Chương 31 -
Ngồi bên kia cái bàn làm việc trông như được ghép từ gỗ mục chính là người phụ nữ Salvo đã vớt lên từ dưới sông Seille đêm hôm trước.
Samy chính là Samantha. Cô đang mặc trên người một chiếc váy linen trắng. Còn dưới chân cô thì xỏ dép hình bàn chân của người Hobbit, to cộ và lông lá đến khiếp.
“Vậy tôi có thể giúp gì cho các vị đây?” Samy hỏi, vắt tréo đôi chân cân đối của mình và đong đưa chiếc dép Hobbit ra chiều thích thú.
“À. Tôi đang đi tìm tác giả của một cuốn sách. Tác giả không dùng tên thật và…”
“Giờ cô đã thấy khá hơn chưa?” Cuneo xen ngang.
“Tôi ổn rồi.” Samy trao cho Cuneo một nụ cười. “Và cảm ơn anh, Salvo, vì đã nói tôi có thể hôn anh trước khi tôi già đi. Từ lúc đấy đến giờ tôi vẫn cứ nghĩ mãi về câu nói ấy.”
“Cái đôi dép ấy ở Cuisery có bán không?” Max thắc mắc.
“Chậc, ta hãy nói tiếp về cuốn sách Nắng phương Nam…”
“Có chứ, ở Eden ấy. Một chỗ giải trí kiêm hướng dẫn thông tin kiêm bán đồ cắt cổ, ở đấy có bán nào chân Hobbit, tai quái vật, bụng lòi ruột…”
“Tác giả của nó có thể là phụ nữ…”
“Tôi muốn nấu cho cô ăn, Signora Samantha ạ. Và nếu cô muốn bơi một vòng trước thì cũng không sao cả.”
“Tôi cũng phải mua một đôi Hobbit mới được. Để làm dép đi trong nhà. Chà, Kafka sẽ được một phen hoảng hồn cho xem.”
Perdu nhìn ra ngoài cửa sổ, khó khăn lắm mới giữ được bình tĩnh.
“Mọi người ngừng nói đi được không? Sanary! Nắng phương Nam! Tôi muốn biết tác giả thực sự của nó! Làm ơn đi.”
Ông không định to tiếng đến thế. Max với Cuneo sững người nhìn Jean, nhưng Samy đã ngả lưng ra ghế, như thể cô bắt đầu thấy thích thú với chuyện này.
“Tôi đã bỏ ra hai thập kỷ để đi tìm ông ấy. Hay bà ấy. Cuốn sách này… nó…” Jean Perdu loay hoay tìm đúng từ để nói, nhưng ông chỉ thấy ánh nắng lấp lánh trên mặt nước. “Cuốn sách ấy giống hệt như người phụ nữ tôi từng yêu. Nó dẫn thẳng đến cô ấy. Nó là tình yêu thể lỏng. Nó là cái liều tình yêu tôi ít nhiều chịu nổi và giờ tôi vẫn cảm thấy nó. Nó giống như cái ống tôi dùng để thở trong suốt hai chục năm qua.”
Jean quệt tay lên mặt.
Nhưng đó không phải là toàn bộ sự thật; nó không còn là sự thật duy nhất nữa.
“Nhờ có nó mà tôi mới sống sót. Tôi không còn cần đến cuốn sách nữa, bởi giờ đây tôi có thể… tự thở được rồi. Nhưng tôi muốn được nói cảm ơn.”
Max nhìn ông, ánh mắt chứa đựng sự ngưỡng mộ và sững sờ.
Còn Samy thì toét miệng cười.
“Một cuốn sách giúp ta thở. Tôi hiểu.”
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ. Dưới đường, các nhân vật hư cấu tụ tập lại mỗi lúc một đông.
“Tôi không ngờ một người như ông sẽ xuất hiện,” cô nói, thở dài.
Jean thấy những thớ cơ nơi lưng mình đanh lại.
“Dĩ nhiên ông không phải người đầu tiên, nhưng người như ông thì không có nhiều. Những người khác rời khỏi đây với câu hỏi còn bỏ ngỏ; không ai đặt ra được câu hỏi chính xác. Đặt câu hỏi là cả một nghệ thuật.”
