Chương 43
Luc cao tầm như ông. Tóc màu hạnh nhân, đã xám đi do nắng; tóc ngắn, nhưng cần được tỉa gọn. Đôi mắt thông minh màu nâu nhạt viền quanh là vô số những nếp nhăn li ti. Một cái cây cao dong dỏng mặc quần jean với áo sơ mi xanh bạc màu, một cơ thể gọn gàng vì phải làm việc với đất đá cát sỏi cây trái.
Perdu ngay lập tức nhận ra điều gì đã hấp dẫn Manon.
Luc Basset sở hữu một vẻ đáng tin cậy lộ rõ, cộng với sự nhạy cảm và vẻ nam tính. Một sự nam tính không thể được đong đếm bằng tiền bạc, thành công hay sự khôn ngoan, mà bằng sức mạnh, sự dẻo dai và khả năng chăm sóc cho một gia đình, một ngôi nhà và một mảnh đất. Những người đàn ông như vậy gắn chặt với mảnh đất tổ tông; bán nó đi, cho thuê nó hay thậm chí là nhượng lại cho con rể mới một phần nhỏ cũng chẳng khác nào bị mất đi một phần cơ thể.
“Kháng thời tiết” Lirabelle hẳn sẽ bình luận như thế về Luc. “Con sẽ thành một người khác nếu ngày còn bé con được sưởi ấm bên đống lửa thay vì máy sưởi, nếu con leo trèo cây thay vì đạp xe trên vỉa hè đầu đội mũ bảo hiểm, nếu con chơi ở ngoài đường thay vì ngồi dán mắt vào ti vi.” Cũng vì vậy mà khi đến chơi nhà họ hàng ở Brittany, bà sẽ bảo Jean đi ra giữa trời mưa, và bà sẽ bắc ấm đun nước trên lửa để đun nước tắm cho ông. Từ đấy đến giờ ông chưa khi nào được tắm “đã” như vậy.
Nhưng tại sao nhìn Luc lại khiến Jean nhớ đến cái ấm nước sôi lục bục ấy? Đó là bởi chồng Manon giống hệt như vậy, mãnh liệt, sống động và đáng tin. Đôi vai rắn rỏi của Luc, đôi cánh tay chai sạn vì việc nặng; toàn bộ tư thế của người đàn ông ấy như muốn nói, “Tôi sẽ không khuất phục.” Luc nhìn ông bằng đôi mắt đen, đọc khuôn mặt ông, nhìn cơ thể với ngón tay ông. Hai người họ không bắt tay nhau.
“Vâng?” Luc cất giọng từ nơi ngưỡng cửa. Một chất giọng trầm, chừng mực.
“Tôi là Jean Perdu. Tôi là người đã sống cùng với vợ anh, Manon, khi cô ấy ở Paris. Cho đến… hai mươi mốt năm trước. Trong vòng năm năm.”
“Tôi biết,” Luc đáp, giọng điềm tĩnh. “Cô ấy đã kể tôi nghe khi biết mình sắp chết.”
Hai người đàn ông nhìn nhau, và trong một giây phút điên rồ Perdu nghĩ họ sẽ ôm nhau. Chỉ có họ mới hiểu được nỗi đau của nhau.
“Tôi đến để xin được tha thứ.”
Một nụ cười nở lướt qua trên gương mặt người làm rượu.
“Xin ai chứ?”
“Manon. Chỉ Manon mà thôi. Là chồng cô ấy… anh đâu thể tha thứ cho việc tôi yêu vợ anh. Hay cho việc làm người thứ ba.”
Đôi mắt Luc nheo lại. Anh ta chăm chú nhìn Perdu.
Ông ta có tự hỏi liệu Manon đã từng thích chạm vào đôi bàn tay này? Ông ta có tự hỏi liệu Jean có thể yêu vợ ông ta nhiều như ông ta?
“Tại sao đến lúc này anh mới tới?” Luc chậm rãi hỏi.
“Ngày ấy tôi đã không mở thư ra đọc.”
“Chúa ơi,” Luc sững sờ nói. “Tại sao lại không chứ?”
Phần khó khăn nhất đây rồi.
“Tôi đã nghĩ nó sẽ chỉ là những lời phụ nữ vẫn viết khi họ chán người tình của mình,” Perdu nói. “Cự tuyệt là cách duy nhất để tôi bảo vệ lòng tự trọng của mình.”
