Vụ án thứ tư Họa sĩ nhìn trộm
Tôi mơ vẽ, và tôi vẽ giấc mơ của mình
Van Gogh
Lời dẫn
Trong lòng anh ta tràn đầy sự phẫn nộ, buồn thương khiến anh ta cầm bút lên và vẽ hình một cô gái tươi trẻ, xinh đẹp đang tựa vào cửa sổ của một ngôi nhà cũ nát hút thuốc. Điếu thuốc hút đến một nửa, cô gái hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn lên bầu trời mơ màng, đôi môi tô son hồng, làn khói thuốc vờn quanh khuôn mặt.
Trông cô thật gợi cảm, khiến anh ta ngất ngây.
Đột nhiên, ý tưởng về bức tranh thay đổi, một người đàn ông không rõ mặt xông vào trong ngôi nhà cũ nát, dùng tay nhanh chóng bịt lấy đôi môi hồng của cô gái. Cô gái hốt hoảng, vội dùng đầu mẩu điếu thuốc gí vào tay người đàn ông kia theo bản năng và cắn cho hắn một cái. Người đàn ông kia vô cùng giận dữ bèn trói cô lại ném lên giường và sau đó kéo rèm lại. Lúc này người ngoài nhìn vào chỉ thấy một hình ảnh không rõ ràng.
Trong phòng tối om. Một lúc sau, cửa phòng của cô gái bị đẩy ra, người đàn ông kia lấm lét chạy ra khỏi phòng. Không giờ ba mươi phút, ở cửa xuất hiện bóng một thân hình rất đẹp và một chiếc ga giường loang lổ máu cùng một cô gái đã chết trong tư thế nằm nghiêng và mắt vẫn mở trừng trên chiếc ga giường thấm máu.
Anh ta dừng bút lại, nhìn mấy bức tranh trước mặt, không nén được nỗi buồn thương đang dâng trào, nước mắt tuôn trào như suối.
Báo án bằng tranh vẽ
Một giờ ngày hai mươi tháng bảy, tiếng chuông điện thoại liên tục réo trong Sở cảnh sát. Khương Vân Phàm mơ màng đưa tay quờ lấy chiếc di động, cuối cùng thì cũng quờ thấy nó ở cuối giường. Vừa nhấn nút nghe, anh lập tức nghe thấy tiếng của Đường Hàn Vũ: “Dậy mau, chúng ta phải tới ngay hiện trường vụ án mạng!”
Khương Vân Phàm lập tức tỉnh hẳn, nhìn lên đồng hồ trên màn hình di động, nửa đêm thế này mà cũng có người báo án ư? Ở đầu dây bên kia, giọng của Đường Hàn Vũ vẫn đang giục giã, anh lập tức thay quần áo, chưa đầy năm phút sau đã chạy ra khỏi khu nhà.
Đi theo địa chỉ mà Đường Hàn Vũ gửi đến, chừng hai mươi phút sau Khương Vân Phàm đã tìm đến tòa chung cư cấp trung bình xây dựng mấy chục năm trước. Quanh tòa chung cư ấy là những nhà ở bình thường, người cư ngụ chủ yếu là người ngoại tỉnh. Tuy nhiên, đoạn này không heo hút, đi qua một siêu thị và hơn chục cửa hàng kinh doanh của hộ cá thể là đã nhìn thấy tòa chung cư đã quá tải trước mặt.
“Nạn nhân ở tầng mười một, là ca sĩ hạng hai của Công ty biểu diễn nghệ thuật Nguyệt Tinh Quang, nghệ danh là Phù Dung, mới hai mươi tuổi, và làm nghề được hai năm. Hương Vu đã giám định được thời gian tử vong của cô ấy vào khoảng mười giờ đến mười hai giờ tối ngày mười chín. Có điều, người báo án hoàn toàn không có ở hiện trường, chúng tôi đã phát hiện ra di động của nạn nhân và đã liên hệ với người quản lí của nạn nhân. Bây giờ bà ấy đang trên đường đến đây.” Lục Minh Phi vừa đi vừa nói từ chỗ lối vào cho đến khu vực chờ thang máy.
Khương Vân Phàm im lặng, mắt nhìn vào bảng hiện số tầng. “Tinh tinh”, tiếng chuông vang lên, báo hiệu đã đến tầng mười một. Họ đi thẳng đến căn phòng quay mặt về phía nam đang có rất nhiều cảnh sát đứng ngoài cửa.
Vừa bước chân vào bên trong, Khương Vân Phàm lập tức ngửi thấy mùi thuốc lá còn sót lại. Anh vẫy tay với Đường Hàn Vũ, đang định chào cô, nhưng rồi lại nhíu mày, hỏi: “Bây giờ thì nói là chào buổi tối hay chào buổi sáng nhỉ?”
“Tùy anh. Nhưng điều đó không có gì quan trọng. Anh vào đây xem đi.” Đường Hàn Vũ dẫn anh vào trong phòng ngủ.
