← Quay lại trang sách

Chương 11

Không phải ngày nào tôi cũng mặc chiếc quần Bắc Đẩu thất tinh ấy, bởi vì tôi phải giặt. Nhưng tôi nhất định sẽ không vứt nó vào máy giặt, mà sẽ giặt cẩn thận bằng tay, không để bất kỳ một ngôi sao nào bị hỏng.

Nếu tôi không mặc chiếc quần Bắc Đẩu thất tinh, thì trước khi tôi đi làm, Tiểu Bì vẫn cứ cắn ống quần tôi. Nhưng rất tiếc, Tiểu Bì mãi cũng không thể cắn rách những chiếc quần khác.

“Haizzz…” Nhìn chiếc quần hoàn hảo không tì vết, tôi không khỏi cau mày thở dài.

“Sáng ngày ra thở than gì thế?” Diệp Mai Quế ngồi trong phòng khách hỏi.

“Quần tôi không rách.”

“Anh khùng hả, quần tử tế không tốt hay sao?”

“Nhưng mà…” Tôi lại ngắm nghía ống quần: “Haizzz…”

“Anh thử thở dài to lên một chút xem.” Diệp Mai Quế đứng phắt dậy.

“Tôi đi đây. Thanh niên trai tráng không nên thở dài, phải dũng cảm tiến về phía trước.”

“Đợi đã.”

“Hửm?”

Diệp Mai Quế lại lấy viên vitamin tổng hợp luôn khiến tôi lắc đầu ra, và một ly nước.

“Có thể nào…” Còn chưa dứt lời, cô ấy đã nhét thẳng viên thuốc vào miệng tôi.

“Đợt này anh hơi vất vả, phải chăm sóc sức khỏe cho tốt.” Cô ấy lại đưa nước cho tôi.

“Vậy cô cũng phải cho Tiểu Bì một viên, xem răng lợi nó có chắc chắn hơn tí nào không.”

“Nếu anh muốn quần bị rách thì để tôi đi lấy kéo.”

“Tôi đi đây, tối gặp.” Tôi vọt ra ngoài như một làn khói.

Hôm nay công ty tạm điều tôi và Tràn Xả Lũ tới Đài Trung dự họp, đi về trong ngày.

Tôi nghĩ tuy buổi tối đã về tới Đài Bắc rồi, nhưng vẫn gọi điện cho Diệp Mai Quế.

Nói với cô ấy, hôm nay tôi đi Đài Trung, có lẽ sẽ về muộn.

Tôi cúp máy, Tràn Xả Lũ hỏi tôi: “Gọi điện cho bạn gái à?”

“Không ạ. Cô ấy là người trọ cùng nhà với em.”

“Thế sao chuyện này cũng phải nói cho cô ta biết?”

“Bởi vì… bởi vì…”

Tôi nghĩ mãi, không biết phải trả lời như thế nào, đành vò bù đầu lên. Thực ra đáp án rất đơn giản, tôi không muốn ngọn đèn trên hành lang phải đợi quá lâu. Nhưng không phải vì muốn tiết kiệm điện, tôi không ki bo đến thế. Tôi chỉ không muốn lúc Diệp Mai Quế xem ti vi hay đọc sách trong phòng khách, còn phải nghiêng tai nghe ngóng tiếng tôi mở cửa.

Cảm giác đó tôi đã từng nếm trải, rất khó chịu.

Vì thế họp xong, tôi bèn vội vã định gọi taxi đến ga Đài Trung bắt tàu về Đài Bắc.

“Tiểu Kha, hiếm khi có dịp tới Đài Trung, vội về làm gì?” Tràn Xả Lũ kéo áo tôi.

Tôi rất sợ bị anh ấy kéo lại, không thoát nổi, bèn rút phắt cây bút trong túi áo mình ra, hỏi anh ấy: “Anh thấy cái bút này thế nào?”

Tràn Xả Lũ nhìn qua rồi tấm tắc: “Thân bút làm bằng gỗ, phía trên lại còn chạm hoa văn, đúng là một cây bút tốt.”

Tôi dí sát chiếc bút vào mũi anh ấy, cho anh ấy ngửi thử, rồi bất thình lình quăng nó đi chừng mười mét, nói: “Đi! Mau nhặt nó về đây.”

Anh ấy buông cái tay đang kéo áo tôi ra, nhanh chóng dịch sang bên cạnh mấy bước. Tới khi anh ấy phát hiện ra không đúng, ngoảnh đầu lại nhìn, tôi đã bắt được một chiếc taxi, chạy thẳng tới ga Đài Trung.

Không ngờ trò thường ngày vẫn chơi với Tiểu Bì, giờ lại có thể phát huy tác dụng, tôi cực kỳ đắc ý. Chỉ có điều phải tổn thất một cái bút, khó tránh khỏi chút tiếc nuối.

Mua vé tàu, đợi trên sân ga mười phút, tàu vào ga. Lên tàu, ngắm nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, cảm thấy khá mệt mỏi, tôi bèn lăn ra ngủ.

Khi trở về nhà 7C, là khoảng mười giờ đêm.

Mở cửa ra, đèn trên hành lang vẫn sáng.

“Anh về rồi.” Diệp Mai Quế đang ngồi trên sofa xem ti vi.

“Ừ.” Tôi bước vào phòng khách, tắt đèn hành lang, rồi cũng ngồi xuống sofa.

“Ăn cơm chưa?”

“Ăn cơm?” Tôi ngỡ ngàng.

“Vẻ mặt đó là sao? Rốt cuộc đã ăn cơm chưa?”

“Trời ạ, tôi quên béng mất không ăn cơm.”

“Anh cố tình không ăn à?”

“Tôi không cố tình. Chỉ là vội về, nên quên mất phải ăn cơm trước.”

“Giờ đã muộn lắm rồi, trong tủ lạnh cũng chẳng còn thứ gì. Ừm… nấu gì đây nhỉ?”

“Tôi không ngại ăn mì gói đâu.”

“Ờ.”

Cô ấy đứng dậy, bước vào bếp, bật bếp ga lên đun nước, sau đó lại quay lại sofa.

“Đài Trung vui không?” Một lúc sau, cô ấy hỏi.

“Tôi đi họp, chứ đâu phải đi chơi.”

“Ờ. Tôi còn chưa đi Đài Trung bao giờ.”

“Lần sau dẫn cô đi chơi.”

“Tốt.”

“Nước sôi rồi.”

“Ờ.” Cô ấy lại đứng dậy đi vào bếp, rót nước sôi vào bát, rồi đậy vung lên.

“Không được nuốt lời đó!” Cô ấy lại quay về sofa, cười nói.

Tim tôi giật thót, ngữ điệu câu nói này thật quen thuộc. Đây là giọng điệu chị trả lời tôi, khi tôi đứng trên quảng trường nói với chị sau này mình sẽ mời bạn nhảy.

Tại sao trong một cuộc đối thoại đơn giản như vậy, tôi lại bị đưa về quảng trường?

“Ê!” Diệp Mai Quế kêu một tiếng tôi mới sực tỉnh.

“Lại định giở trò mặt dày hả?” Giọng cô ấy cao vút lên.

“Không đâu, cô yên tâm.” Cũng may, tôi lại quay trở về phòng khách.

“Có phải anh mệt không?”

“Vẫn ổn.”

“Mệt thì phải nói ra.”

“Ừ. Đủ ba phút rồi.”

“Ờ.” Lần thứ ba cô ấy đứng dậy, bước hai bước về phía bếp, rồi đột ngột dừng lại, ngoái đầu ra đằng sau: “Sao cứ phải là tôi đi đi lại lại vậy?” Cô ấy lườm tôi.

Tôi vội đứng dậy, rảo bước vào trong bếp, bê tô mì ra phòng khách, mở nắp đậy, cầm đũa lên, vùi đầu ăn.

“Anh ăn từ từ thôi, tôi có chuyện này muốn nói.”