Samy không rời mắt khỏi cửa sổ, những mẩu gỗ mục treo đong đưa trên các sợi dây. Nếu ta nhìn thật lâu xuống những thứ lềnh bềnh trên bờ biển ấy, ta sẽ thấy một con cá nhảy vọt lên. Hoặc ta sẽ thấy một khuôn mặt, một thiên thần một cánh…
“Phần lớn mọi người đều đặt câu hỏi để tự nghe mình nói. Hay để nghe những gì họ khả dĩ chịu nổi, chứ không phải những thứ khiến họ bật ngửa. ‘Em có yêu anh không?’ là một trong những câu hỏi như vậy. Người ta nên cấm nó thì hơn.”
Cô đập hai bàn chân Hobbit vào nhau.
“Đặt câu hỏi đi,” cô yêu cầu ông.
“Tôi chỉ… tôi chỉ được hỏi một câu thôi à?” Perdu hỏi.
Samy mỉm cười đầy ấm áp.
“Dĩ nhiên là không. Ông muốn hỏi bao nhiêu cũng được. Nhưng ông phải đặt câu hỏi sao cho câu trả lời tôi đưa ra chỉ là có hoặc không.”
“Cô có biết ông ấy không?”
“Không.”
“Một câu hỏi chính xác có nghĩa là mỗi từ đều phải chính xác,” Max nhấn mạnh, hào hứng huých vào mạng sườn ông.
Perdu đổi lại câu hỏi: “Cô có biết bà ấy không?”
“Có.”
Samy nhìn Max đầy thân ái. “Chà, anh Jordan, có vẻ như anh đã nắm được nghệ thuật đặt câu hỏi. Những câu hỏi chính xác có thể làm cho một người vô cùng vui sướng. Tác phẩm tiếp theo của anh đến đâu rồi? Là cuốn thứ hai anh viết, nhỉ? Lời nguyền cuốn sách thứ hai, những kỳ vọng đè nặng lên ta. Hãy đợi hai mươi năm nữa. Thời điểm thích hợp nhất để viết là khi mọi người đã quên béng sự tồn tại của ta, như thế ta mới được tự do.”
Hai tai Max đỏ bừng lên.
“Giờ đến lượt câu hỏi tiếp theo, thưa người đọc tâm hồn.”
“Bà ấy có phải là Brigitte Caron không?”
“Lạy Chúa, không phải.”
“Sanary còn sống chứ?”
Samy mỉm cười. “Có, bà ấy còn sống.”
“Liệu cô có thể… cho tôi gặp bà ấy?”
Samy suy nghĩ một hồi lâu.
“Có.”
“Bằng cách nào?”
“Đó đâu phải là câu hỏi có không,” Max nhắc ông.
“Chậc, hôm nay tôi nấu món xúp Bouillabaisse,” Cuneo chen ngang. “Tôi sẽ đón cô lúc bảy rưỡi. Như thế cô với Capitano Perduto có thể tiếp tục chơi cái trò có có không không này. Si? Tối nay cô không bận việc gì chứ? Cô có muốn làm một chuyến thuyền không?”
Samy nhìn lần lượt từng người một.
“Có và không và có,” cô nói, đầy quyết đoán. “Thế là xong xuôi cả rồi nhỉ. Giờ, xin phép các vị, tôi phải ra chào những tạo vật tuyệt vời đang đứng dưới kia và nói với họ vài lời bằng thứ ngôn ngữ Tolkien tạo ra. Tôi đã tập luyện rồi, nhưng nghe vẫn giống như là Chewbacca đang đọc bài phát biểu chào năm mới vậy.”
Samy đứng dậy, cả ba người đàn ông cùng ngắm đôi bàn chân Hobbit tuyệt đỉnh của cô.
Bước đến cửa ra vào, cô quay lại nhìn bọn họ lần cuối.
