← Quay lại trang sách

Chương 22 -

Ông Perdu cảm nhận được những đôi mắt đang quét qua mình từ dưới bờ mi chuốt mascara. Nếu ông đón nhận hay đáp trả ánh mắt của một người phụ nữ thì tức là ông đã bị cuốn vào cabeceo, những ánh nhìn thầm lặng trao nhau vốn luôn phổ biến trong mọi cuộc thương lượng tango: một “lời mời bằng ánh mắt”.

“Nhìn xuống dưới sàn đi, Jordan. Đừng nhìn thẳng vào mắt một phụ nữ,” ông thầm thì. “Nếu mắt cậu nán lại ở ai, cô ấy sẽ cho là cậu đang hỏi xem liệu cậu có thể mời cô ấy nhảy hay không. Cậu có biết nhảy tango argentino không đó?”

“Múa quạt phong cách tự do thì tôi giỏi lắm.”

“Tango argentino cũng kiểu kiểu như vậy. Chỉ có vài chuỗi bước di chuyển là cố định thôi. Hai người chạm ngực nhau, tim áp vào tim, rồi cậu lắng nghe xem người phụ nữ muốn được dẫn dắt như thế nào.”

“Lắng nghe? Nhưng có ai nói gì đâu?”

Sự thật là vậy: không một ai trong những người phụ nữ, đàn ông hay những cặp đôi trên sàn nhảy phí hơi thở của họ vào lời nói, thế nhưng họ vẫn nói với nhau hết sức rõ ràng: “Hãy siết bước cùng em! Đừng nhanh quá! Hãy thả lỏng em một chút! Hãy để em quyến rũ anh! Cùng nhảy nào!” Người nữ sẽ chỉnh lại bước nhảy của người nam: cô cọ giày vào bắp chân của người kia - “Tập trung nào!”; họ uốn hông đầy điêu luyện theo vòng số tám - “Em là công chúa của sàn nhảy!”

Ở những buổi milonga khác, người nam sẽ vận dụng hết tài nghệ quyến rũ của mình trong bốn lượt nhảy để khơi dậy đam mê của bạn nhảy. Bằng những từ tiếng Tây Ban Nha êm ái, người nam sẽ thì thầm vào tai, vào cổ, vào tóc bạn nhảy, hơi thở sẽ cọ vào làn da người nữ: “Anh chết mê điệu tango của em. Em đang làm anh phát điên lên bằng điệu nhảy của mình. Trái tim anh sẽ giải phóng trái tim em, để cho nó mặc sức cất lời.”

Nhưng ở đây người ta không thì thầm vào tai nhau. Ở đây người ta nói chuyện bằng mắt.

“Người nam sẽ kín đáo đảo mắt một vòng quanh phòng,” Perdu thì thầm, giải thích luật lệ của cabeceo cho Max.

“Làm sao mà ông biết những chuyện này? Từ một…”

“Không. Không phải là từ sách đâu. Nghe này. Đưa mắt thật chậm quanh phòng, nhưng đừng chậm quá. Đó là cách để cậu tìm bạn nhảy cho tanda kế tiếp - hoặc xem ai muốn nhảy với cậu. Cậu sẽ hỏi bằng cách nhìn thật lâu vào mắt họ. Nếu nó được đáp lại, có thể bằng một cái gật đầu hay cười nhẹ, thì cậu có thể hiểu cô ấy đã nhận lời. Nếu người nữ ngoảnh đi nhìn chỗ khác thì có nghĩa là ‘Không, cảm ơn anh.’”

“Hay nhỉ,” Max lặng lẽ nói. “Lời từ chối đó kín đáo đến mức sẽ không ai phải lo bị bẽ mặt.”

“Chính là vậy. Sẽ là một cử chỉ ga lăng khi cậu đứng lên đón bạn nhảy. Khi cậu tiến ra chỗ bạn nhảy, trên đường đi cậu sẽ có đủ thời gian để biết chắc người nữ chọn cậu… chứ không phải người đàn ông đứng ngay sau lưng cậu.”

