← Quay lại trang sách

Chương 5

Tôi bắt đầu thích nghi với công việc mới ở Đài Bắc, và cả cuộc sống ở ngôi nhà mới.

Trước đây khi đi học tôi đã từng viết một chương trình, dùng để mô phỏng quá trình ngập úng của đô thị cũng rất hợp lý. Tôi đưa kết quả tính toán cho quản lý xem, ông ấy có vẻ rất hài lòng.

“Tiểu Kha này, cậu làm khá lắm.” Ông vỗ vai tôi.

Vì tôi họ Kha, cái tên Chí Hoành lại không có ý nghĩa gì đặc biệt, vì thế đương nhiên bị gọi theo cái tên “Tiểu Kha” chẳng có tí sáng tạo nào.

Đồng nghiệp đều gọi tôi là Tiểu Kha.

Đôi khi tôi nghĩ, đồng nghiệp đúng là hổ thẹn với ngành thủy lợi công trình, bởi vì phiên âm của từ Chí Hoành – Trệ Hồng(1), – chính là “hồ chứa nước” – một công trình phòng chống lũ lụt trọng yếu. Hồ chứa nước có thể tích lũy, hạ thấp mực nước lũ, giảm thiểu ngập úng. Xem ra có vẻ như trời đã định sẵn tôi sẽ theo học ngành công trình thủy lợi.

Văn phòng công ty nằm trong một tòa nhà lớn, trùng hợp sao cũng là tầng bảy. Cũng may không ai có thói quen luyện viết bút lông, cho nên thang máy cũng không có thói quen bị hỏng. Môi trường trong văn phòng rất tốt, đồng nghiệp hòa đồng, buổi trưa thường đi ăn cùng nhau.

Vì thế buổi trưa tôi đi ăn cơm với đồng nghiệp, sau khi tan làm mới mua cơm ở ngoài mang về nhà ăn. Vì là công ty tư vấn công trình, nên nhân viên đương nhiên là dương thịnh âm suy, tỉ lệ chênh lệch rất lớn. Nhưng đồng nghiệp nam đa số đã kết hôn, còn đồng nghiệp nữ toàn bộ đều chưa cưới.

Mặc dù toàn bộ đồng nghiệp nữ đều chưa kết hôn, nhưng sau một hồi quan sát, tôi cảm thấy… Ờ, đây sẽ là môi trường khiến tôi có thể chuyên tâm công tác, bởi vì chẳng có lý do gì khiến tôi phân tâm.

Thứ tôi không quen lắm, là sàn nhà trong văn phòng. Hình như sếp lớn mắc bệnh sạch sẽ, ngoài việc mong muốn văn phòng sạch tinh không một hạt bụi, ông ta còn đặc biệt yêu cầu sàn nhà phải được đánh xi.

Sàn nhà lúc nào cũng bóng loáng trơn nhẫy, nếu tôi đi nhanh một chút, sẽ thiếu điều trượt ngã. Sau đó tôi bắt đầu thử trượt băng trên sàn, thấy khá hơn nhiều.

Hàng sáng, khoảng tám rưỡi tôi ra khỏi nhà đi làm, mua bữa sáng ở đầu ngõ rồi đi tới trạm tàu điện. Trong trạm không được phép ăn uống, tôi chỉ có thể mang bữa sáng đến công ty. Có thể ăn uống trong văn phòng, nhưng không được vứt túi nilon. Vì thế tôi sẽ cấp tốc ăn xong bữa sáng ở ngoài tòa nhà, rồi mới lên lầu làm việc.

Thành phố này có rất nhiều quy tắc trò chơi, là những điều tôi bắt buộc phải học ngay lập tức, hơn nữa còn phải làm quen. Như việc đổ rác, tôi phải mua túi rác chuyên dụng để đựng, nếu không xe rác sẽ không nhận.

Xe rác một ngày đến hai lần, lần đầu lúc tôi còn đang ngủ, lần thứ hai lúc tôi chưa tan làm. Tôi chỉ có thể tranh thủ ngày nghỉ để tổng vệ sinh hết rác tồn trong một tuần.

Thế nào gọi là khi chưa tới cùng thì tuyệt đối đừng dễ dàng nói ra hai chữ hy sinh, bởi vậy trừ khi bất đắc dĩ, nếu không tôi sẽ triệt để vứt rác vào thùng rác ngoài đường. Một là tiết kiệm số túi rác phải xách chạy theo xe rác vào ngày nghỉ, hai là có thể tiết kiệm được tiền mua túi rác.

Thời gian Diệp Mai Quế ra ngoài đi làm là vào buổi sáng, đại khái sớm hơn tôi khoảng năm phút.

