Chương 40
Ngày 4 tháng Chín, Jean ra khỏi nhà sớm để sau khi kết thúc cuốc đi bộ thường lệ trên đường Đồi và quanh cảng cá, ông có thể ra hiệu sách đúng giờ.
Mùa thu đang tới, đem theo những vị khách muốn xây lâu đài bằng sách thay vì bằng cát. Đây đã luôn là quãng thời gian yêu thích của ông trong năm: những ấn phẩm mới hứa hẹn những tình bạn mới, những thấu suốt mới, những cuộc phiêu lưu mới.
Ánh nắng chói lòa những ngày giữa hè đã dịu lại khi mùa thu đến - nó đằm đi nhiều. Mùa thu như một tấm màn che chắn Sanary khỏi vùng đất nội địa khô cằn.
Ông dùng bữa sáng lúc thì ở quán Lyon, lúc lại ở Nautique hay Marine quay ra bến cảng. Những nét tương đồng với cái thị trấn Brecht từng thể hiện những ca khúc giễu nhại quân phát xít, đã phôi phai đi nhiều. Nhưng ông vẫn thấp thoáng thấy được dấu vết của cuộc sống lưu vong. Trong cuộc sống đơn độc của ông với Suỵt, những quán cà phê này là ốc đảo giải khuây cho ông; như một gia đình thứ hai, như một gợi nhắc đến Paris. Chúng là phòng xưng tội và phòng tin tức, nơi ta biết được tất cả những nội tình đang diễn ra ở Sanary: dân chài lưới vẫn sống tốt, bất chấp tảo nở hoa; còn dân chơi bi sắt thì đang sửa soạn cho giải đấu mùa thu. Hội chơi bi sắt ngoài bờ ke Wilson đã đề nghị ông trám vào vị trí “bo”; thật vinh hạnh khi được mời tham gia giải đấu. Ngồi ở các quán cà phê, ông được dự phần vào cuộc sống của thị trấn mà không ai bận tâm nếu ông im lặng hay chỉ ngồi lắng nghe.
Đôi khi ông sẽ ngồi ở một góc quán, nói chuyện điện thoại với cha mình, Joaquin, như ông đang làm sáng hôm đó. Khi nghe nhắc đến giải đấu ở La Ciotat, Joaquin đã một mực muốn đi lau đống bi sắt của mình và lên đường.
“Thôi mà, con xin bố đấy,” Perdu nài nỉ.
“Thôi à? Thì thôi vậy. Thế cô nàng tên gì?”
“Sao lúc nào cũng phải là một phụ nữ vậy?”
“Vẫn là đứa lúc trước à?”
Perdu bật cười. Cả hai Perdu đều bật cười.
“Ngày bố còn bé, bố có thích máy kéo không?” Jean hỏi câu kế tiếp.
“Ôi trời, Jeanno, ta mê máy kéo ấy chứ! Sao con lại hỏi thế?”
“Max có người yêu rồi. Một cô gái lái máy kéo.”
“Một cô gái đi xe máy kéo à? Tuyệt đấy. Khi nào thì ta lại được gặp Max nhỉ? Con quý thằng bé ấy lắm, nhỉ?”
“Hượm đã, ta nào mới được? Cái cô bạn gái mới không thích nấu ăn của bố à?”
“Quỷ sứ! Là mẹ con đấy. Bernier và ta. Thì sao nào? Phản đối gì thì nói ngay, không thì thôi luôn nhé. Ta được phép gặp gỡ vợ cũ chứ, nhỉ? Chậc, thực ra thì, từ cái hôm mười bốn tháng Bảy đến giờ… bọn ta không chỉ gặp gỡ. Dĩ nhiên bà ấy không nhìn nhận giống ta. Bà ấy nói bọn ta chỉ là đang cảm nắng nhau và ta đừng đặt quá nhiều hy vọng làm gì.” Cái tiếng cười khản đặc vì thuốc lá của Joaquin Perdu tan thành một tràng lúng búng vui vẻ.
“Thì sao nào?” ông nói. “Lirabelle là bạn thân nhất của ta. Ta thích mùi của bà ấy, bà ấy chẳng bao giờ cố gắng thay đổi ta. Và bà ấy nấu ăn cũng ngon nữa - khi ở đấy ta thấy đời mình hạnh phúc hơn rất nhiều. Con biết đấy, Jeanno, càng già người ta càng muốn được sống với cái người có thể cùng họ cười đùa chuyện trò.”
Cha ông chắc hẳn sẽ duyệt luôn không một phút ngần ngừ ba cái điều mà Cuneo kết luận là sẽ làm cho con người ta thật sự “hạnh phúc”.
Một: ăn ngon. Không ăn đồ ăn nhanh, vì nó chỉ khiến cho ta bất hạnh, lười biếng và béo ú.
Hai: ngủ cho trọn giấc (nhờ tập thể dục, uống bớt rượu đi và suy nghĩ tích cực).
