Chương 39
Đến cuối tháng Tám, ông nhận ra cơ thể mình đã khỏe khoắn hơn trước. Cái thắt lưng chặt thêm vài nấc và chiếc áo sơ mi căng ra trên bả vai ông.
Trong khi thay đồ, ông nhìn vào mình trong gương và thấy ở đó một người đàn ông rất khác cái thời ông còn ở Paris. Rám nắng, thân hình gọn ghẽ, lưng thẳng, mái tóc đen điểm bạc đã dài hơn và được chải gọn ra sau. Bộ râu hải tặc; cái áo sơ mi linen bạc màu cài khuy hờ. Ông đã năm mươi.
Gần năm mươi mốt rồi.
Ông bước tới chỗ tấm gương. Đi nắng nhiều làm hằn thêm các nếp nhăn trên mặt; cả những nếp nhăn do cười nữa. Ông đoán có những vết tàn nhang kỳ thực là những đốm đồi mồi. Nhưng không quan trọng - ông đang sống. Thế là đủ.
Ánh mặt trời đã đem lại cho cơ thể ông một sắc nâu khỏe khoắn, rạng rỡ, khiến cho màu mắt xanh lục của ông thêm phần sáng. Bà MM, sếp ông, bảo rằng bộ râu ba ngày chưa cạo khiến ông giống một tên bất lương quý phái. Nhưng cái kính đọc sách lại làm phá hỏng ấn tượng ấy.
•••
Một tối thứ Bảy nọ, MM đã kéo ông ra một chỗ nói chuyện. Hôm ấy vắng khách. Một nhóm khách trọ kỳ nghỉ vừa kéo đến, họ vẫn còn đương ngây ngất với những món quà ngọt ngào của cuối hè nên chẳng còn tâm trí đâu cho hiệu sách. Độ một hai tuần nữa, trước khi ra về, họ sẽ ghé qua đây, mua những tấm postcard “nghĩa vụ”.
“Thế còn anh thì sao?” MM hỏi. “Gu sách của anh như thế nào? Đâu là cuốn sách cứu vớt linh hồn anh giữa cái thời buổi rối ren này?” Bà nói, cười khẽ: các bà bạn của bà rất mê “người sành ăn sách” và muốn biết thêm về ông.
Sống ở Sanary, ông chưa bao giờ bị mất ngủ. Cuốn sách yêu thích của ông hẳn sẽ có vị của khoai tây rắc hương thảo - bữa ăn đầu tiên của ông với Catherine.
Nhưng đâu là cuốn sách cứu vớt linh hồn mình? Ông gần như phá ra cười khi nhận ra câu trả lời.
“Sách có thể làm được nhiều thứ lắm, nhưng không phải là tất cả mọi thứ. Những cái quan trọng thì ta cần phải trải nghiệm chúng chứ không phải là đọc từ trong sách. Tôi cần phải… trải nghiệm cuốn sách của mình.
Bà MM toét miệng cười nhìn ông.
“Thật chán đời khi trái tim ông lại mù dở trước những phụ nữ như tôi.”
“Và cả những người khác nữa, Madame ạ.”
“Chà, thật là một lời an ủi,” bà nói. “Một lời an ủi nhỏ nhoi.”
•••
Vào các buổi chiều khi cái nóng lên đến mức nguy hại, Perdu sẽ nằm bất động trên giường, mặc nhõn một cái quần cộc, trên trán, trên ngực và dưới bàn chân đắp khăn ướt. Cửa hiên mở, rèm cửa uể oải lay động theo làn gió. Ông ngủ gà gật, mặc cho cơn gió nóng ùa vào vuốt ve cơ thể mình.
Cảm giác thật tuyệt khi lấy lại được cơ thể mình. Khi thấy tấm thân này lại sống dậy và nhạy cảm. Không tê liệt, èo uột, bị bỏ vương - một kẻ thù. Perdu đã quen với việc suy nghĩ bằng cơ thể, như thể ông có thể thả bộ trong tâm hồn mình và nhìn vào từng căn phòng một.
Phải, nỗi buồn khổ vẫn tiếp tục sống trong lồng ngực ông. Khi nó đến, nó bóp nghẹt phổi ông, làm ông ngưng thở và cả vũ trụ mờ đi chỉ còn lại một dải mảnh. Nhưng giờ đây ông không còn sợ nó nữa. Khi nó đến, ông mặc cho nó chảy bên trong mình.
Nỗi sợ cũng chiếm cứ cổ họng ông, nhưng nếu ông thở ra thật chậm, thật bình thản, nó sẽ thu lại. Cứ mỗi hơi thở, ông lại làm cho nỗi sợ co lại, ông có thể vo viên nó lại, ông mường tượng nếu mình ném nó cho Suỵt, con mèo sẽ vờn với quả bóng lo âu rồi đuổi nó ra khỏi nhà.
Niềm vui nhảy múa nơi rối dương của ông, và ông để cho nó nhảy múa. Ông nghĩ đến Samy với Cuneo, đến những lá thư cười ra nước mắt của Max, với một cái tên xuất hiện ngày một thường trực hơn: Vic. Cô gái lái xe kéo. Trong đầu mình ông hình dung ra cảnh Max chạy quanh Luberon rượt theo một cái xe kéo màu đỏ rượu vang và Perdu không thể nhịn cười.
