← Quay lại trang sách

Chương 10

Sau kinh nghiệm đi muộn hôm đó, buổi sáng khi bị chuông đồng hồ dựng dậy, tôi không còn giằng co với Chu Công(1) nữa. Dù Chu Công có kéo áo tôi, mong níu tôi lại thêm vài phút, tôi cũng tung chân đá bay ông ta đi.

Cứ như vậy mấy ngày, ban điều hành xe buýt thành phố Đài Bắc cũng dần quen với đám người bắt xe buýt bọn tôi. Trên đường tuy cũng vẫn kẹt xe, nhưng đã không còn nghiêm trọng như trước.

Sau mấy ngày thích nghi, tôi phát hiện ra nếu tôi và Diệp Mai Quế cùng thức dậy một lúc, vậy thì mười lăm phút sau khi tôi ngủ dậy, chính là thời điểm đẹp nhất để tôi ra khỏi nhà đi làm.

Tôi đi sớm hơn cô ấy, vì thế trước khi ra khỏi nhà, ngoài câu nói với Tiểu Bì: “Tiểu Bì ngoan, anh sẽ về sớm thôi.” Tôi còn nói với cô ấy một câu: “Tôi đi đây, tối gặp lại.”

Hơn nữa còn phải chào tạm biệt Diệp Mai Quế trước, rồi mới chào Tiểu Bì, trình tự không thể thay đổi. Nếu không tôi sẽ nhìn thấy gai của hoa hồng đêm ngay.

Tôi và Diệp Mai Quế đều hình thành nên một thói quen mới, duy trì phương thức đi làm theo thói quen mới này, điều duy nhất quán triệt triệt để, ngoan cố duy trì là thói quen cắn ống quần tôi của anh chàng Tiểu Bì.

Lúc cắn ống quần tôi, cu cậu cũng vẫn kiên quyết không buông.

Còn Diệp Mai Quế luôn đứng nhìn khoái chí trên sự đau khổ của người khác.

Nhưng hôm nay lúc chuẩn bị ra ngoài đi làm, Tiểu Bì vừa ghé vào chân trái tôi liền lùi lại. Hơi giống ma cà rồng nhìn thấy cây thập tự.

Tôi hết sức tò mò, không khỏi cúi đầu nhìn ống quần trái của mình, hình như thấy cái gì màu vàng. Tôi lại giơ chân trái vắt lên đùi phải, tay phải chống vào tường, ngắm thật kỹ.

“Ối!” Tôi giật nảy mình, thảng thốt kêu lên. Sau đó tôi nghe thấy tiếng Diệp Mai Quế cười trong phòng khách.

“Cô làm đấy à?” Tôi giơ chân trái, chỉ vào ống quần, hỏi cô ấy.

“Ừ. Đẹp đấy chứ?” Tiếng cười của cô ấy vẫn chưa ngừng lại.

“Cái này…”

Tôi không biết phải nói gì, bởi vì trên ống quần tôi thêu bảy ngôi sao.

Bảy ngôi sao màu vàng thêu trên ống quần màu đen, tuy sát gấu, nhưng nếu nhìn kỹ thì vẫn thấy rất rõ.

“Chẳng phải anh nói bảy cái lỗ thủng ấy sắp xếp giống như Bắc Đẩu thất tinh trên trời sao?” Cuối cùng Diệp Mai Quế không nhịn được cười: “Vì thế lúc vá ống quần giúp anh, tôi bèn thêu ngôi sao vào.”

“Cô thêu lúc nào thế?”

“Tối hôm qua, sau khi anh ngủ.” Cô ấy lại bật cười: “Tôi thấy quần anh phơi ở ban công phía sau, nên lấy xuống thêu. Thêu xong lại treo lên.”

“Sao cô vá quần cho tôi?”

“Tiểu Bì cắn quần anh, tôi có trách nhiệm sửa cho anh.”

Tôi lại cúi xuống ngắm nghía mấy ngôi sao trên ống quần, rồi nói: “Nhưng mà thêu thế này, có phải hơi…”

“Hơi làm sao? Thêu xấu lắm à?”

“Đây không phải vấn đề xấu hay đẹp, mà là…”

“Mà là cái gì?” Cô ấy xị mặt ra: “Nếu anh không thích thì tôi tháo ra là xong.”

“Đây cũng không phải vấn đề tôi thích hay không thích, mà là…”

“Gì thế? Không thích thì cứ nói thẳng ra.”

Diệp Mai Quế hừ một tiếng rồi ngoảnh phắt đầu đi.

“Tôi không có ý đó.” Tôi cuống quýt xua tay: “Tôi chỉ đang lo lắng, tôi mặc cái quần này liệu có thời trang quá hay không?”

“Thêu có bảy ngôi sao nhỏ thôi, có gì mà thời trang.”

“Nhưng mà thêu tinh xảo đến như vậy, sao mà làm giả được?”

“Làm giả cái đầu anh.”

“Haizzz…” Tôi thở dài: “Tôi lo lắm.”

“Lo cái gì?”

“Lo sẽ dấy nên trào lưu mới cho Đài Bắc, mọi người đều sẽ mặc loại quần Bắc Đẩu thất tinh này.”

Cô ấy lại hừ một tiếng nữa rồi nói: “Anh vớ vẩn vừa thôi. Còn không mau đi làm đi.”

“Nói thật nhé, cái quần này trông sành điệu lắm.”

“Đừng lảm nhảm nữa, đi làm mau!” Giọng cô ấy vút lên.

“Ờ. Vậy tôi đi đây.” Tôi mở cửa, bước ra ngoài hai bước rồi lại quay về, thò đầu vào phòng khách: “Nếu có người hỏi tôi cái quần Bắc Đẩu thất tinh này mua ở đâu, tôi phải trả lời thế nào?”

“Anh mà không đi thì tôi sẽ khiến cho mấy ngôi sao ấy xuất hiện trước mắt anh đấy.” Diệp Mai Quế đứng bật dậy.

Tôi vội vàng mở cửa, bước ra, đóng cửa, khóa cửa, làm một lèo mấy động tác.

Đứng trên xe buýt, tôi cảm thấy không được tự nhiên lắm, rất sợ người ta sẽ nhìn chằm chằm vào quần mình. Tôi đưa chân phải bắt chéo trước chân trái, che mấy ngôi sao đó đi.

Lúc chuẩn bị xuống xe, bất giác muốn dùng tư thế đó để nhảy xuống. Lúc ấy tôi mới giật mình, đây là bước cơ bản khi nhảy dân vũ trước đây.

