← Quay lại trang sách

Chương 6

Mưa ròng rã suốt mấy ngày liền, coi như tôi đã được trải nghiệm những cơn mưa liên miên của đất trời Đài Bắc. Với tôi, trời mưa chẳng có gì khác biệt mấy, chỉ là lúc ra khỏi nhà cần mang theo một cây dù. Nhưng với Diệp Mai Quế đi làm bằng xe máy, rõ ràng là hết sức bất tiện. Tôi vốn tưởng rằng, cô ấy sẽ vì thế mà bực bội, hoặc cũng sẽ thở than vài câu ai oán, song tôi chưa bao giờ nghe thấy hoặc cảm thấy sự bất mãn của cô ấy, không khí trước khi cô ấy ra khỏi nhà đi làm không hề thay đổi, động tác mặc áo mưa cũng rất tự tại.

So ra thì Tiểu Bì lại tỏ ra ảo não hơn nhiều. Bởi vì vốn dĩ mỗi tối Diệp Mai Quế đều đưa cu cậu ra ngoài đi dạo, nhưng giờ lại phải tạm nghỉ vì mưa. Tôi thường thấy Tiểu Bì quay mặt ra ngoài cửa sổ chỗ ban công, cứ ngồi ngay đơ ra đó, miệng rên ư ử. Thỉnh thoảng nó còn cau mày lại, như thể đang dạt dào tâm sự.

Tôi nghĩ có lẽ Tiểu Bì cảm thấy nhàm chán, tôi cứ nhìn nó chằm chằm, lâu dần cũng cảm thấy nhàm chán. Vì thế tôi ngồi xuống bên cạnh cu cậu, túm lấy chân trước của nó, viết chữ lên sàn nhà. Tôi viết xong, Tiểu Bì hình như rất vui, cứ liếm mặt tôi mãi.

“Anh viết chữ gì trên sàn nhà thế?” Diệp Mai Quế đang ngồi trên sofa đọc báo quay ra hỏi.

“Gió thu mưa thu sầu mênh mang.”

“Gì cơ?” Có vẻ như cô ấy không nghe rõ.

“Gió thu, mưa thu, sầu mênh mang(1).”

“Anh khùng hả? Không dưng học đòi Thu Cẩn làm gì?”

“Tôi rất bình thường, tôi chỉ viết ra tiếng lòng của Tiểu Bì mà thôi.”

“Anh đúng là khùng quá đi.”

“Thằng nhóc dở hơi Ngô Trì Nhân ở tầng sáu cũng học đòi Trịnh Sầu Dư đó thôi, sao cô không bảo nó bị khùng?”

“Chữ thư pháp của người ta viết rất đẹp, đó gọi là nghệ thuật.”

“Chữ tôi viết cũng đâu có tệ.”

“Chữ của anh?” Cô ấy hừ mũi, “Tôi xem rồi, chẳng ra làm sao.”

“Cô nhìn thấy chữ tôi rồi à?”

“Chẳng phải anh cũng viết lên tờ giấy dán ở cửa thang máy còn gì?”

“Sao cô biết đó là tôi viết?”

“Tôi không nghĩ được trong tòa nhà này ngoài anh ra, còn có ai rỗi hơi như thế nữa.”

“Không công bằng! Tại sao chẳng ai nói Ngô Trì Nhân nhảm nhí?”

“Tôi nói rồi, đó là nghệ thuật.”

“Thế còn chữ của tôi?”

“Tôi cũng nói rồi, đó là rỗi hơi.” Diệp Mai Quế vẫn nhàn nhã đọc báo.

Tôi bật ti vi, chưa kịp đổi kênh thì Tiểu Bì đã nhảy phắt lên người tôi, mặt đầy hào hứng. Tôi ngoảnh ra nhìn cửa sổ ngoài ban công, mưa đã tạm ngừng.

“Mưa tạnh rồi. Tôi đưa Tiểu Bì đi dạo nhé, được không?”

“Không được, lúc nào cũng có thể mưa lại.” Giọng Diệp Mai Quế rất kiên quyết.

Tôi xua tay với Tiểu Bì, ánh mắt cậu chàng trở nên ảm đạm, miệng lại bắt đầu rên ư ử.

Tôi đành túm lấy chân phải phía trước của nó, viết chữ lên sàn nhà.

“Ê, lần này anh viết gì thế?”

“Hòa bình, phấn đấu, cứu Trung Quốc(2).”

“Đây lại là tiếng lòng của Tiểu Bì à?”

“Đúng vậy.”

“Cho anh nói lại một lần nữa.” Diệp Mai Quế đứng dậy, cuộn tờ báo lại.

“Tôi sửa ngay đây.” Tôi túm lấy chân phải của Tiểu Bì, đầu tiên làm động tác xóa những dòng vừa viết đi, sau đó viết lại một câu.