“Thế còn lúc kết thúc điệu nhảy? Tôi có cần mời cô ấy một ly không?”

“Không. Cậu tháp tùng cô ấy về lại ghế, cảm ơn cô ấy và quay về phía cánh đàn ông. Một điệu tango không ràng buộc cậu vào bất cứ thứ gì. Trong ba hay bốn ca khúc, hai người chia sẻ với nhau nỗi mong mỏi, hy vọng và khao khát. Có những người nói nó giống như tình dục, nhưng tuyệt hơn nhiều - và thường xuyên hơn. Nhưng rồi nó kết thúc. Sẽ là phá luật nếu nhảy nhiều hơn một tanda với cùng một phụ nữ. Như thế bị xem là bất nhã.”

Họ nheo mắt dõi theo các cặp đôi. Sau một lúc, Perdu hất cằm chỉ cho Max thấy một phụ nữ tuổi đâu đó giữa đầu năm mươi cuối bảy mươi. Tóc đen nhánh điểm vài sợi bạc được buộc lại ở ngang gáy giống kiểu tóc của vũ công flamenco; bộ đầm nhìn có vẻ mới và trên ngón tay bà đeo ba chiếc nhẫn cưới. Bà có cái tư thế của vũ công ballet và thân hình mềm mại, mạnh mẽ và mảnh mai của một cây hồng gai non. Một vũ công cự phách, đầy chính xác và tự tin, nhưng đủ khoan dung để bù đắp vào cho những thiếu hụt về kiến thức cũng như sự lúng túng của bạn nhảy, che đi những thiếu sót của bạn nhảy bằng sự duyên dáng uyển chuyển của mình. Bà khiến mọi thứ trông thật đơn giản.

“Bạn nhảy của cậu kia rồi, Jordan.”

“Là bà ấy ư? Bà ấy giỏi quá. Tôi sợ lắm!”

“Hãy ghi nhớ cảm giác này. Rồi sẽ có ngày cậu muốn viết về nó, cậu sẽ thấy rất may là mình biết cảm giác sợ hãi là gì, và bất chấp điều đó ta vẫn tiến lên và nhảy.”

Trong khi Max cố gắng, nửa hoảng hốt nửa gan dạ, thu hút ánh nhìn của nữ chúa hoa hồng, Jean len lỏi đi ra quầy bar, gọi một ly rượu hạt hồi pha nước, mà thực chất chỉ là chạy qua hàng rượu. Cảm giác phấn chấn trỗi dậy. Ông thấy cực kỳ phấn chấn.

Như thể Perdu sắp bước ra sàn nhảy vậy.

Những lúc chuẩn bị gặp Manon ông mới hoảng hốt, cuống cuồng làm sao. Những ngón tay run lẩy bẩy khiến việc cạo râu trở nên đẫm máu. Ông không thể quyết định nổi mình nên mặc thế nào, ông muốn toát lên vẻ mạnh mẽ, mảnh dẻ, nhã nhặn, cá tính, tất cả cùng một lúc. Cũng vì cô mà ông bắt đầu chạy bộ và nâng tạ để lấy lại vóc dáng.

Jean Perdu nhấm một ngụm rượu hạt hồi.

“Grazie*,” ông nói theo trực giác.

“Prego, Signor Capitano,*” tay bardender thấp, đậm người và nuôi ria mép đáp lại bằng chất giọng Napoli du dương.

“Ông nói quá rồi. Tôi đâu phải là thuyền trưởng đâu…”

“Ồ, phải chứ. Cuneo biết mà.”

Một bài hit đình đám vang lên từ loa: là cortina, nhạc hiệu thông báo đã đến lúc đổi bạn nhảy. Chỉ ba mươi giây nữa ban nhạc sẽ bắt đầu chơi liên khúc tanda kế tiếp.