Trong điệu “Hoa hồng đêm”, khi đến đoạn “Hương lồng trong bóng hoa thầm kín”, chính là bước nhảy này.

Tôi còn nhớ sóng mắt long lanh của chị khi đó.

Trong buổi sáng sớm, tôi lại đứng trên chuyến xe buýt chật chội, nhớ về bông hồng đêm của điệu dân vũ, và hoa hồng đêm của chị.

Khiến tôi suýt nữa bị nhỡ trạm.

Tôi hoang mang xuống xe, đứng yên một chỗ, đợi hình ảnh đóa hồng đêm trong đầu hoàn toàn tan biến rồi mới bước vào công ty.

Sau khi cơn bão Nari tan, lượng công việc của tôi nhiều lên trông thấy. Dù là lúc ăn cơm, cũng thường vừa ăn vừa nói chuyện với Tràn Xả Lũ.

Tràn Xả Lũ viết một phần mềm nhỏ, mô phỏng tình hình ngập lụt trong đô thị. Khi nước ngập quá một mét, còn có cả âm thanh:

“Mẹ ơi, nước tràn vào rồi, nhảy mau!”

“Anh à, anh đi trước đi. Xin hãy thay em chăm sóc Tiểu Huệ và Tiểu Lệ, còn Tiểu Linh thì mặc kệ.”

“Lũ ơi, ngươi quá vô tình. Còn vô tình hơn cả cô gái đã từ chối đi xem phim cùng ta nữa!”

Hiệu ứng âm thanh rất vớ vẩn, nhưng trông Tràn Xả Lũ đắc ý ra mặt.

Tôi thì thu thập các tư liệu về sông ngòi, đê điều, trạm bơm và cống ngầm đô thị vân vân, ra sức nghiên cứu một chiến lược có thể nhanh chóng thoát lũ và tránh được tình trạng ngập lụt trong đô thị.

Thời gian tan ca vốn dĩ cũng sẽ kéo dài theo, nhưng tôi thà nhét cho cặp tài liệu căng phồng, đem tài liệu về nhà làm tiếp, chứ không muốn thay đổi giờ về. Bởi vì tôi biết, trên hành lang luôn có một ngọn đèn đang chờ mình.

Rất kỳ lạ, khi tôi ở công ty, dù trong đầu đang nhét đầy một đống công thức và bản đồ, tôi vẫn thảng hoặc nhớ tới Diệp Mai Quế. Có lúc thậm chí còn tranh thủ thời gian, cố ý nhớ tới cô ấy.

Tôi không biết tại sao lại thế, tôi chỉ biết làm vậy có thể khiến tôi thấy nhẹ nhõm.

Tôi mở một tờ bảng biểu in kết quả tính toán ra, trên đó chi chít chữ số. Những chữ số này giống như nước lũ vừa tràn qua mặt đê, biến mỗi sợi dây thần kinh não tôi thành những con đường đan xen chằng chịt trong thành phố, nước chảy tràn khắp nơi.

Đúng lúc tôi đang định bụng cố ý nghĩ tới Diệp Mai Quế để thay đổi tâm trạng, điện thoại reo.

“Có tiện ra ngoài một lát không? Mình đang ở trước cửa công ty cậu đây.” Là giọng cậu bạn thời đại học của tôi.

“Được. Nhưng cậu muốn làm gì?”

“Cho cậu một tờ phiếu ưu đãi nhà hàng.”

“Tốt dữ vậy? Ưu đãi thế nào?”

“Hai người cùng đi, miễn phí một người.”

“Ủa?” Tôi thoáng nghĩ: “Vậy mình không cần đâu. Mình không biết phải đi ăn với ai nữa.”

“Cậu sẽ cần.”

“Sao cậu biết?”

“Ông mình bảo.”

“Ê!” Tôi hét toáng lên khiến đồng nghiệp đồng loạt ngó sang, tôi vội hạ thấp giọng xuống: “Đừng có đùa như thế.”

“Mình có đùa đâu. Xuống lầu lấy đi.” Nói đoạn cậu ta bèn cúp máy.

Tôi xuống lầu, nhìn thấy bạn tôi đứng ở cửa. Nhìn thấy tôi, cậu ta bèn đưa tờ phiếu ra.

“Sao cậu lại có tờ phiếu này?” Tôi chỉ vào tờ phiếu ưu đãi trong tay.

“Tối qua mình tới nhà hàng này ăn tối, họ nói mình là vị khách đeo cà vạt đi ăn thứ một trăm kể từ khi khai trương, nên cho mình tờ phiếu ưu đãi này.”

“Cậu có hay tới nhà hàng ấy không?”

“Hôm qua mình đi lần đầu tiên. Ông nội báo mộng cho mình là…”

“Được rồi, thật sự là được rồi.” Tôi vội bịt miệng cậu ta lại, không dám nghe tiếp.

“Thôi mình lên làm việc đây.” Một lúc sau, tôi buông bàn tay đang bịt miệng cậu ta ra.

“Cậu rảnh thì nhớ tìm mình, đừng có biến mất tăm mất tích như thế.”

“Công việc bận quá, hôm nào rủ cậu đi ăn cơm.”

“Cậu làm bạn với mình lâu như vậy rồi mà chưa từng chủ động rủ mình đi ăn cơm.” Cậu ta cười mấy tiếng.

“Thế à?” Tôi cũng cười: “Xem ra ‘Hôm nào rủ cậu đi ăn cơm’ là câu cửa miệng của mình rồi.”

“Được, được. Cậu về làm việc đi, mình cũng phải đi đây.” Bước được hai bước, cậu ta ngoái lại: “Nhớ phải đi ăn đó.”

“Nhớ mà.” Tôi vẫy vẫy tờ phiếu: “Ăn cơm làm sao quên được?”

Tiễn bạn ra về, tôi chậm rãi bước lên. Lúc vào thang máy, đang định bấm số 7, ngón tay tôi đột ngột dừng lại giữa không trung. Đúng vậy, đương nhiên tôi không quên ăn cơm, nhưng tôi lại quên mất, tôi đã từng nói với Diệp Mai Quế, sẽ mời cô ấy đi ăn.

Tôi vội lách người qua cánh cửa thang máy đang chuẩn bị khép lại, đứng ở cửa gọi điện cho Diệp Mai Quế.

“A lô, Diệp Mai Quế à?”

“Phải. Gì thế?”

“Tối nay tôi mời cô đi ăn, có rảnh không?”

“Sao lại mời tôi đi ăn?”

