Chương 29 -
Một tuần trôi qua. Một cách ngập ngừng và thận trọng, họ lần lượt kể cho nhau nghe những sự kiện quan trọng trong đời mình: Salvatore là một “tai nạn rơi xuống từ trên trời” giữa một cô lao công, mẹ ông, với một thầy giáo đã có vợ trong một giờ ra chơi ở trường; Jean là kết quả của một cuộc hôn nhân đầy tiếng cãi cọ giữa một ông thợ phong độ thất thường cùng một nữ trí thức xuất thân quý tộc; còn Max là nỗ lực cuối cùng của một người phụ nữ mắc căn bệnh mãn tính là luôn muốn làm vừa ý người khác, với một kẻ mô phạm thái quá, mòn mỏi bởi bao kỳ vọng và thất vọng, nhằm cứu vớt lấy cuộc hôn nhân đã tê liệt của họ.
Ba người đàn ông bán sách, đọc truyện cho bọn trẻ nghe và thuê người lên dây đàn với cái giá là vài cuốn sách. Họ ca hát và cười vang. Từ bốt điện thoại công cộng Jean gọi về cho bố mẹ - cho cả nhà số 27 nữa.
Nhưng không ai nghe máy cả, dù cho ông đã để chuông reo đến hai mươi sáu lần.
Ông từng hỏi cha mình rằng cảm giác sẽ thế nào khi đùng một cái ta bước từ vị trí người tình lên làm người cha.
Joanquin Perdu đã im lặng lâu một cách bất thường, rồi Jean nghe tiếng cha khịt mũi. “Chậc, Jeanno ạ… làm cha tức là vĩnh viễn từ bỏ tuổi thơ của chính ta. Cảm tưởng như thể chỉ đến lúc đó ta mới hiểu làm đàn ông tức là thế nào. Ta cũng sợ tất cả những nhược điểm của ta sẽ bị bày sàng ra hết, bởi việc làm cha đòi hỏi ở một người đàn ông nhiều hơn những gì anh ta có thể trao đi… Bố luôn có cảm giác bố phải bỏ công mới có được tình yêu của con, bởi vì bố yêu con rất, rất nhiều.”
Đoạn cả hai cùng khịt mũi.
“Mà sao con lại hỏi thế hả Jeanno? Đừng nói là con…”
“Không đâu.”
Bất hạnh thay. Một đứa con trai như Max và một đứa con gái, một Quý cô Cứng đầu thì sẽ tuyệt nhường nào. Hẳn, đã có thể, nhẽ ra.
Jean có cảm giác như thể những giọt nước mắt ông trút ra bên con sông Allier đã nói rộng khoảng không bên trong ông. Khoảng trống mới có này ông sẽ lấp vào đó những mùi hương, những cử chỉ âu yếm, tình yêu của cha ông… và Catherine. Ông cũng có thể nhét thêm vào đó tình cảm ông dành cho Max với Cuneo cũng như vẻ đẹp của cảnh vật; bên dưới nỗi buồn ông đã tìm ra một nơi cảm xúc và hạnh phúc có thể cùng chung sống với sự dịu dàng và ông nhận ra rằng rốt cục, người ta vẫn có thể yêu ông.
Đến được Saône qua kênh đào Trung tâm, họ thẳng tiến vào tâm một cơn bão. Nằm giữa Dijon với Lyons, bầu trời Burgundy sà xuống thấp thật thấp, rền lên, tối sầm lại và những ánh chớp lóe lên xé rách cả vòm trời.
Các bản concerto piano của Tchaikovsky rọi sáng cho cái bóng tối âm u trong bụng Lulu tựa như một đốm sáng trong bụng con cá voi của Jonah. Thật kiên định, Max tì hai bàn chân vào thân cây đàn piano và từ các phím đàn, cậu tấu lên những bản ballad, những điệu waltz, những khúc scherzo trong khi con thuyền loạng choạng lao đi giữa những con sóng vòi vọi trên sông Saône.
