← Quay lại trang sách

Chương 3

Đồ đạc của tôi không nhiều, ngoài quần áo ra thì chỉ có một bộ máy tính. Vốn định một mình dọn từ từ cũng được, đại khái chia làm hai lần là xong. Nhưng bạn tôi kiên quyết đòi lái xe giúp tôi dọn nhà, có thể vì cậu ta nghe nói bạn cùng nhà với tôi là nữ.

Trước khi đi khỏi nhà cậu bạn, tôi còn thắp cho ông nội cậu ta hai nén hương, cảm ơn ông đã chăm sóc tôi.

Tôi ôm CPU máy tính, đang định cùng cậu bạn bước vào thang máy thì thấy cửa thang máy lại dán một tờ giấy: “Thang máy gặp sự cố, xin bạn hãy thứ tha. Sao không đi thang bộ, thân thể thêm tráng kiện.”

Hôm qua lúc thang máy gặp trục trặc, trên tờ giấy chỉ viết mười sáu chữ, không ngờ hôm nay đã biến thành ngũ ngôn tuyệt cú. Tôi khóc không ra nước mắt, đành ôm cục CPU nặng trịch lết từng bước lên trên.

Cuối cùng cũng trèo tới tầng 7, tôi buông CPU xuống, thở hồng hộc, lau đám mồ hôi mẹ mồ hôi con đang tuôn ra đầy mặt, sau đó mở cửa, rồi lại ôm CPU lên, bước vào cùng cậu bạn.

Nhìn thấy bọn tôi, Tiểu Bì sủa nhặng lên mấy tiếng, sau đó bổ nhào về phía thằng cu kia.

Tôi bủn rủn hết cả người, lập tức buông CPU trên tay, ngồi thụp xuống ôm lấy nó, vỗ về: “Tiểu Bì ngoan, đây là bạn của anh.”

“Bạn của bạn chưa chắc đã là bạn.” Diệp Mai Quế ngồi trên sofa, thản nhiên nói.

“Bạn của anh trai thì cũng coi là bạn được chứ?” Tiểu Bì vẫn gầm gừ trong lòng tôi.

“Vậy thì chưa chắc. Bạn của Lý Kiến Thành có thể muốn lấy mạng Lý Thế Dân(1).”

Cô ấy vẫn ngồi trên chiếc ghế chính giữa trong ba chiếc sofa, vừa xem ti vi vừa trả lời gọn lỏn.

“Thì ra con chó này tên là Tiểu Bì à. Tiểu Bì xinh quá, đáng yêu quá…”

Cậu bạn tôi quỳ xuống, thử đưa tay xoa đầu Tiểu Bì. Nhưng Tiểu Bì lại đáp lại bằng tiếng sủa chói tai.

“Lời ngon tiếng ngọt chẳng có tác dụng gì với Tiểu Bì đâu.” Diệp Mai Quế quay sang nhìn bọn tôi.

“Vậy thế nào mới có tác dụng?” Cậu bạn hỏi.

“Thôi miên.”

“Thôi miên?”

“Ừ. Anh phải tự thôi miên mình trước, để anh tin mình là một con chó cái.”

“Chuyện này…” Cậu bạn quay sang nhìn tôi, rành rành là không thể nào tin nổi.

“Còn đơn giản hơn là thôi miên Tiểu Bì để nó tin rằng nó là con gái.” Giọng Diệp Mai Quế vẫn thản nhiên như cũ.

Chúng tôi đành phải để đồ đạc ở lối vào nhà 7C, rồi xuống lầu bê chuyến thứ hai. Đồ còn lại không nhiều, một mình tôi dọn là đủ.

Sau khi cùng nhau xuống dưới, bạn tôi dựa vào xe thở hổn hển rồi ngẩng đầu nhìn tòa nhà nơi tôi ở.

“Cậu ở nhà 7C à?” Cậu ta hỏi.

“Ừ.”

“7C nghe không hay, phát âm giống từ ‘chết đi’ trong tiếng Đài.”

“Đừng nói linh tinh.”

“Hơn nữa ngày đầu tiên cậu dọn đến đã gặp ngay thang máy hỏng, đây là điềm đại hung.”

Cậu ta cúi đầu trầm ngâm suy nghĩ: “Để mình về hỏi ông nội xem thế nào.”

