← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 21

Bây giờ, Grace không thể làm được gì khác ngoài việc bước qua đống đổ nát và xem có thể nhặt nhạnh lại được gì. Cô bấm tắt cây đèn để tiết kiệm pin rồi rời khỏi căn phòng nhỏ, cố gắng đi thật cẩn thận để không vấp phải vô số đồ đạc rơi vãi trên sàn.

Sách vở, kính cửa sổ, các ngăn kệ đều vỡ thành từng mảnh nằm dưới lớp tro bụi dày.

Bỗng nhiên bóng dáng gầy gò của ai đó chắn ngay cửa ra vào. Grace giật mình lùi lại trong bóng tối, hối hận vì ngay cả còi báo động không kích cũng quên đem theo.

Chuyện những kẻ cướp bóc tranh thủ vơ vét các cửa hàng và nhà cửa bị tàn phá đã trở nên quá bình thường, nhất là sau các cuộc tấn công ác liệt như đêm qua. Thật đau lòng khi một gia đình trở về rồi bàng hoàng nhìn thấy nhà mình chẳng những đã tan hoang mà số tài sản còn lại cũng bị trộm sạch sẽ. Hầu hết mấy kẻ hôi của bất lương đều hốt hoảng bỏ chạy khi bị gọi tên, nhưng một số thì bạo gan đứng yên tại chỗ.

“Ông làm gì ở đây?” Grace gay gắt hỏi, hi vọng hắn ta sẽ quay đi.

Nhưng cái bóng đó không nhúc nhích.

Cô siết chặt cây đèn pin trong tay. Nếu hắn dám lại gần, cùng lắm thì Grace sẽ nện vào đầu hắn.

“Cô Bennett phải không?” Ông Stokes cất tiếng. “Có phải cô đó không?”

Grace thở phào nhẹ nhõm và bước ra giữa khoảng trống để ông nhìn thấy cô.

Đêm qua trước khi rời khỏi cửa hàng, cô đã ngắt hết nguồn điện như thường lệ. Đó là một việc làm sáng suốt vì nếu không, hiệu sách có lẽ đã bốc cháy khi bị bắt lửa. Bây giờ, Grace phải xem xét đèn đóm bị hư hỏng tới mức nào rồi mới có thể bật lại.

Ông Stokes bước vào tiệm và tiến về phía cô. Ông mặc chiếc áo khoác với quần tây, thận trọng đi nhón chân để tránh giẫm lên sách vở. “Họ nói với tôi rằng hiệu sách bị tấn công.” Ông nhìn quanh, chau mày. “Tôi thành thật chia buồn.”

“Nhà bác không sao chứ?” Grace hỏi.

Ông gật đầu, “Nhưng nhiều người không được may mắn như vậy. Đêm qua là một trong những đêm khốc liệt nhất mà chúng ta từng trải qua. Họ ước tính cuộc tấn công London vừa rồi đã khiến hơn một nghìn người thiệt mạng. Lạy Chúa cứu rỗi linh hồn họ. Số người bị thương tăng gấp đôi và đến giờ lửa vẫn chưa được dập tắt.” Ông nhìn quanh, nheo mắt lại để cố làm quen với bóng tối và đánh giá tình hình. “Cũng may là cửa hàng này còn đứng vững. Một số thứ có lẽ sẽ cứu được.”

Giọng nói của ông ẩn chứa niềm hi vọng mà Grace không thể có được. “Bác Stokes, cảm ơn vì đã đến kiểm tra cửa hàng.” Cô nhìn người đồng nghiệp bằng ánh mắt tràn đầy biết ơn và nhận ra rằng dường như ông đã bất ngờ trở thành bạn của cô trong suốt mấy tháng qua. Họ đã cùng nhau vượt qua những trận mưa bom, cùng chứng kiến biết bao cái chết và cùng cứu sống biết bao sinh mạng.

Grace cúi xuống nhặt một quyển sách dưới chân, bìa của nó đã bung ra và các trang giấy quăn queo lại. Trước khi đứng thẳng lên, cô còn nhặt thêm ba cuốn nữa, rồi ngừng lại một chút để giũ một mảnh thủy tinh vỡ khiến nó phát ra tiếng leng keng.

Ông Stokes nhướng mày nhìn cô đứng lên, “Cô không định một mình giải quyết hết tất cả đấy chứ?”

Grace nhìn đống lộn xộn trước mặt. Sách vở thì nát bươm và vương vãi, những cái kệ vỡ ra nhiều mảnh. Tấm bảng đề tên dãy sách Lịch sử treo lủng lẳng ở một góc và phủ đầy bụi bặm.

