CHƯƠNG 8
Tuy đường phố London ngày càng vắng bóng các chàng trai nhưng khách hàng vẫn thường xuyên lui tới hiệu sách Đồi Primrose. Các bà nội trợ tìm đọc tiểu thuyết, còn những ông chú lớn tuổi tập trung ở dãy sách chính trị với lối văn phong sắc bén. Tất cả những ai chưa đủ tuổi hoặc đã quá tuổi ra trận đều đắm chìm vào thế giới sách ở cửa hàng này. Và Grace rất đỗi hạnh phúc khi được tất bật luôn tay giúp họ chọn sách. Tuyệt vời hơn cả là sau khi sắp xếp lại cửa hiệu, cô nhận thấy khách hàng thường nán lại lâu hơn gấp đôi thời gian và mua nhiều gấp ba lần so với trước.
Lý do tạo nên sự khác biệt chính là người mua có thể dễ dàng tìm thấy cuốn sách mà họ mong muốn. Tất cả đều cảm thấy thuận tiện hơn, chỉ trừ một ông giáo sư hay nhăn nhó săm soi những chiếc kệ quá ư sạch sẽ, rồi buông lời bình phẩm rằng trông chúng không còn vẻ mộc mạc, chân thật như cách phân loại loạn xạ ngày xưa. Nghe vậy, Grace khẽ mỉm cười vì nhận xét của ông làm cô nhớ đến George, anh chàng cũng rất quyến luyến cửa hiệu cũ kĩ, bụi bặm này.
Thậm chí Grace còn nỗ lực thuyết phục được ông Evans tham gia hệ thống mã quà tặng sách Quốc gia. Đây là một cơ hội quảng bá cực kì hiệu quả: người ta có thể mua thẻ để làm quà tặng và người nhận quà sẽ đổi tấm thẻ đó để lấy bất kì quyển sách nào họ thích. Grace biết đến hệ thống hay ho này nhờ một lần ghé vào Foyle’s - hệ thống nhà sách gồm sáu cửa hàng ở Anh, nơi chuyên bán sách cũ và các loại trà thượng hạng cho những khách hàng nổi tiếng. Khi vừa nhìn thấy loại thẻ đổi hàng này ở Foyle’s, Grace nhận ra chúng đã có mặt ở khắp các cửa hàng khác và nếu không bắt kịp ngay xu hướng này thì hiệu sách của ông Evans sẽ gặp bất lợi vô cùng.
Giáng sinh sắp đến, hiệu sách Đồi Primrose đã bán được vài chục thẻ ngay trong ngày đầu tiên Grace thông báo họ có phát hành thẻ đổi sách.
“Cô Bennett, tôi phải công nhận là ý tưởng vé bán sách của cô hay ho đấy.” Ông Evans bất đắc dĩ thừa nhận sau khi người khách hàng mà ông vừa tính tiền rời đi.
Grace cười toe toét khi ông cứ quen gọi là “vé” chứ không gọi là “thẻ”.
“Cháu rất vui vì có nhiều người mua chúng.” Cô quấn một đoạn dây xung quanh tấm giấy bạc đã gấp lại rồi kéo giấy phồng ra để làm thành quả bóng trang trí xinh xắn. Trông nó thật tuyệt vời để đặt vào phần tiểu cảnh mùa đông mà cô vừa bài trí bên cửa sổ.
“Sắp hết tháng Mười Hai rồi.” Ông Evans lấy cuốn sổ cái nhỏ mà Grace để cạnh quầy tính tiền, ghi lại doanh thu dựa theo hệ thống tính toán hiệu quả mà cô đã lập ra. Viết xong, ông đặt cây bút chì - một cây bút đủ dài để ông không phải kẹp nó giữa mấy đầu ngón tay - ngay ngắn ở một bên rồi ném mẩu giấy rách vào thùng rác cạnh quầy.
“Cháu hi vọng chiến tranh sẽ kết thúc vào năm 1940.” Grace buộc một mớ giấy bạc nữa lại với nhau. Chỉ cần thêm một cái nữa là đủ rồi.
“Cô đã đi được hai phần ba chặng đường của sáu tháng làm ở đây.” Ông chủ tiệm xem cuốn sổ lần nữa trước khi đóng lại.