“Ừ.” Tôi nhồm nhoàm đáp.

“Anh làm bạn trai của tôi một ngày nhé?”

“Oái!” Tôi bị bỏng lưỡi.

“Cô nói gì?” Mặc kệ cái lưỡi bỏng rát, tôi bật dậy hỏi cô ấy.

“Tôi muốn anh làm bạn trai một ngày của tôi.” Cô ấy ngước lên nhìn.

“Tại sao?”

“Anh có đồng ý không?”

“Đây không phải là vấn đề đồng ý hay không đồng ý, Italia cũng là Ý mà như ý cũng là ý(1). Trọng điểm là tại sao cô lại muốn tôi làm như vậy?”

“Rốt cuộc anh có đồng ý hay không?”

“Cô nói lý do trước tôi mới trả lời có đồng ý hay không.”

“Thế thì thôi.” Cô ấy lại quay sang nhìn ti vi.

“Thôi được, tôi đồng ý.” Một phút sau khi cô ấy im lặng, tôi đành bất lực lên tiếng.

“Anh đồng ý kiểu gì? Kiểu Italia hay kiểu Như ý?”

“Tôi đồng ý một cách vô cùng thành khẩn, được chưa?”

“Cũng tàm tạm.”

“Có thể nói tại sao chưa?”

“Ừ. Bố tôi mấy ngày nữa trở về Canada, trước khi đi muốn ăn cơm với tôi.”

Cô ấy tắt ti vi, thở hắt ra một hơi, quay sang nhìn tôi.

“Chả liên quan gì tới tôi.”

“Vốn không liên quan. Nhưng bố nói tôi đã hai mươi bảy tuổi rồi, nên tính đến chuyện chung thân đại sự…”

“Đợi đã.” Tôi ngắt lời cô ấy, cúi đầu nhẩm tính: “Năm nay là năm 2001, cô cùng sinh năm 1973 giống tôi. Vì thế cô hai mươi tám tuổi mới đúng chứ?”

“Đây không phải là trọng điểm.”

“Sao đây lại không là trọng điểm? Con gái hai mươi bảy tuổi và hai mươi tám tuổi khác nhau nhiều lắm, già hơn hẳn một tuổi đó!”

“Thế thì sao?” Cô ấy trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt loang loáng ánh đao.

“Thì là bố cô tính toán không tốt. Ừ, đây mới là trọng điểm.” Tôi dè dặt.

“Dù sao ý ông ấy là tôi không còn nhỏ tuổi nữa, cần phải…”

“Điểm này bố cô lại nói rất chuẩn, cô đúng là không còn nhỏ nữa.” Tôi bật cười hai tiếng: “Chuẩn cũng là đồng ý đó!”

“Anh thích nói leo lắm à?”

“À. Xin lỗi.” Nói xong, tôi lập tức im bặt.

“Tóm lại, ông ấy luôn hy vọng tôi mau chóng tìm được bạn trai.”

“Vì thế mà cô phiền não à?”

“Còn lâu. Tôi chỉ không thích ông ấy cứ nói mãi mấy chuyện này với mình thôi.”

“Ờ.”

“Cho nên tôi muốn anh đóng giả làm bạn trai tôi, chúng ta đi ăn với ông ấy một bữa. Hiểu chưa?”

“Vậy à…” Tôi ngả người ra sofa.

“Tối mai tám giờ, đừng có quên đấy!”

“Nhưng bình thường bảy rưỡi tôi mới tan làm, thế có hơi gấp gáp quá không?”

“Nhà hàng ở gần công ty anh, ngày mai tôi đến đón anh đi làm về.”

“Ờ.”

“Được rồi.” Diệp Mai Quế ngồi thẳng dậy: “Luyện tập một tí nào.”

“Luyện tập gì cơ?”

“Luyện tập làm bạn trai tôi.”

“Luyện như thế nào?”

“Trước tiên, anh phải gọi tôi là Hoa Hồng.”

“Là Mai Quế? Hay là Hoa Hồng?”

“Hoa Hồng trong từ ‘hoa hồng đêm’. Bố mẹ đều gọi tôi như thế.”

“Bố cô lạ thật đấy. Nếu muốn gọi là Hoa Hồng, thì ban đầu đặt quách tên cô là Hoa Hồng cho xong, sao còn gọi là Mai Quế? Đặt tên Mai Quế rồi, lại muốn gọi cô là Hoa Hồng, đúng là giá mà biết ngay từ đầu thì sau này đâu phải tội, cũng có thể nói là thừa thãi, vẽ rắn thêm chân.”

“Anh nói đủ chưa?”

“Xin lỗi.” Tôi lại ngậm chặt miệng.

“Được. Anh thử gọi tôi là Hoa Hồng xem.”

“Hoa… Hoa Hồng.” Giọng tôi hơi run run.

“Sao run thế? Đây là giọng khi gặp ma.”

Tôi hít sâu, để hơi thở ổn định lại, rồi gọi một tiếng: “Hoa Hồng.”

“Không được. Chẳng có tí tình cảm nào cả, cứ như đang học thuộc ba trăm bài thơ Đường ấy. Giọng phải tình cảm vào.”

Tôi nuốt nước bọt, khẽ hắng giọng, cố nói thật mềm mại, thật tự nhiên: “Hoa Hồng.”

“Đây là giọng nựng trẻ con, cứ như đang tỏ vẻ dễ thương ấy. Anh đừng căng thẳng, thả lỏng đi.”

“Hi, Hoa Hồng.” Tôi thả lỏng người, ngả lưng vào sofa, tay phải vẫy cô ấy.

“Đây là giọng gọi tiếp viên ở quán bar.”

“Hoa Hồng!” Tôi có phần mất kiên nhẫn, không khỏi đứng phắt dậy, giọng cao vút lên.

“Anh muốn cãi nhau hả?”

“Ê, sao lại luyện tập như thế này, dù gọi thế nào thì cũng đều là Hoa Hồng(2) mà?”

“Nếu anh là bạn trai tôi, mà anh lại rất thích tôi, vậy thì Hoa Hồng mà anh gọi tôi với Hoa Hồng mà người khác gọi sẽ không giống nhau.”

“Không giống nhau chỗ nào?”

“Đó là một loại giọng điệu vô cùng tự nhiên, xuất phát từ trái tim, chứ không phải từ miệng.”

“Cái này… cái này khó quá.”

“Thôi vậy.” Diệp Mai Quế nhún vai: “Ngày mai anh gọi thế nào cũng được, có lẽ bố tôi cũng chẳng phân biệt được.”

“Ờ.” Tôi ngồi xuống.

Diệp Mai Quế cầm điều khiển lên, bật ti vi, tay trái chống má, lặng lẽ xem. Tôi cũng xem một lát, lại là một tiết mục mà tôi không thích. Tôi vươn vai, ngả người trên sofa, nhắm mắt lại.

“Mệt thì đi ngủ trước đi.”

“Lát nữa tôi còn phải sửa lại tài liệu hôm nay mang về, ngày mai cần dùng đến.”

“Ồ, vậy anh đi nghỉ trước một lát đi, tôi không làm phiền anh đâu.”

“Không đâu. Tôi chỉ cần ngồi cũng chính là một cách nghỉ ngơi rồi.”

“Ừ.”

“Cô xem ti vi đi, tôi về phòng trước đây.” Tôi xốc lại tinh thần, đứng dậy, cầm lấy cặp tài liệu.

“Đừng quên bữa tối mai nhé.”

“Không đâu.” Tôi đi về phòng mình, ngoảnh đầu sang nói với cô ấy: “ngủ ngon nhé, Hoa Hồng.”

“Ừ. Ngủ ngon.”

Khi tay phải đang định vặn tay nắm để mở cửa phòng, động tác của tôi đột ngột khựng lại, cặp tài liệu tuột khỏi tay trái rơi xuống. Tôi ngoảnh đầu lại, nhìn Diệp Mai Quế đang ngồi trong phòng khách. Cô ấy vốn vẫn đang ngồi chống tay trái lên má, xem ti vi, đôi mắt ấm áp như nước trong nhà kính.

