← Quay lại trang sách

Chương 30 -

Trong khi cơn bão quần thảo trên thị trấn sách và dòng sông Seille, cuốn phăng cây cối trong rừng trên đường nó đi, lật ngửa xe cộ và khiến các trang trại bốc cháy, thì ba người đàn ông cố gắng giữ cái vẻ điềm nhiên.

“Sao ông lại gọi Cuisery là thiên đường?” Max lặng lẽ hỏi Jean.

“À, Cuisery! Một độc giả nhiệt tình sẽ say đắm nơi đây. Cả ngôi làng phát điên vì sách - hay phát điên, chấm hết - nhưng đấy không phải điều gì lạ. Các cửa hàng ở đây nếu không phải hiệu sách thì sẽ là nhà in, nhà xuất bản, cửa hàng đóng sách và ngoài ra còn ti tỉ các xưởng nghệ sĩ. Đặc sản của mảnh đất này là sáng tạo và tưởng tượng.”

“Còn bây giờ thì trông nó đến là khiếp, nhỉ,” Max bình luận. Gió đang rít qua con thuyền, tất cả những gì không được đóng đinh xuống sàn đều đang rung lên bần bật. Bọn mèo đã rúc vào người Samantha. Lindgren áp mình vào cổ cô còn Kafka thì rúc vào cái hốc giữa hai đùi cô. Dáng nằm của cả hai đều toát lên cái vẻ “Giờ cô ấy thuộc về chúng tôi.”

“Những người bán sách ở Cuisery ai cũng chuyên về một cái gì đấy. Ở đây ta có thể tìm được bất cứ thứ gì - và khi tôi dùng bất cứ thứ gì, ý tôi đúng là bất cứ thứ gì đấy,” Perdu giải thích.

Ở cuộc sống trước đây, khi Perdu vẫn còn là một tay bán sách người Paris, ông đã phải liên hệ với mấy tay buôn sách quý ở đây - ví dụ như khi một vị khách hàng giàu có đến từ Hong Kong, London hay Washington muốn mua cho bằng được bản in đầu tiên một tác phẩm của Hemingway, trị giá một trăm nghìn euro, bọc bằng da hươu và có dòng chữ đề tặng của chính Hemingway cho người bạn già thân thiết, Otto “Toby” Bruce. Hay một cuốn nằm trong thư viện riêng của Salvador Dalí - một cuốn mà nghe đồn là con người đại tài ấy đã đọc qua trước khi mơ những giấc mơ siêu thực về những chiếc đồng hồ tan chảy.

“Họ có cả lá cọ chứ?” Cuneo hỏi. Ông vẫn đang ngồi quỳ gối bên cạnh Samantha, một tay đỡ lấy khuôn mặt cô.

“Không. Có truyện khoa học viễn tưởng này, có truyện huyễn tưởng này, truyện ảo diệu này - phải, với dân trong nghề thì hai thứ đó khác nhau đấy - lại còn có cả…”

“Lá cọ ư? Thế tức là sao?” Max tò mò muốn biết.

Perdu rên lên. “Chẳng sao hết,” ông vội đáp.

“Cậu chưa bao giờ nghe nhắc đến thư viện số phận à?” tay người Ý chuyển sang giọng thì thầm, “cuốn sách cuộc sống?”

“Ư, ư,” Samantha lẩm bẩm.

Jean Perdu cũng biết đến truyền thuyết đó. Cuốn Sách của những Cuốn Sách, thâu tóm hết ký ức loài người, được viết ra từ năm nghìn năm trước bởi bảy vị hiền triết siêu nhiên tinh thông mọi sự trên đời. Người ta kể lại rằng, bảy bọn họ đã tìm được ra những cuốn sách từ cõi trên, miêu tả lại trọn vẹn cả quá khứ lẫn tương lai của thế giới, cái kịch bản cho toàn bộ cuộc đời này, vẽ ra bởi những sinh thể sống vượt ra khỏi giới hạn của thời gian và không gian. Từ những cuốn sách siêu nhiên ấy, bảy vị hiền triết đã đọc ra số phận của hàng triệu con người và những sự kiện nằm ở tương lai rất xa, và chép lại tất cả lên những phiến đá cẩm thạch, những bia đá, hay thậm chí là lá cọ.

Đôi mắt Salvo Cuneo sáng bừng lên. “Tưởng tượng mà xem, Massimo. Cuộc đời cậu được kể lại trong một thư viện lá cọ, trên lá cọ dành riêng cho cậu; tất tật các chi tiết, ngày cậu sinh ra, ngày cậu chết đi và tất cả những gì xen giữa: người cậu sẽ yêu, người cậu sẽ cưới, sự nghiệp của cậu; tất tật mọi thứ - thậm chí là cả kiếp trước của cậu.”