Khương Vân Phàm đưa mắt nhìn, cánh cửa sổ lớn duy nhất bị mở ra, tấm rèm cửa màu trắng vờn theo gió. Anh bước tới thò đầu nhìn xuống dưới. Tầng mười một, ở độ cao như thế này, không có dây thừng, có lẽ hung thủ không vào nhà theo lối này. Nhìn sang hai tòa chung cư đối diện, cũng ở tầng mười một có bốn hộ gia đình, căn cứ vào quần áo phơi ở ban công mà phán đoán thì trong số đó có một hộ mới sinh em bé. Khương Vân Phàm quay đầu lại nhìn chiếc ga giường nhàu nhĩ nhuốm máu, nạn nhân nằm nghiêng quay mặt ra cửa sổ, mắt không nhắm, trong đó toát lên vẻ hoảng sợ và căm phẫn.
“Qua khám nghiệm ban đầu thì thấy, nạn nhân đã chết cách đây chừng hai tiếng. Ngoài một vài tinh dịch còn sót lại ở âm đạo, trên người còn có một số chỗ bầm tím, nhưng không tìm thấy vết thương chí mạng. Tuy nhiên, vết máu trên giường cũng đã chứng minh là cô ấy có lẽ đã bị hung thủ cưỡng hiếp và giết chết.” Vu Phong Ngâm dùng ống hút vết tinh dịch, sau đó cho vào trong lọ niêm phong kín.
“Khi tôi vào, phát hiện ra camera ở phòng khách đã bị làm hỏng, có thể hung thủ đã lên kế hoạch từ trước.” Khương Vân Phàm cung cấp một manh mối chi tiết.
“Chúng tôi cũng đã đến điều tra ở phòng giám sát, nhưng tối qua không thấy có bất cứ người khả nghi nào xuất hiện ở thang máy.” Lục Minh Phi nói.
“Điều đó chứng tỏ có khả năng hung thủ đã đi lên bằng cầu thang bộ. Hương Nhu, bên cô có phát hiện gì mới không?” Khương Vân Phàm hỏi.
“Ngoài những điều tôi vừa nói ban nãy, thì còn phát hiện ra dấu giày cỡ lớn trên thảm, trên đó có dính đất ở ngoài đường.
Tôi đã chụp ảnh, và nhanh chóng chuyển lên máy tính để đối chiếu với thông tin về cỡ giày.” Vu Phong Ngâm phân tích.
Đường Hàn Vũ cầm chiếc khung ảnh ở tủ đầu giường lên, nhìn vào cô thiếu nữ cười rạng rỡ trong ảnh, nói: “Xem ra, vụ án này sẽ khiến chúng ta phải tốn nhiều công sức đây. Trước tiên, chúng ta phải điều tra từ Công ty biểu diễn nghệ thuật, phải tiến hành đối chiếu mẫu tinh dịch của tất cả đàn ông trong công ty đó.”
“Đó là điều cần thiết. Không thể tha thứ cho tội phạm hiếp dâm. Nhưng, người quản lí ở đâu nhỉ?” Khương Vân Phàm đưa mắt nhìn quanh, song không thấy người nào khác ngoài cảnh sát.
Vừa dứt lời, thì ở cửa xuất hiện một người phụ nữ khoảng trên ba mươi tuổi. Tuy chị ta đã trang điểm nhẹ nhưng vẫn không sao che được vẻ mặt tiều tụy. Chị ta đi về phía Khương Vân Phàm trên một đôi giày cao gót, chìa bàn tay với những móng tay sơn đỏ: “Chào anh, tôi là người quản lí của Phù Dung.”
Khương Vân Phàm bắt tay chị ta, rồi hơi ghé lại gần người chị ta để ngửi: “Chào chị, tôi là Khương Vân Phàm, nhà phân tích hành vi phạm tội. Chị vừa mới đi hút Sobranine về à?”
“Sao anh lại biết là tôi đi hút Sobranine?” Người quản lí ngây ra, lập tức nắm chặt lấy tay của Khương Vân Phàm, “Từ lâu tôi đã nghe tiếng, hẳn anh chính là sĩ quan có khứu giác đặc biệt đó? Xin trông cậy vào các anh, mong các anh nhất định phải bắt được hung thủ!”
Khương Vân Phàm rút tay ra, tỏ vẻ không hề quan tâm tới tất cả những nhãn mác mà thế giới bên ngoài đã dán cho, mỉm cười đáp lại người phụ nữ: “Vậy, chị hãy nói về tình hình của Phù Dung đi, gồm tình hình gia đình của cô ấy, đời sống cá nhân và những thông tin trong công việc… Nghĩa là tất cả những gì liên quan đến cô ấy.”
Người quản lí có vẻ suy nghĩ rồi hỏi với vẻ nghi ngại: “Các anh sẽ không nói với những người trong giới truyền thông đấy chứ?”
Đường Hàn Vũ lắc đầu dứt khoát: “Chị yên tâm, cảnh sát chúng tôi từ trước tới nay không khi nào tiết lộ bí mật riêng tư của nạn nhân.”