Nhưng sau vài giây, bàn tay trái tì má tuột xuống, người dựng thẳng lên, cũng chuyển từ ti vi sang nhìn tôi, ánh mắt giống như dòng nước vừa được đun nóng không lâu.

Bởi vì vừa rồi, một cách rất tự nhiên, tôi gọi cô ấy, là Hoa Hồng.

“Nếu anh thích, sau này cứ gọi tôi là Hoa Hồng.”

“Được.”

“Đi làm việc đi.”

“Ừ.”

Tôi bước về phòng, ngồi vào bàn mới nhớ ra cặp tài liệu bị rơi ngoài cửa.

Sáng hôm sau trước khi ra ngoài, vốn đã mặc cái quần Bắc Đẩu thất tinh, nhưng lại sợ nếu bố Diệp Mai Quế nhìn thấy mấy ngôi sao, sẽ nghĩ tôi là loại đàn ông không đứng đắn, vì thế tôi cởi cái quần Bắc Đẩu thất tinh ra, đổi sang một cái quần dài màu ghi nhạt khác.

Nhưng, nhỡ may cái quần này lúc nào không chọn, chọn đúng lúc này lại bị Tiểu Bì cắn thủng thì sao? Bố Diệp Mai Quế nhìn thấy lỗ thủng, sẽ nghĩ thế nào?

“Hoa Hồng à, thằng nhóc này chắc chắn rất nghèo. Con xem, quần rách rồi mà còn mặc.” Bố cô ấy sẽ nói thế chăng?

Ừm, có lẽ là không. Chưa biết chừng ông ấy lại nói: “Hoa Hồng à, con xem cậu nhóc này quần thủng cũng mặc, chắc chắn là một người đàn ông cần kiệm chịu khó đây.”

Tôi cứ ngồi trên giường như thế, nghĩ tới nghĩ lui, chần chừ mãi.

“Còn trốn trong phòng làm gì thế? Anh sắp bị muộn rồi.” Tiếng Diệp Mai Quế vang lên trong phòng khách.

“Ờ.” Tôi đáp, tiếp tục suy nghĩ.

“Ê!” Một lúc sau, cô ấy lại kêu lên.

Tôi đành bước ra khỏi phòng, nói với cô ấy: “Tôi không biết phải mặc quần nào.”

“Anh khùng hả, mặc thế nào chả được.”

“Nhưng mà…”

“Có muốn tôi cho anh mượn cái váy không?”

“Không dám, không dám.” Tôi vội chuồn về phòng, xách cặp tài liệu lên.

Trước khi bước ra hành lang, chợt cái khó ló cái khôn, tôi quỳ xuống xắn quần lên quá đầu gối. Lúc Tiểu Bì chạy đến sát bên tôi, đầu tiên nó hơi khựng lại, sau đó ngước lên nhìn tôi, mặt mày ngơ ngác.

“Ha ha ha…” Tôi cực kỳ đắc ý: “Trời không tuyệt đường của ai hết!”

“Sao anh lại xắn ống quần lên?” Diệp Mai Quế đưa tôi viên vitamin tổng hợp và một ly nước.

“Tôi muốn cho cẳng chân được hóng gió tí.” Nuốt viên thuốc xong, tôi nói.

“Rỗi hơi.”

“Tôi đi đây, tối gặp.”

Tôi đi xuống cửa lớn tòa nhà, cảm thấy cẳng chân man mát, bấy giờ mới hạ ống quần xuống.

Lúc đến văn phòng, đòi Tràn Xả Lũ cái bút kia, anh ấy sống chết không chịu trả cho tôi, còn bảo tôi không tử tế, không có nghĩa khí vân vân, lải nhải suốt nửa tiếng đồng hồ.

Theo lệ thường, tôi giả điếc mặc xác anh ấy.

Nếu để tôi so sánh, tôi sẽ cảm thấy hôm nay còn căng thẳng hơn hôm ăn cơm với Diệp Mai Quế lần trước. Gương trong nhà vệ sinh chắc chắn cũng cảm thấy rất sốt ruột với tôi.

Nếu gương trong nhà vệ sinh là gương thần, có lẽ tôi sẽ hỏi nó: “Gương kia ngự ở trên tường, ta có phải là một chàng trai trẻ nghiêm túc cầu tiến, tiền đồ thênh thang không?”

Khoảng bảy rưỡi, điện thoại reo.

“A lô, tôi đang ở dưới cửa công ty anh. Xuống đi.” Tiếng Diệp Mai Quế vang lên.

“Được.”

Tôi xách cặp tài liệu, chuẩn bị xuống lầu. Nhưng vừa nhìn sang cặp tài liệu, lòng tôi chợt nghĩ phen này đi tong rồi. Bởi vì vừa nhìn là biết ngay cặp tài liệu này là của một viên chức quèn không có tiền đồ. Cái cặp tài liệu này niên đại xa xưa, tôi mua ở chợ đêm Đài Nam.

Hồi định mua, ông chủ còn bảo tôi: “Đây là da thật đấy.”

“Da thật?” Tôi rất băn khoăn: “Thế sao lại bán rẻ thế?”

“Đúng là da bằng nhựa thật mà, gọi tắt là da thật.” Ông chủ cười ha hả.

Tôi thấy ông chủ cũng có chút máu hài hước, hơn nữa giá lại rẻ, nên mua. Tôi đã dùng chiếc cặp này được mấy năm, vài chỗ đã bong ra, trông như một bức tường loang lổ.

Làm thế nào bây giờ? Hôm nay còn phải dùng nó để mang một ít tài liệu về nhà làm, không thể không xách theo được. Tôi lại lâm vào cảnh cùng quẫn rồi.

Cho tới khi điện thoại lại reo, tiếng Diệp Mai Quế vang lên: “Tôi đếm đến mười, nếu còn không nhìn thấy anh…”

“Tôi xuống ngay đây.” Không đợi cô ấy nói hết câu, tôi bèn cúp điện thoại, xách cặp lên, phi thẳng xuống lầu.

Tôi chạy đến bên cạnh Diệp Mai Quế, cô ấy nguýt tôi một cái.

“Xin lỗi, tôi…”

“Đừng nói nữa. Lên xe đi.”

“Lát nữa tôi phải nói thế nào? Phải nói gì? Không nên nói gì? Còn nữa…”

“Đừng lo. Tôi vốn không quan tâm xem bố tôi có thích anh hay không, vì thế anh muốn nói gì thì nói. Nếu anh có thể chọc giận ông ấy, chưa biết chừng tôi còn cảm ơn anh.”

“Đúng rồi.” Tôi sực tỉnh: “Tôi chỉ là bạn trai giả vờ của cô thôi.”

“Đây không phải là vấn đề giả vờ hay không giả vờ.”

“Hử?”

“Nếu anh thật sự là bạn trai của tôi, tôi chỉ quan tâm tới việc tôi có thích anh hay không, làm sao phải quan tâm đến việc người khác có thích hay không?”

Cô ấy lấy một chiếc khăn giấy trong túi xách ra: “Anh toát mồ hôi rồi kìa, lau đi đã.”

Tôi nhận khăn giấy, đưa tay lau mặt.

“Lên xe đi, đồ ngốc.” Cô ấy cười.

Nghe Diệp Mai Quế nói vậy, tâm trạng tôi nhẹ nhõm đi nhiều. Còn lại, chỉ là sự tò mò đối với bố cô ấy.

Khi đầu tôi đang tưởng tượng hình dáng ông ta, thì Diệp Mai Quế dừng xe, ngoái lại bảo tôi: “Đến rồi.”

“Nhanh vậy?”

“Nếu chê nhanh, tôi có thể chở anh đi thêm một vòng nữa.”

“Ồ.” Tôi vội vã xuống xe.