Nói những lời này thật không dễ, thật không dễ một chút nào.
Giờ thì trút hết những căm hận của anh lên tôi đi.
Luc không phản ứng lại ngay. Ông ta đi qua đi lại trong căn phòng thử rượu. Cuối cùng thì ông ta cũng lên tiếng khi ở đằng sau Jean.
“Hẳn là kinh khủng lắm - khi anh đọc lá thư và nhận ra suốt bấy lâu mình đã nhầm, rằng lá thư không chứa những lời kia. ‘Chúng ta làm bạn nhé’ và những thứ vớ vẩn kiểu như vậy. Đó là cái anh đã chờ đợi phải không? ‘Không phải lỗi tại anh, là tại em… em hy vọng anh sẽ tìm được người xứng đáng với anh…’ nhưng lá thư này lại hoàn toàn khác.”
Ông đã không tính đến sự thấu cảm này. Ông đã bắt đầu hiểu tại sao Manon lại cưới ông ta. Chứ không phải ông.
“Cảm giác như địa ngục vậy,” ông thừa nhận. Ông muốn nói thêm nữa. Nhưng những lời đó bóp nghẹn ông. Cái ý nghĩ rằng Manon đã nhìn chằm chằm vào một cánh cửa sẽ không bao giờ mở ra. Ông không quay lại nhìn Luc. Đôi mắt ông cay xè những giọt nước mắt tủi hổ.
Đó là lúc mà ông cảm nhận được bàn tay Luc đặt lên vai ông.
Luc quay người Jean lại, để họ đối diện nhau. Ông ta nhìn vào mắt ông, để Jean thấy nỗi đau của chính ông ta.
Đứng cách nhau chưa đến một mét, đôi mắt họ nói với nhau điều không thể nói. Jean trông thấy nỗi buồn, sự dịu dàng, giận dữ cũng như sự thấu hiểu. Ông thấy Luc đang tự hỏi giờ họ nên làm gì, nhưng ông cũng thấy ra cả sự sẵn sàng của ông ta, sẵn sàng chịu đựng bất cứ cái gì sẽ xảy đến.
Ước gì mình biết Luc sớm hơn.
Như thế họ đã có thể cùng đau khổ với nhau. Sau cơn tức giận và ghen tuông.
“Giờ tôi phải hỏi anh câu này,” Jean nói. “Tôi đã cứ nghĩ mãi về chuyện này kể từ lúc trông thấy con bé. Có phải… Victoria là…?”
“Đó là con gái của bọn tôi. Manon đã mang bầu ba tháng khi quay lại Paris; Manon thụ thai vào mùa xuân. Lúc ấy Manon đã biết cô ấy mắc bệnh, nhưng không nói với ai. Cô ấy quyết định từ chối phác đồ điều trị ung thư để bảo vệ cho đứa bé khi các bác sĩ khẳng định đứa bé vẫn có cơ hội sống sót.”
Giờ đây giọng Luc cũng bắt đầu run run.
“Manon đã tự mình lựa chọn cái chết. Cô ấy chỉ bảo với tôi khi mọi chuyện đã là quá muộn… quá muộn để bỏ đứa bé và cứu cô ấy. Cô ấy giữ kín bệnh ung thư của mình cho đến khi gửi lá thư cho anh, Jean ạ. Manon nói cô ấy đã quá xấu hổ, rằng đó là hình phạt cho cô ấy vì đã yêu những hai người trong một đời. Chúa ơi! Như thể tình yêu là tội ác vậy… Tại sao cô ấy phải nghiệt ngã với mình như thế chứ? Tại sao chứ?”
Hai người đàn ông đứng đó, và dù không ai khóc, họ nhìn người còn lại chật vật lấy hơi, nuốt khan, nghiến răng và cố không bỏ đi.
“Anh có muốn biết phần còn lại không?” Lát sau Luc hỏi.
Jean gật đầu. “Xin anh kể tôi nghe,” ông nói. “Xin anh… tôi muốn biết mọi thứ. Và Luc ạ… tôi xin lỗi. Tôi không định cướp tình yêu của người khác. Tôi xin lỗi, tôi đã không thể cưỡng lại và…”
“Quên đi!” Luc nói, dữ dội, nóng nảy. “Tôi đâu ghét bỏ gì anh. Dĩ nhiên tôi cảm thấy mình như người thừa mỗi khi cô ấy lên Paris. Và khi cô ấy về với tôi, tôi lại được sống lại, được làm người yêu của cô ấy, làm đối thủ của anh, và rồi bỗng chốc anh lại trở thành người bị lường gạt. Nhưng cuộc đời này là vậy đấy… và, có thể nhiều người lấy làm lạ, nhưng chuyện đó không phải là không thể tha thứ.”
