Chương 26 -
“Max! Lại thêm địa ngục trần gian rồi kìa!”
Jordan lê bước ra boong thuyền. “Ông có muốn cá không? Thể nào con chó nhà tay gác âu tàu sẽ lại tè vào tay tôi, như bọn chó ta đã gặp ở cả ngàn cả vạn âu tàu vừa rồi? Tay tôi rướm máu vì cứ phải mở mấy cái cửa nước chết tiệt ấy mãi đấy. Liệu đôi bàn tay mềm mại này có bao giờ còn được vuốt ve một nguyên âm nữa không?” Vẻ oán trách, Max chìa ra đôi tay đỏ lừ lấm tấm những vết rộp đang mưng mủ.
Tạm biệt muôn vàn những đồng cỏ mà từ đó đàn gia súc túa xuống dòng nước nông để tắm mát và những tòa lâu đài lừng lững vốn thuộc về người tình của các bậc vua chúa ngày xưa, họ đang tiến đến âu tàu La Grange, chặng dừng chân cuối trước khi đến Sancerre.
Ngôi làng trồng nho nằm trên đỉnh một ngọn đồi mà từ đằng xa tít tắp ta đã trông thấy và đánh dấu điểm cực phía Nam của khu bảo tồn Thung lũng Loire dài hai mươi ki lô mét.
Những cây liễu rủ lướt cành lá xuống mặt nước như những ngón tay nghịch ngợm. Con thuyền sách tiến vào trong vòng tay những bức tường xanh ngắt biến đổi không ngừng và dường như đang khép lại quanh họ.
Đúng là ngày hôm ấy, đi qua âu tàu nào cũng có một con chó thất kinh sủa nhặng lên với họ. Và con nào con nấy đều tè xuống ngay chóc cái cột mà Max cột hai sợi dây thừng buộc chặt cái thuyền sách vào âu tàu trong khi nước tràn vào rồi lại rút ra. Lần này Max để cho hai sợi dây tuột khỏi tay mình rơi xuống boong.
“Đừng lo, Capitano! Cuneo sẽ lo vụ âu tàu.”
Tay người Ý chân ngắn gạt đống nguyên liệu chuẩn bị cho bữa tối sang một bên rồi lật đật trèo lên cái thang, trên người vẫn đeo cái tạp dề hoa, đôi găng lò nướng sặc sỡ được tháo ra khi leo lên đến nơi, và quăng sợi dây thừng tới lui như một con rắn. Con rắn siết mồi này làm cho chú chó hoảng sợ và sưng sỉa bỏ đi.
Rồi Cuneo xoay cần gạt thép bằng một tay để mở cửa chắn cho nước chảy vào, cơ bắp ông gồ lên dưới cái áo thun tay ngắn kẻ sọc. Vừa làm ông vừa hát bài “Que Sera, Sera” bằng chất giọng nam cao của người chèo thuyền và, nhân lúc người canh âu tàu không để ý, nháy mắt với bà vợ ông ta, lúc này đương lấy làm mãn nguyện lắm. Khi họ ra khỏi âu tàu, ông đưa cho người đàn ông kia một can bia. Và thế là Salvatore nhận được một nụ cười cùng tin mật là tối đấy ở Sancerre sẽ tổ chức khiêu vũ và ông cảng trưởng ở bến kế tiếp đã hết sạch dầu diesel. Ông ta cũng trả lời không với câu hỏi quan trọng nhất của Cuneo: con tàu Ánh trăng lâu lắm rồi chưa ghé qua đây. Lần cuối cùng ông ta trông thấy nó chắc phải là từ khi Mitterrand qua đời, hoặc khoảng khoảng đó.
Perdu quan sát phản ứng của Cuneo lúc nhận được tin dữ.
Cả cái tuần ấy tay người Ý này đã phải nghe đi nghe lại cùng một câu trả lời: “Không không không.” Họ đã hỏi hết những người gác âu tàu, cảng trưởng, thuyền trưởng thậm chí là cả các khách hàng đứng trên bờ vẫy tay với Hiệu thuốc văn chương. Rồi Cuneo sẽ nói cảm ơn họ, khuôn mặt hững hờ. Bên trong ông hẳn phải là một ngọn lửa hy vọng không gì dập tắt nổi. Hoặc có thể đơn giản là ông chỉ đang đi tìm người đàn bà kia như một thói quen?