Người quản lí ngồi xuống ghế, uống một ngụm trà rồi bắt đầu nói về Phù Dung. Cô ấy không cha không mẹ, vì đói khát cơ cực nên đã tham gia thi biểu diễn trong một đại tiệc, cũng nhờ thế mà được người quản lí để ý đến. Năm đó cô ấy mới mười tám tuổi, đang độ tuổi tràn đầy sức sống, tuy nhiên cô rất ít lời. Rất may, cô là người được trời phú cho khả năng ca hát nên nhanh chóng được công ty nhận làm thực tập sinh.
Tuy nhiên, trong năm làm thực tập sinh, cô tỏ ra không hòa nhập với mọi người, thường có những hành động khác hẳn với người bình thường, nên thường bị những người học việc khác loại ra ngoài. Nửa năm trước, cô đã cầu cứu người quản lí nên chị ta đã tìm cho cô căn hộ cũ này. Đêm hôm đó, cô ấy đã nằm trên chiếc giường sạch sẽ, thở phào nhẹ nhõm, giống như vừa được giải thoát khỏi biển khổ.
“Cô ấy có một giọng hát thiên phú, không nịnh bợ, tính cách khá cứng rắn, lãnh đạo không thích cô lắm, nên dù đã hai năm rồi mà cô ấy vẫn ở vị trí ca sĩ hạng hai. Tuy nhiên, cô ấy rất lương thiện, không dễ bộc lộ nỗi khổ của mình, cũng không nhạy bén trước ác ý của người khác. Chà, nửa tháng sau, đoàn của cô ấy sẽ làm một album đầu tiên về những bài hát của cô ấy rồi, thế mà lại phải đón tin này!”
“Tin cô ấy ở căn hộ này có bao nhiêu người biết?” “Tôi, lãnh đạo của tôi và một số người học việc trong đoàn.” “Trong số những người hay bắt nạt cô ấy có ai là nam giới không?”
“Không, toàn là con gái chừng hơn hai mươi tuổi.”
“Vậy, cô ấy có người đàn ông nào thích không? Hoặc là người nào trong công ty thích cô ấy?”
“Có lẽ là không. Cô ấy thường nói là cảm thấy mình như một hạt bụi tầm thường, nhưng lại có vẻ thích như vậy, vì không vướng bận, không dựa dẫm.”
Đường Hàn Vũ vừa nghe vừa vẽ lên một bức tranh trong đầu, đó là một con nai vốn quen với cuộc sống ở thảo nguyên, vì để tìm được quả nên đã đến gần một hồ nước và phải chịu nỗi giày vò về tinh thần, nó cũng đã từng vùng vẫy, nhưng con nai cô đơn và khốn khổ đó vẫn không sao thoát khỏi hồ nước đau khổ kia để rồi cuối cùng chìm xuống dưới đáy nước.
Lăng Phong cứ đứng im lặng ở cửa, trong lúc Đường Hàn Vũ hỏi cung người quản lí, không những anh đã ghi lại lời đối thoại của họ mà còn ghi lại được cả quá trình suy luận và kết quả của mọi người trong Tổ Chuyên án Đặc biệt.
Anh lật lại những dòng ghi chép ấy, trong đầu cứ suy nghĩ mãi: Hung thủ là người học việc ức hiếp cô ấy hay là người quản lí rất hiểu cô đang ở trước mặt mình? Hoặc là đồng sự khác ở trong công ty?
“Ngày mười chín tháng sáu cô ấy phải đi làm việc gì à?” Khương Vân Phàm đưa lịch trình cho người quản lí, để họ nhìn thấy ngày mười chín tháng tám được khoanh đỏ trên đó.
“Tôi không biết, không nghe thấy cô ấy nói.” Người quản lí do dự mấy giây rồi mới lắc đầu nói.
“Cảm ơn sự hợp tác của chị. Chúng tôi sẽ cử người tới Công ty biểu diễn nghệ thuật để điều tra.” Khương Vân Phàm nói.
Đường Hàn Vũ lập tức hiểu ý, cử cảnh sát Hà bố trí mấy cảnh sát hình sự đến Công ty biểu diễn nghệ thuật, đưa tất cả nam giới trong công ty đó đi làm xét nghiệm tinh dịch. Lăng Phong đi cùng với cảnh sát Hà để hỗ trợ. Đồng thời, cô phân công người đưa thi thể của Phù Dung đi, những cư dân trong tòa chung cư đứng xem ở ngoài cũng tản dần.
“Đội trưởng Lục” Không nghe thấy tiếng anh trả lời, Vu Phong Ngâm huých khẽ vào cánh tay anh. “Đội trưởng Lục, đưa tôi về Trung tâm pháp y đi… Đừng vội từ chối, sĩ quan Khương có lẽ đã lái xe đến đây, giao tổ trưởng lại cho anh đấy!”
Khương Vân Phàm chìa bàn tay làm động tác “Ok” với Vu Phong Ngâm, Vu Phong Ngâm bèn kéo Lục Minh Phi ra khỏi tòa chung cư.