“Viết gì thế?”

“Hòa bình, phấn đấu, cứu tôi với.”

“Anh…” Cô ấy cầm tờ báo cuộn tròn lên, tiến về phía tôi hai bước.

“Đùa thôi mà!” Tôi cuống quýt đứng dậy, cười cầu tài:

“Nhưng nói thật nhé, mấy hôm liền nó không được ra ngoài rồi, tội nghiệp.”

“Biết làm sao, ai bảo trời mưa.”

“Tôi đưa nó ra ngoài một chút, sẽ về nhanh thôi mà, cô đừng lo tôi bị ướt.”

“Tôi đâu có lo cho anh.”

“Thế cô lo cái gì?”

“Tôi lo trên đường có nước đọng, Tiểu Bì sẽ bị bẩn.”

“Hả? Cô không lo cho tôi à?

“Lo cho anh làm gì?” Diệp Mai Quế lại hừ mũi: “Tên nhóc anh đâu có biết cảm kích là gì.”

“Đâu có? Cô đừng nói lung tung.”

“Lần trước tôi chở anh đến trạm tàu điện, một câu cảm ơn anh cũng không thèm nói.”

“Thế à?” Tôi gãi đầu ngượng ngùng.

“Anh cũng chẳng thèm hỏi tôi, sau đó tôi có bị đến muộn không?”

“Ủa? Vậy cô có bị đến muộn không?”

Diệp Mai Quế nguýt một cái: “Đương nhiên là có.”

“Thế cô có bị mắng không?”

“Không.”

“Sao lại không?”

“Vì tôi xinh.”

“Ý cô là, tôi bị mắng vì tôi…”

“Đúng thế. Ý tôi là như thế đấy.”

“Ê.”

“Ê gì mà ê, mau đưa Tiểu Bì ra ngoài đi.”

“Cô đồng ý rồi hả?”

“Ừ. Nhưng phải đi nhanh về nhanh đấy.”

Ngay giây phút cửa mở, Tiểu Bì phóng vọt ra ngoài, mạnh tới mức có thể xô đổ một chiếc xe hơi. Xem chừng mấy hôm nay cu cậu đã chán đến phát cuồng rồi.

Tôi dắt nó dè dặt tránh những vũng nước trên đường.

Lúc sắp tới trạm tàu điện, trời bỗng đổ mưa, không những thế mưa càng lúc càng to. Thấy tình hình không ổn, tôi vội cởi cúc áo sơ mi ra, ôm Tiểu Bì vào lòng rồi cài cúc lại. Tiểu Bì to quá, tôi hóp bụng hít thở thế nào cũng chỉ cài được hai cái cúc tính từ dưới lên trên. Rồi tôi khom người che lấy nó, chạy ngược lại, hệt như Triệu Tử Long đơn thân độc mã cứu chúa ở dốc Trường Bản(3).

Lúc tới trước tòa nhà, người tôi đã ướt sũng.

Trong giây phút cửa thang máy mở ra, tôi gần như đâm sầm vào Diệp Mai Quế cũng đang nhào ra khỏi thang máy. Tay cô ấy cầm một chiếc dù, mặt mày sốt ruột.

“Bên ngoài đang mưa to, cô vội đi đâu thế?”

“Đi tìm hai người mà. Anh trông anh kìa, ướt hết cả rồi. Quần áo lại còn xộc xệch nữa.”

Tiểu Bì thò đầu ra khỏi vạt áo sơ mi của tôi, cô ấy đưa tay vuốt ve nó.

“Tiểu Bì vẫn ổn, cô đừng lo.”

Tôi quay lưng lại phía cô ấy, cởi nốt hai cái cúc áo dưới, đặt Tiểu Bì xuống, sau đó vội vàng chỉnh trang lại quần áo, rồi mới quay về đối diện với cô ấy.

“Cô xem, nó chỉ bị ướt có chút xíu thôi, hơn nữa…”

“Lên nhà rồi nói.” Cô ấy ngắt lời, kéo tôi vào thang máy.

Trong thang máy, cả hai chúng tôi đều không nói gì, chỉ có tiếng những giọt nước mưa không ngừng rơi tí tách khỏi người tôi. Tôi cảm thấy mình hệt như một con cá vừa bị vớt lên từ dưới biển.

Ra khỏi thang máy, Diệp Mai Quế vội vàng mở cửa nhà 7C rồi giục tôi: “Vào nhanh.”

“Tôi đứng đây cho ráo nước đã, nếu không lại bẩn sàn nhà mất.”

“Anh khùng hả? Vào ngay cho tôi!”

“Ờ.” Tôi sờ mũi, bước vào trong nhà, đứng trên hành lang.

“Còn đứng đấy làm gì? Mau đi tắm nước nóng rồi thay quần áo đi.”

