Chương 33 -
Hẳn không phải tình cờ mà mặt trời chọn đúng lúc đó để ló ra từ giữa hai đám mây và rọi một tia nắng xuống đôi mắt Samy, như một ngón tay chỉ thẳng xuống từ thiên đường. Nó rọi sáng đôi mắt cô - như hai ánh nến bừng cháy.
Gương mặt Samy trở nên rạng rỡ.
“Phải,” cô lặng lẽ thừa nhận, rồi nói to: “Phải.”
“Phải!” cô thốt lên, bật cười và bật khóc cùng lúc, hai cánh tay vung lên. “Và cuốn sách ấy được viết ra để tôi gặp được người đàn ông của mình, Jeanno ạ! Một người yêu tôi từ nơi nằm giữa ngực và rốn. Tôi muốn người đàn ông ấy tìm thấy tôi vì anh ta đã lên đường tìm tôi, đã mơ đến tôi, vì anh ta thích thú với tất cả những gì là tôi và không cần đến bất cứ cái gì không phải là tôi. Nhưng ông biết không, Jean Perdu?”
Cô không thể ngừng khóc và cười.
“Ông đã tìm thấy tôi… nhưng ông không phải là người đó.”
Cô quay lại.
“Cái anh chàng khoác tạp dề hoa với những cơ bắp rắn rỏi kia. Với bộ ria mép mà rồi đây sẽ làm cho tôi nhột: anh ấy mới đúng là người đó. Ông đã đưa anh ấy đến với tôi. Ông và Nắng phương Nam. Thuần túy là phép mầu.”
Niềm vui của cô lan sang ông. Cô nói đúng, chuyện đó nghe mới đáng mong ước làm sao: ông đã đọc Nắng phương Nam, ông đã dừng chân ở Cepoy, gặp Salvo và từ đó… úm ba la, họ đã có mặt ở đây.
Samy quệt nước mắt. “Tôi phải viết cuốn sách của mình. Ông phải đọc nó. Ông phải chịu đựng và đau khổ bao nhiêu lâu mới có thể lên thuyền dong buồm ra khơi. Hãy tin rằng chuyện đã diễn ra như vậy. Được chứ?”
“Dĩ nhiên rồi, Samy. Tôi tin là thế mà. Có những cuốn sách được viết ra để dành cho một người duy nhất: Nắng phương Nam là cuốn sách dành cho tôi.” Ông gom hết can đảm lại. “Tôi sống sót được đến giờ này là nhờ cuốn sách của cô,” ông thú nhận. “Tôi hiểu từng suy nghĩ của cô. Như thể cô biết rõ tôi trước cả khi tôi biết rõ chính mình.”
Sanary-Samy giơ hai tay lên miệng.
“Thật sự kỳ lạ, Jean ạ. Đó là những lời tuyệt diệu nhất tôi từng được nghe.”
Cô quàng hai tay quanh người ông.
Cô hôn ông tới tấp, lên trán, lên má, lên chỏm mũi. Sau mỗi nụ hôn, cô nói, “Tôi phải nói cho ông biết một điều: sẽ không bao giờ tôi đặt bút viết để gọi tình yêu nữa. Ông có biết tôi đã phải đợi bao lâu rồi không? Là hơn hai mươi năm đó, trời ạ! Và giờ thì xin hãy thứ lỗi cho tôi: tôi sẽ đi hôn người đàn ông của đời mình - một nụ hôn thực sự. Đó là phần cuối cùng của phép thử này. Nhưng nếu chuyện này không thành công thì tôi chắc cũng chẳng thấy vấn đề gì đâu.”
Cô ôm chặt Jean thêm một lần nữa.
“Chúa hỡi, tôi sợ quá! Thật kinh khủng! Mà cũng thật tuyệt diệu. Tôi được sống. Thế còn ông? Ông có cảm nhận được nó không, ngay lúc này ấy?”
Cô biến mất vào bụng con tàu.
Jean nghe tiếng cô gọi Cuneo, “Woohoo, Salvo…”
Jean Perdu ngỡ ngàng nhận ra mình có cảm thấy - và cảm giác ấy thật tuyệt vời.