Từ sau khi thức dậy, cô ấy vẫn luôn im lặng, động tác cũng rất thong dong, tuyệt đối không thể hiện sự luống cuống. Thỉnh thoảng gặp tôi ở ngoài phòng khách, cô ấy cũng chẳng nói chẳng rằng. Nhưng trước khi ra khỏi cửa, cô ấy nhất định sẽ khom người xuống, xoa đầu Tiểu Bì: “Tiểu Bì, ở nhà ngoan nhé, chị sẽ về sớm thôi.”

Sau đó Tiểu Bì sẽ đưa mắt tiễn cô ấy ra khỏi cửa.

So ra thì không khí khi tôi đi làm náo nhiệt hơn nhiều.

Vẫn câu nói đó, khi chưa tới cùng thì tuyệt đối đừng dễ dàng nói ra hai chữ hy sinh. Vì thế khi chưa tới giây phút cuối cùng, tôi tuyệt đối không dễ dàng tỉnh giấc.

Khoảng 8 giờ 20 phút tôi tỉnh dậy, đánh răng rửa mặt mặc quần áo rồi ra cửa. Bởi vì chỉ có 10 phút chuẩn bị, nên lúc nào cũng cuống cuồng.

Trước khi ra cửa, tôi cũng cúi xuống, xoa đầu Tiểu Bì: “Tiểu Bì ngoan, anh sẽ về sớm thôi.” Nhưng Tiểu Bì cứ ngoạm ống quần tôi không chịu nhả ra, tôi lại phải giằng co thêm mấy giây nữa. Khi tôi tan làm về nhà, khoảng tầm tám giờ tối, lúc này Diệp Mai Quế thường ngồi xem ti vi trong phòng khách. Nhưng từ sau hôm tôi thông bồn cầu giúp cô ấy, cô ấy không còn nấu mì cho tôi ăn nữa. Thậm chí đến cả vài câu trò chuyện cơ bản cũng hiếm hoi.

Có lúc tôi cảm thấy cả tôi và cô ấy đều không nói năng gì thì rất kỳ cục, vì thế tôi sẽ chủ động nói: “Tôi tan làm rồi, đúng là một ngày vất vả. Mà đến giờ này tôi vẫn chưa ăn gì.”

Cô ấy thường đáp: “Anh đúng là bị dở hơi.”

Sau đó tôi vuốt mũi, cô ấy vuốt Tiểu Bì, phòng khách lại quay về với trạng thái im lặng.

Tôi và Diệp Mai Quế đều không phải người hay nói, cũng rất ít khi có lý do cần phải trao đổi với nhau. Nhưng không trao đổi không có nghĩa là chúng tôi không quan tâm tới nhau. Ví dụ khi tới giờ đổ rác, nhất định tôi sẽ hỏi cô ấy có rác cần đổ không? Sau đó tôi xách cả xuống nhà đuổi theo xe, mà khi tôi đi làm về, đèn trên hành lang, chắc chắn luôn bật sáng.

Hình như Diệp Mai Quế đi ngủ rất muộn, thỉnh thoảng tôi không ngủ được định trở dậy đọc sách, qua khe cửa phòng, có thể thấp thoáng thấy đèn ngoài phòng khách vẫn sáng. Tôi vốn tưởng cô ấy chỉ ngủ muộn hơn tôi một chút mà thôi, không ngờ cái sự “muộn” của cô ấy lại hoành tráng như vậy.

Tối qua khi đi ngủ, trong mơ tôi thấy có người quay lưng lại phía mình, hát bài “Hãy dũng cảm lên” của Triệu Truyền: “Tôi thử dũng cảm hơn một chút, em lại không ở cạnh bên tôi…” Hình như lời bát hát là như vậy. Người đó hát một nửa rồi quay lại, hóa ra là ông nội của bạn tôi!

Tôi giật mình tỉnh giấc, suýt nữa lăn từ trên giường xuống. Sau đó tôi thấy mồm miệng khô khốc, bèn bật đèn, xuống giường, định vào bếp rót cốc nước uống.

Mở cửa phòng, phòng khách vẫn sáng đèn.

Tôi thò đầu ra nhìn, hoa hồng đêm đang lặng lẽ nở trong đêm.

“Muộn thế này rồi sao cô vẫn chưa ngủ?” Tôi nhìn đồng hồ treo tường, đã hai rưỡi đêm.

“Vì vẫn chưa đến giờ ngủ.” Diệp Mai Quế ngồi trong phòng khách đọc sách, không ngẩng đầu lên.

“Mai cô còn phải đi làm, ngủ sớm đi.”

“Không sao đâu, tôi quen rồi.”

Cô ấy lật một trang sách, đọc tiếp.

“Ngày mai đọc tiếp. Cô ngủ muộn như thế, hôm sau lại còn phải đi làm, giấc ngủ sẽ không được đầy đủ.” Tôi cầm cốc nước, ngồi lên chiếc ghế của mình.

“Giấc ngủ không đủ thì làm sao?”