Tôi nhìn cánh cửa lớn của nhà hàng, cửa hàng trông nguy nga lộng lẫy, lấp lánh sáng lóa, hình như là nhà hàng chuyên dành cho người giàu có đến vung tiền.

“Hôm nay ai mời?” Tôi hỏi Diệp Mai Quế.

“Bố tôi.”

“Cũng may.” Tôi vỗ ngực.

“Vào đi. Ông ấy đang ở trong rồi.”

“Ừ.”

“Đừng lo, anh cứ là chính mình được rồi. Coi như ăn một bữa miễn phí đi.” Cô ấy cười nói.

Nhân viên phục vụ dẫn chúng tôi rẽ trái rẽ phải, còn băng qua một vườn hoa nhỏ có hòn non bộ, cuối cùng đến một bàn ăn sát cửa sổ.

Bố Diệp Mai Quế ngồi sát cửa, nhìn bọn tôi cười cười, coi như chào hỏi. Cô ấy cũng ngồi vào sát cửa sổ, đối diện với bố mình, còn tôi ngồi bên trái cô ấy.

Trông ông ấy trẻ hơn tuổi, theo lý mà nói có lẽ phải vào khoảng năm mấy tuổi rồi, nhưng trông như chỉ mới ngoài bốn mươi.

Ông ấy mặc một chiếc sơ mi màu xám, đeo kính gọng vàng, khuôn mặt và thân hình đều gầy gò, mắt sáng, nhưng nụ cười rất hiền hòa.

“Bạn trai con.” Diệp Mai Quế ngồi xuống, nhìn sang bố mình, tay trái chỉ vào tôi, giọng bình thản.

“Chào cậu.” Bố cô ấy đứng dậy, đưa tay phải ra.

“Cháu chào bác.” Tôi vội đưa tay phải ra, bắt tay với ông ấy.

“Mời ngồi, đừng khách sáo.” Bắt tay xong, ông nói.

“Xưng hô thế nào?” Ông nhìn Diệp Mai Quế rồi hỏi. Nhưng cô ấy không trả lời. Đang lúc tôi băn khoăn tại sao lại không trả lời, thì cô ấy quay sang nhìn tôi, nói: “Ê, người ta hỏi anh xưng hô thế nào kìa?”

“Hỏi cô mà, sao cô…”

Tôi còn chưa dứt lời, cô ấy bèn lườm tôi một cái sắc lẻm.

Tôi bỗng bừng tỉnh ngộ, vội đứng dậy: “Cháu chào bác, cháu họ Kha ạ.”

Bác ấy mỉm cười: “Cậu Kha, cứ tự nhiên, mời ngồi.”

“Dạ không dám ạ. Thưa bác cứ gọi cháu là Tiểu Kha được rồi ạ.”

“Được, Tiểu Kha. Ngồi đi.”

Tôi chầm chậm ngồi xuống, Diệp Mai Quế ghé sát vào tai tôi nói: “Không cần phải nói ‘thưa’ đâu, gọi bác bình thường là được rồi.”

“Ừ.” Tôi gật đầu.

Nhân viên phục vụ đưa thực đơn lên, ba người chúng tôi mỗi người một phần.

“Hoa Hồng.” Giọng bác ấy rất ân cần: “Con thích ăn gì thì gọi đi.”

“Vâng.” Cô ấy chỉ đáp gọn lỏn.

“Không cần phải tiết kiệm tiền cho bạn trai con đâu, hôm nay bố mời.” Bác ấy cười nói.

“Con biết.” Giọng Diệp Mai Quế vẫn bình thản như cũ.

Tôi đã từng nói, giọng Diệp Mai Quế có cảm xúc. Từ trong giọng nói của cô ấy, tôi có thể “nhìn” thấy những cảm xúc buồn vui giận hờn. Nếu hình dáng của âm thanh thật sự có thể truyền đạt tình cảm, vậy thì bố con họ chính là cao thủ nhà nghề.

Bố Diệp Mai Quế bày tỏ tình cảm của mình không chút giấu giếm, nhưng rõ ràng là cô ấy chẳng hề lĩnh tình.

“Tiểu Kha, cứ tự nhiên, đừng khách sáo.” Bác ấy quay sang nhìn tôi, mỉm cười.

“Vâng ạ, cảm ơn bác.” Tôi gật đầu.

Diệp Mai Quế đưa thực đơn cho tôi: “Anh gọi đồ ăn giúp em.”

“Muốn có ruồi ăn thì tự đi mà bắt.” Tôi đưa lại thực đơn cho cô ấy.

“Nghĩa là sao?” Cô ấy không cầm thực đơn.

“Đây là tiếng Đài. Ý là muốn ăn gì thì hãy tự gọi.”

“Vớ vẩn.”

“Đừng phụ ý tốt của bố cô, như vậy không tốt đâu.” Tôi ghé vào tai cô ấy, thì thầm. Tuy lại lườm tôi một cái, nhưng cuối cùng cô ấy cũng cầm lấy thực đơn.

Gọi món xong, bố Diệp Mai Quế cười cười, ân cần hỏi tôi: “Xin hỏi cậu công tác ở đâu?”

“Cháu làm ở một công ty tư vấn công trình, là kỹ sư phó ạ.”

“Ồ.” Bác ấy ngừng lại một lúc rồi hỏi: “Là công trình kiểu gì thế?”

“Công trình thủy lợi ạ.”

“Ừ, khá đấy. Công việc bận lắm hả?”

“Dạ cũng ổn. Không hẳn là quá bận ạ.”

“Ừ. Hoa Hồng không gây phiền phức cho cháu chứ?”

“Không ạ. Bình thường cô ấy chăm sóc cháu, có lẽ là cháu gây phiền phức cho cô ấy đấy ạ.”

“Thế à?” Bác ấy hiền hòa nhìn Diệp Mai Quế: “Hoa Hồng đúng là một đứa bé ngoan.”

“Vâng ạ.” Tôi cười.

Nhân viên phục vụ đưa đồ ăn lên, lần lượt giúp chúng tôi tách đôi đũa bạc ra rồi đưa cho mỗi người một đôi.

Đợi họ đi khỏi, bố Diệp Mai Quế nói: “Nào, cùng ăn thôi.”

Diệp Mai Quế đang định thò đũa ra, tôi vội túm lấy tay trái cô ấy, cô nàng quay sang lườm tôi: “Gì thế?”

“Phải để bác gắp thức ăn trước thì mình mới được gắp.”

“Tiểu Kha không cần phải khách sáo thế, cứ thoải mái thôi.” Bác ấy vẫn mỉm cười.

“Đây là lễ phép cơ bản của bậc con cháu ạ. Thưa bác, mời bác dùng bữa.”

Bác ấy cười cười, đưa đũa gắp một ít thức ăn vào bát mình, tôi mới buông tay Diệp Mai Quế ra.

“Anh nhập vai quá đấy, đồ ngốc.” Cô ấy lại thì thào vào tai tôi.

“Hoa Hồng, trưa ngày kia bố về Canada rồi.”

“Vâng.” Diệp Mai Quế hững hờ buông một tiếng.

“Nếu được, con có thể đến sân bay…”

“Con phải đi làm, không rảnh.” Không đợi bác dứt lời, cô ấy đã nói luôn.

“Ngày kia là thứ Bảy, không phải đi làm.” Tôi nói.

“Em phải đi tăng ca, không được à?” Cô ấy quay sang, trừng mắt nhìn tôi.

“Anh chưa bao giờ thấy em tăng ca vào thứ Bảy cả.”

“Thứ Bảy tuần này phải tăng ca.”

“Làm gì có chuyện trùng hợp thế?”

“Thế mà có đấy!”

“Tăng ca cũng có thể không đi. Bác đã sắp đi rồi, còn tăng ca cái gì?”

“Anh…” Hình như Diệp Mai Quế rất tức giận.

“Không sao đâu.” Bác ấy cười: “Đi làm quan trọng hơn.”

