← Quay lại trang sách

Chương 8

Cơn bão hiếm gặp này tên là Nari, thời gian lần đầu tiên Cục Khí tượng đưa ra cảnh báo bão trên biển là 23 giờ 50 phút đêm ngày 8 tháng 9 năm 2001.

Sau đó tới 9 giờ sáng ngày 10 tháng 9 thì gỡ bỏ cảnh báo này.

Nhưng bão Nari không đi xa, sau mấy ngày lượn vòng quanh biển Đông Bắc Đài Loan, nó đột ngột quay đầu, tiến thẳng về phía Tây Nam Đài Loan.

21 giờ 40 phút ngày 16 tháng 9, đổ bộ vào đất liền tại khu vực Đông Bắc Giác Đài Loan, Tam Điêu Giác huyện Đài Bắc và huyện Nghi Lan.

Hôm ấy là Chủ nhật, nhưng ông chủ lại yêu cầu tổ công tác chúng tôi tăng ca. Khi bão Nari còn chưa đổ bộ vào đất liền, trời đã mưa như trút.

“Tiểu Kha, anh ra đê sông Cơ Long xem thế nào.”

Hơn sáu giờ chiều, Tràn Xả Lũ như không ngồi yên trong văn phòng được nữa, bèn đứng dậy nói với tôi.

“Giờ này á? Hơi nguy hiểm đấy.”

“Mưa lớn thế này, anh lo mực nước sông Cơ Long sẽ dâng cao. Anh cứ ra đó xem thế nào.”

“Để em đi với anh.”

“Anh sẽ cẩn thận.” Tràn Xả Lũ cầm áo mưa lên: “Có tình hình gì anh sẽ thông báo với cậu sau.”

Vì lo cho Tràn Xả Lũ nên qua giờ tan làm thông thường, tôi vẫn ở lại công ty đợi điện thoại. Cả văn phòng chỉ còn lại một mình tôi.

Khoảng tám giờ tối, tôi ở văn phòng nhận được điện thoại của Tràn Xả Lũ: “Tiểu Kha, nước sông Cơ Long đã vượt quá mức báo động rồi.”

Phía bên kia đầu dây, giọng của Tràn Xả Lũ lẫn trong tiếng mưa gió rít gào không ngớt.

“Anh đang ở đâu?” Tôi lo cuống lên: “Đừng ở lại đê nữa, mau về nhà đi!”

“Cậu yên tâm, lát nữa anh sẽ về. Chỉ có điều nếu cứ mưa như thế này, e là…”

“E là sao?”

“E là chỉ mấy tiếng nữa thôi, nước lũ sẽ dâng qua đê, tràn vào Đài Bắc.”

Giọng của Tràn Xả Lũ tuy bình tĩnh, nhưng không giấu nổi vẻ kinh hoàng. Tôi cúp điện thoại, không kịp cầm theo cặp táp, bắt taxi đi về thẳng nhà. Nhìn đồng hồ, đã 8 giờ 45, muộn 45 phút so với giờ về bình thường của tôi. Tuy đèn ngoài hành lang đang sáng, nhưng tôi chưa kịp cởi giày cởi tất đã thò đầu nhìn vào phòng khách.

Diệp Mai Quế không ở đó.

“Diệp Mai Quế…” Đợi mấy giây không thấy động tĩnh gì, tôi lại gọi: “Diệp Mai Quế!”

Tiểu Bì uể oải bò về phía tôi, tôi ngồi xuống xoa đầu nó: “Tiểu Bì, chị mày đâu?”

Mặt cu cậu ngáo ngơ, chắc là chẳng hiểu gì.

“Tiểu Bì, where is your sister?”

Tôi chuyển sang tiếng Anh, hỏi lại một lần nữa.

Tiểu Bì nghiêng đầu, lè lưỡi ra.

Tôi vỗ mạnh vào trán mình, quên béng mất chó không hiểu được tiếng người. Tôi lập tức quay đầu ra cửa, đi thang máy xuống lầu.

Lúc đẩy cửa tòa nhà ra, tiếng mưa rơi ầm ĩ như tiếng pháo. Tôi lại vỗ trán, bởi vì tôi tiện tay vứt béng ô trên hành lang rồi. Đành lại đi thang máy lên, mở cửa lấy ô, rồi lại nhào xuống lầu.

Đầu tiên tôi tìm xe máy của Diệp Mai Quế, phát hiện ra nó vẫn đang đỗ gần đó, có thể thấy cô ấy không lái xe ra ngoài.

Cho nên chắc người cũng chưa đi quá xa.

Đầu tiên tôi đi ra phía ngõ, nhưng vấn đề là, ở đây có đến mấy cái “ngõ”. Rốt cuộc cô ấy đi về phía nào?

Tôi từng được huấn luyện về logic chuyên nghiệp, cho nên đầu tiên sẽ thật bình tĩnh, sau đó bắt đầu suy nghĩ. Đêm mưa gió bão bùng, lý do đi ra ngoài? Hơn nữa lý do này lại không cần phải lái xe máy đi xa. Ừm, khả năng lớn nhất là, đi bộ mua đồ.

Tốt, giả sử cô ấy đi mua đồ, thì sẽ mua gì? Có thứ gì phải mua ngay lập tức chứ không thể để sau? Không sai, chắc chắn là bữa tối, hoặc đồ ăn để chuẩn bị cho ngày mưa bão.