“Ngủ không đủ sẽ ảnh hưởng đến công việc ngày hôm sau, sẽ không làm việc tốt.”

“Công việc chỉ cần không phạm sai lầm là được rồi, tôi không hề muốn hoàn thành tốt nó.”

“Công việc chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là, sức khỏe của cô sẽ bị tổn hại.”

“Ờ, thì sao?”

“Ngốc ạ, thì cô phải biết quý trọng sức khỏe của mình chứ. Mau đi ngủ thôi.”

Dường như Diệp Mai Quế hơi ngẩn ra một lúc, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, dời mắt khỏi trang sách.

“Anh vừa mới nói gì?” Cô ấy gập sách lại, nhìn tôi.

“Tôi nói… A, xin lỗi. Tôi không nên mắng cô ngốc.”

“Không sao. Tôi muốn anh nói lại một lần nữa.”

“Đồ ngốc.”

“Không phải câu này. Ý tôi là câu anh vừa nói cơ.”

“Cô phải biết quý trọng sức khỏe của mình, đi ngủ sớm đi.”

Một lúc sau, cô ấy mới thở dài rồi nói: “Cảm ơn anh.”

“Có gì đáng để cảm ơn đâu? Cùng sống dưới một mái nhà, quan tâm lẫn nhau là chuyện bình thường mà.”

“Hồi trước bạn tôi không nói như thế đâu.”

“Ủa? Có lẽ… có lẽ cô ấy quên không nói thôi.”

Diệp Mai Quế cười: “Dù thế nào đi nữa, cảm ơn anh.”

“Cô không cần khách sáo như vậy.”

“Tôi không khách sáo với ai.” Cô ấy đưa tay vẫy Tiểu Bì, Tiểu Bì ngoan ngoãn bò lên chiếc ghế bên cạnh cô ấy, rồi cô ấy ôm lấy cu cậu: “Đã rất lâu rồi, tôi không nghe thấy ai nói với mình như vậy.”

Tôi nhìn cô ấy thật kỹ, nhìn ánh mắt khi nói chuyện của cô ấy và bàn tay đang vuốt ve Tiểu Bì. Khi vuốt ve Tiểu Bì, năm ngón tay cô ấy hơi xòe ra, chỉ dùng ngón tay để vuốt, không dùng bàn tay. Từ đầu cho tới đuôi Tiểu Bì, chỉ có một hướng, và không ngừng lặp lại. Đây không phải là một động tác vuốt ve yêu chiều hay thương tiếc, mà là một kiểu ngôn ngữ trao đổi hoặc thổ lộ.

Nói cách khác, Tiểu Bì không phải con vật cưng của cô ấy, mà là đối tượng để cô ấy trút bầu tâm sự. Tôi bỗng có một cảm giác, như thể mình đang nhìn vào một tấm gương, vì thế tôi nhìn thấy một tôi khác. Bởi vì tôi trước đây, cũng từng vuốt ve những chú chó mình nuôi như thế.

“Cô… cô vẫn ổn chứ?”

Không đành lòng nhìn Diệp Mai Quế cứ không ngừng vuốt ve Tiểu Bì, tôi cất tiếng hỏi.

“Vẫn ổn. Sao thế?” Cuối cùng cô ấy cũng ngừng động tác lại.

“Không sao.” Tôi vội đánh trống lảng: “Tốt nhất là cô không nên thức quá khuya.”

Diệp Mai Quế, không, là Hoa hồng đêm, lại cười.

“Tiểu Bì quả nhiên không nhận nhầm người.”

“Sao lại nói vậy?”

“Hôm anh đến xem phòng, Tiểu Bì rất thích anh, chẳng phải sao?”

“Ồ, nói vậy cô cho tôi thuê phòng chỉ là vì Tiểu Bì thôi à?”

“Đúng thế. Chẳng lẽ vì anh đẹp trai chắc?”

“Tôi có đẹp trai không?”

“Anh muốn nghe lời thật lòng không?”

“Không. Tôi có soi gương, nên tôi tự biết sức mình.”

“Thực ra anh trông cũng… không khó khăn lắm.”

“Nghĩa là sao?”

“Miễn cưỡng khen anh cũng không đến nỗi quá khó khăn”

“Ê.”

“Thôi. Không nói chuyện này nữa.” Cô ấy cười: “Sống ở đây anh có quen không?”

“Ừ, tôi quen rồi.”

“Vậy thì tốt.” Cô ấy lại nghĩ một lát rồi hỏi: “Thế anh có quen với tôi không?”

“Quen với cô? Tôi không hiểu lắm.”

“Ví dụ, tính cách, tính khí của tôi, vân vân”

“Tính cách của cô tôi còn chưa rõ lắm, nhưng tính khí của cô thì được kiểm soát rất tốt.”

“Ồ, vậy sao?”

“Bởi vì luôn duy trì trạng thái cáu kỉnh.”

“Ê.”