Tuy nói vậy, nhưng ánh mắt bác ấy vẫn phảng phất một nét hụt hẫng và tiếc nuối.

“Tiểu Kha, cháu và Hoa Hồng quen nhau như thế nào?” Rõ ràng là bác ấy muốn đổi đề tài.

“Chuyện này…” Tôi cảm thấy nếu nói là ở cùng nhau, có lẽ là không ổn, đành nói: “Là qua bạn giới thiệu ạ.”

“Vậy à. Bạn nào thế?”

“Là bạn của Hoa Hồng, Hoa Hồng gọi cậu ấy là Tiểu Bì ạ.”

Nghe tôi nói xong, Diệp Mai Quế không nhịn được quay sang nhìn tôi, vẻ mặt vừa tức vừa buồn cười.

“Ồ.” Bác ấy gật đầu, rồi lại cười nói: “Nhất định là Hoa Hồng làm khổ cháu không ít đâu nhỉ?”

“Không phải là không ít, mà là rất nhiều ạ.”

Bác ấy bật cười, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy nụ cười sảng khoái của bác ấy.

“Đúng là làm khó cháu rồi.” Bác ấy ngừng cười lớn, chuyển sang cười mỉm.

“Không đâu ạ. Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng Hoa Hồng thì không thể không theo đuổi.” Tôi nói.

Bác ấy lại cười, còn Diệp Mai Quế thì trợn mắt nhìn tôi.

“Vậy nhất định là cháu thích Hoa Hồng lắm phải không?” Bác ấy lại hỏi.

Tôi hơi sững người, liếc sang Diệp Mai Quế, muốn nhờ cô ấy trợ giúp.

Cô ấy quay mặt đi, như thể muốn tôi tự đối mặt với câu hỏi này.

“Cháu… cháu rất thích hoa hồng đêm ạ.” Vừa nói dứt lời, tôi liền phát hiện ra không đúng, vội vàng sửa lại:

“Cháu muốn nói, cháu rất thích Hoa Hồng.”

“Ừ.” Bác ấy gật đầu.

Diệp Mai Quế lại quay sang nhìn tôi, ánh mắt rất giống với ánh mắt của chị.

Tôi còn nhớ khi ở trên quảng trường, tôi nói với chị tôi rất thích hoa hồng đêm, ánh mắt chị đã xinh đẹp hệt như thế này.

“Tiểu Kha, cháu thích Hoa Hồng nhất ở điểm nào?”

Khi tôi đang chìm đắm trong vòng xoáy ký ức nơi quảng trường, bác ấy lại hỏi.

Tôi vội định thần lại, nói: “Điều này thật khó chọn ạ.”

Sau đó lại nói ra câu trả lời của mình, khi trước đây Diệp Mai Quế hỏi tôi điểm gợi cảm nhất của cô ấy là gì: “Cũng giống như trên trời cùng lúc có hàng trăm ngôi sao cùng tỏa sáng, bác có thể nhìn ra được ngay ngôi sao nào là rực rỡ nhất hay không ạ?”

“Ừ, nói hay lắm. Bác cũng thấy Hoa Hồng quá nhiều, quá nhiều ưu điểm, từ nhỏ nó đã vậy rồi.”

Người Diệp Mai Quế hơi run lên, miệng há ra như muốn nói gì, nhưng ngay lập tức lại trở lại bình thường.

Tôi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, muốn để cho bố con họ nói chuyện riêng với nhau, nên cố tình đi lâu lâu một chút, tới khi thấy thời gian đã kha khá rồi, mới ra khỏi nhà vệ sinh.

Nhưng nhà hàng này thật sự quá rộng, tôi lạc đường.

May mà có một nhân viên phục vụ tới giúp, tôi mới trở về được bàn.

“Làm gì mà lâu thế?” Diệp Mai Quế hơi oán trách.

“Nhà hàng này đẹp quá, anh đi tham quan.”

“Rỗi hơi.” Cô ấy nói.

“Xin lỗi.” Tôi nói.

Cô ấy cầm ví lên, đứng dậy nói với bố: “Bọn con còn có việc đi trước đây ạ.”

“Không ngồi thêm một lúc nữa à?” Hình như bác ấy rất thất vọng.

“Không ạ.” Cô ấy đưa mắt ra hiệu cho tôi cầm cặp tài liệu: “Lần sau nói tiếp.”

“Lần… lần sau à?” Bác ấy lẩm bẩm.

Ba người chúng tôi đi ra khỏi nhà hàng, bố Diệp Mai Quế bảo tôi: “Tiểu Kha, nếu rảnh thì đưa Hoa Hồng tới Canada chơi nhé.”

“Dạ, vâng ạ.”

“Mong cháu hãy chăm sóc con bé.”

“Đây là việc nên làm ạ.”

“Vậy hạnh phúc của Hoa Hồng, bác trao cả cho cháu đấy.”

“Xin bác yên tâm, cháu sẽ cố gắng hết sức, để Hoa Hồng được mãi mãi xinh tươi.”

“Ừ. Vậy thì tốt.” Bác ấy lại quay sang bảo Diệp Mai Quế: “Hoa Hồng, bố đi đây.”

“Dạ. Bye bye.” Cô ấy đáp gọn lỏn rồi vẫy tay.

Bác ấy lại gật đầu với tôi, rồi quay người đi trước, sau đó lại nhìn Diệp Mai Quế một cái thật kỹ.

Cuối cùng bóng dáng bác ấy khuất dần trên con phố muộn.

“Tôi thể hiện cũng được đấy chứ hả?” Tôi hỏi Diệp Mai Quế.

“Anh căng thẳng quá.”

“Đương nhiên là tôi căng thẳng rồi. Vốn tôi tưởng bố cô sẽ viết cho tôi một tờ séc chứ.”

“Viết séc?”

“Ừ, phim ảnh đều diễn thế mà. Nữ chính yêu một anh chàng nghèo kiết xác, bố nữ chính bèn viết một tờ séc trị giá một triệu đô đưa cho nam chính, mong anh ta rời xa nữ chính.”

“Ồ. Nếu bố tôi viết séc thật, anh sẽ thế nào?”

“Nhất định tôi sẽ đập bàn đứng dậy, chỉ tay vào mặt ông ấy hét lớn: ‘Bác này! Bác quá coi thường cháu rồi!’”

“Thật sao?”

“Thật chứ. Một triệu đô mà muốn xua tôi đi? Ít nhất cũng phải hai triệu đô chứ.”

“Ê!”

“Đùa thôi.” Tôi vội nở nụ cười cầu tài.

Về đến nhà 7C có lẽ là khoảng mười rưỡi. Vừa vào nhà, Diệp Mai Quế đã ngồi phịch lên sofa, nhắm mắt lại, điệu bộ cực kỳ mệt mỏi.

“Mệt lắm à?”

“Ừ. Tôi không thích ăn cơm với bố, cảm thấy rất mệt.”

“Bố cô rất tốt. Trông bác ấy…”

“Đừng nhắc tới ông ấy nữa, được không?” Cô ấy bỗng mở choàng mắt.

“Tôi có thể không nhắc tới bố cô nữa, nhưng ngày kia cô nhất định phải tới sân bay tiễn bác ấy.”

“Tôi đã nói rồi, tôi phải tăng ca.”

“Cô vốn chẳng tăng ca gì sất.”

“Được, cho dù tôi không phải tăng ca. Nhưng có lẽ anh cũng biết, ngày nghỉ tôi đều dậy rất muộn.”

“Đừng kiếm cớ nữa, ngày kia cô phải ra sân bay.”

“Tôi không muốn đi, không được à?”

“Không được!” Tôi đứng bật dậy, hét lên.

Dường như Diệp Mai Quế hơi sững người, một lúc sau mới nói: “Làm gì mà hung dữ thế?”

“Cô nhìn đồng hồ treo tường xem.”

“Làm gì?” Cô ấy liếc nhìn đồng hồ treo tường.

