← Quay lại trang sách

Chương 42

Max xúc cho mình thêm một phần trứng bác nấu với nấm truýp thơm lừng mà bà Brigitte Bonne đã làm cho bữa sáng. Đúng theo tục lệ vùng Provence, bà đã bỏ chín quả trứng nguyên vỏ tươi nguyên vào một cái hũ Mason với nấm truýp vụ đầu đông để cho trứng ngấm mùi nấm. Ba ngày sau bà mới cẩn thận lấy chúng ra để làm trứng bác, điểm thêm vài lát nấm truýp xắt mỏng dính. Nó có một cái vị thật quyến rũ, hoang dại, lại cũng rất chân chất và đậm đà.

Với một tội đồ, bữa ăn cuối cùng này quả là hoành tráng, Jean chợt nghĩ. Hôm nay, ông e rằng, sẽ là ngày khó nhọc nhất, lê thê nhất trong cuộc đời mình.

Ông ăn như thể đang cầu nguyện. Ông không nói gì; ông tận hưởng từng thứ với một sự chuyên chú câm lặng để có một điểm tựa trong những giờ sắp tới.

Bên cạnh món trứng bác còn có hai món dưa Cavaillon chín mọng, một vàng một cam; cà phê hương vị đậm đà với sữa pha đường nóng hổi đựng trong cốc hoa; mứt hoa oải hương với mận tự làm, bánh mì mới nướng và bánh sừng bò dậy vị bơ mà Max phóng chiếc xe máy lọc xọc đi lấy từ tận Bonnieux mỗi sáng.

Jean nhìn lên từ đĩa ăn. Bên trên kia là ngôi nhà thờ cổ xây theo kiến trúc Roman của Bonnieux. Dọc theo nó là bức tường bao quanh nghĩa địa, nóng rực dưới ánh nắng mặt trời. Những cây thánh giá bằng đá dựng thẳng lên trời. Ông nhớ lại lời hứa mình đã phá vỡ.

Em muốn anh chết trước em.

Cơ thể cô đã quấn lấy ông trong khi cô hổn hển, “Hứa đi! Hứa với em đi!”

Ông đã hứa.

Giờ thì ông biết chắc một điều: từ lúc ấy Manon đã biết ông sẽ không thể thực hiện được lời hứa.

Em không muốn anh phải một mình ra mộ em.

Giờ thì, sau tất cả, ông vẫn sẽ phải đi con đường đó một mình mà thôi.

Sau bữa sáng, ba người họ bắt đầu cuộc hành hương, băng qua những rặng cây bách và vườn cây ăn trái, những ruộng rau và cánh đồng nho.

Mười lăm phút sau, trang trại rượu nho Basset - một trang viên ba tầng dài thượt sơn màu vàng nhạt, hai bên là hàng cây cao vút tán rộng với nào cây hạt dẻ, cây dẻ gai đỏ và cây sồi - hiện ra long lanh qua những luống nho.

Perdu bứt rứt nhìn ngôi nhà lộng lẫy ấy. Gió đang vờn hàng cây bụi cỏ.

Có cái gì đó cuộn lên trong ông. Không phải sự đố kỵ hay ghen tức, cũng không phải cơn phẫn nộ tối qua. Mà đúng hơn là…

Thực tế thường rất khác so với những gì ta đã sợ.

Ấm áp. Phải, ông cảm nhận được một sự ấm áp riêng - với ngôi nhà và với những người đã đặt cho thứ rượu đó cái tên Manon, bỏ tâm huyết ra để khôi phục lại niềm hạnh phúc của chính mình.

Max đủ thông minh để biết là mình phải giữ im lặng sáng hôm ấy.

Jean với lấy bàn tay Catherine.

“Cảm ơn em,” ông bảo. Cô hiểu điều ông muốn nói.

Bên phải trang viên là một nhà để xe mới xây - dành riêng cho xe moóc, máy kéo to lẫn nhỏ, và cho máy kéo chuyên dụng cho vườn nho, cái xe với bốn bánh xe cao và hẹp bản.

Đôi chân trong bộ đồ lao động áo liền quần ló ra bên dưới một trong mấy cái máy kéo, tiếng dụng cụ va vào nhau xủng xoẻng và những tiếng chửi thề lạ tai tuôn ra không ngớt từ bên dưới xe.

“Chào cô Victoria!” Max gọi, giọng vừa toát lên sự tươi vui vừa như nản lòng.

“Ồ, anh Khăn Giấy đấy à,” một giọng nữ trẻ trung nói vọng ra.

Một giây sau cô gái lăn ra từ dưới gầm xe. Bàn tay lóng ngóng của cô quẹt lên gương mặt biểu cảm, nhưng chỉ tổ làm dầu mỡ nhoe nhoét ra hết cả.

Jean phải gồng mình lên, nhưng vẫn không khá hơn được là bao.

Một Manon hai mươi tuổi đang đứng trước ông. Không trang điểm, tóc dài hơn, cơ thể mang vẻ lưỡng tính hơn.

Và dĩ nhiên cô không thực sự giống hệt Manon; khi Perdu nhìn kỹ cô gái tự tin, cuốn hút, vóc dáng rắn rỏi này, hình ảnh ấy như nhòe đi. Hết chín lần ông không thấy cô, nhưng lần thứ mười thì ông thấy Manon đang đứng đó, nhìn ra từ khuôn mặt trẻ trung xa lạ.

Sự chú ý của Victoria đổ dồn vào Max, cô nhìn cậu từ đầu đến chân, săm soi đôi giày làm việc, cái quần tả tơi và cái áo sơ mi đã bạc màu. Trong cái nhìn của cô có một sự công nhận. Cô gật đầu ra chiều khen ngợi.

