Chương 28 -
Nói ra những lời ấy. Thực sự nói ra chúng và lắng nghe chúng vang lên. Những con chữ ấy lơ lửng trong căn bếp nhà Zelda với Javier, giữa các ly rượu vang và tô salad. Và điều nó truyền đạt.
“Cô ấy chết rồi.”
Nó có nghĩa là ông chỉ có một mình.
Nó có nghĩa cái chết không từ một ai cả.
Ông thấy một bàn tay bé nhỏ nắm lấy tay mình.
Là Elaia.
Cô kéo ông ngồi xuống băng ghế. Đầu gối ông đang run lên. Đầu tiên Jean quay sang Cuneo, rồi tiếp theo là Max, và nhìn thẳng vào mắt hai người họ.
“Tôi không cần phải vội,” ông nói, “vì Manon đã chết được hai mươi mốt năm rồi.”
“Dio mio*”, Cuneo há hốc miệng.
Max hít mạnh một hơi, rồi thọc tay vào túi áo sơ mi. Cậu rút ra một mẩu báo gập đôi và đẩy nó qua mặt bàn về phía Jean.
“Tôi tìm thấy lúc ta còn ở Briare. Trong cuốn sách của Proust.”
Jean mở mẩu giấy ra.
Là mẩu tin về cái chết của Manon.
Ông đã nhét nó vào cuốn sách đầu tiên quờ thấy được trên Hiệu thuốc văn chương, đặt đại cuốn sách lên một giá nào đó và rồi, sau một thời gian, quên bẵng cả tên cuốn sách lẫn nơi ông cất nó giữa cả nghìn cuốn sách.
Ông vuốt phẳng mẩu giấy, gập nó lại rồi bỏ vào túi áo.
“Nhưng cậu chẳng nói gì với tôi. Cậu biết là tôi giấu giếm cậu. Không, có sao thì cứ nói vậy đi: cậu biết tôi nói dối cậu. Nhưng cậu không hề nói cậu biết tôi đang nói dối cậu. Cũng như nói dối chính mình. Cho đến khi…”
Cho đến khi mình sẵn sàng.
Jordan khẽ nhún vai.
“Dĩ nhiên rồi,” cậu lặng lẽ nói. “Sao khác được.”
Chiếc đồng hồ cúc cu tích tắc từng tiếng một ngoài sảnh.
“Cảm ơn cậu… Max,” Perdu thì thầm. “Cảm ơn. Cậu là một người bạn tốt.”
Ông đứng dậy, cả Max cũng vậy, và từ hai bên bàn ăn, mỗi người choàng tay ôm lấy người còn lại. Khoảnh khắc ấy thật lúng túng và ngượng nghịu, nhưng khi ôm Max, cuối cùng Jean cũng có được cảm giác nhẹ nhõm.
Họ lại hiểu nhau.
Nước mắt lại trào ra trên gương mặt Jean.
“Cô ấy chết rồi, Max ạ. Ôi Chúa ơi!” ông nói bên cổ Max, những tiếng thì thầm như bị bóp nghẹn, và chàng trai trẻ càng siết ông chặt hơn. Cậu nhấc đầu gối lên mặt bàn, cẩn thận gạt hết đĩa, cốc sang một bên để trao cho Jean một cái ôm thật chặt, thật mạnh mẽ.
Jean Perdu lại bật khóc.
Zelda giấu một tiếng thổn thức khe khẽ trước khi nó buột ra khỏi miệng bà.
Elaia trao cho Max một ánh nhìn dịu dàng khôn xiết trong khi cô lấy tay gạt đi những giọt nước mắt lăn dài trên mặt. Cha cô đã ngả người ra sau ghế để chứng kiến câu chuyện buồn thảm này, một tay vân vê bộ râu, tay còn lại thì xoay nhẹ điếu thuốc.
Cuneo dán chặt mắt xuống đĩa.
“Được rồi,” Perdu thì thầm sau khi cơn thổn thức dữ dội đã trôi qua, “được rồi. Ổn rồi. Thật đấy. Giờ tôi cần làm một ly.”
Ông thở ra thật to. Kỳ cục thay, giờ ông muốn được bật cười, rồi hôn Zelda và nhảy với Elaia.
Ông đã cấm mình khóc thương cô bởi… bởi ông chưa bao giờ chính thức là một phần cuộc đời của Manon. Bởi chẳng có ai khóc thương cô cùng với ông. Bởi ông chỉ biết loay hoay một mình với cái gánh nặng tình yêu này.
Cho đến ngày hôm nay.
Max ngồi xuống bên bàn ăn, mọi người dọn ra một cái ly hay chiếc đĩa và tiếng dao nĩa vang lên hân hoan. Javier nói, “Được rồi, giờ tôi sẽ mở thêm chai nữa.”