Tôi tìm hết các cửa hàng tiện lợi, các hàng quán bán đồ ăn tối, chẳng thấy gì. Không vấn đề, bởi trong quá trình tìm kiếm thường sẽ có những nhân tố bất khả kháng. Cũng như những tình tiết trong phim ảnh hay tiểu thuyết, nam nữ chính thường bỏ lỡ nhau một cách lạ kỳ. Ví dụ như nam chính hoảng loạn tìm kiếm trên sân ga số 1, còn nữ chính lại bất lực chờ đợi ở sân ga số 2. Khi nam chính không tìm thấy, bèn vội vã chạy tới sân ga số 2; còn nữ chính đợi mãi sốt ruột quá, bèn quyết định đi về sân ga số 1. Chỉ có điều một người đi cầu vượt, một người đi hầm ngầm, vì thế vẫn chẳng gặp nhau.

Sau đó nam chính có lẽ sẽ gào thét khàn cổ tên của nữ chính, nhưng tàu hỏa sắp vào ga, tiếng loa thông báo át cả tiếng hét của nam chính, vì thế nữ chính không nghe thấy. Vậy là nam chính cúi đầu thở dốc; nữ chính che mặt thở dài.

Khi bọn họ mang theo tia hy vọng cuối cùng cùng ngẩng đầu lên tìm kiếm nơi sân ga kia, ngay khoảnh khắc ánh mắt chuẩn bị giao nhau, thì đúng lúc tàu hỏa sầm sập vào ga, che khuất ánh mắt của họ.

Vì thế tôi lại tìm lại một lần nữa, chỉ có điều lần này tìm theo chiều ngược lại, nhưng vẫn không thấy gì. Ừm, không sao, đây có lẽ là sự bỏ lỡ theo hình thức cầu vượt và đường hầm. Tôi quyết định về nhà trước, bởi vì có thể cô ấy đã mua đồ xong và về nhà.

Thả lỏng bước chân, tôi chậm rãi quay về phòng 7C. Đèn hành lang đang sáng, Tiểu Bì nằm ngủ trên đất, nhưng Diệp Mai Quế vẫn không ở đó.

Tôi ngồi trên sofa, nhắm mắt lại, cố bình tĩnh suy nghĩ. Nếu gạt bỏ giả thiết lớn nhất là cô ấy đi mua đồ ăn, vậy thì giả thiết thứ hai là gì?

Đúng rồi, có lẽ đi thuê truyện tranh hay tiểu thuyết.

Chắc cô ấy là người thích rúc trong chăn đọc truyện vào ngày mưa bão, hồi nhỏ tôi cũng thế. Tôi mở choàng mắt ra, chiếc sofa Diệp Mai Quế vẫn quen ngồi trống không, tiếng mưa giật gió gào ngoài ban công càng lúc càng to.

Một tiếng sấm bỗng dội lên, tôi gần như bắn vọt ra khỏi sofa.

“Ngốc quá! Thuê truyện thì chọn đại vài quyển là được rồi, làm gì mà chọn lâu thế?” Không nhịn được, tôi buột miệng chửi.

Để tránh bỏ lỡ nhau vì tiếng hét bị tiếng loa phóng thanh át mất, hay ánh mắt bị tàu hỏa che đi, tôi để lại một tờ giấy nhắn trên bàn trà, chỉ cần cô ấy ngồi vào ghế là sẽ nhìn thấy được.

Tôi viết cô ấy hãy gọi điện cho tôi, rồi ghi lại số điện thoại lên tờ giấy. Vốn định thêm mấy câu kiểu Tiểu Bì trong tay ta, không được báo cảnh sát, lập tức mang hai vạn tệ tới ngay vân vân, nhưng thật sự tôi chẳng còn tâm trạng nào mà đùa giỡn.

Tôi cầm ô lên, chạy thẳng đến hai hàng cho thuê truyện “duy nhị” gần đó. Cửa hàng đầu tiên rất vắng khách, lúc tôi đội mưa đẩy mạnh cửa bước vào, làm phát ra tiếng động rất lớn.

Tiếng mở cửa và tiếng nước chảy tong tong từ người tôi thu hút cái nhìn kỳ quặc của tất cả mọi người trong tiệm. Tôi đành muối mặt hỏi cô nhân viên:

“Xin hỏi vừa rồi có cô gái nào tới thuê sách không?”

“Cô gái như thế nào?” Cô nhân viên dời mắt khỏi màn hình máy tính, hỏi ngược lại tôi.

“Chính là…” Tôi bỗng tần ngần vì không biết phải miêu tả vẻ ngoài của Diệp Mai Quế như thế nào? Tôi thậm chí còn không biết cô ấy mặc quần áo gì nữa.

“Cao khoảng 1m65, người không béo cũng không gầy. Tóc đen, không dài không ngắn. Không đeo kính, trông mặt hơi lạnh lùng, nhưng thực ra tâm địa rất tốt…” Tôi nghĩ một hồi, rồi thử tả lại dáng vẻ của Diệp Mai Quế.

“Như vậy đi…” Cô gái ân cần nói, “Anh cho tôi biết, cô ấy có đẹp không?”

“Ừ. Cô ấy đẹp.”

“So với tôi thì thế nào?”

“Một trời một vực.”

“Ai là trời? Ai là vực?”

“Cô ấy là trời, cô là vực.”