Luc dộng nắm đấm vào bàn tay còn lại. Khuôn mặt ông ta đỏ ửng lên với một vẻ hoang mang dữ dội đến mức Jean sợ rằng ông ta sắp lao mình vào bức tường đến nơi.
“Tôi rất buồn vì Manon đã tự khắc nghiệt với mình đến thế. Tình yêu của tôi nhẽ ra đã đủ cho cô ấy và cho anh, tôi thề với anh như vậy, cũng như tình yêu của cô ấy sẽ là đủ cho anh và cho tôi. Cô ấy có cướp đi của tôi thứ gì đâu. Sao cô ấy lại không chịu tha thứ cho mình? Sẽ chẳng dễ dàng gì sống trong một mối quan hệ giữa anh và tôi và cô ấy và bất cứ người nào khác nữa. Nhưng đời có bao giờ dễ dàng đâu - và có cả nghìn cách để sống. Cô ấy đâu cần phải sợ - chúng ta rồi sẽ tìm ra cách. Núi nào mà chẳng có đường lên.”
Luc thực sự tin như vậy sao? Liệu có ai có thể có những cảm xúc mãnh liệt dường ấy và chan chứa tình yêu dành cho người khác đến vậy?
“Đi thôi!” Luc bảo ông.
Ông ta dẫn Perdu đi dọc theo hành lang, rẽ phải, rẽ trái, lại một hành lang nữa, và rồi…
Một cánh cửa màu nâu nhạt. Chồng Manon trấn tĩnh lại trước khi nhét chìa vào ổ khóa rồi xoay chìa và vặn tay nắm bằng đồng bằng bàn tay to lớn, đáng tin cậy của mình.
“Đây là căn phòng nơi Manon đã qua đời,” ông ta nói, giọng dường gay gắt.
Căn phòng không rộng lắm, nhưng chan hòa ánh sáng. Nhìn như thể vẫn có người đang sống ở đó. Một tủ gỗ cao, một tủ ngăn kéo, một cái ghế bên trên vẫn vắt một chiếc áo sơ mi của Manon. Một ghế bành mà chặn trước là cái bàn nhỏ xinh, trên bàn là cuốn sách đang mở. Căn phòng này vẫn có sự sống; không như căn phòng ông đã để lại ở Paris - cái chốn buồn bã, mỏi mệt và lạnh lẽo ông đã khóa trái tình yêu và những ký ức của họ.
Cảm giác như thể người sống trong căn phòng này mới chạy ra ngoài một giây thôi. Có một cánh cửa thênh thang dẫn ra hàng hiên đá và khu vườn trồng nào hạt dẻ ngựa, hoa giấy, hạnh nhân, hoa hồng và cây mơ. Một con mèo trắng đang len lỏi đi giữa những cây ấy.
Jean nhìn cái giường. Phủ bên trên là tấm chăn sáng màu Manon đã khâu trước đám cưới tại căn hộ của ông ở Paris; cùng với lá cờ thêu con chim sách.
Luc dõi theo ánh nhìn của Jean.
“Cô ấy qua đời trên cái giường ấy. Đêm vọng Giáng sinh năm 1992. Cô ấy có hỏi liệu cô ấy có thể sống qua được đêm đó không. Tôi đã bảo là có.”
Ông ta quay về phía Perdu. Đôi mắt Luc giờ đã tối đen lại, khuôn mặt đầy đau đớn; con người này hoàn toàn không kiềm chế được nữa. Giọng ông ta vỡ ra, nghẹn lại và đau đớn, “Tôi đã bảo là có. Đó là lần duy nhất tôi nói dối vợ mình.”
Trước khi ông biết mình đang làm gì, Perdu đã với tay tới kéo Luc ôm vào lòng. Người đàn ông kia không cưỡng lại. Buông miệng thở dài, “Ôi, Chúa ơi!” ông ta ôm lại Jean.
“Dù tình yêu của hai người có thế nào thì nó cũng không bị sứt mẻ gì bởi tình yêu giữa bọn tôi. Cô ấy chưa bao giờ muốn sống mà không có anh, chưa bao giờ.”
