khoảng lặng dài. “Tôi hiểu,” cuối cùng mẹ Colin lên tiếng. “Ngày mai tôi sẽ gọi lại để xem ông có tin tức gì chưa.” Lại một khoảng lặng nữa nhưng lần này ngắn hơn. “Vâng, ngày mai nhé,” bà khẳng định chắc nịch. “Chào ông.”
Tiếng “cạch” của ống nghe được gác lên giá đỡ cho biết cuộc gọi đã kết thúc. Viv lật đật lao xuống cầu thang, giả đò như chưa hề nghe được cuộc trò chuyện bí mật mà họ không nên nghe.
“Mùi xúc xích nướng tẩm bột thơm quá,” Viv xuýt xoa. “Sắp ăn được chưa ạ?”
“Đã 7 giờ rồi hả?” Bác Weatherford vuốt thẳng chiếc tạp dề đeo bên ngoài cái váy mặc ở nhà có in hình hoa oải hương, trông nó giản dị và lôi cuốn y như váy của Viv. Câu trả lời hơi khó chịu cùng cái cau mày lo lắng chứng tỏ bà đang trăn trở suy tính nhiều việc trong đầu.
“Đúng chuẩn 7 giờ ạ.” Viv vui vẻ đáp.
“Rồi, vậy bữa tối sẵn sàng rồi đấy.” Người phụ nữ niềm nở vẫy hai đứa cháu gái vào phòng ăn với bà.
Grace vẫn làm thinh vì không tự tin rằng mình có thể khỏa lấp cảm giác áy náy.
“Mẹ vừa nói chuyện với ai vậy ạ?” Colin hỏi trong lúc đặt chiếc đĩa sau cùng lên bàn. Anh hỏi rất tự nhiên nên Grace tin chắc anh không nghi ngờ gì về nội dung cuộc gọi ban nãy.
Colin thoáng nhìn Viv và Grace, hai gò má lại ửng hồng lên khi anh chàng nở nụ cười bẽn lẽn. Colin là một chàng trai trẻ tuổi, trầm tính và hay đăm chiêu khiến người khác luôn thắc mắc tự hỏi đôi mắt xanh lam sắc sảo kia rốt cuộc đang ẩn chứa điều gì.
Nếu hiểu về Colin, bạn sẽ biết rất có thể anh ấy đang vắt óc nghĩ ra cách mới để nuôi một con sư tử hoặc trị thương cho một chú chim bị gãy cánh.
“À, cô Gibbons gọi điện càm ràm về cửa hàng tạp hóa ấy mà.” Bác Weatherford lấy một con dao dài, thái mỏng mấy thanh xúc xích nằm giữa chiếc bánh pudding dày dặn. “Đường sắp hết sạch rồi. Ta nói cho các con biết, mấy người đã cố mua vơ mua vét cái cửa hàng đó… sao họ không biết xấu hổ nhỉ.” Bà thở dài phản đối.
Bác Weatherford đặt con dao sang một bên và mỉm cười vui vẻ với các chàng trai cô gái. “Có ai ăn nước xốt hành tây không?”
Trong lúc ăn, Grace lại suy nghĩ về Colin. Một chàng trai hiền lành, tốt bụng và lễ phép. Một tay cậu lo liệu hết mọi việc trong nhà, từ thay bóng đèn cho đến sửa chữa lặt vặt mà không chút nề hà. Ngoài việc chăm sóc các con vật ở cửa hàng Harrods, điều cậu quan tâm nhất chính là bảo vệ cho tất cả tụi nó được sống an toàn và thoải mái.
Nhưng nếu có cơ hội, liệu rằng Colin có muốn đi lính không?
Dường như tất cả đàn ông đều lựa chọn như vậy.
Grace không hiểu tại sao người ta lại hăng hái dấn thân vào nơi chiến tranh khói lửa, nơi có thể bị súng bắn bom rơi bất cứ lúc nào. Dù sao thì cô cũng không bao giờ có được lòng can đảm đó. Không giống như những người đàn ông sẵn sàng đánh đổi mạng sống vì sự an toàn của toàn thể người dân Anh.
Đêm đó, những suy tư về lòng dũng cảm tràn ngập tâm trí Grace khi cô chui vào chiếc giường bằng đồng thau, kéo tấm chăn bông trùm qua vai giữa căn phòng tối đen như hũ nút. So với tinh thần anh hùng đó, cô có khác gì một kẻ hèn nhát đâu.
Đây là một nhược điểm mà Grace cần đối diện, bởi vì từ bé, mẹ vẫn luôn động viên và dạy cô phải biết tự bảo vệ bàn thân, không được để ai bắt nạt mình. Rốt cuộc, chính cô cũng phải chấp nhận suy nghĩ đó.
