← Quay lại trang sách

Chương 16 -

“Ôi cậu bỏ cái bịt tai ra được không, Jordan. Hãy nghe xem mọi thứ đang yên lặng thế nào đi.”

“Suỵt! Sao ông nói to thế! Mà đừng gọi tôi là Jordan - này, hay là tôi tự đặt biệt danh cho mình nhỉ.”

“Được đó. Là gì?”

“Giờ tôi sẽ là Jean, Jean Perdu.”

“Xin lỗi, tôi mới là Jean Perdu.”

“Phải, tuyệt ghê nhỉ? Giờ ta gọi nhau bằng tên riêng được chưa?”

“Chưa được.”

Jordan đẩy cái bịt tai lên đầu trở lại, khịt mũi.

“Ngoài này nghe như có mùi trứng cá.”

“Anh ngửi bằng tai đấy à?”

“Này, nếu tôi ngã vào một ổ trứng cá rồi bị một bầy cá con rỉa sạch thì sao nhỉ?”

“Anh Jordan này, đa phần mọi người chỉ ngã lộn cổ xuống nước nếu họ cố tè qua lan can tàu khi đang say xỉn. Chỉ cần dùng nhà vệ sinh là anh sẽ sống sót. Cơ mà, cá trê không ăn thịt người.”

“Thật à? Thông tin ở đâu ra vậy? Lại trong sách à? Ông cũng thừa biết giống như tôi là cái người ta viết trong sách chỉ là những gì họ khám phá ra trên bàn viết. Ý tôi là, trái đất ngày trước chỉ là một cái đĩa treo lơ lửng trong vũ trụ như một cái khay ăn bị bỏ quên.” Max Jordan duỗi người, bụng cậu ta kêu váng lên, òng ọc đầy giận dữ. “Phải kiếm cái ăn thôi.”

“Trong tủ lạnh có…”

“Chủ yếu toàn là đồ ăn cho mèo. Tim với gà á - không, xin cảm ơn.”

“Còn có cả lon đậu trắng nữa.” Họ cần phải mau mau chóng chóng đi mua đồ, nhưng bằng cách nào đây? Perdu chẳng còn mấy tiền trong máy tính tiền còn mấy cái thẻ của Jordan thì đang trôi dạt ngoài sông Seine mất rồi. Cơ mà nước trong thùng chứa thì vẫn đủ để dùng cho nhà vệ sinh, bồn rửa và việc tắm táp. Ông cũng còn hai thùng nước khoáng. Nhưng nhiêu đấy sẽ không thể đủ cho hành trình xuống phương Nam.

Perdu thở dài. Vài phút trước ông thấy mình chẳng khác nào một tay hải tặc gian hùng, giờ ông thấy mình chỉ như lính mới tò te.

“Tôi đúng là một nhà khai quật!” Jordan hân hoan nói vài giây sau khi cậu ta trồi lên từ khoang sách của Lulu, leo vào phòng lái với một chồng sách cùng cái ống bìa các tông kẹp dưới nách. “Giờ chúng ta đã có một cuốn đề thi hàng hải liệt kê tất tần tật những biển báo giao thông mà một tay công chức châu Âu rảnh rỗi có thể bịa ra được.” Cậu ta dộng đánh sầm cuốn sách xuống bên cạnh bánh lái. “Còn có cả một cuốn về các loại nút thắt. Tôi sẽ lấy nó. Và nhìn này: một cái cờ đuôi nheo để gắn ở đít… à nhầm… ở đuôi tàu và kèm theo đó là - tèn ten! - một cái cờ hiệu!”

Cậu ta hãnh diện giơ cái ống bìa lên và rút ra một lá cờ được cuộn lại.

Một con chim màu vàng-đen đang sải rộng đôi cánh. Nhìn gần, ta có thể thấy rõ đó là một cuốn sách cách điệu, gáy sách là thân chim còn đôi cánh là bìa và những trang sách. Đầu con chim sách là đầu chim đại bàng và có đeo bịt mắt như cướp biển. Con chim được thêu vào một tấm lụa màu đỏ mận.

“Sao nào? Đây là cờ của thuyền chúng ta nhỉ?”

Jean Perdu thấy bên ngực trái nhói lên đau điếng. Ông gập người lại.

“Ôi sao thế?” Max Jordan hốt hoảng hỏi. “Ông lên cơn đau tim à? Nếu thế thật thì đừng bảo tôi đi tra trong sách cách cắm ống thông tiểu vào người ông đấy!”

Dù không muốn nhưng Perdu vẫn phải bật cười.