“Hỏi bằng cách nào?”

“Bảo ông báo mộng cho mình.”

“Thế à? Ông sẽ báo mộng thật chứ?

“Đúng vậy. Tối qua ông vừa báo mộng cho mình, bảo mình giúp cậu dọn đồ.”

“Thật không đấy? Chứ không phải vì cậu biết bạn cùng nhà với mình là nữ à?”

“Thôi xin cậu, mình là người như thế chắc?”

“Phải quá đi chứ.”

“Thôi được rồi, mình còn có chút chuyện, đi trước đây.” Cậu ta lên xe, hạ cửa xuống: “Đúng rồi, ông nội mình bảo, ông với cậu có duyên, ông sẽ luôn chăm sóc cho cậu.”

Nói xong, cậu ta nổ máy.

“Câu này là ông nói khi còn sống hay sau khi đã mất?” Tôi lo sốt vó.

“Sau khi mất.” Cậu ta kéo cửa lên, lái xe đi mất.

“Đừng mà…” Tôi chạy theo mấy bước, nhưng chiếc xe đã nhanh chóng mất hút khỏi tầm mắt tôi.

Mang theo con tim vẫn còn đang trong cơn hốt hoảng, tôi lê từng bước lên lầu. Mở cửa bước vào nhà 7C, Diệp Mai Quế vẫn đang xem ti vi trong phòng khách, còn chiếc CPU vừa rồi tôi đã bỏ lại trên hành lang trong lúc vội vàng, đã lủng một lỗ. Tiểu Bì đang dùng cả răng lẫn chân moi từ trong lỗ thủng ra một tấm IC(2).

“Trời đất!” Tôi cuống cuồng giằng co với Tiểu Bì để cứu tấm IC đó khỏi miệng nó.

“Có chuyện gì thế?” Đang xem ti vi trong phòng khách, Diệp Mai Quế quay ra nhìn bọn tôi rồi nói: “Tiểu Bì! Không được!”

Cô ấy đứng phắt dậy, chạy ra hành lang, dễ dàng lấy được tấm IC từ miệng Tiểu Bì.

“Tiểu Bì, cái này không ăn được đâu. Nào, để chị xem miệng em có bị thương không nào?”

“Ê! Sao anh lại vứt cái này ở đây?” Diệp Mai Quế nhìn tôi đầy trách móc.

“Vừa rồi tôi chỉ…”

“Anh nhìn đi, cái này nhọn thế, Tiểu Bì sẽ bị thương mất.” Cô ấy chỉ vào tấm IC trong tay.

“Nhưng mà…”

“Sau này đừng bất cẩn như thế nữa.”

Cô ấy lại kiểm tra kỹ lưỡng khoang miệng Tiểu Bì một lần nữa, sau đó thở phào: “May mà Tiểu Bì không bị thương.”

“Nhưng máy tính hỏng rồi đó.”

“Ủa? Cái này quan trọng lắm à? Trông anh đâu có giống người hẹp hòi nhỉ?”

Cô ấy trả tôi tấm IC, rồi lại quay về sofa ngồi, tiếp tục xem ti vi.

Tôi có phần bất lực, đành bê CPU lên, ngậm tấm IC trong miệng, đi về phòng mình.

Đầu tiên tôi quét dọn phòng ốc, lúc dọn tủ quần áo, tôi tìm thấy mấy thứ đồ dùng của con gái.

“Đây là của cô à?” Tôi cầm mấy thứ đó ra phòng khách hỏi Diệp Mai Quế.

“Không phải.” Cô ấy liếc nhìn “Là của bạn tôi. Hồi trước cô ấy ở căn phòng đó.”

“Sao cô ấy lại chuyển đi?”

“Bởi vì không thích chó, không chịu được Tiểu Bì.”

“Ồ.”

Phản ứng của cô ấy đơn giản mà thẳng thắn, nhưng tôi không dám hỏi thêm. Tuy tôi cho rằng, nếu đã là bạn thì hình như không cần thiết phải dọn đi chỉ vì một con chó.

“Mới đầu khi tôi đưa Tiểu Bì về, bạn tôi đã rất không vui.”

Không ngờ Diệp Mai Quế lại nói tiếp: “Sau đó Tiểu Bì cứ thích gặm đồ của cậu ấy bừa bãi, mà lại toàn chọn thứ đắt tiền nữa.”