Cô quay lại phía ông Stokes và thấy ông đang giơ tay lên chào kiểu nhà binh. “Tôi, Stokes, biệt đội khôi phục ánh sáng, báo cáo có mặt.” Rồi ông hạ bàn tay nghiêm trang xuống. “Nói gì thì nói, những vấn đề này tốt nhất không nên làm một mình.”

“Làm sao tôi có thể từ chối được đây?”

“Cô không từ chối được đâu,” ông cười đáp.

Hai người miệt mài dọn dẹp suốt buổi sáng và sang cả buổi chiều. Hầu hết sách vở không hư hại nhiều như họ nghĩ, và mặc dù mái nhà không còn nguyên vẹn nhưng căn hộ phía trên vẫn có đủ chỗ để sách. Nhất là cho lúc này.

Việc Grace lần lữa dọn dẹp căn hộ của ông Evans và vẫn ở lại nhà bác Weatherford hóa ra lại là điều may mắn.

Grace và ông Stokes quét sạch mảnh vỡ thủy tinh, sau đó đẩy những chiếc kệ hết đường cứu chữa sang một bên. Họ chỉ nghỉ ngơi chốc lát để nhấp tách trà, ăn chút cá với khoai tây chiên mà ông Stokes đã mua.

May là đêm qua Grace đã cố gắng chợp mắt, tuy chỉ chập chờn và ngắn ngủi nhưng nhờ vậy nên bây giờ cô mới đủ sức hoàn thành mọi việc. Chiếc váy sơ mi của cô đóng đầy bụi bặm và bồ hóng, hai tay bám đầy rác. Sau khi hai người quét đống gạch vụn cuối cùng ra khỏi cửa hàng, Grace quay lại nhìn chồng sách lộn xộn. Có những gáy sách quay ra ngoài, có cái lại quay vào trong hoặc xô lệch đủ hướng. Sách của các cửa hàng lẫn các thể loại lẫn lộn vào nhau. Nếu muốn phân loại ra ắt hẳn tốn rất nhiều công sức. Chưa kể đến việc sửa chữa, sắp xếp lại cả hiệu sách này.

Grace cảm giác như đang quay lại ngày đầu tiên đến làm cho ông Evans. Chỉ có điều bây giờ ông đã không còn và cả thế giới cũng thay đổi chóng mặt.

Biết bao cảm xúc bùng nổ trong Grace, hoang mang và choáng váng, khiến cô không biết mình muốn cười hay muốn khóc, và thật lòng dường như cô buộc phải làm cả hai cùng một lúc.

“Chúng ta cứu được cũng kha khá sách đấy chứ,” ông Stokes động viên.

“Chuyện gì thế này?”

Grace quay lại phía giọng nói quen thuộc và nhận ra chị Kittering. Cô liếc nhìn đồng hồ và nhận ra sắp đến giờ đọc sách mỗi chiều, nghĩa là sẽ không chỉ có chị Kittering đến đây. Trong vài phút nữa thôi, chắc chắn hàng chục khách hàng nữa sẽ xuất hiện.

Người phụ nữ lao đến chỗ Grace, đôi mắt nâu to tròn, dịu dàng sững sờ nhìn tất cả. “Tôi rất tiếc khi thấy cảnh này, khi cô đã bỏ rất nhiều công sức và tâm huyết cho hiệu sách.”

Sự đồng cảm của vị khách khiến Grace xúc động sâu sắc, nó giúp xoa dịu nỗi đau đớn vẫn còn lan rộng trong cô.

“Tôi sẽ khôi phục chúng,” Grace thu hết can đảm nói ra câu đó. Nhưng rồi cô phải thừa nhận rằng lượng dũng cảm đó không hề nhiều.

Nhưng cô là người Anh. Hơn thế nữa, còn là một người London đã được tôi luyện trong mưa bom bão lửa của chiến tranh.

Phía sau chị Kittering, một vài người nữa đang bước vào cửa hàng và lặng người nhìn sự tàn phá trước mắt.

Ông Stokes siết nhẹ vai Grace.

“Cảm ơn bác đã giúp đỡ.” Cô mỉm cười đầy cảm kích.

“Nếu cô cần, tôi vẫn có thể ở lại.” Tuy ông sẵn lòng giúp nhưng Grace nhìn thấy vẻ mệt mỏi đã hằn dưới đôi mắt thâm quầng của người đồng nghiệp lớn tuổi. Vậy mà ông vẫn nấn ná chưa muốn rời đi.

“Về nhà đi, ông Stokes. Để đấy tôi lo tiếp cho.” Giọng nói dịu dàng của bác Weatherford chen vào cuộc trò chuyện.