“Vâng.” Grace quan sát và thấy vẻ mặt ông hết sức bình thản. Khi ông đang mở miệng định nói thêm điều gì thì chuông cửa vang lên leng keng, sau đó một người đàn ông cao ráo, mảnh khảnh với bộ ria mép rậm rạp bước vào. Ông Evans thở dài, “Chào buổi chiều, ông Stokes. Chúng tôi đã vi phạm gì sao?”
Tên của người này nghe quen lắm nhưng Grace không thể nhớ ra ông ấy là ai.
“Tôi không phải đang làm nhiệm vụ.” Giọng nói đầy quyền lực của vị khách tác động mạnh hơn vào trí nhớ của Grace và khiến cô giật mình ngay tức khắc.
Ông Stokes là người giám sát phòng không của thành phố.
“Tôi biết, giờ đã khá muộn rồi.” Ông khách đưa mắt nhìn lướt qua các dãy sách và cau mày lại. Những nếp nhăn trên trán cho thấy ông vẫn thường hay nhăn nhó như vậy. “Tôi cần một cuốn sách để giết thời gian cho hết đêm nay. Chỗ tôi làm chỉ có mấy gã non choẹt, cạy miệng cũng chẳng buồn nói năng gì. Tôi biết các người đang hi vọng Giáng sinh thì sẽ được bật nhiều đèn hơn một chút, nhưng rốt cuộc… chẳng có gì cả.” Khóe môi ông võng xuống lộ rõ vẻ thất vọng vì chẳng tìm được thêm cơ hội nào để quở trách.
“Một cuốn tiểu thuyết huyền bí hấp dẫn nhé?” Ông Evans vẫy người đàn ông kia đi theo mình.
Giới thiệu sách là việc mà ông Evans giỏi nhất còn Grace thì dở nhất. Cô đã dốc hết thời gian vào việc sửa sang sắp xếp nên chẳng còn thì giờ đâu để đọc chứ đừng nói đến là gợi ý cho người khác đọc. Phải chăng đó là điều ông Evans định nói với Grace khi ông nhắc đến chuyện thời gian làm việc của cô ở cửa tiệm này sắp kết thúc?
Nhưng Grace không có cơ hội để tìm ra đáp án cho băn khoăn đó. Suốt thời gian còn lại của buổi chiều hôm đó, cô bận túi bụi đến mức không thể ngẩng mặt lên và ông Evans cũng không đả động thêm gì về nó. Năm mới sắp đến, Grace quyết tâm dành thời gian để đọc những quyển sách mà họ bán. Như vậy cô có thể sẽ biết cách giới thiệu cho độc giả các tác phẩm phù hợp thay vì chỉ gợi ý những tựa sách có vẻ đang nổi tiếng.
Giáng sinh là một sự kiện quan trọng nhưng tiếc là năm nay vắng mặt Colin. Bác Weatherford đã gom góp mọi thứ để chuẩn bị một bữa tiệc thật thịnh soạn, vì họ nghe phong thanh rằng chỉ thị thắt chặt nguồn cung sẽ bắt đầu áp dụng từ tháng Một. Bác tìm được một chú gà tây mập mạp để nướng cho bữa tối, còn có cả củ cải, khoai tây và bắp cải brussels. Ba bác cháu cùng trao đổi quà cho nhau, họ cố xua tan bầu không khí nặng nề ảm đạm nhưng dường như chẳng khá hơn được mấy. Thiếu đi lòng tốt bụng tử tế của Colin, ngôi nhà đã không còn ấm áp, lung linh như trước.
Grace tặng thẻ đổi sách cho bác Weatherford và một chiếc mũ mới rất hợp mốt cho Viv. Quà của Viv là hai cái váy mới duyên dáng do chính tay cô may. Quả là những món quà tiện dụng. Người bác cũng chuẩn bị cho mỗi đứa cháu gái một chiếc túi xách có thể để sẵn mặt nạ phòng độc.
Chiếc túi khiến người ta rất tò mò vì có phần đáy tròn đủ nhét vừa một chiếc hộp và có túi nhỏ để bỏ khá nhiều mặt nạ. Cả hai cái đều được làm bằng loại da đen sành điệu với khóa vàng trên nắp. Quả là một chiếc túi xách thời thượng mà bất kì quý cô nào cũng cảm thấy kiêu hãnh khi đeo nó bên mình.
“Như vậy là hai đứa không được phép bỏ quên mặt nạ khi ra ngoài nữa nhé.” Bác Weatherford nhấn mạnh “tối hậu thư” rằng sẽ không chấp nhận bất cứ lý do lý trấu nào nếu họ để quên mặt nạ ở nhà lần nữa.