Khi về đến phòng làm việc ở Sở cảnh sát thì bầu trời tối đen đã chuyển sang màu xanh nhạt xen chút hồng hồng. Rồi một lúc sau, ở phía chân trời lấp ló một vạt màu vàng, mặt trời đỏ rực từ từ nhô lên, ánh nắng ban mai nhảy nhót chiếu lên khuôn mặt của Đường Hàn Vũ. Bây giờ, chất lượng không khí của nhiều nơi khiến người ta thấy lo ngại, còn cô thì đã lâu rồi không được nhìn thấy cảnh mặt trời lên đẹp như thế này. Vì vậy, cảm thấy trong lòng có chút phấn chấn, cô quay sang Khương Vân Phàm chia sẻ cảm xúc trước cảnh tượng đẹp đẽ ấy thì thấy anh đã nằm trên ghế và ngủ từ lúc nào rồi.
Mãi đến trưa Khương Vân Phàm mới tỉnh dậy, họ vẫn chưa nhận được tin nhắn nào. Khương Vân Phàm bồn chồn đứng dậy, nói: “Không được, tôi phải đi xem tiến độ giải quyết của họ như thế nào!”
Đường Hàn Vũ vội giữ anh lại: “Đừng vội, chuyện gì đến thì sẽ đến, cứ ăn cơm đi đã rồi hãy đi!”
Khương Vân Phàm không nói gì, tiếp đó nghe thấy tiếng Đường Hàn Vũ gọi điện đặt mua cơm ở bên ngoài. Anh lén mở cửa phòng làm việc đi ra cổng thì bị một người đàn ông đội mũ chặn mất đường đi.
“Chào anh, xin hỏi, muốn tới phòng làm việc của Tổ Chuyên án Đặc biệt thì đi như thế nào?” Người kia dường như biết Khương Vân Phàm đang chăm chú nhìn mình nên cố ý kéo chiếc mũ sụp xuống che khuất nửa khuôn mặt.
“Công ty chuyển phát nhanh Lý Lý Lý? Cái tên nghe lạ thật đấy. Tôi là người của Tổ Chuyên án Đặc biệt đây. Của ai gửi đến thế?” Khương Vân Phàm chỉ chiếc hộp hình chữ nhật trong tay người đàn ông kia.
“Tôi không rõ. Chỉ thấy trên đó đề: Người nhận là phòng làm việc của Tổ Chuyên án Đặc biệt thôi. Nếu anh là người nhận thì mời anh kí và nhận hàng.”
Khương Vân Phàm đón lấy chiếc bút bi, kí vào chỗ đề tên người nhận, nhận chiếc hộp và cảm thấy nó rất nhẹ, không có vẻ của một trái bom. Khi anh ngẩng đầu lên định hỏi người chuyển hàng thì thấy anh ta đã lặng lẽ rời đi từ lúc nào.
“Anh ra nhận hàng chuyển phát nhanh à? Thế mà tôi cứ ngỡ anh đã lén bỏ đi rồi?” Đường Hàn Vũ ngạc nhiên nhìn người đàn ông xuất hiện ở cửa phòng làm việc.
“Đúng là tôi có ý định ấy, nhưng vừa đi ra thì đã bị gói hàng bọc kín này giữ chân lại. Tôi có một cảm giác rất lạ, cảm thấy nó có vẻ mang đến một điều bất ngờ thú vị.” Khương Vân Phàm lục ngăn kéo, cuối cùng cũng tìm được một chiếc kéo cắt bưu phẩm.
Đường Hàn Vũ nhìn điệu bộ vui mừng của Khương Vân Phàm chẳng khác gì cô gái Trung Quốc mê bóc bưu kiện, lo ngại nói: “E rằng đó là một nỗi kinh hoàng bất ngờ.”
Cô vừa nói xong thì chiếc hộp hình chữ nhật cũng được mở ra, bên trong có một chiếc hộp tương tự như vậy, hai người đưa mắt nhìn nhau và thấy được vẻ lo lắng nghi ngại của nhau. Một lúc sau, Khương Vân Phàm nín thở mở tiếp chiếc hộp bên trong, thì thấy trong đó hình như có một cuốn sách hoặc là một cuộn tranh.
Khương Vân Phàm tháo chiếc dây màu hồng, ngửi thấy mùi mực rất nồng. Khi họ nhìn thấy nội dung, Đường Hàn Vũ khẽ đặt chiếc cốc trong tay xuống, mắt cũng lộ vẻ ngạc nhiên như Khương Vân Phàm, những bức tranh thủy mặc này do ai vẽ nhỉ? Sao lại gửi đến cho Tổ Chuyên án Đặc biệt?
Thế là họ nhìn kĩ lại một lần nữa, năm trang giấy A4 với nội dung câu chuyện rất có tuần tự, mỗi nhân vật trên một trang giấy đều xoay quanh tình tiết câu chuyện của một cô gái. Điều khiến người ta thấy kinh ngạc và trùng hợp là cô gái trong tranh rất giống với Phù Dung của Công ty biểu diễn nghệ thuật - nạn nhân của vụ án mà Tổ Chuyên án Đặc biệt đang giải quyết.
