NHẬT KÝ DU HÀNH CỦA MANON TRÊN ĐƯỜNG ĐI BONNIEUX-
Trong tám tháng qua mình đã biết mình là một phụ nữ rất khác so với cái cô gái lên đường đi phương Bắc tháng Tám năm ngoái và sợ rằng mình không đủ khả năng để yêu thương - không chỉ một mà là hai.
Mình vẫn cảm thấy ngỡ ngàng hết sức khi phát hiện tình yêu không nhất thiết phải giới hạn ở một người mới được coi là đích thực.
Tháng Năm này mình sẽ cưới Luc, bên dưới cả ngàn hoa nở rộ và giữa cái mùi hương dịu ngọt đưa đến bởi một sự tự tin, một khởi đầu mới.
Mình sẽ không chia tay với Jean; tuy nhiên, mình sẽ để cho anh ấy tự quyết định xem có muốn làm thế với mình không, với người phụ nữ tham lam cái gì cũng muốn này.
Mình sợ sự thoáng qua đến nỗi mình muốn trải nghiệm mọi thứ ngay lập tức, lỡ đâu mai mình lăn ra chết thì sao?
Hôn nhân. Đồng ý hay không đây? Hoài nghi về điều đó sẽ khiến cho mình phải hoài nghi mọi thứ.
Ước gì mình là ánh sáng ở Provence khi mặt trời lặn. Thế thì mình có thể ở khắp nơi, trong mọi sinh thể. Mình sẽ được là chính mình, và sẽ chẳng ai ghét mình vì điều đó.
Mình sẽ phải chuẩn bị vẻ mặt trước khi về tới Avignon. Mong là cha đi đón chứ không phải Luc hay mẹ. Mỗi khi ở Paris, nét mặt mình sẽ thích nghi với những biểu cảm mà những sinh vật thành thị khoác lên khi họ xô đẩy nhau để vượt lên, như thể họ hoàn toàn không hề nghĩ họ không chỉ có một mình. Đó là những khuôn mặt nói: “Tôi ấy à? Tôi chả muốn gì cả. Tôi chả cần gì cả. Chả có gì làm tôi ấn tượng, làm tôi choáng váng, làm tôi ngạc nhiên hay vui sướng. Vui sướng chỉ dành cho những gã ngốc xuất thân từ ngoại ô hay từ những chuồng bò thối um. Có thể làm cho đám họ vui sướng. Những người như chúng tôi thì còn nhiều việc quan trọng hơn phải bận tâm.”
Nhưng vấn đề không phải là khuôn mặt lãnh đạm của mình; mà là khuôn mặt thứ chín của mình.
Mẹ bảo mình mới có thêm khuôn mặt ấy. Mẹ biết mọi cử chỉ biểu cảm của mình kể từ khi mình bước vào thế giới này trong hình hài một con ấu trùng bé tẹo nhăn nheo. Nhưng Paris đã thay đổi mình, từ đường ngôi rẽ tóc cho tới chóp cằm. Mẹ ắt hẳn đã nhận ra điều đó lần gần đây nhất mình về nhà, giữa lúc mình đang nghĩ về Jean, về khuôn miệng, tiếng cười của anh, và cả “em phải đọc cuốn sách này đi, nó sẽ giúp ích cho em”.
“Con mà là đối thủ của mẹ thì mẹ sẽ sợ đấy,” mẹ bảo mình vậy. Chính mẹ cũng không ngờ là mẹ đã buột miệng nói ra câu đó.
Chúng mình đã luôn giải quyết vấn đề theo cái lối trực diện, rạch ròi như thế. Từ khi mới chỉ là con gái mình đã biết rằng mối quan hệ tốt đẹp nhất là kiểu trong vắt như nước suối trên núi”. Mình được dạy rằng những suy nghĩ rắc rối sẽ mất đi nọc độc nếu được nói ra thành lời.
Mình không nghĩ điều đó bao giờ cũng đúng.
“Khuôn mặt thứ chín” của mình làm mẹ thấy bứt rứt. Mình biết mẹ muốn nói gì. Mình đã thấy nó trên tấm gương nhà Jean khi anh lau lưng mình bằng một tấm khăn ấm. Mỗi lần mắt chúng mình chạm nhau anh ấy lại lấy ra một phần của mình và sưởi ấm cho nó, để mình không héo hon như cây chanh bị băng giá làm tổn thương. Anh ấy muốn bảo vệ người khác quá mức. Khuôn mặt mới của mình toát lên vẻ nhục dục, nhưng lại là ẩn đằng sau cái mặt nạ tự chủ và điều đó lại càng khiến mẹ lạnh gáy.