Trái với dự đoán lạc quan của nhiều người, Giáng sinh trôi qua chẳng những không chấm dứt được chiến tranh mà còn kéo theo nguy cơ thi hành chính sách hạn chế thực phẩm. Việc nguồn cung thịt xông khói, bơ và đường ngày một khan hiếm càng làm cho một trong những mùa đông lạnh lẽo nhất ở London thêm phần khắc nghiệt.
Mỗi một người dân Anh, kể cả Đức vua và Nữ hoàng, đều được phát một tập tem phiếu nhỏ ghi rõ giới hạn số lượng hàng hóa mà họ được phép mua. Mặc dù bác Weatherford đã mua đường dự trữ và cất giữ cẩn thận từ mấy tháng nay, nhưng Grace và Viv vẫn thấy hộp đường dần dần vơi đi.
Nhưng chính trong thế giới u ám đó, Grace đã bất ngờ phát hiện ra một tia nắng ấm áp.
Vào buổi chiều rét mướt nọ, sau khi rời khỏi hiệu sách Đồi Primrose, Grace nhận ra mình có một khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm hoi. Cô biết ngay là mình nên tận dụng thời gian đó làm gì. Grace tự pha một tách trà, rúc vào chiếc ghế Morris, trùm tấm chăn dày ấm áp lên chân và đặt quyển sách Bá tước Monte Cristo nặng trịch trên đùi.
Cô lướt mấy ngón tay lên lớp bìa da đã sờn và nghĩ về George Anderson. Không chỉ anh mà còn tất cả những người đàn ông đã lên đường ra trận.
Bây giờ họ đang ở đâu? Họ có cảm thấy buồn chán lắm không?
Grace thật lòng hi vọng như thế, vì buồn tẻ vẫn còn hơn là đối mặt với hiểm nguy.
Cô từ tốn lật sách ra. Chiếc gáy sách già nua thậm chí chẳng buồn kêu cọt kẹt, như thể năm tháng đã bôi dầu trơn cho nó. Và Grace bắt đầu đọc.
Hóa ra cuốn sách không hề giống với những gì cô đã đọc ở trường. Không có những phép toán khô khan, bài tập cấu tạo từ hay phân tích cấu trúc câu. Rốt cuộc, khi Grace thật sự dành sự chú tâm xứng đáng cho một tác phẩm kinh điển, nó đã cuốn hút cô đọc say sưa đến mức không thể nào rời mắt.
Câu chuyện mở đầu bằng sự kiện nhân vật chính bị buộc tội, rồi nhiều hành động lừa gạt khác tiếp nối nhau để đưa đến một âm mưu phản bội ghê tởm nhất. Từng câu, từng chữ, từng trang cứ thế kéo Grace bước vào một thế giới cô chưa từng biết đến và theo chân một người mà cô chưa từng gặp qua.
Grace hoàn toàn đắm chìm vào câu chuyện. Đôi mắt cô mỗi lúc một lướt nhanh hơn trên trang giấy, ngấu nghiến từng câu từng chữ, háo hức muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra với Edmond…
“Grace?” Tiếng gọi của bác Weatherford thình lình xen ngang câu chuyện, phá tan khung cảnh tưởng tượng sống động trong tâm trí Grace.
Cô giật mình, ngước nhìn bác Weatherford.
“Bữa tối sắp xong rồi đấy.” Người bác nhìn Grace với ánh mắt dò xét rồi lật đật chạy đến bên cửa sổ. “Cháu quên kéo rèm lại này. Thế nào ông Stokes cũng nhắc nhở chúng ta cho coi.”
Grace chớp chớp mắt và thoáng chút bối rối. Căn phòng đã tối mù mờ tự lúc nào. Thấy vậy, cô đang định bật đèn thì trong trí óc hiện lên cảnh Mercedes và Edmond tổ chức tiệc đính hôn và âm mưu quỷ quyệt bắt đầu thật sự giăng ra.
Một ánh đèn chói mắt lóe lên khiến trang giấy hiện ra trắng lóa trước mắt Grace rồi những dòng chữ đen nhánh từ từ rõ ràng hơn.
“Cháu đang đọc gì thế?” Bác Weatherford vừa bước lại gần vừa nghiêng người nhìn bìa sách.