Thói quen là một nữ thần nham hiểm và tự phụ. Bà ta không cho phép bất cứ thứ gì phá vỡ sự thống trị của mình. Bà ta dập tắt hết mong ước này đến mong ước khác: mong ước du lịch, mong ước có một công việc tốt đẹp hơn hay một tình yêu mới. Bà ta cản trở không cho ta được sống theo ý mình, bởi thói quen ngăn ta tự hỏi liệu ta còn thấy hứng thú với những gì mình đang làm hay không.
Cuneo ra đứng sau bánh lái cùng với Perdu.
“Thưa Thuyền trưởng. Tôi đã đánh mất tình yêu của mình. Nhưng còn chàng trai kia thì sao?” Cuneo hỏi. “Cậu ta đã đánh mất cái gì vậy?”
Hai người đàn ông cùng nhìn qua Max, lúc này đang tì người vào lan can nhìn ra mặt nước, những ý nghĩ trong đầu hẳn là thật mông lung.
Max giờ ít nói hơn và cậu cũng không chơi piano nữa.
Tôi sẽ cố làm một người bạn tử tế, cậu đã nói vậy với Perdu. Cậu dùng từ “cố” là có ý gì?
“Cậu ấy đã đánh mất nàng thơ của mình, Signor Salvatore ạ. Max đã lập ra giao kèo với nàng và từ bỏ cuộc sống bình thường của mình. Nhưng giờ nàng ta đã đi mất. Cậu ta không còn cuộc sống nữa - cả cuộc sống bình thường lẫn cuộc sống nghệ sĩ. Thế nên cậu ta đang phải đi tìm lại nàng ta.”
“Si, capisco*. Có thể tình yêu cậu ta dành cho nàng thơ của mình là không đủ? Thế thì cậu ta sẽ phải ngỏ lời với nàng một lần nữa.”
Liệu các nhà văn có thể bắt đầu một lần nữa với nàng thơ của họ không? Liệu Max, Cuneo với ông có nên ra giữa một cánh đồng hoa dại, cởi trần ra mà nhảy múa cầu khấn xung quanh một đống lửa đốt lên từ những cành nho khô?
“Các nàng thơ họ như thế nào nhỉ? Như những con mèo con à?” Cuneo hỏi. “Không ưa nổi những kẻ quỳ xuống cầu xin tình yêu của mình. Hay là như chó? Liệu Max ngủ với một cô khác có làm cho nàng ta lên cơn ghen không?”
Trước khi Jean Perdu có thể đáp lại rằng không, các nàng thơ họ giống như ngựa, thì tiếng la thất thanh của Max đã vọng đến.
“Hươu kìa! Ở kia. Dưới nước!”
Thực vậy: trước mặt họ, một con hươu cái non đã hoàn toàn kiệt sức đang quờ quạng giữa dòng. Nó phát hoảng khi thấy một con tàu lù lù tiến tới từ đằng sau.
Nó hết lần này đến lần khác tìm cách leo lên bờ, nhưng với bức tường kè đá trơn nhẵn, dựng đứng của con kênh do loài người xây nên, thì trốn thoát khỏi dòng nước tử thần là việc bất khả thi.
Max lúc này đã đu người ra khỏi lan can, cố cứu lấy con vật kiệt sức kia bằng cái phao cứu sinh.
“Đừng, Massimo. Cậu sẽ ngã xuống sông mất.”
“Ta phải giúp nó! Nó không thể tự mình trèo lên được đâu - nó đang chết đuối!”
Max thắt một cái thòng lọng từ dây thừng trên tàu và cứ thế ném đi ném lại sợi dây về phía con hươu. Nhưng con vật lại càng hoảng loạn và quằn quại hơn nữa, nó chìm xuống dưới nước rồi lại trồi lên.
Nỗi hoảng sợ cùng cực trong đôi mắt con hươu như chạm đến một cái gì đó trong Perdu.
“Bình tĩnh nào,” ông cầu xin con hươu. “Bình tĩnh nào, hãy tin bọn ta, tin bọn ta nhé… Hãy tin bọn ta.” Ông cho thuyền chạy lùi lại, mặc dù vậy nó vẫn trượt tới thêm độ mươi mét nữa.
Con hươu đã ở ngang tầm con thuyền.
Mỗi lần sợi dây thừng với phao cứu sinh quăng xuống mặt nước con hươu lại càng vẫy vùng trong tuyệt vọng. Con vật quay cái đầu non nớt về phía họ, đôi mắt nâu mở to hãi hùng và hoảng loạn.
Và rồi nó rú lên một âm thanh nghe vừa như tiếng rên khàn đặc vừa như một tiếng kêu não nùng.
Cuneo đang lột hết áo xống với giày ra, chuẩn bị lặn xuống dòng nước.
Con hươu rú lên không ngừng.