Đầy ngỡ ngàng, tình yêu đã đậu lại trên lưỡi Jean. Nó có vị nơi hõm dưới cổ họng Catherine.
Jean không thể không mỉm cười. Ở nơi đây, trong cái nắng, cái nóng của phương Nam, một thứ khác đã trở lại. Sức sống. Cảm giác. Khát khao.
Có những ngày, ngồi nhìn ra biển hay đọc sách trên bức tường cạnh cảng, chỉ cần hơi ấm từ mặt trời thôi đã đủ dâng lên trong ông một nỗi bồn chồn khôn nguôi, khẩn thiết và khoan khoái. Cả ở dưới ấy, cơ thể ông cũng đang rũ bỏ nỗi buồn.
Đã hai thập kỷ rồi ông chưa ngủ với một người phụ nữ. Giờ thì ông khao khát điều đó.
Jean để cho những ý nghĩ của mình miên man xuôi về Catherine. Ông vẫn còn cảm thấy cô dưới hai bàn tay mình - cái cảm giác chạm vào tóc cô, da cô, cơ bắp cô, những cảm giác hết sức quen thuộc. Ông hình dung cảm giác được đặt tay lên đùi cô. Bầu ngực cô. Cái cách cô sẽ nhìn ông, thở dốc. Làn da họ và con người họ sẽ gặp nhau, áp chặt vào nhau, bụng áp bụng, niềm vui áp niềm vui. Ông hình dung từng chi tiết một.
“Mình đã trở lại,” ông thầm thì.
Ông tiếp tục với cuộc đời mình, ăn, bói, bán sách, tống quần áo vào quay trong cái máy giặt mới. Rồi, bất thình lình, một thứ nào đó trong ông quyết định tiến một bước.
Hoàn toàn bất ngờ. Khi các kỳ nghỉ kết thúc, vào ngày 28 tháng Tám.
Bấy giờ ông đang ăn trưa với salad, tự hỏi mình nên ghé qua nhà nguyện Notre-Dame-de-la-Pitié đốt một ngọn nến cho Manon hay ra bãi biển Portissol đi bơi như thường lệ. Nhưng bỗng chốc ông nhận ra cơn náo động trong ông đã chấm dứt. Cả cái cảm giác như thiêu đốt và tất cả những thứ đã làm trào lên nơi khóe mắt ông những giọt nước mắt của mất mát và khốn đốn. Tất cả đã chấm dứt.
Ông đứng dậy rồi bước ra hàng hiên trong nỗi bồn chồn. Có thể như vậy sao? Thật sự có thể sao? Hay chăng nỗi buồn đang lỡm ông và nó đã sẵn sàng xộc vào qua cửa chính một lần nữa?
Ông đã chạm đến đáy những nỗi thống khổ chua chát và buồn đau của tâm hồn mình. Ông đã đào, đào mãi, đào mãi. Và bỗng chốc - một tia sáng lóe ra.
Ông lao vào chỗ cái tủ, ông luôn cất giấy bút ở đó. Ông viết tháu:
Catherine,
Anh không biết liệu chuyện chúng ta có đi đến đâu, hay liệu ta có thể tránh làm nhau tổn thương. Có lẽ là không, bởi chúng ta là con người.
Nhưng giờ anh biết rõ một điều, rằng cái khoảnh khắc anh hằng mong đợi đã đến, rằng cuộc đời này sẽ dễ chịu hơn nếu anh được thiếp đi với em trong đời. Tỉnh dậy cùng với em. Và yêu em.
Anh muốn nấu cho em ăn khi cơn đói khát phủ bóng tâm hồn em. Bất kỳ là cơn đói khát nào: khát sống, khát yêu, khát ánh sáng, biển, sự xê dịch, đọc sách, và cả giấc ngủ nữa.
Anh muốn xoa kem lên tay em khi em đã chạm vào quá nhiều những viên đá lởm chởm. Trong giấc mơ của anh, em là người giải cứu những viên đá, có thể nhìn xuyên qua những lớp đá chồng chất để thấy ra dòng sông trái tim chảy bên dưới.
Anh muốn nhìn theo em khi em men theo con đường cát rồi quay người lại đợi anh.
Anh muốn tất cả những điều nhỏ bé và cả những điều lớn lao nữa. Anh muốn chúng mình tranh luận, để rồi được nửa chừng thì phá lên cười; anh muốn rót ca cao nóng vào cái cốc yêu thích của em những hôm trời trở gió; và sau khi tiệc tùng với những người bạn tuyệt vời anh muốn giữ cửa cho em hạnh phúc trèo lên xe.
Anh muốn đêm đến mình sẽ ôm em còn em thì áp bờ mông nhỏ nhắn vào bụng anh.
Anh muốn làm cả nghìn điều bé nhỏ và lớn lao với em, với hai ta - em, anh, cùng với nhau, em như là một phần của tôi và tôi như là một phần của em.
Catherine, xin em. Hãy tới đây! Nhanh nhé!
Hãy tới với anh!
Được yêu trong đời thực vẫn tốt hơn là tiếng tăm mà chẳng có gì.
Jean
Tái bút: Thật sự đấy!