“Tôi không nhìn thấy!” Cô ta lại dán mắt vào màn hình máy tính, giả chết không đoái hoài đến tôi.

Tôi lại chạy vội đến hàng thuê truyện thứ hai, nhân viên cũng là một cô gái. Lần này tôi rũ hết nước trên người rồi mới khẽ đẩy cửa bước vào. Tôi lặp lại câu hỏi vừa nãy một cách rất lịch sự, rồi tả dáng vẻ của Diệp Mai Quế một lần nữa.

“Trông cô ấy khoảng bao nhiêu tuổi?” Đang sắp xếp lại sách trên giá, cô nhân viên quay sang hỏi tôi.

“Khoảng hai mấy tuổi, trông rất trẻ.”

“Thế chẳng phải là trạc tuổi tôi sao?”

“Không, cô ấy trẻ hơn nhiều. Trông cô ít nhất phải ba mấy rồi.”

“Tôi không nhìn thấy!” Cô nhân viên nhét sách thật mạnh vào giá, không thèm đếm xỉa đến tôi.

Ra khỏi hàng thuê truyện thứ hai, trên đường đã có vài vũng nước đọng, cho thấy hệ thống thoát nước của thành phố đã bắt đầu quá tải, không thể thoát nước mưa kịp thời nữa.

Nhưng mưa vẫn tiếp tục trút xuống, không những không có dấu hiệu ngừng lại, mà còn càng lúc càng to.

Nghĩ tới lời Tràn Xả Lũ nói, tôi không khỏi hoảng loạn.

Lôi điện thoại trong túi ra, vẫn còn pin, tín hiệu vẫn bình thường, vì thế có lẽ cô ấy vẫn chưa về nhà.

Diệp Mai Quế rốt cuộc đi đâu đây?

Không được, tôi phải bình tĩnh, tư duy logic của tôi chắc chắn có chỗ nào đó không kỹ lưỡng và chu đáo.

Tôi phải tiến hành debug(1).

Ngoài mua đồ ăn và thuê truyện ra, cô ấy còn ra khỏi nhà làm gì nữa nhỉ?

Tôi nhìn đồng hồ, đã mười giờ hơn, cô ấy sẽ không rỗi hơi tới mức đi dạo phố đó chứ? Không thể nào, một là cô ấy không có thói quen này, hai là phần lớn hàng quán đã đóng cửa hết rồi. Huống chi hôm nay lại là ngày mưa gió bão bùng.

A! Có thể cô ấy vừa đi mua đồ ăn vừa đi thuê truyện, lần lượt trước sau, cho nên khá mất thời gian. Nghĩ tới đây, tôi lại tìm từ đầu những cửa hàng bán đồ ăn và thuê truyện.

Hai cô nhân viên của hai cửa hàng cho thuê truyện, lần thứ hai tôi đẩy cửa bước vào, còn lườm tôi rách mắt. Tôi không tài nào bình tĩnh suy nghĩ được nữa, chỉ không ngừng nhìn điện thoại, để ý xem nó có reo hay không.

Tôi lấy điện thoại công cộng gọi cho chính mình, điện thoại reo, chứng tỏ điện thoại của tôi không bị làm sao. Thực ra tôi thà phát hiện điện thoại của mình bị hỏng, như thế sẽ có khả năng cô ấy đã về đến nhà nhưng lại không liên lạc được với tôi.

Lẽ nào trong lúc đi trên đường, cô ấy không cẩn thận bị một chiếc xe phanh không ăn lại bị mưa làm mờ tầm nhìn đâm phải? Sau đó được đưa vào phòng cấp cứu của bệnh viện?

Có lẽ cô ấy còn dùng hơi thở cuối cùng của mình để nói với bác sĩ: “Xin hãy chuyển lời tới Kha Chí Hoành, thực ra anh ấy là một người rất đẹp trai. Và còn, tôi yêu…”

Tôi không được nghĩ lung tung nữa, đây là lời bài hát tiếng Anh “Tell Laura I love her” mà, tuyệt đối sẽ không xảy ra với Diệp Mai Quế. Cô ấy cũng không phải là người như thế, không phải kiểu người sẽ đi ngược với lương tâm của mình mà nói tôi đẹp trai, ngay cả khi sắp tắt thở.

Người qua kẻ lại càng lúc càng thưa thớt, hàng quán lần lượt dọn dẹp, đường phố càng lúc càng mù mịt. Mấy con chó hoang vẫn sục sạo trong ngõ, cũng vì trời mưa mà không biết đã rúc vào xó xỉnh nào. Thế giới này chỉ còn lại một màn nước trắng xóa và tiếng mưa rơi đinh tai nhức óc.

Giữa màn mưa mịt mù, tôi như nhìn thấy quảng trường nơi nhảy dân vũ thời đại học, và cả bóng dáng vẫn trốn trong bóng tối kia. Tiếng nhạc nơi quảng trường đang vang lên réo rắt, dần át đi tiếng mưa.

Tôi cứ đứng như vậy rất lâu, muốn quay về, nhưng lại sợ quay về.

Bởi vì nếu khi quay về không thấy Diệp Mai Quế, thì phải làm thế nào?

Tôi cứ đi lang thang vô định, không biết đã đi bao lâu, tới khi tôi sực tỉnh lại thì đã tới trạm tàu điện. Thì ra cứ theo thói quen hàng ngày, rẽ trái rẽ phải, tôi đã đi tới đây.