“Chọn thứ đắt tiền?”

“Ừ. Giày dép quần áo rẻ tiền nó chê không thèm gặm. Nó chỉ gặm giày với quần áo hàng hiệu thôi.”

“Oa, Tiểu Bì lợi hại thật, đây là khả năng trời phú đấy. Sau này có thể nhờ nó xác minh xem có phải là hàng hiệu thật không, thế thì khỏi lo mua phải hàng giả rồi.” Tôi tấm tắc.

“Tiểu Bì nhất định mang trong mình dòng máu danh khuyển.”

“Ha ha…” Diệp Mai Quế chợt cười khanh khách: “Phản ứng của anh giống hệt tôi, tôi cũng nói với bạn tôi như thế.”

“Sau đó thì sao?”

“Không có sau đó. Tóm lại, chúng tôi cãi nhau vài lần, cậu ấy tức quá bèn dọn đi.”

Giọng nói của cô ấy lại trở về vẻ thản nhiên. Rồi cô ấy vẫy tay với Tiểu Bì, Tiểu Bì ngoan ngoãn chạy tới bên, ngồi xuống.

“Anh có cảm thấy tôi quá đáng không?”

Sau một hồi cùng im lặng, Diệp Mai Quế hỏi tôi.

“Quá đáng? Như thế nào cơ?”

“Cậu ấy là bạn đại học của tôi, chúng tôi quen nhau bao năm nay, lại vì một con chó mà trở mặt với nhau.”

“Có lẽ là do vấn đề giao tiếp thôi.”

“Ý anh là, tôi rất khó gần?”

Mắt cô ấy lóe lên, như một thanh kiếm vừa tuốt khỏi vỏ.

“Không phải thế.” Tôi cuống quýt xua tay, “Tôi chỉ cảm thấy, có thể khi hai cô nói chuyện với nhau đã có chút hiểu lầm mà thôi.”

“Làm gì có hiểu lầm? Tôi đã nói rồi, tôi sẽ giám sát nó nghiêm ngặt, không cho nó cắn linh tinh nữa.”

Cô ấy xoa đầu Tiểu Bì, nhìn vào mắt nó: “Tiểu Bì chỉ nghịch ngợm thôi chứ không xấu, tại sao cứ nhất định phải đuổi nó đi?”

Có lẽ là vì tôi đã từng nuôi chó, nên tôi có thể hiểu được tâm trạng của Diệp Mai Quế. Rất nhiều người nuôi chó, là bởi vì cô đơn. Nhưng sau khi nuôi chó rồi, có lúc lại càng cảm thấy cô đơn.

Cũng có thể nói, nếu vì cô đơn mà nuôi chó, vậy thì bạn sẽ quen việc giao tiếp với chó. Dần dần, bạn sẽ không còn thói quen giao tiếp với con người nữa. Tôi bỗng rất muốn an ủi cô ấy, bởi vì tôi luôn luôn cảm thấy, cô ấy là một người cô đơn.

Nhưng tôi cũng cho rằng, cô ấy chắc chắn không thích cảm giác được an ủi. Bởi vì nếu một người dễ dàng được an ủi, thì người đó sẽ không dễ dàng thấy cô đơn.

Vì thế tôi không nói gì thêm, bước tới chiếc sofa bên trái phía trước cô ấy, ngồi xuống, chậm rãi đưa mắt nhìn màn hình ti vi.

“Phải rồi, tôi vẫn luôn có một thắc mắc.” Sau một hồi cùng im lặng, Diệp Mai Quế lại cất tiếng hỏi.

“Thắc mắc gì?” Tôi quay sang nhìn cô ấy.

“Trước anh, có rất nhiều người cũng muốn tới thuê phòng. Nếu là nữ, Tiểu Bì không ghét, nhưng họ lại không thích Tiểu Bì. Nếu là nam, thì tình cảnh sẽ giống như bạn anh.”

“Ờ. Thế thì sao?”

“Cho nên Tiểu Bì rõ ràng rất ghét con trai.”

“Thế thắc mắc của cô là?”

Diệp Mai Quế ngắm tôi thật kỹ, nhìn từ đầu tới chân, rồi hỏi: “Anh là đàn ông? Hay là phụ nữ?”