Ngay khi cô bắt tay vào việc sắp xếp lại hiệu sách Đồi Primrose.
Sáng hôm sau, Grace đi làm sớm mười phút với vô số ý tưởng nhảy múa trong đầu. Cô mở cửa chạy ùa vào trong. Chiếc chuông trên đầu báo hiệu có người đến bằng tiếng kêu chói tai như thường lệ.
Ông Evans ngẩng đầu lên, ném vào cô cái nhìn cáu kỉnh.
Grace nhăn mặt, “Cháu xin lỗi ạ. Cháu không cố ý mở cửa sỗ sàng như vậy.”
Ông già vẫn cau có.
“Cháu nói thật ạ,” Grace cố gắng phân trần. “Chỉ tại cháu đang hào hứng với mấy ý tưởng mà cháu… định…”
Ông đặt tay lên một gói bưu phẩm màu nâu, bên trên có đính kèm một lá thư ngắn rồi đẩy nó về phía Grace. “Cái này của cô,” ông nghiêm nghị nói.
Grace liếc xuống cái phong bì màu kem. Tên người nhận là “Cô Bennett” được viết tay trông vô cùng mềm mại.
“Tôi rất tiếc.” Ông Evans lê bước ra khỏi quầy, để lại đằng sau vài mẩu giấy vương vãi và ruột bút chì bị bỏ đi.
Ông tiếc chuyện gì vậy?
Grace mở chiếc phong bì và rút lá thư ra. Mảnh giấy tạo nên tiếng sột soạt khe khẽ giữa bầu không khí im phăng phắc nặng nề của cửa hàng. Cô lướt nhìn xuống cuối bức thư và thấy kí tên George. Là George, chứ không phải Anderson.
Trống ngực Grace đập dồn dập vì cách xưng hô thân mật ấy, nhưng việc đó chỉ kéo dài cho đến khi cô đọc hết lá thư mà anh thú thật rằng mình đã tình nguyện đăng kí vào Lực lượng Không quân Hoàng gia. Cô ngạc nhiên khi biết anh không chỉ là kĩ sư mà còn có nhiều kinh nghiệm về máy bay. George không ngờ được gọi đi nhanh đến vậy, anh nhận được giấy triệu tập chỉ sau hai ngày đăng kí.
Anh không chỉ tiếc nuối vì đành thất hẹn với Grace mà còn chân thành xin lỗi vì không thể giúp cô sửa sang hiệu sách. Tuy nhiên, George đã gợi ý một số khẩu hiệu quảng cáo. Chưa hết, anh còn để lại cho Grace một thứ mà anh hi vọng sẽ được thảo luận với cô trong lần gặp gỡ tiếp theo, một thứ đã khơi dậy mạnh mẽ niềm đam mê đọc sách của anh.
Nỗi thất vọng lẫn lo sợ bóp nghẹt trái tim Grace. Máy bay thường là mục tiêu bị bắn hạ trong chiến tranh. Nếu George ra trận và trở thành phi công, tính mạng của anh sẽ như nghìn cân treo sợi tóc.
Grace nhắm mắt lại. Không, không thể nghĩ như thế được. Nhất định cô sẽ gặp lại anh.
Nhưng là khi nào?
Cô dịu dàng đặt lá thư sang một bên và kéo món quà lại gần mình. Bưu kiện được gói trong tờ giấy màu nâu trơn, căn cứ theo hình dáng và trọng lượng của nó thì rõ ràng là một quyển sách. Nổi bật ngay giữa tờ giấy là dòng chữ gọn gàng của George.
Một tiểu thuyết kinh điển, nhưng cũng là một câu chuyện tình yêu.
Grace liền mỉm miệng cười. Cô mở lớp giấy gói ra và thấy một quyển sách bìa da. Qua lớp bìa trầy xước, qua những góc cạnh đã mòn vẹt và cong vào trong, cô biết quyển sách này đã cũ và hẳn là được đọc rất nhiều lần. Grace xoay nó sang bên để xem phần gáy.
Tựa sách đã bợt bạt gần hết nhưng vẫn còn lờ mờ dòng chữ mạ vàng. Bá tước Monte Cristo của Alexandre Dumas.
George không chỉ tặng Grace cuốn sách mà anh nghĩ cô sẽ thích, có lẽ đó còn là tác phẩm yêu thích mà anh đã đọc thời niên thiếu. Nghe cách anh nhắc đi nhắc lại về nó, có thể thấy George yêu quý quyển sách này biết chừng nào.