“Cô gọi Max là ‘anh Khăn Giấy’ à?” Catherine hỏi, cố giấu vẻ thích thú.

“Phải,” Vic đáp. “Đó đúng là cái kiểu con người anh ta trước đây. Dùng khăn giấy ư, rồi đi tàu điện thay vì đi bộ ư, chỉ mới thấy bọn chó nhốt trong lồng xách chuyên dụng ư, rồi vân vân và mây mây.”

“Hai vị đừng chấp cô gái trẻ này làm gì. Ở tít cái xứ khỉ ho cò gáy này, phải đến khi chuẩn bị kết hôn bọn họ mới học thế nào là công dung ngôn hạnh,” Max trìu mến chế nhạo cô.

“Phải, cái ngày mà ai cũng biết là một sự kiện quan trọng trong đời mỗi phụ nữ Paris,” cô đập lại.

“Nhiều hơn một thì tốt,” Max nói, cười toét.

Vic ném cho cậu một nụ cười cánh hẩu.

Cuộc hành trình kết thúc khi ta bắt đầu yêu, Jean nghĩ khi hai con người trẻ tuổi say mê ngắm nghía nhau.

“Mọi người muốn gặp bố tôi à?” Vic nói, thình lình cắt đứt phút say đắm giữa cô và Max.

Max gật đầu, đôi mắt thẫn thờ đi, Jean gật đầu bứt rứt, nhưng Catherine mỉm cười đáp, “Phải, đúng vậy.”

“Tôi sẽ dẫn mọi người ra nhà chính.”

Dáng đi của cô cũng khác với Manon, Perdu nhận ra khi bọn họ theo chân cô đi dưới hàng cây tiêu huyền cao tít tắp vang tiếng dế kêu.

Cô gái trẻ quay lại nhìn họ.

“Tiện đây, tôi chính là rượu vang đỏ của nhà này: Victoria. Rượu vang trắng là mẹ tôi, Manon. Cánh đồng nho này trước đây là của mẹ tôi.”

Jean lần tay tìm tay Catherine. Tay cô siết nhẹ tay ông.

Đôi mắt Max vẫn dính chặt lấy Victoria suốt lúc cô nhảy hai bậc thang một đằng trước họ, nhưng rồi cậu khựng lại, níu tay Jean.

“Có điều này tôi chưa nói tối hôm qua: đây là cô gái tôi sẽ cưới làm vợ,” Max nói với một sự chân thành điềm tĩnh. “Kể cả khi sau này ta có phát hiện ra đây chính là con gái ông.”

Ôi Chúa ơi. Con gái mình ư?

Victoria ra hiệu cho họ vào nhà và chỉ tay về phía phòng thử rượu. Cô đã nghe thấy rồi ư? Nụ cười cô thoáng vẻ châm chọc: Cưới tôi ư? Một gã khăn giấy như anh à? Thế anh phải đổi chiến thuật đi thôi.

Victoria nói to, “Băng qua đây rồi rẽ trái là hầm chứa cũ; đó là nơi chúng tôi ủ Victoria. Manon thì được ủ trong hầm bên dưới vườn mơ. Tôi sẽ đi gọi bố. Bố tôi sẽ dẫn mọi người đi quanh đây. Mọi người đợi trong phòng thử rượu này nhé. Mà tôi sẽ thông báo với bố rằng có ai đến thăm đây…?” Vic kết thúc câu nói bằng một nụ cười tươi rói. Cô ném cho Max một nụ cười, một nụ cười mà dường như tỏa ra từ trọn vẹn cơ thể cô.

“Jean Perdu. Đến từ Paris. Làm nghề bán sách,” Jean Perdu nói.

“Jean Perdu, người bán sách đến từ Paris,” Victoria vui vẻ nhắc lại rồi biến mất.

Catherine, Jean với Max nghe tiếng Victoria bước lên mấy bậc thang kẽo kẹt, đi dọc theo một hành lang dài rồi nói chuyện với ai đó. Nói chuyện một lúc lâu, đặt câu hỏi, trả lời, đặt câu hỏi rồi lại trả lời. Rồi tiếng chân bước trở xuống vang lên, vẫn nhẹ nhõm và thảnh thơi như trước.

“Bố tôi sẽ xuống ngay,” Victoria nói, ló đầu nhìn vào phòng, mỉm cười, trong mấy giây như hóa thành Manon, rồi lại biến mất lần nữa.

Jean nghe tiếng Luc bước lên rồi lại bước xuống cầu thang, mở một cánh cửa tủ hoặc một ngăn kéo.

Jean đứng đó, trong khi cơn gió Tây Bắc mỗi lúc một mạnh, đập ầm ầm vào cửa chớp ngôi nhà, vun vút qua tán lá những cây hạt dẻ sừng sững và xới tung đống cát sỏi trong vườn nho.

Jean đứng đó cho đến khi Max lỉnh ra ngoài đi kiếm Victoria; cho đến khi Catherine xoa nhẹ vai ông thì thầm, “Em sẽ đợi ở quán, và dù có chuyện gì xảy ra chăng nữa thì em vẫn yêu anh,” và đi về phía khu nhà Mila trong trang trại.

Jean đợi, ông nghe tiếng chân Luc tiến lại, băng qua những miếng ván sàn cọt kẹt, những bậc thang kẽo kẹt và cái sàn lát gạch của xưởng sản xuất rượu vang. Chỉ đến khi đó Perdu mới xoay ra cánh cửa. Chỉ tích tắc nữa thôi ông sẽ đối diện với chồng Manon. Ông đã yêu vợ của ông ta.

Jean chưa hề nghĩ, dù chỉ là một giây, xem ông sẽ nói gì với Luc.