Chương 12
Thứ Bảy, tôi dậy sớm hơn Diệp Mai Quế, một mình ngồi trong phòng khách, xem ti vi.
Đợi rất lâu, cô ấy vẫn chưa ra khỏi phòng, tôi nhìn đồng hồ, cảm thấy đã đến lúc ra khỏi nhà, bèn gõ cửa phòng cô ấy: “Ê! Dậy đi thôi!”
“Đừng gõ nữa, tôi dậy từ lâu rồi.”
Giọng Diệp Mai Quế vọng ra từ trong phòng.
“Chúng ta sắp phải đi rồi.”
“Nhưng tôi rất mệt, tôi muốn ngủ thêm.”
“Đi về rồi ngủ, có được không?”
“Không được.”
“Đừng lằng nhằng nữa, mở cửa mau.”
“Năn nỉ đi.”
“Ê!”
“Ê cái gì mà ê, tôi không có tên à?”
“Diệp Mai Quế, ra đây mau.”
“Gọi không đúng, nên tôi không muốn ra.”
“Hoa Hồng, xin hãy mở cửa đi.”
“Gọi thì đúng rồi, nhưng tiếc là không đủ thành khẩn.”
“Hoa Hồng, cô rất xinh đẹp, xin hãy cho tôi được chiêm ngưỡng dung nhan buổi sớm của cô.”
“Ừm, thành ý cũng khá. Nhưng vẫn có thể thành khẩn hơn một chút nữa.”
“Khốn kiếp.” Tôi nhìn đồng hồ, lầm bầm chửi một câu.
“Anh nói gì?”
Diệp Mai Quế mở phắt cửa ra, sẵng giọng hỏi tôi.
“Tôi… tôi nói…” Tôi hốt hoảng, không ngờ tai cô ấy lại thính đến vậy.
“Anh nói lại xem.”
“Tôi nói là cô rất xinh.”
“Vừa rồi anh không nói thế.”
“Vừa rồi tôi có nói là cô rất xinh mà.”
“Tôi đang nói câu cuối cùng cơ.”
“Câu cuối cùng?” Tôi nghiêng đầu, làm bộ suy nghĩ rất lung: “Tôi quên rồi.”
“Anh nói dối.”
“Đừng làm khó tôi, đừng khiến tôi bàng hoàng bởi sự xinh đẹp của cô nữa.”
“Anh…” Cô ấy chỉ vào mặt tôi, nghe chừng rất tức giận.
“Thôi được rồi, đừng đùa nữa.” Tôi chỉ vào đồng hồ của mình: “Phải đi thôi.”
Diệp Mai Quế lườm tôi, quay người đi vào phòng, cầm lấy ví rồi bước ra.
“Đi thôi.” Cô ấy nói.
Tới sân bay, tôi ngó nghiêng một lúc đã nhìn thấy bố Diệp Mai Quế.
Tôi kéo cô ấy bước tới, nhìn thấy bọn tôi, bác ấy ngỡ ngàng đứng dậy: “Hoa… Hoa Hồng.”
Cô ấy gật đầu, động tác có phần cứng nhắc.
Bác ấy lại nói với tôi: “Tiểu Kha, thật ngại quá. Còn làm phiền con tới đây nữa.”
“Bác khách sáo quá, đây là việc nên làm ạ.”
Tôi quay sang chỉ vào cô ấy: “Là Hoa Hồng tự muốn đến, cháu chỉ đi theo thôi ạ.”
“Ồ.” Bác ấy nhìn sang Diệp Mai Quế, ân cần hỏi: “Công ty không cần phải làm thêm nữa à? Có phiền phức gì không?”
Diệp Mai Quế không trả lời, tôi đành đáp: “Ông chủ công ty cực khổ cầu xin Hoa Hồng tăng ca, nhưng Hoa Hồng kiên quyết không chịu. Cháu đoán nếu không có Hoa Hồng, có lẽ công ty sẽ bị tê liệt, cũng chẳng cần phải tăng ca nữa.”
Nghe xong, Diệp Mai Quế trừng mắt lườm tôi: “Anh bớt nói nhảm đi.”
“Anh ở kia…” Tôi cười cười, chỉ tay về bốt điện thoại công cộng phía xa: “Nếu có chuyện gì, cứ nhìn anh một cái là được.”
Tôi lại gật đầu với bác trai, rồi quay người định đi.
Cô ấy kéo áo tôi, tôi vỗ vai cô ấy: “Không sao đâu, hai người từ từ nói chuyện nhé.”
Tôi đi đến bốt điện thoại công cộng, nhìn họ từ xa. Diệp Mai Quế ngồi bên phải bố mình, phần lớn thời gian đầu cô ấy cứ cúi gằm xuống. Khoảng chừng hai mươi phút, cô ấy ngước lên nhìn về phía tôi.
Tôi bước về phía bọn họ, lúc sắp tới nơi, họ gần như đứng bật dậy cùng một lúc.
“Tiểu Kha, bác phải lên máy bay rồi. Hoan nghênh cháu sau này thường xuyên tới Canada chơi.”
“Dạ. Cháu sẽ cố gắng dành dụm tiền ạ.”
Bác ấy cười, rồi bảo Diệp Mai Quế: “Hoa Hồng, bố đi đây.”
“Dạ.” Cô ấy gật đầu.
Bác ấy dang hai tay ra, như muốn ôm cô ấy, nhưng rồi lại lập tức hạ tay xuống, chỉ khẽ vỗ nhẹ lên vai: “Bố đi đây. Con phải chăm sóc bản thân nhiều hơn nhé!”
Bác ấy xách hành lý lên, mỉm cười rồi vẫy tay, quay người rời đi.
Nhìn theo bóng bố mình một lúc, Diệp Mai Quế mới nói: “Chúng ta cũng đi thôi.”
Trên xe trở về, vừa ngồi vào chỗ, Diệp Mai Quế liền dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại.
“Cô ngủ đi một lát, tới nơi tôi sẽ gọi.”
“Không phải tôi muốn ngủ, chỉ thấy mệt thôi.”
“Lại thấy mệt à?”
“Anh yên tâm.” Cô ấy mở mắt ra: “Tuy cơ thể mệt mỏi, nhưng tâm trạng lại rất nhẹ nhõm.”
“Ừ, tốt lắm.”
“Trong hai mươi phút vừa rồi, những gì tôi và bố nói với nhau còn nhiều hơn cả mười năm qua cộng lại.”
“Ừ, như thế cũng rất tốt.”
“Thời gian trôi nhanh thật.”
“Ừ. Thời gian trôi nhanh cũng là một chuyện tốt.”
“Một số chuyện không muốn nhớ lại, bây giờ đột nhiên lại trở nên rất rõ rệt.”
“Ừ, rõ rệt rất tốt.”
“Ê!” Cô ấy ngồi thẳng dậy, quay sang lườm tôi: “Anh không nói được câu nào khác à? Đừng có rất tốt rất tốt mãi như thế.”
“Cô có biết Lý Băng không?” Ngẫm nghĩ một lúc, tôi hỏi.
Nhưng cô ấy không phản ứng gì, quay đầu đi.
“Cô có biết đập Đô Giang của Lý Băng không?”
Cô ấy nhắm tịt mắt lại, không thèm đếm xỉa đến tôi.
“Cô có biết đập Đô Giang(1) của Lý Băng là công trình thủy lợi nổi tiếng của Trung Quốc không?”
“Tôi biết!” Cô ấy lại quay sang phía tôi: “Anh đừng có cứ suốt ngày nói mãi không xong thế.”
“Thế cô có biết giọng mình rất to không?”
Hình như cô ấy sực nhớ ra là mình đang ở trên xe, vì thế bèn trừng mắt nhìn tôi rồi hạ nhỏ giọng: “Rốt cuộc ý anh là gì, nói mau!”