Grace miết các ngón tay trên tấm bìa da cũ kĩ, tưởng tượng về cậu bé George năm nào thường để tâm trí dẫn dắt mình chu du đến những vùng đất mới lạ. Giờ đây, cô sẽ được bước lên chuyến phiêu lưu đã mang George đến với niềm say mê đọc sách cả đời. Grace hi vọng rằng những trang sách này cũng có thể thắp lên trong cô một tình yêu tương tự. Và cô càng hi vọng mãnh liệt về một ngày được gặp lại anh, để gửi lại quyển sách và trò chuyện với anh về nội dung của nó.
Nhưng hiệu sách này sẽ chẳng còn như trước khi không còn được thấy nụ cười quyến rũ của George.
“Tôi đã nói trước với cô là cậu ta rất có thể xung phong ra trận.” Ông Evans nói với ra từ phía sau các giá sách.
Grace nhắm mắt lại, cố dẹp yên cơn sóng lo lắng đang cồn cào trong lòng. Sự bận rộn sẽ giúp cô vượt qua tất cả. Trước đây, khi mẹ trở bệnh rồi qua đời, Grace cũng đã chống chọi với mọi đau khổ lẫn tổn thương. Chỉ cần vùi đầu vào công việc, tâm trí sẽ không suy nghĩ vẩn vơ nữa. Grace mở mắt ra, nở một nụ cười tươi tắn dù trong tiệm chẳng có ai.
“Cháu biết, đáng lẽ cháu nên nhanh chân tổ chức đám cưới với anh ấy cho rồi.” Grace nói thật to và có thể thấy rõ cô đang cố tỏ ra hài hước. Rồi cô đợi.
Ông Evans thò đầu ra khỏi những kệ sách và nhìn cô với đôi lông mày chau lại, “Tôi hi vọng cô chỉ đang nói giỡn.”
“Cháu phải làm gì đó để kéo bác ra khỏi công việc của bác mới được.” Grace cầm tờ danh sách sáng kiến mà cô đã thu thập lên. “Cháu muốn thảo luận với bác về một số ý tưởng đổi mới cho cửa tiệm.”
“Không.” Ông Evans vội vàng thu mình lại, hệt như con rùa không muốn đối mặt với thế giới bên ngoài chiếc mai của nó.
Grace cẩn thận gấp lá thư bỏ vào phong bì, cho vào túi xách của mình và đặt quyển sách lên quầy. “Chúng ta sẽ bắt đầu từ việc nhỏ thôi ạ,” cô dỗ dành.
“Cô đã lau dọn sạch sẽ chỗ này và làm rối tung hết đống sách của tôi.”
“Bác ngó qua một cái thôi mà.” Grace len lén nhìn qua một cái kệ và bắt gặp ông Evans đang nhăn nhó nhìn cô y như một đứa trẻ sưng sỉa giận hờn.
Không màng đến vẻ mặt của ông chủ, Grace giúi tờ danh sách vào người ông rồi để mặc nó ở đó trong lúc đi cất đồ đạc vào phòng sau. Khi quay lại, ông Evans nhìn cô với vẻ đầy cảnh giác.
Ông đặt tờ giấy lên trên một dãy sách, “Cô có thể tự do di chuyển mọi thứ để sắp xếp sao cho hợp lý. Nhưng nhớ kĩ là đừng có quảng cáo mạnh miệng quá. Và tôi không bao giờ mua lại sách hay bán đồ đã qua sử dụng như cửa hiệu của Foyle đâu nhé.”
“Vâng, chắc chắn là không rồi ạ.” Grace hứa.
Ông lẩm bẩm điều gì đó nghe như là đồng ý.
“Xin lỗi bác?” Grace hỏi lại với vẻ mặt ngây thơ. “Như vậy là bác cho phép cháu thay đổi mọi thứ trong hiệu sách Đồi Primrose đúng không ạ?”
Ông Evans thở dài, “Ừ.”
Grace nắm ngay lấy tờ danh sách, cô đã biết rõ phải bắt tay làm từ đâu, “Bác nhất định sẽ không hối hận đâu.”
“Tôi hi vọng cô nói đúng.” Ông Evans càu nhàu đáp, rồi lôi một cuốn sách trên kệ vào lòng bàn tay đang chờ đợi của mình.
Mặc dù ông Evans tỏ rõ thái độ không yên tâm nhưng Grace tin chắc ông sẽ rất hài lòng với thành quả cuối cùng. Nếu muốn thực hiện hết những công việc đã liệt kê ra, có lẽ cô sẽ mất khá nhiều công sức trong mấy tháng tới. Tuy nhiên, Grace hi vọng việc này không kéo dài quá khoảng thời gian mà cô định dành cho hiệu sách vì chắc chắn cô sẽ không có kế hoạch ở lại đây lâu hơn.