“Cô bảo thay sơ mi hơn hay là thay áo phông hơn?”

“Anh nói tôi đạp cho anh một cái hơn hay là đấm cho anh một trận hơn?”

Giọng cô ấy chẳng tử tế chút nào, tôi nghĩ bây giờ có lẽ không phải là thời cơ thích hợp để đặt câu hỏi, bèn vội vã chuồn vào phòng tắm.

Tắm xong bước ra, Diệp Mai Quế đang ngồi trong phòng khách, tờ báo trong tay đã được thay bằng một quyển sách. Tôi rón rén đi chân trần trên sàn nhà, lấy cô ấy làm tâm, khoảng cách tới chỗ cô ấy làm bán kính, đi tới cái ghế của mình, chuẩn bị ngồi xuống.

Cô ấy đặt quyển sách trong tay lên bàn, rồi bỗng đứng phắt dậy làm tôi giật bắn mình.

“Chuyện kia…” Tôi hơi ấp úng: “Không ngờ lại mưa nhanh như thế, thật ngại quá. Chẳng trách người ta vẫn nói thay đổi như thời tiết.”

Cô ấy không phản ứng gì, cũng chẳng thèm ngoái đầu lại, tiếp tục đi vào trong bếp.

“Tôi chỉ thấy Tiểu Bì rất muốn ra ngoài chơi, cho nên mới đưa nó đi, tôi không cố ý để nó phải dính mưa.”

Cô ấy vẫn không nói gì, mở bếp ga lên đun nước, rồi đứng trong bếp đợi.

“May mà cát nhân thiên tướng, giữa lúc tối tăm có ơn trên bao bọc, nên nó không bị ướt mưa mấy.”

Nghe thấy câu này, cô ấy ngoảnh lại lườm tôi, rồi quay ngoắt lại ngay.

“Trong ‘Tam quốc diễn nghĩa’ có nói, Triệu Tử Long tháo giáp trụ, ôm chặt A Đẩu vào lòng, sau đó cứ ôm ấu chúa như thế, phá tan vòng vây tám mươi ba vạn quân Tào.” Tôi cứ mải miết nói, nhưng Diệp Mai Quế vẫn chẳng có phản ứng gì, cuối cùng giọng tôi càng lúc càng nhỏ: “Tôi bắt chước Triệu Tử Long mà, cởi thắt lưng và cúc áo sơ mi, ôm Tiểu Bì vào lòng, đội mưa chạy về. Cô có cảm thấy hành động này của tôi và của Triệu Tử Long rất…”

Chữ “giống” còn chưa kịp ra khỏi miệng, đã nghe thấy tiếng Diệp Mai Quế cầm dao chặt thứ gì đó, vì thế tôi vội vàng nín thinh. Thấy tình hình không ổn, tôi đứng dậy định chuồn về phòng tránh bão.

“Về chỗ ngồi yên.” Diệp Mai Quế quay lưng lại phía tôi, nói như ra lệnh.

“Dạ.” Tôi ngồi thật ngay ngắn, không dám manh động.

Cô ấy tắt bếp ga, đổ thứ trong nồi ra một cái bát tô, rồi bê tới trước mặt tôi.

“Đây là?”

“Canh gừng.” Cô ấy ngồi vào chiếc ghế của mình “Để anh uống cho ấm người.”

“Canh gừng đúng là vẫn luôn màu vàng, thật không đơn giản.”

“Đừng nói nhảm nữa, tranh thủ uống lúc nóng đi, coi chừng bị bỏng.”

Cô ấy lại cầm sách lên, đọc tiếp.

“Oái…” Uống ngụm đầu tiên, tôi không nhịn được kêu lên.

“Sao thế? Bị bỏng rồi phải không?” Diệp Mai Quế lại đặt quyển sách trên tay xuống, nhìn tôi.

“Không phải. Canh gừng này… canh gừng này…”

“Canh gừng làm sao?”

“Canh gừng này ngon quá đi mất.”

“Vô duyên.” Cô ấy lại lườm tôi.

Tôi không dám ho he gì nữa, chậm rãi uống hết bát canh gừng.

“Tôi… tôi uống hết rồi.”

“Rất tốt.”

“Vậy tôi về phòng đây. Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon nhé, Triệu Tử Long.”

“Triệu Tử Long?”

“Vừa rồi chẳng phải anh nói mình đang bắt chước Triệu Tử Long sao?”

“Đúng thế.” Tôi đắc ý: “Bắt chước giống không?”

“Anh là Triệu Tử Long, Tiểu Bì là A Đẩu, thế còn tôi?”

“Cô có thể làm Lưu Bị.”

“Ồ. Cho nên tôi nên ném Tiểu Bì xuống đất phải không?”

“Sao lại thế?”

