NHẬT KÝ DU HÀNH CỦA MANON PARIS-
Anh đang chìm trong giấc ngủ.
Giờ đây nhìn anh, em không còn thấy xấu hổ đến mức chỉ muốn vùi mình dưới cát mặn vì một người đàn ông với em không bao giờ là đủ. Em đã không còn tự xỉ vả bản thân như đã làm trong suốt năm mùa hè xanh màu cobalt vừa qua. Nhưng cộng gộp tất cả lại hai ta cũng chẳng được mấy ngày ở cùng nhau: Jean Ravenfeather, em chỉ đếm được nửa năm trời hai ta cùng hít thở chung một bầu không khí - 169 ngày, vừa đủ để xâu một chuỗi ngọc trai đôi, một ngày một hạt.
Nhưng ngay cả những đêm dài những ngày dài ta xa nhau - xa xôi tựa như vệt mây trời - em vẫn nghĩ về anh và mong ngóng đến ngày được gặp anh, ta không thể không tính đến chúng. Thậm chí là nhân đôi, nhân ba, bởi niềm hân hoan và mặc cảm tội lỗi. Nếu tính theo cách ấy, cảm giác như thể đã mười lăm năm trôi qua, một khoảng thời gian đủ cho vài lần thử sống. Em đã mơ đến rất rất nhiều những viễn cảnh khác nhau.
Em thường tự hỏi, có phải em đã sai, đã chọn sai không? Liệu đó có phải là một cuộc sống “đứng đắn” nếu em chỉ sống với Luc, hay với một ai đó khác hẳn? Liệu có phải em lên được toàn bài đẹp nhưng lại chơi rất tệ?
Nhưng trong cuộc đời này làm gì có đúng và sai. Và em cũng chẳng có lý do gì để tự hỏi mình điều đó: rằng tại sao với em một người đàn ông không bao giờ là đủ.
Có rất nhiều câu trả lời cho câu hỏi đó.
Nào là niềm khao khát sống!
Và ham muốn, cái thứ ham muốn bỏng cháy khó chịu và khôn nguôi ấy.
Nào là để cho em được sống trước khi em già đi, nhăn nheo đi, sống trong một ngôi nhà chơ vơ vắng người ở cuối con đường.
Nào là Paris.
Nào là anh đã đâm sầm vào em, như một con tàu va vào hòn đảo. (Haha. Lại đến cái màn không-phải-lỗi-của-em-lỗi-do-số-phận ấy rồi.)
Nào là liệu Luc có yêu em đến mức chấp nhận chuyện này không?
Nào là em chỉ là đứa vô dụng, tệ hại, nên em có làm gì thì cũng chẳng quan trọng.
Và dĩ nhiên là em chỉ có thể ở với người này nếu như em ở với người kia. Cả hai bọn anh, Luc và Jean, một đằng là chồng, một đằng là tình nhân, một đằng miền Nam, một đằng miền Bắc, một đằng là tình yêu một đằng là tình dục, một đằng là bầu trời một đằng là mặt đất, một đằng là thể xác, một đằng là tâm hồn, một đằng là thôn quê, một đằng là thành phố. Hai người bọn anh là những gì em cần để em được trọn vẹn.
Hít vào rồi thở ra, và ở giữa: sống.
Vậy là không gian ba chiều có tồn tại.
Nhưng giờ đây tất cả những câu trả lời ấy đều là dư thừa. Giờ đây câu hỏi chính yếu lại là một câu hoàn toàn khác:
Khi nào?
Khi nào thì em kể cho anh biết những gì đang xảy ra với em?
Không bao giờ.
Không bao giờ, không bao giờ và không bao giờ. Hoặc là vào bất cứ lúc nào, khi em chạm vào vai anh, bờ vai lúc nào cùng nhô ra từ trong đống chăn anh quấn chặt quanh người. Nếu em chạm vào anh, anh sẽ tỉnh dậy ngay tức thì và hỏi, “Có chuyện gì à? Chuyện gì vậy, miêu nữ của anh?”
Em ước gì anh sẽ tỉnh dậy và cứu em.
Tỉnh dậy đi!
Nhưng sao anh lại phải cứu em chứ. Em đã nói dối anh quá khéo.
Khi nào em sẽ rời bỏ anh?
Sớm thôi.
Nhưng không phải là tối nay - em không thể làm được điều đó. Cảm giác như thể em sẽ phải cố gắng một nghìn lần mới có thể rời xa được anh, quay gót bước đi và không bao giờ nhìn lại, phải một nghìn lần cố gắng thì em mới làm được.
Em ra đi lần lần từng giai đoạn. Vừa tự đếm vừa bảo mình: 1000 nụ hôn nữa… 418 nụ hôn nữa… 10 nụ hôn nữa… 4 nụ hôn nữa… Em sẽ để dành ba nụ hôn cuối cùng. Như ba hạt hạnh nhân tẩm đường để lấy may.
Mọi thứ đang đếm ngược. Những lúc ta ngủ với nhau. Cười với nhau. Những điệu khiêu vũ cuối cùng đã ở trước mắt.