“Đập Đô Giang có thể chia ra làm ba công trình lớn: Mõm cá phân thủy, đập Phi Sa thoát nước thoát cát, miệng phễu Bảo Bình dẫn nước và khống chế lũ. Vì thế sự tồn tại của đập Đô Giang khiến cho bình nguyên Thành Đô hơn hai nghìn năm nay ‘Nước hạn theo ý người, không biết đến nghèo đói’, biến Tứ Xuyên thành ‘Kho trời’(2).”
“Thì sao?”
“Đập Đô Giang đúng là một công trình thủy lợi vĩ đại, nhưng cô có cảm thấy, sự vĩ đại của nó có phần khoa trương không? Nó đã được sử dụng hơn hai nghìn năm, hơn nữa tới giờ vẫn phát huy tác dụng dẫn nước và phòng chống lũ lụt.”
“Tốt, sự vĩ đại của nó rất khoa trương. Thì sao?”
“Thì tôi mệt rồi, muốn đi ngủ.”
“Anh có nói không?” Diệp Mai Quế ngồi thẳng dậy, liếc xéo tôi.
Tôi khẽ hắng giọng rồi nói tiếp: “Nguyên tắc hoạt động của đập Đô Giang là dẫn nước chính diện, lọc cát mặt bên. Mõm cá chia nước sông Mân thành dòng trong và dòng ngoài, dòng trong dẫn nước ở vị trí bờ lõm của khúc cong, vì thế phần lớn bùn đất sẽ chảy ra dòng ngoài, rồi lại từ vách núi vững chắc xuyên qua phễu Bảo Bình để dẫn nước dòng trong vào. Vì thế có thể dẫn nước sông từ phễu Bảo Bình, sau đó phân thủy tưới tiêu, nhưng nước dòng trong vẫn sẽ có bùn đất.”
“Ờ, rồi sao?”
“Để ngăn bùn đất chảy vào phễu Bảo Bình, nên đã xây đập Phi Sa ở vùng thượng du, nước lũ và bùn đất quá nhiều có thể lọc qua đập Phi Sa để chảy về dòng ngoài, nhưng vẫn có một lượng nhỏ bùn đất chảy vào phễu Bảo Bình. Cũng do tác dụng bồi thủy của phễu Bảo Bình, bùn đất sẽ lắng đọng lại ở đoạn bồi thủy.”
“Rốt cuộc trọng điểm của anh là ở đâu?”
“Nếu để mặc cho chỗ bùn đất này tích tụ, cô cho rằng đập Đô Giang vẫn còn có thể sử dụng tới hai nghìn năm không?”
Nói xong, tôi dựa vào lưng ghế. Sau đó, thở hắt ra một hơi, thật sâu.
“Ê, sao anh lại không nói gì nữa?” Cô ấy hỏi.
“Lý Băng đúng là vừa vĩ đại vừa thông minh, tôi đang tưởng nhớ ông ấy.”
“Anh vớ vẩn vừa thôi.” Cô ấy lườm tôi: “Anh còn chưa nói, chỗ bùn đất lắng đọng kia làm thế nào?”
“Mỗi năm tới cuối mùa đông khô hạn, sẽ tiến hành công tác nạo vét và khơi thông, xử lý chỗ bùn đất đó.”
Tôi quay sang nhìn cô ấy, nói tiếp: “Đây chính là nguyên nhân khiến đập Đô Giang có thể duy trì thuận lợi suốt hơn hai nghìn năm.”
“Sao anh lại nhìn tôi như thế?”
“Trong lòng cô tích tụ mười năm bùn đất, bây giờ bắt tay vào nạo vét, đương nhiên tôi sẽ luôn nói rất tốt rất tốt, bởi vì tôi lấy làm mừng cho cô.”
“Ừm.”
Một lúc sau, Diệp Mai Quế mới khẽ mỉm cười, rồi cúi đầu xuống.
“Thực ra mỗi người đều giống như đập Đô Giang, quá nhiều bùn đất tuy có thể được lọc qua đập Phi Sa, nhưng những bùn đất còn lắng lại, phải do đích thân mình bắt tay nạo vét mới được.”
“Ừ.”
“Hoa Hồng.” Tôi lại quay sang nhìn rồi vỗ vai cô ấy:
“Tôi rất vui lòng được làm đập Phi Sa của cô, nhưng cô vẫn phải tự mình nạo vét chỗ bùn đất còn lại.”
Diệp Mai Quế ngước lên nhìn tôi, tôi phát hiện ra, càng ngày cô ấy càng giống hoa hồng đêm.
Không, có lẽ nên nói, cô ấy vốn là một đóa hoa hồng đêm, chỉ là càng lúc càng nở bừng rạng rỡ hơn mà thôi.
“Nếu cô định kỳ nạo vét chỗ bùn đất trong lòng, chưa biết chừng cũng có thể sống đến hơn hai nghìn năm đấy.” Nói xong, tôi cười toét miệng.
“Anh khùng hả, con người làm sao sống hơn hai nghìn tuổi được.”
“Tóm lại, cô đừng để bùn đất tích tụ trong lòng mình quá lâu, nhớ phải thường xuyên nạo vét.”
“Bây giờ trong lòng tôi đang có một đống bùn đất rất to.”
“Là gì?”
“Buổi sáng anh chửi tôi là đồ khốn kiếp.” Mắt cô ấy trừng thật to, sáng quắc như một thanh gươm, hay có thể nói như gai của hoa hồng đêm.
“Hoa Hồng Hoa Hồng đẹp rạng ngời, Hoa Hồng Hoa Hồng kiều diễm nhất…” Tôi rống lên hát.
“Ê!”
“Tôi đang hát, đừng có lạc đề.”
“Người lạc đề là anh thì có.”
“Ngủ tí đã, chúng ta đều mệt rồi.” Nói xong, tôi nhắm mắt lại.
“Ê!”
“Hoa Hồng.” Tôi mở mắt ra, gọi cô ấy. Nhưng cô ấy lại quay ngoắt đi.
“Tôi chỉ là vội gọi cô ra ngoài, chứ không mắng cô. Bây giờ tôi xin lỗi cô.”
“Hừm.” Cô ấy lại quay sang nhìn tôi, hầm hừ.
“Xin lỗi.”
“Thôi được. Bùn đất đã nạo hết rồi.” Không nhịn được, cô ấy bật cười.
Sau khi xuống xe, chúng tôi cùng đi taxi về nhà. Về đến nhà 7C, là khoảng hai rưỡi chiều. Chúng tôi đều khá mệt, vì thế ai về phòng nấy nghỉ ngơi. Tôi nằm trên giường một lúc, nhưng không ngủ được, bèn trở dậy ra bàn làm việc ngồi. Khi tôi đang chuẩn bị mở máy tính lên, Diệp Mai Quế gõ vào cánh cửa phòng đang khép hờ của tôi, thò đầu vào bảo: “Anh chưa ngủ à?”
“Như cô thấy đấy, giờ tôi đang ngồi.”
“Tôi muốn ra ngoài đi dạo. Anh đi với tôi đi!”
“Không phải cô quen đi ra ngoài một mình sao?”
“Bây giờ tôi quen có anh đi cùng, không được à?”
“Đương nhiên là được.”
“Thế anh còn ngồi đấy làm gì?”
“Không ngồi được à?”
“Không được!”
Tôi nhìn cô ấy, đứng dậy, đi hai bước, rồi nằm phịch ra giường.
“Nằm cũng không được!”
“Hì hì, đùa thôi.” Tôi lập tức bật dậy: “Tôi dọn đồ một chút rồi đi.”
Diệp Mai Quế bước vào phòng tôi, ngó nghiêng xung quanh rồi nói: “Phòng anh bẩn quá!”
