Chương 9
Đêm hôm bão Nari đổ bộ, nước lũ cuối cùng cũng dâng qua đê sông Cơ Long, tràn vào Đài Bắc. Một ngả men theo đoạn Sáu đường Trung Hiếu Đông ào vào phía Tây, một lại theo đường Cơ Long tấn công phía Nam.
Đội quân nước lũ chia thành hai ngả lần lượt tiến công, sau đó hội ngộ ở đoạn giao nhau giữa đường Cơ Long và đường Trung Hiếu Đông. Ở nơi hai quân tập hợp, sóng cuộn ngợp trời, trong nháy mắt mực nước sâu nhất đã vượt hơn hai mét.
Đường Trung Hiếu Đông vốn được mệnh danh là chốn phồn hoa bậc nhất Đài Bắc, chỉ trong một đêm, đã biến thành sông Trung Hiếu. Còn trạm tàu điện ngầm chạy dọc theo đường Trung Hiếu Đông, tưởng như không gì đe dọa nổi, đã bị nước lũ dễ dàng xâm nhập. Vì thế đường ray cho tàu hỏa chạy trước đây, giờ đã trở thành đường thủy của nước lũ cuồn cuộn. Nước lũ cuối cùng tràn vào ga Đài Bắc, nhấn chìm mọi công trình ngầm, ga Đài Bắc trở thành một thành phố dưới đáy biển. Nếu muốn đi tàu hỏa, có lẽ phải mặc đồ lặn và đeo bình oxy.
Sáng hôm sau, dù thành phố không thông báo nghỉ học nghỉ làm, tôi cũng chẳng tài nào đi làm được. Bởi vì không có thuyền nào có thể chở tôi tới công ty.
Do thiệt hại quá nghiêm trọng, toàn thành phố Đài Bắc nghỉ học nghỉ làm hai ngày liền. Bắt đầu từ ngày thứ ba khi đi làm lại bình thường, cuộc sống của tôi có một sự thay đổi vô cùng to lớn. Bởi vì tôi đã không thể nào đi làm bằng tàu điện được nữa.
Trong trạm tàu điện ngập nước, chỉ dùng máy bơm hút sạch cũng phải mất đến mấy ngày. Nếu muốn thông xe lại như bình thường, e là còn phải đợi thêm một, hai tháng nữa.
Buổi tối hôm trước, Diệp Mai Quế nhắc tôi ngày mai phải ra khỏi nhà sớm.
“Sớm bao lâu?” Tôi hỏi.
“Có khi phải sớm một tiếng so với thời gian anh đi làm bình thường. Bởi vì anh phải đổi sang đi xe buýt.”
“Sớm một tiếng? Cô đùa đấy à?”
“Tôi rất nghiêm túc.” Cô ấy lườm tôi: “Anh không tin thì thôi.”
“Tôi đương nhiên tin lời cô nói, nhưng mà sớm một tiếng thì có hơi quá…”
“Hơi quá đáng. Anh định nói thế chứ gì?”
“Đúng thế. Như thế chẳng phải tôi phải ngủ bớt đi một tiếng sao? Chẳng có tí nhân đạo gì cả. Còn cô thì sao?”
“Tôi đi xe máy đi làm, cho nên chẳng khác mấy. Cùng lắm là đi sớm mười phút thôi.”
“Không công bằng! Tôi cũng chỉ cần đi sớm 10 phút thôi.” Tôi bật dậy phản đối.
“Tùy anh.” Cô ấy lại quay sang nhìn ti vi: “Dù sao tôi cũng đã nhắc anh rồi.”
“Ừ, được. Tôi đi sớm mười lăm phút là được.” Cô ấy tắt ti vi, cầm một quyển sách lên bắt đầu đọc, như chẳng thèm đếm xỉa đến tôi.
“Hai mươi phút nhé?” Tôi lại cộng thêm năm phút.
Diệp Mai Quế ngẩng lên lườm tôi một cái, sau đó lại cúi xuống đọc tiếp.
Sau khi tới Đài Bắc làm việc, tôi vẫn luôn đi làm bằng tàu điện, trước giờ chưa biết nạn kẹt xe hình thù ra làm sao.
Hồi trước ở Đài Nam, thường nghe nói tình trạng kẹt xe ở Đài Bắc rất nghiêm trọng, nhưng cũng nghe nói từ sau khi có tàu điện, nạn kẹt xe đã cải thiện rất nhiều. Vì thế tôi khó mà tưởng tượng được tại sao mình lại phải đi sớm những một tiếng.
Tôi nhìn Diệp Mai Quế, có lẽ cô ấy không nói đùa. Hơn nữa nhìn động tác lật sách của cô ấy có phần thô bạo, có lẽ là đang cáu vì tôi không chịu nghe lời.
“Tôi đi sớm hai mươi lăm phút là được rồi. Cô thấy thế nào?” Tôi thử nói chuyện với Diệp Mai Quế. Cô ấy vẫn không mảy may động tĩnh, có vẻ như căn bản chẳng thèm nghe tôi nói.
“Ba mươi phút.” Tôi cong ngón cái và ngón trỏ tay phải, giơ ba ngón tay còn lại lên, chỉ vào cô ấy: “Ba mươi phút đi. Không thể hơn được nữa.”
“Anh khùng hả, có phải đang mặc cả đâu.” Cô ấy gấp sách lại, hét lên: “Tôi bảo một tiếng là một tiếng.”
Vậy là trước khi ngủ tôi vặn báo thức trước một tiếng.
Nhưng khi chuông báo thức đánh thức tôi, tôi thật sự không tài nào chấp nhận được việc nó reo sớm như thế, vậy là lại vặn nó lui lại một chút… một chút nữa… rồi một chút nữa…
Cho tới khi lương tâm tôi thức tỉnh.
Trèo xuống giường, mơ màng đẩy cửa phòng ra, phát hiện gần như cùng lúc ấy Diệp Mai Quế cũng đẩy cửa phòng cô ấy.
“Chào buổi sáng.” Tôi hỏi cô ấy, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy trước tám giờ sáng.
“Chẳng phải đã bảo anh đi sớm một tiếng sao?”
“Bởi vì… ờ… chuyện này…” Tôi sượng sùng: “Đồng hồ báo thức không quen với việc tôi dậy sớm.”
“Được.” Diệp Mai Quế liếc tôi qua khóe mắt: “Được lắm.”