Ông nhìn bà nở nụ cười miễn cưỡng, biết rằng tốt nhất không nên cãi lời bà. Sau khi tạm biệt mọi người, ông rời khỏi cửa hàng, chắc hẳn là về nhà đánh một giấc ngon lành không mộng mị.

“Grace, cháu tôi.” Bà Weatherford nắm lấy tay cô.

Sự an ủi của người bác quá đỗi dịu dàng nhưng cũng thật “nguy hiểm” trong lúc Grace đang yếu đuối như vậy. Thật dễ dàng ngả vào vòng tay ấm áp yêu thương như lòng mẹ đó và khóc òa lên.

Nhưng Grace đã không làm thế. Cô chỉ mỉm cười cảm kích và lắc đầu.

Đôi khi, bác Weatherford biết cần phải lùi lại nếu thật sự nên làm thế. Thật may vì đây là một trong những khoảnh khắc như vậy. Bác cúi đầu thừa nhận rồi trở lại chỗ Jimmy và Sarah đang đứng đợi mình với đôi mắt mở to, đầy thắc mắc.

Grace bước đến chiếc túi xách to có đựng chiếc mặt nạ phòng độc bên trong, và rút ra cuốn sách mà cô đang đọc dở cho mọi người nghe, Jane Eyre.

“Cô Bennett, cô không cần làm vậy đâu.” Chị Kittering ngăn lại. “Hôm nay không cần.”

Nhưng lời can ngăn của người khách chỉ khiến cho Grace rướn thẳng người hơn, giống như mẹ cô vẫn luôn khích lệ. “Tôi nghĩ, đây mới chính là lúc chúng ta cần làm việc này hơn bao giờ hết.”

Hoặc chí ít Grace chắc chắn sẽ đọc. Đó là lời nhắc nhở về niềm hi vọng phải gầy dựng lại tất cả một lần nữa.

Vào ngày nào đó.

Bằng cách nào đó.

Grace đi đến chỗ bậc thang thứ hai vẫn chưa được lau dọn. Cô đưa tay phủi sạch những mảnh vỡ trên đó. Một chiếc khăn tay xuất hiện trước mặt cô, là của bà Smithwick. Grace mỉm cười cảm ơn.

Cầu thang khá gần cửa sổ nên Grace có thể nhìn rõ chữ mà không cần phải bật đèn pin. Cô ngồi xuống, nhìn lướt qua những gương mặt đầy bồn chồn, hoang mang đang vây quanh mình. Grace nhận ra cô nên nói điều gì đó.

Nhưng cô nên nói gì đây? Grace không biết sẽ mất bao lâu để sửa chữa những hư hại này? Nhất là khi chỉ cần một trận không kích nữa là có thể nghiền nát chút hi vọng ít ỏi còn sót lại, hoặc chỉ một cơn mưa tầm tã rò rỉ qua mái nhà là cũng đủ phá hủy toàn bộ cửa hàng.

Dường như những hung thần số phận độc ác nhất đã nghe thấy suy nghĩ của cô, một tiếng ầm ì nhỏ vang lên bên ngoài ô cửa sổ vỡ, báo hiệu sắp có bão.

Cơn sóng tuyệt vọng cuồn cuộn túm lấy Grace, đe dọa nhấn chìm cô xuống vực thẳm tăm tối.

“Cảm ơn mọi người đã đến,” Grace cất giọng run run. Quyển sách Jane Eyre nằm trên đầu gối của cô đã kết nối tất cả lại với nhau, đã thôi thúc họ đồng lòng đương đầu với chiến tranh và hiểm nguy. Nhân vật nữ chính Jane luôn can đảm đối mặt với mọi nghịch cảnh và trong giờ phút này, Grace cố gắng học hỏi thật nhiều từ cô ấy.

“Mọi người thấy đấy, đêm qua hiệu sách Đồi Primrose đã bị đánh bom, giống như rất, rất nhiều người London khác.” Tay Grace ôm quanh bìa sách. “Tôi không thể nói với mọi người khi nào chúng ta sẽ khôi phục lại nó như cũ. Tôi thật sự không biết…” Grace nghẹn lại nhưng cô cố hắng giọng, “Thậm chí tôi còn không biết nơi này có thể tiếp tục hay không.”

Grace nhìn khắp một lượt những gương mặt mà ngày qua ngày cô đã dần quen biết hết. Các giáo sư thích tụ tập tranh luận về triết học. Những bà nội trợ như chị Kittering tìm đến trang sách để tạm trốn tránh ngôi nhà trống vắng, quạnh hiu. Những người lính cứu hộ đặc biệt đôi khi cần nhiều hơn các chai rượu để giúp họ quên đi cảnh tượng đã thấy. Còn có cả cậu bé Jimmy và cô em gái Sarah đang nép vào người anh, bên cạnh là bác Weatherford luôn cẩn thận trông chừng. Chỉ cần nhìn vẻ mặt lo lắng của bác, Grace hiểu rõ cửa hàng trông thê thảm như thế nào.