“Tôi đùa thôi.”

“Anh hay nói đùa lắm à?”

“Cũng có thể coi như thế.”

“Vậy anh nói tôi đẹp cũng là nói đùa à?”

“Không. Đó là sự thật.”

“Thế chỗ đẹp nhất của tôi là chỗ nào?”

“Cũng giống như trên trời cao cùng lúc có hàng trăm ngôi sao tỏa sáng, cô có thể vừa nhìn qua đã nhận ra được vì sao nào rực rỡ nhất không?”

“Ví dụ này anh đã dùng rồi.”

“Cũng giống như trên sàn nhà cùng lúc có hàng trăm con kiến đang bò, cô có thể vừa nhìn đã nhận ra con nào bò nhanh nhất không?”

“Còn nữa không?”

“Cũng giống như trên đường cùng lúc rơi xuống hàng trăm cái bánh bao, cô có thể vừa nhìn đã biết ngay cái nào thơm ngon nhất không?”

Diệp Mai Quế cười, đưa tay phải vén những sợi tóc lòa xòa trên mái.

“Nói thật đi, tính tình tôi không tốt à?”

“Không đâu. Chỉ có điều cô rất hay lặng lẽ mà thôi.”

“Lặng lẽ sao?” Diệp Mai Quế ngẫm nghĩ: “Chỉ là tôi không biết nên nói gì mà thôi.”

“Ừ. Tôi cũng thế.”

Sau đó tất lẽ dĩ ngẫu chúng tôi lại im lặng, phòng khách yên ắng tới mức dường như có thể nghe thấy tiếng tích tắc của kim đồng hồ trên tường.

“Khụ khụ…” Tôi khẽ húng hắng hai tiếng. “Thực ra cô như vậy là không công bằng.”

“Anh đang nói gì thế? Cái gì không công bằng?”

“Tôi nói, cô chỉ dựa vào Tiểu Bì để phán đoán độ tốt xấu của khách thuê phòng, là không công bằng.”

“Thật sao?”

“Ừ. Cô chưa nghe nói ‘Chó của Đạo Chích sủa Thuấn Nghiêu’ à?”

“Nghĩa là sao?”

“Đạo Chích là một tên trộm nổi tiếng thời Trung Quốc cổ đại, hắn nuôi một con chó, dù gặp những thánh nhân như vua Thuấn vua Nghiêu thì nó vẫn sủa như thường.”

“Thế thì sao?”

“Thế thì người Tiểu Bì không thích, chưa chắc đã là người xấu chứ sao.”

“Chẳng sao cả. Tôi chỉ cần tin vào Tiểu Bì là được, thà thế còn đáng tin cậy hơn con mắt của chính mình. Hơn nữa, chó sẽ không lừa người, chỉ có người mới lừa người thôi. Chẳng phải sao?”

Nói xong, Diệp Mai Quế ngẩng lên nhìn đồng hồ treo tường, tôi cũng nhìn theo ánh mắt của cô ấy.

Đã 3 giờ 15 phút rồi.

“Đã đến giờ ngủ của cô rồi chứ?”

“Rất tiếc, chưa đến.” Hình như cô ấy đột nhiên thấy rất buồn cười, bèn nói: “Không ngờ phải không.”

“Cô đúng là…”

“Cô đúng là ngốc nghếch, không biết quý trọng sức khỏe. Anh định nói thế chứ gì?”

“Chính xác.”

“Sau này tôi sẽ cố gắng ngủ sớm, như thế đã được chưa?”

“Ừ.”

Tôi không quen thức khuya, nên cố gượng lại cơn buồn ngủ, cứ liên tục đưa tay che miệng, len lén ngáp. Nhưng tôi tò mò muốn biết, giờ ngủ của Diệp Mai Quế là mấy giờ.

Thảo nào vào ngày nghỉ cô ấy toàn ngủ một mạch tới tối mịt, chắc là để ngủ bù cho ngày thường. Cũng vì thế, những trao đổi giữa tôi và cô ấy vào ban ngày, cực kỳ ít ỏi. Cho dù có, thì cũng chỉ là bắt gặp ánh mắt của cô ấy, hoặc là nhìn thấy bóng dáng cô ấy rời xa.

Đối với tôi, dường như Diệp Mai Quế thật sự là một đóa hồng chỉ bừng nở trong đêm. Hơn thế, càng khuya càng kiều diễm.

“Anh có cảm thấy, thời gian trôi qua luôn im hơi lặng tiếng không?”

“Có chứ. Nhưng sao tự nhiên cô lại nói như vậy?”

Diệp Mai Quế cười cười không đáp. Rồi cô ấy nói: “Tôi luôn cảm thấy, thời gian trôi nhanh như một đoàn tàu chuyển bánh, nhưng tôi lại giống như lữ khách ngủ quên trên toa không hay biết gì.” Cô ấy thở dài xa xăm: “Một khi tỉnh lại, đã bỏ lỡ rất nhiều thứ, thậm chí bỏ lỡ cả ga đến.”