Perdu chưa bao giờ nghe nhạc Tchaikovsky như thế này: đệm theo tiếng đàn piano là tiếng kèn trumpet với violin của cơn bão, hậu thuẫn đằng sau là tiếng rền và phun phì phì của động cơ, tiếng kẽo kẹt của gỗ khi gió quật vào vách thuyền mỏng manh và cố xô nó vào bờ. Sách trút xuống như mưa từ trên các giá, Lindgren nằm dưới một cái xô pha đã được vít chặt vào sàn thuyền, và từ một lỗ thủng trên lớp vải bọc của chiếc ghế bành, Kafka, hai tai cụp xuống, nhòm ra cơn bão vần vũ xung quanh mình.
Trong lúc Jean Perdu lèo lái con thuyền trên dòng sông Seille, một phụ lưu của sông Saône, khung cảnh trước mắt ông nom như một buồng giặt khổng lồ mịt mờ hơi nước. Ông có thể ngửi thấy không khí - nó như có điện; ông có thể ngửi mùi cái dòng sông xanh lơ đang sủi bọt; ông có thể cảm nhận được bánh lái vặn mình trong đôi bàn tay chai sần của ông - và ông sung sướng vì mình đang sống. Vì ông đang sống vào lúc này, ngay lúc này!
Thậm chí ông còn tận hưởng cả cơn bão cấp 5 trên thang đo Beaufort.
Trong khi con thuyền ngụp lặn giữa hai con sóng quật, ông liếc thấy người phụ nữ ấy.
Cô mặc áo mưa trong suốt và cầm ô như một tay môi giới chứng khoán ở London. Cô nhìn bãi sậy đang bị gió quật cho ngả rạp xuống. Cô giơ tay lên chào trước khi (ông gần như không thể tin nổi, nhưng đúng là nó đang xảy ra) cởi khóa cái áo mưa ném sang một bên, cô quay người lại, dang rộng hai cánh tay, bàn tay phải cô nắm chặt cái ô đã mở sẵn.
Rồi, với hai cánh tay dang ra như tượng đức Jesus trên núi Corcovado ở Rio de Janeiro, cô ngả người ra sau buông mình xuống dòng sông cuộn xoáy.
“Chuyện quái quỷ gì vậy?” Perdu rít lên. “Salvo, một phụ nữ vừa rơi xuống nước!” ông kêu lên, khiến cho tay người Ý phóng như bay khỏi buồng bếp.
“Gì cơ? Ông vừa uống cái gì đấy?” Cuneo thốt lên, nhưng Perdu chỉ chỉ tay về phía cái cơ thể đang lúc trồi lúc lặn nơi con nước xoáy. Và chỉ cả về phía cái ô.
Cuneo nhìn đăm đăm xuống dòng nước sủi bọt. Cái ô chìm xuống.
Cuneo đang nghiến răng.
Ông ta vớ vội lấy mấy sợi dây thừng neo và cái phao cứu sinh.
“Cho thuyền lại gần hơn đi!” Ông ra lệnh cho Perdu. “Massimo!” ông gọi. “Đừng ngồi rịt ở cây đàn nữa! Ra đây ngay, tôi cần cậu, ngay bây giờ… subito!”
Trong lúc Perdu vật lộn đưa con thuyền lại gần bờ, Cuneo đứng lên trên chỗ lan can, buộc chặt dây thừng vào cái phao, tì chặt hai cẳng chân mập mạp, ngắn cũn xuống thành thuyền. Rồi ông dùng hết sức bình sinh quăng phao về phía cái đống lù lù đang dập dềnh trên mặt nước ấy. Ông đưa đầu sợi thừng còn lại cho Max, lúc này đang đứng nhìn, mặt cắt không còn một hột máu.
“Khi tôi tóm được cô ấy rồi thì cậu kéo dây thừng. Phải kéo thật lực đấy, nhóc!”
Ông đá văng đôi giày dưới chân rồi nhảy ùm xuống dòng sông. Những tia chớp xé đôi bầu trời.
Max với Perdu đứng đó nhìn Cuneo băng mình qua dòng nước bằng những động tác bơi sải đầy mạnh mẽ.
“Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!” Trong cơn hoảng hốt, Max kéo hai ống tay áo gió trùm xuống bàn tay, rồi lại nắm chặt lấy sợi thừng.
Perdu thả neo lách cách. Con thuyền cứ chao đảo như thể đang bị dần cho nhừ tử trong một cái máy giặt.
Cuneo bơi đến được chỗ người phụ nữ, ông vòng tay ôm lấy cô.