Cả người tôi rét run, vì thế hoàn toàn tỉnh táo. Tôi vội vàng làm ra vẻ tất bật, cũng thầm rủa mình mấy câu, bởi vì tôi phải để cho Diệp Mai Quế cảm thấy tôi không cố ý làm trái lời cô ấy.
Trước khi ra khỏi nhà, theo lệ thường, tôi quỳ xuống xoa đầu Tiểu Bì: “Tiểu Bì ngoan, anh sẽ về sớm thôi.”
Tiểu Bì cũng quen thói cắn ống quần tôi mãi không buông. Thấy tôi đứng trên hành lang giằng co với Tiểu Bì, Diệp Mai Quế bất giác bật cười: “Ngày nào nó cũng thế này à?”
“Ừ.” Tôi gỡ cái răng cuối cùng của Tiểu Bì trên ống quần ra, đứng dậy.
“Thế thì quần anh rách mất thôi.”
“Thế à?” Tôi vắt chân trái lên đùi phải, tay phải chống tường, kiểm tra kỹ càng: “Oa, đúng là có lỗ thủng này.” Tôi đếm: “Tổng cộng bảy lỗ thủng cả thảy, sắp xếp y như Bắc đẩu thất tinh trên trời ấy. Tiểu Bì đúng là không đơn giản.”
“Nhảm nhí.” Cô ấy xoay người, tiếp tục làm việc của mình.
“Tôi đi đây, tối gặp.” Tôi sờ mũi, mở cửa.
“Đi đi.” Câu trả lời của Diệp Mai Quế rất bình thản.
Tôi nhìn đồng hồ, đúng tám giờ, sớm nửa tiếng so với lúc mình đi làm bình thường.
“Thói quen cũng phải thỏa mãn thuyết tương đối.” Thấy vẫn còn sớm, tôi lại nhiều lời: “Thói quen là tương đối, không phải là tuyệt đối. Trước đây tôi dậy lúc 8 giờ 20, 8 giờ rưỡi ra khỏi nhà; hôm nay 7 giờ 50 dậy, 8 giờ ra khỏi nhà. Thói quen tuyệt đối đã thay đổi, nhưng thói quen tương đối thì chưa, đều là ra khỏi nhà sau khi dậy mười phút.” Tôi tặc lưỡi: “Tôi cũng thật không đơn giản.”
“Rốt cuộc anh có đi hay không?” Diệp Mai Quế lạnh lùng buông một câu, như thể đang phóng phi đao.
“Vâng.” Tôi thu nụ cười lại. “Đi ngay đây ạ.”
“Ê!” Diệp Mai Quế bỗng kêu lên.
“Gì thế?” Tôi rụt cái chân phải vừa bước qua ngưỡng cửa lại, quay về hành lang, thò đầu vào phòng khách.
“Anh không mang cặp tài liệu theo.”
“Hôm đó tôi vội đi taxi về nhà tìm cô nên để cặp ở công ty, quên không mang về.”
“Ờ.” Cô ấy ậm ừ một tiếng, giọng trở nên dịu dàng: “Sau này đừng lơ mơ như vậy nữa.”
“Ừ, tôi biết rồi.” Tôi quay người bước ra ngoài, lại nghe thấy cô ấy ới một tiếng nữa.
“Còn chuyện gì thế?”
“Nếu đến muộn thì đừng sốt ruột.”
“Cô yên tâm, tôi sẽ không đến muộn đâu.”
“Thế à? Cược chứ?”
“Được. Nếu tôi không đến muộn, buổi tối cô phải nấu cơm cho tôi ăn, cả rửa bát nữa.”
“Không. Nếu anh đến muộn, tôi mới nấu cơm.”
“Tốt dữ vậy? Thế thì tôi bằng lòng đến muộn.”
“Mặc kệ anh có bằng lòng hay không, trăm phần trăm là anh sẽ bị muộn.”
“Nếu tôi không bị muộn thì sao?”
“Thì tối tôi sẽ nấu mì.”
“Cô…” Tôi điếng người, không biết phải nói gì.
Bởi vì điều này cho thấy, dù tôi có muộn làm hay không, tối nay Diệp Mai Quế đều nấu ăn. Tôi vốn tưởng rằng, hoa hồng đêm chỉ lặng lẽ tỏa hương khi đêm về, chẳng thích ánh mặt trời, không ngờ trong sớm mai, nó vẫn rạng rỡ như vậy.
Thậm chí dưới ánh nắng sớm mai, đóa hồng đêm mông lung càng rực rỡ và rạng ngời hơn. Cuối cùng tôi cũng đã nhìn rõ màu sắc của bông hoa ấy.
Đó là màu đỏ thẫm, chứ không phải màu đỏ bầm như tôi thường nghĩ.
“Cảm ơn cô.” Tôi nghĩ một lúc, chỉ có thể vụng về nói một câu cảm ơn.
“Không cần phải cảm ơn. Mau đi đi.”
“Thực ra tôi có nghe lời cô, chỉ là mê ngủ quá, nên cứ vặn lùi chuông báo thức lại.”
“Đừng nói nữa, đi mau.”
“Cô có cảm thấy mình đang lấy ân trả oán không? Hay là có nỗi xúc động kiểu ‘Lòng này sáng tựa trăng rằm, Ai ngờ trăng sáng soi nhằm cống sâu’(1)?”
Diệp Mai Quế đột nhiên đứng phắt dậy đối diện tôi, tay phải chống nạnh, tay trái vung thật mạnh về phía trái: “Mau ra khỏi nhà cho tôi!”
Tôi lao như bay ra khỏi cửa. Đi tới bến xe buýt, cuối cùng tôi đã hiểu tại sao phải đi làm sớm hơn một tiếng.
Ở đó đông nghẹt người, như thể hôm nay đi xe buýt vừa miễn phí vừa được tặng một gói quà to vậy.
Tôi không dùng từ “xếp hàng rồng rắn” để tả những người đứng đợi xe, vì căn bản chẳng có ai xếp hàng. Mỗi lần xe buýt tới, tất cả lại ùn lên, chỉ đợi người cuối cùng bước từ xe xuống là tranh nhau lên.
Đã xem thi đấu bóng rổ bao giờ chưa? Lúc tranh bảng rổ trong khu vực cấm, tất cả cầu thủ đều nhìn chằm chằm vào quả bóng đang nảy trên sân, sau đó căn thời gian, bổ nhào vào cướp bóng.