“Bởi vì… cái này… lần trước tôi đã nói muốn mời cô đi ăn mà.”

“Lần trước?” Cô ấy hừ mũi: “Chuyện tám trăm năm trước cũng gọi là lần trước à?”

“Xin lỗi, tôi quên béng đi mất, cho nên mới để lâu như thế.”

“Vậy hôm nay sao tự nhiên anh lại nhớ ra?”

“Bởi vì có người cho tôi phiếu ưu đãi của nhà hàng.”

“Ra thế. Cho nên nếu người ta không cho anh phiếu thì anh cứ thế mà quên?”

“Có lẽ… có lẽ là không đâu.”

“Có lẽ?” Cô ấy lại hầm hừ: “Như thế nghĩa là vẫn có khả năng anh sẽ quên.”

“Xét theo môn xác suất thì có khả năng này.”

“Rất tốt.” Hơi thở của cô ấy trở nên nặng nề: “Vậy xác suất tối nay tôi ăn cơm với anh là bằng không.”

Điện thoại cúp cái rụp.

Tôi âu sầu vì đã chọc giận cô ấy, đứng đờ ra một lúc rồi mới quay người đi thang máy lên lầu.

Bước vào văn phòng, ngồi vào ghế, còn chưa ấm chỗ điện thoại đã lại reo.

“A lô!” Là giọng Diệp Mai Quế.

“Sao thế?”

“Thấy điện thoại tự nhiên bị ngắt, sao anh không gọi lại?”

“Không phải là cô cúp máy sao?”

“Đúng thế. Nhưng anh vẫn nên gọi lại hỏi vì sao chứ.”

“Ờ. Thế sao cô lại cúp máy?”

“Vì giận.”

“Ờ. Tôi biết rồi. Xin lỗi.”

“Biết thì tốt.”

“Ừ.”

Sau đó theo lệ thường, chúng tôi lại cùng im lặng.

“A lô!”

“Gì thế?”

“Vừa rồi tôi chỉ nói tối nay không ăn cơm với anh, chứ không nói tối mai thì không được.”

“Thế tối mai có được không?”

“Được.”

“Tốt. Vậy mai gặp.”

“Ngốc ạ, hôm nay anh không về nhà à? Tối nay chúng ta có thể gặp nhau rồi.”

“Tôi đúng là ngớ ngẩn.” Tôi bật cười: “Vậy tối nay tôi sẽ hẹn thời gian địa điểm với cô.”

“Ờ.”

“Thế nhé.”

“Sao mà vội cúp máy vậy?”

“Ủa? Còn có chuyện gì à?”

“Sao anh không hỏi tôi, tại sao tối nay lại không được?”

“Được, tại sao lại không được?”

“Bởi vì tối nay tôi bận.”

“Ờ.”

“Sao anh không hỏi tôi, tối nay tôi bận gì?”

“Được, cô bận việc gì?”

“Tối nay có người hẹn tôi ăn cơm.”

“Ờ.”

“Sao anh không hỏi tôi, tối nay ai hẹn tôi?”

“Được, ai hẹn cô thế?”

“Bố tôi.”

“Ờ.” Tôi rất sợ cô ấy lại bảo tôi hỏi, đành phải tự lên tiếng trước: “Sao bố cô lại hẹn cô đi ăn cơm?”

“Câu hỏi loại này thì không cần hỏi.”

“Ừm.”

“Tóm lại, tối nay tôi sẽ về muộn một chút.”

“Được.”

“Tối nay lúc về, đèn trên hành lang không bật, anh phải cẩn thận, đừng để bị đụng chân nữa.”

“Ừ, tôi sẽ cẩn thận.” Tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Thế còn có chuyện gì tôi nên hỏi mà vẫn chưa hỏi không?”

Diệp Mai Quế cười khúc khích: “Hết rồi.”

“Ừ, bye bye.”

“Bye bye.”

Cúp điện thoại, tôi nghĩ nếu hôm nay Diệp Mai Quế đã về muộn thì tôi cũng không vội về sớm nữa.

Khoảng chín giờ, tôi mới ra về. Ăn đại thứ gì đó ở ngoài đường, khi về đến nhà 7C đã là mười giờ đêm. Diệp Mai Quế không ở nhà, tôi đành đưa Tiểu Bì ra ngoài đi dạo trước. Khi tôi và Tiểu Bì quay lại, đã gần mười một giờ đêm, Diệp Mai Quế vẫn chưa về.

Tôi bật đèn phòng khách và đèn hành lang rồi trở về phòng mình, khép hờ cửa.

Tuy tôi ngồi vào bàn sửa tài liệu, nhưng vẫn dỏng tai nghe ngóng động tĩnh trong phòng khách. Có lẽ vì tôi quá chăm chú lắng nghe xem trong phòng khách có âm thanh nào không, vì thế dường như có thể nghe thấy tiếng đồng hồ trên tường, tích tắc tích tắc.

Cho tới khi nghe thấy tiếng Diệp Mai Quế mở cửa, tôi mới thở phào một hơi. Chậm rãi thu dọn tài liệu cất vào trong cặp, dọn dẹp xong xuôi, tôi bước ra khỏi phòng.

Diệp Mai Quế ngồi trên sofa, không xem ti vi, cũng không đọc sách hay tạp chí, chỉ nhắm mắt lại, hai tay bắt chéo trước ngực, dựa lưng lên ghế, hệt như một nụ hồng đêm chúm chím.

Tôi ngừng lại một chút, không dám làm kinh động cô ấy, tựa như chỉ cần tôi khẽ cử động, sẽ khiến đóa hồng đêm ấy rớt một cánh hoa. Vì thế tôi khẽ xoay người đi, lách qua cánh cửa phòng khép hờ.

Nửa nằm nửa ngồi trên giường, tôi tiện tay lật mấy tờ tạp chí hay vài quyển sách và để ý đến sự thay đổi trong phòng khách.

Không biết là qua bao lâu, cho tới khi ngáp dài một cái, tôi mới nhìn đồng hồ, đã gần đến giờ ngủ của tôi. Tôi nhẹ nhàng đi ra phòng khách, Diệp Mai Quế vẫn đang nhắm mắt, ngả người trên sofa.

Dù thời gian đã trôi qua bao lâu, với cô ấy mà nói, dường như không hề có bất kỳ sự thay đổi nào. Tôi nghi ngờ cô ấy đã ngủ quên mất rồi.

“Diệp Mai Quế.” Tôi thử gọi.

“Ừm.” Cô ấy đáp, rồi từ từ mở mắt ra.

