← Quay lại trang sách

Chương 25 -

Cuối tuần đầu tiên của họ ở Briare, một tay trong ủy ban xã nói nhỏ rằng họ nên ghi danh làm thương lái thời vụ nếu không thì phải rời khỏi đây. Tình cờ thay anh này lại nghiện truyện giật gân Mỹ.

“Nhưng từ giờ trở đi, các vị phải chọn chỗ thả neo khéo một tí - bản chất bộ máy hành chính Pháp không có điểm mù đâu.”

Trang bị đầy đủ đồ ăn, nhiên liệu, nước sạch, tên với số điện thoại di động của một số người thân thiện sống trên các bờ sông, họ khởi hành, tiến vào một chi lưu của sông Loire. Chẳng mấy mà đập vào mắt họ đã là những trang viên lớn, những cánh rừng ken đặc đượm mùi nhựa cây, những cánh đồng nho trồng giống nho Sauvignon với Pinot Noir làm ra loại rượu vang Sancerre và Pouilly-Fumé.

Càng xuôi về phía Nam, mùa hè mỗi lúc một nóng thêm. Đôi lúc họ lại gặp một con thuyền mà trên boong là những phụ nữ mặc bikini đang nằm xoài ra tắm nắng.

Trên những đồng cỏ ven sông, những cây trăn, những bụi mâm xôi, và những loài cây leo mọc hoang tạo thành một khu rừng ma thuật, rải rác những đốm nắng xanh xanh, lung linh và lấp lánh những hạt rừng li ti quay tròn trong không trung. Và các đầm lầy nằm lấp lánh giữa những cây sồi và cây cơm cháy.

Cuneo cứ thế kéo lên hết con cá này sang con cá khác khỏi mặt nước róc rách và trên những quãng nước nông ngập cát họ trông thấy diệc xám, chim ưng biển với chim én. Đây đó, hải ly ló ra từ trong bụi cây đuổi theo bọn chuột sông. Một nước Pháp cổ xưa, phong nhiêu trải ra trước mắt họ, kỳ vĩ, rậm rạp, sum sê và xa cách.

Một đêm nọ họ neo lại bên một đồng cỏ um tùm. Tất cả chìm trong thinh lặng. Không có cả tiếng sủi bọt nước hay là tiếng xe cộ. Chỉ có mình họ ở đó, ngoài mấy con cú thỉnh thoảng lại bay trên mặt nước và kêu vài tiếng.

Sau bữa tối với nến thắp lung linh, họ tha chăn với gối ra ngoài boong thuyền và nằm đó - ba người đàn ông, đầu chụm vào nhau, tạo thành ngôi sao ba cánh.

Trên đầu họ dải Ngân hà là một dải ánh sáng, một vệt mờ ảo các hành tinh. Sự im lặng hầu như choáng ngợp và bầu trời đêm xanh thăm thẳm dường như nuốt chửng lấy họ.

Max xòe ra một điếu cần.

“Này này, tôi cực lực phản đối đấy nhé,” Jean nói, giọng rề rà đầy thư thái.

“Tuân lệnh thuyền trưởng. Tôi đã nghe. Cái này là của một gã Hà Lan cho tôi bởi hắn không còn đồng nào để mua tiểu thuyết của Houellebecq.”

Max châm lửa cho điếu cần.

Cuneo hít hít. “Nghe như mùi xô thơm cháy vậy.”

Ông vụng về cầm lấy điếu cần và rít một hơi ngắn, đầy cẩn trọng.

“Ọe. Hệt như là liếm cây thông Nôen vậy.”

“Phải hít vào tận trong phổi cơ, rồi giữ ở đó càng lâu càng tốt,” Max khuyên. Cuneo làm theo.

“Lạy Chúa lòng lành!” Ông ho sằng sặc.

Jean rít một hơi thật nhẹ rồi giữ cho luồng khói quanh quẩn trong vòm miệng. Một phần trong ông sợ mất kiểm soát; một phần lại thèm khát chính điều đó. Kể cả lúc này, cảm giác vẫn như thể một con đập, xây nên bởi thời gian, thói quen và nỗi sợ chết điếng đang ngăn không cho nỗi buồn tuôn trào ra bên ngoài. Cảm giác như thể những giọt nước mắt đã ken đầy trong ông, không còn chỗ cho bất kỳ thứ gì khác.