“Bởi vì chẳng ai quét dọn giúp tôi cả. Cô có muốn giúp tôi không?”
“Kha Chí Hoành.” Cô ấy bước tới vỗ vai tôi: “Tôi rất vui được làm đập Phi Sa của anh, nhưng bùn đất trong phòng anh phải tự anh nạo vét.”
Nói xong, cô ấy rất đắc ý, cười khanh khách không ngừng. Tôi quan sát Diệp Mai Quế thật kỹ, phát hiện ra cô ấy đã trở nên cực kỳ trong sáng. Hoa hồng đêm trong mắt tôi càng lúc càng rộ, tôi đã có thể nhìn thấy rõ từng cánh hoa. Đây nhất định là do tôi ở rất gần với cô ấy.
Tôi chợt nhớ ra tình cảnh lần đầu tiên nhảy điệu Hoa hồng đêm với chị trên quảng trường. Khi đó hình bóng chị trong mắt tôi không ngừng phóng to ra, cuối cùng trong mắt tôi, chỉ còn lại một màu đỏ rực trong đêm, dưới ánh trăng ngà.
Nhưng bây giờ là ban ngày, sao tôi lại thấp thoáng nhìn thấy gương mặt chị?
“Này!” Diệp Mai Quế lên tiếng, khiến tôi choàng tỉnh “Đi thôi.”
Diệp Mai Quế không đi lang thang vô định, có lẽ cô ấy có nơi cố định cần đến. Cô ấy chở tôi đi một lúc rồi dừng xe, ra hiệu cho tôi cùng mình vào một quán cà phê.
“Ủa?” Tôi chỉ về ngã tư phía xa: “Rẽ ở chỗ kia là đến công ty tôi rồi.”
“Ừ. Hồi trước tôi làm cô giáo ở gần đây.” Nói xong, cô ấy bước vào quán.
“Thật à?” Tôi cũng bước vào theo: “Trùng hợp thật.”
Cô ấy đi thẳng đến một chiếc bàn gần cửa sổ, cánh cửa sát đất trông ra một con ngõ.
Trong ngõ thấp thoáng bóng lá xanh, nắng chiều rọi qua vòm lá, rớt lốm đốm lên khăn trải bàn. Cô gái cầm menu bước tới nhìn Diệp Mai Quế, hình như thoáng chút ngạc nhiên, rồi lập tức cười nói: “Cô giáo Diệp, lâu lắm rồi không tới nhỉ?”
“Đúng thế.” Diệp Mai Quế đáp lại bằng nụ cười ấm áp.
Cô gái kia cũng quay sang cười với tôi, lúc này đang ngồi đối diện Diệp Mai Quế, rồi lại hỏi cô ấy: “Vị tiên sinh này xưng hô thế nào?”
“Chào cô, tôi họ Kha.” Tôi lập tức đứng dậy, đưa tay phải ra: “Tôi là bạn trai của Hoa Hồng, cô cứ gọi tôi là Tiểu Kha. Xin được chỉ giáo.”
Cô gái kia cười rạng rỡ, rồi đưa tay phải ra bắt tay tôi một cách tượng trưng.
“Em đừng nghe anh ấy nói đùa, anh ấy không phải là bạn trai chị đâu.”
“Hoa Hồng.” Tôi ngắm kỹ Diệp Mai Quế: “Sao em lại đỏ mặt?”
“Tôi đâu có!” Diệp Mai Quế lườm tôi một cái thật sắc.
Cô gái cười cười rồi hỏi cô ấy: “Vẫn gọi như cũ ạ?”
Diệp Mai Quế gật đầu: “Ừ. Nhưng hai phần.”
Hai tay cô gái cầm lấy tờ menu, lật tờ menu từ trong ra ngoài, quay ngược một góc 360 độ.
Cô ấy đi rồi, tôi bèn hỏi Diệp Mai Quế: “Hôm nay không cần đóng giả bạn trai của cô à?”
“Dĩ nhiên là không cần.” Diệp Mai Quế lại lườm tôi.
“Thế sao cô lại đỏ mặt?”
“Đã bảo là không có mà!”
Diệp Mai Quế hét lên, cô gái đứng quầy nghe thấy bèn quay đầu lại nhìn rồi cười.
“Anh thật đáng ăn đòn.” Diệp Mai Quế lầm bầm.
“Ờ.” Tôi đánh trống lảng: “Cô gọi gì cho tôi thế?”
“Cà phê đặc sản của quán này và bánh kem tự làm.”
“Cô thường tới quán này à?”
“Ừ. Hồi trước sau giờ dạy, tôi thường tới đây ngồi.”
“Thảo nào cô gái kia lại quen cô.”
“Chủ quán này là hai chị em, người vừa rồi là cô em, tôi với họ cũng khá thân.”
Diệp Mai Quế hơi ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Đố anh một câu này.”
“Ủa? Câu gì?”
“Anh đoán họ là gì?”
“Là nữ. Nhìn là biết mà. Chẳng lẽ lại là pê-đê?”
“Vớ vẩn. Ý tôi là, họ người nước nào?”
“Ừm…” Tôi nhớ kỹ lại hình dáng cô gái lúc trước, rồi nói: “Họ là người Nhật.”
“Sao anh biết?” Diệp Mai Quế rất kinh ngạc.
“Thân là một kỹ sư, chắc chắn phải có một đôi mắt sắc bén và trực giác nhạy bén.”
“Anh nói hươu nói vượn vừa thôi. Nói cho tôi đi, sao anh lại đoán được?”
“Cô muốn biết hả?”
“Ừ.”
“Hôm nay cô mời thì tôi mới nói.”
“Thế thì thôi.” Nói xong, Diệp Mai Quế cầm một tờ tạp chí cạnh cửa sổ lên, cúi đầu đọc.
“Thôi được, tôi nói.”
“Hôm nay anh mời tôi mới nghe.” Cô ấy vẫn dán mắt vào quyển tạp chí.
“Được, tôi mời. Thế là được chứ gì?”
“Ừ.” Cô ấy đặt tờ tạp chí xuống, mỉm cười, ngẩng đầu lên nhìn tôi.
“Cô nhớ kỹ lại động tác thu menu vừa rồi của cô ấy xem.”
“Có gì đặc biệt đâu?” Diệp Mai Quế nhớ lại.
“Tôi làm một động tác cho cô xem, phải nhìn kỹ vào nhé!”
Tôi chụm năm ngón tay của hai bàn tay lại, hai ngón út sát với nhau, lòng bàn tay hướng về phía mặt, cách mắt khoảng mười cm. Sau đó hai bàn tay quay từ trong ra ngoài, ngược chiều kim đồng hồ 360 độ.
Cuối cùng trở thành ngón cái kề sát ngón cái, lòng bàn tay quay ra ngoài.
“Nhìn rõ chưa?”
“Ừ.” Diệp Mai Quế cũng làm theo tôi.
“Đây là động tác của múa Nhật Bản. Vừa rồi khi thu menu, cô ấy đã tiện tay làm động tác này.”
“Ồ.” Diệp Mai Quế cười nói: “Hèn chi hồi trước tôi cứ thấy khi họ thu menu, hình như là quay tờ menu một vòng.”
“Ừ. Nhưng động tác của cô ấy vẫn còn hơi thiếu sót, chưa chuẩn xác.”
“Chưa chuẩn ở chỗ nào?”
“Cô giáo Diệp, đây là cà phê và bánh kem của hai người, mời dùng.”
Cô gái đó lần lượt bưng cà phê và bánh kem từ khay ra bày lên bàn, cười nói: “Còn nữa, đây là bánh quy chúng tôi mới làm, cũng là tự tay làm, chị hai muốn mời hai người nếm thử.” Cô ấy lại lấy từ khay ra một đĩa bánh quy, gật đầu với chúng tôi, thu khay lại.