Những người đợi xe buýt, cũng giống như đang chơi bóng rổ.
Vừa mới đi làm lại, tàu điện ngừng hoạt động, vì thế tất cả những người trước giờ luôn đi dưới đất, nay trồi hết lên trên. Ban điều hành xe buýt của thành phố Đài Bắc lại không thể nào phân tán kịp thời đám người bỏ tối theo sáng này, vì thế giao thông trở nên vô cùng rối loạn.
Dù tôi khó khăn lắm mới chen được lên xe, nhưng hành trình tàu điện vốn chỉ tốn có bảy phút của tôi, giờ lại khiến tôi phải chết dí trên xe buýt suốt năm mươi phút.
Vì thế bữa tối nay tôi ăn cơm, bởi vì tôi đến muộn hai mươi phút.
Ở cửa thang máy dưới tòa nhà, tôi tình cờ gặp Tràn Xả Lũ.
“Hi! Tiểu Kha.” Tràn Xả Lũ có vẻ rất hồ hởi: “Chúng ta đúng là tư tưởng lớn gặp nhau.”
“Đã đến muộn mà sao anh còn hí hửng thế?”
“Lâu lắm rồi tôi không đến muộn, sắp quên béng tâm trạng hốt hoảng khi đến muộn rồi. Hôm nay đúng dịp có cơ hội hâm lại tình xưa.”
Tôi chán chả thèm đếm xỉa đến anh ấy, giơ ngón trỏ tay phải ra định ấn nút lên, nhưng anh ấy lại túm tay tôi lại.
“Gì thế ạ?” Tôi quay sang hỏi.
“Từ từ hãy ấn thang máy. Để tôi tận hưởng tâm trạng đến muộn tí đã nào.”
“Ê!” Tôi vội đưa tay trái ra, anh ấy lại túm luôn tay trái của tôi.
Kết quả chúng tôi cứ giằng co, như thể đang tập Thái cực quyền ở cửa thang máy.
Đáng lẽ tôi chỉ đi muộn có hai mươi phút, lại thành ra ba mươi phút.
Lẽ ra bọn tôi có thể lẳng lặng chuồn vào văn phòng, nhưng Tràn Xả Lũ vừa bước vào văn phòng đã gào lên: “Chào mọi người! Bọn tôi đến muộn.”
Ông chủ nghe vậy bước ra sạc cho bọn tôi một bài, nói rõ đại nghĩa. Sau đó nghe nói hôm ấy công ty có rất nhiều người đi muộn, chỉ có điều tôi và Tràn Xả Lũ đi muộn nhất mà thôi.
Cho nên ông chủ phải tua lại bài diễn thuyết của mình đến mấy lần.
Hôm nay đề tài buôn chuyện và thảo luận trong công ty đều xoay quanh vấn đề ngập lụt của Đài Bắc.
Khoảng 11 giờ, ông chủ triệu tập tổ công tác bọn tôi vào họp. Tổ công tác của bọn tôi ngoài quản lý, tôi, Tràn Xả Lũ ra, còn có hai đồng nghiệp nam và bà chị họ Lý có màu son khiến người ta tưởng nhầm bị trúng độc.
Trọng điểm của cuộc họp là thảo luận tại sao Đài Bắc lại xảy ra tình trạng ngập lụt nghiêm trọng như vậy?
Vì tôi là người trẻ nhất, cũng non kinh nghiệm nhất, lại thêm tôi không quen thuộc với Đài Bắc, nên phần lớn thời gian tôi đều đóng vai người nghe, thỉnh thoảng ghi chép lại.
Cho tới khi ông chủ đột nhiên nói một câu: “Chúng ta nên chúc mừng sự đổ bộ của cơn bão Nari, bởi vì nó khiến công ty chúng ta có thêm rất nhiều việc để làm.”
Nghe tới đó, bàn tay cầm bút của tôi vì tức giận mà kích động, không khỏi run lên.
“Tiểu Kha.” Ông chủ hỏi tôi: “Cậu có ý kiến gì à?”
“Bão kéo theo lũ lụt, sao chúng ta có thể nói chúc mừng?” Tôi lên tiếng.
Ông chủ cười cười, đặt tài liệu trên tay xuống, ngả người trên ghế, hỏi tôi: “Nếu không có thủy nạn, cậu làm sao có việc làm?”
“Nếu ông là bác sĩ, ông sẽ hy vọng thường xuyên có người bị ốm, như thế mới có thể khám bệnh kiếm tiền à?”
“Không có người bệnh thì bác sĩ làm sao mà kiếm sống được?”
“Bởi vì có người bị bệnh, cho nên mới cần có bác sĩ. Nhưng không phải vì nhất định để bác sĩ tồn tại mà mong cho bệnh tật không ngừng xảy ra. Có nhân mới có quả, không thể đảo lộn nhân quả được.”
“Ồ, vậy sao? Ít ra lũ lụt cũng có thể khiến cho công tác thủy lợi được coi trọng chứ hả?” Ông chủ lại cười: “Đài Loan từ trước tới giờ không coi trọng công tác thủy lợi, cậu không cảm thấy nếu thường xuyên xảy ra lũ lụt, thì các công tác thủy lợi sẽ càng được coi trọng hơn, địa vị của kỹ sư thủy lợi cũng sẽ được nâng cao à?”
“Ý nghĩa tồn tại của công tác thủy lợi, không nằm ở việc được coi trọng.” Tôi đặt bút xuống, đứng dậy nói: “Mà là ở chỗ cần thiết.”
Khi tôi nói xong, không khí trong phòng họp như ngưng trệ lại, tất cả mọi tiếng động bỗng im bặt.
“Được, nếu cậu đã nói tới ‘cần thiết’, vậy thì ngoài việc thiết kế trị thủy các công trình chống lũ và đường sông ra, cậu cho rằng phòng chống lũ lụt còn cần tới điều gì?”
Ông chủ ngồi thẳng dậy, rời khỏi lưng ghế, hai mắt nhìn thẳng vào tôi.
“Một hệ thống dự báo mực lũ và cảnh báo lũ lụt hoàn chỉnh.” Tôi đáp.
“Đề nghị cậu nói rõ hơn được không?”
“Vâng. Nhưng tôi học hành không tới nơi tới chốn, nếu có gì sơ suất hay sai sót, xin mọi người chỉ giáo trước.”