“Grừ, chúa tể xa lộ,” mấy tiếng này buột ra khỏi miệng Samantha.

“Cả một cuộc đời viết trên một cái tấm lót cốc, lại cả tiền kiếp nữa. Nghe hợp lý quá đi,” Perdu lầm bầm.

Trong cuộc đời làm người bán sách, Jean Perdu đã phải đuổi cổ vài tay sưu tầm muốn sở hữu cái được gọi là Tàng thư Akashic ấy bất kể giá nào*.

“Thật ư?” Max nói. “Này mọi người, biết đâu kiếp trước tôi là Balzac nhỉ.”

“Hoặc cậu cũng có thể chỉ là một cọng mì pasta.”

“Và ta còn biết cả về cái chết của mình nữa. Nó không nêu đúng ngày, nhưng tháng và năm thì đúng. Rồi cả nguyên nhân cái chết, nó cũng không giấu giếm gì ta,” Cuneo đế thêm.

“Thôi tôi không cần đâu,” Max nói, đầy ngờ vực. “Biết ngày chết của mình để làm gì cơ chứ? Thế thì từ giờ đến ngày đó tôi sẽ sống trong sợ hãi à. Không đâu, xin cảm ơn. Tôi thích hy vọng được sống bất tử cơ.”

Perdu hắng giọng. “Nào giờ ta hãy nói tiếp về Cuisery: hầu hết trong số 1641 cư dân của nó làm nghề liên quan đến sách vở; những người còn lại chăm sóc các vị khách tới thăm. Người ta kể lại rằng các hội nhóm bán sách ở đây đã tạo dựng được một mạng lưới mật thiết những người bán sách quốc tế, dựa trên nền tảng của hệ thống truyền thông song song. Họ thậm chí còn không dùng mạng Internet - các bậc bô lão trong làng sách canh giữ kiến thức của họ nghiêm ngặt đến nỗi nó sẽ vĩnh viễn mất đi nếu một thành viên trong hội qua đời.”

“Ừmmm,” Samantha thở dài.

“Để đảm bảo chuyện ấy sẽ không xảy ra, mỗi người sẽ chọn ít nhất một người kế vị để truyền lại kiến thức. Họ biết hết những câu chuyện thần bí đằng sau những cuốn sách nổi tiếng, những ấn bản bí mật, bản thảo đầu tiên, rồi Kinh thánh của Phụ nữ…”

“Hay ghê nhỉ,” Max nói.

“… hay những cuốn sách mà ẩn đằng sau các con chữ lại là một câu chuyện hoàn toàn khác với cái nó kể ra,” Perdu tiếp tục kể bằng một giọng thì thầm sặc mùi thuyết âm mưu. “Người ta kể rằng ở Cuisery có một người phụ nữ biết rõ cái kết thực sự của nhiều cuốn sách nổi tiếng, vì cô ta sưu tầm được bản thảo cuối và gần cuối của các tác giả. Cô ta có cả cái kết ban đầu của Romeo và Juliet, ở đó hai người họ không chết mà cưới nhau và sinh con.”

“Khiếp quá,” Max thốt ra đầy kinh hãi. “Romeo và Juliet không chết và sinh con á? Thế thì tiêu tùng cả vở kịch à.”

“Nghe hay đấy,” Cuneo đáp. “Trước giờ tôi vẫn thương cho Julia bé bỏng.”

“Thế có ai trong bọn họ biết Sanary là ai không?” Max hỏi.

Jean Perdu mong như vậy lắm. Ông đã gửi đi một tấm bưu thiếp từ Digoin tới chủ tịch hội sách của Cuisery, Samy Le Trequesser, thông báo rằng ông đang tới.

Hai giờ sáng, ai nấy đều mệt lử. Những con sóng, lúc này đã dịu đi do bão đã tan, ru họ vào giấc ngủ.

Khi cả ba tỉnh giấc, đón chào họ là một ngày mới với những tia nắng mai vô hại, vừa được gột rửa sạch sẽ, như thể đêm hôm trước không hề tồn tại. Cơn bão đã biến mất - và Samantha cũng vậy.

Hoàn toàn sửng sốt, Cuneo nhìn xuống bàn tay giờ đã trống không của mình, rồi huơ nó trước mặt hai người còn lại.

“Kịch bản cũ lại lặp lại à? Tại sao chỉ xuống sông tôi mới tìm được phụ nữ của mình?” ông càm ràm. “Tôi thậm chí còn chưa bình phục hoàn toàn sau lần vừa rồi.”