Mà ta quả có thể hét bằng trái tim mình, chỉ là làm thế sẽ rất đau đớn.
Và nhân nhắc đến đau đớn: nỗi đau khiến cho thế giới này thu lại. Giờ em chỉ thấy mỗi mình anh, em và Luc và cái đã lớn lên giữa ba chúng ta. Mỗi người chúng ta đều dự phần vào nó. Giờ em sẽ cố cứu lấy những gì em còn có thể cứu dược. Em không muốn nghĩ mãi về sự trừng phạt; bất hạnh bình đẳng với tất cả mọi người.
Đến khi nào thì em sẽ từ bỏ?
Mãi sau này, em hy vọng vậy.
Em vẫn muốn xem xem liệu nỗ lực cứu rỗi của mình có thành công hay không.
Bác sĩ đã kê thuốc giảm đau với thuốc tê cho em, họ nói nó chỉ tác động đến một mình bộ não, ngắt các tín hiệu truyền đi qua các hạch bạch huyết nối giữa nách, phổi và đầu em.
Có những ngày em không còn nằm mơ thấy hình ảnh gì nữa; vào những ngày khác em ngửi được các thứ mùi gợi nhắc em nhớ về quá khứ - cái quá khứ xa tít mù tắp thuở em vẫn đi bít tất cao đến tận đầu gối. Hoặc không thì các thứ mùi sẽ thay đổi hoàn toàn: phân có mùi như hoa, rượu có mùi như lốp cháy. Một nụ hôn mùi như cái chết.
Nhưng em muốn chắc chắn sẽ không có gì ảnh hưởng đến đứa trẻ, thế nên em không dùng thuốc. Có những lúc cơn đau dữ dội đến mức bao chữ nghĩa trong đầu em rụng sạch, em không thể với tới anh. Em đành nói dối anh. Em viết ra những câu định nói với anh và đọc to thành lời. Khi cơn đau đến, em không thể bắt được những con chữ trong đầu mình. Chúng chỉ là một mớ từ ngữ sền sệt vì quá lửa: một bát xúp những chữ cái.
Đôi lúc em thấy chạnh lòng với ý nghĩ, sao anh lại để cho mình bị lừa gạt như vậy; đôi lúc em thậm chí còn phát khùng lên vì anh đã bước vào đời em. Nhưng chưa bao giờ em ghét được anh.
Jean ạ, em không biết phải làm gì cả. Em không biết liệu em có nên đánh thức anh dậy và cầu xin anh giúp đỡ. Liệu em có nên xé vụn những trang này - hay là chép lại và gửi cho anh. Sau này. Hay là không bao giờ. Em đang viết nên em có thể suy nghĩ thông suốt hơn.
Dù làm gì thì em cũng đang mất đi khả năng nói về bất cứ thứ gì khác.
Giờ đây, hơn bao giờ hết, em dùng cơ thể mình để nói chuyện với anh. Cái khúc gỗ phương Nam ốm o, rã rời này, chỉ còn duy nhất một mầm xanh non nớt nhú lên, ít ra thì nó vẫn có thể cất lên những ham muốn cơ bản nhất.
Yêu em đi.
Ôm em đi.
Vuốt ve em đi.
Cuống cuồng nở hoa, cha em hay nói như vậy. Những gốc cây lớn nở hoa lần cuối trước khi chết lịm, trút hết chỗ nhựa cây của mình vào cái mầm xanh cuối cùng chưa bị dính khối u.
Cách đây không lâu anh có bảo rằng em mới đẹp làm sao.
Em đang bước vào giai đoạn cuống cuồng nở hoa của mình.
Một đêm nọ Vijaya gọi về từ New York. Khi ấy anh vẫn đang ở trên sà lan, bán những bản mới nhất của cuốn Nắng phương Nam. Anh chỉ muốn tất cả mọi người đều đọc cuốn sách bé nhỏ tuyệt đẹp và kỳ lạ ấy. Có lần anh đã nói cuốn sách ấy không nói dối. Không thêm thắt, tô vẽ. Chỉ tuyền sự thật.
Vijaya mới có sếp mới: hai nhà khoa học tế bào lập dị. Họ nghĩ rằng chính cơ thể chứ không phải bộ não mới quyết định tâm hồn và tính cách con người. Không phải bộ não mà là hàng tỉ các tế bào khác. Những gì xảy đến với chúng thì cũng xảy đến với tâm hồn.
Như nỗi đau chẳng hạn, Vijaya nói: nó đảo cực của tế bào. Nó bắt đầu chỉ sau có ba ngày: tế bào kích thích trở thành tế bào đau, tế bào thụ cảm trở thành tế bào sợ hãi, tế bào phối hợp trở thành kim gút. Cuối cùng dịu dàng chỉ còn gây ra đau đớn; từng làn gió, từng rung động thánh thót, từng cái bóng tiến lại gần ta, tất cả đều khơi lên sợ hãi. Cơn đau cứ thế ngấu nghiến từng chuyển động, từng thớ cơ rồi sinh ra hàng triệu các cơ quan thụ cảm nỗi đau. Mọi thứ trong ta đều bị biến đổi, bị thay thế, nhưng từ ngoài nhìn vào thì không thể thấy được.