Rồi lại làm động tác múa Nhật Bản một lần nữa.
“Cảm ơn.” Tôi và Diệp Mai Quế đồng thanh lên tiếng.
“Đúng thật nhỉ.” Cô gái đi rồi, Diệp Mai Quế cười nói.
“Ừ, động tác của cô ấy rất lưu loát, nhịp cũng là nhịp ba, nắm bắt rất chuẩn.”
“Thế rốt cuộc chỗ nào không chuẩn?”
“Ừ. Uống cà phê xong rồi nói.”
“Tôi muốn nghe bây giờ.”
“Ngoan nào, đừng nóng, anh hai uống cà phê xong sẽ nói cho em nghe.”
“Ê!”
“Khụ khụ.” Tôi khẽ ho hai tiếng, đặt tách cà phê xuống rồi nói: “Quan trọng là ở ánh mắt.”
“Ánh mắt?”
“Ừ.” Tôi gật đầu: “Đây là động tác múa của phụ nữ Nhật Bản, không phải là điệu múa của nam giới.”
“Cho nên?”
“Cho nên mắt không thể nhìn thẳng vào lòng bàn tay. Nên hơi quay đầu đi, nhìn chếch vào lòng bàn tay.”
“Sao lại phải như thế?”
“Phụ nữ Nhật Bản khá thẹn thùng, như vậy có thể thể hiện được thần thái thẹn thùng một cách thích hợp.”
“Ồ.” Diệp Mai Quế gật gù.
“Vừa rồi cô đỏ mặt, cũng là một kiểu thẹn thùng.”
“Tôi không có đỏ mặt!” Diệp Mai Quế cuống cả lên, đập bộp xuống bàn.
Đập bàn xong, hình như thấy hơi ngượng, cô ấy vội lật tạp chí ra xem như không có chuyện gì. Lật được hai trang, lại ngẩng lên lườm tôi: “Không nói chuyện với anh nữa.” Sau đó lại lẳng lặng đọc tạp chí, thỉnh thoảng thò tay phải ra bưng tách cà phê lên, hoặc nhón một cái bánh quy.
Tôi thấy cô ấy mãi không ngẩng đầu lên, vẻ như đã quyết tâm không thèm đoái hoài đến mình, vì thế tôi len lén dịch ly cà phê và đĩa bánh quy của cô ấy sang chỗ khác.
Thò tay ra sờ không thấy đâu, cô ấy ngơ ngác ngẩng đầu lên, rồi lại lườm tôi.
“Nhảm nhí.” Cô ấy buông một câu.
Trừ lúc nói chuyện trước khi đi làm mỗi sáng ra, tôi rất ít khi nhìn thấy Diệp Mai Quế vào ban ngày. Cơ hội được ngắm nhìn cô ấy dưới ánh nắng như bây giờ, lại càng ít.
Nhưng lúc này, tôi lại có thể nhìn thấy vạt nắng chiều len qua vòm lá ngoài cửa sổ, cuối cùng dừng chân trên gò má trái của cô ấy, để lại những đốm sáng màu trắng.
Cây lá ngoài cửa sổ, khẽ đung đưa theo gió, vì thế những đốm sáng trên mặt cô ấy cũng nhảy nhót theo, khi tan thành rất nhiều những hình bầu dục nhỏ li ti, khi lại hợp thành một khối. Tôi ngẩn ngơ, như thấy được một đóa hồng đang đung đưa trong gió, dưới ánh nắng chiều.
Ngắm nhìn cô ấy một lúc, tôi chợt nhớ ra, tôi cũng rất ít khi nhìn thấy chị dưới ánh mặt trời. Khi đó hoạt động của câu lạc bộ đều diễn ra vào buổi tối. Ngoài các hoạt động trên quảng trường, thời gian còn lại tôi rất ít khi nhìn thấy chị.
Dù có, cũng thường là vào buổi tối.
Dưới ánh mặt trời trông chị sẽ như thế nào? Có giống như Diệp Mai Quế bây giờ không?
Tôi chăm chú nhìn Diệp Mai Quế, dần dần, gương mặt cô ấy bắt đầu thay đổi. Tôi như nhìn thấy gương mặt chị, hơn thế, gương mặt chị càng lúc càng rõ rệt. Đó là một khuôn mặt trắng ngần, có lẽ đúng là trắng ngần. Tuy khi nhìn thấy mặt chị thường là vào buổi tối, nhưng dưới ánh đèn huỳnh quang trắng, việc phán đoán màu da càng trở nên dễ dàng. Hơn nữa, ở gần gò má phải còn có một nốt ruồi màu nâu, màu nâu rất nhạt. Đúng vậy, gương mặt của chị là như thế, cuối cùng tôi đã nhớ ra.
Hình ảnh hoa hồng đêm trên quảng trường và hoa hồng đêm trước mắt giao hòa với nhau, ánh sáng giữa ngày và đêm cũng lần lượt thay đổi. Tôi như rơi vào một vùng ánh sáng uốn lượn, màu sắc của những tia sáng hòa trộn lẫn nhau, không ngừng chuyển động, khiến cho hình ảnh thay đổi nhanh chóng. Có lúc vì phóng to mà trở nên rõ rệt, có lúc lại vì chồng chéo mà trở nên mơ hồ.
Tôi mở to mắt, cố gắng nhìn rõ hình ảnh thật sự, tựa như nhón mũi chân đi dưới lòng hồ bơi, như vậy mũi mới có thể lộ ra trên mặt nước để hít thở, một khi đặt bàn chân tiếp đất, tôi sẽ bị vòng xoáy ký ức nhấn chìm. Đầu ngón chân tôi dần dần không thể chống đỡ nổi trọng lượng của toàn cơ thể, tôi sắp không gượng nổi nữa rồi.
“Ê!” Diệp Mai Quế bỗng gọi tôi: “Làm gì mà nhìn tôi chằm chằm thế?”
Mặt cô ấy hình như hơi ửng đỏ, màu đỏ trên gò má khiến bông hồng đêm trước mắt càng giống hoa hồng đêm. Vì thế tôi quay về với quán cà phê, quay về với ánh mặt trời ngoài cửa sổ, quay về với hoa hồng đêm trước mắt. Chân tôi thả lỏng, bàn chân chạm đất. Còn mực nước trong hồ bơi cũng nhanh chóng rút cạn.
“Không có gì.” Tôi thở dốc.
“Sao thế?” Cô ấy gập quyển tạp chí lại, nhìn tôi: “Không khỏe à?”
“Không sao.” Tôi lấy lại nhịp thở bình thường: “Nắng hôm nay thật dễ chịu.”
“Đúng vậy.” Cô ấy cười cười: “Hồi trước tôi thích nhất là tới đây ngồi vào lúc chiều tà.”
“Vậy à?”
“Ừ. Nắng lúc này là đẹp nhất, không quá nóng, mà lại rất sáng.” Cô ấy chỉ tay ra ngoài cửa sổ: “Rồi một đám bạn nhỏ tan học về nhà, nô đùa trên đường, tiếng cười đó rất dễ lay động lòng người.”
“Đúng vậy.” Cuối cùng tôi cũng cười: “Tiếc rằng hôm nay là ngày nghỉ, các bạn nhỏ không đi học.”
“Ừ. Tôi rất muốn nghe lại tiếng cười của chúng.”
“Vậy thì quay về làm cô giáo đi.”
“Quay về… làm cô giáo sao?” Diệp Mai Quế như chìm vào trầm tư.
“Cô vốn là một cô giáo mà, đương nhiên phải quay về làm cô giáo rồi.”
“Đương nhiên sao?”
“Ừ.”
“Như vậy có tốt không?”