“Mệt rồi thì về phòng ngủ đi, nằm ở phòng khách sẽ bị cảm lạnh đấy.”

“Tôi chỉ đang suy nghĩ vài chuyện mà thôi.” Cô ấy ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo tường: “Sao anh vẫn chưa ngủ?”

“Tôi không yên tâm về cô nên ra xem thế nào.”

“Tốt bụng vậy sao?” Diệp Mai Quế cười: “Anh xác định anh chính là anh chàng Kha Chí Hoành mặt dày không thèm mời tôi đi ăn cơm chứ?”

Tôi cười cười, rút tờ phiếu ưu đãi từ túi áo ra, đưa cho cô ấy.

“Nhà hàng này tôi chưa nghe bao giờ. Ừm…” Diệp Mai Quế nghĩ một chốc rồi đưa tờ phiếu trả lại cho tôi:

“Chúng ta hẹn tối mai tám giờ gặp nhau ở cửa nhà hàng nhé, được không?”

“Được.” Tôi nhận lại tờ phiếu, đi tới ngồi xuống chiếc sofa của mình, nói: “Tối nay ăn cơm với bố cô ổn chứ?”

“Cũng ổn. Có lẽ ông ấy cảm thấy lâu lắm rồi không gặp tôi nên nói rõ nhiều.”

“Bao lâu rồi hai bố con cô không gặp nhau?”

“Ba, bốn năm rồi.”

“Lâu vậy cơ à?”

“Lâu lắm sao? Tôi lại chẳng thấy thế.” Cô ấy gọi Tiểu Bì lên sofa, vuốt ve nó: “Có những người dù ba, bốn chục năm không gặp, cũng không cảm thấy lâu.”

“Cô thực sự đang nói về bố mình sao?”

“Nói thật nhé, tôi không rõ.” Diệp Mai Quế cười cười: “Tôi không rõ ông ấy có còn là bố tôi không.”

Tôi sững sờ nhìn cô ấy, tuy cô ấy đang cố nở nụ cười nơi khóe miệng, nhưng giọng nói và động tác vuốt ve Tiểu Bì đã bán đứng nụ cười ấy.

Tôi lại thấy cô ấy hơi xòe năm ngón tay ra, chỉ dùng đầu ngón tay vuốt ve Tiểu Bì, không dùng lòng bàn tay.

“Cô…” Tôi ngập ngừng, vẫn không nghĩ ra lời nào thỏa đáng, bèn dứt khoát nói thẳng: “Có thể nào, đừng cô đơn như vậy được không?”

“Hử?” Cô ấy quay sang hỏi tôi: “Anh đang lo lắng à?”

“Đúng thế.”

“Cảm ơn.” Cô ấy lại cười: “Tôi không sao.”

“Kể về bố cô được không?”

Diệp Mai Quế đột nhiên dừng hết mọi âm thanh và động tác, thậm chí cả nụ cười, chỉ nhìn tôi chăm chăm.

“Bố mẹ tôi ly hôn khi tôi đang học cấp ba, hiện nay bố tôi sống ở Canada.”

“Ồ.” Tôi cảm thấy áy náy vì mình đã hỏi một câu không nên hỏi.

“Chiều nay ông ấy về Đài Loan, gọi điện hẹn tôi ra ngoài ăn cơm. Thế thôi.”

“Chỉ thế thôi à?”

“Đúng vậy, nếu không thì phải thế nào?” Cô ấy nhún vai, tỏ vẻ chẳng có gì.

“Ờ.”

“Nhưng nếu anh gọi điện cho tôi sớm mười phút thì tốt rồi.”

“Hả?”

“Như thế tối nay tôi có thể đi ăn với anh trước. Tôi không thích đi ăn với ông ấy lắm.”

“Ờ.”

“Đừng có ờ ờ nữa, chẳng ai quy định cứ con gái thì nhất định phải thích đi ăn cơm với bố cả.”

“Ừ.”

“Chỉ ừ cũng không được. Cống hiến vài câu nói đi xem nào.”

“Cô rất xinh.”

“Cảm ơn.” Diệp Mai Quế lại cười.

Tôi sực nhớ ra một chuyện, bèn đứng dậy nói: “Cô ngồi yên đừng nhúc nhích nhé.”

“Tại sao?”

“Cho cô xem thứ này, cô nhắm mắt lại trước đi.”

“Làm gì thế? Định hôn trộm tôi chắc?”

“Ê!”

“Được rồi.” Diệp Mai Quế ngồi thẳng dậy, nhắm mắt lại.

Tôi tắt hết đèn đi, cả đèn phòng khách, đèn hành lang và đèn trong phòng tôi, để cả căn nhà chìm vào bóng tối.

Tôi giơ chân trái, gác lên bàn trà, kéo cao ống quần rồi nói: “Cô có thể mở mắt ra được rồi.”

“Oa…” Diệp Mai Quế hào hứng nói: “Bắc Đẩu thất tinh.”

“Chính thế. Ngôi sao cô thêu phát quang đấy, đẹp nhỉ?”

“Ừ.”

“Sau này dù chúng ta ở trong nhà, cũng vẫn có thể nhìn thấy sao.”

“Thế thì nên treo quần lên trần nhà, sẽ càng giống hơn?”

“Thế à? Vậy tôi cởi quần ra là được thôi.”

“Này!”

“Tối thế này, cô có nhìn thấy gì đâu.”

“Chưa biết chừng bật đèn lên cũng chẳng thấy gì ấy.” Cô ấy cười rinh rích.

“Ê, kiểu nói đùa tục tĩu này con gái nói không hợp đâu đấy.”

“Tự anh nghĩ xiên nghĩ xẹo đấy chứ. Anh đừng quên, tôi đã từng nghi ngờ anh là con gái.”

“Ngại quá, tôi nghĩ xiên xẹo rồi.” Tôi cười cười: “Lần sau tôi treo cái quần này lên trần nhà nhé, được không?”

“Được thôi.”

Tôi và Diệp Mai Quế lặng lẽ nhìn bảy ngôi sao Bắc Đẩu, không nói không rằng. Trong bóng tối, dường như tôi lại quay về quảng trường, nhìn thấy ánh mắt khi chị nói chị cũng khát vọng một cảm giác hòa nhập.

Tôi nhớ ánh mắt của chị khi đó, tuy sáng rõ, nhưng rất cô đơn, tựa như vì sao đang một mình tỏa sáng trên bầu trời đêm.