“Hả?”

Tôi rất tò mò về cách nói của cô ấy, cơn buồn ngủ tạm thời tan biến.

“Tôi thường nhớ lại mình của thời mười tám, ánh mắt bướng bỉnh và đôi môi mím chặt của cô bé con ấy, tôi thấy rất rõ. Tôi rất muốn tới vỗ vai cô bé và nói: ‘Hi, em đang ở tuổi hoa mộng, cười lên nhé’.” Nói rồi cô ấy cũng mỉm cười: “Tôi cũng có thể nghe rõ cô bé ấy hừ một tiếng, quay ngoắt đi nói: ‘Tôi không thèm!’”

Cô ấy lại thở nhẹ một hơi: “Chớp mắt đã mười năm rồi, nhưng tôi lại cảm thấy chỉ như mới ngày hôm qua thôi.”

“Mười năm?” Tôi cúi đầu nhẩm tính: “Vậy cô cũng sinh năm 1973 giống tôi, thế bây giờ chẳng phải cô đã hai…”

Khi từ “hai mươi tám” sắp buột ra khỏi miệng, tôi bỗng cảm thấy không ổn lắm, vội vàng im bặt.

“Đúng thế.” Cô ấy quay sang hỏi tôi: “Có vấn đề gì không?”

“Không có vấn đề gì, chỉ hơi ngỡ ngàng thôi.”

“Ngỡ ngàng gì cơ?”

“Ngỡ ngàng vì trông cô như chỉ mới mười tám tuổi.”

“Thế à?” Cô ấy cười, “Anh phản ứng rất nhanh, rất biết kìm cương đúng lúc, phanh xe kịp thời.”

“Quá khen.” Tôi cũng cười, thầm kêu nguy hiểm quá.

“Nếu chuyện của mười năm trước, mà giờ nghĩ lại chỉ mới như vừa xảy ra hôm qua…” Diệp Mai Quế ngập ngừng một chốc rồi nói tiếp: “Vậy thì tôi của mười năm sau, nhìn lại tôi của hiện tại, có lẽ cũng sẽ cảm thấy chỉ mới như một ngày trôi qua thôi.”

“Ừ, không sai.” Tôi đáp, tỏ vẻ đồng tình.

“Bởi vậy đối với thời gian mà tôi có thể nắm bắt được, tôi luôn không muốn nó dễ dàng trôi qua.”

“Như vậy rất tốt.”

“Đúng nhỉ, anh cũng nói tốt. Cho nên buổi tối tôi không nỡ đi ngủ.”

“Thời gian không phải…”

“Thời gian không phải nắm bắt theo cách như thế. Anh định nói vậy phải không?”

“Đúng. Lúc cần nghỉ ngơi thì nên nghỉ ngơi.”

“Thôi được. Đi ngủ thôi.” Cuối cùng Diệp Mai Quế đứng dậy, vươn vai. Hai tay cô ấy cong thành hình vòng cung, vươn lên trên, chẳng khác nào một nụ hồng đang hé nở.

“Ừ.” Như trút được gánh nặng, tôi cũng đứng dậy theo.

“Ngày mai anh đi làm không vấn đề gì chứ?”

“Chắc là…”

“Chắc là không sao đâu. Anh định nói thế chứ gì?”

“Sao cô cứ cướp lời thoại của tôi mãi vậy nhỉ?”

“Ai bảo anh nói năng cứ chậm rề rề, thời gian là vàng là bạc mà.”

“Cô đúng là…”

“Cô đúng là một cô gái vừa xinh đẹp lại vừa thông minh. Anh định nói thế chứ gì?”

Tôi định nói không phải, nhưng rất hiếm khi được nhìn thấy một bông hồng đêm kiều diễm, vì vậy tôi vẫn gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

“Lần sau khi khuyên con gái đi ngủ sớm, anh chỉ cần nói: Ngủ không đủ da sẽ không đẹp, họ sẽ lập tức đi ngủ ngay.” Trước khi vào phòng, cô ấy ngoái lại bảo tôi.

“Thế à? Cơ thể mạnh khỏe chẳng phải còn quan trọng hơn sao?”

“Chắc chắn là anh chẳng hiểu gì về phụ nữ cả.”

“Thế à? Thế thì Diệp Mai Quế ơi, sau này cô phải đi ngủ sớm một chút, da mới không bị xấu.”

“Được.” Cô ấy cười cười, “Ngủ ngon nhé.”

Tiểu Bì chạy quanh tôi một vòng rồi cũng vào phòng theo cô ấy.

Tôi về phòng, nhìn thấy giường bèn trèo lên nằm, sau đó bất tỉnh nhân sự.

Trong lúc mơ màng, nghe thấy có người gõ cửa phòng tôi: “Ê! Kha Chí Hoành, dậy đi!”