“Sao lại không tốt?” Tôi hỏi ngược lại.
“Anh có biết tại sao tôi không làm cô giáo mầm non nữa không?”
“Cô không nói thì tôi không biết.”
Diệp Mai Quế uống nốt ngụm cà phê nguội ngắt cuối cùng, rồi chậm rãi cất tiếng: “Tôi đã từng làm cô giáo mầm non ở trường mẫu giáo gần đây trong hai năm. Hàng ngày, thời gian này là giờ phút vui vẻ nhất của tôi.” Cô ấy cười cười rồi nói tiếp: “Khi đó bọn nhỏ đều gọi tôi là cô giáo Hoa Hồng.”
“Cô giáo Hoa Hồng?” Tôi cũng cười: “Nghe đã biết chắc chắn là một cô giáo rất dễ thương.”
“Anh lại biết hết rồi.” Cô ấy lườm tôi.
“Dĩ nhiên, bọn nhỏ đâu biết nói dối, nếu không phải là xinh đẹp như một đóa hồng kiều diễm, thì chúng không gọi là cô giáo Hoa Hồng đâu. Thế giới của chúng trắng đen rõ ràng, thế giới người lớn mới có nhiều màu sắc…”
“Nói xong chưa? Còn muốn nghe tôi nói không?”
“Tôi xong rồi. Mời tiếp tục.”
“Trong số học sinh của mình, tôi thích nhất một cô bé tên là Tiểu Anh, mắt cô bé vừa tròn vừa to, mặt đỏ hồng hồng, lúc cười rất dễ thương. Chỉ cần nghe cô bé gọi mình là cô giáo Hoa Hồng, tôi liền muốn ôm chầm lấy. Sau giờ tan học, tôi thường chơi với cô bé, đợi mẹ cô bé tới đón về.”
Diệp Mai Quế quay đầu ra nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi nói:
“Một hôm, lại là bố cô bé đến đón về.”
“Tại sao?”
“Bởi vì mẹ của Tiểu Anh bị ốm.”
“Ồ.”
“Hôm đó anh ta nói chuyện với tôi rất nhiều, tôi tan làm cũng không có việc gì, liền ngồi nói chuyện với anh ta một lát.”
“Sau đó thì sao?”
“Từ đó, bố cô bé thường tới đón cô bé về nhà.”
“Ờ.”
“Mỗi lần tới đón Tiểu Anh, anh ta luôn nói chuyện với tôi. Có lúc anh ta nói tiện đường muốn đưa tôi về, nhưng tôi luôn cảm thấy không ổn, nên tế nhị từ chối.”
“Ừ.”
“Một hôm, anh ta bỗng nói với tôi, anh ta rất thích tôi…”
“Hả?” Tim tôi đột nhiên như bị kim châm, vì thế thảng thốt hét nhỏ.
“Gì thế?”
“Không có gì. Chỉ là… chỉ là đột nhiên cảm thấy hơi chói tai.”
“Chói gì mà chói? Tôi có thích anh ta đâu.”
“Cũng may.”
“Cũng may cái gì?”
“May mà cô không thích anh ta.” Tôi thở phào.
“Nếu tôi thích anh ta thì sao?”
“Vậy đương nhiên là không được.”
“Tại sao lại không được?”
“Bởi vì như thế sẽ phá hoại gia đình người ta.”
“Nếu là chú của Tiểu Anh thích tôi thì sao?”
“Thế cũng không được.”
“Nếu là cậu của Tiểu Anh thích tôi thì sao?”
“Không được.”
“Nếu là anh của Tiểu Anh thì sao?”
“Không được là không được. Cứ đàn ông thì không được.”
“Tại sao?”
“Cô nói ít thôi.”
“Ê!”
“Thôi được rồi, cô kể tiếp đi, đừng để ý đến tôi. Sau đó thì sao?” Tôi hỏi.
“Sau khi nghe anh ta nói thích mình, tôi rất hoảng loạn, sau giờ tan học bèn không ở lại cùng Tiểu Anh nữa.”
“Ừ.”
“Kết quả anh ta lại đến trường mẫu giáo trước giờ tan học, đợi ngoài phòng học.”
“Hắn dã man vậy sao?”
Diệp Mai Quế lườm tôi một cái rồi nói tiếp: “Tôi luôn cố gắng duy trì khoảng cách, hy vọng giữ được mối quan hệ đơn thuần giữa phụ huynh và giáo viên.”
“Ừ, cô làm thế là đúng.”
“Dần dần, những phụ huynh và đồng nghiệp khác thấy kỳ lạ, vì thế bắt đầu có lời ra tiếng vào.”
“Cô cư xử đàng hoàng, nên không cần để tâm đến những lời đồn đại đó.”
“Nhưng những lời đồn đó sau này lại đến tai mẹ của Tiểu Anh.”
“Vậy phải làm thế nào?”
“Tôi không nghĩ ra biện pháp giải quyết, lại không muốn đối diện với ánh mắt khác thường của mọi người, nên muốn rời khỏi ngôi trường đó.”
“Vì như vậy mà cô không còn làm giáo viên mầm non nữa ư?”
“Nếu chỉ vì như vậy thì tôi vẫn làm giáo viên, chỉ là đổi sang ngôi trường khác mà thôi.”
“Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì?”
“Trước khi tôi định rời đi thì nghe nói bố mẹ Tiểu Anh ly hôn.”
“Hả? Sao cô lại biết?”
“Một hôm mẹ Tiểu Anh chạy đến lớp học, bế Tiểu Anh đi, trước khi đi còn nhìn tôi một cái.” Diệp Mai Quế cũng nhìn tôi một cái rồi nói tiếp: “Tôi sẽ nhớ mãi ánh mắt căm thù của chị ấy. Tuy chỉ trong vài giây, nhưng tôi cảm thấy rất dài.”
Diệp Mai Quế xoay xoay ly cà phê trong tay, thở hắt ra:
“Chị ấy lại nói mấy câu vào tai Tiểu Anh, sau đó chỉ vào tôi. Ánh mắt Tiểu Anh rất hoang mang, giống như muốn khóc mà lại không dám khóc, chỉ tròn xoe mắt nhìn tôi. Nói ra thật lạ, từ ánh mắt của Tiểu Anh, tôi như nhìn thấy chính mình năm mười tám tuổi. Không ngờ tôi lại trở thành loại người mà bản thân mình căm hận nhất. Hôm sau có người nói với tôi, bố mẹ của Tiểu Anh đã ly hôn.”
“Chuyện này không thể trách cô được.”
“Tuy là nói vậy, nhưng tôi không thể nào tha thứ cho bản thân mình. Tôi lập tức xin nghỉ việc, rời khỏi ngôi trường mẫu giáo đó.”
“Vốn dĩ muốn tới trường mẫu giáo khác, nhưng tôi cứ luôn nhớ tới ánh mắt của Tiểu Anh và mẹ cô bé.” Diệp Mai Quế bưng ly cà phê lên, thấy cà phê đã cạn, đành nở một nụ cười bất đắc dĩ, chuyển sang uống một ngụm nước rồi nói:
“Sau đó tôi bèn chuyển nhà, dọn tới chỗ ở bây giờ. Miễn cưỡng đi tìm một công việc, coi như an phận.”
“Cô không thích công việc hiện tại sao?”
“Không coi là thích. Nhưng tôi phải có việc làm, không đúng sao?” Cô ấy lại cười: “Tôi không muốn bố mẹ cảm thấy tôi không có khả năng nuôi sống bản thân.”
“Ờ.” Không biết phải nói gì, tôi đành ậm ừ một tiếng.