Không có nhỡ nhàng vì cầu vượt và hầm ngầm, cũng không bị tiếng loa phát thanh ở trạm tàu điện át mất tiếng hét của tôi, càng không có chuyến tàu sầm sập vào ga che khuất tầm mắt.

Tôi cuối cùng đã nhìn thấy Diệp Mai Quế.

Diệp Mai Quế đứng dưới hàng hiên, tay cầm một chiếc ô đã gập gọn, mặt quay về hướng cửa ra vào của trạm tàu điện. Tuy chỉ nhìn thấy nửa mặt bên phải của cô ấy, nhưng tôi dám lấy một năm tiền lương của mình ra cược với các bạn, cô ấy chính là Diệp Mai Quế. Bởi có những người bạn nhìn suốt cả đời, cũng luôn thấy gương mặt họ xa lạ, nhưng có những người cho dù chỉ lướt qua trong nháy mắt, cũng tuyệt đối không nhầm lẫn.

Trong đầu tôi chợt lóe lên một hình bóng, đó là gương mặt bên phải của chị dưới ánh đèn sáng trắng lấp lánh, khi lần đầu tiên chị kéo tay tôi bước vào vòng tròn.

Tôi còn nhớ, khi đó quảng trường đang phát bài hát “Tennessee Waltz”.

Giai điệu của bài “Tennessee Waltz” chỉ ngân lên trong đầu tôi có mấy giây, rồi lập tức bị tiếng mưa gió rít gào cắt đứt.

“Diệp Mai Quế.” Tôi gọi.

Rõ ràng là cô ấy không nghe thấy nên không có chút phản ứng nào.

Tôi bước vào dưới mái hiên, gập ô, rồi gọi lại: “Diệp Mai Quế.”

Người cô ấy như hơi run lên, quay lại nhìn tôi, mặt đầy vẻ hồ nghi.

Đúng là Diệp Mai Quế, tiếc là các bạn chả cược với tôi.

“Sao cô lại ở đây?” Tôi hỏi.

“Anh từ đâu chui ra thế?” Cô ấy hỏi lại.

“Đừng đứng ở ngoài nữa, về nhà rồi nói.”

Tôi giương ô lên, vẫy tay với cô ấy. Diệp Mai Quế gật đầu, cũng cầm ô lên. Tôi nhìn đồng hồ, đã 11 giờ, trên con đường tăm tối dường như chẳng còn bóng người.

Gió rất mạnh, chiếc ô lúc nào cũng chực tuột khỏi tay.

Tôi đi trước mặt Diệp Mai Quế, cứ quay đầu lại liên tục, như thể cô ấy sẽ đột nhiên biến mất vậy.

Cuối cùng cũng tới tòa nhà, gập ô lại, lấy chìa khóa mở cửa.

Trong tòa nhà đèn đuốc sáng trưng, tôi thở hắt ra một hơi, như trút được gánh nặng. Sau đó tôi liếc thấy trong tay cô ấy, ngoài một chiếc ô ra, không còn thứ gì khác.

Tôi ấn nút lên một lần, đợi thang máy đi xuống. Trong lúc đợi thang máy mở cửa, tôi không kìm được sự tò mò: “Rốt cuộc cô ra ngoài trong cái thời tiết quái quỷ này làm gì thế?”

Diệp Mai Quế ngẩng lên nhìn hàng số trên cửa thang máy, chẳng nói chẳng rằng.

“Cô không đi mua đồ ăn, cũng không đi thuê truyện, chẳng lẽ chỉ ra ngoài để ngắm cảnh?” Càng nghĩ tôi càng nghi ngờ: “Cảnh vật ngày bão gió đẹp đến thế sao?”

Nghe xong, cô ấy quay ngoắt lại lườm tôi. Trên mặt cô ấy như vừa có một trận bão tuyết thổi qua.

Cửa thang máy mở, nhưng cô ấy chẳng hề có ý định bước vào, chỉ trừng mắt nhìn tôi. Tôi bị ánh mắt và vẻ băng giá trên mặt cô ấy làm cho tê cứng, trơ mắt nhìn cửa thang máy đóng lại.

Tôi miễn cưỡng thò tay ra, ấn lại nút lên một lần nữa, cửa thang máy lại mở.

“Lên… lên lầu thôi.” Tôi nói.

Diệp Mai Quế thu ánh nhìn lại, bước nhanh vào, sau đó đóng cửa thang máy lại.

Trước lúc tôi còn chưa kịp bước vào.

Tôi ngơ ngác nhìn thang máy từ từ chạy lên, dừng lại ở số 7.

Sau đó tôi lại bấm nút lên một lần nữa, chờ thang máy xuống.

Khi tôi lên tới tầng 7, ra khỏi thang máy, mở cửa, bước vào nhà 7C, đèn trên hành lang đã tắt, ngay cả phòng khách cũng tối om. Chỉ có một tia sáng hắt ra từ dưới cánh cửa đóng chặt của phòng Diệp Mai Quế.

Tôi bỗng cảm thấy rã rời, cũng chẳng muốn nói gì thêm, chỉ thèm ngủ một giấc. Tôi vào phòng, đóng cửa lại, chẳng thèm thay quần áo, tiện tay tháo kính, bỏ hết đồ trong túi áo ra, rồi nằm vật xuống giường.

Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, tôi như quay lại quảng trường nhảy dân vũ trước đây, nghe thấy tiếng đàn anh cấp trên hô: “Xin hãy mời bạn nhảy!”