“Trong ‘Tam quốc diễn nghĩa’ chẳng phải nói Lưu Bị ‘không biết làm thế nào để an ủi trung thần nên cố tình ném con ra trước ngựa’(4) đó thôi?”

“Không sai.” Tôi đứng dậy đi tới bên Tiểu Bì, bế cu cậu lên, hai tay đưa ra phía trước giao cho Diệp Mai Quế:

“Cô có thể ném khẽ Tiểu Bì xuống sofa, ra vẻ một tí. Nào, Tiểu Bì đây.”

“Anh chơi còn chưa đã hả?” Mặt Diệp Mai Quế vẫn sa sầm xuống.

“Ờ.” Hai tay tôi ôm lấy Tiểu Bì, vẻ mặt cực kỳ tẽn tò.

Diệp Mai Quế liếc mắt nhìn tôi, sau đó đón lấy Tiểu Bì, khẽ ném nó xuống cái sofa bên tay trái mình: “Như thế đã được chưa?”

Tôi vội ôm Tiểu Bì từ trên sofa lên, quỳ gối trái xuống đất, giả vờ than khóc: “Tử Long này dù máu chảy đầu rơi, cũng không báo đáp được!”

“Thôi được rồi, chơi đủ rồi chứ hả?”

Vẻ mặt Diệp Mai Quế giãn ra, cuối cùng cũng bật cười.

“Lần sau đừng có ngốc như vậy nữa. Đầu tiên phải tìm chỗ trú mưa, đừng vội chạy về ngay.”

“Ừ.”

“Đài Bắc nói mưa là mưa liền, nói tạnh là tạnh ngay. Có lẽ anh phải đợi lâu một chút.”

“Tôi biết rồi. Chỉ là mưa đột ngột quá, tôi không kịp nghĩ nhiều. Hơn nữa tôi sợ nếu Tiểu Bì bị ướt mưa thì cô lại lo lắng, nên vội vã chạy về.”

“Ủa? Thế anh không sợ mình bị ướt mưa à?”

“Trời sinh tôi mệnh khổ, có ướt cũng chẳng ai lo.”

“Thật sao?”

“Là cô nói chứ ai, cô bảo mình chẳng lo lắng cho tôi, cô chỉ lo cho Tiểu Bì.”

“Tôi nói chơi thế thôi, sao anh lại hẹp hòi thế? Đương nhiên tôi cũng sẽ lo cho anh nữa.”

Không hiểu sao, khi nghe thấy Diệp Mai Quế nói câu này, tôi bỗng nhớ tới chị. Không phải vì chị cũng đã từng nói với tôi những lời như thế, hoặc vì cách nói chuyện của Diệp Mai Quế giống chị, mà là cảm giác khi tôi nghe câu nói đó, rất chị.

Cái gọi là “rất chị”, giống như ý nghĩa của câu “Bầu trời hôm nay rất Hy Lạp”. Giống như có người nhìn thấy khói đen bốc lên từ ống khói nhà máy sẽ liên tưởng tới cái chết, giữa khói đen và cái chết chẳng có mối quan hệ logic nào hết, chỉ có sự liên tưởng một cách trừu tượng.

Trong lòng tôi, Hoa hồng đêm vẫn luôn là danh từ đại diện cho chị.

Nhưng ngoại trừ sự sững sờ trong lần đầu tiên khi tới đây, nghe thấy Diệp Mai Quế nói có thể gọi cô ấy là Hoa hồng đêm ra, những ngày tháng sau đó, tôi chưa từng liên tưởng hoa hồng đêm của Diệp Mai Quế và hoa hồng đêm của chị với nhau.

Càng chưa từng so sánh hai đóa hồng đêm này.

Nếu cứ nhất định phải nói ra sự khác nhau giữa hai đóa hoa ấy, hiện giờ tôi chỉ có thể nói chị là đóa hồng đêm không gai, còn Diệp Mai Quế rõ ràng có rất nhiều gai.

Tôi không muốn buông trôi cho sự liên tưởng giữa chị và Diệp Mai Quế, bởi vì sự liên tưởng này, giống như bỏ bơ vào cà phê, tạo nên một xoáy nước nho nhỏ màu trắng. Nhưng chỉ cần khuấy nhẹ, xoáy nước sẽ không ngừng lan rộng ra, chẳng thể trở về với hình dạng của ly cà phê ban đầu.

Vì vậy tôi không trả lời mà đứng dậy, đi vào phòng mình.

Diệp Mai Quế ngẩng lên nhìn tôi, vẻ mặt thoáng ngạc nhiên. Miệng cô ấy hơi há ra, như đang muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp lên tiếng, ánh mắt thoáng dừng lại, cô ấy cúi đầu xuống, rồi lại cầm quyển sách trên tay lên.