Đến lúc này ông vẫn chưa thú nhận với Max hay Cuneo chuyện người phụ nữ khiến ông từ biệt Paris đã không còn trên cõi đời này nữa. Ông cũng chưa thú nhận cả cái điều rằng ông xấu hổ, rằng chính nỗi xấu hổ đang thúc đẩy ông. Nhưng ông không biết đến Bonnieux thì ông sẽ làm gì, hay ông hy vọng tìm thấy gì ở đó.

Thanh thản ư? Chỉ để xứng với nó thôi ông cũng đã phải đi một chặng đường rất dài nữa rồi.

Chậc, rít thêm một hơi nữa chắc cũng chẳng sao đâu.

Luồng khói nóng rẫy. Lần này ông hít thật sâu. Cảm giác như thể cả một đại dương không khí nặng trịch đang đè ông xuống. Thinh lặng như ở đáy biển. Kể cả bọn cú cũng im thin thít.

“Quá trời sao này,” Cuneo lầm bầm lè lưỡi.

“Cứ như ta đang bay trên bầu trời ấy nhỉ. Trái đất như một cái đĩa, phải, đúng là như thế đó,” Max nói như để giải thích.

“Hoặc là một đĩa thịt nguội,” Cuneo nấc cụt.

Max với ông ta cười phì ra. Họ bật cười ha hả, tiếng bọn họ vọng qua con sông, làm bọn thỏ con trong bụi cây giật mình, chúng rúc vào nhau, tim đập thình thịch, chui sâu vào trong hang.

Sương đêm đọng trên mi mắt Jean. Ông không cười.

“Cuneo này, người phụ nữ ông đang tìm ấy: cô ấy là người thế nào?” Max hỏi khi tràng cười của họ đã tắt.

“Đẹp. Trẻ. Da nâu giòn từ đầu đến chân do ngâm nắng nhiều quá,” Cuneo đáp.

Ông ngừng lại trong đôi lát. “Ngoại trừ ở chỗ ấy ấy. Chỗ đó thì trắng bóc như kem.” Ông thở dài. “Và vị cũng ngọt ngào hệt như vậy.”

Họ trông thấy sao băng lóe lên đây đó, lướt qua tầm mắt họ, rồi tắt dần.

“Những điên rồ của tình yêu là thứ ngọt ngào nhất trần đời. Nhưng cũng là thứ khiến ta phải trả giá đắt nhất,” Cuneo thì thầm, kéo chăn lên đến tận cằm. “Lớn hay nhỏ thì cũng thế cả.” Ông lại thở dài lần nữa. “Đó chỉ là chuyện tình một đêm. Khi ấy Vivette đã đính hôn rồi, nhưng điều đó chỉ có nghĩa là không người đàn ông nào được chạm vào cô ấy, nhất lại là một người như tôi.”

“Một người nước ngoài ấy à?” Max hỏi.

“Không, Massimo ạ, đó không phải là vấn đề. Một người đàn ông sông nước - người ta tránh chúng tôi như tránh tà vậy.”

Cuneo rít thêm hơi nữa rồi chuyền điếu cần.

“Vivette chiếm lấy tôi như một cơn sốt - cơn sốt tới nay vẫn chưa rời tôi. Nghĩ đến cô ấy máu tôi sôi sục. Khuôn mặt cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi từ từng cái bóng, từng tia nắng mặt trời trên mặt nước. Tôi mơ về cô ấy, nhưng mỗi đêm trôi qua lại làm vơi đi số ngày bọn tôi có thể bên nhau.”

“Chẳng hiểu sao tôi thấy mình già và héo hon khủng khiếp,” Max nói. “So với đam mê của hai người mà xem! Một người thì bỏ hai mươi năm ra để đi tìm một người tình một đêm, người còn lại thì lập tức lên đường để…” Max không nói hết câu.