“Nói mau đi.” Ông chủ có vẻ sốt ruột.
“Vấn đề này rất phức tạp, bởi vì tính không xác định của ‘dự báo’ khá lớn. Nếu muốn thiết lập hệ thống dự báo hoàn chỉnh, thì ngay từ khi Cục Khí tượng đưa ra cảnh báo bão, đã phải theo dõi mật thiết đường đi của cơn bão. Căn cứ vào hướng đi dự đoán, trường khí áp và hướng gió của cơn bão, tính toán các con sóng ngoài biển, dự đoán đỉnh triều cường ở cửa sông Đạm Thủy. Rồi lại căn cứ vào lượng mưa dự báo để tính toán lưu lượng dòng chảy, cân nhắc lưu lượng lũ từ hệ thống thoát lũ và lượng nước từ các trạm bơm xả vào sông. Do hệ thống sông Đạm Thủy bao gồm các sông Đạm Thủy, Cơ Long, kênh Tân Điếm, kênh Đại Hán, vì thế bắt buộc phải tính toán lưu lượng của toàn bộ hệ thống sông, mở rộng tính toán mực nước ở các cầu và khu dân cư đông đúc ven bờ. Nếu chẳng may hồ chứa nước Phỉ Thúy trên thượng du cần xả lũ thì cũng nên đưa vào tính toán, tránh tình trạng đỉnh lũ dưới hạ du bị dâng quá cao, vì thế cần có chiến lược xả lũ tối ưu nhất. Dự báo chắc chắn sẽ không chính xác tuyệt đối, cho nên cần tận dụng các tư liệu quan trắc tối tân nhất, để luôn có thể kịp thời điều chỉnh và sửa chữa kết quả dự báo. Khu thành thị Đài Bắc thuộc dạng địa hình lòng chảo, không dễ thoát nước, vì vậy dễ dẫn đến việc đỉnh lũ nhanh chóng tăng cao, thế nên càng phải tranh thủ thật nhiều thời gian cho các biện pháp phòng chống lũ. Ngoài ra, các cơ quan truyền thông điện tử không nên chỉ tập trung vào việc thống kê mức độ nghiêm trọng của thiên tai và lưu lượng mưa là bao nhiêu, mà nên phối hợp dự báo kết quả, nhắc nhở dân chúng sơ tán, đồng thời tư vấn cho họ nên sơ tán đến nơi nào. Tóm lại, nhất thiết phải tranh thủ thời gian cho việc phản ứng trước lũ, nhằm giảm thiểu thương vong về người và thiệt hại về tài sản.”
“Ý của cậu là, thời gian cực kỳ quan trọng?” Nghe xong, ông chủ hỏi tôi.
“Xét từ góc độ dự báo phòng chống lũ lụt mà nói, thì đúng vậy.”
“Vậy tại sao hôm nay cậu lại đi muộn nửa tiếng?”
“Đó là vì…”
“Cậu không thể dự đoán thời gian kéo dài vì phải đổi sang xe buýt do tàu điện ngừng hoạt động đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Vậy với tính không xác định của cả một hệ thống dự báo, cậu sẽ làm như thế nào?”
“Cái này tôi sẽ tính toán.”
“Cậu muốn tôi tin một người đến muộn, không có khái niệm về thời gian có thể giúp tôi tranh thủ được nhiều thời gian dự báo phòng chống lũ lụt hơn à?”
Tôi nhất thời nghẹn ứ, cúi gằm xuống, không nói gì thêm.
Họp xong, tâm trạng tôi rất u uất. Tuy biết việc không dự đoán được thời gian đi làm bị kéo dài của sáng nay và việc dự báo bão lụt chẳng liên quan gì đến nhau, nhưng trong lòng tôi vẫn thấy hổ thẹn, và còn cả một chút sượng sùng.
Giống sự sượng sùng khi học tiểu học bị thầy giáo gọi lên trả lời câu hỏi, kết quả lại trả lời sai. Vốn chẳng còn lòng dạ nào mà ăn cơm trưa, nhưng Tràn Xả Lũ cứ một mực kéo tôi đi ăn với anh ấy.
“Tiểu Kha, tôi mời cậu uống cà phê.” Ăn cơm xong, Tràn Xả Lũ nói.
Bọn tôi đi tới một tiệm cà phê, đúng lúc cửa hàng đang kỷ niệm thành lập, giới thiệu một loại cà phê mới. Vì cà phê mới có giá đặc biệt, nên tôi và Tràn Xả Lũ mỗi người gọi một ly.
“Quán này đúng là tốt bụng thật.” Uống xong một ngụm, Tràn Xả Lũ nói.
“Tốt bụng ở đâu ạ?”
“Cà phê khó uống như thế này, may mà một năm chỉ khuyến mãi một lần, nếu ngày nào cũng uống thì chịu sao nổi?”
Anh ấy lại bắt đầu mấy truyện cười nhạt thếch, thà tôi chăm chú uống ly cà phê chán ngắt còn hơn.
“Cậu có biết tại sao mình và ông chủ không hợp nhau không?” Anh ấy bỗng quay sang hỏi tôi.
“Tại sao ạ?”
“Bởi vì hôm nay cậu mặc áo sơ mi kẻ caro màu xanh da trời?”
“Hử?”
“Áo sơ mi kẻ caro màu xanh da trời chẳng phải chính là kẻ caro blue(2) sao?” Nói xong anh ấy lại cười khanh khách.
Tôi tiếp tục uống cà phê, giả điếc.
“Tiểu Kha, nói thật nhé. Vừa rồi lúc họp cậu nói rất hay.”
“Thật không?”
“Quan điểm của cậu rất hoàn chỉnh, coi như tôi được mở rộng tầm mắt. Vì thế tôi phải cảm ơn cậu.”
“Hả? Đừng khách sáo. Em chỉ đánh trận trên giấy thôi ạ.”
“Hừm! Khiêm tốn thế.” Tràn Xả Lũ vỗ vai tôi: “Tôi muốn hỏi cậu, tại sao việc tính toán đỉnh triều cường ở cửa sông Đạm Thủy cũng nằm trong hệ thống dự báo?”