Tại sao lại là cô ấy? Người chuyển phát nhanh… Tại sao lại không để cho người khác nhìn thấy mặt mình? Ông ta đến rất bất ngờ và cũng rời đi rất vội vã. Rút cục thì ông ta là ai? Liệu có phải là người đã vẽ những bức tranh này không.
Hàng loạt câu hỏi đó hiện lên trong đầu Khương Vân Phàm, anh chăm chú nhìn những bức tranh kia, rồi bỗng nhiên mỉm cười, người vẽ những bức tranh này có lẽ người hâm mộ/fan của Phù Dung chăng? Vì dù thế nào thì những bức tranh đó đều chứng minh, người vẽ ra nó rất quan tâm đến Phù Dung. Người quản lí nói rằng Phù Dung vẫn chưa có người theo đuổi, vậy thì người này có lẽ là người ái mộ cô ấy.
Qua nội dung mà những bức tranh đó toát lên thì thấy hiện thời người ấy đang rất phẫn nộ, nỗi xót thương đã khiến cho anh ta cầm bút và vẽ về cô gái trẻ trung xinh đẹp đang hút thuốc bên cửa sổ của căn phòng cũ nát. Điếu thuốc đã được hút đến nửa chừng, cô đứng tựa lưng vào cửa sổ, hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt mơ màng nhìn lên bầu trời, đôi môi hồng tươi, làn khói thuốc bay vờn trên mặt.
Trông cô thật gợi cảm và khiến người ấy ngất ngây.
Đột nhiên, ý tưởng về bức tranh thay đổi, một người đàn ông không rõ mặt xông vào trong ngôi nhà cũ nát, dùng tay nhanh chóng bịt lấy đôi môi hồng của cô gái. Cô gái hốt hoảng, vội dùng đầu mẩu điếu thuốc gí vào tay người đàn ông kia theo bản năng và cắn cho hắn một cái. Người đàn ông kia vô cùng giận dữ bèn trói cô lại và ném lên giường và sau đó kéo rèm lại. Lúc này người ngoài nhìn vào chỉ thấy một hình ảnh không rõ ràng.
Trong phòng tối om. Một lúc sau, cửa phòng của cô gái bị đẩy ra, người đàn ông kia lấm lét chạy ra khỏi phòng. Không giờ ba mươi phút, ở cửa xuất hiện bóng một thân hình rất đẹp và một chiếc ga giường loang lổ máu cùng một cô gái đã chết trong tư thế nằm nghiêng và mắt vẫn mở trừng trên chiếc ga giường thấm máu.
Anh ta dừng bút lại, nhìn mấy bức tranh trước mặt, không nén được nỗi buồn thương đang dâng trào, nước mắt tuôn trào như suối.
“Tài của anh đã mở rộng đến mức mô phỏng đến cả hiện trường trước khi hung thủ phạm tội rồi cơ đấy? Tuyệt lắm.!” Đường Hàn Vũ nhìn vệt nước mắt trên bức tranh thứ năm, bất giác bật lên tiếng khen. Rồi, cô đột ngột dừng lại, nhíu mày nói: “Nhưng, tôi vẫn cứ có cảm giác những bức tranh này có điều gì đó không đúng!”
Nghe vậy, Khương Vân Phàm bèn sắp xếp các bức tranh thành một hàng và xem xét kĩ lại một lượt. Chừng hai phút sau, anh xúc động ôm lấy Đường Hàn Vũ mà không hề nhìn thấy mặt cô đang ửng đỏ lên.
“Mắt của cô thật tinh! Cô nhìn này, xét từ góc độ hội họa, thì người vẽ phải thông qua cánh cửa sổ ở phòng ngủ của Phù Dung để nhìn ra bên ngoài. Căn cứ vào phán đoán qua quan sát hiện trường của tôi lúc trước, phía đối diện nơi mà nạn nhân ở có hai tòa chung cư, ở một sàn có bốn hộ gia đình, mặc dù những người ở tầng mười hai cũng có thể dùng kính viễn vọng để nhìn thấy phòng ngủ của cô ấy, nhưng người có thể vẽ được chi tiết đến như vậy thì chỉ có thể là từ một vị trí rất tuyệt trên cùng một tầng.” Khương Vân Phàm chỉ vào một bức tranh.
Đường Hàn Vũ suy nghĩ rất nhanh rồi nói ra kết quả suy đoán thay cho Khương Vân Phàm: “Vì vậy, người vẽ những bức tranh này rất có thể đã ở trong mấy căn hộ đó. Nếu đúng như vậy thật thì, liệu người báo án có phải cũng chính là anh ta không nhỉ? Lúc đó đã là nửa đêm, bốn bề yên ắng, phần lớn mọi người đều đã ngủ. Nhưng tôi được biết, những người làm công việc sáng tác thường xuyên thức đêm.”