“Bá tước Monte Cristo ạ.” Hai má Grace nóng lên. “Quyển sách này anh Anderson đã để lại cho cháu trước khi nhập ngũ.”
Đôi mắt bác Weatherford tối sầm lại, “Đó cũng là một trong những cuốn sách mà Colin thích nhất.”
“Bác có tin gì của em ấy không?” Grace hỏi.
Bà Weatherford thẫn thờ đi qua đi lại quanh phòng, chỉnh lại chồng tạp chí cho ngay ngắn và sắp xếp những chiếc gối căng phồng đến mức không thể nhét thêm bông vào ruột nữa. “Bác chưa nghe được gì hết nhưng bác mong là sẽ sớm nhận được tin của nó. Cháu biết mà, người ta sẽ huấn luyện tụi nó kĩ lưỡng trước khi…” Giọng bà nghẹn lại.
Trước khi đẩy họ ra chiến trường.
Những lời chưa nói lẫn trong nỗi lo sợ về hiểm nguy cận kề cứ vậy mà lửng lơ trong không khí.
“Nếu bác thích thì sau khi đọc xong cháu sẽ đưa bác mượn ạ.” Grace cố gắng đổi đề tài.
“Cảm ơn cháu, bác đang đọc một cuốn tiểu thuyết dễ thương của Jane Austen. Bác mua bằng tấm thẻ đổi sách mà cháu tặng đấy. Bác còn chưa đọc xong cả cuốn Emma.” Bà loay hoay gỡ tấm rèm đen để nó rơi xuống che kín cửa sổ. “Bác còn bận túi bụi với các cô các bà ở Hội Phụ nữ tình nguyện nữa, mà giờ bác cháu mình đi ăn nhanh đi kẻo đồ ăn nguội hết rồi.”
Hội Phụ nữ tình nguyện địa phương đã trở thành điểm tựa tinh thần cho bác Weatherford trong những ngày vắng bóng con trai bên cạnh. Nếu không có công việc bận rộn ở đó, có lẽ bác sẽ mải vùi đầu vào chuyện lau nhà cửa để quên đi hiện thực khắc nghiệt. Không chỉ vậy, nhờ đội tình nguyện, bác còn được gặp gỡ và bầu bạn với những người mẹ đồng cảnh ngộ khác đang thấp thỏm vì con trai đã dấn thân vào nơi mưa bom bão đạn.
Grace ngoan ngoãn đặt quyển sách xuống rồi đi vào bếp ăn tối. Thiếu đi Colin ngồi ở vị trí đối diện với mẹ cậu, bàn ăn dường như trở nên quá trống trải.
Viv toét miệng cười khi thấy Grace bước vào. “Tớ nghĩ hôm nay cậu muốn bỏ luôn bữa trà với chúng ta vì quá đắm chìm vào cuốn sách của anh George rồi.”
Grace cảm giác mình đã đi lạc vào một thế giới khác và bây giờ mới tìm được lối quay về thực tại. Cô bật cười, cảm thấy bản thân hơi ngốc nghếch. “Xin lỗi cậu, tớ chẳng nghe tiếng cậu bước vào. Tớ còn không nhận ra là căn phòng đã tối thui.”
Suốt bữa tối hôm ấy, ngay cả trong lúc vừa tán gẫu vừa thưởng thức món gà nướng mềm và ngon tuyệt của bác Weatherford, Grace nhận ra mình vẫn không ngừng suy nghĩ về câu chuyện của Edmond Dantés. Không chỉ vậy, cô còn xúc động sâu sắc trước những trải nghiệm của anh như thể chính cô mới là người nếm trải biến cố chứ không phải nhân vật trong sách.
Chắc hẳn đó chính là cảm xúc mà George đã trải qua khi anh đọc sách.
Đêm hôm ấy, Grace trùm chăn kín đầu rồi chong đèn pin soi sáng những trang sách và tiếp tục đắm mình vào hành trình của Edmond. Cứ hết một chương, cô lại tự nhủ là chỉ đọc nốt một chương nữa thôi, mãi cho đến khi hai mắt díp lại rồi những hình ảnh mờ ảo trong câu chuyện hòa lẫn vào giấc mơ thì khi ấy cô mới thực sự chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau Grace giật mình thức dậy, mắt lờ đờ mệt mỏi và cuống cuồng vì sắp trễ giờ làm. Sau khi nhấp vội tách trà nhạt thếch không đường và cắn miếng bánh mì nướng phết qua loa chút bơ, cô khoanh tay thật chặt để chống lại cái lạnh cắt da trên đường đến hiệu sách Đồi Primrose.