“Dự báo lũ lụt chủ yếu căn cứ vào dự báo lượng mưa. Căn cứ vào lượng mưa để tính lưu lượng nước sông và mức nước, sẽ biết được độ an toàn của đê điều. Về quy trình thiết kế đê điều, trước tiên phải phân tích tần suất, ví dụ như phải tính toán tần suất lượng mưa trong một trăm năm, rồi tính ra tần suất lượng nước lũ trong một trăm năm, sau đó mới thiết kế độ cao của đê có thể ngăn chặn được mực nước lũ trung bình trong một trăm năm.”
Tôi uống một ngụm cà phê rồi nói tiếp: “Nhưng gió và khí áp trong bão sẽ tạo nên triều cường ở cửa sông, đỉnh triều cường cao hơn rất nhiều so với mức thủy triều thông thường. Nước biển chảy ngược dòng với nước sông Đạm Thủy, có thể chảy tới lân cận khu vực Tịch Chỉ ở sông Cơ Long, vì thế càng làm mực nước sông dâng lên. Dù bão chưa khiến lượng mưa ở thượng du tăng lên nhiều, thì vẫn có khả năng nước lũ sẽ tràn qua đê do ảnh hưởng của triều cường dưới hạ du.”
“Vậy còn hồ Phỉ Thúy xả lũ thì sao?” Tràn Xả Lũ lại hỏi.
“Trước tiên phải công nhận, hồ chứa nước chắc chắn đã đóng góp tích cực cho công tác phòng chống lũ lụt. Có hồ chứa nước ở thượng du thì sẽ chứa được rất nhiều nước vốn có thể chảy xuống hạ du. Nhưng hồ chứa nước tuyệt đối không được phép chứa quá đầy, nếu không một khi vỡ đập, có thể nhấn chìm hơn nửa Đài Bắc. Vì thế khi hồ chứa nước không thể chứa được quá nhiều nước, thì điều chỉnh lượng nước xả ra như thế nào là cả một vấn đề. Lấy ví dụ, một trăm tệ tiêu hết trong ba ngày hoàn toàn khác với việc tiêu hết trong vòng một ngày. Cho dù cùng là tiêu hết trong ba ngày, thì rốt cuộc là tiêu 50, 30, 20 hay là 40, 20, 40, cũng không giống nhau.”
“Ồ.” Sau một lúc, Tràn Xả Lũ cảm thán một tiếng, rồi đứng dậy nói: “Đi thôi. Phải về làm việc rồi. Nếu không sếp lại bảo: ‘Hai cậu uống cà phê cũng mất đứt mười phút, làm sao có thể tranh thủ thêm mười phút cho công tác dự báo lũ lụt đây?’ Logic này như kiểu chỉ cần nhà cậu đã từng xảy ra hỏa hoạn thì cậu sẽ không có tư cách để làm lính cứu hỏa ấy, đúng là nhảm nhí.” Vẻ mặt Tràn Xả Lũ tỏ ra rất khinh thường.
Tôi biết anh ấy đang an ủi mình, vì thế buổi chiều làm việc tâm trạng tôi không còn u ám nữa. Nhưng bất giác, tôi vẫn hồi tưởng lại thời gian đi làm ở Đài Nam trước đây.
Ban đầu lẽ ra nên ở lại Đài Nam thêm một thời gian, có lẽ vẫn còn cơ hội việc làm khác. Giờ cảm thấy văn phòng hiện tại thật quá to, bản thân mình vì thế mà trở nên nhỏ bé.
Tan làm về vẫn đi xe buýt, nhưng thời gian tôi tan làm muộn hơn so với dân công sở khác, vì thế trên đường cũng không tắc là mấy, tôi chỉ ở trên xe buýt có hai mươi phút.
Sau khi xuống xe về nhà, nhìn thấy mấy đống rác cao bằng tòa nhà hai tầng, chất đầy những đồ dùng gia đình bị ngập nước. Rất nhiều cửa hàng đặt máy bơm ở ngoài, tiếng máy chạy rì rì, đang ra sức hút cạn nước trong nhà.
Tôi học công trình thủy lợi, đương nhiên biết được lũ lụt chỉ có thể giảm bớt, không cách nào tránh được hoàn toàn. Nhưng cảnh tượng sau bão lũ nhìn mà phát hoảng, tôi không khỏi cảm thấy tội lỗi.
Về nhà 7C, mở cửa ra, mùi thức ăn thơm lừng nức mũi.
“Anh về rồi à?” Diệp Mai Quế đứng trong bếp, quay lưng lại phía tôi.
“Ừ.” Tôi ngồi phịch xuống sofa, cả người rã rời.
“Cơm sắp xong rồi.”
“Cơm? Sao cô biết tôi sẽ đến muộn?”
“Nói thừa. Lúc tôi dậy thấy anh còn chưa ra khỏi nhà là đã biết rồi.”
“Cô tài thật đấy. Lẽ ra cô nên làm kỹ sư thủy lợi, dự tính thời gian của cô tốt hơn tôi nhiều.”
“Anh đang lảm nhảm gì thế?” Cô ấy quay đầu lại: “Mau giúp tôi bê thức ăn ra phòng khách đi.”
Diệp Mai Quế bê đĩa thức ăn cuối cùng ra phòng khách, sau đó ngồi xuống, nói: “Chúng ta cùng ăn thôi.”
Tôi vốn định đưa tay ra cầm bát đũa, nghe thấy câu này đột nhiên ngừng tay lại.
“Cô có thể nói lại một lần nữa không?”
“Gì cơ?”
“Câu vừa nãy ấy.”
“Lời hay không nói hai lần.” Cô ấy lườm tôi: “Ăn cơm mau, đừng có vớ vẩn.”
Không phải là tôi vớ vẩn, chỉ là đột nhiên lại nhớ tới chị. Trước đây ở trong góc tối của quảng trường, chị luôn có thể dùng một câu “Chúng ta cùng nhảy nào” đưa tôi thoát khỏi bóng tối.
Hôm nay, câu nói “Chúng ta cùng ăn thôi” của Diệp Mai Quế, kỳ diệu thay, lại có công hiệu tương tự.
“Hôm nay lại bị ăn chửi chứ gì?” Diệp Mai Quế nhìn tôi, hỏi.
“Coi như là thế.”
“Tôi biết ngay mà.”
“Hình như cái gì cô cũng biết.”
“Đương nhiên.” Cô ấy cầm đũa chỉ vào mặt tôi: “Viết hết trên mặt anh rồi kìa.”
“Thế à?” Tôi xoa má: “Mặt tôi viết: ‘Tôi lại bị ăn chửi rồi’ à?”