“Bây giờ còn chưa đến mười một giờ.”

“Tôi biết. Thì sao?”

“Cô muốn tôi làm bạn trai một ngày của cô, vì thế tới trước 12 giờ, tôi vẫn là bạn trai của cô.”

Cô ấy nhìn tôi, thản nhiên nói: “Anh là bạn trai tôi thì đã sao? Anh vẫn không có quyền ép tôi.”

“Nhưng tôi có trách nhiệm kéo cô ra khỏi vũng bùn cô độc.”

“Anh đang nói nhăng cuội gì thế?”

“Tôi không nói nhăng cuội.”

“Tôi không thèm.”

“Diệp Mai Quế!” Tôi có phần tức giận, giọng không khỏi cao vút lên.

“Kha Chí Hoành!” Hình như cô ấy cũng giận, đột nhiên đứng phắt dậy.

Chúng tôi đứng đối diện nhau trong phòng khách.

“Nghe lời tôi, đi tiễn bố cô đi.” Sau một hồi căng thẳng, tôi mới nói chậm lại.

“Có phải ăn được một bữa cơm của bố tôi rồi thì anh liền nói đỡ cho ông ấy không?”

“Cô coi thường tôi quá đấy, tôi không phải là loại người đó.”

“Anh chính là người như thế. Anh là người keo kiệt.”

“Được.” Cơn giận của tôi lại bốc lên: “Bữa cơm này bao nhiêu tiền? Tôi lấy tiền trả cho cô!”

Nói xong, tôi lập tức rút ví từ túi quần sau ra.

“5148 tệ.”

“Hơn… hơn năm ngàn?” Tôi há hốc miệng.

“Ừ. Đưa đây.” Cô ấy thò tay phải ra.

“Được.” Tôi nhét ví lại vào túi quần: “Không nói chuyện tiền bạc nữa, đây không phải trọng điểm. Chúng ta đang nói chuyện bố cô mà.”

“Chẳng phải nói muốn trả tiền cho tôi sao?” Tay phải cô ấy vẫn giơ lên.

“Cô đừng đánh trống lảng.”

“Người đánh trống lảng là anh đấy. Đưa tiền đây!”

Diệp Mai Quế tiến lên hai bước, thò tay phải ra dí thẳng vào ngực tôi.

“Ừm, theo tướng bàn tay cô thì cô hoàn toàn không phải là một người tham tiền.”

Tôi cúi đầu ngắm nghía bàn tay phải đang xòe ra của cô ấy.

“Đừng nói vớ vẩn.”

“Hoa Hồng, cô xinh quá.”

“Nịnh nọt vô tác dụng.”

“Tiểu Bì”, tôi gọi thằng nhóc Tiểu Bì có lẽ vì hoảng quá mà đã chui tọt xuống gầm sofa: “Ra khuyên chị mày đi này.”

“Anh vớ vẩn vừa thôi.”

“Thôi được, vừa rồi tôi kích động quá, cô đừng để bụng.”

“Hừm.”

Cuối cùng cô ấy hạ tay phải xuống, quay về sofa ngồi.

“Dù gì ông ấy cũng là bố cô.” Tôi cũng ngồi xuống.

“Là ông ấy không cần tôi trước.”

“Vậy sao?”

“Khi tôi vừa vào lớp Mười, ông ấy liền ly hôn với mẹ, lấy người phụ nữ khác.”

“Ông ấy cắt đứt tình vợ chồng với mẹ cô, nhưng đâu có cắt đứt tình phụ tử với cô.”

“Tôi mặc kệ, dù sao tôi cũng cảm thấy ông ấy không cần tôi.”

“Hoa Hồng.” Tôi gọi cô ấy, cô ấy ngước lên nhìn tôi.

“Cô có lẽ cũng biết, bố cô chưa bao giờ ngừng quan tâm đến cô, phải không?”

Diệp Mai Quế nhìn tôi, cắn môi, quay đầu đi nơi khác.

Tôi thấy lưng cô ấy hơi run lên.

Tôi đứng dậy, ngồi sang chiếc sofa bên trái, vỗ vai cô ấy, nói khẽ: “Bây giờ còn chưa tới 12 giờ. Cô có thể coi tôi là bạn trai, nói ra những lời trong lòng đi.”

“Chẳng có gì để nói. Hơn nữa, cũng không liên quan đến anh.” Cô ấy không hề quay người lại.

“Sao lại không liên quan? Cô quên à? Tôi đã hứa với bố cô rồi.”

“Anh hứa cái gì?”

“Tôi nói tôi sẽ cố gắng hết sức để Hoa Hồng mãi mãi xinh tươi.”

“Đó là anh đang diễn kịch.”

“Không. Tôi nghiêm túc.”

Cuối cùng cô ấy cũng quay lại nhìn tôi, tôi cũng nhìn thấy khóe mắt đỏ hoe của cô ấy.

“Anh nói dối.” Một lúc sau, cô ấy lên tiếng.

“Tôi thề.”

“Thôi đi, tôi không tin những lời thề thốt đâu.”

“Vậy à? Sao lại thế?”

“Anh thử tách chữ thề ra, chẳng phải là “lời nói đã giảm giá”(3) sao? Lời đã giảm giá, sao có thể tin được?”

“Vậy phải thế nào cô mới chịu tin tôi?”

“Tôi phải hỏi anh.”

“Lại hỏi cái câu cô có xinh không hay có gợi cảm không đấy á?”

“Lần này thì không phải.”

“Ừ. Cô hỏi đi.”

“Vừa rồi có phải tôi dữ dằn lắm không?”

“Đúng thế.”

“Vậy điệu bộ dữ dằn của tôi, có phải trông xấu xí lắm không?”

“Không, vẫn xinh như thường.”

“Tại sao?”

“Hoa Hồng đương nhiên có nhiều gai, nhưng gai của hoa hồng không hề ảnh hưởng đến sắc đẹp của hoa.”

“Không được nói dối.”

“Tôi không nói dối.”

“Được, tôi tin anh.” Cô ấy chỉ chỉ ngón tay: “Đề nghị anh quay về sofa của mình.”

“Không thành vấn đề.” Tôi đứng dậy, quay về chỗ ngồi.

Diệp Mai Quế gọi Tiểu Bì, cho cu cậu nhảy lên đùi mình. Cô ấy vỗ vỗ người nó, rồi nói: “Khi bố ly hôn với mẹ, ông ấy không hề chủ động yêu cầu tôi ở cùng với ông ấy.”

“Cho nên cô đi theo mẹ cô?”

“Ừ. Tôi cảm thấy mẹ tôi một thân một mình rất cô đơn, vì thế tôi ở lại với mẹ.”

“Ồ.”

“Khi tôi vừa vào Đại học, mẹ cũng quyết định tái hôn.”

“Hả?” Tôi sững sờ.

“Anh không cần ngạc nhiên.” Diệp Mai Quế nhìn tôi rồi nói tiếp: “Khoảng hai mươi tuổi mẹ đã sinh tôi rồi, khi tái hôn, mẹ còn chưa tới bốn mươi.”

“Vậy…”

“Tôi không muốn làm quẩn chân mẹ, nên từ năm mười tám tuổi, tôi bắt đầu sống một mình.”

Cô ấy thở hắt ra một hơi dài, rồi nói: “Cho tới bây giờ, đã tròn mười năm.”

“Ừ.”

“Tôi có thể vì sự cô đơn trong mười năm này mà oán trách bố mẹ tôi không?”

“Đương nhiên là có.” Tôi gật đầu.

Hơi ngỡ ngàng vì tôi nói như vậy, tay Diệp Mai Quế ngừng động tác vỗ về Tiểu Bì lại.

“Đương nhiên cô có thể cảm thấy bố mẹ mình ích kỷ, cũng có thể cảm thấy họ đã để cô phải thiệt thòi.” Tôi ngừng lại, nhìn cô ấy rồi nói: “Nhưng, bởi vì bố mẹ cô đã đưa cô đến thế giới này, dù cho thế giới này có đẹp hay không, dù cho cô có thích thế giới này hay không, thì cô vẫn nợ họ một sinh mệnh.”