“Mỗi ngày tan làm về nhà, tôi luôn cảm thấy trống rỗng và đơn độc, thường ngồi đờ đẫn một mình trong phòng khách. Tiếp xúc với đồng nghiệp cũng thấy không hợp nhau. Tôi thích nghe tiếng cười của con trẻ, còn họ thích nước hoa và quần áo hàng hiệu, không ở cùng nhau được. Sau đó tôi phát hiện ra Tiểu Bì…”
“Chính là đồng chí Tiểu Bì mang trong mình dòng máu danh khuyển tôn quý đó sao?”
“Anh nhảm nhí vừa thôi.” Cô ấy lườm tôi rồi nói tiếp: “Lúc nào nó cũng nằm ở trước cửa hàng tiện lợi đầu ngõ, lúc tôi đi mua đồ, nó sẽ đứng dậy nhìn tôi, vẫy vẫy đuôi. Lúc tôi đi về, nó sẽ theo chân tôi một đoạn, sau đó lại quay về.”
“Ừ, quả là danh khuyển.” Tôi gục gặc đầu.
“Một buổi tối, trời đổ mưa, khi đi mua đồ không thấy nó đâu, tôi lấy làm lạ. Đợi một lúc, đang định mở dù ra đi về, thì lại thấy Tiểu Bì đứng ở bên kia đường.”
“Hả?”
“Nhìn thấy tôi, nó liền tự băng qua đường chạy đến. Nhưng xe rất nhiều, mắt nó hoảng loạn, lại vội vàng muốn chạy qua, nên cứ chạy rồi lại dừng, chạy rồi lại dừng. Tôi nhớ lúc đó có một tiếng phanh xe chói tai, có cả tiếng tài xế chửi bới, tôi vừa căng thẳng vừa sợ hãi. Khi nó sắp chạy tới nơi, tôi lập tức vứt cây dù trong tay đi, chạy ra ôm chặt lấy nó.”
“Tại sao?”
“Tôi không biết là tại sao, chỉ cảm thấy Tiểu Bì rất giống tôi. Tôi chỉ biết khi đó mưa cứ không ngừng rơi trên người tôi, còn nước mắt của tôi cũng không ngừng rơi.”
Như hồi tưởng lại cảnh tượng ngày hôm đó, mắt cô ấy đỏ hoe. Cô ấy vội vàng hít thở sâu, rồi chậm rãi nói: “Tối hôm đó tôi bèn đưa nó về nhà, cho tới tận bây giờ.”
Cô ấy lại nhìn ra ngoài cửa sổ, ráng chiều dần chuyển đỏ, có lẽ mặt trời sắp xuống núi.
“Ánh mắt của Tiểu Anh và mẹ cô bé, cũng là bùn đất tích tụ trong lòng cô, cần phải nạo vét.”
“Tôi biết. Nhưng dù sao cũng là vì tôi nên mới thành ra như vậy.”
“Cô có làm gì không?”
“Không.”
“Thế sao lại liên quan đến cô?”
“Nhưng mà…”
“Tôi lấy một ví dụ cho cô nghe nhé, được không?”
Diệp Mai Quế nhìn tôi, gật đầu.
“Có một đứa bé chơi trên ban công chẳng may đá vào chậu hoa, chậu hoa rơi xuống đất làm con mèo giật mình, mèo bỏ chạy, chó đuổi theo, anh chàng đi xe máy vì tránh con chó mà phóng vào đường cao tốc, cô gái lái xe hơi phía sau lập tức phanh gấp, cuối cùng đâm phải cột điện bên đường nên chết tại chỗ. Cô cho rằng, ai phải chịu trách nhiệm về cái chết của cô gái lái xe? Đứa bé? Chậu hoa? Mèo? Chó? Chàng trai? Hay là cây cột điện?”
“Anh đang nói lung tung gì thế?”
“Cô cho rằng, chỉ vì bố của Tiểu Anh quen cô, sau đó thích cô, nên mới dẫn đến ly hôn?”
“Lẽ nào không phải như thế?”
“Thế thì cô nên trách hiệu trưởng trường mẫu giáo.”
“Tại sao?”
“Nếu ông ta không mở ngôi trường đó, cô sẽ không tới đó làm, Tiểu Anh cũng sẽ không đi học, như thế bố Tiểu Anh sẽ không biết cô, vì thế bố mẹ Tiểu Anh sẽ không ly hôn.”
“Chuyện này…” Diệp Mai Quế há miệng, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
“Nếu chơi trò domino này, thì chơi cả đời cũng chẳng xong.”
Cô ấy nhìn tôi, cúi đầu không nói.
“Lấy ví dụ tôi với cô nhé, cô cho rằng chúng ta sở dĩ quen nhau là vì ai?”
“Là vì Tiểu Bì.” Diệp Mai Quế mỉm cười: “Nếu không phải Tiểu Bì làm cô bạn thời đại học của tôi tức giận bỏ đi, anh sẽ không dọn tới.”
“Tại sao không nói là vì cô? Nếu cô không bế Tiểu Bì về, bạn cô sẽ không dọn đi.”
“Nói cũng phải.”
“Vậy tôi cũng có thể nói, là vì ông chủ công ty ở Đài Nam, chúng ta mới quen nhau.”
“Tại sao?”
“Nếu ông chủ đó không bỏ trốn, tôi cũng sẽ không tới Đài Bắc, đương nhiên sẽ không quen với cô.”
“Ờ.” Cô ấy đáp.
“Cho nên, đừng chơi trò domino này nữa. Cô nên quay về làm cô giáo đi.”
“Như thế có được không?”
“Tôi chỉ muốn hỏi cô, cô có thích làm cô giáo không?”
“Thích.”
“Cô có thể đảm nhận công việc giáo viên không?”
“Có thể.”
“Vậy thì quay về làm cô giáo đi.”
Diệp Mai Quế im lặng, ngoài cửa sổ trời cũng dần mờ tối, mặt trời đã khuất bóng.
“Cô có biết nước Mỹ không?”
“Dĩ nhiên là biết. Anh hỏi thế để làm gì?” Diệp Mai Quế ngước lên nhìn tôi nghi hoặc.
“Cô có biết sông Mississippi của Mỹ không?”
“Ừm.”
“Cô có biết sông Mississippi đã từng bị nắn từ cong thành thẳng không?”
“Ê!” Cô ấy lườm tôi: “Nói một lần cho xong luôn đi.”
Tôi cười cười, nói tiếp: “Ban đầu vì để thuận lợi cho đường thủy nên người Mỹ đã nắn rất nhiều khúc cong của sông Mississippi thành đường thẳng. Nhưng sông Mississippi nói, ông trời sinh ra ta vốn cong, ta không muốn trở nên thẳng tắp.”
“Vớ vẩn. Sông đâu có biết nói.”
“Sau khi bị nắn thẳng, sông Mississippi cố gắng ngoặt trái ngoặt phải, hy vọng được trở lại với độ cong ban đầu. Sau đó người Mỹ không làm thế nào được, đành không ngừng xây dựng rất nhiều đê kè hai bên bờ sông, ra sức ngăn chặn sông Mississippi bị cong thêm. Cô đoán xem kết quả thế nào?”
“Tôi không đoán được.” Cô ấy lắc đầu.
“Sông Mississippi bèn nói: Được, người không cho ta ngoặt trái phải, vậy thì ta ngoặt trên ngoặt dưới là được chứ gì?”
Tôi cười cười, vừa nhúc nhích như con sâu vừa nói:
“Kết quả là sông Mississippi bèn ngoi lên ngụp xuống, vì thế rất nhiều nơi lòng sông trở thành hình lượn sóng.”
“Vậy sao?”
“Ừ. Sau đó có một số đoạn sông đã từng được nắn thẳng, đành phải để cho cong trở lại.”
“Ồ.” Diệp Mai Quế chỉ đáp một câu đơn giản.