Tôi cố nhắm mắt, không đành lòng nhớ lại ánh mắt của chị nữa, nhưng khi mở mắt ra, giữa phòng khách tối tăm, tôi lập tức bắt gặp ánh mắt của Diệp Mai Quế.

Đôi mắt Diệp Mai Quế, cũng sáng lấp lánh như sao trên trời.

“Diệp Mai Quế.” Tôi gọi cô ấy.

“Ừ?”

“Cô cũng giống như ngôi sao, số trời đã định là sẽ tỏa sáng.”

“Thật sao?”

“Ừ. Chỉ có điều vì bên cạnh cô có quá nhiều bóng tối, nên cô luôn cảm thấy bản thân thuộc về bóng tối mà thôi.” Tôi chỉ vào mấy ngôi sao trên quần, nói tiếp: “Nhưng chính vì tồn tại trong bóng tối, nên cô mới càng rực rỡ.”

“Ừ.”

“Trên bầu trời đêm, vĩnh viễn không chỉ có một ngôi sao. Vì thế cô không hề cô độc.”

Diệp Mai Quế chỉ nhìn tôi, chớp chớp mắt, không đáp. Có lẽ vì tôi đã quen với bóng tối trong phòng khách, cũng có thể là vì ánh mắt cô ấy càng ngày càng sáng, nên tôi phát hiện ra, phòng khách bỗng trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.

“Anh bỏ chân xuống đi. Anh không thấy tê chân à?”

“Không sao, không tê đâu.”

“Gác chân lên bàn trông chả lịch sự chút nào.”

“Thế à? Lần đầu tiên khi tôi gặp cô, chân cô đang gác lên bàn đấy.”

“À. Đấy là một dạng tự vệ.”

“Tự vệ?”

“Khi đó tôi đâu biết anh có phải là người tốt hay không, đối với tôi, anh chỉ là một người đàn ông xa lạ. Một người đàn ông xa lạ đến xem phòng, đương nhiên tôi sẽ lo lắng rồi.”

“Cô gác chân lên bàn trà thì có thể tự bảo vệ mình à?”

“Ít nhất có thể khiến cho anh cảm thấy trông tôi rất hung dữ, không dễ bắt nạt.”

“Đúng vậy.” Tôi cười.

“Đi ngủ thôi. Mai còn phải đi làm nữa.”

“Ừ.”

Tôi thu chân trái đang gác trên bàn xuống, bật đèn phòng khách lên.

“Cô cũng đừng thức khuya quá, biết chưa?”

“Ừ.”

“Chuyện ăn cơm ngày mai, đừng có quên đấy.”

“Tôi không lơ ma lơ mơ như anh đâu.”

“Ồ, vậy thì cũng đừng phấn khích đến nỗi không ngủ được nhé.”

“Anh vớ vẩn vừa thôi.” Diệp Mai Quế lườm tôi.

“Chúc ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Đây có lẽ chính là cái có tên “nói chơi mà thành thật”, bởi vì người trằn trọc thao thức cả buổi tối không ngủ được, là tôi.

Sáng hôm sau trước khi đi làm, tôi lấy cái quần Bắc Đẩu thất tinh kia, ép cho Tiểu Bì đang tiến lại gần tôi không ngừng lùi lại, bắt cu cậu lùi tận vào góc trong hành lang.

Tôi cực kỳ đắc ý, đứng trên ban công cười khoái trá.

“Này!” Diệp Mai Quế bỗng kêu lên.

“Tôi đi ngay đây.” Tôi lập tức im bặt, quay người chuẩn bị chuồn.

“Đợi một lát.” Diệp Mai Quế bước ra hành lang, đưa cho tôi một ly nước và một viên thuốc.

Tôi ngậm viên thuốc đó, mùi vị rất quái dị, tôi không khỏi lắc đầu.

“Anh lắc cái gì? Đây có phải thuốc lắc đâu?”

Tôi uống hết nước rồi hỏi cô ấy: “Cái gì thế?”

“Vitamin tổng hợp thôi mà.”

“Ờ. Tôi đi đây, tối gặp.”

Tâm trạng đi làm hôm nay rất kỳ lạ, tim thường đập nhanh một cách vô duyên vô cớ, tựa hồ như căng thẳng. Cứ cách một lúc, tôi lại hít thật sâu, thả lỏng người, sau đó tự nhắc mình đó chỉ là ăn một bữa cơm thôi, không cần phải căng thẳng. Qua sáu giờ, tôi bắt đầu cảm thấy không biết phải làm gì, cũng không tài nào tập trung làm bất kỳ việc gì được, vì thế bắt đầu dọn dẹp giấy tờ trên bàn, phân loại, sắp xếp gọn gàng, cả ngăn kéo cũng xếp cho đâu ra đấy.

Khi đi ngang qua bàn tôi, Tràn Xả Lũ giật nảy mình: “Quả đúng là thành cũng Tiêu Hà, bại cũng Tiêu Hà(2).”

“Nghĩa là sao?”

“Làm lộn xộn bàn làm việc cũng là cậu, dọn sạch cũng là cậu.”

“Ê, bàn của anh còn lộn xộn hơn bàn em nhiều.”

“Thế giới này là một khối hỗn độn, bàn làm việc của tôi sao có thể khư khư riêng mình?”

Tôi tiếp tục dọn dẹp, chẳng thèm đoái hoài đến anh ấy.

“Tiểu Kha, hôm nay cậu cứ là lạ thế nào ấy.”

“Đâu có.”

“Hi hi, lát nữa cậu đi ăn cơm với con gái đúng không?”

“Sao anh biết?”

“Một kỹ sư ưu tú, theo lẽ tự nhiên sẽ giống như một con diều hâu, có một đôi mắt sắc bén.”

“Thế à?”

“Ừ. Hôm nay cậu đi vệ sinh rất nhiều lần.”

“Thế thì sao?”

“Thời gian mỗi lần cậu đi không dài, vì thế không phải là bị tiêu chảy. Có lẽ đi soi gương.”

“Điều này…”

“Tôi nói đúng rồi chứ gì. Sao? Hẹn cô nào thế?”

Tràn Xả Lũ hỏi mấy lần, tôi đều giả chết không chịu nói.

“Miệng cậu cứ như gái trinh ấy…” Giọng anh ấy bỗng quay ngoắt 180 độ.

“Là thế nào?” Tôi buột miệng hỏi.

“Đều rất chặt.” Nói xong, Tràn Xả Lũ cười hềnh hệch.

Tôi mặc xác anh ta, xách cặp lên, vội vàng rời khỏi văn phòng.

