Chương 17 -
Tàu tuần tra tiếp cận họ. Perdu hạ cần tốc độ xuống khi cái xuồng máy tiến tới bên cạnh rồi buộc dây vào cọc Lulu.
“Ông có nghĩ họ sẽ nhốt chúng ta chung một xà lim không?” Max hỏi.
“Tôi sẽ phải xin vào chương trình bảo vệ nhân chứng thôi,” Max nói.
“Hay là bên nhà xuất bản cử họ đến đây?” Max tá hỏa.
“Sao cậu không thử đi lau cửa kính hay là tập thắt nút dây ấy,” Perdu lầm bầm.
Một tay cảnh sát bảnh bao diện đôi kính râm phi công nhảy lên thuyền, lanh lẹ trèo lên phòng lái.
“Xin chào các quý ông. Tôi đến từ chi nhánh phòng sông Seine, quận Champagne. Tôi là hạ sĩ Levec,” anh ta nói liến thoắng. Chỉ cần nghe giọng cũng đủ biết anh ta rất khoái chức vị của mình.
Perdu gần như chắc mẩm rằng cái tay hạ sĩ Levec này đến đây tố giác ông tội rời bỏ cuộc đời bình thường của mình khi chưa được phép.
“Thật không may, tôi chưa thấy huy hiệu cấp phép di chuyển đường thủy trên tàu của ông. Và hãy cho tôi xem áo phao cứu sinh trên thuyền. Xin cảm ơn.”
“Tôi đi lau cửa kính đây,” Jordan nói.
Mười lăm phút đồng hồ, một giấy cảnh cáo, một thông báo nộp phạt, và vậy là Perdu phải dốc hết tiền lẻ từ trong túi với tiền trong máy tính tiền lên bàn để trả tiền mua cái huy hiệu để được phép đi lại trong địa phận nước Pháp, với một xấp áo phao dạ quang, là những thứ bắt buộc phải có khi đi qua các âu tàu trên sông Rhône, kèm bản sao được công chứng Hướng dẫn của FWA. Ông không có đủ tiền.
“Chậc,” hạ sĩ Levec nói. “Giờ chúng ta giải quyết thế nào đây?”
Có phải một ánh thỏa mãn vừa lóe lên trong mắt anh ta không?
“Liệu anh… ừm… có tình cờ thích đọc sách không?” Perdu hỏi, nhận thấy mình đang ngượng ngùng lầm bầm những chữ này.
“Dĩ nhiên. Tôi là tôi không mấy tán thành cái trò đánh đồng đàn ông đọc sách với hội đàn ông ẻo lả, thật rõ ngớ ngẩn,” tay cảnh sát đường sông đáp, anh ta dợm cù Kafka một cái nhưng con mèo đã lỉnh đi mất, đuôi nhỏng lên trời.
“Thế tôi sẽ gửi anh một cuốn… hay vài cuốn cũng được, để bù vào chỗ thiếu nhé?”
“Hừm. Tôi sẽ lấy sách thay tiền áo phao. Nhưng còn khoản phạt thì sao? Và ông định trả phí thả neo thế nào? Tôi không nghĩ mấy tay chủ bến cũng… mê sách đâu.” Hạ sĩ Levec nảy ra một ý. “Sao ông không thử đi theo hội Hà Lan ấy. Bọn họ rất thính mấy vụ miễn phí, họ sẽ mò ra chỗ cho phép thả neo mà không thu phí.”
Trong khi họ thả bộ hết chiều dài Lulu, đi qua từng giá sách để cho Levec chọn lựa, tay hạ sĩ quay sang Max, lúc này đang lau ô cửa sổ bên cạnh ghế đọc sách, tránh không nhìn thẳng vào mắt tay cảnh sát: “Này, không phải cậu chính là cậu nhà văn nổi tiếng đó sao?”
“Tôi ư? Không. Dĩ nhiên là không. Tôi là…” Jordan liếc vội sang Perdu, “con trai ông ấy, chỉ là một nhân viên bán tất thể thao hoàn toàn bình thường.”
Perdu nhìn cậu ta chằm chặp. Jordan vừa tự lên đời thành con nuôi đấy à?
Levec nhặt ra cuốn Đêm từ trong một chồng sách. Anh ta săm soi bức ảnh Max trên bìa sách.
“Anh chắc chứ?”
“Thôi được rồi, cũng có thể là tôi đó.”
Levec nhún vai vẻ thấu hiểu.
“Dĩ nhiên chính là cậu rồi. Cậu chắc phải có cả đống fan nữ ấy.”
Max vầy vò cái bịt tai, lúc này đang tròng vào cổ cậu ta. “Tôi không biết nữa,” cậu ta nói. “Chắc vậy.”
“Chậc, vị hôn thê cũ của tôi thích truyện của cậu lắm. Cô ấy cứ kể mãi không thôi. Xin lỗi - ý tôi là cuốn truyện của cậu nhà văn giống hệt cậu. Hay là cậu ký tên cậu ta vào đây cho tôi nhé?”
Max gật đầu.
“Tặng Frederic thương mến,” Levec đọc.