Đi được mấy bước, tôi mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng cũng không biết phải nói gì. Tôi dừng chân lại, nhanh chóng vận hành cỗ máy tư duy trong đầu, hy vọng có thể nặn ra được vài câu nói. Tiếc là não tôi bị úng mưa nên gặp trục trặc, từ đầu chí cuối chẳng nghĩ ra được câu nào vừa tự nhiên vừa khéo léo, chỉ lỗ tai vẫn có thể được coi là bình thường, không ngừng nghe thấy tiếng lật sách của Diệp Mai Quế.

“Ừm… có lẽ tôi vẫn được coi là một người chu đáo, tuy thường có những lúc ngô nghê. Tuy đã cố sức, nhưng vẫn không thể nào chu toàn mọi mặt, chẳng tránh khỏi sai sót. Đó gọi là niềm tiếc nuối khi mất đi viên ngọc quý.”

Cuối cùng tôi phá vỡ sự im lặng, rặn ra vài từ.

Nhưng ánh mắt Diệp Mai Quế không hề rời khỏi quyển sách.

“Giống như diều hâu nếu bay quá cao, thường sẽ coi thường chiều cao của thỏ. Và…” Tôi vò đầu bứt tóc, cố hong khô bộ óc để có thể rặn ra vài câu hợp logic.

“Và giống như một con chó trên đường, mấy chục người cầm bánh bao nhân thịt ném nó, nó không thể ăn hết từng ấy cái bánh bao. Cô cứ nghĩ tôi giống một con chó là được rồi.”

Bàn tay đang lật sách của Diệp Mai Quế bỗng ngừng lại, nhưng cô ấy vẫn không ngẩng đầu lên.

“Con chó đó sở dĩ không tài nào ăn hết được từng ấy cái bánh, là bởi vì lực bất tòng tâm. Tục ngữ nói: Sao có thể vừa lòng thiên hạ, chỉ cầu mong không thẹn với mình. Câu này ý muốn nói…”

“Rốt cuộc anh đang định nói gì?” Cuối cùng cô ấy buông quyển sách ra, ngẩng đầu lên nhìn tôi.

“Cảm ơn cô, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, cảm ơn cô.”

“Anh đang nói gì thế?”

“Tôi ngủ quên, cô gọi tôi dậy rồi chở tôi ra trạm xe điện, tôi rất biết ơn. Cảm ơn cô lần một.”

“Nhưng tôi quên không nói cảm ơn cô, quả thật rất áy náy. Xin lỗi lần một.”

“Kết quả lại hại cô đi muộn, lẽ ra cũng phải nói xin lỗi cô. Xin lỗi lần hai.”

“Vừa rồi bị mưa chạy về, khiến cô lo lắng. Xin lỗi lần ba.”

“Cô sợ tôi bị cảm lạnh nên nấu canh gừng ngon siêu cấp cho tôi uống. Cảm ơn cô lần hai.”

Tôi giơ ngón tay đếm từng lần một, hy vọng không để sót.

“Tôi đâu có nhỏ mọn, sao anh phải nhớ kỹ thế làm gì?”

“Người nhớ kỹ là cô chứ. Chính cô nhắc chuyện ngủ quên hôm đó với tôi trước mà.”

“Cũng tức là, nếu tôi không nhắc anh, thì anh đã quên tiệt từ lâu?”

“Không thể nói là quên tiệt, nhưng tôi thật sự không nhớ lắm.”

“Nói vậy, anh xin lỗi và cảm ơn tôi, cũng chẳng có thành ý gì?”

“Tôi thành tâm mà. Nhưng vì là do cô nhắc nhở, nên tôi không thể chứng minh được sự thành tâm của mình.”

“Anh cứ nhắc đi nhắc lại chuyện tôi nhắc nhở anh, có phải anh cho rằng tôi cứ nhớ mãi mấy chuyện này, cho nên tôi là người nhỏ mọn?”

“Chuyện này không logic. Nhớ hay không là vấn đề trí nhớ, còn nhỏ mọn hay không lại là vấn đề tính cách.”

“Mặc kệ logic hay không, tôi chỉ biết, chắc chắn anh cho rằng tôi nhỏ mọn!” Hình như Diệp Mai Quế giận rồi, cô ấy bỗng đứng bật dậy khỏi sofa.

“Thế nào là ‘Nếu diều hâu bay quá cao thì sẽ xem thường chiều cao của thỏ’?” Diệp Mai Quế hừ mũi, nói tiếp:

“Anh là diều hâu tung cánh, còn tôi là con thỏ ranh hả?”

“Ý tôi không phải thế.” Tôi rối rít xua tay: “Diều hâu bay cao là chỉ đầu óc anh minh của tôi, còn chiều cao của thỏ là chỉ những chuyện vụn vặt trong cuộc sống.”

“Ý ngài nói ngài là người cao quý bận rộn, bận đến mức quên cả việc nói cảm ơn hay xin lỗi với người khác?”