Bầu không khí trong phòng đang chuẩn bị vui lên thì…
“Đợi đã,” Cuneo lặng lẽ đề nghị.
“Gì cơ?”
“Tôi nói là đợi tôi chút đã.”
Salvatore nhìn đăm đăm xuống đĩa ăn. Nước đang rỏ từ trên cằm ông xuống nước xốt salad.
“Tôi có lời này muốn nói với các bạn. Capitano. Massimo thân mến. Zelda, Javier, và cả Elaia bé bỏng nữa.”
“Lupo nữa,” cô gái trẻ thì thầm.
“Cả tôi cũng có điều này cần… thú nhận.”
Cằm ông tì xuống bộ ngực kềnh càng.
“Câu chuyện là… Vivette là cô gái mà tôi yêu, hai mươi mốt năm qua tôi đã lật tung từng con sông ở Pháp, từng bến thuyền, bến cảng để tìm cô ấy.”
Mọi người ai nấy đều gật đầu.
“Và?” Max ngập ngừng hỏi.
“Và… cô ấy đã kết hôn với thị trưởng Latour từ hai mươi năm trước. Cô ấy có hai người con trai và một cái mông ba ngấn khổng lồ không thể tin nổi. Tôi đã tìm ra cô ấy từ mười lăm năm trước rồi.”
“Ôi,” Zelda thở hắt ra.
“Cô ấy có nhớ ra tôi, nhưng ấy là sau khi đã nhầm tôi với Mario rồi Giovanni rồi Arnaud.”
Javier chúi người tới. Ánh mắt ông lóe lên. Ông rít một hơi thuốc, khẽ thật khẽ.
Zelda mỉm cười bồn chồn. “Hẳn là ông đang đùa rồi?”
“Không, Zelda ạ. Bất chấp sự thật ấy, tôi đã tiếp tục hành trình đi tìm Vivette, người con gái tôi gặp trên dòng sông một đêm mùa hè từ nhiều năm trước. Kể cả khi tôi đã tìm được Vivette thực từ lâu. Bởi tôi đã tìm ra Vivette thực nên tôi phải tiếp tục tìm cô ấy. Việc ấy…”
“Thật bệnh hoạn,” Javier chặn họng ông.
“Papa!” Elaia hoảng hốt thốt lên.
“Javier, bạn của tôi, tôi…”
“Bạn? Anh đã nói dối tôi và vợ tôi! Ngay tại đây, trong ngôi nhà của chúng tôi. Bảy năm trước anh tới đây với cái mớ… cái mớ dối trá của anh. Chúng tôi nhận anh vào làm, chúng tôi tin tưởng anh, ôi lạy Chúa tôi!”
“Xin để cho tôi giải thích.”
“Anh đã dùng cái câu chuyện hài hão huyền của anh để mua lấy lòng thương của chúng tôi. Tôi phát ói mất.”
“Xin ông đừng quát lên như thế,” Jean nghiêm nghị nói. “Anh ấy đâu có làm vậy để chọc tức ông. Ông không thấy chuyện này khó khăn như thế nào với anh ấy sao?”
“Tôi thích thì tôi quát đấy. Và ông thông cảm với anh ta thì cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Nghe chuyện cô người yêu đã chết của ông là biết ông cũng chẳng phải dạng đầu óc bình thường rồi.”
“Này ông, ông quá trớn rồi đấy,” Max đốp lại.
“Tôi nên đi thì hơn.”
“Ôi, không, Cuneo, xin anh đấy. Javier đang căng thẳng thôi. Bọn tôi đang chờ kết quả xét nghiệm Lupo.”
“Anh không căng thẳng, anh thấy kinh tởm, Zelda ạ. Kinh tởm.”
“Ba bọn tôi sẽ đi khỏi đây. Ngay bây giờ,” Perdu nói.
“Tạ ơn Chúa.” Javier rít lên.
Jean đứng dậy. Cả Max cũng vậy.
“Salvo?”
Chỉ đến lúc này Cuneo mới ngước lên, trong đôi mắt ông là nước mắt tuôn trào và một nỗi buồn thăm thẳm.
“Cảm ơn bà, Zelda, bà đã tiếp đãi bọn tôi hết sức tử tế,” Perdu nói.
Bà trao cho ông một nụ cười gượng tuyệt vọng.
“Chúc cô may mắn với Lupo, cô Elaia. Tôi thực sự lấy làm tiếc vì những gì cô đang phải trải qua. Đây đều là những lời nói ra từ tận đáy lòng tôi,” ông nói, quay về phía cô gái bệnh tật. “Và với ông, ông Javier ạ, tôi mong người vợ tuyệt vời của ông sẽ vẫn tiếp tục yêu thương ông và một ngày ông sẽ nhận ra điều đó quý giá như thế nào. Tạm biệt.”