Xuống dưới tòa nhà, nhìn đồng hồ, mới bảy giờ. Đứng tại chỗ do dự mấy phút, quyết định bắt taxi đến nhà hàng trước đã rồi tính sau. Đến cửa nhà hàng, cũng chưa đến bảy rưỡi, đành lượn lờ quanh đó. Căn chuẩn thời gian, đúng tám giờ, tôi quay lại cửa nhà hàng.

Đợi chưa đầy một phút, Diệp Mai Quế đã xuất hiện.

“Vào đi.” Cô ấy bước tới bên tôi, nói một câu đơn giản.

Nhìn từ bề ngoài, nhà hàng này giống nhà hàng sushi Nhật Bản, nhưng ngồi xuống nhìn cách bài trí, lại thấy giống nhà hàng đồ nhanh kiểu Trung Hoa, tuy nhiên cách ăn mặc của nhân viên phục vụ lại giống đang bán đồ ăn Thái, chỉ có điều tới khi nhìn thực đơn, tôi mới biết là tiệm đồ Tây.

Chúng tôi gọi món xong, Diệp Mai Quế hỏi: “Ai cho anh phiếu ưu đãi thế?”

“Bạn tôi. Hôm tôi dọn đến, cô đã gặp rồi.”

“Ồ. Anh ta tên gì?”

“Cậu ta chỉ là một vai phụ nhỏ xíu, không cần phải có tên.”

“Ê.”

“Thôi được. Cậu ấy họ Lam, tên là Hòa Ngạn. Lam Hòa Ngạn.”

“Tên rất phổ biến.”

“Thế à?” Tôi cười.

Cái tên này cũng đồng âm với một công trình thủy lợi khác – Đập ngăn sông. Đập ngăn sông bắc ngang qua sông, nhưng không cao, mục đích chỉ để nâng mức nước trên thượng du, để dẫn nước sông vào trạm bơm trên bờ, sau đó phục vụ cho tưới tiêu hoặc guồng nước tự động. Lam Hòa Ngạn làm việc ở một công ty tư vấn công trình, chức danh là kỹ sư.

Ít hơn tôi một chữ “phó”.

“Ê, anh nhìn kìa.” Diệp Mai Quế chỉ sang chiếc bàn bên trái cô ấy, nói khẽ.

Một người phục vụ đang thu dọn hai tờ thực đơn, mỗi tay cầm một tờ, sau đó lấy thực đơn làm cánh, hai tay dang rộng, vung cánh vẫy vẫy.

“Thú vị thật.” Cô ấy cười nói.

“Xin lỗi.” Một phục vụ khác đi tới bàn của bọn tôi: “Để tôi rót thêm nước.”

Rót nước xong, tay phải anh ta cầm bình nước, tay trái giống như đang cầm cương ngựa, sau đó nhảy vào phía trong.

“Anh cố tình đưa tôi đến nhà hàng này để chọc cho tôi cười phải không?”

Nói xong, Diệp Mai Quế cười không khép miệng lại được.

“Tôi cũng đến lần đầu tiên mà.”

“Thế à?” Cô ấy nghĩ một lúc rồi hỏi tôi: “Vậy anh nhìn xem, họ đang làm gì thế?”

“Tôi đoán…” Tôi trầm ngâm giây lát rồi nói: “Chủ nhà hàng này có lẽ là người Mông Cổ.”

“Tại sao?”

“Bởi vì động tác của hai người phục vụ kia, rất giống điệu múa Mông Cổ.”

“Vậy à?”

“Múa Mông Cổ có một nét đặc sắc, đó là người múa thường mô phỏng động tác cưỡi ngựa hoặc đại bàng bay lượn. Người phục vụ thu dọn thực đơn tựa như đại bàng bay lượn trên thảo nguyên; còn người rót nước, lại đang cầm cương cưỡi ngựa, tung vó trên sa mạc.”

“Cái này mà anh cũng biết luôn? Ai dạy anh thế?”

“Là...” Giọng tôi cứ kéo dài, mãi không nói ra câu trả lời.

Bởi vì, đó là những gì chị dạy tôi. Tôi đã không còn đếm được đây là lần thứ bao nhiêu vì Diệp Mai Quế mà tôi nhớ tới chị. Số lần càng lúc càng nhiều, mà tim, cũng càng lúc càng nhói mạnh. Diệp Mai Quế ơi, sao cô cứ khiến tôi nhớ tới chị hoài vậy?

“Anh sao thế?” Thấy tôi không nói gì, Diệp Mai Quế hỏi.

“Không có gì.” Tôi cười cười.

“Có phải công việc vất vả quá không?” Ánh mắt cô ấy rất ấm áp, giọng nói rất dịu dàng: “Tôi thấy đợt này anh toàn bận rộn đến tận khuya.”

“Gần đây hơi nhiều việc, chẳng còn cách nào khác.”

“Đừng để mệt quá, phải chăm sóc sức khỏe cho tốt.”

“Đây phải là lời thoại của tôi nói với cô mới đúng chứ.” Tôi cười cười, hình như cô ấy hơi ngượng.

Thức ăn được bê lên, nhân viên phục vụ bày từng món lên bàn.

“Chúng ta cùng ăn nào.” Ánh mắt Diệp Mai Quế rất ranh mãnh, nụ cười rạng ngời. Tôi sững người, ngay sau đó bèn nhớ ra ý nghĩa của câu nói đó, lòng đầy nhẹ nhõm. Diệp Mai Quế ơi, cô mới là thành cũng Tiêu Hà, bại cũng Tiêu Hà đó. Bởi vì người đưa tôi về với hồi ức quảng trường là cô, kéo tôi ra khỏi đó cũng là cô.

Cô ấy đã cầm dao nĩa lên, mỉm cười, hình như đang đợi tôi. Vì thế tôi cũng cầm dao nĩa lên, ra hiệu cô ấy cùng bắt đầu.

“Đúng rồi, sao anh lại học thủy lợi?”

“Lúc điền nguyện vọng thi đại học, nhỡ tay điền nhầm.”

“Điền nhầm?”

“Khi đó vừa mới ngủ trưa dậy, lơ ma lơ mơ, nên điền nhầm.”

“Thế á?” Diệp Mai Quế tạm đặt dao nĩa xuống, nhìn tôi: “Tôi muốn nghe sự thật.”

Tôi nhìn cô ấy, cũng đặt dao nĩa xuống.

“Tôi sống ở biển, hồi nhỏ khi có bão, đường phố thường bị ngập lụt. Khi đó chỉ cảm thấy lụt rất là vui, bởi vì đám trẻ con bọn tôi đều chạy ra đường bắt cá. Có lúc không cẩn thận còn bị cá đâm vào chân nữa.” Tôi bật cười.