Nếu vào mùa hè hay mùa thu, đoạn đường đi bộ này hẳn sẽ rất nhanh chóng và dễ chịu nhưng đến mùa đông thì thời tiết thật khắc nghiệt. Gió quất mạnh vào người Grace, khiến bước chân của cô ngày càng nặng nề vì cái lạnh ẩm ướt thấm sâu vào xương tủy.
Khi sắp đến nhà ga Farringdon, trong lúc Grace đang mơ màng nhớ lại những tình tiết của câu chuyện Bá tước Monte Cristo thì một tràng cười bất ngờ khiến cô chú ý đến con đường bên cạnh. Giữa tiết trời lạnh lẽo, hai đứa trẻ hồn nhiên chạy lăng xăng như đang chơi đuổi bắt. Đôi má chúng đỏ ửng lên vì cái rét cắt da cắt thịt và miệng chúng cười phả ra cả khói.
Tiếng cười khúc khích đó đi xa dần rồi hòa vào âm thanh xe cộ ồn ào qua lại lẫn tiếng nói cười rôm rả. Đột nhiên Grace nhận ra bao lâu nay cuộc sống đã thiếu vắng tiếng trẻ con đến nhường nào.
Mặc dù không phải người mẹ nào cũng đồng ý gửi con ra nước ngoài nhưng với số lượng quá đông trẻ con được sơ tán, hầu như người ta chẳng còn thấy bóng dáng đứa bé nào.
Và Grace không chỉ nhìn thấy hai đứa trẻ đang chơi đuổi bắt ấy. Trên đường đến cửa tiệm, cô còn bắt gặp những bé gái đứng bên cạnh chiếc xe nôi đồ chơi đẩy búp bê đang thì thầm to nhỏ gì đó với nhau.
Có phải bọn trẻ đang trở về không?
Nếu đúng vậy thì rất có thể chiến tranh sắp kết thúc rồi. Vui mừng với ý nghĩ đó nên vừa đẩy cửa bước vào, Grace liền hỏi ông Evans, “Bác có thấy bọn trẻ không? Hình như chúng được đưa về nhà rồi.”
Ông chủ tiệm khoát tay mạnh mẽ, suýt chút làm đổ hết lọ bút chì đã chuốt nhọn. Ông nói, “Đóng cửa lại đi, cô Bennett. Ngoài trời lạnh như băng đấy.”
Grace nhanh chóng làm theo, đóng sập cửa lại để ngăn một cơn gió hung hăng đang cố luồn những ngón tay lạnh lẽo vào trong cửa hàng. Khi cái rét đã bị chặn đứng ở bên ngoài, hơi ấm của hiệu sách râm ran trên hai gò má và đôi tay Grace, khiến cả người cô nóng bừng lên trong đống quần áo mùa đông.
“Đám trẻ đã được trở về từ Giáng sinh này.” Ông Evans liếc nhìn gì đó trong cuốn sổ cái. “Cái này là gì?” Ông chìa cuốn sổ về phía Grace.
Cô nhìn xuống dòng chữ viết tay ngoằn ngoèo của ông và cố gắng phớt lờ cái đầu đang nhức bưng bưng vì thiếu ngủ. “Là năm quyển ạ.” Ông Evans ậm ừ xác nhận và hí hoáy viết gì đó bên cạnh mẩu ghi chú. “Tôi không biết làm sao mà cô có thể đọc ra chữ của tôi còn giỏi hơn chính tôi nữa.”
“Cháu nghĩ mình nên đặt một số sách cho trẻ em và sắp xếp một khu sách mới.” Grace đặt chiếc túi xách lên bàn kêu cái “kịch”. Từ khi có thêm hộp mặt nạ phòng độc và cuốn sách, trọng lượng của nó đã tăng lên đáng kể.
“Tôi dám cá là chúng sẽ lại bị đưa đi nữa sau khi hết Giáng sinh.” Ông Evans nhướng cặp lông mày rậm rạp lên trong lúc viết, như thể nếu làm vậy thì chữ của ông sẽ dễ nhìn hơn.