“Tôi chưa một lần nói dối Manon,” Luc lẩm bẩm, như thể ông ta chưa nghe thấy lời Jean nói. “Chưa một lần. Chưa một lần.”
Jean Perdu ôm Luc khi khắp người ông ta run rẩy dữ dội. Luc không khóc, cũng không nói. Ông ta chỉ cứ thế run lên bần bật trong tay Jean.
Đầy hổ thẹn, ông tìm trong ký ức cái đêm Giáng sinh năm 1992. Ông đã say rượu, loạng choạng đi trên đường phố Paris, chửi thề với sông Seine, và trong khi ông mải làm những trò vớ vẩn đó thì Manon phải chiến đấu đến cùng. Và cô đã thua cuộc.
Mình đã không cảm thấy gì khi cô ấy qua đời. Không đau đớn. Không động đất. Không tia chớp lóe lên. Không gì cả.
Luc trấn tĩnh lại trong tay Jean.
“Nhật ký của Manon. Cô ấy bảo tôi đưa nó cho anh nếu anh đến đây,” anh ta nói, giọng rất cao. “Đó là mong ước của cô ấy. Dù đã ở dưới mồ, cô ấy vẫn tiếp tục hy vọng.”
Ngập ngừng, họ rời nhau ra. Luc ngồi xuống đi văng. Ông ta với tay đến cái bàn đầu giường mở ngăn kéo ra.
Jean nhận ra cuốn sổ ngay lập tức. Lần đầu tiên họ gặp nhau, trên chuyến tàu tới Paris, Manon đang hí hoáy viết vào sổ. Trong lúc nước mắt giàn giụa vì phải lìa xa mảnh đất phương Nam yêu dấu vô cùng. Và cô ấy cũng thường mở sổ ra viết những đêm mất ngủ, sau khi họ làm tình với nhau.
Luc đứng dậy trao cuốn sổ cho Jean. Ông nhận lấy, nhưng những ngón tay to bè của người làm rượu vẫn chưa buông khỏi cuốn sổ.
“Và tôi cần anh nhận lấy một thứ này từ tôi,” ông ta điềm tĩnh nói.
Jean đã đoán trước điều đó - và ông biết mình không được phép thoái lui. Thế nên ông chỉ nhắm mắt lại.
Nắm đấm của Luc dộng vào giữa môi và cằm ông. Không quá mạnh, chỉ đủ để làm ông váng vất, mắt ông mờ đi và khiến ông ngã nhào vào bức tường.
Giọng xin lỗi của Luc vọng đến. “Xin anh đừng nghĩ cú đấm đó là vì anh đã ngủ với cô ấy. Từ khi cưới cô ấy tôi đã biết rằng một người đàn ông không bao giờ là đủ với Manon.” Luc chìa tay ra với Jean. “Mà đó là vì anh đã không đến vào lúc anh đáng nhẽ phải đến.”
Trong thoáng chốc, mọi thứ hòa lại làm một.
Căn phòng cấm không sự sống trên đường Montagnard.
Căn phòng sáng sủa, ấm áp nơi Manon chết.
Bàn tay Luc trong tay ông.
Và bỗng chốc ký ức ấy hiện ra.
Jean đã cảm thấy gì đó khi Manon chết.
Những ngày trước Giáng sinh, khi ông thường uống say bí tỉ và khi đang chập chờn giấc ngủ, trong cái trạng thái rối loạn ấy ông đã nghe thấy tiếng cô. Những từ rời rạc ông không hiểu nổi: “cửa sổ mát,” “bút sáp màu,” “ánh nắng phương Nam” và “con quạ”.
Ông đứng đó trong phòng Manon, nhật ký của cô trên tay, và chợt có dự cảm rằng ông sẽ tìm thấy những từ này khi đọc nó. Bỗng chốc ông cảm thấy một niềm thanh thản nội tâm ghê gớm, và cảm giác đau đớn đúng lúc từ cú đấm rất đáng kia.
“Anh có ăn được không?” Luc ngượng ngùng hỏi, chỉ vào cằm Perdu. “Hôm nay Mila nấu món gà chanh đấy.”
Jean gật đầu.
Ông không còn cần hỏi tại sao Luc lại đặt tên cho một loại rượu là Manon. Ông hiểu.