Khi đó tôi luôn lùi lại phía sau, trốn trong bóng tối, cho tới khi lùi tới nơi tăm tối nhất. Nhưng ánh mắt tôi lại luôn dõi theo những đôi nam nữ đang hào hứng khiêu vũ ở trung tâm quảng trường.

Tôi thiếp đi trong ngơ ngẩn, cho tới khi tiếng chuông điện thoại đánh thức dậy.

“A lô.” Tôi ậm ờ.

“Anh ngủ rồi à?”

“Ừ.”

“Xin lỗi.”

“Không sao. Có chuyện gì không?”

“Anh ghi lại số điện thoại này đi.” Tôi nhìn dãy số, là một số máy lạ.

“Được thôi.”

“Không có chuyện gì nữa rồi.”

“Thế hả?”

“Chẳng lẽ anh vẫn còn có chuyện?”

“Chứ sao.”

“Chuyện gì?”

“Xin hỏi cô là ai?”

“Ê!” Cô ấy chợt hét lên, tôi cũng bừng tỉnh.

“Diệp Mai Quế, cô đang ở đâu?” Tôi cuống quýt nhìn đồng hồ: “Muộn lắm rồi mà?”

“Đừng lo, tôi đang ở phòng khách.”

Tôi đeo kính vào, ngồi dậy, nhìn ánh đèn từ phòng khách lọt vào phòng mình.

“Ờ.”

“Tôi đọc được lời nhắn rồi.”

“Lời nhắn nào?”

“Anh để trên bàn trà đó.”

“Chữ xấu lắm hả?”

“Đúng là chả đẹp tí nào.” Cô ấy bật cười khúc khích.

“‘Diệp Mai Quế: Nhìn thấy tin nhắn này thì đừng chạy lung tung nữa. Gọi điện cho tôi, tôi đang tìm ở ngoài.’ Anh viết thế cứ như đăng báo cảnh cáo cô vợ bỏ nhà ra đi ấy.”

Diệp Mai Quế cứ cười mãi, tôi chưa bao giờ nghe thấy tiếng cười khanh khách của cô ấy như thế.

“Buồn cười lắm à?”

“Chứ sao. Buồn cười lắm.” Cô ấy lại cười khúc khích một lúc rồi mới nói: “Anh đi ra ngoài tìm tôi thật à?”

“Ừ. Lúc đi làm về tôi không thấy cô đâu, bèn chạy ra ngoài tìm.”

“Ừm…” Hình như cô ấy đang ngẫm nghĩ gì phía bên kia đầu dây: “Anh về lúc mấy giờ?”

“Khoảng 8 giờ 45. Tôi đi taxi về.”

“Thế à, thảo nào tôi không đợi được anh.”

“Đợi?”

“Ừ, tôi đợi anh ở trạm tàu điện. Tôi không nghĩ anh lại đi taxi về.”

“Sao cô lại cảm thấy tôi sẽ không đi taxi?”

“Bởi vì anh rất ki bo.” Nói xong, cô ấy lại cười khanh khách.

“Tôi vội về nên đi taxi luôn.” Đợi cô ấy cười xong, tôi nói.

“Ừ. Tôi nói đùa thôi, anh không ki bo.”

“Cô cứ đợi ở trạm tàu điện thế à?”

“Tôi có quay về một lần. Đứng ở hành lang gọi anh mà không thấy, tôi bèn gõ cửa phòng anh, nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì, cho nên tưởng anh vẫn chưa về. Tôi không nghĩ ngợi nhiều, lại ra ngoài luôn.”

“Thế sao cô lại không đọc được tin nhắn?”

“Ngốc ạ, tôi có ngồi xuống đâu, đương nhiên là không nhìn thấy lời nhắn trên bàn trà rồi.”

“Ờ. Thì ra là vậy.”

“Anh còn câu hỏi gì nữa không?”

“Tôi có thể hỏi không?”

“Đương nhiên là có thể.”

“Sao cô lại ra trạm tàu điện đợi tôi? Đợi ở nhà cũng được mà.” Tôi hỏi xong, đầu dây bên kia vang lên tiếng hít thở nặng nề, tôi thầm kêu hỏng bét rồi.

“Không, tôi không đi đợi anh. Tôi đi ngắm cảnh đẹp ngày bão bùng mưa to gió lớn, hơn nữa trời tối om om, đường lầy lội, tôi có thể đi xem có phải có chậu hoa hay bảng hiệu nào bị gió thổi rơi trúng đầu anh hay không, hay là mưa to quá anh không nhìn rõ đường nên bị trượt chân ngã xuống cống, chuyện hay ho như thế, nên tôi phải ra ngoài mà xem. Trả lời như thế anh hài lòng rồi chứ?”

Giọng cô ấy cũng to hệt như tiếng mưa bên ngoài, đùng đùng đoàng đoàng, liên hồi kỳ trận.

“Chuyện kia… xin lỗi. Tôi không có ý đó.”

“Thế ý anh là gì?”

“Ý tôi là, ngày bão bùng mưa to gió lớn, cô đợi ở nhà an toàn hơn. Nếu cô ra ngoài, tôi sẽ lo lắng.”

“Anh tốt bụng đến thế sao?”

“Tôi là thế mà. Cho nên tôi mới tìm cô khắp nơi.”

“Hừ.”

Chúng tôi cùng im lặng.