Max nghiến răng trèo trẹo viết những gì người ta đọc cho mình.
“Tuyệt vời,” Levee nói, cười tươi rói với Perdu. “Con trai ông cũng sẽ trả khoản tiền phạt luôn à?”
Jean Perdu gật đầu. “Dĩ nhiên rồi. Nó là một đứa rất ngoan.”
Sau khi Max rút ví lấy ra mấy tờ tiền mệnh giá nhỏ với mấy đồng xu, cả hai người họ đều thành vô sản. Thở dài, Levec chọn ra mấy cuốn mới xuất bản - “Để tặng đồng nghiệp” - và cuốn Công thức nấu ăn cho đàn ông độc thân.
“Hượm đã,” Perdu nói, rồi, sau khi tìm nhanh một hồi, trao cho cậu hạ sĩ cuốn tự truyện của Romain Gary nằm trong khu sách Nhập môn tình yêu.
“Ông tặng tôi cuốn này để làm gì?”
“Anh phải hỏi là để không làm gì mới đúng, hạ sĩ thân mến ạ,” Perdu nhẹ nhàng chỉnh lại lời anh ta. Nó giúp ta không thất vọng khi biết ra rằng sẽ chẳng người phụ nữ nào yêu chúng ta nhiều bằng người đã mang nặng đẻ đau ra ta.”
Levec đỏ mặt, mau chóng rời khỏi con thuyền sách.
“Cảm ơn ông,” Max thì thầm.
Khi hội cảnh sát đi khỏi, Perdu càng tin chắc hơn bao giờ hết rằng những cuốn tiểu thuyết viết về những cuộc trốn đời hay những chuyến phiêu lưu trên sông đã bỏ qua những sự phiền phức nho nhỏ như là mua huy hiệu hay khoản nộp phạt vì thiếu áo phao.
“Ông nghĩ anh ta sẽ giữ bí mật chuyện tôi ở đây chứ?” Jordan hỏi khi cái xuồng máy cảnh sát đã bỏ xa bọn họ.
“Ôi trời, Jordan. Nói chuyện với fan hâm mộ hay với báo giới thì có gì đáng sợ đến thế chứ?”
“Có thể họ sẽ hỏi tôi đang làm gì.”
“Thì có sao đâu? Cứ nói ra sự thật thôi. Bảo họ là cậu đang nghĩ ngợi, cậu đang nghĩ cho chín, cậu đang tìm kiếm một câu chuyện và rằng cậu sẽ cho họ biết ngay khi cậu tìm ra được.”
Jordan trông như thể cậu ta chưa bao giờ nghĩ đến một câu trả lời như thế.
“Tôi có gọi cho bố tôi hôm kia. Bố tôi không đọc nhiều cho lắm, ông biết đấy, ông ấy đọc mỗi báo thể thao thôi. Tôi kể với bố về các bản dịch, tiền bản quyền và việc cuốn sách của tôi đã bán được gần nửa triệu bản. Tôi bảo là mình có thể giúp đỡ ông ấy đôi chút vì lương hưu ông ấy cũng chẳng đáng là bao. Ông có biết bố tôi đã hỏi gì không?”
Perdu đợi.
“Ông ấy hỏi đến khi nào tôi mới chịu kiếm một công việc tử tế. Ông nghe kể tôi đã viết một cuốn sách đồi bại. Cả nửa khu dân cư đang nói xấu sau lưng ông ấy. Liệu tôi có biết mình đã bắt ông ấy phải mang tội mang nợ với những ý tưởng rồ dại của tôi không.”
Max trông tổn thương và bơ vơ khủng khiếp.
Ông Perdu cảm thấy một thôi thúc lạ lùng là ôm lấy cậu nhóc này. Và khi ông làm thế, ông phải dợm tay đến hai lần mới quyết định được mình để tay ở đâu. Ông thận trọng kéo Max Jordan áp sát vào vai mình. Họ đứng đó, người đờ ra, tựa vào nhau, đầu gối hơi gập lại.
Rồi Perdu thì thầm vào tai Jordan: “Bố cậu là một gã ngốc nhỏ nhen.”
Max do dự, nhưng Perdu giữ chặt cậu. Ông nói khẽ, như thể tiết lộ một bí mật cho cậu trai trẻ: “Ông ấy đáng phải chịu cái ảo tưởng bị người khác nói xấu mình. Nhưng biết đâu đấy, có thể họ đang nói về cậu, đang tự hỏi sao một người như bố cậu lại có thể đẻ ra một đứa con tuyệt vời, cừ khôi như cậu - đó có thể là thành tựu vĩ đại nhất của ông ấy.”
Max nuốt mạnh.
Cậu thì thầm đáp lời ông, giọng lúng túng, “Mẹ tôi bảo ông ấy không thực sự có ý như thế; chỉ là ông ấy không biết phải thể hiện tình cảm thế nào. Mỗi lần ông ấy mắng chửi và đánh đập tôi, đấy là lúc ông ấy thể hiện tình yêu lớn lao của ông ấy dành cho tôi.”