Bác gật đầu với Grace như một sự động viên thầm lặng mà ông Evans từng làm.

“Tôi rất biết ơn tất cả mọi người đã góp phần tạo nên hiệu sách Đồi Primrose ngày hôm nay,” Grace nói tiếp. “Những quyển sách đã mang chúng ta đến bên nhau. Chúng lan tỏa tình yêu, đưa ta đi qua những cuộc phiêu lưu kì thú, cho ta đắm chìm vào thế giới nhiệm mầu để tạm quên cuộc chiến tàn nhẫn ngoài kia. Và nhắc nhở rằng ta luôn luôn còn có niềm hi vọng.”

Xa xa, tiếng sấm lại gầm gừ và to hơn khi nãy.

Một số người nhìn lên trên với vẻ lo ngại thấy rõ. Mái nhà đã bị bay mất một phần, tầng trên sẽ chỉ ngăn được nước trong một lúc nào đó mà thôi.

Jack, người đàn ông xuề xòa đã đến nghe Grace đọc sách ngay từ buổi đầu tiên, quay lại nói gì đó với hai người bên cạnh. Họ cau mày nhìn lên trần nhà, rõ ràng cũng đang lo lắng không kém.

“Cho dù chúng ta không còn hiệu sách Đồi Primrose…” Grace ôm chặt cuốn Jane Eyre vào ngực. “Hãy nhớ rằng chúng ta luôn có những quyển sách, do đó lòng can đảm và tinh thần lạc quan luôn ở cạnh chúng ta.”

Mọi người quay lại nhìn cô với vẻ mặt nghiêm trang như đang đưa tang. Một người phụ nữ đứng gần đó rút chiếc khăn tay trong túi ra và chấm nhẹ lên mắt.

Chắc hẳn họ đều cho rằng cửa hàng không thể tiếp tục hoạt động được nữa.

Và có lẽ họ nghĩ đúng.

Jack và hai người đàn ông đi cùng anh lặng lẽ rời khỏi hiệu sách khi một tiếng sấm nữa vang lên trên đầu.

“Tôi sẽ tiếp tục đọc hết quyển Jane Eyre này.” Grace chỉ vào cuốn sách mà cô đã nhét một mảnh giấy vào giữa hai trang để đánh dấu ở phần gần cuối sách. “Rồi sau đó…”

“Mong cô đừng ngừng việc đọc sách nhé,” ai đó ở đằng sau nói to.

“Đây là hiệu sách cuối cùng ở London,” một giọng trẻ trung khác vang lên.

Jimmy.

Bác Weatherford đặt tay lên vai cậu bé, môi mím chặt lại như sắp khóc.

Grace lắc đầu, “Không, chắc chắn đây không phải hiệu sách cuối cùng.” Dù thế nào đi nữa, cô có thể hình dung chuỗi cửa hàng Foyles sẽ kiên trì đứng vững. Người ta đồn rằng các chủ tiệm Foyles đã xếp những quyển Mein Kampf lên mái nhà để bảo vệ toàn bộ sáu cuốn sách không được ai đoái hoài đó khỏi tay bọn Đức. Cách này rất hiệu quả tuy có lần những hiệu sách đó đã suýt sụp đổ vì một quả bom rơi xuống ngay khu vực hoạt động của họ và để lại một cái hố khổng lồ.

Tất cả bọn họ đều đã trải qua những lần như vậy.

“Nhưng chắc chắn sẽ không bao giờ có một hiệu sách nào khác giống như chúng tôi.” Cổ họng Grace nghẹn lại vì xúc động. Cô liền mở sách, lấy mẩu giấy đánh dấu ra và bắt đầu đọc. Vì nếu không đọc ngay, có lẽ cô sẽ đánh mất lòng can đảm. “Chúng ta vẫn còn vài chương nữa.”

Grace đắm chìm vào câu chuyện của Jane lúc nào không hay. Cô thấm thía những đau khổ mà nhân vật phải trải qua và bồi hồi trước tinh thần mạnh mẽ và dũng cảm của cô ấy. Ban đầu, Grace định đọc hai chương nhưng cuối cùng đã đi một mạch hết ba chương. Cô biết đã đến lúc phải dừng lại.