Tôi bỗng choàng tỉnh, bởi vì đó là giọng của Diệp Mai Quế.

“Xảy ra chuyện gì thế?” Tôi dụi mắt, mở cửa phòng.

Cô ấy không nói gì, tay trái duỗi thẳng, hất lên phía trên, trỏ ra phòng khách.

“Sao thế? Tay cô bị thương à?”

“Đồ ngốc!”

Cô ấy lại duỗi tay phải ra, chỉ thật mạnh hai lần.

Theo ngón tay của cô ấy, tôi nhìn thấy đồng hồ trong phòng khách.

“Oái! Tám rưỡi rồi!”

Tôi lập tức bước vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu, cuống cuồng chạy nháo nhào trong phòng như con ruồi cụt đầu. Sau một hồi dáo dác hỗn loạn, tôi xách cặp lên, xông ra khỏi phòng.

“Ủa? Sao cô vẫn chưa đi?”

“Tôi đang đợi anh đây. Tôi chở anh ra trạm tàu điện, tiết kiệm được một chút thời gian.”

“Nhưng như thế cô đi làm…”

“Nhưng như thế cô đi làm có bị muộn không? Anh đang định nói thế chứ gì?”

“Đúng. Cô có bị muộn không?”

“Tôi đi muộn một chút chắc cũng không sao.”

“Như thế tôi sẽ…”

“Như thế tôi sẽ ngại lắm. Anh định nói thế phải không?”

“Đừng chơi trò…”

“Đừng chơi trò cướp lời thoại này nữa. Anh định nói thế phải không?”

“Ngốc ạ! Đã là lúc nào rồi, mau ra khỏi nhà thôi!”

Đây là lần đầu tiên tôi và Diệp Mai Quế cùng ra khỏi nhà.

Trước khi ra ngoài, chúng tôi cùng cúi xuống xoa đầu Tiểu Bì, tôi xoa bên trái, cô ấy xoa bên phải.

“Tiểu Bì, ở nhà ngoan nhé, chị sẽ về sớm thôi.”

“Tiểu Bì ngoan, anh sẽ về sớm thôi.”

Tôi thấy Tiểu Bì nghiêng đầu, mặt mày ngơ ngác. Bởi vì nó không biết nên đưa mắt tiễn Diệp Mai Quế? Hay cắn ống quần tôi?

Diệp Mai Quế lái xe máy chở tôi ra trạm tàu điện, tới nơi, tôi lập tức nhảy xuống xe.

“Tôi đi đây. Cô đi xe cẩn thận nhé!”

“Mau vào xe điện đi, nếu không…”

“Nếu không anh sẽ muộn làm mất. Cô định nói thế chứ gì?”

“Ê? Không ngờ anh cũng chơi trò…”

“Không ngờ anh cũng chơi trò cướp lời thoại này. Cô định nói thế chứ gì?”

Tôi cảm thấy rất đắc ý, bèn cười nói: “Không ngờ phải không?”

Diệp Mai Quế bỗng dừng xe lại, gỡ chiếc mũ bảo hiểm trên đầu xuống, tay trái chống nạnh, hai mắt trợn tròn, tay phải chỉ thẳng vào mặt tôi, miệng lẩm bẩm gì đó, nhưng lại không phát ra tiếng.

“Cô đang làm gì thế?” Tôi tò mò.

“Tôi đang mô tả cảnh tượng ông chủ nổi giận mắng anh khi anh đến muộn.”

“Oái…” Tôi chợt bừng tỉnh, cuống cuồng chạy vào cửa trạm tàu điện, vừa chạy vừa ngoái lại nói: “Tối gặp lại.”

Tới khi tôi nháo nhào chạy vào văn phòng thì đã là chín giờ hai phút.

Nói cách khác, tôi đến muộn hai phút.

Lúc tôi nằm rạp ra bàn thở hồng hộc, ông chủ đi về phía tôi. Ông chủ và quản lý phòng tôi, ngoài việc tuổi tác tương đương ra, còn lại thì một trời một vực. Quản lý ăn mặc rất thoải mái, tóc tuy vẫn còn nhưng đã lấm tấm hoa râm. Ông chủ thì lúc nào cũng complet cà vạt, tóc vuốt keo bóng loáng, lấp lánh động lòng người.

“Cậu có biết mình phạm lỗi gì không?”

Mặt ông chủ tuy đang mỉm cười, nhưng lại khiến tôi liên tưởng đến khuôn mặt tươi cười của Ito Hirobumi lúc mời Lý Hồng Chương ngồi khi ký kết Hiệp ước Mã Quan(2) ở Xuân Phàm lầu.