Perdu với Max kéo sợi dây thừng lôi cả hai người lên thuyền. Bộ ria của Cuneo nhỏ nước tong tỏng, còn mái tóc của người phụ nữ, màu cam nâu và ướt sũng nước, ôm lấy khuôn mặt hình trái tim của cô như những sợi tảo biển loăn xoăn.
Perdu lao bổ vào phòng lái, nhưng khi ông đến được chỗ bộ đàm để gọi cho bác sĩ thì Cuneo đặt đôi bàn tay nặng trịch, ướt đầm lên vai ông.
“Đừng gọi! Cô ấy không muốn. Cứ thế này là được rồi. Tôi sẽ lo cho cô ấy - cô ấy cần được hong khô và sưởi ấm thôi.” Perdu tin lời Cuneo và không hỏi gì thêm nữa.
Một lúc sau khi họ thu neo về, Perdu trông thấy bến thuyền Cuisery nhô ra từ trong màn sương, thế là ông cho thuyền cập bến. Giữa mưa sa và sóng táp, Max cùng ông buộc chặt con thuyền vào cầu phao.
“Ta phải xuống thuyền thôi!” Max gào lên giữa tiếng gió rít. “Con thuyền sẽ bị đập một trận tơi bời đấy.”
“Tôi sẽ không bỏ mặc đống sách với hai con mèo ở đây!” Perdu đáp. Nước chảy tong tong vào tai ông, xuống cổ ông và chảy ngược lên từ tay áo ông. “Còn điều này nữa, tôi là capitano, mà thuyền trưởng thì không bỏ rơi con thuyền của mình.”
“Được rồi, được rồi! Thế thì tôi cũng không đi đâu hết.”
Con thuyền rền lên như thể cả đám đều là lũ điên rồ.
Dọn xong cho mình một chỗ trong cabin của Perdu, Cuneo giúp người phụ nữ lột hết đống đồ ướt sũng ra khỏi người. Người phụ nữ với khuôn mặt trái tim nằm đó, trần truồng, bên dưới một chồng chăn khổng lồ, trên mặt toát lên vẻ sung sướng. Tay người Ý, diện một bộ thể thao màu trắng, trông có phần ngớ ngẩn.
Ông quỳ xuống bên cạnh cô và làm cho cô một phần xúp pistou của Provence. Ông xúc thẳng vào cốc nào tỏi, húng quế với hỗn hợp hạnh nhân rồi pha loãng ra bằng nước ninh rau dậy mùi.
Cô mỉm cười nhìn ông giữa hai lượt nhấp môi.
“Vậy Ông là Salvo. Salvatore Cuneo, người Napoli,” cô nói.
“Si.”
“Tôi là Samantha.”
“Cô đẹp quá,” Salvo nói.
“Ngoài kia… ngoài kia có tệ lắm không?” cô hỏi. Đôi mắt cô rất to và mang một màu xanh đậm nhất, thăm thẳm nhất.
“Không!” Max đốp lại luôn, “Ơ khoan, ý cô định hỏi gì?”
“Chỉ hơi mưa. Hơi ướt một chút thôi,” Cuneo trấn an cô.
“Để tôi đọc cái gì đó cho cô nghe nhé,” Perdu gợi ý.
“Hoặc chúng ta có thể hát một bài,” Max đế thêm.
“Lần lượt từng người.”
“Hay nấu món gì đấy,” Cuneo gợi ý. “Cô có muốn ăn bò hầm không, hầm với herbes de Provence?”
Cô gật đầu. “Cả má bò nữa, nhỉ?”
“Vậy cô đã gặp chuyện gì?” Max hỏi.
“Cuộc đời. Dòng nước. Cá xoắn ốc đóng hộp.”
Ba người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô, hoang mang không hiểu.
Ý nghĩ đầu tiên của Perdu là cái cô Samantha này có thể có những lời nói và hành động điên rồ, nhưng trông cô không có vẻ gì là điên, mà thực tế là cô cũng không điên. Cô chỉ hơi… kỳ cục.
“Chuyện ấy thì rõ như ban ngày rồi,” ông đáp. “Nhưng cá xoắn ốc là gì mới được?”
“Cô cố ý ngã xuống sông à?” Max hỏi.