Perdu thấy bà nữ chúa hoa hồng đã rủ lòng thương cho phép Max mặt mày tái nhợt, đầu ngẩng cao, dẫn bà ra giữa sàn nhảy. Chỉ sau vài bước, bà đã hóa thân thành nữ hoàng và điều này đã tác động đến Max, cho đến lúc ấy vẫn chỉ bám vào cánh tay dang rộng của bà. Cậu cởi bịt tai quẳng sang một bên. Trông cậu giờ đây như cao hơn, vai nở rộng, ngực phập phồng như một đấu sĩ bò tót.

Bà chúa ném cho Perdu một cái nhìn, đôi mắt bà xanh biếc và sáng lấp lánh. Ánh mắt bà trẻ trung, chỉ có đôi mắt là đã già, và cơ thể bà cất lên giai điệu ngọt ngào, bỏng cháy của tango, dường như nằm ngoài mọi ý niệm thời gian. Perdu đã được nếm mùi saudade của đời, một nỗi buồn ấm áp, êm dịu - với tất cả, mà cũng chẳng với gì hết.

“Saudade”: nỗi hoài nhớ về tuổi thơ, cái thời mà ngày nọ hòa vào với ngày kia và thời gian trôi đi không nhiều nghĩa lý. Đó là cảm giác được yêu thương theo một cách không bao giờ trở lại. Đó là một trải nghiệm độc nhất vô nhị về sự buông bỏ. Đó là tất thảy những gì mà từ ngữ không thể diễn tả được.

Có lẽ ông sẽ đưa nó vào bách khoa thư cảm xúc của mình.

Đúng lúc đó, P. D. Olson bước vào quầy bar. Khi đôi chân và bàn chân ông ngừng nhảy, Olson lại bước đi như một cụ già.

“Ta phải nhảy để thể hiện những gì ta không thể giải thích được,” Perdu nói thầm.

“Và ta phải viết để diễn tả những gì ta không thể bày tỏ được,” ông nhà văn đáp lại, giọng như sấm rền.

Lúc ban nhạc bắt đầu chơi “Por una Cabeza,” bà chúa hoa hồng gập người ngả vào ngực Max, miệng thầm thì những câu thần chú, bàn tay, bàn chân và hông bà khéo léo chỉnh lại tư thế của bạn nhảy; bà tạo ra cái ấn tượng người dẫn dắt là Max chứ không phải bà.

Jordan nhảy điệu tango, mới đầu là bằng đôi mắt mở to, rồi, nghe theo lời chỉ dẫn khe khẽ của bạn nhảy, cậu hạ mí mắt xuống. Chẳng mấy chốc trông họ - chàng trai trẻ này và người bạn nhảy xa lạ của cậu - đã như một cặp đôi ăn ý vô cùng.

P. D. hất hàm về phía Cuneo, tay bartender đậm người, lúc này đang tiến ra sàn nhảy. Ông ta dường như nhẹ hơn sau mỗi bước chân - với những chuyển động đầy nhún nhường và kiềm chế, từ ông ta toát lên sự nhẹ nhõm và vẻ ga lăng lạ lùng. Bạn nhảy của Cuneo cao hơn hẳn ông nhưng cô đã thu người lại cho hài hòa với ông, vẻ tin tưởng tuyệt đối toát lên trên gương mặt.

P. D. Olson ngả người về phía Perdu và thì thầm, “Cái tay Salvatore Cuneo này quả là một nhân vật tiểu thuyết tuyệt hảo. Khi đến Provence anh ta làm nghề hái quả, sơ ri, đào, mơ - bất cứ thứ gì cần đến một đôi bàn tay khéo léo. Anh ta làm việc chung với người Nga, người Ma Rốc, người Algeri, rồi một đêm nọ, anh ta ngủ với một cô hoa tiêu trẻ tuổi. Ngày hôm sau cô ta đã bỏ về thuyền của mình. Chắc là liên quan đến trăng đó. Kể từ đấy, Cuneo đã lùng sục khắp các bờ sông để tìm người con gái đó. Hai mươi năm rồi, anh ta cứ rày đây mai đó, giờ thì anh ta thành thần rồi, nghề gì cũng chơi được - nhất là nấu nướng. Nhưng anh ta có thể vẽ, sửa bình nhiên liệu, đọc chiêm tinh cũng được luôn; người ta cần gì anh ta cũng làm được. Mà không làm được thì anh ta sẽ học trong nháy mắt. Một thiên tài đội lốt một thợ nướng bánh pizza người Naples.” P. D. Olson lắc đầu. “Hai mươi năm trời! Thử nghĩ mà xem! Và chỉ vì một người phụ nữ!”