“Không. Trên đó viết: ‘Tôi không nghe người ta khuyên bảo. Vì thế đến muộn bị ăn chửi cũng đáng đời.’”
“Cô đâu phải khuyên bảo? Đó là cảnh cáo.”
“Thế à?” Cô ấy đặt đũa xuống: “Anh có thể nói lại một lần nữa.”
“Là khuyên bảo, chính thị là khuyên bảo.” Tôi và một miếng cơm, chăm chú gắp thức ăn.
Chúng tôi cùng yên lặng, không nói chuyện tiếp nữa, ngay cả đũa cũng không mảy may chạm vào nhau. Lúc sắp ăn no, Diệp Mai Quế “ê” một tiếng, tôi mới quay sang nhìn cô ấy.
“Trên báo nói, đê Đài Bắc có thể ngăn được lũ hai trăm năm.” Diệp Mai Quế lên tiếng.
“Ờ.”
“Thế tại sao lần này lụt lội lại nghiêm trọng như vậy?”
“Làm sao tôi biết.” Tôi lại cắm cúi ăn cơm.
“Này!” Cô ấy bỗng hét lên.
“Gì thế?” Tôi cắn đũa, nhìn cô ấy.
“Tôi đang hỏi anh đó?”
“Sao lại phải muốn hỏi tôi?”
“Anh học công trình thủy lợi, không hỏi anh, chẳng lẽ hỏi cô thuê truyện?”
“Đừng có hỏi mấy cô cho thuê truyện linh tinh, tính tình họ không được tốt lắm.”
“Rốt cuộc anh có nói không?”
“Đợi lát nữa cô rửa bát thì tôi nói.”
“Vậy thì thôi.” Cô ấy quay ngoắt đi, không thèm đếm xỉa đến tôi.
“Cô có biết Lý Bạch(3) không?” Tôi thử lên tiếng, nhưng cô ấy chẳng phản ứng gì.
“Cô biết Lý Bạch có một bài thơ tên là ‘Tương tiến tửu’ không?”
Cô ấy vẫn chẳng ừ hử gì.
“Trong bài ‘Tương tiến tửu’ chẳng phải có một câu: ‘Nước sông Hoàng từ trời rơi xuống’ sao?”
Cô ấy vẫn chẳng nói chẳng rằng.
“Cô có biết tại sao Lý Bạch lại nói thế không?”
“Rốt cuộc anh định nói gì?” Cuối cùng cô ấy cũng phản ứng lại, nhưng là trừng mắt nhìn tôi: “Nói luôn một lần đi.”
“Ờ. Tôi muốn hỏi cô có biết tại sao Lý Bạch lại nói: ‘Nước sông Hoàng từ trời rơi xuống’ không?”
“Sông Hoàng bắt nguồn từ núi Bayan Har ở tỉnh Thanh Hải, cao 4500 mét so với mực nước biển, vì thế Lý Bạch mới nói nước sông Hoàng giống như rơi từ trên trời xuống.” Một lúc sau, cô ấy đáp.
“Chỉ thế thôi sao?” Tôi đặt đũa xuống, hỏi thêm: “Sông ngòi lớn của Trung Quốc thông thường cũng bắt nguồn từ cao nguyên, tại sao Lý Bạch không nói ‘Nước Trường Giang từ trời rơi xuống?’ Ông ấy coi thường Trường Giang à?”
“Tốt, vậy xin ngài nói cho tôi biết tại sao. Tiểu nữ xin rửa tai kính cẩn lắng nghe?”
“Không dám, không dám.” Nói xong tôi ngậm chặt miệng lại.
“Nói mau!”
“Tôi đã nói là tôi không dám mà.”
“Ê!” Cô ấy cũng đặt đũa xuống: “Anh mà không nói, tôi sẽ bảo Tiểu Bì cắn anh.”
“Được, tôi nói.” Tôi nhìn sang Tiểu Bì, cười với nó một cái rồi nói: “Bởi vì lượng bùn đất của Hoàng Hà rất lớn, thường tích tụ ở lòng sông, mực nước sẽ theo đó mà dâng lên, cho nên đê chắn ở hai bờ bắt buộc phải không ngừng đắp cao để khống chế lũ. Do lòng sông không ngừng bồi tích, có lúc thậm chí đáy sông còn cao hơn cả mặt đường. Cô nghĩ mà xem, nếu lòng sông còn cao hơn cả mặt đường, vậy nếu nhìn từ xa lại, chẳng phải sẽ thấy nước sông giống như đổ từ trên trời xuống sao?”
“Ồ. Cho nên Lý Bạch mới nói ‘Nước sông Hoàng từ trời rơi xuống’?” Diệp Mai Quế gục gặc đầu.
“Ừ. Lý Bạch không hổ là nhà thơ vĩ đại, sức tưởng tượng và sáng tạo của câu thơ này đều tuyệt vời.”
“Thế thì có liên quan gì đến lụt lội ở Đài Bắc?”
“Bốn mươi năm qua, ở lưu vực sông Cơ Long, đất đai hai bờ đã bị khai thác và tận dụng quá mức, dòng sông cũng xuất hiện hiện tượng bồi tích, lòng sông đã nâng cao.”
“Vậy sao?”
“Ừ. Hơn nữa kế hoạch phòng chống lũ lụt của Đài Bắc được khởi thảo từ năm 1964, đến nay đã được gần bốn mươi năm. Trong bốn mươi năm này Đài Bắc phát triển nhanh chóng, rất nhiều nơi vốn là đất bằng, giờ đã biến thành nhà cao tầng. Một trận mưa của bốn mươi năm trước, nếu trút xuống vào ngày hôm nay, thì lưu lượng dòng chảy tạo nên hoàn toàn không giống nhau.”
“Không giống nhau thế nào?”
“Nói một cách đơn giản, dù là cùng một trận mưa, nhưng lưu lượng dòng chảy hiện giờ lại lớn hơn trước đây rất nhiều.”
Tôi ngừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Hơn nữa, nước lũ cũng sẽ đến nhanh hơn.”
“Thế nên?”
“Thế nên độ cao của bờ đê theo thiết kế ban đầu có thể phòng được lũ lụt trong hai trăm năm, giờ chỉ còn lại chưa tới năm mươi năm. Tính an toàn của đê điều Đài Bắc, không cao như cô tưởng đâu.”
“Vậy thì phải làm sao?”