Nhưng thật lòng Grace chỉ muốn đọc tiếp. Đối với Grace, say sưa theo dõi hành trình dũng cảm đương đầu trước cảnh không nhà không cửa và vượt qua sự chật vật sau khi rời khỏi lâu đài Thornfield trong Jane Eyre vẫn dễ chịu hơn nhiều so với việc tự đối mặt với thách thức của chính mình.

Nhưng còn bao nhiêu công việc đang chờ mọi người trở về làm. Cả Grace cũng vậy.

Grace tiếc nuối đặt cuốn sách xuống và nhận ra trời bắt đầu đổ mưa. Chắc hẳn nước sẽ nhanh chóng thấm qua tường, khiến cho nơi này vô phương cứu chữa.

Hiệu sách Đồi Primrose rồi sẽ ra đi, biết bao công sức cô chăm chút gầy dựng cũng thật sự đổ sông đổ biển.

Qua những khung cửa sổ vỡ, Grace nhìn thấy Jack đang dẫn vài người nữa đến. Anh bước vào tiệm, đôi tay to lớn nắm chặt chiếc mũ lưỡi trai. “Xin lỗi vì tôi lỡ mất buổi đọc sách.”

Những người đàn ông khác theo vào sau anh, họ soi đèn pin dọc theo các bức tường và trần nhà rồi thì thầm trao đổi với nhau.

Lẽ nào họ đến đây để…

“Tôi phải gọi anh em đến để sửa lại hiệu sách cho cô.” Jack nói.

“Xin lỗi, ý anh là?” Grace thì thào, không tin nổi vào tai mình. Chắc hẳn cô đã nghe nhầm. Chắc hẳn anh không định…

“Chúng tôi đến đây để sửa lại hiệu sách của cô.” Anh phát lệnh cho các anh em khác làm việc.

Một người trong số họ treo một tấm vải lanh có phủ sáp lên ô cửa sổ lớn đã bị thổi bay kính và đóng đinh nó lên khung cửa. Căn phòng tối đi một chút vì ánh sáng bị chặn lại.

“Chúng tôi sẽ sửa lại hiệu sách và cô có thể tiếp tục đọc sách.” Jack nháy mắt. “Mấy gã này chưa bao giờ được nghe cô đọc sách. Bây giờ họ rất hứng thú đấy.”

Grace bật ra tiếng cười khẽ gần như tiếng khóc mà cô không muốn thừa nhận, “Họ thích cuốn nào tôi sẵn lòng đọc cuốn đó.”

“Họ chỉ chờ cô nói vậy thôi.” Anh quay sang các đồng đội và đưa ra một loạt hướng dẫn, sau đó quay lại phía Grace. “Cô về nghỉ ngơi chút đi, cô Bennett. Cửa hàng này sẽ được bảo vệ an toàn. Chúng tôi đã thiết lập một hệ thống theo dõi tuyệt đối không cho bọn trộm cướp bén mảng, kể cả vào ban đêm.”

“Jack.” Mọi lời Grace định nói đều nghẹn lại trong sự biết ơn và kính trọng chân thành trước tấm lòng tử tế của người đàn ông này. Cô rất muốn khen ngợi và nhiệt tình bày tỏ lòng cảm kích nhưng rốt cuộc chỉ có thể thốt lên hai tiếng “Cảm ơn” giản dị.

Bà Weatherford lại gần, choàng tay qua vai đứa cháu gái và dịu dàng đưa cô về nhà. Rồi bà chuẩn bị cho Grace một bữa ăn nóng hổi và tận mắt thấy cô ngoan ngoãn lên giường ngủ mới yên tâm.

Sau một ngày quay cuồng giữa bao nhiêu biến cố, Grace hoàn toàn gục ngã trong cơn mệt mỏi dường như đang thấm vào tận xương tủy.

Grace thức dậy vì ánh sáng mờ mờ của một ngày mưa ảm đạm đang cố xuyên qua tấm rèm chắn sáng. Miệng Grace khô khốc như chiếc bánh kem thời chiến, còn đầu óc thì bị những kí ức mơ hồ che phủ. Cảm giác kiệt sức lúc này khiến Grace đờ đẫn hơn cả lúc uống rượu Pháp 75s với Viv ở khách sạn Grosvenor House vài tháng trước.

Đột nhiên cô nhớ lại tất cả. Hiệu sách bị ném bom, ông Stokes giúp cô dọn dẹp và thu nhặt những thứ còn cứu được, buổi đọc sách giữa đống đổ nát. Và Jack đưa đồng đội đến sửa chữa lại hiệu sách.

Cô nhảy ngay xuống giường, vội vã thay quần áo để đến xem thành quả của họ sau một buổi chiều ra sao. Ít nhất cô hi vọng họ đã lợp được tấm che trên mái nhà để ngăn mưa dột xuống căn hộ của ông Evans.