Trong khoảng im lặng này một câu hỏi chợt nhói lên trong cái đầu mờ mịt hơi cần của Jean. Max đang định nói gì mà lại bỏ lửng? Nhưng Max lại nói tiếp, và Jean cũng bỏ qua ý nghĩ đó.

“Tôi thậm chí còn không biết mình phải muốn cái gì nữa. Tôi chưa bao giờ yêu sâu đậm một người phụ nữ đến như vậy. Tôi thường chỉ để tâm đến cái… cô ấy thiếu. Một cô thì đẹp, nhưng ai không giàu bằng bố cô ta là cô ta lờ đi tất. Một cô khác thì tử tế nhưng có mỗi một câu đùa thôi mà đến mấy ngày vẫn chẳng hiểu ra. Một cô khác đẹp điên đảo đấy nhưng lúc cởi quần áo lại bắt đầu khóc - tôi chẳng hiểu tại sao luôn - thế nên tôi cũng chẳng muốn ngủ với cô ấy nữa. Tôi quấn cô ấy trong cái áo len to nhất của mình và ôm cô ấy cả đêm. Nói hai ông nghe, phụ nữ thích trò ôm ấp úp thìa thật đấy, nhưng đàn ông thì chỉ thấy tê tay với vỡ bàng quang.”

Perdu rít thêm một hơi nữa.

“Giờ công chúa của cậu cũng đang ở một nơi nào đó đấy Massimo ạ,” Cuneo nói, đầy tin tưởng.

“Thế thì cô ấy ở đâu?” Max hỏi.

“Có thể cậu đang đi tìm cô ấy rồi đấy, chỉ là cậu không biết thôi,” Jean thì thầm.

Chuyện giữa ông với Manon cũng vậy. Sáng hôm ấy, khi lên chuyến tàu khởi hành từ Marseilles, ông không hề biết nửa tiếng nữa ông sẽ gặp được người phụ nữ rồi đây sẽ làm cuộc đời mình đảo lộn tới tận gốc rễ và lật nhào tất cả những rường cột đã giúp nó trụ vững cho tới lúc ấy. Khi ấy ông hai mươi tư tuổi, không già hơn Max bây giờ là bao. Ông chỉ có được năm năm vụng trộm với Manon, nhưng ông đã phải trả giá cho quãng thời gian gộp lại chỉ được vài ngày ấy bằng hai thập kỷ đau đớn, cô độc và mỏi mòn.

“Nhưng những giờ phút đó hoàn toàn xứng đáng.”

“Capitano, ông mới nói gì đấy?”

“À đâu có gì, tôi đang nghĩ thôi. Giờ hai người nghe được suy nghĩ của tôi cơ à? Có tội nợ gì thì hai người gánh nhé.”

Hai bạn ông khúc khích cười.

Cái thinh lặng của buổi tối đồng quê dường như mỗi lúc một thêm siêu thực, kéo ba người đàn ông rời xa hiện tại.

“Còn tình yêu của ông thì sao, Capitano?” Cuneo hỏi. “Cô ấy tên là gì?”

Jean im lặng một lúc lâu.

“Scusami*. Tôi không có ý…”

“Manon. Tên cô ấy là Manon.”

“Hẳn cô ấy đẹp lắm.”

“Đẹp như cây anh đào mùa xuân vậy.”

Nhắm mắt lại mà trả lời những câu hỏi khó khăn Cuneo đặt ra cho ông bằng cái giọng ngà ngà thân ái, việc đó mới dễ dàng làm sao.

“Và thông minh nữa, si*?”

“Cô ấy hiểu tôi hơn cả chính tôi. Cô ấy… dạy cho tôi cảm nhận. Và nhảy. Yêu cô ấy đã dễ dàng làm sao.”

“Đã?” một giọng nói cất lên, nhẹ đến nỗi Perdu không chắc đó là của Max, Salvatore hay chính cái con người kiểm duyệt trong ông.

“Cô ấy là mái nhà của tôi. Cô ấy là tiếng cười của tôi. Cô ấy đã…”

Ông chìm vào im lặng. Chết. Ông không thể thốt ra từ đó. Ông sợ cái nỗi sầu khổ ẩn sau từ đó.