Ba: dành thời gian cho những người thân thiết với ta và cố hiểu ta theo cách riêng của họ.
Bốn: làm tình nhiều hơn - nhưng điều này là Samy thêm vào và Perdu thấy chẳng có lý do gì để kể cho cha mình về nó.
Ông thường nói chuyện với mẹ trên đường từ quán cà phê ra hiệu sách. Ông luôn giơ điện thoại về phía gió để cho bà nghe thấy tiếng sóng và tiếng chim mòng biển. Buổi sáng tháng Chín ấy biển lặng, Jean hỏi mẹ, “Con nghe bố kể dạo này bố hay ăn ở chỗ mẹ.”
“Ừ, phải. Lão đó có biết nấu ăn đâu, mẹ biết phải làm sao đây?”
“Nhưng là bữa tối rồi bữa sáng luôn? Qua đêm nữa? Không phải ở nhà bố cũng có giường sao?”
“Con nói cứ như bọn ta làm chuyện gì đồi bại lắm không bằng.”
“Con chưa bao giờ nói với mẹ là con yêu mẹ, mẹ ạ.”
“Ôi, con trai ta…”
Perdu nghe thấy bà mở một cái hộp rồi lại đóng lại. Ông biết đấy là âm thanh gì, và cả cái hộp nữa. Là khăn giấy Kleenex. Bà Bernier vẫn trang nhã như mọi khi kể cả những lúc hết sức xúc động.
“Mẹ cũng yêu con, Jean ạ. Ta cảm giác hình như ta chưa bao giờ nói cho con biết điều đó mà chỉ nghĩ trong đầu thôi. Có phải thế không?”
Đúng là thế, nhưng ông nói, “Mẹ không nói thì con vẫn biết mà. Mẹ không cần cứ vài năm lại nói câu ấy một lần đâu.”
Bà bật cười và bảo ông đúng là đồ quỷ sứ.
Tuyệt. Gần năm mươi mốt tuổi đầu rồi mà vẫn là một đứa trẻ.
Lirabelle càm ràm về ông chồng cũ thêm vài câu nữa, nhưng giọng bà đượm vẻ trìu mến. Bà ca cẩm về những đầu sách mùa thu nhưng đấy chỉ là thói quen cũ.
Mọi thứ vẫn hệt như trước đây - nhưng lại cũng khác vô cùng.
Khi Jean băng qua bờ ke tiến về phía hiệu sách, MM đã đang đẩy cái kệ thiệp ra bên ngoài.
“Hôm nay trời chắc sẽ đẹp lắm!” bà sếp bảo ông. Ông chìa cho bà Monfrère một bịch bánh sừng bò.
“Phải, tôi cũng nghĩ vậy.”
Trước lúc hoàng hôn một lát ông lui về chỗ ngồi hằng yêu thích trong góc của hiệu sách. Từ đó ông có thể nhìn thấy cánh cửa, thấy bầu trời phản chiếu trên cửa kính, và thấy một mảnh biển.
Và rồi, trong lúc đang miên man suy nghĩ, ông trông thấy cô. Ông nhìn hình ảnh phản chiếu của cô. Trông cô tựa như đang bước thẳng ra từ giữa mây và nước. Niềm vui vô bờ bến trào lên trong huyết quản ông.
Jean Perdu đứng dậy. Trái tim ông đập dồn. Lúc này đây ông đã sẵn sàng hơn bao giờ hết.
Lúc này đây! Ông nghĩ. Lúc này đây hai thời gian đã đồng quy. Cuối cùng thì giờ đây ông cũng đã thoát ra khỏi thời kỳ tê liệt, thời kỳ giậm chân tại chỗ, thời kỳ đau đớn. Lúc này đây.
Catherine mặc một chiếc váy màu xám xanh tôn lên đôi mắt cô. Bước chân cô nhún nhảy, lưng rướn thẳng và sải chân đã mạnh mẽ hơn trước…
Trước cái gì?
Cả nàng cũng đã vượt qua được cái kết để đến khởi đầu.
Cô dừng lại trong chốc lát ở quầy, như để xác định phương hướng.
MM hỏi, “Cô đang tìm một thứ gì đó phải không?”
“Phải. Tôi đã đi tìm nó suốt bao lâu nay, nhưng giờ tôi đã tìm ra nó. Cái thứ ấy ở ngay kia,” Catherine nói, ánh mắt rạng rỡ băng qua bên kia phòng dán chặt vào Jean. Cô bước thẳng về phía ông và, tim đập thình thịch trong lồng ngực, ông tiến đến với cô.
“Cuối cùng anh cũng đã bảo em đến với anh, anh không biết em đã chờ đợi giây phút ấy lâu đến nhường nào đâu.”
“Thật ư?”
“Phải. Em như chết khát,” Catherine nói.
Jean Perdu biết chính xác điều cô muốn nói.