Họa sĩ nhìn trộm
“Có lẽ là anh ta, cũng có lẽ là không phải.” Khương Vân Phàm nhanh chóng nhấn lên phím của điện thoại và gửi đi một tin nhắn.
“Nhìn anh có vẻ rất vui!” Đường Hàn Vũ nhìn khuôn mặt đang nở nụ cười của Khương Vân Phàm.
“Tôi cần phải vui, vì đây là một vụ án rất thú vị, nó thơm như loại bánh hoa hồng mà tôi thích nhất.” Khương Vân Phàm cất điện thoại đi, vơ lấy một nắm bánh quy hoa hồng trên bàn và nhai một cách ngon lành.
Đường Hàn Vũ hiểu ý Khương Vân Phàm muốn nói là “Hoa hồng thép” đã không thể ngồi yên với cuộc sống buồn chán trong tù, nên đã đưa ra kế hoạch mà hắn đã chuẩn bị từ trước.
Mười phút sau, “kẹt” một tiếng, Đường Hàn Vũ ngẩng phắt đầu lên thì nghe thấy Lục Minh Phi mở cửa bước vào, thở hổn hển và hỏi: “Nghe nói… Có người… Đưa đến mấy … Bức tranh, ở đâu rồi?”
Khương Vân Phàm bỏ tay ra khỏi nách, thì thấy Lục Minh Phi trông như người mất hồn đang chồm tới chỗ mấy bức tranh.
“Thì ra là một kẻ biến thái thích nhìn trộm phụ nữ xinh đẹp! Trên đó có ghi tên của người gửi không? Số điện thoại thì sao? Địa chỉ nữa? Không có thông tin gì để lại à?” Lục Minh Phi nhìn Khương Vân Phàm lắc đầu, với vẻ vô cùng ngạc nhiên.
Thế là, Lục Minh Phi nhặt tờ hóa đơn trên sàn lên rồi cười phì: “Công ty chuyển phát nhanh? Cái tên này nghe lạ quá! Tôi sẽ tới Phòng Điều tra thông tin nhờ cậu Vương điều tra xem sao.”
“Khoan đã Đội trưởng Lục, câu đầu tiên anh nói là gì nhỉ?” Khương Vân Phàm túm lấy vạt áo Lục Minh Phi.
“Thì ra là một kẻ thích nhìn trộm những phụ nữ xinh đẹp…” Lục Minh Phi nói.
“Đúng, đúng là những từ đó! Nhìn trộm!” Trong đầu Khương Vân Phàm chợt hiện lên tư thế khi chết của nạn nhân, nằm nghiêng, quay mặt ra cửa sổ, kéo rèm lên là có thể nhìn thấy căn hộ đối diện. Lẽ nào nạn nhân đã biết rõ là có kẻ nhìn trộm mình? Lúc đó cô ấy đang cầu cứu hay là một kiểu ám thị?
“Tổ trưởng, nếu căn hộ của cô bị kẻ trong căn hộ đối diện nhìn thấy… Tôi muốn nói là giả sử, thì cô sẽ làm thế nào? Trong đầu cô sẽ nghĩ những gì?” Khương Vân Phàm nhìn Đường Hàn Vũ một cái, thấy mắt cô ánh lên ý: Điều đó là không thể.
“Nhưng phía đối diện căn hộ của tôi không có tòa nhà cao. Giả sử nếu có, thì tôi chắc chắn sẽ túm lấy kẻ đó đưa đến đồn cảnh sát. Nhưng, anh nói đến điều này lại khiến tôi nhớ đến một người bệnh trước đây.”
Trong đầu Đường Hàn Vũ hiện lên kí ức cũ, hồi ấy nghề phụ của cô là bác sĩ tâm lí, từng khám cho một bệnh nhân là nhà văn. Mỗi lần sắp đến kì giao bản thảo thì nhà văn đó lại ngồi ở thư phòng làm việc đến đêm khuya. Mọi thứ trong căn hộ tầng hai của cô ấy đều làm bằng gỗ, nên hễ có ai đó dù chỉ khẽ đặt chân lên sàn gỗ cũng đều nghe thấy rất rõ, càng không nói tới những lúc đêm hôm khuya khoắt.
Nhà văn đó là người khá nhạy cảm. Có một lần, cô cũng thức khuya để viết, cho đến lúc nghỉ giải lao giữa chừng, đột nhiên cô nghe thấy tiếng động mấy lần, đồng thời bên khung cửa sổ vốn đen ngòm có một bóng trắng lướt qua. Cô ấy lập tức đứng dậy, cứ ngỡ rằng bên ngoài có kẻ thích nhìn trộm, nhưng nhìn qua cửa sổ thì không thấy có bất cứ người nào. Từ đó đến sáng, cô bật đèn bàn lên, cứ mở mắt nhìn ra cửa mà không dám ngủ, cuối cùng thì cũng thiếp đi trong tiếng thở của mình.
Sáng sớm ngày hôm sau, cô tới gặp bác sĩ tâm lí, nhưng liền mấy đêm sau đó cô ấy vẫn không thể tắt đèn đi ngủ được.