Grace nhanh chóng chạy đi tắm rửa sạch sẽ rồi xuống nhà dưới. Bác Weatherford đang ngồi trong phòng khách và Tabby nũng nịu rúc vào lòng bà.

“Bác đang nghĩ khi nào cháu mới dậy nhỉ.” Bác cười khúc khích và gãi gãi phía sau tai chú mèo nhỏ. Cậu nhóc lười nhác nhắm mắt lại tận hưởng sự chiều chuộng của bà chủ. “Thật đáng mừng vì suốt đêm qua không có vụ tấn công nào.”

“Đêm qua?” Grace giật mình hỏi lại.

“Đúng đấy con gái. Sau khi chúng ta về nhà, con đã ngủ ngon lành từ chiều qua đến giờ.” Bác Weatherford nhìn lên. “Thật tốt vì con rất cần được nghỉ ngơi. Jack cũng nói như vậy. Cậu ấy thật tử tế nhỉ? Cậu ấy đã đảm bảo cửa hàng sẽ…”

“Hiệu sách.” Grace lao ra cửa.

“Ăn gì đã rồi hẵng đi cháu ơi.” Bác gọi với theo.

Nhưng Grace đã ra khỏi nhà và chạy hộc tốc đến hiệu sách Đồi Primrose. Một lần nữa, cô dừng khựng lại trước hiệu sách trong sự sững sờ. Grace vốn nghĩ họ sẽ che đỡ một tấm bạt lên mái nhưng lúc này chẳng có tấm bạt nào cả.

Họ đã lợp lại mái nhà hoàn toàn bằng đá phiến.

Những phiến đá không đều với hình thù kì lạ gắn kết lại với nhau tạo thành một mái nhà vững chãi. Các cửa sổ được che bằng vải lanh phủ sáp, căng bóng trên khung giống như da trống.

Ngay cả những vết than của đám cháy bám trên lớp vữa cũng đã được sơn phủ lên.

Mọi thứ hệt như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Grace bước qua cánh cửa - là cánh cửa!

Vết cắt trên cửa cho thấy nó đã được thu nhỏ lại so với kích thước ban đầu nhưng lớp sơn đen mới tinh khiến cánh cửa trông thật đẹp mắt. Grace đặt tay lên cái tay vặn bằng đồng rồi bước vào tiệm.

Tiếng leng keng quen thuộc hân hoan chào đón cô.

Tiếp theo là một cảnh tượng thật phi thường.

Dọc theo các bức tường, mấy chiếc kệ cao thấp đủ kiểu với màu sắc sặc sỡ được ghép lại từ vô số mảnh gỗ sứt sẹo đã chứa đầy những dãy sách gọn gàng. Ngay giữa cửa hiệu, các dãy kệ được lau chùi sạch sẽ và xếp đầy sách vở. Những tấm biển bằng bìa các-tông với dòng khẩu hiệu viết tay ngay ngắn đã treo lại chỗ cũ, thậm chí một số chỗ trưng bày sách để quảng bá cũng được thay thế tự lúc nào.

Thật tuyệt vời ngoài sức tưởng tượng. Một phép màu đích thực.

Grace nhận ra nhiều gương mặt quen thuộc trong những buổi đọc sách cũng đang ở đây. Họ nhìn cô rồi nở nụ cười mệt mỏi nhưng đầy rạng rỡ.

“Tôi…” Grace không nói nên lời. “Mọi người đã làm hết những việc này sao?”

“Chúng tôi làm suốt đêm qua và gần như cả ngày nay,” chị Kittering đáp. “Thật may mắn vì không có tiếng còi không kích nào.”

“Vẫn chưa gọn gàng hết,” bà Smithwick áy náy nói, tay vân vê chuỗi hạt ngọc trai trên cổ. “Nhưng chúng tôi đang cố gắng.”

“Bác làm tốt lắm, Smithwick ạ,” Jack gật đầu công nhận.

Người phụ nữ đó cười tươi rói khiến những nếp nhăn ở khóe mắt nheo lại.

“Thật không thể tin được.” Grace thở phào. Cho dù có ngắm nhìn hàng giờ liền, có lẽ Grace vẫn không tin nổi là cửa hàng của cô đã sẵn sàng hoạt động trở lại.

“Chúng tôi đã gom những thứ còn dùng được rồi chắp vá lại với nhau.” Jack nhìn về phía trước, cặp mắt nheo lại đánh giá thành quả. “Nhưng đây vẫn sẽ là một cửa hàng vững chắc, miễn sao bọn Đức đừng giội bom nó nữa.”