“Cá ở đâu ra?”

“Có con thì theo nước biển tràn vào, có con thì theo nước sông tràn ra, nhưng phần lớn là từ các đầm nuôi cá.”

“Ồ.”

“Sau đó trong lớp có một bạn nhà có đầm cá, bố bạn ấy vì lo đầm cá bị thiệt hại do bão, bèn đội mưa đội gió ra ngoài, kết quả bị nước lũ cuốn trôi. Từ đó tôi bèn…”

“Bèn làm sao?”

“Không có gì, chỉ là không còn ra đường bắt cá nữa. Nhưng mỗi khi nhớ tới những con cá bắt được trước kia, sẽ có một cảm giác tội lỗi lạ lùng.”

“Trẻ con đương nhiên không hiểu, chỉ cảm thấy vui mà thôi. Anh đừng để bụng.”

“Ừ. Cảm ơn.” Tôi gật đầu rồi nói tiếp: “Khi điền nguyện vọng, nhìn thấy khoa Thủy lợi, không nghĩ ngợi gì, cứ thế điền thôi. Khi học đại học, cảm giác tội lỗi ấy mới dần dần biến mất.”

Tôi xoay xoay tách trà trong tay rồi hỏi cô ấy: “Còn cô? Cô học ngành gì?”

“Tôi học Sư phạm Mầm non.”

“Có lý do gì đặc biệt không?”

“Tôi chỉ đơn thuần thích công việc giáo dục mà thôi, không có lý do gì đặc biệt.” Cô ấy bỗng mỉm cười: “Nếu hồi nhỏ cho tôi dạy anh, có lẽ sẽ không cần phải mang mặc cảm tội lỗi lâu đến vậy.”

“Thế bây giờ cô là…”

“Bây giờ tôi là một nhân viên quèn ở một công ty thương mại, mong được chỉ giáo.” Diệp Mai Quế bật cười.

“Tại sao không…”

“Sau khi tốt nghiệp tôi đã từng làm cô giáo mầm non. Sau đó bởi vì… bởi vì…”

“Ừm?”

“Kha Chí Hoành.” Cô ấy nhìn tôi, rồi cúi đầu xuống: “Đừng hỏi nữa, được không?”

“Ừ.” Tôi gật đầu.

Sau đó tất nhiên là chúng tôi lại cùng im lặng.

Nhưng sự im lặng này không hề gượng gạo, chỉ là thói quen khi nói chuyện của tôi và cô ấy mà thôi. Nếu trong quá trình nói chuyện, không có lúc nào cả hai cùng im lặng, tôi ngược lại sẽ cảm thấy không quen. Tôi tin Diệp Mai Quế cũng vậy.

Tôi còn biết, khi cô ấy không muốn nói, thì ngay cả một chữ cũng không nói thêm; nhưng chỉ cần cô ấy muốn nói, và xác định là bạn sẽ nghe, thì cô ấy sẽ nói thỏa thích mà không hề phòng bị gì.

“Chúng ta đi thôi.” Diệp Mai Quế nhìn đồng hồ.

“Ừ.” Tôi cũng nhìn đồng hồ, mười giờ rồi.

Khi đi ra quầy thu ngân, anh chàng thu ngân đang nói với một đôi nam nữ đứng thanh toán trước bọn tôi: “Chúc mừng anh chị.” Cậu ta cười rạng rỡ: “Anh chị là hai người khách nắm tay nhau cùng đi thanh toán thứ một trăm kể từ sau khi nhà hàng khai trương, vì thế nhà hàng xin tặng cho anh chị một phiếu ưu đãi.”

Đến lượt bọn tôi thanh toán, tôi đưa cho cậu ta phiếu ưu đãi, cậu ta cười nói: “Chúc mừng anh. Anh là người khách thứ một trăm cầm phiếu ưu đãi đi thanh toán kể từ khi nhà hàng khai trương, vì thế nhà hàng xin tặng anh một phiếu ưu đãi.” Nói xong, lại đưa tôi một phiếu ưu đãi giống hệt như thế.

Khi chúng tôi chuẩn bị bước ra cửa, nhân viên dọn thực đơn và rót nước đều đứng ở đó. Lúc ngang qua họ, tôi nói với người rót nước: “Nửa người trên của anh phải thẳng, nhịp dưới chân hơi chậm, bởi thế nên bước chân không được lưu loát lắm. Như thế không thể nào diễn tả được cảm giác sảng khoái khi phi ngựa trên sa mạc.”

Rồi lại nói với người thu thực đơn: “Ngón tay của anh phải khép lại, hơn nữa khi tung cánh, lực chuyển động của cánh tay và khuỷu tay phải đủ, như thế mới giống hùng ưng ngạo nghễ của thảo nguyên Mông Cổ.”

Nghe xong, họ đồng thanh nói: “Nguyện Trường Sinh Thiên(3) phù hộ cho anh chị mãi mãi bình an và hạnh phúc.”

Ra khỏi nhà hàng, Diệp Mai Quế quay sang tôi cười nói: “Anh đoán đúng rồi, ông chủ quả nhiên là người Mông Cổ.”

Tôi cũng cười, rồi nhìn tờ phiếu ưu đãi trên tay: “Họ lại tặng thêm một tờ phiếu ưu đãi, làm thế nào bây giờ?”

“Thì lúc khác lại đến ăn.”

“Cô thích nhà hàng này?”

“Ừ.” Cô ấy gật đầu, rồi nói: “Ngay cả những động tác nhỏ nhất của mấy người phục vụ anh cũng nhìn ra được, tài thật.”

Diệp Mai Quế ơi, cô có biết không?

Tôi nhìn ra được động tác cưỡi ngựa của người rót nước không đủ phóng khoáng, tư thế tung cánh của người thu hóa đơn không giống đại bàng dũng mãnh, nhưng cô, lại giống hệt một đóa hồng đêm, tôi không tài nào tìm ra chút yếu khuyết trong sự kiều diễm của cô.

“Cô tới đây bằng gì?” Tôi hỏi cô ấy.

“Đi xe máy. Xe đỗ ở phía trước.”

Tôi đi cùng cô ấy đến chỗ đậu xe máy, dặn dò: “Trời tối rồi, đi xe về phải cẩn thận đấy.”

“Ừ.” Cô ấy gật đầu.

“Vậy tôi đi trước đây, mai gặp nhé.” Tôi quay người định bước đi.