Mẹ vẫn lo lắng cho mình. Một nỗi lo lắng lây lan, và mình nghĩ nếu có chuyện gì xảy ra với mình, thì mình muốn, cho đến thời điểm đó, mình đã được sống một cuộc đời mãnh liệt hết mức có thể, và mình không muốn phải nghe ai phàn nàn điều gì.
Mẹ hỏi ít, mình thì cứ tồng tộc ra - mình gần như là kể hết kể sạch những chuyện đã diễn ra ở thủ đô, và mình giấu Jean đằng sau một tấm rèm cườm kết từ những chi tiết nhỏ xíu, trong veo không vấy đục, với màu sắc tươi sáng và những âm thanh leng keng, hết chi tiết này đến chi tiết kia. Trong vắt như nước suối trên núi.
“Paris đã kéo con ra xa khỏi chúng ta và đẩy con đến gần con hơn, nhỉ?” mẹ nói, và khi mẹ nhắc đến tên “Paris”, mẹ biết mình biết trong đầu mẹ đang nghĩ đến một người đàn ông, nhưng mình không sẵn sàng để kể mẹ nghe.
Sẽ không bao giờ mình sẵn sàng được.
Giờ đây mình lạ lẫm với cả chính mình. Như thể Jean đã lột ra một lớp vỏ ở nơi mình, bày ra một con người sâu sắc hơn, chân thực hơn đang với tay về phía mình, mặt nở một nụ cười chế giễu.
“Sao nào?” nó nói. “Mi thực sự nghĩ mình là một phụ nữ không phẩm chất ư?” (Jean bảo mình là trích dẫn Người không phẩm chất của Musil không phải dấu hiệu của trí tuệ mà chỉ là bằng chứng cho một trí nhớ bài bản.)
Nhưng chính xác thì điều gì đang xảy ra với chúng mình đây?
Cái tự do chết tiệt này! Nó có nghĩa là mình phải im thin thít như khúc gỗ về những gì mình đang làm trong khi gia đình và Luc tưởng mình đang đi dự seminar ở Sorbonne hay cật lực làm việc hằng đêm. Tức là mình phải kiểm soát bản thân, phá hủy và che giấu nó ở Bonnieux và đừng mong được thú tội hoặc bộc bạch sự thật về cuộc đời bí mật của mình với bất cứ ai.
Mình cảm giác như thể đang ngồi trên đỉnh ngọn núi Ventoux, phơi mình dưới nắng, mưa và đường chân trời. Mình có thể nhìn xa hơn và hít thở tự do hơn ngày trước, nhưng lớp vỏ bảo vệ của mình đã bị tước bỏ. Tự do tức là đánh mất sự chắc chắn của bản thân, Jean đã nói vậy.
Nhưng mình có thực sự biết mình đang đánh mất cái gì không?
Và mình có thực sự biết anh ấy đã phải từ bỏ điều gì khi chọn mình không? Anh ấy nói không muốn bất cứ người phụ nữ nào khác ngoại trừ mình. Mình sống hai cuộc đời đã là quá đủ rồi, anh ấy không muốn làm điều tương tự. Mỗi lần anh mở rộng đường cho mình là mình lại muốn khóc nức lên vì cảm động. Không một lời trách móc, cũng gần như không bao giờ đặt ra một câu hỏi gây khó dễ; anh ấy khiến mình cảm thấy mình như một món quà, chứ không chỉ đơn thuần là một con người tệ hại đòi hỏi quá nhiều từ cuộc đời này.
Nếu mình tiết lộ cho ai đó ở nhà biết, người đó sẽ bị buộc phải nói dối cùng mình và giữ im lặng chuyện đó. Gánh nặng này là của riêng mình, không phải của những người khác: đó là luật dành cho những kẻ sa ngã như mình.
Mình chưa một lần nhắc đến tên Jean. Mình sợ rằng khi mình nói ra tên anh thì cha mẹ hay Luc sẽ nhìn thấu mình.
Có thể mỗi người sẽ, bằng cách của mình, bày tỏ sự cảm thông. Mẹ, vì mẹ biết những mong mỏi của đàn bà. Người phụ nữ nào cũng mang theo chúng, kể cả khi mới là đứa bé gái thấp tì chưa cao bằng cái bàn nơi góc bếp và dành thời gian trò chuyện với những con thú bông khổ sở bao lâu và những chú ngựa con thông thái.