“Tôi không nói tôi là người cao quý, tôi chỉ nói đầu óc tôi anh minh thôi.” Tôi giơ ngón trỏ tay phải ra, lắc lắc: “Cái này cũng không có quan hệ về mặt logic.”

“Anh…” Diệp Mai Quế nổi giận đùng đùng, chỉ thẳng vào mặt tôi, hét toáng lên: “Anh là đồ ngốc!”

Nói xong, cô ấy gọi Tiểu Bì rồi đi thẳng về phòng, quên cả cầm sách theo. Lúc cô ấy đang định đóng cửa phòng thì thấy Tiểu Bì vẫn ngoài phòng khách, vì thế lại nói:

“Tiểu Bì! Vào mau!”

Tiểu Bì đành chạy quanh tôi một vòng rồi mới chạy vào phòng cô ấy. Mặt tôi nghệt ra, không hiểu nổi mình đã làm gì để cô ấy giận? Nhưng tôi rất rõ một điều, Diệp Mai Quế quả nhiên là một đóa hồng đêm có gai.

Trước khi đi ngủ, tôi lăn lộn thao thức, ngẫm nghĩ kỹ càng cuộc nói chuyện tối nay. Nếu diều hâu bay quá cao, thường sẽ xem thường chiều cao của thỏ?

Câu này chắc không sai đâu nhỉ?

Trừ khi thị giác của diều hâu quá tốt, nên dù bay cao tới đâu, cũng có thể nhìn một cái là biết ngay được chiều cao của thỏ? Hình như cũng đúng, bởi vì chưa từng nghe nói lúc diều hâu muốn bắt thỏ lại bắt nhầm một con ngựa trắng. Hay là vì tôi nói đầu óc mình anh minh nên khiến cô ấy không vui?

Nhưng tôi nói anh minh, chứ không phải thông minh, không coi là tự dát vàng lên mặt mình chứ?

Suốt ba ngày liền, khi tôi đi làm về, đèn ngoài hành lang đều tối om. Tôi toàn mò mẫm cởi giầy trong bóng tối, rồi nhét vào tủ giầy. Kết quả ngày thứ ba không cẩn thận đá ngón út chân trái vào góc tủ, tôi còn rú lên một tiếng thảm thiết.

Nhưng Diệp Mai Quế ngồi trong phòng khách chẳng phản ứng gì, thậm chí tôi còn hoài nghi phải chăng cô ấy đang cười thầm trong bụng.

Ba ngày này tôi chỉ nghe thấy cô ấy nói có ba câu, hơn nữa ba câu này còn giống nhau.

Đều là câu cô ấy nói trước khi ra khỏi nhà vào buổi sáng: “Tiểu Bì, ở nhà ngoan nhé, chị sẽ về sớm thôi.”

Mưa cũng đã tạnh từ lâu, nhưng cái câu “sau cơn mưa trời lại sáng”, hình như không thích hợp để miêu tả tính khí Diệp Mai Quế. Tính khí cô ấy có thể nói là thẳng tiến về phía trước, trước sau như một. Tôi cảm thấy không khí sau khi về nhà thật sự quá kỳ quặc, vì thế ngày thứ tư tôi cố tình tan làm thật muộn.

Khoảng mười giờ rưỡi tôi rời công ty, muộn hơn bình thường gần ba tiếng. Nhưng tôi vẫn không phải là người về muộn nhất, có thể thấy công ty của tôi biến thái đến mức nào.

Tôi ăn đại món gì đó dưới tòa nhà công ty trước rồi mới bắt tàu điện về nhà.

Nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ.

Ra khỏi tàu điện, tôi chậm chạp leo cầu thang bộ lên trên, muốn kéo dài thời gian, tránh khỏi sự gượng gạo khi về.

Lúc mới ra khỏi trạm tàu điện, tôi bỗng thấy Diệp Mai Quế dắt theo Tiểu Bì, đang ngồi trên yên một chiếc xe máy đỗ gần đó.

“Sao hôm nay cho Tiểu Bì ra ngoài muộn thế? Bình thường chẳng phải mười giờ cô đã cho nó đi dạo rồi sao?”

Diệp Mai Quế không đáp, đứng dậy rời khỏi yên xe, đi về phía ngược lại.

Tôi đi theo cô ấy, vừa đi vừa trêu Tiểu Bì.

Đến trước tòa nhà, tôi lấy chìa khóa mở cửa lớn ra trước, đang lúc định đẩy cửa bước vào, không ngờ cô ấy lập tức khóa luôn cửa, rồi dùng chìa khóa của mình mở lại một lần nữa, sau đó đẩy cửa bước vào.

Thấy cô ấy bước tới cửa thang máy, tôi mới yên tâm bước đến. Bởi vì tôi rất sợ biết đâu cô ấy lại chọn đúng lúc tôi bước chân trái vào cửa, rồi sập mạnh lại.