“Một khu nhỏ ở đây.” Grace cởi dây kéo áo khoác và kéo khăn choàng ra khỏi cổ trong lúc quét mắt nhìn khắp cửa tiệm, hình dung xem có thể sắp xếp không gian đọc sách cho bọn trẻ ở đâu.
Một chiếc bàn đặt ngay giữa cửa tiệm đã được chuẩn bị để bày bán quyển sách mới ra lò nổi tiếng nhất - What Hitler Wants (Mong muốn của Hitler). Cuốn Mein Kampf với bìa áo rời bên ngoài có dải màu cam bắt mắt, hứa hẹn là một bản phân tích sâu sắc về những động lực đằng sau các quyết định của Hitler và dự đoán hành động của ông ta trong tương lai. Đối với Grace, đây là một ấn phẩm phi nhân đạo nhưng rõ ràng phần đông độc giả không nghĩ thế, họ luôn hiếu kì và muốn tìm hiểu nó nhiều hơn.
Có lẽ bác Weatherford nói đúng, rằng có hiểu biết thật sự là cách mạnh mẽ nhất để chiến đấu với nỗi sợ hãi. Grace chỉ vào chiếc bàn vốn định dành để bày những quyển sách về Hitler. “Ở đây.” Chỗ này dùng để làm khu vực đọc sách cho trẻ em thì sẽ hữu ích hơn nhiều.
Ông Evans càu nhàu gì đó và Grace xem như vậy tức là ông đã đồng ý, hoặc ít ra thì ông cũng chưa bao giờ phản đối mọi việc cô làm.
Chiều hôm ấy Grace bắt tay chuẩn bị ngay. Cô soạn một danh sách những cuốn sách để Simpkin Marshalls giao đến. Nhà phân phối sách sỉ nằm trên phố Paternoster Row này có một ưu điểm phi thường là có thể giao hàng thần tốc từ kho sách đồ sộ của họ.
Tuy tất bật nhưng Grace vẫn không thể gạt bỏ Bá tước Monte Cristo ra khỏi đầu. Edmond chỉ vừa mới chui qua đường hầm thông đến phòng giam của người tù Abbé.
Anh ta sẽ tìm thấy gì ở đó? Nếu họ đều bị bắt thì sao? Ý nghĩ ấy khiến tim cô đập nhanh hơn.
Sau khi đặt một lô sách mới để chào đón những đứa trẻ quay về thành phố, Grace lôi quyển sách dày cộm ra khỏi túi xách và lẻn vào giữa hai chiếc kệ lớn đằng sau cửa hàng. Cô ngay lập tức chìm đắm vào câu chuyện, và màn sương mù mỏi mệt đang bao trùm tâm trí được xua tan tức khắc.
“Cô Bennett.” Giọng ông Evans vọng vào giữa “căn phòng giam” có bức tường đá và lôi cô trở về hiệu sách.
Grace đứng bật lên, gập mạnh cuốn sách lại rồi ngay lập tức hối hận vì chưa kịp đánh dấu số trang. Hồi còn làm cho cửa tiệm của chú, chưa bao giờ cô bớt xén dù chỉ một giây để làm việc riêng. Grace rón rén nhìn ông Evans, trong lòng cảm thấy áy náy và căng thẳng.
Đôi lông mày nặng trịch của ông Evans xoắn vào nhau khi ông cúi xuống đọc cái tựa trên gáy sách, “Cô đang đọc Bá tước Monte Cristo à?”
Grace gật đầu, “Dạ phải, cháu…” Lời phân trần đã chực chờ trên môi nhưng cuối cùng Grace ngăn nó lại. Không lý do gì có thể bào chữa cho hành động vừa rồi. “Cháu xin lỗi ạ.”
Khóe miệng ông nhếch lên, “Tôi biết cô đọc cuốn này vì Anderson giới thiệu.” Ông gật đầu nhìn về phía quyển sách. “Cô đọc tiếp đi. Nếu nó đã khiến cô say mê như vậy thì tôi mong cô có thể giới thiệu nó cho khách để chúng ta bán được kha khá.”
Grace thấy nhẹ cả người và đôi vai cô lại được thả lỏng. “Cháu sẽ đặt thêm ở chỗ Simpkin Marshalls,” cô trả lời.
“Cô cứ làm đi.” Ông nhặt chút xơ vải màu vàng dính trên chiếc áo khoác vải tuýt của mình. “Sau đó cô có thể đọc thử Jane Austen. Cánh phụ nữ có vẻ thích những nhân vật nữ chính trong truyện của bà ấy.”