Tôi đứng dậy, tiến lại gần cô ấy một bước: “Nghĩ theo góc độ khác, tuy cô đã không còn có bố mẹ thương yêu lẫn nhau, nhưng cô vẫn có thể có một người bố yêu thương cô, và một người mẹ quan tâm cô. Chẳng phải sao?”

Diệp Mai Quế ngẩng lên nhìn tôi, rồi nói: “Sao anh biết họ quan tâm tôi, yêu thương tôi?”

“Cô dễ thương như vậy, muốn không thương cô cũng khó.”

“Anh lại gạt tôi.”

“Tôi không gạt cô.”

Cô ấy nhìn tôi một cái, rồi lại cúi đầu xuống.

“Hoa Hồng, buông xuống đi.”

“Buông cái gì?”

“Buông tâm trạng oán hận đó xuống, nó chỉ làm cho cô thêm lẻ loi mà thôi.”

“Tôi không buông.” Cô ấy quay đầu đi, quay lưng lại phía tôi.

“Hoa Hồng.” Tôi thở dài: “Để tôi an ủi cô nhé, được không?”

Cuối cùng tôi lại bước tới chiếc sofa bên trái, ngồi xuống, đưa tay vỗ vai cô ấy.

Diệp Mai Quế lại chầm chậm quay đầu, nhìn tôi.

Một lúc sau, nước mắt vẫn ngân ngấn nơi khóe mắt, lăn từng giọt trên gò má. Tôi đã từng nhìn thấy hoa hồng được tưới bằng hệ thống phun sương, khi nước phun lên cánh hoa, những giọt nước sẽ trượt theo từng cánh mỏng, rơi xuống.

“Cô giống một kiếm khách trong bóng tối, bởi vì không nhìn thấy, đành phải vung kiếm tít mù để bảo vệ bản thân, tránh khỏi bị thương. Nhưng, như vậy cũng sẽ chém phải bàn tay muốn kéo cô ra khỏi bóng tối.”

“Tôi không chém phải ai.”

“Tối nay cô đã chém bố cô bị thương rồi. Chẳng phải sao?”

“Tôi…”

“Cô không giống như lời cô nói, không quan tâm tới bố mình. Nếu không cô đã chẳng bảo tôi đóng giả làm bạn trai của cô, đúng không? Tự đáy lòng, cô vẫn hy vọng bố không phải lo lắng cho cô nữa.”

Tôi cười cười rồi nói tiếp: “Bố cô nói không sai, Hoa Hồng đúng là một đứa trẻ ngoan.”

Hoa hồng đêm không nói gì, đợi giọt nước cuối cùng rơi khỏi cánh hoa, cô ấy mới nói: “Vậy tại sao bọn họ đều không cần đến tôi?”

“Họ không bỏ rơi cô, là cô tự bỏ rơi bản thân mình.”

“Tôi không có.”

“Ngày đầu tiên khi nhìn thấy cô, tôi đã cảm thấy…”

“Chắc chắn anh cảm thấy tôi là một cô gái rất hung dữ.”

“Không. Tôi cảm thấy cô rất trẻ, rất giống một cô sinh viên xinh đẹp.”

“Nói linh tinh.”

“Cô luôn mang ánh mắt của tuổi mười tám, làm sao có thể già đi được?”

“Tôi…”

“Hoa Hồng.” Tôi lại vỗ vai cô ấy: “Buông xuống đi.”

Diệp Mai Quế im lặng, cũng ngừng lại tất cả những động tác dù nhỏ nhặt nhất, dường như đang đắm chìm trong ký ức.

Tôi cũng im lặng theo, không muốn làm kinh động cô ấy.

“Có lúc tôi nghĩ, tôi thà là một đứa trẻ mồ côi.” Một lúc lâu sau, cô ấy mới lên tiếng, giọng bình thản.

“Không phải mọi đứa trẻ mồ côi đều có ánh mắt giống cô.”

“Vậy sao?” Cô ấy ngước lên nhìn tôi.

“Giống như chị…”

Nhắc tới “chị”, tôi lập tức cảm thấy cổ họng như bị một sức mạnh nào đó thít chặt, không thể nào nói tiếp được.

Sau đó tôi cũng nhanh chóng rơi vào ký ức của quảng trường.

“Sao thế?” Thấy tôi mãi lâu không nói gì, cô ấy hỏi khẽ.

“Không có gì.” Tôi mấp máy miệng, nói được một câu.

“Đừng có lúc nào cũng ăn nói lấp lửng như thế, vừa rồi anh nhắc tới chị, đó là ai vậy?”

“Đó là…” Tôi cố gắng rời khỏi hình ảnh chị nơi quảng trường, trở về với Diệp Mai Quế trong phòng khách.

“Kha Chí Hoành.” Cô ấy dịu dàng nhìn tôi: “Nếu không muốn nói thì bỏ qua đi, không sao đâu.”

“Ừ.” Nhờ ánh mắt xinh đẹp của hoa hồng đêm, cuối cùng tôi đã thực sự quay về phòng khách.

“Đó là đàn chị trong câu lạc bộ ở trường đại học của tôi trước đây, chị ấy là trẻ mồ côi. Nhưng chị ấy rất trong sáng.”

“Anh muốn nói tôi rất u ám?”

“Không.” Tôi xua tay: “Ánh mắt cô giống như miệng giếng sâu, cô quen giấu rất nhiều thứ ở đó, bởi vì cô không muốn người khác thấy được, nhưng những thứ đó vẫn luôn tồn tại.”

“Vậy sao?”

“Ừ. Nhưng nếu cô gác tâm lý đề phòng sang một bên, ánh mắt cô sẽ vô cùng xinh đẹp.”

Tôi nhìn cô ấy: “Giống như cô hiện giờ.”

“Lại nói linh tinh.” Hình như hơi ngượng, cô ấy hạ giọng nói.

“Cô vốn là một đóa hoa hồng đêm xinh đẹp, cô không kiêu ngạo, chỉ là không thích người khác đến gần mình.”

Tôi cười cười: “Cô xem, cô còn không muốn tôi ngồi cái sofa bên trái gần cô.”

Cô ấy lườm tôi: “Bây giờ anh đang ngồi trên sofa bên trái tôi còn gì.”

“Ồ.” Tôi nhích đi vài centimet, hơi tránh xa cô ấy một chút rồi nói: “Hoa Hồng, cô khiến bản thân cô đơn mười năm năm đã đủ lâu rồi. Vì vậy, buông xuống đi.”

“Được. Tôi có thể buông xuống. Nhưng có một chuyện này, tôi nhất định phải nhớ.”

“Chuyện gì?”

“Anh nợ tôi, 5148 tệ.”

“Ừm…” Tôi ngước lên nhìn đồng hồ: “Đã qua mười hai giờ rồi, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, đi ngủ thôi.”

“Ê! Anh lại định mặt dày đấy hả?”

“Tôi đâu có, tôi…” Tôi bỗng ghé tai vào miệng Tiểu Bì đang nằm trên đùi cô ấy: “Ừ, phải. Ừ… mày nói thế cũng có lý, nhưng tao sẽ ngại lắm. Gì cơ? Không sao đâu? Mày kiên quyết làm vậy hả? Ừ, vậy thì được.”

“Anh đang làm trò gì thế?” Cô ấy vỗ bộp lên đầu tôi.

“Ừ. Tiểu Bì vừa nói với tôi, nó muốn giúp tôi trả khoản tiền đó, cô đòi nó nhé. Chúc ngủ ngon.”

“Ê!”

Tôi vẫy tay với cô ấy, định quay về phòng.

“Còn một chuyện nữa.”

“Hửm?”