“Tôi thật không biết làm thế nào để đền ơn anh.” Grace đặt tay lên ngực. Cô cảm thấy trái tim mình đang lớn lên vượt qua giới hạn của nó.

“Tất cả mọi người đều muốn góp chút sức mình,” Jack gật đầu về phía nhóm người.

Anh lùi lại và cô bé Sarah tiến lên một bước. Grace nhận ra em đang mặc chiếc váy chấm bi xanh trắng mà bác Weatherford đã may từ số vải dự phòng của Viv.

Sarah hít sâu một hơi và trịnh trọng nói thật to, trông không khác nào một nữ diễn viên nhí, “Mỗi ngày chị đọc sách cho mọi người nghe. Đó không chỉ là những câu chuyện đơn thuần mà đối với nhiều người còn là một điều thiêng liêng.” Cô bé phát âm từ cuối cùng thật chậm rãi và Jimmy bật ngón tay khen ngợi em gái. Sarah xoay xoay người với vẻ tự hào thường thấy ở một đứa trẻ được khen, rồi em hít sâu lần nữa và nhìn vào mắt Grace, “Và chị không chỉ là người đọc sách. Chị là một anh hùng.”

Những lời đó khiến Grace xúc động không nói nên lời. Cô cảm thấy lâng lâng trong niềm biết ơn vô hạn.

Jack tiến lại gần cô, “Cô Bennett, cô đã cứu mạng tôi. Nếu không nhờ đến nghe cô đọc sách thì có lẽ tôi đã bị tan xác ở nhà ga Marble Arch rồi. Cảm ơn cô.”

Anh không chờ Grace trả lời mà bước lùi lại và cúi đầu tỏ lòng cảm kích. Chị Kittering tiếp nối anh đến bên cạnh cô, “Chị đã gặp tôi giữa lúc tôi tuyệt vọng nhất, an ủi tôi ngay ở hiệu sách này. Chị mang niềm hi vọng đến cho tôi để tôi tiếp tục sống. Cảm ơn chị rất nhiều.”

Chị rời khỏi và người bước đến tiếp theo là Jimmy, “Nếu không có chị với bác Weatherford, em sẽ không thể chăm sóc cho Sarah chu đáo như vậy. Chị và bác đã cho chúng em thức ăn, quần áo khi chúng em không có gì cả.”

“Và bây giờ là một mái nhà.” Sarah đứng sau lưng anh trai bẽn lẽn tiếp lời. “Cảm ơn chị nhiều ạ!”

“Chị rất vui vì các em đồng ý,” Grace đáp khi biết bọn trẻ chịu đến sống với cô và bác Weatherford.

Hai anh em nắm tay nhau lùi xuống và bà Smithwick bước lên, “Tommy của tôi đã mất trong cuộc chiến và bây giờ Donald cũng thế.” Bà nhìn xuống rồi kín đáo liếc qua vai Grace. “Có lẽ cô không biết nhưng cô cũng đã cứu mạng tôi,” giọng bà thì thào nên Grace gần như không nghe được. “Tôi đã định chết quách đi cho xong. Nhưng cô đã cho tôi thấy rằng dù cho tất cả mọi thứ dường như đều bị kẻ thù cướp mất, thì người ta vẫn luôn tìm thấy một người bạn.”

Cứ thế, từng người, từng người bước lên. Một người đàn ông từng được Grace băng bó chân sau một vụ nổ, trong lúc nguy cấp đó anh đã được Grace kể cho nghe câu chuyện Bá tước Monte Cristo theo trí nhớ để anh tạm quên đi cảm giác đớn đau. Một vị giáo sư đã tìm được những người bạn để chia sẻ tình yêu sách ở hiệu sách Đồi Primrose hiếu khách. Cả bà Nesbitt cũng đến xin lỗi Grace về những lời lẽ không hay trước đây và cảm ơn về mọi điều tử tế cô đã làm.

Cuối cùng, bác Weatherford bước tới với nụ cười rưng rưng, “Grace Bennett, cháu đã cứu lấy bác. Khi bác mất đi Colin và tuyệt vọng nghĩ rằng mình chẳng còn gì cả, chính cháu đã nhắc nhở bác về mục đích sống của mình, và cháu còn chỉ cho bác hướng đi.” Bác đưa mắt nhìn Jimmy và Sarah, cô bé đang nhiệt tình vẫy tay đầy trìu mến. “Bác là người hiểu rõ mẹ cháu nhất trên đời và ngay lúc này, bác dám chắc với cháu rằng bà ấy sẽ rất tự hào về tất cả những cống hiến, lòng dũng cảm và sự mạnh mẽ của cháu.”