Cha, vì cha biết cái dục vọng của giống vật ẩn nấp trong mỗi người, cha sẽ hiểu được cái khía cạnh hoang dại, phóng túng trong những cư xử của mình; thậm chí là nhận ra cái bản năng sinh học ấy - giống như nhu cầu nảy mầm của khoai tây (Mình sẽ xin cha giúp đỡ nếu mình không biết phải làm gì. Hay Mamapapa, như Sanary đã viết trong cuốn sách Jean từng đọc cho mình nghe.)
Luc sẽ hiểu vì anh ấy biết mình, vì chính anh ấy đã quyết định ở bên mình dù biết rằng mình còn cần nhiều hơn thế. Anh ấy luôn làm theo quyết định đã đưa ra: cái gì đúng thì tức là đúng, kể cả khi nó có gây tổn thương cho anh ấy hay sau này hóa ra lại là sai lầm.
Nhưng sẽ thế nào nếu mình kể ra sự thật và ba mươi năm nữa anh thừa nhận đã đau đớn thế nào vì mình không biết giữ miệng?
Mình biết rõ vị hôn phu của mình - anh ấy sẽ chìm trong nhiều giờ, nhiều đêm khủng khiếp. Anh ấy sẽ nhìn mình và trông thấy người đàn ông kia lởn vởn đằng sau. Anh ấy sẽ ngủ với mình mà tự hỏi: cô ấy có đang nghĩ đến anh ta không? Ngủ với anh ta có tuyệt hơn là ngủ với mình không? Mỗi lần mình nói chuyện với đàn ông vào ngày hội làng hay tại buổi diễu hành ngày lễ Bastille, anh ấy sẽ phân vân: liệu hắn ta có phải người kế tiếp không? Cuối cùng thì khi nào cô ấy mới thấy thỏa mãn? Anh ấy rồi sẽ phải tự mình dàn xếp với bản thân mà không dám thở ra một lời oán thán với mình. Anh ấy đã nói gì? “Ta chỉ có một đời này thôi. Anh muốn dành cuộc đời ấy cho em, mà không cản trở cuộc đời em.”
Vì Luc mình sẽ phải ngậm miệng lại thôi.
Và vì cả mình nữa - mình muốn Jean chỉ riêng thuộc về mình.
Mình ghét khi cứ phải muốn có tất cả mọi thứ - nó nhiều hơn những gì mình chờ đợi…
Ôi cái tự do tàn nhẫn này, mi cứ không ngừng làm ta sững sờ! Mi đòi hỏi ta phải thử thách mình và cảm thấy xấu hổ nhưng cũng đồng thời tự hào khủng khiếp khi được sống một cuộc đời tràn đầy ham muốn.
Mình sẽ sung sướng mà nhìn lại những gì đã qua khi về già và không thể cúi xuống chạm vào ngón chân được nữa!
Những đêm ấy khi bọn mình nằm trên bãi cỏ pháo đài ở Buoux, tìm kiếm những vì sao. Những tuần bọn mình sống hoang dại ở Camargue. Vì những buổi tối diệu vợi ấy khi Jean đưa mình đến với cuộc sống sách vở trong khi cả hai trần như nhộng nằm bò ra trên đi văng với chú mèo Castor và Jean dùng mông mình làm chỗ gác sách. Mình đã không hề biết là người ta có thể có vô số những suy nghĩ và những điều kỳ diệu như vậy và từng ấy kiến thức thuộc về mình. Người ta nên buộc những kẻ thống trị thế giới này phải có chứng chỉ đọc sách. Chỉ khi đọc được năm nghìn - không, mười nghìn đi - cuốn sách họ mới có cơ may đủ điều kiện để thấu hiểu con người và cách con người hành xử. Mình thường cảm thấy tốt đẹp hơn, không còn thấy mình tệ hại, giả tạo và tráo trở nữa, khi Jean đọc cho mình nghe những đoạn ở đó những người tử tế làm điều nhơ bẩn vì tình yêu, vì hoàn cảnh bắt buộc hay vì niềm khao khát sống.
“Em đã nghĩ chỉ có mình em như vậy phải không, Manon?” anh ấy hỏi - và phải, khi đó mình cảm thấy thật kinh khủng, như thể mình là người duy nhất không thể kìm nén ham muốn.