“Anh cũng đã nói với bố tôi, anh rất thích Hoa Hồng. Câu nói đó…”

“Dù đã qua mười hai giờ hay chưa,” Tôi ngắt lời cô ấy: “Câu nói này đều không phải là lời thoại khi diễn kịch.”

Hoa hồng đêm không nói gì, nhưng vì vừa được tắm một trận mưa, nên càng rạng ngời hơn.

“Thứ Bảy anh đi cùng tôi nhé?” Một lúc sau, cô ấy hỏi.

“Ừ.” Tôi gật đầu, bước vào phòng.

***

Tôi rất muốn nhấc chân bước về phía trước, nhưng tôi phát hiện ra, chân mình đang run lên. Đó chắc chắn là vì căng thẳng và phấn khích, bởi vì tôi nghe thấy tiếng tim mình đang đập. Còn chị chỉ đứng nguyên tại chỗ, không nói gì, cũng không có động tác thừa nào.

Tôi âm thầm hít thở sâu mấy bận, sau khi tim đập bình thường trở lại, lại muốn cất bước đi tới. Nhưng chân giống như bị điểm huyệt, đành phải vận hết sức mạnh toàn thân để giải huyệt đạo.

Khóe mắt liếc thấy hai anh đàn anh đang bước tới chỗ chị, trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, cuối cùng tôi cũng đã giải được huyệt, loạng choạng chạy tới trước mặt chị.

Có lẽ là thấy rất buồn cười, nên chị cười toe toét.

Ưỡn ngực thu chân, miệng mỉm cười, thẳng người hành lễ, đầu gối thẳng.

Mấy câu vè cho động tác mời nhảy này tôi đã thuộc nằm lòng không biết bao nhiêu lần.

“Chị, em… em có thể mời chị nhảy không?”

Tay phải đưa ngang, cúi người xuống bên trái thành một đường cong hoàn mỹ. Nói xong, làm xong động tác mời nhảy, mắt tôi dán chặt lên chân chị.

Nếu chị đồng ý, tay phải chị sẽ kéo nhẹ tà váy, gối nhún xuống.

Tôi đành mong ngóng đầu gối của chị, vì tôi mà nhún xuống.

“Đúng thật là. Eo không thẳng, đầu gối vẫn hơi cong, động tác chẳng chuẩn tí nào.”

Bên tai tôi vang lên giọng nói của chị: “Nụ cười quá cứng nhắc, không giống như đang mời nhảy, mà giống như đang đòi nợ.”

Mặt mũi tôi đỏ bừng lên, tim bắt đầu đập thình thịch.

“Nhưng, chị lại muốn nhảy Hoa hồng đêm với em.”

Chị nói xong, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy đầu gối chị nhún xuống.

Tôi ngẩng đầu lên, chị cười nói: “Lần sau động tác mà không chuẩn nữa, chị sẽ phạt em phải làm nhiều lần.”

Sau đó chị kéo tay phải tôi: “Chúng ta cùng nhảy nào.”

Chúng tôi bước vào hai vòng tròn nam nữ, tới khi ổn định chỗ đứng, chị mới buông tay ra.

Trước khi đứng vào vị trí, chị ghé sát vào tai tôi, thì thào: “Đây là điệu nhảy dành cho những đôi tình nhân, vì thế bước nào cũng cần phải dịu dàng…”

Không đợi chị nói hết, tôi lập tức tiếp lời: “Tuyệt đối đừng làm kinh động đến đóa hồng đang lặng lẽ nở rộ trong đêm.”

“Trí nhớ em thật tốt.” Chị cười cười, nhìn tôi bằng ánh mắt tán thưởng.

“Chân ngoài bắt chéo mũi chân trong, chân trong nhún tại chỗ, chân ngoài nhún nghiêng…” Miệng tôi lầm rầm những động tác cơ bản của điệu nhảy, rất giống như hồi trước đi thi, mấy phút trước khi bước vào trường thi liền tranh thủ ôn bài lần cuối.

“Em à.” Thấy tôi không có phản ứng gì, chị lại gọi: “Em à?”

“Dạ?” Tôi sực tỉnh, quay sang nhìn chị.

“Hãy tưởng tượng bây giờ em đang ở ngoại ô, trên trời có một vầng trăng sáng, em phát hiện ra một đóa hồng đang âm thầm bung nở dưới trăng. Em từ từ bước tới bên đóa hồng, từ từ bước tới. Trong mắt em càng ngày bông hoa càng lớn lên, em thậm chí có thể nhìn thấy những giọt nước đọng trên cánh hoa.”

“Em à.” Chị mỉm cười: “Em có định hái trộm bông hoa này không?”

“Đương nhiên là không rồi.”

“Vậy thì, sao em lại phải căng thẳng? Hoa hồng đêm đang rực rỡ như vậy, em nên thả lỏng tâm tình, tinh tế thưởng thức. Phải không nào?”

Cơ thể tôi che khuất ánh sáng chiếu từ phía sau lưng, trước mắt tôi, chị hoàn toàn bị bóng tối bao phủ.

Đúng vậy, chị hệt như một bông hồng đêm, tôi chỉ cần lặng lẽ thưởng thức, không cần phải căng thẳng.

Miệng hoa hồng đêm ngân nga bài hát “Hoa hồng đêm”, nhảy điệu nhảy “Hoa hồng đêm”.

Hoa hồng đêm trong mắt tôi không ngừng phóng to, cuối cùng, trong mắt tôi, chỉ còn đóa hồng ấy, trong đêm tối, dưới ánh trăng.

Tôi ở bên hoa hồng đêm, xoay tròn, đan xen, kề vai. Dưới chân cũng bất giác vẽ nên từng cánh, từng cánh hoa. Cho tới giai điệu cuối cùng: “Trăng mềm như nước gửi mộng xinh…”

Điệu nhảy kết thúc, tôi vẫn lặng lẽ ngắm nhìn đóa hồng đêm kiều diễm, cho tới khi tiếng vỗ tay vang lên, mới làm kinh động đến hoa hồng đêm, và cả tôi.

“Em à, nhảy khá đấy chứ!”

“Thật ạ?”

“Ừ.” Chị gật đầu cười.

Tối hôm đó, sau khi rời khỏi quảng trường, chị nói với tôi:

“Em à, em đã dám mời bạn nhảy rồi, trong lòng chị rất vui.”

“Cảm ơn chị.”

“Sau này phải thử mời các bạn gái khác khiêu vũ, biết chưa?”

“Vâng.”

Chị cười cười, trèo lên xe đạp, rời đi.

Những ngày sau này, theo lời dặn dò của chị, tôi thử mời những cô gái khác khiêu vũ. Động tác mời nhảy của tôi luôn vô cùng tiêu chuẩn, thậm chí quá mức tiêu chuẩn, thường khiến mấy cô gái đó tức cười. Thỉnh thoảng tôi cũng mời chị nhảy, nhưng khi đó động tác mời nhảy của tôi lại trở nên dị dạng.

“Eo phải thẳng, nói bao nhiêu lần rồi, làm lại một lần nữa.”

“Nụ cười đâu? Phải cười chứ. Cười lại một lần cho chị xem.”

“Đầu gối không được cong, mời nhảy là một lời mời, chứ không phải là đi xin xỏ.”

Khi kéo tôi vào vòng tròn, chị cứ luôn sửa lại động tác của tôi, sau đó phạt tôi làm lại nhiều lần. Tôi bị phạt rất vui vẻ, bởi vì chỉ cần có thể được khiêu vũ với chị là tôi đã thấy thỏa mãn rồi.

Tâm trạng mong đợi điệu nhảy Hoa hồng đêm xuất hiện thêm một lần nữa của tôi càng lúc càng bức thiết. Nhưng thời gian chờ đợi lần này càng lâu hơn, hơn một năm ba tháng. Khi điệu nhảy Hoa hồng đêm cuối cùng cũng xuất hiện, cuộc sống đại học năm thứ ba của tôi đã sắp kết thúc.