Ở cửa thang máy, Ngô Trì Nhân lại dán một tờ giấy:

“Tôi nhẹ nhàng dừng bước, cũng như tôi nhẹ nhàng chở mọi người.

Mệt mỏi đã bao lâu, đôi lúc trục trặc cũng là điều nên.”

“Đáng ghét! Lại còn xuyên tạc bài ‘Tạm biệt Cambrigde’ của Từ Chí Ma(5) nữa, tôi nhất định phải…”

Tôi rút phắt chiếc bút trong cặp ra, đang chuẩn bị viết thì phát hiện Diệp Mai Quế quay sang liếc mình, bèn lập tức buông cây bút xuống, đổi giọng: “Ừ, mấy chữ này viết đẹp quá, rất có tính nghệ thuật.”

“Chữ lần này của nó không đẹp bằng mấy lần trước.”

Cô ấy đột ngột lên tiếng, tôi giật bắn mình. Cửa thang máy đã mở ra, tôi lại quên không bước vào.

“Còn không mau vào đi.” Diệp Mai Quế đứng trong thang máy nói.

“Vâng.” Tôi lập tức nhấc chân.

Trong thang máy, chân trước của Tiểu Bì gác lên thắt lưng của tôi, tôi xoa đầu cu cậu, cười cười. May mà có Tiểu Bì, tôi có thể vờ ra vẻ bận rộn.

Ra khỏi thang máy, bước tới trước cửa nhà 7C. Lần này tôi đã biết điều, không chủ động lấy chìa khóa ra mở cửa nữa.

“Mở cửa mau.” Cô ấy lại nói.

“Vâng.” Tôi vâng vâng dạ dạ.

Khi chúng tôi lần lượt ngồi lên sofa, tôi nghĩ nếu cô ấy đã chịu mở miệng, có lẽ cơn giận đã nguôi đi ít nhiều.

“Chuyện kia… xin lỗi. Có lúc tôi không biết cách ăn nói, hy vọng cô không để bụng.”

Cô ấy nhìn tôi, nói một cách bình thản: “Tôi cũng có chỗ không đúng.”

“Sao cô lại không đúng được? Cũng giống như Trái đất quên không quay quanh Mặt trời, đều là điều không thể. Thế nào là im lặng là vàng, mở miệng là bạc, bởi thế nên cái kẻ nói nhiều như tôi nhất định càng dễ mắc sai lầm hơn…”

Lén liếc thấy vẻ mặt cô ấy có vẻ không ổn, tôi lại vội vàng đổi giọng: “Nhưng nói đi nói lại, quả thực cô cũng có chỗ không đúng. Nhưng không sao hết, tôi sẽ chẳng để bụng đâu.”

Diệp Mai Quế lườm tôi lên tiếng: “Không biết nói chuyện thì nói ít thôi.”

“Vâng.”

Vì thế phòng khách lại trở nên im ắng, ngay cả bật ti vi tôi cũng chẳng dám.

“Trả lời câu hỏi vừa rồi của anh, hôm nay lúc mười giờ tôi cũng đưa Tiểu Bì ra ngoài đi dạo.” Diệp Mai Quế lại lên tiếng trước, tôi sững người ra nên vẫn chưa nắm được tình hình.

“Gì cơ? Tôi hỏi câu hỏi gì?”

“Lúc ở trạm tàu điện, chẳng phải anh hỏi tôi: Tại sao hôm nay lại đưa Tiểu Bì ra ngoài muộn như thế?”

“Đúng vậy.”

“Tôi trả lời rồi.”

“Ồ. Không ngờ hôm nay Tiểu Bì có thể đi dạo bên ngoài hơn một tiếng đồng hồ, xem ra thể lực của cu cậu rất tốt, đúng là một con chó khỏe mạnh.”

“Nó không đi hơn một tiếng đồng hồ, chúng tôi luôn ngồi trên yên xe máy.”

“Ồ. Sao hai người lại ngồi lâu vậy? Đang suy nghĩ vấn đề gì à?”

“Bọn tôi đang đợi anh đấy, đồ ngốc!”

Giọng cô ấy lại đột ngột vút cao.

Hồi lâu sau tôi mới lại ồ một tiếng.

“Ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi.”

May mà tôi ăn thật rồi, nếu tôi vẫn chưa ăn, tôi không biết phải trả lời như thế nào nữa.

“Thật không?”

“Thật mà, thật mà. Tôi không dám lừa cô đâu.”

“Thôi được. Không sao rồi.”

“Thế… tôi về phòng đây. Ngủ ngon.”

“Anh không phải tắm à? Tắm xong rồi lúc đi ngủ hãy nói ngủ ngon.”

“Vâng.”