“Một dòng sông cũng có thể kiên trì theo đuổi hình dáng của chính mình, đi theo con đường mà mình yêu thích, không quản bất kỳ gian nan và trở ngại nào…” Tôi mỉm cười, nhìn vào mắt cô ấy: “Huống chi là con người.”
Mắt Diệp Mai Quế lấp lánh, một lúc sau, ánh mắt cô ấy rực sáng.
“Hoa Hồng. Tuyệt đối không được để thua sông Mississippi nhé!”
“Ừm.” Cô ấy gật đầu rồi nhìn tôi, một lúc sau thì bật cười.
“Trở về làm cô giáo đi.” Tôi nói.
“Được. Tôi sẽ suy nghĩ.” Cô ấy nói.
Đèn đường ngoài cửa sổ chiếu sáng rực con ngõ hẻm, đêm đã dần buông.
“Chúng ta đi thôi.” Diệp Mai Quế nhìn đồng hồ.
“Ừ.”
Chúng tôi đi tới quầy bar, ngoài người em gái cầm menu, còn có một cô gái khác. Có lẽ cô ấy là người chị trong cặp chị em mà Diệp Mai Quế nhắc tới.
“Cô giáo Diệp, lâu rồi không gặp.” Cô chị cười nói.
“Ừ.” Diệp Mai Quế cũng cười: “Sau này tôi sẽ tới thường xuyên.”
“Anh đây cũng tới thường xuyên nhé!” Cô chị gật đầu với tôi.
“Nhất định rồi.” Tôi nói.
“Nhất định đấy nhé!” Cô chị mỉm cười.
“Dĩ nhiên, cà phê các cô pha ngon như vậy, tôi không thể không tới được.”
“Cảm ơn.” Cô chị đưa mu bàn tay che miệng cười: “Anh thật khéo ăn nói.”
“Tôi có sao nói vậy. Lát nữa nhất định là tôi không thể ăn tối rồi.”
“Tại sao ạ?”
“Bởi vì tôi không muốn mùi vị của bữa tối phá hoại hương cà phê còn đang vương lại trên đầu lưỡi.”
“Ha ha…” Cô chị lại cười, cả cô em cũng cười.
“Tôi…” Đang định nói tiếp, liếc thấy ánh mắt của Diệp Mai Quế, tôi đành đổi giọng: “Chúng tôi đi đây. Bye bye.”
Tôi và Diệp Mai Quế bước ra cửa nhà hàng, tôi quay sang bảo cô ấy: “Hai chị em này đều rất xinh, nhưng cô chị xinh hơn một bậc.”
Cô ấy lườm tôi, chẳng nói chẳng rằng.
“Hay thật, ở đây ngay gần công ty, sau này có thể tới thường xuyên.”
“Anh vui lắm à?”
“Đúng thế.”
“Chắc chắn là anh rất muốn cười nhỉ?”
“Không sai.” Nói xong, tôi cười ha hả mấy cái, không ít không nhiều, vừa vặn bảy tiếng.
“Hừm.” Cô ấy hừ một cái, sau đó mới bước tiếp về phía trước.
Về đến nhà 7C, tôi nhìn đồng hồ, không khỏi vỗ vào trán mình một cái: “Ái chà, vừa rồi lẽ ra nên tiện đường ăn tối xong mới về chứ.”
“Chẳng phải anh nói, không muốn để bữa tối phá hỏng hương vị cà phê ư?” Diệp Mai Quế ngồi xuống.
“Đó là nói đùa thôi.”
“Nguyên Sam Tử không nghĩ vậy đâu.”
“Nguyên Sam Tử?”
“Cô chị đó họ Nguyên, tên là Sam Tử.”
“Đúng là cái tên hay.” Tôi tấm tắc khen ngợi.
“Thế à?” Cô ấy ngẩng lên nhìn tôi, tôi cảm thấy một luồng gió chướng vô hình.
“Nhưng dù có hay tới mấy, cũng không bằng cái tên Diệp Mai Quế.”
“Không kịp nữa rồi.” Cô ấy đứng dậy: “Tối nay anh đừng nghĩ tới chuyện ăn cơm.” Nói xong, cô ấy đi vào bếp.
“Cô nấu ăn đấy à?”
“Đúng thế.”
“Có phần của tôi không?”
“Không có.”
“Vậy tôi xuống lầu mua.”
“Không được.” Diệp Mai Quế quay ra nhìn tôi.
“Nhưng tôi đói rồi.”
“Ai bảo anh ăn nói linh tinh.”
“Tôi có nói sai gì đâu?”
“Anh nói một đống với Nguyên Sam Tử, còn bảo là không nói?”
“Có sao?” Tôi ngẫm nghĩ: “Đâu có đâu?”
“Thế tại sao anh nói là anh sẽ thường xuyên tới?”
“Cô thường xuyên tới, đương nhiên là tôi cũng sẽ thường xuyên đi cùng cô tới.”
“Sao anh biết là tôi sẽ tới thường xuyên?”
“Chính miệng cô nói với Nguyên Sam Tử là cô sẽ thường tới mà?”
“Thế sao khi vừa ra khỏi quán anh lại vui đến thế?”
“Hoa Hồng.” Tôi bước tới gần cô ấy, rồi nói: “Đó là vì cuối cùng cô đã suy nghĩ về việc quay lại làm giáo viên, đương nhiên là tôi rất mừng cho cô.”
“Hừm.” Một lúc sau, cô ấy mới hừ một tiếng: “Lại lừa gạt.”
“Tôi nói thật mà. Tôi thật sự lấy làm mừng cho cô.” Nói xong, tôi quay người định bước về phòng.
“Anh định làm gì?” Cô ấy lại lên tiếng.
“Về phòng.”
Tôi dừng chân, ngoái nhìn cô ấy.
“Anh không cần ăn tối à?”
“Chẳng phải cô không cho tôi ăn sao?”
“Tôi bảo anh không ăn thì anh không ăn à? Anh đâu có nghe lời như thế?”
“Cô là cô giáo mà, lời của cô đương nhiên là chuẩn rồi.”
“Anh vớ vẩn vừa thôi.” Cô ấy mở tủ lạnh ra xem:
“Chẳng có đồ gì ăn cả, không đủ cho hai người ăn. Anh với tôi xuống lầu mua đi.”
“Hai người? Có mình cô thôi mà.”
“Linh tinh. Tính cả anh nữa, chẳng phải là hai người sao?”
“Sao lại tính cả tôi vào?”
“Anh có đi hay không?” Cô ấy cầm dao lên.
Chúng tôi đi mua đồ ăn về, Diệp Mai Quế bèn tất bật trong bếp.
“Anh biết từ thứ Hai tuần sau là tàu điện lại hoạt động bình thường rồi chứ?”
Cô ấy ở trong bếp thái thái cắt cắt, đầu không ngoảnh lại, nói.
“Thế à?” Tôi sửng sốt: “Tôi không biết.”
“Anh đúng là lơ mơ.”
“Nói vậy tôi có thể quay về với những ngày tháng trước rồi. Ha ha…”
“Làm gì mà vui thế?”
“Đương nhiên là vui rồi. Ít nhất tôi có thể ngủ thêm hai mươi phút nữa, trời ơi, hai mươi phút đó!”
“Vớ vẩn.”
“Cô cứ mắng tôi thỏa thích đi, tôi bây giờ súng đạn không chờn. Ha ha, hai mươi phút ơi!”
Tôi cúi xuống bế bổng Tiểu Bì lên: “Tiểu Bì, mày nhất định cũng rất vui nhỉ. Chúng ta cuối cùng cũng được giải thoát rồi.”
“Anh khùng quá đi mất. Lần sau mà còn nói linh tinh nữa, tôi sẽ phạt anh không được ăn tối.” Diệp Mai Quế vừa bưng thức ăn ra phòng khách vừa nói.