Tôi sững người, dở khóc dở cười: “Tôi đương nhiên là đàn ông rồi.”

“Anh không phải là dạng… Anh biết đó, cái kiểu sinh ra vốn là phụ nữ, nhưng trong thời kỳ dậy lại phát hiện ngoại trừ việc mình thiếu mất một số bộ phận, thì lẽ ra phải là con trai. Vì thế bắt đầu ăn mặc như con trai, học cách làm con trai…”

“Không phải, tôi vẫn luôn là con trai.”

“Hoặc bố mẹ anh rất hy vọng có được một đứa con trai, cho nên tuy anh là con gái, nhưng họ lại nuôi nấng anh như một đứa con trai, dẫn tới việc anh vẫn luôn cảm thấy mình là con trai…”

“Tôi là con trai, sinh ra đã là con trai rồi.” Tôi nhấn mạnh thêm một lần nữa.

“Hoặc là anh đã từng phẫu thuật chuyển giới, biến mình từ nữ thành nam.”

“Ê, rốt cuộc cô có nghe tôi nói không đó? Tôi – là – đàn – ông!”

“Không sao, có lẽ anh có nỗi khổ tâm khó nói.”

“Chẳng có khổ tâm gì hết, tôi là đàn ông!” Giọng tôi càng lúc càng to.

“Có phải vì tôi đã nhìn thấu bí mật của anh, nên anh thẹn quá hóa giận?”

“Chị hai à, tha cho tôi đi. Tôi thật sự là đàn ông mà.”

“Thấy không, anh lại quên phải gọi tôi là Diệp Mai Quế rồi, chắc chột dạ chứ gì?”

“Tôi không chột dạ, tôi chính là đàn ông. Có cần tôi chứng minh không?”

“Chứng minh như thế nào?”

“Cô xem này…” Tôi chỉ vào họng mình “Tôi có yết hầu.”

“Cái đó vẫn có khả năng là do phẫu thuật.”

“Ê! Chẳng lẽ muốn tôi cởi quần hay sao?”

“Vậy thì không cần.” Diệp Mai Quế lại ngắm nghía tôi một hồi rồi nói: “Anh thật sự là đàn ông? Không lừa tôi chứ?”

“Tôi không lừa cô, tôi là đàn ông.”

“Được. Tôi hỏi anh một câu là biết ngay anh có lừa tôi hay không?”

“Cô hỏi đi.”

“Tội gì phải thế? Thừa nhận mình là phụ nữ thì có sao đâu…”

“Đừng phí lời nữa, hỏi mau.”

“Nói thật nhé, nếu anh là phụ nữ thì lại càng tốt, như thế chúng ta có thể trở thành chị em tốt của nhau.”

“Rốt cuộc cô có định hỏi hay không?”

Cô ấy nghiêng đầu ngẫm nghĩ: “Được. Tôi hỏi anh, tôi có đẹp không?”

Tôi bị câu hỏi từ trên trời rơi xuống này làm cho hoảng hồn, bất giác đứng phắt dậy. Tôi nhìn Diệp Mai Quế đang ngồi trên sofa, vẻ mặt cô ấy rất bình thản, không giống như đang nói đùa. Cô ấy mặc bộ đồ ở nhà bình thường, quần áo rộng rãi thoải mái, màu đỏ đậm. Cô ấy không đeo kính, tóc khá dài, có lẽ đã từng uốn qua, bởi vì đuôi tóc vẫn còn loăn xoăn gợn sóng.

Tôi đã từng nói, ánh mắt cô ấy giống một miệng giếng sâu khô cằn, nhìn vào trong đó, sẽ khiến người ta hoa mắt.

Nhưng nếu không nhìn vào trong giếng, mà chỉ nhìn từ phía ngoài, vậy thì rõ ràng chiếc giếng này đẹp, không còn nghi ngờ gì nữa.

Ngoài ra, lông mày cô ấy tựa như được một nhà thư pháp nhấc chiếc bút lông đẫm mực, nét bút cất từ mi tâm, khi nhấc bút thoáng ngừng đôi chút, sau đó viết liền một mạch, bút pháp mạnh mẽ rắn rỏi, nét mực khi đậm khi thanh, lúc thu bút cũng hết sức mượt mà.