“Không sao cả,” ông thở hổn hển. “Chỉ là vì tôi bị…ngạc nhiên thôi. Cứ để mặc tôi.”

Ông cố gắng nuốt xuống cho trôi cơn đau.

Ông chạm tay vào những sợi chỉ kim tuyến óng ánh, tấm vải, mỏ con chim sách - rồi đến con mắt độc nhất của nó.

Manon đã thêu lá cờ này để chuẩn bị cho lễ hạ thủy của con thuyền sách cùng lúc cô may tấm chăn ghép của hồi môn kiểu Provence cho hôn lễ. Tay, mắt cô đã lướt qua tấm vải này - chính là tấm vải này đây.

Manon. Đây phải chăng là thứ duy nhất của em mà anh còn giữ?

•••

“Sao em lại muốn cưới cái anh chàng nấu rượu này?”

“Tên anh ấy là Luc, đó là bạn thân nhất của em.”

“Vijaya là bạn thân nhất của anh, nhưng thế đâu có nghĩa anh muốn cưới cậu ấy.”

“Em yêu Luc, và sẽ thật tuyệt nếu em cưới anh ấy. Anh ấy để cho em được là mình trong mọi chuyện, không ràng buộc gì.”

“Em có thể cưới anh, như thế cũng tuyệt mà.”

Manon hạ khung thêu xuống, hai mắt con chim vẫn đang thêu dở.

“Em đã là một phần trong kế hoạch cuộc đời Luc từ trước khi bọn mình đi cùng một chuyến tàu.”

“Và em không muốn anh ta đau khổ vì kế hoạch thay đổi à?”

“Không phải, Jean ạ. Không. Là em không muốn đau khổ. Em sẽ nhớ Luc. Nhớ sự rộng lượng của anh ấy. Em muốn có anh ấy. Em muốn có anh. Em muốn cả phương Bắc lẫn phương Nam. Em muốn một cuộc đời có tất cả. Em muốn ‘và’ chứ không muốn ‘hoặc’. Luc cho phép em bao nhiêu ‘và’ cũng được. Anh có thể làm vậy không nếu chúng ta lấy nhau? Nếu có một người khác, một Jean thứ hai, một Luc, hoặc thậm chí là hai hay…”

“Anh muốn em chỉ thuộc về anh.”

“Ôi, Jean. Cái em muốn thật ích kỷ, em biết. Em chỉ có thể bảo anh hãy ở lại với em. Em cần có anh để có thể tiếp tục sống.”

“Trong suốt cả cuộc đời em ư, Manon?”

“Trong suốt cả cuộc đời em, Jean ạ.”

“Anh chẳng muốn gì hơn thế.”

Như để làm chứng cho lời thề, cô đâm kim vào ngón cái, nhuộm đỏ mảng lụa đằng sau con mắt chim.

Nhưng có thể chỉ là vì sex mà thôi.

Đó là nỗi sợ của ông: cô đến với ông chỉ vì tình dục.

Nhưng cái ông cảm thấy khi họ ngủ với nhau chưa bao giờ “chỉ là tình dục”. Mà là chinh phục thế giới. Một lời nguyện cầu tha thiết. Họ nhìn thấu chính mình - tâm hồn họ, thể xác họ, nỗi khát sống, nỗi sợ chết. Một bản tụng ca cuộc đời.

Giờ đây Perdu đã có thể thở sâu trở lại.

“Phải, cờ của chúng ta đó, Jordan. Thật hoàn hảo. Kéo cờ lên đi cho tất cả mọi người cùng nhìn thấy. Ngay phía trước. Còn cái cờ ba sắc này thì treo ở đuôi tàu. Nhanh lên nhé.”

Trong khi Max nhoài người ra đuôi thuyền để tìm trong đống dây cáp đang phần phật trong gió cái nào dùng để kéo quốc kỳ, rồi lờ phờ đi hết chiều dài Lulu ra mạn mũi thuyền, Perdu thấy hơi nóng dâng lên sau mắt. Nhưng ông biết mình không được khóc.

Max gắn cờ lên dây rồi kéo nó lên cao, lên cao nữa.

Mỗi lần cậu ta giật dây, trái tim Perdu lại bị bóp nghẹt thêm chút nữa.

Lá cờ giờ đây đang kiêu hãnh tung bay trong gió. Con chim sách đang bay cao.

Tha thứ cho anh, Manon. Tha thứ cho anh.

Anh đã quá non dại, ngu xuẩn và tự phụ.

“Ôi trời. Cớm xộc đến rồi!” Max Jordan la toáng lên.