Tối hôm ấy họ hôn nhau lần đầu tiên - sau khi dùng bữa tối và cùng nhau đi bộ một quãng dài bên bờ biển, sau những cuộc nói chuyện say sưa và vô lo trong khu vườn dâm bụt ngoài hiên, mà vừa nói họ vừa nhấp chút rượu, rất nhiều nước lọc và trên hết thảy, họ hạnh phúc khi được ở bên nhau.
“Bầu không khí ấm áp này quả là dễ chịu,” Catherine nói.
Đúng là vậy: mặt trời xứ Sanary đã hút hết băng giá trong ông và hong khô nước mắt ông.
“Và nó cho ta lòng dũng cảm,” ông thì thầm. “Lòng dũng cảm để tin tưởng.”
Trong làn gió đêm, trong cảm giác bối rối và mê ly bởi niềm tin khổng lồ họ đặt vào cuộc đời, họ hôn nhau.
Jean cảm tưởng như ấy là nụ hôn đầu tiên của mình.
Đôi môi Catherine thật là mềm, nó quện với đôi môi ông và khớp hoàn hảo. Thật tuyệt làm sao khi cuối cùng cũng có thể ăn, uống, cảm nhận và vuốt ve nàng… và thật phấn khích làm sao.
Ông vòng tay ôm lấy người đàn bà này, hôn và cắn nhẹ vào môi cô; môi ông men theo khóe miệng cô, bằng những nụ hôn ông lần ngược lên má, lên hai thái dương mong manh thơm ngát của cô. Ông kéo Catherine vào người mình; sự dịu dàng và nỗi khuây khỏa đong đầy trong ông. Chừng nào còn có người đàn bà này ở bên, ông sẽ không phải ngủ những đêm nhọc nhằn nữa - không bao giờ. Sự cô đơn sẽ không bao giờ đeo bám theo ông nữa. Ông đã được cứu sống. Họ đứng đó và ôm lấy nhau.
“Này,” cuối cùng cô chịu cất lời.
“Sao?”
“Em đã tra lại rồi, lần cuối cùng em ngủ với chồng cũ là năm 2003. Năm đó em ba mươi tám. Nó là một tai nạn, em nghĩ vậy.”
“Tuyệt. Thế thì em nhiều kinh nghiệm hơn anh rồi đấy.”
Họ bật cười.
Lạ lùng làm sao, Perdu nghĩ, rằng một tiếng cười lại có thể lau sạch đi từng ấy những khốn khổ và nhọc nhằn. Một tiếng cười duy nhất. Và năm tháng cuốn vào nhau và… trôi đi.
“Nhưng có điều này thì anh biết rõ,” ông nói. “Làm tình trên bãi biển không tuyệt như người ta bảo đâu.”
“Ừ, cát sẽ luồn vào những chỗ ta không muốn.”
“Nhưng kinh nhất là muỗi.”
“Chà, xem ra anh không có nhiều kinh nghiệm ở ngoài bãi biển kia nhỉ?”
“Em thấy đấy, Catherine. Anh có biết gì đâu.”
“Thế thì để em chỉ cho anh nhé,” cô thầm thì. Cô kéo Jean vào căn buồng ngủ còn lại trong nhà, nét mặt toát lên vẻ trẻ trung và táo tợn.
Ông trông thấy một cái bóng có bốn chân lỉnh đi qua ánh trăng. Suỵt ngồi xuống hàng hiên và lịch sự quay tấm lưng tam thể về phía họ.
Mong là nàng không chê cơ thể mình. Mong là mình vẫn chưa đánh mất sinh lực đàn ông ngày xưa. Mong là mình chạm vào nàng theo cách nàng thích, mong là…
“Đừng nghĩ nữa, Jean Perdu!” Catherine dịu dàng ra lệnh.
“Em biết à?”
“Anh dễ đoán chết đi được, anh yêu ạ,” cô thì thầm. “Người tình của em. Em đã muốn có anh biết bao… và anh…”
Họ cứ thế thì thầm với nhau, nhưng đều là những lời không đầu không cuối.
Thật chậm, ông cởi chiếc váy của Catherine. Bên dưới nó là cơ thể cô, chẳng mặc gì ngoài cái quần lót trắng vải trơn.
Cô cởi khuy áo của ông, vùi mặt vào cổ họng và ngực ông, hít hà mùi ông. Hơi thở cô làm cho ông nhột, và không, ông không cần phải lo đánh mất sinh lực xưa, vì nó đã ở đấy ngay khi ông thấy, lập lờ trong bóng tối, hình tam giác trắng bằng vải cotton ấy và cảm nhận cơ thể cô chuyển động trong tay mình.
Họ tận hưởng cả tháng Chín ấy ở Sanary-sur-Mer. Cuối cùng thì Jean cũng đã uống xong phần nắng phương Nam của mình. Ông đã lạc lối rồi lại tìm lại chính mình. Quãng thời gian đau đớn đã chấm dứt.
Giờ thì ông đã có thể tới Bonnieux và hoàn thành nốt chặng đường này.