Mãi cho đến tối ngày thứ năm sau sự việc ấy, đôi mắt cứ nhìn vào màn hình máy tính của cô ấy quá mỏi, cô bèn đứng dậy tới bên cửa sổ để nhìn lên những vì sao trên trời. Đúng lúc đó, một con mèo trắng từ bên cạnh cửa sổ chạy ra kêu “meo, meo”, rồi lại còn ngước mắt lên nhìn cô một lúc rồi mới nhảy xuống, khiến sàn gỗ phát ra những tiếng động quen thuộc.
Thì ra, không phải là có kẻ nhìn trộm bên ngoài mỗi buổi tối mà là một con mèo hoang. Nữ nhà văn thấy nhẹ cả người và cuối cùng đã có được giấc ngủ ngon lành.
“Mọi người hiểu rõ về ví dụ này chứ?” Đường Hàn Vũ hỏi.
“Tổ trưởng như giáo viên đang giảng bài vậy. Học sinh hiểu cả rồi!” Lục Minh Phi cười đáp.
Tuy nhiên, Lục Minh Phi đã phải nhận về một cái lườm. Hai người đàn ông hơi ngây người ra, dường như họ vừa nhìn thấy một ngôi sao băng hiếm hoi lướt qua bầu trời. Bốn mắt nhìn nhau, đều như muốn nói: Tôi không nhìn nhầm đấy chứ? Nữ hoàng mặt lạnh cũng biết lườm!
Đường Hàn Vũ có chút bối rối, cố ý ho lên vài tiếng rồi nói: “Đội trưởng Lục, chúng ta triển khai bước điều tra tiếp theo. Thứ nhất, điều tra xem nhân viên chuyển phát nhanh của Công ty chuyển phát nhanh Lý Lý Lý là ai. Thứ hai, điều tra xem trong các hộ dân sống ở tầng mười một chung cư của nạn nhân có ai là họa sĩ không, biện pháp nhìn ra dễ nhất là xem trong nhà họ có những tác phẩm tranh, dép dính bùn đất và kính viễn vọng không?”
“Vâng. Bây giờ tôi sẽ tới Phòng Điều tra thông tin.” Lục Minh Phi đẩy cửa rời đi.
Cũng trong lúc đó, trong phòng thí nghiệm ở Trung tâm pháp y, Vu Phong Ngâm đang chuyển ảnh dấu giày từ máy ảnh lên máy tính, rồi dùng tính năng phóng to hình ảnh để làm hiển thị đường nét của chiếc giày, tiếp đó tiến hành so sánh hình ảnh đại lượng. Kết quả so sánh cho thấy, đó là một đôi giày cỡ bốn mươi bốn, có mũi tròn và không có thêm thông tin gì nữa.
Cô nhìn xuống biểu tượng đồng hồ ở góc phải màn hình máy tính rồi đứng dậy ra khỏi phòng thí nghiệm, lúc quay về cầm theo mấy bản báo cáo về xét nghiệm tinh dịch của hung thủ, trên đó có ADN của hắn. Mặt khác, các nhân viên là nam giới của Công ty biểu diễn nghệ thuật Nguyệt Tinh Quang rất đông, quá trình đối chiếu mất khá nhiều thời gian. Nhưng điều khiến cô thấy khá lo lắng là sếp của công ty này đang đi công tác.
Cô gọi điện cho Đường Hàn Vũ, báo cáo lại tình hình hiện tại: “Tổ trưởng, ở chỗ tôi có chút manh mối, người bị tình nghi có lẽ là một đàn ông đi giày cỡ bốn mươi bốn, mũi giày tròn. Ngoài ra, qua kết quả xét nghiệm tinh dịch để lại của hung thủ thì đã có được số liệu về ADN của hắn, nhưng có một vấn đề là có một lãnh đạo của công ty chưa được xét nghiệm, thư kí của ông ta nói, ông ta đi công tác.”
“Được, tôi sẽ cử người đi điều tra về hành tung của vị lãnh đạo này. Cô đã vất vả rồi.” Đường Hàn Vũ tắt điện thoại.
Khương Vân Phàm vẫn ngồi yên trên ghế, đầu cúi xuống, chăm chú nhắn tin: “Tôi đã gửi tin nhắn cho các bạn Hacker của tôi, để họ theo dõi vị lãnh đạo khả nghi này. Đúng vào lúc này lại đi công tác? Định giở trò đùa gì chứ!”
Vừa dứt lời, thì Lục Minh Phi mở cửa bước vào, sắc mặt chẳng khác gì màu trời xám xịt, cảm giác như trên đầu sắp có một trận mưa rào đổ xuống.
“Mẹ kiếp! Hoàn toàn không có Công ty chuyển phát nhanh nào như thế cả, người chuyển phát cũng là giả! Tại sao anh ta lại làm như vậy? Cứ đứng ra mà nói mình là người mục kích và báo án thì có đơn giản hơn không?” Lục Minh Phi không sao hiểu được con người ta sao lại phức tạp như vậy.