“Có thể nâng độ cao của đê một cách phù hợp, nhưng cứ nâng đê một cách mù quáng không phải là cách trị tận gốc. Cần phải trị thủy sông Cơ Long, hạn chế tình trạng lợi dụng khai thác đất đai, không xâm lấn sông ngòi. Ngoài ra, mở thêm một cống thoát lũ để phân lũ sông Cơ Long cũng là cách có thể thực hiện. Nhưng cách này hao tiền tốn của, khó tiến hành.”
“Lắp đặt thêm trạm bơm không được sao?” Nghĩ một lát, Diệp Mai Quế lại hỏi.
“Trạm bơm thường được thiết kế ở cạnh đê, bơm nước ngập trong thành phố xả ra lòng sông, vì thế đối với việc phòng chống ngập lụt ở đô thị, trạm bơm nước đương nhiên có công dụng. Nhưng cũng vì trạm bơm không ngừng hút nước xả vào, vô hình trung lại tăng thêm gánh nặng cho sông.”
Tôi ngừng lại một chút, rồi quay sang hỏi cô ấy: “Nếu lụt không lớn, trạm bơm đương nhiên nên nhanh chóng hút nước xả vào sông, tránh cho đô thị bị ngập lụt. Nhưng nếu lụt lội lớn, mực nước sông đã đầy, trạm bơm nên xả nước đi đâu?”
“Cho nên trọng tâm vẫn nằm ở bản thân sông Cơ Long đúng không?”
“Ừ, cô thông minh lắm.” Tôi cười cười, nói tiếp: “Sông Cơ Long tồn tại một số vấn đề, ngoài những điều vừa nêu, còn có vấn đề của cầu Trung Sơn. Những vấn đề này đều nên đưa vào phương án trị thủy của sông Cơ Long.”
“Cầu Trung Sơn có vấn đề gì?”
“Lòng sông gần khu vực cầu Trung Sơn rộng gần một trăm mét, nhưng lòng sông ở thượng nguồn lại rộng tới bốn trăm mét. Khi lũ tràn qua cầu Trung Sơn, dòng chảy đột nhiên thu hẹp, mực nước sẽ dâng cao, kéo theo mực nước ở thượng du dâng cao. Mực nước dâng cao, theo lẽ tự nhiên nước lũ sẽ dễ dàng tràn đê.”
“Vậy phải làm thế nào để trị thủy sông Cơ Long?”
“Điều này tôi không biết.”
“Tại sao?”
“Bởi vì ở Đài Loan trị thủy một con sông, có lúc không phải là vấn đề công trình, mà là vấn đề chính trị. Cô nên đi hỏi các chính trị gia vĩ đại, chứ không phải hỏi một kỹ sư quèn thường xuyên đi muộn như tôi.”
Nghe xong, Diệp Mai Quế dường như hơi nghi hoặc, cô ấy cúi đầu, không nói.
“Nhưng nếu nghĩ tích cực, thì chưa biết chừng chục triệu năm sau, ‘Nước Cơ Long từ trời rơi xuống’ sẽ trở thành một câu thơ nổi tiếng.” Tôi cười nói.
“Anh vẫn còn hả hê được à?” Diệp Mai Quế ngẩng đầu lên lườm tôi.
“Xin lỗi. Tôi không nên nói đùa lung tung.”
“Đừng có quên, bây giờ anh cũng đang ở Đài Bắc, chứ không phải ở Đài Nam.”
“Nhưng…” Tôi thở dài: “Có lẽ tôi nên trở về Đài Nam.”
“Sao tự nhiên muốn quay về đó?”
“Chẳng sao cả.” Tôi cười cười: “Nói thế thôi.”
Diệp Mai Quế nhìn tôi, không hỏi thêm.
Cô ấy đứng dậy, bắt đầu thu dọn bát đĩa, bê vào trong bếp, vặn vòi nước ra.
“Để tôi rửa bát cho.” Tôi đi vào theo.
“Không cần đâu.” Cô ấy quay sang: “Chắc chắn anh rất vụng về.”
“Cô đoán trúng phóc rồi.” Tôi cười.
Tôi đứng sau lưng Diệp Mai Quế, không dám nhúc nhích, nhìn cô ấy rửa bát.
Rửa bát xong, cô ấy lau khô tay, ngoái lại nhìn tôi đang đứng sau lưng.
“Làm gì thế? Rửa bát có gì hay ho đâu.”
“Tôi chỉ muốn giúp thôi, nhưng lại không biết phải giúp như thế nào.”
“Hừm, thế cơ đấy.” Nói xong, cô ấy lại ngồi vào chiếc ghế sofa của riêng mình, bật ti vi lên. Tôi cũng ngồi vào ghế của mình.
“Tâm trạng anh đã khá hơn chưa?” Diệp Mai Quế hỏi tôi, mắt vẫn dán vào ti vi.
“Tâm trạng? Tâm trạng tôi đâu có gì không tốt?”
“Tâm trạng tốt thì tốt, không tốt thì là không tốt, có gì mà phải giấu.”
“Ờ. Lúc vừa về tâm trạng đúng là không được tốt lắm, nhưng nghe cô nói câu đó xong thì tâm trạng khá hơn nhiều rồi.”
“Câu nào cơ?”
“Thì… cái câu mà cô bảo ‘lời hay không nói hai lần’ ấy.”
“Ờ.” Cô ấy đáp.
“Tâm trạng anh không tốt là vì đến muộn bị mắng à?”
“Cũng… có thể coi là vậy.”
Diệp Mai Quế rời mắt khỏi ti vi, nhìn sang tôi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tôi nhìn cô ấy, ánh mắt cô ấy thật dịu dàng. Vì thế tôi đem cuộc nói chuyện với ông chủ trong buổi họp hôm nay kể đại khái lại cho cô ấy nghe.
“Ồ.” Nghe xong, cô ấy lại ậm ừ một tiếng. “Có phải anh đã nói những lời anh nên nói không?” Cô ấy tắt ti vi đi, hỏi tôi.
“Đúng thế.”
“Có phải anh đã làm chuyện anh nên làm không?”
“Đúng vậy.”
“Vậy thì anh không cần phải buồn bã nữa.”
“Ừ.” Tôi đáp.