“Tại sao lại không chứ? Đâu còn lý do nào chính đáng hơn thế?”

“Hẳn là người như anh sẽ nói vậy rồi, John Lost ạ.”

“Sao kia? Ông vừa gọi tôi là gì thế, Olson?”

“Anh không nghe nhầm đâu, Jean Perdu. John Lost, Giovanni Perduto… Thỉnh thoảng tôi lại mơ về anh.”

“Ông có phải là tác giả của Nắng phương Nam không?”

“Anh đã nhảy chưa?”

Jean Perdu nốc cạn ly rượu.

Rồi ông quay lại đảo mắt quanh phòng nhìn những người phụ nữ. Vài người nhìn đi chỗ khác; vài người nhìn lại ông… và một người liếc ông. Cô khoảng hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi. Tóc ngắn, ngực nhỏ, phần cơ trên bắp tay với vai đầy rắn rỏi và trong mắt cô cháy rực lên một khát khao vô bờ bến, cũng như vẻ liều lĩnh để thỏa mãn khát khao ấy.

Perdu gật đầu với cô. Cô đứng dậy, không hề mỉm cười, bước về phía ông và dừng lại ở nửa đường - hay chính xác hơn là thiếu đúng một bước nữa là được nửa đường. Cái bước cuối cùng ấy cô muốn nó phải là của ông. Cô đứng đợi, một con mèo cuồng nộ, cuộn mình lại chực lao đến.

Cùng lúc ấy ban nhạc kết thúc bài đầu tiên; Perdu sải bước về phía cô miêu nữ thèm khát.

Vẻ mặt cô nói “Nào hãy bắt đầu trận đấu!”

Miệng cô đòi hỏi “Chinh phục tôi đi nếu có thể, nhưng đừng có nghĩ đến chuyện hạ nhục tôi. Và nỗi thống khổ sẽ giáng xuống ông nếu ông nhát cáy đến mức không dám thách thức tôi. Tôi dịu dàng, nhưng chỉ trong ngọn lửa đam mê tôi mới cảm nhận được sự dịu dàng ấy. Và tôi biết cách tự vệ!” những lời này cất lên từ bàn tay nhỏ nhắn, rắn rỏi của cô, từ cái căng thẳng rung lên đang giữ cho cơ thể cô đứng thẳng và từ hai cái bắp đùi đang đan cài vào đùi ông.

Cô áp vào người ông, từ ngực xuống đến ngón chân - nhưng khi những nốt nhạc đầu tiên rung lên, Jean truyền năng lượng của mình vào cô bằng một cú huých từ nơi luân xa của ông. Ông ngả người cô xuống, xuống nữa, cho đến khi mỗi người họ đều đã khuỵu một bên đầu gối xuống và chân kia duỗi căng.

Tiếng rì rầm tỏa ra từ hàng nữ, nhưng nó lập tức tắt ngúm khi Perdu kéo cô miêu nữ đứng dậy, thoăn thoắt kéo cẳng chân cô quanh đầu gối ông. Hai khoeo chân của họ lướt khẽ qua nhau. Họ quấn lấy người nhau sát gần chẳng kém hai người tình trần truồng quấn lấy nhau.

Sức mạnh từ lâu đã ngủ yên giờ đập rộn lên trong người Jean. Liệu ông còn có thể làm được nữa không? Liệu ông có thể trở lại với một thân thể đã từ lâu lắm rồi không dùng đến? “Đừng nghĩ, Jean! Cảm nhận đi!”

Phải rồi, Manon.