Và đến cuối cùng ta không còn muốn ai chạm vào mình nữa, Vijaya bảo với em. Ta sẽ trở nên cô độc.
Nỗi đau là khối u của tâm hồn, bạn thân nhất của anh đã nói với em như vậy. Anh ấy nói ra điều đó như một nhà khoa học; anh không bận tâm tới cơn buồn nôn mà những lời ấy sẽ gây ra cho những người bình thường. Anh ấy báo trước tất cả những gì sẽ đến với em.
Nỗi đau khiến cho cơ thể ta tê liệt đi, kéo theo cả đầu óc nữa, Vijaya bạn anh hẳn biết rất rõ. Ta bắt đầu quên, ta không thể suy nghĩ rành mạch được nữa, chỉ có thể hoảng loạn. Và tất cả những suy nghĩ lành mạnh sẽ rơi xuống những cái rãnh mà nỗi đau đã khoét sâu trong não ta. Tất cả hy vọng. Và cuối cùng, cả ta cũng rơi xuống đó mà biến mất. Trọn vẹn con người ta bị nỗi đau và cơn hoảng loạn nuốt chửng.
Khi nào thì em sẽ chết?
Xét số liệu thuần túy thì chắc chắn là rồi em sẽ chết.
Em đang lên kế hoạch cho mười ba món tráng miệng truyền thống của Giáng sinh. Mẹ sẽ chuẩn bị phần bánh quy và bánh kem, cha em sẽ góp bốn món làm từ hoa quả, Luc sẽ lo phần quả hạch. Ba tấm khăn trải bàn, ba cây cắm nến, ba khoanh bánh mì lớn: một cho những người đang sống đang ngồi quanh bàn ăn, một cho những hạnh phúc sắp tới, và một để sẻ chia người nghèo và người chết. Em sợ rằng em sắp phải giành giật vụn bánh với những kẻ xấu số ấy.
Luc đã van nài em tiến hành điều trị.
Bỏ qua thực tế là cơ may thành công chỉ là một phần nghìn, đằng nào thì một phần trong em rồi cũng chết; đằng nào thì cũng phải đặt mua một tấm bia, phải đọc kinh cầu và ủi khăn tay.
Liệu em có cảm nhận được sức nặng của tấm bia không?
Cha em hiểu. Khi em nói với ông lý do em không muốn truyền hóa chất, ông chỉ bỏ ra kho thóc mà khóc. Em khá chắc là ông sẽ chặt một cánh tay của mình.
Mẹ em: chết đứng. Trông bà như một cái cây ô liu chết đứng; cằm bà méo xệch, cứng đờ, đôi mắt bà trông như hai mấu gỗ. Bà tự hỏi bà đã làm cái gì sai, tại sao bà không thể nào biến cái dự cảm chết chóc đầu tiên của mình thành một cơn ác mộng, hay thành tình mẫu tử, thứ khiến bà lo nghĩ còn hơn cả những mối lo.
“Mẹ đã biết cái chết đang rình rập ở Paris, cái thành phố chết tiệt ấy.” Nhưng bà không thể trách em. Thế là bà tự trách móc mình. Đổ hết mọi tội lỗi lên đầu mình giúp bà có thể tiếp tục bước đi và chuẩn bị căn phòng cuối cùng của em theo đúng những gì em mơ ước.
Anh đang nằm đó, tựa như một vũ công đang xoay tròn trên một đầu mũi chân. Một chân duỗi, một chân gập. Một tay giơ quá đầu, một tay tựa như ôm lấy mình.
Anh luôn nhìn em như thể em là độc nhất. Năm năm qua, chưa một lần anh nhìn em bằng ánh mắt giận dữ hay thờ ơ. Làm sao anh có thể làm thế?
Castor đang nhìn chằm chằm vào em. Với loài mèo, những sinh vật hai chân như ta hẳn là lạ lùng lắm.
Em thấy mình như bị nghiền nát bởi cái vĩnh hằng đang đợi em phía trước.
Đôi khi - nhưng nó đúng là một suy nghĩ tội lỗi - chỉ là đôi khi em ước có một người em yêu sẽ ra đi trước em. Để cho em thấy rằng mình cũng có thể làm dược.
Đôi khi em nghĩ anh sẽ phải ra đi trước thì em mới ra đi được, biết rằng anh sẽ ở đó đợi em.
Vĩnh biệt, Jean Perdu.
Em ghen tị với anh, với tất cả những năm tháng còn lại của anh.
Em sẽ bước vào căn phòng cuối cùng của mình, rồi từ đó bước ra khu vườn. Phải, mọi chuyện sẽ là như vậy. Em sẽ sải bước qua những ô cửa sổ Pháp cao thật cao và đầy gọi mời để tiến thẳng vào hoàng hôn. Và rồi… rồi em sẽ hóa thành ánh nắng, và em sẽ ở khắp muôn nơi.
Rồi em sẽ là nắng; em sẽ luôn luôn ở đó, hằng đêm hằng đêm.