Giờ đây Perdu đẩy Max ra, hai tay siết chặt lấy vai người bạn đồng hành trẻ tuổi, ông nhìn vào mắt cậu và nói với vẻ dứt khoát, “Cậu Jordan. Max. Mẹ cậu nói dối vì muốn xoa dịu cậu đấy thôi, thật lố bịch khi người ta giải thích bạo hành bằng tình yêu. Cậu biết ngày trước mẹ tôi hay nói gì không?”
“Đừng có chơi với bọn trẻ dơ dáy đấy?”
“Ồ không, bà ấy không phải kiểu tinh hoa đâu. Mẹ tôi bảo có cả đống những người phụ nữ đồng lõa với đám đàn ông tàn nhẫn, bàng quan. Họ nói dối hộ những gã đàn ông ấy. Họ nói dối chính con họ. Vì cha họ cũng đối xử với họ như vậy. Những người phụ nữ này luôn níu kéo chút hy vọng rằng tình yêu ẩn chứa trong sự tàn nhẫn, vì nếu không nỗi thống khổ sẽ làm họ phát điên. Nhưng, Max ạ, sự thật là ở đó chẳng hề có tình yêu.”
Max quệt một giọt lệ nơi khóe mắt.
“Có những người cha không thể yêu nổi con cái. Họ thấy chúng đáng ghét. Dớ dẩn. Chỉ toàn phá rối. Họ khó chịu với con mình vì chúng không được như họ mong muốn. Họ khó chịu với bọn trẻ vì chúng chỉ là ước muốn hàn gắn cuộc hôn nhân của người mẹ trong khi chẳng còn gì để mà hàn gắn, chúng là cách để người mẹ ép chồng mình vào một cuộc hôn nhân đầy tình yêu trong khi sự thực là tình yêu đã chết. Những người cha như vậy trút tất cả lên đầu con họ. Chúng có làm gì thì cha bọn chúng cũng đối xử tệ bạc với chúng.”
“Làm ơn dừng lại đi.”
“Và bọn trẻ con, những đứa trẻ bé bỏng mong manh mong mỏi được yêu thương,” Perdu tiếp tục, nhẹ nhàng hơn, bởi ông thực sự bị lay động trước cơn bão lòng của Max, “làm tất cả những gì có thể để được yêu thương. Tất cả. Chúng nghĩ biết đâu đấy là tại chúng nên cha chúng mới không thể yêu chúng. Nhưng Max ạ,” nói đến đây Perdu nâng cằm Jordan lên, “chuyện chẳng phải là do chúng. Cậu đã tìm ra được điều đó trong cuốn tiểu thuyết tuyệt vời của cậu. Ta đâu thể quyết định được việc yêu. Ta đâu thể bắt ép được ai yêu ta. Chẳng có công thức bí mật gì hết, chỉ có tình yêu mà thôi. Vận mệnh ta nằm cả ở tay nó - ta chẳng thể làm được gì đâu.”
Giờ Max đang khóc nức nở, cậu khuỵu gối xuống vòng hai tay quanh chân Perdu.
“Nào, nào,” Perdu thì thầm. “Không sao đâu mà. Cậu có muốn lái thử một lần không?”
Max bấu ngón tay vào ống quần ông. “Không! Tôi muốn hút thuốc! Tôi muốn say bét nhè! Tôi muốn tìm cho ra bản thân mình! Tôi muốn viết! Tôi muốn quyết định được ai yêu mình, ai không. Tôi muốn xem liệu tình yêu có làm ta đau khổ hay không, tôi muốn hôn phụ nữ. Tôi muốn…”
“Phải, Max ạ. Suỵt. Mọi chuyện ổn cả mà. Chúng ta sẽ neo thuyền lại, kiếm thuốc để hút, kiếm rượu để uống; còn cái khoản phụ nữ… chúng ta sẽ xem xem thế nào nhé.”
Perdu đỡ cậu thanh niên đứng dậy. Max tựa vào người ông, nước mắt nước mũi dính hết lên chiếc áo sơ mi là phẳng của ông.
“Nó làm cho tôi buồn nôn!” cậu thổn thức.
“Cậu nói đúng, nó rất kinh khủng. Nhưng có nôn thì nôn xuống sông ấy, cậu trai trẻ, đừng nôn ra thuyền; không cậu sẽ lại phải đi dọn đấy.”
Tiếng khóc của Max Jordan bị tiếng cười chen ngang. Cậu vừa khóc vừa cười trong lúc Perdu vòng hai tay ôm lấy người cậu.
Một cơn chấn động lan khắp con thuyền sách, đuôi thuyền đụng phải bờ, “thình” một tiếng to tướng, khiến hai người họ va vào đàn piano rồi ngã xuống sàn. Cơn mưa sách trút xuống từ trên các giá.
Max “ối” lên một tiếng khi một cuốn sách dày cộp rơi xuống bụng.
“Này bỏ ầu ối cậu ra ỏi iệng tôi đi,” Perdu kêu lên.
Rồi ông nhìn ra ngoài cửa sổ, không thích những gì mình đang nhìn thấy một tí nào.
“Chúng ta bị trôi rồi!”