Perdu cuống cuồng xem xét các phương án. Họ nên neo thuyền lại chăng? Nếu đứng từ trên bờ có thể họ sẽ tóm được nó kéo lên.
Ông lái con thuyền vào bờ và nghe thấy tiếng mạn thuyền cạ vào bờ kênh.
Con hươu vẫn tiếp tục rú lên tiếng kêu tuyệt vọng, inh tai ấy. Chuyển động của nó mỗi lúc một bải hoải hơn và đôi chân tìm cách bám vào bờ bắt đầu lả đi. Nó không thể tìm được chỗ nào để bám vào.
Cuneo đứng cạnh lan can, trên người mặc độc cái quần lót. Hẳn là đến lúc này ông đã nhận ra mình chẳng thể giúp được con hươu khi ngay cả ông cũng không thể tự mình trèo lên bờ kênh. Và thân tàu của Lulu lại cũng quá cao, Cuneo không thể đẩy nó lên thuyền hay ẵm nó trong tay mà leo lên thang thoát hiểm.
Khi cuối cùng họ cũng neo được tàu, Max với Jean phóng vọt lên bờ chạy vội qua các bụi cây đến chỗ con hươu. Trong lúc ấy, nó đã rời bờ kênh bên này và đang cố sang bờ bên kia.
“Sao nó không chịu cho ta giúp chứ?” Max thì thầm, nước mắt tuôn dài trên má. “Lại đây nào!” Max rên lên. “Lại đây nào, con vật ngu ngốc kia!”
Họ chỉ biết đứng giương mắt nhìn.
Con hươu rên lên trong khi trầy trật tìm cách leo lên bờ bên kia. Rồi nó từ bỏ. Nó buông mình xuống dòng nước.
Ba người đàn ông im lặng nhìn theo khi con hươu vật lộn cố tìm cách nghển đầu lên khỏi mặt nước. Hết lần này đến lần khác, nó nhìn họ, cố gắng bơi xa khỏi họ. Cái nhìn sợ hãi đầy nghi ngờ và thù địch như đâm thẳng vào tim Perdu.
Con hươu rú lên một tiếng kêu dài tuyệt vọng cuối cùng. Rồi tiếng rú ấy im bặt.
Rồi nó chìm nghỉm dưới nước.
“Ôi Chúa ơi, không,” Max thì thầm.
Khi nổi lên, con hươu nằm nghiêng, đầu chìm hẳn xuống, hai chân trước co quắp lại. Mặt trời rọi thẳng xuống, bọn ruồi nhuế nhảy múa và đâu đó trong rừng một con chim líu lo hót. Xác con hươu xoay vòng không chút sinh khí trên mặt nước.
Nước mắt trào ra trên mặt Max. Cậu nhảy xuống nước, bơi về phía cái xác.
Jean với Salvatore nhìn Max kéo theo cái cơ thể rũ ra của con hươu cho tới khi cậu đến được bờ sông Perdu đang đứng. Bằng một sức mạnh không ngờ, Max nhấc bổng cái cơ thể mảnh mai, đẫm nước kia lên thật cao cho đến khi Jean có thể tóm được nó. Khó khăn lắm ông mới có thể đưa được nó lên bờ kênh.
Con hươu toát lên mùi nước lợ và lá mục, và nó mang theo mùi của một thế giới cổ xưa, lạ lẫm, cách xa thành phố. Bộ lông ướt của nó lởm chởm. Khi Perdu cẩn thận đặt con hươu xuống bên cạnh mình trên nền đất vẫn còn ấm hơi nắng mặt trời, mái đầu nhỏ của nó ngả vào lòng ông, ông đã hy vọng rằng bằng một phép mầu nào đó, con hươu sẽ rùng mình đứng dậy trên bốn cái chân lẻo khoẻo và phóng vọt vào bụi rậm.
Jean lần những ngón tay vào lồng ngực con thú nhỏ. Ông vuốt ve lưng nó, rồi đầu nó, như thể chỉ cần có thế con thú sẽ sống dậy. Ông cảm nhận được chút hơi ấm còn đọng lại nơi thân thể gầy gò trong lòng mình.
“Làm ơn đi mà,” ông khe khẽ van vỉ nó. “Làm ơn đi mà.”
Hết lần này đến lần khác ông cứ thế vuốt ve mái đầu nó.
Đôi mắt màu nâu lục nhạt hững hờ nhìn sượt qua ông.
Max đang bơi ngửa trên dòng nước, hai cánh tay dang rộng.
Trên boong thuyền, Cuneo vục mặt vào hai tay.
Những người đàn ông không dám nhìn vào mắt nhau.