Manon đã dạy ông để đầu óc trống rỗng khi làm tình, khi vuốt ve, khi nhảy hay nói chuyện về cảm xúc. Cô gọi ông là một gã miền Bắc điển hình vì ông cố giấu những tâm trạng tồi tệ của mình đằng sau những cụm từ sáo rỗng và bộ mặt lạnh như tiền, vì ông quá mải chú tâm đến việc phải làm sao cho đúng khi làm tình. Và vì trên sàn nhảy ông sẽ kéo và đẩy Manon như xe chở hàng thay vì nhảy theo cách ông muốn - tức là nghe theo ý chí, những phản ứng và khao khát của mình.

Manon đã tách toang cái lớp vỏ bọc cứng nhắc này như tách vỏ quả hạch, bằng đôi bàn tay cô, đôi tay trần, những ngón tay trần, cặp chân trần…

Manon đã giải phóng mình khỏi cảm giác ghét bỏ con người, khỏi im lặng và kiềm chế. Khỏi nỗi bức bách muốn làm đúng.

Người ta nói rằng khi người đàn ông hòa làm một với cơ thể của mình, họ có thể cảm nhận và đánh hơi thấy khi một người phụ nữ muốn nhận được từ cuộc đời nhiều hơn những gì họ nhận được. Cô miêu nữ trong vòng tay ông muốn có một người khách lạ, một người mãi mãi lang thang: ông có thể ngửi thấy điều đó trong khi cảm nhận trái tim cô đập vào ngực mình. Một người đàn ông không quen biết tiến vào thị trấn và trao cho cô một đêm phiêu lưu, bày ra dưới chân cô tất cả những gì cô không thể tìm thấy ở ngôi làng này, những thứ đã mất dấu giữa những cánh đồng lúa mì lặng lẽ và những khu rừng cổ xưa. Đây là cách phản kháng duy nhất của cô, để cô không héo hon đi ở cái chốn thôn quê lặng lờ này, nơi mà chỉ có đất đai, gia đình và chuyện con cái là quan trọng, chứ không bao giờ là cô, là riêng cô.

Jean Perdu trao cho cô miêu nữ điều cô khao khát. Ông ôm cô theo cái cách mà không một tay thợ mộc, tay làm rượu hay một tay kiểm lâm nào có thể làm được. Ông nhảy với cơ thể cô, nhảy với người đàn bà trong cô theo cái cách chẳng thể tìm thấy ở những người chỉ xem cô là “Marie, con gái ông lão thợ rèn chuyên đóng móng ngựa cho chúng ta”.

Perdu trút toàn bộ sức mạnh từ cơ thể, hơi thở và sự tập trung của mình vào từng động tác. Ông thì thầm vào tai cô thứ ngôn ngữ của tango mà Manon và ông đã học và thì thầm với nhau khi ở trên giường. Họ gọi nhau bằng những từ xưng hô trang trọng, giống như những cặp vợ chồng già truyền thống ở Tây Ban Nha ngày xưa, và họ thì thầm với nhau những lời lẽ dâm đãng.

Tất cả hòa vào làm một - quá khứ, hiện tại, người đàn bà trẻ này và người đàn bà tên Manon; người đàn ông trẻ trung ông đã từng là, không mảy may biết về cái người đàn ông mình sẽ trở thành; người đàn ông chưa già nhưng dù sao vẫn là già hơn, người đã gần như quên mất cảm giác khi khao khát và ôm một người phụ nữ trong vòng tay mình.

Và giờ ông ở đây, trong vòng tay cô miêu nữ muốn được chiến đấu, bị chế ngự và rồi lại tiếp tục chiến đấu.

Manon, Manon, em đã nhảy như thế này đây. Với nỗi khao khát được biến cái gì đó thành của riêng mình, không mang gánh nặng gia đình trên lưng và mảnh đất tổ tiên trên vai. Chỉ một mình em; không tương lai, em và bài tango. Em và anh, đôi môi em, đôi môi anh, lưỡi em, da anh, cuộc đời anh, cuộc đời em.

Khi bài thứ ba, “Libertango”, ngân lên, cửa thoát hiểm mở tung.

“Bọn mèo mả gà đồng đây rồi!” một giọng nam giận dữ vang lên lọt vào tai Perdu.