Không ngờ thói quen khi thường ngày đối diện với nhau nói chuyện của chúng tôi, lại cũng giống như khi nói chuyện bằng điện thoại, nói một lúc, nghỉ một lúc.

“Xin lỗi.” Cuối cùng tôi lên tiếng trước.

“Làm gì?”

“Tôi không nên nói cô ra ngoài là để ngắm cảnh ngày bão.”

“Hừm.”

“Xin lỗi.”

“Nói một lần là đủ rồi.”

“Ờ.”

Tôi ờ một tiếng, rồi lại bắt đầu im lặng.

“Sao không nói gì?”

“Tôi không biết phải nói gì.”

“Anh có thể nói tại sao anh lại chạy khắp nơi tìm tôi.”

“Bởi vì tôi lo cho cô.”

“Sao lại lo cho tôi?”

“Đó là phản ứng bản năng, không nghĩ ngợi nhiều. Cũng giống như cô hỏi mèo tại sao khi nhìn thấy chuột lại muốn bắt, mèo cũng chẳng trả lời được.”

“Anh toàn lấy những ví dụ kỳ cục, lần này tôi lại biến thành chuột rồi. Có thể lấy ví dụ khác được không?”

“Giống như… giống như bị mất tiền thì đương nhiên sẽ cuống quýt lên đi tìm.”

“Tốt, rất tốt. Không ngờ tôi lại biến thành tiền. Còn nữa không?”

“Hết… hết rồi.” Hình như tôi nghe thấy tiếng đạn đang lên nòng.

Lần này thời gian cả hai cùng im lặng lại càng dài hơn.

Sự im lặng khi nói chuyện trực tiếp và sự im lặng khi nói chuyện điện thoại không giống nhau.

Một cái không mất tiền, còn một cái phải tốn tiền.

Thời gian quả nhiên là tiền bạc, nhất là đối với điện thoại di động.

Tôi rất muốn nhắc nhở Diệp Mai Quế, điện thoại là do cô ấy gọi, như vậy sẽ rất lãng phí tiền bạc một cách không cần thiết.

Nhưng nếu tôi tốt bụng nhắc nhở cô ấy, chưa biết chừng cô ấy sẽ cảm thấy tôi chỉ muốn cúp máy cho xong.

“Sao anh không cúp máy?”

“À, bởi vì tôi đang nghĩ.”

“Anh đang nghĩ gì?”

“Tôi đang nghĩ làm thế nào chọn ví dụ hay ho một chút để chứng minh tâm trạng vì lo lắng cho nên đi ra ngoài tìm cô của mình, để cô thấu hiểu.”

“Anh cứ nói thẳng là được rồi, làm sao cứ phải lấy ví dụ?”

“Tôi có thể nói thẳng không?”

“Nói thừa. Có ai bảo anh phải vòng vo đâu.”

“Trời tối, mưa gió lại to, thấy nước lũ sắp tràn vào thành phố Đài Bắc, ý nghĩ đầu tiên trong đầu tôi là, cô có đang ở nơi an toàn không? Vì thế tôi vội bắt taxi về nhà, chỉ để xác định là cô đang ở nhà, và bình an. Tôi không biết tại sao đó lại là suy nghĩ đầu tiên, nhưng nó cứ luẩn quẩn trong đầu tôi, tôi chỉ biết nghe theo nó, không cần thiết phải nghiên cứu nó. Lúc về tới nơi thấy cô không ở nhà, tôi chỉ biết cần phải đi tìm cô, nói với cô ở bên ngoài rất nguy hiểm, sau đó đưa cô trở về. Tôi làm gì còn bụng dạ nào nghĩ ngợi lý do mình ra ngoài tìm cô là gì? Huống chi cô đâu có ngốc nghếch, chắc chắn cô biết đường phố trong đêm mưa gió bão bùng còn đáng sợ hơn rừng sâu đầy thú dữ, vì thế nếu không có chuyện gì thì cô sẽ ở nhà. Nhưng cô lại không ở nhà, tôi đương nhiên là phải đi tìm rồi, chẳng lẽ tôi có thể ngồi yên xem ti vi hay đi ngủ sao? Cô cứ hỏi tôi tại sao tại sao, lo lắng cũng cần lý do à?”

Cùng với cơn mưa ngày càng to ngoài cửa, tôi cũng càng nói càng nhanh, liền ngay một mạch.

“Ừm, tôi biết rồi.” Một lúc sau, Diệp Mai Quế nói.

“Ừ.” Tôi cũng nói qua loa một tiếng.

“Kha Chí Hoành…”

“Sao thế?” Đợi mấy giây không thấy cô ấy nói gì, tôi đành lên tiếng hỏi.

“Lúc đi thang máy ở dưới nhà, tôi không nên hung dữ với anh như vậy. Xin lỗi.”

“Không có gì. Đó là vì tôi đã nói sai.”

“Tôi cũng vì lo cho anh nên mới tới trạm tàu điện đợi.”

“Ừ. Tôi cũng biết rồi.”

Mọi ánh sáng vụt tắt trong chớp mắt, điện mất rồi.

“Á? Mất điện!” Diệp Mai Quế hoảng hốt kêu khẽ.

“Cô đừng sợ.” Tôi xuống giường, mò mẫm tiến về phía trước.

“Tôi có mua một chiếc đèn dã ngoại, tôi sẽ mang ra phòng khách. Cô đợi tôi nhé.”