Thường khi bọn mình làm tình xong và chưa bắt đầu một cuộc mới, Jean sẽ kể mình nghe một cuốn sách anh đọc, muốn đọc hay muốn mình đọc. Anh gọi sách là tự do. Và mái ấm nữa. Chúng gìn giữ những từ ngữ tuyệt đẹp mà chúng ta không mấy khi dùng.
Sự khoan dung. Sự tử tế. Mâu thuẫn. Nhẫn nhịn.
Anh biết nhiều kinh khủng; anh là người biết yêu một cách vị tha là thế nào. Khi yêu, anh được sống. Khi được yêu, sự tự tin trong anh ấy dao động. Có phải vì thế anh ấy mới vụng về đến thế không? Anh ấy không biết cái gì ở đâu trong cơ thể mình! Nỗi sầu muộn, nỗi lo lắng, tiếng cười - những thứ ấy từ đâu ra? Mình sẽ ấn nắm đấm vào bụng anh ấy mà hỏi: “Những cánh bướm trú ở đây à?” Mình sẽ đánh vào bụng dưới anh ấy mà hỏi: “Sức mạnh đàn ông thì ở đây?” Mình sẽ đặt ngón tay lên cổ anh: “Còn nước mắt thì ở đây?”
Có một tối bọn mình ra ngoài đi nhảy. Tango argentino. Thật thảm họa! Jean bị xấu hổ và cứ thế dẫn mình đi lòng vòng quanh sàn nhảy vài bước về bên trái, vài bước về bên phải, những bước nhảy học được từ lớp dạy nhảy nhưng chỉ dùng đến tay mà thôi. Anh ấy ở đó nhưng lại không làm chủ được cơ thể mình.
Thật hoang đường - sao lại là anh ấy, sao lại là người đàn ông này chứ! Anh ấy không giống như đàn ông phương Bắc, những người đàn ông từ Picardy, Normandy hay Lorraine ấy, tâm hồn họ hoàn toàn cằn cỗi, nhưng rất nhiều phụ nữ ở Paris cho rằng như thế mới gợi tình - như thể có một cuộc thách thức tình ái mà đích đến là làm cho một anh đàn ông nhỏ ra một xíu xiu cảm xúc. Những phụ nữ đó tưởng tượng rằng đâu đó bên dưới sự lạnh lùng băng đá này là một ngọn lửa đam mê sẽ làm anh ta xốc cô ta lên và ghì chặt xuống sàn. Hai bọn mình đã phải dừng lại. Về nhà, làm một ly và nói chuyện lòng vòng, không đi thẳng vào sự thật. Anh ấy đặc biệt dịu dàng khi chúng mình trần truồng nô giỡn với nhau như đôi mèo. Sự tuyệt vọng của mình đúng là không biết giới hạn. Nếu mình không thể nhảy với anh ấy thì đâu có sao chứ?
Mình là cơ thể mình. Cái đào nguyên của mình lóng lánh nước khi ham muốn trỗi dậy, ngực mình đổ mồ hôi khi mình bị bẽ bàng, những ngón tay mình nhói lên sợ hãi trước sự can đảm của chính mình; chúng run rẩy khi mình được dặn là phải biết che chắn và tự vệ. Nhưng khi mình buộc phải sợ hãi những thứ có thật - như cái cục u lên dưới nách mình mà họ muốn cắt đi rồi làm sinh thiết - mình vừa thấy rối bời vừa thấy bình thản. Sự rối bời khiến mình muốn bận bịu; nhưng mình cũng lại bình thản đến mức không muốn đọc những cuốn sách nghiêm túc, nghe những bản nhạc kỳ vĩ, mạnh mẽ. Tất cả những gì mình muốn là ngồi đây ngắm nắng thu nhỏ giọt xuống những chiếc lá đỏ vàng; mình muốn đi dọn lò sưởi; mình muốn nằm xuống ngủ, kiệt sức vì tất thảy những suy nghĩ thoáng qua, kỳ cục, vô căn cứ và đầy hoang mang này. Phải, khi sợ hãi mình muốn đi ngủ - nơi ẩn náu của linh hồn trước nỗi khiếp đảm.
Nhưng còn Jean? Khi Jean nhảy, cơ thể anh ấy như cái giá quần áo treo áo sơ mi, quần tây với áo vest.
Mình đứng dậy, anh ấy đi theo, mình tát anh ấy.