“Cố ý? Phải, đương nhiên rồi,” Samantha đáp. “Ai đời lại đi dạo vào một ngày như hôm nay và rồi vô tình gieo mình xuống sông chứ? Thế thì ngốc quá! Không, những việc như vậy phải là do ta lên kế hoạch từ trước.”
“Vậy là cô đã rơi vào tuyệt vọng, và cô muốn, ừm…?”
“Ôi không, trông tôi giống thế lắm à?”
Với vẻ ngơ ngác chân phương, cô quay khuôn mặt hình trái tim về phía từng người một.
“Tập tự tử? Tự ném mình xuống sông Styx? Chết ư? Ôi không đâu. Sao tôi lại làm vậy chứ? Không, không đâu. Tôi thích sống mà, dù thỉnh thoảng sẽ phải vật lộn ra trò với nó và đặt trong trật tự vạn vật thì nó khá là vô nghĩa. Không. Tôi chỉ muốn biết nhảy xuống sông vào thời tiết này sẽ như thế nào thôi. Lúc ấy, con sông nhìn thú vị quá, như một bát xúp nổi điên. Tôi muốn biết mình có thấy sợ khi rơi xuống thứ xúp ấy không, hay liệu nỗi sợ có nói với tôi một điều gì đó quan trọng.”
Cuneo gật đầu như thể ông hiểu hết những gì người phụ nữ nói.
“Nói với cô cái gì mới được?” Max hỏi. “Rằng Chúa chết rồi, ta cứ tha hồ mà chơi các trò cảm giác mạnh đi à?”
“Không, tôi chỉ muốn biết xem liệu tôi có thể tìm ra một cách sống khác không. Khi đối mặt với chuyện sống chết, ta chỉ hối hận những gì mình đã không làm. Người ta vẫn nói vậy, không phải sao?”
Ba người đàn ông gật đầu.
“Dù gì thì tôi cũng không định đẩy mình vào cảnh quẫn trí. Ý tôi là, ai lại muốn xuống mồ với cái ý nghĩ tuyệt vọng là ta chẳng còn thời gian để làm những việc thật sự quan trọng được nữa?”
“Được rồi,” Jean nói. “Tất nhiên là chúng ta có thể tìm cách hiểu rõ những khát vọng của mình. Nhưng nhảy xuống sông thì có hơi quá không?”
Cuneo trao cho Samantha một nụ cười ngây ngất, mấy ngón tay cứ thế vân vê hai đầu bộ ria mép.
“Hallelujah,” Cuneo thì thầm, đưa cho cô cốc pistou.
“Và một điều quan trọng quả đã nảy ra trong đầu tôi khi bị gió dập sóng dồi và thấy mình như mẩu nho khô cuối cùng trong đống bột nhào để đi nướng bánh. Tôi đã nhận ra mình thiếu cái gì,” cô tuyên bố.
Rồi húp thêm một thìa xúp.
Rồi thêm một thìa nữa.
Và… lại một thìa tiếp theo.
Họ đờ người ra chờ nghe cái câu chốt hạ của cô.
“Tôi muốn mình hôn một người đàn ông một lần nữa, và lần này là hôn thực sự,” cô nói sau khi đã vét sạch thìa xúp cuối cùng. Rồi cô ợ một tiếng đầy sung sướng, với lấy bàn tay Cuneo áp dưới má mình và nhắm mắt lại. “Nhưng phải đợi sau khi tôi ngủ chút đã,” cô lầm bầm.
“Luôn sẵn lòng phục tùng quý cô,” Cuneo thầm thì, vẻ mặt có chút gì đờ đẫn.
Không có tiếng đáp lại. Một nụ cười, tất cả chỉ có vậy. Chẳng mấy cô đã thiếp đi, ngáy khò khò như một con chó sục bé nhỏ khụt khịt. Ba người đàn ông rối bời cứ thế ngẩn ra nhìn. Max cười thầm một mình và giơ hai ngón cái lên ra điều ủng hộ. Cuneo thì loay hoay tìm một tư thế ngồi cho thoải mái để tránh làm xáo động những giấc mơ của cô gái xa lạ; mái đầu cô ấp vào bàn tay to lớn của ông như con mèo nằm trên chiếc gối.