“Phải rồi. Mới có mười lăm năm chứ nhiêu,” Max toét miệng cười.

“Ôi đàn bà,” Cuneo gầm gừ. “ít ra thì cô ấy cũng phải ghi lại số điện thoại trên gương bằng son môi hay gì chứ!”

“Tôi đi mua bánh sừng bò đây,” Max tuyên bố.

“Đợi tôi đi cùng với, amico, tôi muốn đi tìm cô ca sĩ say ngủ của tôi,” Cuneo nói.

“Sao kia? Làm như hai người biết đường sá ở đây vậy. Để tôi đi cho,” Perdu chêm vào.

Cuối cùng cả ba bọn họ cùng đi với nhau.

Khi họ từ bến thuyền nhỏ băng qua bãi cắm trại rồi qua cổng thị trấn mà vào cửa hàng bánh, một con quái khổng lồ bước đến trên tay ôm một lốc bánh mì. Đi cùng con quái là một con yêu tinh khoác lên bộ cánh của Legolas, hai mắt nó dán chặt vào màn hình iPhone.

Perdu chạm trán một nhóm Harry Potter đang rống lên cãi nhau với Đội Gác Đêm* bên ngoài mặt tiền sơn màu xanh lam của cửa hàng sách La Découverte. Hai phụ nữ mặc bộ đồ ma cà rồng cưỡi xe mô tô lao về phía họ, ném cho Max những cái nhìn thèm muốn và nhô ra từ trong nhà thờ là hai fan của Douglas Adams, trên người mặc áo choàng tắm, khăn tắm vắt qua vai.

“Đang có đại hội à!” Max thốt lên.

“Cái gì cơ?” Cuneo hỏi, mắt nhìn chằm chằm vào con quái.

“Đại hội truyện viễn tưởng. Đâu đâu trong làng cũng thấy những người ăn diện như là tác giả hay nhân vật yêu thích của họ. Tuyệt cú mèo.”

“Như là - Moby Dick, con cá voi á?” Cuneo hỏi.

Perdu với Cuneo trố mắt ra nhìn những sinh vật như bước ra từ Trung Địa hay thành Winterfell. Sách có sức mạnh như thế đấy.

Gặp ai Cuneo cũng hỏi người đó hóa trang theo cuốn sách nào và Max lại vắn tắt giải thích cho ông nghe, mặt sáng bừng lên vì phấn khích. Nhưng kể cả cậu cũng phải chịu chết trước một phụ nữ mặc áo khoác da đỏ, chân đi đôi hia trắng, bước về phía họ.

Perdu giải thích, “Xin thưa với hai vị, người phụ nữ ấy không hóa trang thành ai hết; đó là cô đồng nói chuyện được với Colette và George Sand. Làm thế nào để được như vậy thì cô ấy không nói. Cô ấy khẳng định rằng đã gặp họ trong những giấc mơ xuyên không.”

Gi gỉ gì gi bất cứ cái gì liên hệ xa xôi với văn chương chữ nghĩa cũng có chỗ ở Cuisery. Ở đây có một vị bác sĩ chuyên chữa cho những ca tâm thần phân liệt văn chương. Tìm đến ông là những người có bản ngã thứ hai là đầu thai của Dostoyevsky hay bà Thánh người Đức, Hildegard von Bingen. Một vài bệnh nhân của ông thì bị loạn óc trong cái mớ bút danh của mình.

Perdu thẳng tiến đến nhà Samy Le Trequesser, chủ tịch phường hội Cuisery và hiệp hội những người ủng hộ. Chỉ cần Le Trequesser nói một lời thôi là ông sẽ có thể hỏi các chủ hiệu sách về Sanary. Ngôi nhà của Le Trequesser tọa lạc ở bên trên một xưởng in cũ.

“Tay sếp sòng ấy sẽ cho ta một mật khẩu hay cái gì đấy à?” Max hỏi. Cậu gần như chôn chân ở các kệ trưng bày đặt bên ngoài mỗi cửa hàng.

“Có vẻ sẽ là một ‘cái gì đấy’.”

Cuneo thì cứ chốc chốc lại dừng chân để đọc thực đơn của các quán và ghi chép lại vào cuốn sổ tay công thức món ăn. Họ đang ở trong địa hạt vùng Bresse, mảnh đất tự coi mình là cái nôi của ẩm thực Pháp.

Đến xưởng in, họ đọc tên mình và rồi, sau khi đợi một lúc trong văn phòng chủ tịch, họ đã được một phen bất ngờ ra trò: Samy Le Trequesser không phải là đàn ông - đó là một nữ chủ tịch.