Chỉ đáng tiếc, khoảng cách giữa hai đầu lông mày hơi hẹp, cho thấy tính cách có phần sầu muộn, dễ tự chuốc phiền não vào người.

“Cô… coi như là đẹp.” Tôi thoáng lưỡng lự rồi trả lời.

“Câu hỏi đơn giản như vậy mà anh lại trả lời ngắc ngứ như thế, còn dám nói anh không biết lừa gạt?”

“Được, cô rất đẹp, như thế đã được chưa?”

“Không được, câu này không tính. Tôi hỏi câu khác.”

“Hỏi nữa cũng được, nhưng không được hỏi mấy câu kỳ cục.”

“Tôi chỉ biết hỏi những câu đơn giản thôi.” Nói xong, cô ấy đứng dậy, lấy tay phải vén tóc.

“Tôi có gợi cảm không?”

“Ê!”

“Anh chỉ cần trả lời câu hỏi thôi.”

“Quần áo cô mặc rộng thùng thình, tôi rất khó phán đoán.”

“Ý anh là muốn tôi cởi quần áo ra?”

“Không phải. Cởi quần áo ra không gọi là gợi cảm, mà là khéo tay hay làm.”

“Nghĩa là sao?”

“Gọi tắt là dam dang(3) (dâm đãng)”

“Anh cứ thích lừa người khác, còn không chịu nói thật đi.”

“Được, tôi nói thật. Cô rất gợi cảm, mà sự gợi cảm này không liên quan gì đến việc cô mặc quần áo như thế nào.”

“Thật không?”

“Thật. Cô rất gợi cảm.”

“Thế chỗ gợi cảm nhất của tôi là chỗ nào?”

“Dừng lại được chưa nhỉ?”

“Nói đi, chỗ nào nào?”

“Khó chọn lắm.”

“Tại sao?”

“Cũng giống như trên trời cùng lúc có hàng trăm vì sao tỏa sáng, cô có thể chỉ nhìn một cái là nhận ra ngôi sao nào rực rỡ nhất không?”

“Ý anh là những chỗ gợi cảm của tôi quá nhiều, cho nên anh không thể chỉ ra chỗ nào là gợi cảm nhất?”

“Chuẩn.”

“Được, tôi tin anh. Anh là đàn ông.” Cô ấy ngồi xuống.

“Cảm ơn cô.” Tôi cũng ngồi xuống, thở phào như trút được gánh nặng.

“Tại sao cô lại hỏi tôi là mình có xinh đẹp hay gợi…” Tôi ngập ngừng.

“Hay gợi cảm không, từ đó biết được tôi có nói dối hay không, anh muốn hỏi như vậy?” Diệp Mai Quế giúp tôi nói nốt câu hỏi.

“Đúng thế. Tại sao?”

“Bởi vì dạng câu hỏi này tuy đơn giản, nhưng lại rất khó trả lời thật lòng.”

“Khó lắm à?”

“Đương nhiên. Nếu anh không nói thật, thì sẽ nói mấy câu kiểu như ‘Cô là người con gái đẹp nhất mà tôi từng gặp’ và ‘Cô thật sự rất gợi cảm, gợi cảm tới mức tôi không biết phải làm gì, không chốn dung thân, không cách nào thoát ra được’.”

Cô ấy gục gặc đầu, điệu bộ rất quả quyết.

“Ồ, vậy hả?”

“Đương nhiên rồi. Nhưng anh chỉ trả lời: ‘Cô rất đẹp’ và ‘Cô rất gợi cảm’, cho thấy anh nói thật lòng, hơn nữa con người anh cũng rất ngây thơ thật thà.”

“Ngây thơ là cô thì có, chưa biết chừng tôi chỉ nói xã giao thôi.” Tôi khẽ lẩm bẩm.

“Anh nói gì?”

“Không có gì.” Tôi vội cười cầu tài “Tôi chỉ cảm thấy cô rất lợi hại, đến việc tôi ngây thơ và thật thà cũng bị cô phát hiện, đúng là không đơn giản.”

Sau đó chúng tôi lại im lặng, Tiểu Bì cũng nhảy lên chiếc sofa bên tay phải Diệp Mai Quế, lặng lẽ nằm đó, như thể cuộc nói chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, tôi và Diệp Mai Quế cùng chuyển tầm mắt sang màn hình ti vi.