Bàn tay mình bỏng rát, một ngọn lửa như thể mình đã thọc tay vào than hồng.
“Này!” anh ấy nói. “Sao lại đánh anh?”
Mình lại tát anh thêm cái nữa; giờ đây trong ngón tay mình là những hòn than rực cháy.
“Đừng nghĩ nữa! Cảm nhận đi!” mình gào lên với anh.
Mình tiến lại chỗ máy chơi nhạc bật lên bài “Libertango”. Tiếng accordion vang lên như roi quất, như tiếng cành cây lốp bốp trong ngọn lửa. Là Piazzolla, người đã đem tiếng đàn violin lên những tầm cao mới.
“Không, anh…”
“Có chứ. Nhảy với em đi. Anh cảm nhận sao thì nhảy vậy! Bên trong anh đang thế nào?”
“Anh đang nổi giận! Em vừa đánh anh đấy, Manon!”
“Thế thì hãy nhảy trong giận dữ! Tìm xem trong giai điệu kia thứ nhạc cụ nào đang phản ánh cảm xúc trong anh và đi theo nó! Hãy chộp lấy em bằng cơn giận anh dành cho em!”
Ngay khi những lời này vừa nói ra, anh ấy đã tóm lấy hai tay mình, đẩy mình tựa vào tường, hai tay trên đầu, nắm tay anh siết mạnh, mạnh vô cùng. Tiếng violin vang lên nỉ non. Bọn mình trần truồng nhảy; anh ấy đã chọn tiếng violin làm nhạc cụ cho cảm xúc của anh ấy. Cơn giận dữ đã biến thành ham muốn, rồi thành sự dịu dàng, và khi mình cắn và cào vào anh, cưỡng lại sự dẫn dắt của anh và từ chối không nắm lấy tay anh - người yêu của mình đã trở thành một tanguero. Anh đã trở lại với cơ thể mình.
Trong khi mình tựa vào anh, tim kề tim, và anh làm cho mình cảm nhận được cái cảm xúc anh dành cho mình, mình thấy bóng hai đứa mình nhảy múa trên bức tường, những bức tường Phòng Oải Hương. Hai cái bóng đang nhảy múa trên khung cửa sổ, chúng hòa vào nhau thành một, và chú mèo Castor ngồi trên tủ áo, quan sát hai đứa mình với hai cái bóng trên tường.
Từ buổi tối ấy trở đi chúng mình luôn nhảy tango - trước tiên là trần truồng mà nhảy vì như thế những động tác xoay, kéo, giữ sẽ dễ dàng hơn. Hai đứa nhảy, hai tay áp vào tim. Và rồi đến một lúc chúng mình đổi cho nhau mà áp tay lên tim người kia.
Tango là thứ thuốc sự thật. Nó bóc trần những vấn đề và những phức cảm của ta, cả những sức mạnh ta giấu không cho người khác biết để họ không khó chịu. Nó cho thấy một cặp đôi có thể là gì đối với nhau; và họ có thể lắng nghe nhau như thế nào. Những người chỉ muốn nghe mình nói sẽ không mê được tango.
Thay vì náu mình vào những suy nghĩ trừu tượng về tango, Jean không thể ngừng cảm nhận. Anh cảm nhận mình: những sợi lông tơ giữa hai chân mình, trên ngực mình. Cả đời mình chưa lúc nào mình cảm thấy cơ thể mình đàn bà như những lúc mình với Jean nhảy rồi làm tình trên đi văng, dưới sàn nhà, ngồi trên ghế, khắp nơi. Anh nói, “Khi ở đây, em là nguồn nước cho anh chảy, và anh sẽ cạn khô khi em đi.”
Kể từ đó, chúng mình đã đi khắp các quán bar có sàn nhảy tango ở Paris. Jean đã học cách truyền năng lượng từ cơ thể anh ấy sang cơ thể mình và cách để chỉ cho mình thấy anh ấy muốn mình nhảy thế nào - và bọn mình đã học tiếng Tây Ban Nha của Argentina. Hay ít ra thì là những lời thơ kín đáo mà một tanguero thì thầm vào tai tanguera để giúp nàng sẵn sàng cho… điệu tango. Rồi cả những trò thú vị và khó tả mà bọn mình bắt đầu chơi cùng nhau: xưng hô một cách trang trọng trong phòng ngủ - và kiểu xưng hô lịch sự này đôi khi cho phép hai đứa mình đưa ra những đề nghị hết sức khiếm nhã.