“Lúc gặp lại ông sẽ nói gì với cô ấy?”

Jean vật lộn với chính mình rồi ông chọn nói ra cái sự thật duy nhất đồng lõa với sự im lặng của ông về cái chết của Manon.

“Tha thứ cho anh.”

Cuneo không hỏi gì nữa.

“Tôi thật sự ghen tị với hai vị,” Max nói. “Hai người đi đến tận cùng tình yêu và mong nhớ của mình, cho dù chúng có điên rồ thế nào. Còn tôi lại thấy mình như đồ thừa. Tôi vẫn thở, tim tôi vẫn đập, máu tôi vẫn chảy trong huyết quản. Nhưng những sự viết lách của tôi chẳng đi đến đâu. Thế giới đang vụn vỡ, còn tôi thì cứ rền rĩ kêu ca như trái bóng xịt. Đời chẳng công bằng gì cả.”

“Chỉ có cái chết đang chờ tất cả chúng ta,” Perdu thản nhiên nói.

“Dân chủ đích thực là đây,” Cuneo đế thêm.

“Chậc, về mặt chính trị mà nói, tôi nghĩ người ta đã đánh giá quá cao cái chết rồi,” Max đáp. Cậu chìa cho Jean mẩu cần.

“Này có thật là đàn ông chọn người yêu vì cô nàng trông giống mẹ họ không?” Cuneo hỏi.

“Hừm,” Perdu đáp, nghĩ đến bà Lirabelle Bemier.

“Si, certo! Thế thì tôi phải chọn một người luôn gọi tôi là của nợ và tát tôi khi tôi đọc hay dùng những từ bà chẳng hiểu nổi,” Cuneo nói, bật cười cay đắng.

“Còn tôi sẽ lấy một người ngoài năm mươi tuổi rồi mới học được cách nói không và ăn một món bà ấy thực sự thích thay vì chọn cái rẻ nhất,” Max thừa nhận.

Cuneo dụi tắt điếu cần.

“Này, Salvo,” Max hỏi khi bọn họ đã dần chìm vào giấc ngủ. “Tôi viết câu chuyện của ông được chứ?”

“Tôi cấm cậu đấy, amico*,” Salvatore đáp. “Làm ơn nghĩ ra một câu chuyện của mình đi, Massimo. Cậu tước nó khỏi tay tôi thì tôi còn gì nữa đâu.”

Max thở dài thườn thượt. “Được rồi, được rồi,” cậu uể oải lầm bầm. “Ít ra thì hai người cho tôi một hai từ gì đấy được không? Một hai từ yêu thích gì đấy? Để ru tôi ngủ ấy?”

Cuneo bặm môi. “Sữa souffle? Nụ hôn pasta?”

“Tôi thích những từ mà đọc lên nghe giống cái mà nó chỉ,” Perdu thì thầm. Đôi mắt ông đang khép lại. “Gió đêm. Người chạy đêm. Đứa trẻ mùa hè. Bất tuân: tôi hình dung ra một cô gái nhỏ mặc bộ áo giáp tưởng tượng, chiến đấu với tất cả những gì cô bé không muốn mình trở thành. Ngoan ngoãn, mảnh dẻ, ít nói - không đời nào! Quý cô Bất tuân, một hiệp sĩ cô độc chống lại những lực lượng hắc ám của lý trí.”

“Có những từ có thể cứa vào ta,” Cuneo lẩm bẩm, “như lưỡi dao cạo cứa vào tai ta, lưỡi ta. Kỷ luật. Rèn luyện. Hay lý trí.”

“Lý trí là cái từ cửa miệng của tất cả mọi người, thế nên hẳn nhiên là chẳng mấy ai thoát được,” Max phàn nàn. Rồi cậu bật cười: “Hãy tưởng tượng nếu ta không được tự do dùng những từ ngữ đẹp đẽ mà phải đi mua về để dùng nhỉ.”

“Những người mắc bệnh tiêu chảy từ ngữ sẽ sớm cháy túi cho mà xem.”