Tuy tôi im lặng, nhưng thỉnh thoảng cũng nhúc nhích cái mông một chút, thay đổi tư thế; còn cô ấy dường như đến cả mắt cũng hiếm khi chớp.

Xem ra cô ấy là một người đã quen sống một mình, bởi vì dáng vẻ yên lặng của những người này, thường sẽ rất tự nhiên và hài hòa, không có bất kỳ cử động cơ thể nhỏ nhặt nào.

Vì điều khiển đang nằm trong tay cô ấy, tôi đành phải xem kênh mà cô ấy chọn. Mà mấy kênh này toàn là kiểu nếu gặp phải tôi sẽ chuyển ngay lập tức. Vì thế tôi xem một lúc là thấy chán, bèn đứng dậy định về phòng tiếp tục sắp xếp đồ đạc.

“Anh có phải là người tốt không?” Lúc tôi đi gần đến cửa phòng, sau lưng lại vang lên câu hỏi của cô ấy. Tôi ngoảnh lại, tay cô ấy vẫn cầm điều khiển, ánh mắt vẫn nhìn vào màn hình ti vi.

“Đây lại là một câu hỏi để trắc nghiệm xem tôi có nói thật lòng hay không à?”

“Không phải. Tôi đã tin là anh nói thật rồi, cho nên tôi muốn hỏi anh có phải là người tốt hay không?”

“Tôi rất lười, thỉnh thoảng lơ mơ, hay mắc sai lầm, tính cách không được tốt lắm, ý chí dễ bị dao dộng, mùa đông không thích tắm, nhân sinh quan không đủ tích cực, lúc ăn cơm vãi ra đầy nhà…”

Tôi cúi đầu giơ ngón tay đếm số khuyết điểm của mình, sau đó lại ngẩng lên nhìn cô ấy: “Nhưng, tôi tuyệt đối là một người tốt.”

Cuối cùng Diệp Mai Quế cũng đã rời mắt khỏi màn hình ti vi để nhìn tôi, mỉm cười: “Hoan nghênh anh tới đây, hy vọng anh sẽ thích nơi này, Kha Chí Hoành.”

Tôi lại thấy được ánh mắt xinh đẹp của bông hồng đêm.

“Tôi rất vui khi dọn tới đây, cũng rất thích nơi này, Diệp Mai Quế.” Tôi gật đầu với cô ấy.

Tiểu Bì đang nằm rạp trên sofa cũng ngẩng đầu lên sủa với tôi một tiếng, đuôi ngoáy tít. Tôi vẫy tay, quay người đi vào phòng mình.

***

“Bài hát này tên là Tennessee Waltz, hay đấy chứ?” Miệng chị ngân nga giai điệu bài hát, để tôi có thể dễ dàng nắm bắt được nhịp điệu.

“Vâng.” Tôi ra sức ưỡn thẳng ngực, đứng thẳng lưng, cố làm tư thế khiêu vũ tiêu chuẩn của điệu Waltz.

“Em à, động tác của em cứng nhắc quá, thả lỏng đi.”

Khi chúng tôi thực hiện tư thế đóng, khẽ ôm nhẹ lấy nhau, bàn tay trái của chị đặt trên vai phải của tôi khẽ xoa nhẹ mấy cái.

Nhưng khi tôi nhảy cặp góc, vẫn căng thẳng tới mức lỡ nhịp, chân trái giẫm ngay lên chân phải chị.

“Chị, em… xin lỗi.” Tai tôi bắt đầu nóng bừng lên.

“Không sao, đừng căng thẳng.” Chị mỉm cười: “Nhảy dân vũ cũng giống như đối diện với người lạ, đều phải thả lỏng.”

“Đừng sợ hãi, đừng căng thẳng, cùng thả lỏng, xoay một vòng…” Theo tiếng nhạc, chị đọc mấy câu vè, khiến bước nhảy của tôi không còn cứng nhắc nữa.

Một cách tự nhiên, tôi bị cuốn theo, chân phải lưu loát bước lên ba bước, xoay trái một vòng.

“Em nhảy giỏi lắm.” Chị cười rạng rỡ.

“The night they were playing the beautiful Tennessee Waltz…”

Âm nhạc kết thúc.