“Được.”

Tôi tìm thấy chiếc đèn đặt trên giá sách cạnh bàn làm việc, pin tôi đã lắp sẵn.

Tôi sờ một vòng, tìm được công tắc, bật lên. Cầm theo chiếc đèn, mở cửa, tôi đi ra phòng khách, đặt đèn lên bàn trà.

“Sáng đấy chứ?” Tôi đứng bên tay phải cô ấy.

“Ừ.” Tôi không chỉ nghe thấy cô ấy trả lời, mà còn nhìn thấy cô ấy gật đầu.

“Chúng ta vẫn cần phải cầm điện thoại nói chuyện à?” Diệp Mai Quế tay trái cầm điện thoại áp vào tai trái, tay phải chỉ vào tôi, cười nói.

“Tôi thì không sao. Dù gì cú điện thoại này cũng không phải do tôi gọi.”

“Oái!” Cô ấy đột nhiên tỉnh ngộ, lập tức cúp máy.

Tôi cười cười, cũng cúp máy.

“Sao lại mất điện nhỉ?”

“Có rất nhiều nguyên nhân gây mất điện, nhưng tôi đoán lần này có lẽ là do nước lũ tràn vào trạm điện rồi.” Tôi ngồi vào chiếc ghế của mình, thở dài nói.

“Sao lại thở dài?”

“Chẳng sao cả.” Bởi vì tôi nhớ tới lời của Tràn Xả Lũ. Nếu anh ấy nói đúng, nước lũ có lẽ đã dâng qua đê, tràn vào Đài Bắc.

“Ngày mai cô đừng ra ngoài, biết chưa?”

“Thành phố đã thông báo ngày mai nghỉ làm nghỉ học rồi, nên tôi sẽ không ra ngoài đâu.”

“Ừ.”

“Dù sao bây giờ chúng ta có điện thoại rồi, nếu tôi ra ngoài, anh sẽ biết tôi đang ở đâu.”

“Cũng phải. Nhưng không có chuyện gì thì đừng ra ngoài.”

“Ừ.”

Diệp Mai Quế gọi Tiểu Bì, bảo nó ngồi lên chiếc sofa bên tay trái mình. Thế là Tiểu Bì ngồi ngay giữa tôi và cô ấy.

Cô ấy hơi quay người sang bên trái, đầu cúi xuống, tay vỗ về Tiểu Bì, như đang ru nó ngủ, miệng còn ngân nga vài giai điệu.

Tuy ngoài trời mưa to gió lớn, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng chậu hoa đập vào khung cửa sổ bằng sắt, nhưng trong phòng khách lại rất yên tĩnh.

Tôi đột nhiên cũng muốn xoa đầu Tiểu Bì, nhưng lại bắt buộc phải nhoài người ra, duỗi tay phải về phía trước mới có thể xoa được. Vừa nghĩ vậy, cơ thể không khỏi khẽ nhúc nhích, lại kinh động đến sự yên tĩnh trong phòng.

Diệp Mai Quế ngẩng đầu lên, ngừng động tác vỗ về của tay trái lại, nhìn tôi mỉm cười.

“Sao thế?” Cô ấy hỏi.

“Không có gì.” Tôi cười cười.

“Ừ.” Cô ấy thu tay trái lại, ngồi thẳng dậy.

“Cô có mệt không?”

“Không. Tôi còn muốn đọc sách thêm một chút.”

“Vậy cô đọc đi.”

“Còn anh?”

“Dù sao ngày mai cũng không phải đi làm, tôi ngồi đây với cô.”

“Hừ, vĩ đại thế?”

“Cô còn vĩ đại hơn. Hôm nay nửa chừng tôi trở về thấy cô không ở nhà, tôi còn ngồi sofa một lúc rồi mới ra ngoài tìm. Nửa chừng cô trở về, nhưng ngay cả sofa cũng không thèm ngồi mà đã ra ngoài luôn.”

Tôi nói xong, Diệp Mai Quế bật cười.

Cô ấy cầm quyển sách bên cạnh lên, bắt đầu đọc dưới ánh sáng của ngọn đèn dã ngoại. Xung quanh tối om, chỉ còn ánh đèn màu trắng hắt lên khuôn mặt. Cô ấy bây giờ, rất giống một bông hồng đêm được nâng niu hết mình trong nhà kính, vì thế có một sự nhu mì, và kiều diễm khó nói thành lời.

Tôi nhắm mắt lại, muốn nghỉ ngơi một chốc, trong đầu lại đột nhiên vang lên bài hát “Tennessee Waltz” và cả câu vè chị dạy khi lần đầu dẫn tôi nhảy: “Đừng sợ hãi, đừng căng thẳng, hãy thả lỏng, xoay một vòng…” Giọng chị vẫn khá rõ ràng, tuy năm tháng trôi qua đã khiến giọng nói có phần thay đổi. Đã lâu lắm rồi tôi không nghe thấy giọng chị vang vọng trong tâm trí mình. Tôi như lại được chị kéo đi, thuận thế nhấc chân phải ba bước, quay trái một vòng, nếu không phải ngoài trời đột nhiên vang lên một tiếng sấm đì đùng.

Tôi mở choàng mắt, phát hiện ra Diệp Mai Quế cũng đang nhìn mình.

“Mệt à?” Cô ấy hỏi.

Tôi cười, lắc đầu.

“Mệt thì phải nói nhé!”