Tôi đứng dậy định về phòng, trong đầu bỗng lóe lên một tia sáng, bèn quay lại nói với cô ấy: “Diều hâu dù bay cao đến mấy thì vẫn có thể nhìn một cái là phát hiện ngay ra con thỏ.”

“Lại nói linh tinh gì thế?”

“Không có gì, tôi đính chính lại câu nói nhầm mấy hôm trước.”

“Anh vẫn là diều hâu bay cao à?”

“Không dám, không dám. Sau này tôi sẽ chú ý một chút, không dám hồ đồ nữa.”

“Mau đi tắm đi.”

“Vâng.”

Tắm xong, nói lại câu chúc ngủ ngon với Diệp Mai Quế, tôi bèn đi ngủ. Tôi không cần phải lăn lộn thao thức để suy nghĩ xem rốt cuộc mình đã nói sai điều gì nữa.

Buổi sáng tỉnh dậy nhìn thấy Diệp Mai Quế, không khí không còn gượng gạo. Thậm chí trước khi ra khỏi nhà, cô ấy còn giục tôi nhanh tay nhanh chân lên, kẻo lại muộn làm.

Tôi cũng không cần cố tình ở lại công ty thật muộn, nhanh chóng khôi phục những thói quen thường ngày.

Đi làm về, mở cửa chính nhà 7C, hành lang cuối cùng lại sáng đèn. Như kẻ lữ hành lang thang mấy ngày liền trong sa mạc chợt tìm ra nước, tôi phấn khởi gọi: “Tiểu Bì! Tiểu Bì!”

Tiểu Bì chạy tới, tôi kéo chân trước của nó lên:

“Tốt quá, đèn lại sáng rồi!”

Tôi kéo Tiểu Bì xoay vòng vòng trên hành lang, Tiểu Bì cũng sủa lên oăng oẳng. Còn Diệp Mai Quế lúc này vẫn ngồi ngay ngắn trên sofa.

Nhưng tôi phát hiện ra, trên khóe miệng của hoa hồng đêm thấp thoáng một nụ cười.

***

“Em, mau tới đây!” Chị chạy đến bên tôi, kéo tay trái của tôi: “Đây là điệu Thủy vũ(6) Israel, em nhất định phải nhảy.”

Chị kéo tôi chạy vào trung tâm quảng trường, mọi người trên quảng trường dần vây lại thành một vòng tròn.

“Tại sao ạ?” Tôi vừa chạy vừa hỏi.

“Em học khoa Thủy lợi, đây chính là điệu nhảy của khoa em, sao lại không nhảy cho được?”

Chị vừa dứt lời, thì điệu nhảy bắt đầu.

Tất cả mọi người quây lại thành một vòng tròn, di chuyển theo hướng ngược lại, hất chéo chân phải, vì thế vòng tròn chuyển động theo chiều kim đồng hồ.

Từ nhịp 17 đến nhịp 32, chân phải hướng về giữa vòng tròn nhảy bước Schottische(7), sau đó chân trái lại lùi ra khỏi vòng tròn nhảy bước Schottische. Cứ như vậy lặp lại hai lần.

Khi tiến vào giữa vòng tròn, mọi người đều đồng thanh hô “Oh… hey!”

Khi chữ “hey” vừa được hét lên, chân trái hất về phía trước, chân phải nhảy bước đơn. Hất chân trái lên, có thể cường điệu tới mức gần như tung cước thẳng vào người đối diện.

Khi nhảy bước Schottische, tiếng “hey” của chị cực kỳ lảnh lót.

“Em, hô to lên một chút.” Vẻ mặt chị đầy hào hứng, chân trái cũng hất lên thật cao.

Lần cuối cùng hất chân trái lên, chị dùng sức quá mạnh, hai chân vung lên trời, suýt nữa thì ngã.

Tôi giật mình, vội đỡ lấy chị.

Chị chỉ cười khanh khách, đôi mắt sáng lấp lánh, lấp lánh.

Chị, chị có biết không? Đây chính là cảm giác được thuộc về mà em hằng mong mỏi. Em thuộc về nơi này, thuộc về nhóm người này, dù em với họ có thân thiết hay không. Bởi vì bọn em dùng những tư thế giống nhau nhìn nhận thế giới này, cùng có những tiếng cười giống nhau.

Chị, chị kéo em vào vòng tròn, bước đến giữa vòng tròn.

Vì thế em không hề cô đơn.

Âm nhạc sắp ngừng lại, lời ca “Mayim… mayim…” cứ vang vọng.

Vòng tròn không ngừng xoay theo chiều kim đồng hồ, càng xoay càng nhanh, tựa như sắp vút bay lên không trung.

Tôi đuổi theo bước nhảy của chị, bắt lấy những nụ cười của chị còn rơi rớt lại.

Sau đó, cuối cùng tôi cũng mỉm cười.