“Max này, cậu có biết khi một vì sao ra đời, phải mất tầm một năm nó mới đạt được kích cỡ tối đa? Rồi nó lại dành một triệu năm tiếp theo bận bịu đốt cháy chính mình? Nghe thật lạ, nhỉ? Cậu đã thử sáng tạo ra một ngôn ngữ mới chưa? Hay một vài từ mới gì đó? Tôi sẽ rất vui nếu tối nay nhà văn còn sống nổi tiếng nhất nước Pháp dưới ba mươi tuổi sẽ tặng cho tôi một từ mới. Giao hẹn thế nhé?”
Đôi mắt xanh sẫm của cô long lanh.
Và một quả bom nhỏ bùng nổ trong trí tưởng tượng của Max, trút xuống khu vườn nội tâm bí mật của cậu những là hạt giống.
Tối hôm đó khi Salvo Cuneo, đóng bộ trong chiếc áo carô đẹp nhất của mình cùng quần jean và đôi giày da bóng, đến đón Samy ở xưởng in, cô đang đứng bên cánh cửa cùng với ba cái vali, một chậu dương xỉ còn cái áo mưa thì khoác trên một bên cánh tay.
“Tôi thực sự mong anh sẽ đưa tôi đi cùng, Salvo ạ, dù hẳn nhiên lời mời của anh không phải là như vậy. Nhưng tôi đã sống ở đây đủ rồi,” cô nói, thay cho lời chào. “Gần mười năm rồi. Cả một chặng đường, như Hesse nói. Giờ đã đến lúc Nam tiến, để học lại cách hít thở, để ngắm nhìn đại dương và hôn đàn ông một lần nữa. Lạy Chúa, tôi đã sắp hết ngũ tuần rồi. Tôi sắp bước vào buổi hoàng kim của cuộc đời mình.”
Cuneo nhìn thẳng vào đôi mắt xanh sẫm của người phụ nữ sách vở.
“Lời đề nghị của tôi không thay đổi, Signora Samy Le Trequesser,” ông nói. “Luôn sẵn lòng phục vụ.”
“Tôi vẫn chưa quên đâu, Salvatore Cuneo người Napoli ạ.”
Ông thuê một chiếc xe chuyển hành lý của Samantha về thuyền.
“E hèm… tôi hiểu thế này có đúng không nhỉ,” Perdu, đầy bối rối, cất giọng hỏi, khi Salvo khuân đống vali đi qua ván cầu, “cô không chỉ đến ăn tối với bọn tôi mà là dọn hẳn lên đây sống luôn à?”
“Không sai đâu, bạn của tôi. Liệu tôi được phép làm thế chứ? Trong một khoảng thời gian ngắn thôi? Cho đến khi ông lên đường và quẳng tôi xuống nước?”
“Được chứ sao không. Ở khu truyện trẻ em vẫn còn một cái xô pha trống chưa ai dùng,” Max nói.
“Tôi có ý kiến được không nhỉ?” Perdu hỏi.
“Sao kia? Ông không định nói đồng ý sao?”
“À, không đâu.”
“Cảm ơn nhé,” Samy nói, lộ rõ vẻ cảm động. “Tôi sẽ nín thinh không gây ra dù chỉ một tiếng động. Thú thật là tôi chỉ hát trong lúc ngủ mà thôi.”
Trên tấm bưu thiếp Perdu viết cho Catherine tối hôm đó là những cụm từ Max đã tạo ra được chiều hôm đó để đọc cho Samy nghe vào bữa tối.
Với Samy, những cụm từ ấy đẹp đến nỗi cô cứ thầm đọc đi đọc lại mãi, cho chúng lăn qua lăn lại trên lưỡi mình như một mẩu bánh.
Muối sao (hình ảnh phản chiếu những ngôi sao trên một dòng sông)
Nôi mặt trời (biển)
Nụ hôn chanh (tất cả đều biết từ này nghĩa là gì!)
Neo gia đình (bàn ăn tối)
Khía tim (tình đầu)
Voan thời gian (ta chạy lòng vòng trong hố cát rồi nhận ra mình đã già và chỉ cười là sẽ ướt quần)
Riềm mơ
Khả ước
Từ cuối cùng đã trở thành từ ưa thích mới của Samy.
“Chúng ta có ai là không sống trong sự khả ước đâu,” cô nói. “Chỉ là mỗi người một cách riêng thôi.”