Tôi rất băn khoăn, người Đài Bắc nói năng sao mà thích vòng vo? Cứ huỵch toẹt ra có phải tốt hơn không? Giống như khi tôi lái xe trên đường phố Đài Bắc bị cảnh sát giao thông chặn lại, mở đầu bao giờ họ cũng nói:

“Thưa anh, anh có biết mình đã phạm lỗi gì hay không?”

“Thưa anh, anh có biết anh vừa làm sai điều gì hay không?”

“Thưa anh, anh có biết tại sao hai giờ đêm tôi còn núp trong bóng tối mà chặn anh đang lái xe lại hay không?”

Sau đó lôi giấy phạt ra, viết lằng nhằng một đống, viết xong đưa cho tôi, cuối cùng mới nói: “Đáp án chính là – Vừa rồi anh đã phi xe từ vỉa hè xuống. Không ngờ phải không?”

Những quy tắc tôi không ngờ tới rất nhiều, vì thế sau khi tới Đài Bắc, tiền nộp phạt giao thông đã lên đến mấy nghìn tệ.

“Khụ khụ…” Thấy tôi không lên tiếng, ông chủ ho mạnh hai cái, kéo tôi trở lại hiện thực.

“Có lẽ là đến muộn… hai phút ạ.”

“Đến muộn hai phút thì có gì là ghê gớm. Trong lòng cậu nhất định đang nghĩ như vậy đúng không?”

Tôi hơi sửng sốt, sao ngay cả ông chủ cũng chơi trò này vậy?

“Nếu trong lúc dự báo phòng chống lũ lụt, thêm được hai phút, cậu biết có thể cứu được bao nhiêu mạng người và tài sản không?”

Tôi nhìn ông chủ, không nói không rằng. Bởi vì câu này đúng.

“Tôi thật sự rất hổ thẹn, dù bị trừ lương cũng cam tâm tình nguyện. Trong lòng cậu chắc chắn đang nghĩ như vậy, đúng không?”

Câu này chỉ đúng một nửa.

Thật sự là tôi thấy hổ thẹn, nhưng tôi không muốn bị trừ lương.

Có lẽ vì ngủ không đủ lại còn chưa kịp ăn sáng, nên lúc làm việc cứ thấy đầu óc mê man. Cũng may hôm nay không có việc gì quan trọng, miễn cưỡng có thể vừa làm việc vừa ngủ gật. Nhưng tôi thường nghe thấy tiếng ho hắng của quản lý từ sau lưng vọng tới, sau đó giật mình tỉnh giấc. Nếu hôm nay bảo tôi thiết kế cầu vượt biển, rất có khả năng nó sẽ biến thành đường hầm dưới đáy biển.

Tóm lại, nguyên một ngày tôi cứ lờ đà lờ đờ.

Khó khăn lắm mới chống cự được tới lúc tan làm, lúc ngồi tàu điện đi về, suýt nữa ngủ quên, nhỡ mất trạm dừng.

Diệp Mai Quế nói rất đúng, thời gian giống như một đoàn tàu nhanh chóng rời ga, nhưng tôi lại giống như người lữ khách ngủ quên trên toa, không hề hay biết.

Tôi lê từng bước chân rã rời về nhà, lúc định lên thang máy thì thấy cửa thang máy lại dán tờ giấy: “Động cơ lọc xọc của tôi đang rít gào đau đớn, không phải tôi lười biếng, mà chỉ là sự cố.”

Lần này cuối cùng tôi đã nhìn rõ, phía dưới góc phải quả nhiên có viết: Ngô Trì Nhân kính báo.

Thằng nhóc chết tiệt này, lại dám xuyên tạc bài “Sai lầm” của thi sĩ Trịnh Sầu Dư(3): “Móng ngựa dồn dập của tôi là sai lầm tuyệt vời nhất. Tôi không phải kẻ quay về, tôi là người lữ khách…”

Tôi rủa thầm trong bụng, lập tức rút một chiếc bút trong cặp táp ra, viết lên trên tờ giấy: “Ăn no rỗi việc thì xéo đi ngủ đi. Mày không những đáng ăn đòn, mà lại còn vớ vẩn!”

Viết xong, tôi bước vào thang máy, quả nhiên chẳng hỏng hóc gì. Mở cửa bước vào nhà 7C, đèn ngoài hành lang vẫn sáng như thường lệ. Tôi như thường lệ mượn ánh sáng này để cởi giày, cất giày vào trong tủ, sau đó thay đôi dép đi trong nhà, bước vào phòng khách, rồi tắt đèn hành lang đi.

Điều duy nhất khác biệt là, Diệp Mai Quế không ngồi trên chiếc sofa trong phòng khách, mà đang ở trong bếp.

“Anh về rồi à?” Từ trong bếp cô ấy nói vọng ra.

“Ừ.”

“Ăn cơm chưa?”

Tôi thoáng ngỡ ngàng, bởi vì đã rất lâu rồi cô ấy không hỏi thăm tôi như thế nữa.