Được khơi gợi trí tò mò, Grace tự nhủ nhất định sẽ mua một tác phẩm của nữ tác giả Austen. Có thể là cuốn Emma chăng. Hình như bác Weatherford khen nó rất thú vị thì phải.
“Tôi rất vui khi thấy cô bắt đầu mê đọc sách trong thời gian làm ở đây.” Ông Evans gỡ kính ra để kiểm tra. Khi không đeo kính, trông mắt ông khá nhỏ. “Dù cô chỉ còn làm hơn một tháng nữa theo thỏa thuận của chúng ta.”
Thật sự chỉ còn hơn một tháng nữa thôi ư? Tại sao một mùa Giáng sinh ảm đạm lại có thể trôi qua chóng vánh đến vậy?
Grace gật đầu, lúng túng không biết nói gì rồi chợt nhận ra là ông Evans không còn nhìn cô nữa.
Ông rút chiếc khăn tay ra, lau sạch một chỗ trên mắt kính rồi đeo lại. Ông chớp mắt nhìn cô đầy nghiêm nghị, “Này, không phải cô đã quyến luyến cái hiệu sách này rồi chứ hả?”
Câu hỏi này khiến Grace bất ngờ nhưng gần như ngay lập tức, cô nhận ra quả thật mình đã phải lòng nơi đây.
Cô thích ngắm nhìn những khách hàng dễ dàng tìm được cuốn sách họ cần trong một cửa tiệm vừa được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp. Cô mê mẩn những chiếc bìa áo sách được nhà xuất bản thiết kế đầy sáng tạo. Thậm chí, Grace còn thích thú cả mùi bụi bặm vẫn bướng bỉnh vương lại trong tiệm cho dù cô có thường xuyên lau chùi như thế nào, và càng ngày cô càng quý mến ông Evans với bản tính hài hước khô khan cũng như tất cả mọi thứ ở đây.
Grace chưa kịp trả lời thì tiếng chuông cửa vang lên, thông báo có khách đến.
“Evans?” Giọng ông Pritchard vui vẻ cất lên từ ngoài cửa. “Ông có đây không?”
Ông Evans đảo mắt lên trần và rề rà đi ra ngoài để đón một người mà Grace cũng chẳng biết là bạn bè hay đối thủ của ông. “Chào buổi chiều, Pritchard.”
“Gần đây ông đã nếm thử món cá với khoai tây chiên ở đường Warrington chưa?” Ông Pritchard hỏi. “Tôi mới nếm qua một chút. Mẹ ơi nó kinh khủng lắm. Thật xấu hổ khi thấy một London như bây giờ vì đến một bữa cá và khoai tây chiên ngon lành cũng không bói ra được. Tôi biết họ không còn dùng nhiều dầu chiên như trước nhưng ông nghĩ đi, sau khi xếp hàng rã cả chân và trả bằng đó tiền mà tôi phải…”
Hai ông già tiếp tục phàn nàn về chính sách hạn chế thực phẩm đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến thú vui ăn uống của họ, và bơ thực vật không đời nào hoàn toàn thay thế cho bơ họ thường dùng được. Trong lúc đó, Grace ngỡ ngàng nhận ra một sự thật đáng buồn rằng chẳng bao lâu nữa, cô sẽ không còn làm ở hiệu sách này.
Sau bao lần ước ao được làm việc chung với Viv tại Harrods, giữa một thế giới quần áo rực rỡ sành điệu và không gian sực nức mùi nước hoa xa xỉ, Grace chưa bao giờ nghĩ rằng có lúc cô lại thật lòng yêu thích công việc hiện tại đến thế.
Bụng Grace thắt lại và cô siết chặt quyển sách của George trong tay, làm như nó có thể xoa dịu cơn sóng cảm xúc đang trỗi dậy trong lòng cô lúc này.
Chỉ một tháng nữa thôi, Grace sẽ nhận được thư giới thiệu và kì hạn làm việc ở hiệu sách Đồi Primrose cũng kết thúc.
Ngay từ đầu, ông Evans đã nhắc nhở cô là đừng quá lưu luyến nơi đây. Mặc dù Grace không hề có ý định nấn ná nhưng rốt cuộc, cô đã trót gắn bó với tiệm sách này rồi.
Và đến giờ phút này, cô thực lòng không muốn phải chấm dứt công việc ở nơi đây.