Ôi, Luc! Giờ đây lúc ở với Luc nỗi thôi thúc trong mình đã khác trước - hoặc không còn mạnh như xưa. Nhưng mình cũng không còn vẻ tự nhiên nữa. Ngay từ đầu mình chưa bao giờ nói dối Jean điều gì. Còn với Luc mình không bày tỏ cho anh biết mình muốn anh mạnh bạo hơn hay dịu dàng hơn, dạn dĩ hơn hay tinh nghịch hơn. Mình thấy xấu hổ vì mình muốn nhiều hơn những gì anh có thể cho. Nhưng ai mà biết được: biết đâu anh có thể, chỉ cần mình yêu cầu? Mà mình phải yêu cầu thế nào đây?
“Kể cả khi nhảy với một phụ nữ khác thì ta cũng phải biểu diễn hết sức mình, không thì sẽ là phản bội tango,” Gitano, một ông thầy dạy tango, đã bảo bọn mình như vậy ở quán bar.
Ông ấy cũng tuyên bố là Jean yêu mình và mình yêu Jean. Gitano có thể thấy rõ điều đó trong từng bước nhảy của bọn mình: bọn mình là một thể thống nhất. Điều đó chắc cũng không xa sự thật lắm?
Mình cần ở với Jean vì đó là phần đàn ông của mình. Hai đứa mình nhìn vào người còn lại và nhìn thấy cùng một thứ.
Còn Luc là người đàn ông mà mình đứng bên cạnh và bọn mình cùng nhìn về một phía. Khác với ông thầy dạy tango, bọn mình không bao giờ nói về tình yêu.
Chỉ những ai trong trẻo và tự do mới có thể nói, “Em yêu anh.” Romeo và Juliet. Nhưng không phải là Romeo, Juliet và Stephen.
Lúc nào bọn mình cũng như đang chạy đua với thời gian. Bọn mình phải làm mọi thứ cùng một lúc, nếu không sẽ chẳng hoàn thành được gì. Cùng một lúc, bọn mình vừa ngủ với nhau vừa nói về những cuốn sách, còn những khoảng thời gian xen giữa bọn mình ăn, giữ im lặng, cãi nhau và làm lành, nhảy và đọc sách cho nhau nghe, hát và ngửa mặt lên trời tìm ngôi sao hộ mệnh - bọn mình cuống cuồng làm mọi thứ. Giờ mình đang mong cho đến mùa hè năm sau, Jean sẽ về Provence và chúng mình sẽ đi tìm những ngôi sao.
Giờ thì mình đã có thể nhìn thấy Cung điện của Giáo hoàng, sáng rực lên dưới ánh nắng mặt trời. Cuối cùng thì mình cũng thấy lại thứ nắng ấy; cuối cùng thì mình cùng được gặp lại những con người không hành xử như thể người khác không tồn tại, trong thang máy, trên phố hay là trên xe bus. Và cả những quả mơ tươi mới hái, cuối cùng thì mình cũng về với chúng.
Ôi, Avignon. Ngày trước mình thường tự hỏi tại sao cái thành phố này cùng với tòa lâu đài nham hiểm của nó, luôn lạnh lẽo và có vẻ hắc ám, lại có nhiều lối đi bí mật với cửa sập đến vậy. Giờ thì mình đã biết. Cái ham muốn không lúc nào ngơi nghỉ này đã có ở đấy từ thuở bình minh của loài người. Những lùm cây, những căn phòng bí mật, những mê cung ruộng ngô - thảy đều được tạo ra cho một trò chơi duy nhất!
Mọi người ai cũng biết trò chơi này đang diễn ra nhưng vờ như là không phải vậy, hay ít nhất thì cũng là ở một nơi nào đó xa xôi, vô hại và không thực.
Phải, thực sự vậy.
Mình có thể cảm nhận được nỗi xấu hổ bỏng rát trên hai má; mình có thể cảm nhận được nỗi khát khao nơi hai đầu gối, và lời nói dối rúc trong hai xương bả vai đang chà xước hai vai mình.
Ôi cha mẹ ơi, làm ơn đừng bắt con phải chọn một người trong hai bọn họ.
Và cái cục u hạt đậu dưới nách mình làm ơn hãy chỉ là một trong những hạt đá vôi nhỏ xuống từ các vòi nước trên tít Valensole, quê nhà của hoa oải hương và những con mèo quang minh chính đại nhất thế gian.