Bác ôm Grace vào lòng. “Và bác cũng thế,” người phụ nữ nhân hậu thầm thì.

Khi bác buông tay ra, Grace thấy Jack đang đứng cạnh mình, hai tay đút vào túi áo khoác bảo hộ lao động. “Xin lỗi nhưng chúng tôi cần cô đồng ý về việc này.”

Grace lắc lắc đầu xúc động và biết ơn vì tâm huyết và nỗ lực mà rất nhiều người đã bỏ ra, không chỉ để khôi phục hiệu sách mà còn dành cho cô biết bao sự trân trọng. Cô theo anh ra ngoài và thấy hai anh công nhân mặc đồ bảo hộ đang đứng đợi. Trông họ khá mệt mỏi và người dính đầy sơn. Tay họ giữ một tấm bảng gỗ lớn đặt theo chiều ngang.

“Chúng tôi biết hiệu sách tên là Đồi Primrose nhưng tất cả chúng tôi đều nghĩ cái tên này có vẻ thích hợp hơn trong thời điểm hiện tại, đặc biệt là ngay trong hoàn cảnh này.”

Anh gật đầu ra hiệu cho hai người đàn ông quay tấm bảng lại, để lộ dòng chữ sơn màu: Hiệu sách cuối cùng ở London.

Grace bật cười, bồi hồi cảm động trước tình yêu thương, tình bạn hòa quyện với niềm hạnh phúc. Đây quả là một cái tên hoàn hảo và Grace biết nếu ông Evans còn sống, chắc hẳn ông sẽ bằng lòng.

“Quá xuất sắc,” cô tán thưởng. “Chỉ cần điều chỉnh một chút thôi. Có được không nhỉ?”

Jack nhướng mày thích thú. Chị Kittering mang đến một chậu sơn và một cây cọ. Grace viết một dòng chữ nhỏ nhắn, mềm mại bên dưới cái tên đẹp đẽ. “Chào đón tất cả mọi người.”

“Tuyệt lắm, Grace.” Bác Weatherford vỗ tay.

“Đợi đã, còn một thứ nữa.” Chưa ai kịp ngăn lại thì Jimmy đã chạy lên phía trước, rút cây cọ ra khỏi chậu. Cậu hí hoáy gì đó và che đi những gì vừa viết, sau đó lùi sang một bên với nụ cười lém lỉnh.

Bên dưới câu chào mời hiếu khách của Grace là dòng tuyên bố nguệch ngoạc với giọng điệu đầy thách thức, “Ngoại trừ Hitler.”

Tất cả mọi người phá lên cười sảng khoái, trong khi những người đàn ông nhanh nhẹn treo tấm biển mới lên phía trên cửa hiệu sách.

Sarah giật nhẹ váy Grace.

“Chuyện gì đó em gái?” Grace hỏi cô bé.

Sarah ngước nhìn cô bằng đôi mắt xanh biếc, sáng lấp lánh với vẻ nài nỉ, “Bây giờ chị sẽ đọc sách cho chúng em nghe chứ ạ?”

Không chỉ có cô bé mà tất cả mọi người cũng đang nhìn Grace đầy mong đợi. Tuy ai nấy đều đã thấm mệt nhưng vẫn không ngừng háo hức.

“Không việc gì có thể khiến tôi hạnh phúc hơn thế nữa.” Grace dẫn mọi người đến trước cánh cửa đen bóng. “Thưa quý vị, tôi rất hân hạnh được chào đón quý vị đến với Hiệu sách cuối cùng ở London.”

Giữa tràng pháo tay nồng nhiệt, Grace đưa tất cả vào cửa hàng rồi ngồi xuống bậc thang thứ hai. Cô lặng người trong giây lát, lướt qua tất cả những gương mặt không chỉ đã làm nên hiệu sách này mà còn giúp sưởi ấm trái tim cô. Ánh mắt Grace dừng lại ở dãy sách Lịch sử mà ông Evans thường ẩn dật ở đó, và trong một khoảnh khắc thoáng qua, cô cảm giác ông thật sự đang còn ở đây.

Grace dịu dàng mỉm cười qua nước mắt, cô mở sách ra và bắt đầu cất tiếng đọc, đưa tất cả mọi người cùng cô bước vào một thế giới vắng bóng bom đạn. Có thể có mất mát, có thể có hãi hùng, nhưng luôn có lòng quả cảm để đương đầu với mọi thách thức.

Trong một thế giới giống như thế giới của họ, với những con người tràn đầy nhiệt huyết và tình yêu, với biết bao câu chuyện truyền cảm hứng về tinh thần kiên cường và chiến thắng thì niềm hi vọng sẽ luôn luôn còn mãi.