Tôi lỏng tay, đặt Tiểu Bì xuống, lặng lẽ nhìn cô ấy, sau đó ngẩn người ra. Câu này thật quen thuộc, trước đây chị dùng chính giọng điệu này để phạt tôi làm lại động tác mời nhảy nhiều lần. Tôi nhớ ra rồi, giọng chị dịu mượt, không lảnh lót nhưng âm điệu rất cao, tựa như đang khẽ khàng cất tiếng hát giữa non cao không người.
Đúng, giọng chị là như thế, không sai.
Chị đang hát bên tai tôi câu “Hương lồng trong bóng hoa thầm kín”, chị hát rất hay.
“Ê.” Diệp Mai Quế gọi tôi, giọng ca của chị ngừng lại ở đoạn “Hương lồng trong bóng hoa thầm kín.”
“Chẳng phải nói đói rồi sao?” Cô ấy mỉm cười: “Còn không mau ăn đi?”
“Tôi…”
“Đồ ngốc. Lúc ăn cơm còn nghĩ ngợi chuyện gì thế?”
Cô ấy đưa bát đũa cho tôi: “Xới cơm trước đi.”
Tôi xới đầy bát cơm, Diệp Mai Quế nhìn tôi xới cơm xong thì cười nói: “Chúng ta cùng ăn nào.”
Vì thế chị lại bỏ đi.
***
Mỗi khi học kỳ hai sắp kết thúc, câu lạc bộ sẽ tổ chức một buổi vũ hội chia tay các anh chị sắp tốt nghiệp. Chúng tôi gọi đùa buổi vũ hội này là “The Last Dance”(3).
Vũ hội không có gì quá đặc biệt, chỉ là các hội viên sắp tốt nghiệp thông thường đều đến đủ, bởi vì đây sẽ là cơ hội cuối cùng được nhảy trên quảng trường của họ và mỗi người sắp rời khỏi quảng trường đều có quyền chỉ định một điệu nhảy.
Tôi mới chỉ năm ba, không phải là nhân vật chính trong The Last Dance, nhưng chị đã học năm tư, chị là nhân vật chính.
Đúng vậy, chị sắp tốt nghiệp rồi.
Còn tôi phải một năm nữa mới tốt nghiệp.
Mỗi khi nghĩ tới điều này, tôi luôn vô thức nhìn quanh quảng trường.
Tôi không biết quảng trường sau khi vắng chị, còn có thể xếp thành một vòng tròn nữa không?
Thời gian tổ chức The Last Dance, chính là tối nay, cách buổi tối cùng chị nhảy điệu Hoa hồng đêm, đã hơn một năm ba tháng. Trong những tối chờ đợi điệu Hoa hồng đêm xuất hiện, luôn cảm thấy thời gian thật dài, nhưng khi The Last Dance cuối cùng đã tới, tôi lại cảm thấy quãng thời gian chờ đợi ấy, quá ngắn, thật ra thời gian trôi thật nhanh.
Trang phục tối nay của chị giống với trang phục khi chị dạy điệu Hoa hồng đêm trên quảng trường. Chị rất đào hoa, mọi người trên quảng trường đều tranh nhau mời chị nhảy, dù là điệu nhảy không cần phải mời bạn nhảy cũng có người vội vã vây quanh chị.
Tôi cứ đứng nhìn chị từ phía xa, không có cơ hội tới gần. Ánh mắt tôi len lỏi qua những khe hở giữa đám đông, lặng lẽ ngắm nhìn hoa hồng đêm. Thỉnh thoảng bắt gặp ánh mắt tôi, chị sẽ cười cười, gật đầu, lúc thì lại vỗ tay, tỏ ý điệu nhảy vừa rồi của tôi khá ổn.
Từng điệu nhảy trôi qua, bên người chị lúc nào cũng có người vây quanh. Vũ điệu mà tôi ở gần chị nhất, là điệu Thủy vũ của Israel, chị đứng đối diện với tôi. Nếu nối tôi và chị thành một đường thẳng, thì đường thẳng này vừa vặn là đường kính của hình tròn. Trong hình tròn, khoảng cách này vốn là xa nhất, nhưng khi nhảy bước Schottische hướng về tâm, chúng tôi lại ở gần nhau nhất.
Khi nhảy bước Schottische, tất cả mọi người trong vòng trong sẽ hô: “Oh… hey!” Khi chữ “hey” bật ra, chân trái nhấc về phía trước, chân phải nhảy đơn. Trước đây chị luôn bắt tôi phải hô thật to. Nhưng tối nay, khi nhảy bước Schottische lần đầu tiên, tôi lại không tài nào hô được thành lời. Nhưng khi lần đầu tiên nhảy bước Schottische, chị rất cố gắng hất chân trái sát về phía tôi. Vì dùng sức quá mạnh, cơ thể mất trọng tâm nên ngã nhào, may mà có người ở hai bên kéo chị lại.
Chị chỉ cười, không tỏ vẻ đau đớn.
Trước lúc nhảy bước Schottische lần thứ hai, ánh mắt chị cứ dán chặt vào tôi, và gật đầu với tôi.
Tôi cũng gật đầu với chị.
Vì thế tôi và chị gần như gạt người hai bên ra, bay vào giữa vòng tròn, cùng duỗi chân trái thật dài, ra sức duỗi, cố chạm vào nhau. Nhưng vẫn còn thiếu khoảng một mét.
Còn tôi, cuối cùng cũng đã hét được chữ “hey”.
Chúng tôi cố hết lần này đến lần khác, khoảng cách giữa hai chân trái, càng lúc càng ngắn lại.
Lần cuối cùng, chân trái giơ lên, rốt cuộc cũng đã chạm vào nhau.
Cùng với tiếng “hey” hét ra khỏi miệng, tôi cũng hey ra nước mắt.
Đúng vậy, chị ơi. Quảng trường là ký ức chung của chúng ta.
Dù là lần đầu tiên chị kéo em vào vòng tròn của điệu Tennessee, hay là điệu Thủy vũ hiện giờ, mỗi điệu nhảy của tối nay, đều đã từng thuộc về chúng tôi. Bàn chân chúng tôi, đã từng bước qua nước Mỹ, đặt lên nước Nhật, từng băng qua Israel, Ba Lan, Thổ Nhĩ Kỳ, Malaysia, Hungari, Hy Lạp…
Thế giới ở ngay dưới chân chúng tôi!
Vũ điệu nước sắp kết thúc, âm nhạc vẫn đang vang vọng lời ca “Mayim… Mayim…” Vòng tròn không ngừng chuyển động theo chiều kim đồng hồ, tựa như chúng tôi không ngừng đi một vòng quanh thế giới.
Chị, chị là người đã đưa em vào thế giới này, em sẽ mãi mãi ghi nhớ.
Điệu Thủy vũ kết thúc, tất cả mọi người vẫn kết thành một vòng tròn. Tôi và chị đều ngồi bệt xuống đất để nghỉ ngơi. Bốn mắt giao nhau, trao nhau một nụ cười.
Trên quảng trường bỗng vang lên tiếng nói: “Tiếp theo là điệu nhảy cuối cùng của buổi tối ngày hôm nay.”
Trong tiếng thở dài của mọi người, chị nhanh nhẹn đứng dậy, chạy về phía trái mình.
“Điệu nhảy cuối cùng, là do chị Ý Khanh chỉ định…”
Tôi sực tỉnh ngộ, cũng nhanh chóng bật dậy, chạy nhanh về phía tay phải mình.
Chị chạy về bên trái, theo chiều kim đồng hồ;
Tôi chạy về bên phải, ngược chiều kim đồng hồ.
Chúng tôi tổng cộng chạy hết nửa vòng tròn, gặp nhau ở câu cuối cùng: “Hoa hồng đêm.”