Giọng Diệp Mai Quế dịu dàng, ánh mắt rất xinh đẹp, vẫn là một đóa hồng đêm đang nở bừng rạng rỡ.

Khi tôi nhắm mắt lại một lần nữa, giọng của chị đã biến mất.

***

Tôi hết sức tò mò về điệu nhảy Hoa hồng đêm mà chị nói nên khi các anh chị trên quảng trường dạy điệu nhảy mới, tôi luôn đặc biệt lưu ý. Nói cho chính xác thì, đó là một sự mong ngóng.

Tôi vẫn giữ thói quen trốn vào góc tối khi gặp những điệu nhảy đôi, nhưng chị luôn có thể tìm thấy tôi, kéo tôi ra khỏi bóng tối, bước ra ánh sáng, cùng nhau khiêu vũ.

“Em, chị nhìn thấy em rồi. Em còn trốn à?”

“Đừng giả chết nữa cậu em. Mau ra đây.”

“Hù!” Có lúc chị còn rón rén chui ra đằng sau lưng tôi, rồi hét toáng lên. Thấy tôi giật nảy người loạng choạng quay ra sau, chị cứ cười khanh khách không ngừng.

“Hết hồn phải không? Đây là điệu Hy Lạp, chúng ta cùng nhảy nào.”

Có lần mới nhảy xong điệu “Dũng khí” của Armenia, vì điệu nhảy này gồm toàn bước Balance, động tác có phần mạnh mẽ, tôi không cẩn thận làm trặc chân trái. Vì thế tôi rời khỏi quảng trường, định quay về ký túc nghỉ ngơi.

Đi được mấy bước, tôi ngoái đầu lại, xuyên qua ánh đèn và bóng tối đan xen trên quảng trường, chị đang hoảng hốt dáo dác tìm kiếm. Cuối cùng dường như chị từ bỏ, chán chường ngồi trên bức tường bao thấp ở rìa quảng trường.

“Chị.” Tôi tập tễnh đi ra phía sau chị.

Chị ngoảnh lại, cười như không có việc gì, nhưng ánh mắt vẫn vương lại một thoáng bi thương: “Lần này em trốn ở đâu thế? Làm chị tìm mãi không thấy.”

Chị đứng dậy, kéo tay phải tôi: “Lần này là điệu ‘Ghẹo nàng’ của Malaysia. Chúng ta cùng nhảy nào.”

Tôi cắn răng, cố sức để bước chân được bình thường.

Tôi nhớ ánh mắt hốt hoảng tìm kiếm mình của chị khi đó, cũng nhớ nụ cười khi tôi bất thình lình xuất hiện sau lưng chị, càng nhớ nét bi thương mờ khuất nơi khóe mắt chị, nhưng lại không nhớ được cái đau nơi chân trái.

Từ sau lần đó, tuy tôi vẫn không thể thoải mái mời bạn nhảy nhảy điệu đôi, nhưng tôi đã không còn trốn tránh. Bởi vì tôi không muốn một lần nữa chứng kiến sự hốt hoảng và bi ai của chị.

Tôi sẽ thử đứng ở nơi giao thoa giữa ánh sáng và bóng tối trên quảng trường, nhìn vào tâm vòng tròn.

Lần đầu tiên khi từ xa nhìn thấy tôi đứng ở giữa vùng sáng tối giao nhau, chị lập tức dừng chân lại. Chị ngỡ ngàng nhìn tôi, ngừng lại mấy giây, rồi bắt đầu mỉm cười. Sau đó một anh khóa trên đi tới mời chị nhảy, tay phải chị khẽ nhấc váy, chân nhún xuống.

Khi bước vào giữa vòng tròn, chị lại ngoái lại nhìn tôi cười.

Đó là lần đầu tiên tôi đứng ngoài vòng tròn, ngắm chị khiêu vũ thật kỹ. Động tác của chị vừa thanh thoát vừa linh hoạt, bước nhảy và nhịp điệu phối hợp không chút sai sót, còn gương mặt chị, luôn rạng rỡ nụ cười.

Sau này chị không cần phải dáo dác tìm kiếm giữa nơi bóng tối và ánh sáng giao thoa trên quảng trường nữa. Chị chỉ cần đứng nguyên tại chỗ, khẽ lướt mắt một vòng là có thể thấy được tôi. Nhìn thấy rồi, chị sẽ cười cười, sau đó vẫy tay với tôi.

Khi tôi đi tới bên chị, chị chỉ nói một câu: “Chúng ta cùng nhảy nào.”

Đương nhiên, có lúc trước khi chị vẫy tay với tôi, sẽ có người đi tới bên mời chị nhảy. Chị sẽ mỉm cười đồng ý, rồi nhún vai, le lưỡi với tôi.

Chỉ có một lần ngoại lệ. Tôi nhớ lần đó vừa mới nhảy xong một điệu của Ba Lan. “Xin hãy mời bạn nhảy!” Giọng của đàn anh khóa trên vẫn rổn rảng như thường lệ. Tôi chỉ lui lại vài bước rồi đứng yên, định bụng sẽ đơn thuần thưởng thức những bước nhảy của vòng tròn.

“Điệu tiếp theo…” Đàn anh đó cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay, rồi ngẩng lên nói:“Hoa hồng đêm.”

Không hiểu sao, sau khi nghe xong, động tác vô thức của tôi, lại là bước vào giữa vòng tròn.