“Chưa. Tôi cũng quên không mua cơm về rồi.”

“Thế thì anh đợi một lát, tôi nấu xong rồi chúng ta cùng ăn.”

Lúc nghe cô ấy nói câu này, cái mông đang định đặt xuống sofa của tôi lập tức cứng lại trong không trung.

“Bồn cầu của cô lại tắc à?” Tôi hỏi.

“Đâu có.”

“Ống thoát nước nhà tắm lại tắc?”

“Cũng không.”

“Thế tại sao…”

“Thế tại sao cô lại muốn nấu cơm cho tôi ăn? Anh định hỏi thế chứ gì?”

“Không sai.”

“Sống chung dưới một mái nhà, cùng ăn bữa cơm là chuyện rất bình thường.”

“Ồ.”

Tôi ngồi xuống, bật ti vi, ngoan ngoãn chờ đợi.

“Xong rồi. Ăn được rồi.” Diệp Mai Quế bê từng đĩa thức ăn ra phòng khách. Chúng tôi lấy bàn trà làm bàn ăn, lấy sofa làm ghế ăn, chuẩn bị dùng cơm.

“Hôm nay có đi muộn không?”

“Muộn hai phút.”

“Có bị mắng không?”

“Ừ. Hôm nay đúng là…”

“Hôm nay đúng là một ngày xui xẻo. Anh đang định nói thế chứ gì?”

“Không phải.” Tôi lắc đầu: “Hôm nay đúng là một ngày tuyệt đẹp.”

“Tại sao?”

Tôi chỉ cười cười, rồi ngắm Hoa hồng đêm, không trả lời câu hỏi của Diệp Mai Quế. Tuy chỉ có hai món mặn một món canh, nhưng lại khiến tôi cảm thấy bữa cơm này vô cùng thịnh soạn.

“Tay nghề của tôi cũng ổn chứ?”

“Ừ. Không ngờ…”

“Không ngờ cô lại là một cô gái vừa xinh đẹp vừa thông minh lại còn biết nấu ăn nữa. Anh định nói thế chứ gì?”

“Lần này cô nói đúng rồi.”

Tôi cười, Diệp Mai Quế cũng cười. Tiếng cười của chúng tôi lây cả sang Tiểu Bì, thế là cu cậu cũng sủa ẳng ẳng hai tiếng.

Ngoài nhà bỗng vang lên một tiếng sấm, trời đổ cơn mưa đầu tiên kể từ khi tôi đặt chân đến Đài Bắc.

***

“Dân vũ tuy là những điệu nhảy cổ xưa nhất, nhưng lại gần gũi với con người nhất.” Hai tay chị hơi dang ra, như đang nắm lấy tay người khác, chân không ngừng gõ nhịp: “Chỉ cần bước vào vòng nhảy rồi là có thể thưởng thức vũ điệu, âm nhạc, và cảm giác người với người kết hợp.”

Chị dừng bước nhảy, xoay người lại nói: “Đó là lý do chị tham gia CLB dân vũ. Còn em thì sao?”

“Em cảm thấy dân vũ sẽ không từ chối bất kỳ ai tham gia, cũng không cần có người xem.” Tôi gắng sức nghĩ rồi nói tiếp: “Tất cả mọi người quây lại thành một vòng tròn, không phân biệt già trẻ gái trai, cũng không có sự khác biệt về chủng tộc ngôn ngữ, mọi người đều nhảy chung một bước nhảy. Điều đó khiến em có cảm giác… có cảm giác được thuộc về.”

“Cảm giác được thuộc về như thế nào cơ?” Trong ánh mắt chị nhìn tôi tràn đầy nghi hoặc.

“Em không biết phải nói thế nào.” Tôi lảng tránh ánh mắt chị, cố nặn ra những từ miêu tả. “Cũng giống như trong bầy sói, có lẽ em chỉ là một con sói mắt lòa chân què, nhưng mọi người sẽ nói bầy sói này có năm mươi sáu con, chứ không phải là bầy sói này có năm mươi lăm con, ngoài ra còn có một con bị mù mắt và què chân.”

Nghe xong, chị không nói gì, chỉ nhìn tôi, vẻ nghi hoặc trong ánh mắt dần dần tan biến.

Sau đó chị cười, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm.

“Chị, sao thế? Có phải em nói năng kỳ cục lắm không?”

“Không.” Dường như chị đang đếm những vì sao trên trời. Một lúc lâu sau mới nói tiếp.

“Em à…” Chị dời mắt khỏi những ngôi sao nhìn về phía tôi, ánh mắt trở nên dịu dàng: “Em nhất định là một người cô đơn.”

Tôi khi đó, không hiểu lắm ý nghĩa của sự cô đơn.

Nhưng tôi nhớ rất rõ, ánh mắt khi chị nói tôi cô đơn.

Sân khấu chợt vang lên giai điệu “Mayim… Mayim(4)…”