“Ngốc ạ, lại quên chúng ta ở cùng nhà à?”

“Ái chà, tôi đúng là ngớ ngẩn, phải là lát nữa gặp mới đúng.” Tôi vỗ trán.

“Anh có thể vỗ thêm một cái nữa.”

“Sao lại thế?”

“Vì chúng ta đương nhiên sẽ cùng về rồi, tại sao anh lại phải về trước?”

Tôi nhìn ánh mắt Diệp Mai Quế, sau đó bất giác lại vỗ nhẹ lên trán mình.

“Mình cùng về nhà thôi.” Hoa hồng đêm nói.

***

Sau khi điệu nhảy “Hoa hồng đêm” kết thúc, nam nữ trên quảng trường buông tay nhau ra, lần lượt quay về phía chị vỗ tay, tiếng vỗ tay xen lẫn với tiếng hoan hô.

Chị xoay một vòng tại chỗ, coi như đáp lễ.

Điệu tiếp theo tuy là quây thành một vòng, không cần phải mời bạn nhảy, nhưng tôi đã không còn tâm trạng để khiêu vũ nữa, chỉ quay về với bức tường bao thấp bên ngoài quảng trường, cố gắng tiêu hóa những bước nhảy của Hoa hồng đêm.

“Em.” Giọng chị đột nhiên vang lên bên tai.

Tôi giật mình, quay đầu sang, chị đã ngồi cạnh tôi mỉm cười.

“Em đang nghĩ gì mà chăm chú thế?”

“Em đang nhớ kỹ ‘Hoa hồng đêm’.”

“Vậy à?” Chị vén lại những lọn tóc lòa xòa vì điệu nhảy vừa nãy rồi nói: “Nếu không đích thân ra nhảy sẽ rất dễ quên mất Hoa hồng đêm.”

“Chị. Chắc chắn em sẽ không quên Hoa hồng đêm, chắc chắn không.”

Chị cười cười, gật đầu.

Chị, em không gạt chị.

Dù tới tận bây giờ, em vẫn nhớ rõ, những cánh hồng mà chị dùng chân vẽ ra khi ở giữa trung tâm quảng trường.

“Em này, em có thích ‘Hoa hồng đêm’ không?”

“Em rất thích ‘Hoa hồng đêm’.”

Chị nhìn tôi, nụ cười rạng rỡ, rõ ràng là chị rất vui.

“Nếu lần sau lại nhảy ‘Hoa hồng đêm’, em sẽ mời bạn nhảy chứ?”

“Chị.” Tôi gần như đáp ngay không cần suy nghĩ: “Em sẽ.”

“Ủa?” Hình như chị rất ngạc nhiên: “Thật không đó?”

“Vâng.”

“Không được nuốt lời nhé!” Chị cười nói.

Tôi sẽ không quên lời hứa này, tôi thậm chí luôn chờ đợi cơ hội được thực hiện nó.

Lên năm thứ hai, trong câu lạc bộ bắt đầu có người gọi tôi là anh. Tôi biết mình sẽ còn lên năm ba và năm tư, nhưng dù tôi lên năm thứ mấy, chị vẫn luôn là chị. Đây mãi mãi là sự thực không thể nào thay đổi được.

Dù tôi đã lên năm hai, chị vẫn gọi tôi đến bên mình, sau đó nói: “Chúng ta cùng nhảy nào.”

Cùng lắm sẽ nói thêm: “Đều là đàn anh cả rồi, vậy mà còn không dám mời bạn nhảy.”

Sau khi học kỳ hai của năm thứ hai bắt đầu được một thời gian ngắn, chính là mùa hoa hồng nở rộ. Trên quảng trường đang nhảy điệu “Chú lạc đà rắc rối”(4) của Thổ Nhĩ Kỳ. Điệu nhảy này rất đặc biệt, không xếp thành vòng tròn, mà xếp thành rất nhiều hàng nhỏ. Mỗi hàng không quá mười người, hai tay nắm chặt nhau chúc xuống phía dưới, người kề sát người bên cạnh. Đặc biệt nhất là, mỗi hàng còn có một người dẫn nhịp, tay phải cầm khăn chỉ huy những người khiêu vũ.

Chị chạy đến bên tay trái tôi, vẻ mặt đầy gian xảo, hệt như một đứa bé đang chuẩn bị giở trò nghịch phá. Trong điệu nhảy có động tác nhún hai gối, dùng vai phải hất người ra phía trước thành một hình vòng cung, sau đó lại thẳng gối, chân chuyển động hai lần. Lúc vẽ hình vòng cung, người chị vô cùng mềm mại, sự chuyển động của sóng mắt cũng vậy. Riêng động tác thẳng gối chuyển động chân, chị còn cố tình nhảy kiểu cương thi.

Cuối điệu “Chú lạc đà rắc rối”, người đứng hai bên mỗi hàng sẽ nghiêng người vào trong. Chị gần như dùng toàn bộ trọng lượng cơ thể, ngả thật mạnh về bên phải, sát vào phía tôi. Tôi giật mình, mất đi trọng tâm, cũng vì thế mà chị suýt nữa ngã nhào. May mà tôi phản ứng kịp, chống gối trái xuống đất, hai tay đỡ lấy chị.

Chị cứ cười mãi, cũng không chịu đứng thẳng dậy, mà quay sang bảo tôi: “Em này, phải túm chặt chị đấy.”

“Vâng.”

“Em này, phải túm chặt chị đấy.” Chị ngừng cười, nói lại một lần nữa.

Sau này tôi cứ nghĩ mãi, câu nói “Em này, phải túm chặt chị đấy” của chị, phải chăng là ý tại ngôn ngoại?

“Chị, em… tay em tê quá.” Tôi vẫn chống gối trái xuống đất, hai tay dần trĩu xuống.

“Ha ha.” Chị cười hai tiếng rồi nhảy phắt dậy, đứng thẳng người: “Con lạc đà này quả là rắc rối quá nhỉ?”

“Đúng thế.” Tôi cũng đứng dậy, cười cười.

“Xin hãy mời bạn nhảy!”

Nghe thấy câu này, tôi ngượng ngùng nhìn chị. Quả nhiên chị nói: “Lại định trốn hả? Đúng thật là. Đã là đàn anh rồi, mà còn…”

Đang lúc chị chuẩn bị cằn nhằn, trên quảng trường bỗng vang lên một câu nói ngắt ngang lời chị: “Điệu tiếp theo, Hoa hồng đêm.”

Tôi đợi câu nói này, tròn tám tháng.