“Cũng giống như đèn xanh đèn đỏ trên đường, cần đỏ thì đỏ, cần xanh thì xanh. Luôn có một phía đi được và một phía bị dừng lại. Nếu anh bật đèn đỏ, đương nhiên những người đang vội sẽ ghét anh, nhưng anh chỉ có thể làm công việc mình nên làm. Không thể vì để lấy lòng mỗi chiếc xe mà cứ bật đèn xanh mãi.”
“Ừ. Cảm ơn cô, tôi biết rồi.”
“Nhớ đấy, lúc nào cần bật đèn đỏ thì phải bật đèn đỏ.”
“Vậy bây giờ tôi có thể bật đèn đỏ không?” Tôi nghĩ một lát rồi hỏi.
“Đương nhiên có thể.”
“Vừa rồi canh cá có vị hơi kỳ, không ngon.”
“Anh nói lại một lần nữa xem.” Diệp Mai Quế ngồi thẳng dậy, nhìn tôi chằm chằm, như thể muốn vượt đèn đỏ.
“Nhưng khẩu vị độc đáo, rất có phong cách riêng.” Tôi cuống quýt bật đèn xanh.
“Hừm.”
Diệp Mai Quế cầm sách lên, bắt đầu đọc. Tôi ngồi với cô ấy một lát cho tới lúc muốn trở về phòng để sửa lại một số tài liệu mang từ công ty về.
“Tôi về phòng trước đây.” Tôi đứng dậy.
“Ừ.”
Đi được mấy bước thì nghe thấy giọng cô ấy vang lên từ phía sau: “Kha Chí Hoành.”
“Gì thế?” Tôi dừng chân lại.
“Chúng ta cùng ăn nào.”
Nói xong, khóe miệng cô ấy chỉ khẽ mỉm cười.
“Ừ.” Còn tôi thì cười toe toét.
Tâm trạng thả lỏng, tay phải cầm cặp tài liệu cũng thả lỏng theo, vì thế cặp tài liệu tuột khỏi tay tôi.
***
Tôi bước hai bước về phía vòng tròn, rồi dừng chân lại. Bởi vì tôi phát hiện ra chị đang đứng phía ngoài vòng tròn.
“Xin mời chị Ý Khanh và anh Mộc Qua dạy chúng ta điệu nhảy Hoa hồng đêm.” Vị đàn anh cứ mở miệng ra là bảo chúng tôi mời bạn nhảy bất ngờ nói một câu.
Lúc này tôi mới rõ, hôm nay chị dạy nhảy, điệu Hoa hồng đêm.
Tôi vốn không để tâm xem anh Mộc Qua là ai, thậm chí còn quên mất anh ta là đu đủ?(4) Dưa hấu? Hay dưa mật? Ánh mắt của tôi chỉ chăm chú nhìn theo hình bóng chị. Hôm nay chị rất khác, hình như cố ý chải chuốt lại đầu tóc, còn bộ quần áo giản dị thường ngày cũng đã được đổi thành một bộ quần áo rực rỡ với màu đỏ hiếm thấy.
Lần đầu tiên thấy chị như vậy, tôi không khỏi ngẩn người ra nhìn, không nhúc nhích.
Khi tôi định thần lại, đám người đã từ từ quây thành hai vòng tròn, nam ở trong, nữ ở ngoài.
Nam nữ đứng đối diện, sát vai nhau.
Hai tay thả xuôi, không nắm.
Tôi vội lùi lại phía sau mấy bước, rời khỏi điệu nhảy này.
Chị giải thích điệu nhảy rất cặn kẽ, các bước nhảy mẫu cũng cố tình nhảy thật chậm. Tôi cố gắng nhớ kỹ từng câu nói và từng động tác của chị.
Trong tiểu thuyết võ hiệp, trước khi lâm chung sư phụ luôn đem võ học cả đời dùng khẩu quyết truyền cho đệ tử. Tôi giống như một đệ tử, dùng trái tim ghi nhớ từng câu khẩu quyết.
Chân ngoài bắt chéo mũi chân trong, bạn nhảy đối mặt với nhau, chân trong nhún tại chỗ, chân ngoài nhún nghiêng mặt quay về hướng đối diện, nghỉ.
Chân trong bắt chéo mũi chân ngoài, bạn nhảy đứng xoay lưng lại nhau, chân ngoài nhún tại chỗ, chân trong nhún nghiêng, mặt quay về hướng đối diện, nghỉ.
Bắt đầu từ nhịp thứ tám của điệu nhảy này, tôi bèn ghi nhớ các điệu nhảy theo kiểu công thức.
Chị dạy xong, bèn gật đầu về hướng radio. Trong lúc đợi nhạc bật lên, chị mỉm cười dặn dò: “Đây là điệu nhảy dành cho những cặp tình nhân, vì thế bất kể bước nhảy nào cũng đều cần phải dịu dàng, tuyệt đối đừng làm kinh động đến đóa hồng đang một mình bừng nở trong đêm.”
Rồi âm nhạc vang lên:
“Hồng đêm từng đóa thắm tươi xinh
Đẹp như người ấy vấn vương tình
Hương lồng trong bóng hoa thầm kín
Trăng mềm như nước gửi mộng xinh”
Các bước nhảy của điệu Hoa hồng đêm thực ra không khó, đều rất cơ bản và đơn giản. Dù là bước bắt chéo, bước nhỏ, hay bước Yemenite(5). Chỉ là nam nữ bắt buộc phải không ngừng di chuyển, khi đối mặt, khi quay lưng, lúc lại sóng vai nhau. Thỉnh thoảng còn phải tự xoay một vòng.
Khi chuẩn bị tới đoạn “Hương lồng trong bóng hoa thầm kín”, nam nữ mới nắm tay nhau. Nếu vẽ một đường kẻ dựa trên quỹ đạo của những đôi nam nữ trên quảng trường, thì có thể vẽ được từng đóa hoa hồng. Còn nơi chị đang đứng phía ngoài vòng tròn, chính là đóa hồng kiều diễm nhất.
Cuối cùng tôi đã biết, hoa hồng đêm không chỉ là một bài hát, một điệu nhảy, mà còn chính là con người chị.
Nếu thích một người cũng giống như hiện trường vụ hỏa hoạn, đều có một mồi lửa, vậy thì, đây chính là mồi lửa khiến tôi thích chị. Sau đó nhanh chóng bùng lên, không thể nào dập tắt ngay được.
“Trăng mềm như nước gửi mộng xinh.”
Âm nhạc kết thúc.