Nhìn nét mặt Javier thì rõ là ông ta chỉ muốn đấm vào mặt Perdu.
Elaia chạy theo sau bọn họ, băng qua khu vườn tối tăm, im lặng. Tiếng chân cô giẫm lên những nhành cỏ ướt sương đêm là âm thanh duy nhất vang lên bên cạnh tiếng kêu rả rích của bọn dế. Elaia chân trần bước đi bên cạnh Max. Cậu dịu dàng nắm lấy tay cô.
Ra đến thuyền, Cuneo nói, giọng khàn đặc lại: “Cảm ơn vì đã cho tôi… đi nhờ. Giờ xin phép ông, Giovanni Perduto, tôi xin được đóng gói hành lý và ra đi.”
“Anh không cần phải câu nệ thể diện mà phải bỏ đi đâu, Salvo ạ,” Perdu bình tĩnh nói.
Ông trèo lên thang để lên thuyền, Cuneo lưỡng lự đi theo sau.
Khi họ đã giương cờ trên mũi thuyền, Perdu vừa bật cười vừa hỏi: “Bộ mông ba ngấn khổng lồ à? Sao có thể?”
Cuneo ngập ngừng đáp: “Chậc, hãy tưởng tượng một cái cằm ba ngấn… đằng sau mông.”
“Không, tôi không tưởng tượng đâu,” Perdu đáp lại, cố lắm ông mới nén được một tiếng cười khẽ.”
“Ông vẫn chưa hiểu đâu,” Cuneo than thở. “Hãy thử tưởng tượng cái lúc ông phát hiện ra tình yêu của đời mình hóa ra chỉ là một ảo tưởng. Mông thì như mông ngựa, răng cũng như răng ngựa, còn đầu thì hẳn là đang loạn cào cào lên vì chứng sợ không gian trống.”
“Sợ không gian trống? Thật đáng sợ.”
Họ ngượng ngùng mỉm cười với nhau.
“Yêu hay không yêu có lẽ nên như cà phê hay trà; người ta nên được quyền quyết định. Nếu không thì sao ta có thể quên được những người phụ nữ đã chết và những người ta đã đánh mất?” Cuneo rầu rĩ thì thầm.
“Có lẽ ta không nên quên.”
“Ông nghĩ vậy sao? Không quên… vậy thì thế nào? Ta phải làm gì đây? Người đã ra đi muốn ta làm cái gì đây?”
Đó là câu hỏi đã nhiều năm nay Perdu chưa tìm được câu trả lời.
Cho đến lúc này. Giờ thì ông đã biết.
“Mang theo họ trong ta - đó là phận sự của ta. Mang theo tất cả. Những tình yêu tan vỡ và đã chết của ta. Chỉ có họ mới làm cho ta trọn vẹn. Nếu ta bắt đầu quên hay gạt đi những người ta đã đánh mất thì… thì chính ta cũng không còn hiện hữu nữa.
Jean đưa mắt nhìn xuống dòng sông Allier lấp lánh ánh trăng.
“Từng tình yêu một, từng cái chết một, từng con người mà ta đã quen. Họ là những dòng sông đổ đầy đại dương tâm hồn của ta. Nếu ta mà quên họ thì đại dương ấy cũng sẽ cạn khô.”
Một ham muốn mãnh liệt trào lên trong ông, ông muốn dùng hai tay mình mà chộp lấy cuộc đời này trước khi thời gian trôi nhanh hơn nữa. Ông không muốn chết khát; ông muốn mình tự do và dài rộng như đại dương - thăm thẳm và đầy tràn. Ông muốn có bè bạn. Ông muốn được yêu thương. Ông muốn cảm nhận những vết tích mà Manon đã lưu lại bên trong ông. Ông vẫn muốn cảm nhận được cô chảy trong ông, hòa lẫn với ông. Manon đã thay đổi ông vĩnh viễn - sao phải phủ nhận chuyện đó chứ? Bởi nhờ có Manon ông mới trở thành người đàn ông mà Catherine muốn mở lòng.
Rồi bỗng chốc Jean Perdu nhận ra, Catherine không bao giờ có thể trám vào vị trí của Manon. Cô có một chỗ riêng cho mình. Không tệ hơn mà cũng không tốt hơn: chỉ đơn giản là một chỗ khác.
Ông nóng lòng muốn chỉ cho Catherine thấy đại dương của ông mênh mông nhường nào!
Hai người đàn ông nhìn Max và Elaia hôn nhau.
Jean biết rằng họ sẽ không nhắc lại những lời nói dối, những ảo tưởng của mỗi người nữa. Họ đã nói với nhau điều cốt yếu nhất.