“Còn bọn nhà giàu sẽ làm vương làm tướng vì họ sẽ bỏ tiền ra mua tất những từ quan trọng.”

“Và đắt giá nhất sẽ là ‘Anh yêu em’.”

“Và sẽ phải trả giá gấp đôi nếu người nói không thật lòng.”

“Người nghèo sẽ phải đi ăn trộm từ. Hoặc thay vì nói thì họ chơi trò đuổi hình bắt chữ.”

“Mà cũng nên thế thì hơn. Yêu là một động từ, thế nên… cứ yêu đi. Nói ít thôi và hành động đi. Phải không?”

Lạy Chúa, điếu cần đúng là mầu nhiệm.

Không lâu sau đó, Salvo với Max bò ra khỏi chăn để về phòng mình.

Trước khi Max Jordan biến mất, cậu quay lại nhìn Perdu lần cuối.

“Sao thế?” Perdu hỏi, giọng ngái ngủ. “Muốn có thêm một từ nữa để mang vào giấc ngủ à?”

“Tôi ư?… Không. Tôi chỉ muốn nói… tôi thực sự thích ông. Bất luận…”

Max nhìn như thể muốn nói thêm gì đấy nhưng không biết phải nói thế nào.

“Tôi cũng thích cậu, cậu Jordan ạ. Thích nhiều là đằng khác. Tôi sẽ rất vui nếu được làm bạn của cậu. Monsieur Max.”

Hai người đàn ông nhìn nhau. Chỉ có ánh trăng rọi xuống gương mặt họ; đôi mắt Max chìm trong bóng tối.

“Vâng,” chàng thanh niên thì thầm. “Vâng… Jean. Tôi rất vui được làm bạn với ông. Tôi sẽ cố làm một người bạn tốt.”

Perdu không hiểu vế sau, nhưng ông cho đó là do điếu cần.

Chỉ còn lại mình Perdu, ông cứ nằm ở đó. Hương đêm đang bắt đầu khác đi. Từ đâu đó một mùi hương thoảng đến chỗ ông… là oải hương ư?

Trong ông như chấn động.

Ông nhớ khi còn thanh niên mình cũng đã từng có cảm giác tương tự với mùi hoa oải hương, thậm chí trước cả khi gặp Manon. Một sự chấn động. Như thể từ ngày đó trái tim ông đã biết sau này mùi hương ấy sẽ gắn liền với nỗi nhớ niềm mong. Với đau đớn. Với tình yêu. Với một người đàn bà.

Ông hít một hơi thật sâu và để cho cái ký ức này quét qua khắp người mình. Phải, có lẽ ông đã cảm nhận được từ lâu, từ ngày còn tầm tuổi như Max bây giờ, cái chấn động Manon sẽ mang lại cho ông suốt một kiếp người.

Jean Perdu lấy ra lá cờ Manon đã tự tay khâu và miết phẳng nó. Rồi ông quỳ xuống, chạm mắt vào mắt con chim sách, vào đúng chỗ giọt máu của Manon đã khô lại thành một vệt sẫm màu.

Ta cách xa nhau hàng bao nhiêu đêm, Manon.

Ngồi quỳ ở đó, với mái đầu chúc xuống ông thì thầm:

Hàng bao nhiêu đêm, hàng bao nhiêu ngày, hàng bao nhiêu xứ sở và đại dương. Cả ngàn sự sống đã đến rồi đi, còn em đang đợi anh.

Trong căn phòng ở đâu đó, ngay bên cạnh.

Hiểu và yêu anh.

Trong tâm trí anh em vẫn yêu anh.

Em là nỗi sợ đã cắt lìa hòn đá trong anh.

Em là sự sống đang chờ đợi bên trong anh.

Em là cái chết mà anh sợ hãi.

Em đã đến với anh, còn anh thì giấu em những gì anh nghĩ. Cả nỗi buồn của anh. Ký ức của anh.

Vị trí của em trong anh và tất cả những thời gian ta đã có với nhau.

Anh đã đánh mất vì sao của hai ta.

Em có tha thứ cho anh không?

Hỡi Manon?