Khương Vân Phàm nghe thế, bật cười: “Rất thú vị, vị họa sĩ đó giả làm người chuyển phát, mang những bức tranh đến.”
Đường Hàn Vũ cũng cười, giải thích: “Thật ra, rất đơn giản, vì anh ta sợ rằng hành vi nhìn trộm của mình sau khi bị chúng ta phát hiện ra thì sẽ mang lại hậu quả xấu cho mình, nên đã lựa chọn cách giả làm nhân viên chuyển phát mang tranh đến. Thì ra, người thích vòng vo đoán mò trên đời này không chỉ có chúng ta!”
“Đi nào, chúng ta phải tới căn hộ đối diện với hiện trường án mạng.” Khương Vân Phàm vơ mấy chiếc bánh quy hoa hồng trên bàn, vừa đi vừa ăn.
Nửa tiếng đồng hồ sau, họ lại đặt chân tới khu đó và đi thang máy lên tầng mười một rồi nhấn chuông cửa của hai hộ gia đình. Người đầu tiên ở cửa là một vị đàn ông trung niên, còn người kia là một phụ nữ đang bế con.
“Xin chào, chúng tôi là người của Tổ Chuyên án Đặc biệt thuộc Sở cảnh sát, hiện thời chúng tôi đang điều tra vụ án của cô Phù Dung. Chúng tôi có thể vào nhà xem một chút được không?” Lục Minh Phi và Đường Hàn Vũ lần lượt chia nhau đứng ở bên cửa và chìa tấm thẻ ngành ra.
Người phụ nữ ôm con có vẻ ngỡ ngàng nhưng rồi cũng gật đầu đồng ý để cho Đường Hàn Vũ và Khương Vân Phàm đi vào. Còn Lục Minh Phi thì vào nhà khác.
Người phụ nữ ôm chặt đứa con trong lòng, lúc thì ngồi xuống ghế, lúc thì đứng ở ban công, mắt cứ nhìn theo từng động thái của hai người, miệng cứ mấp máy, định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Đường Hàn Vũ đã nhận ra vẻ bất an của chị ta, nên đi tới gần, nhìn đứa trẻ đang ngủ ngon lành, khẽ nói: “Bé được bao nhiêu tháng rồi ạ?”
Người phụ nữ nhìn đứa trẻ mỉm cười trong giấc ngủ, bất giác cũng mỉm cười theo: “Được năm tháng rồi ạ!”
Trong lúc hai người nói chuyện thì Khương Vân Phàm mở chiếc tủ giày và quan sát thật kĩ mép và đế của từng đôi giày, nhưng không phát hiện thấy dấu hiệu khả nghi gì. Anh tiếp tục đi tới phòng ngủ và thư phòng, thậm chí là nhà vệ sinh, kiểm tra từng ngóc ngách ở đó song đều không thấy bức tranh và chiếc kính viễn vọng nào.
Đường Hàn Vũ nhìn thấy Khương Vân Phàm lắc đầu, bèn đứng dậy chào: “Xin lỗi vì đã làm phiền chị.”
Người phụ nữ tỏ ra rất lịch sự, mỉm cười, lắc đầu rồi đưa mắt nhìn theo Khương Vân Phàm và Đường Hàn Vũ rời khỏi.
Lúc đó, Lục Minh Phi cũng vừa bước ra khỏi cửa một căn hộ khác và cũng lắc đầu như vậy. Ba người đi thang máy tới tầng mười một của tòa nhà có mặt quay về phía căn hộ của Phù Dung.
Tuy nhiên, lần này họ đã không gặp may, có hai gia đình đi vắng. Bấm chuông mãi mà vẫn không có ai ra mở cửa. Không biết làm thế nào, Lục Minh Phi đành phải liên hệ với Ban quản lí của tòa nhà. Tắt điện thoại được một lúc thì thang máy báo hiệu có người lên.
Bước ra từ thang máy là một phụ nữ chừng bốn mươi tuổi, bà ta thở hổn hển, nói: “Tôi là quản lí của tòa nhà, tôi họ Lôi. Các anh tìm tôi có việc gì thế?”
Lục Minh Phi chìa tấm thẻ ngành, chỉ vào hai cánh cửa sắt đóng kín sau lưng, nói: “Chào chị. Chúng tôi là người của tổ Chuyên án Đặc biệt của Sở cảnh sát, hiện chúng tôi đang điều tra về vụ án của cô Phù Dung. Chúng tôi có thể vào bên trong xem một chút được không?”
“Nhưng, nhưng….” Bà Lôi lộ vẻ mặt khó xử nhưng cũng không dám phản đối dứt khoát.
“Bà có biết là bà đang cản trở chúng tôi thi hành công vụ không?” Giọng của Khương Vân Phàm có phần thiếu kiên nhẫn.
Đôi mắt của bà Lôi bắt gặp cái nhìn của Khương Vân Phàm, ánh mắt ấy dường như đã giải phóng cho cơn gió trong vùng đất tuyết trên cao nguyên, rồi ùa thẳng vào ngực bà ta, khiến bà ta cảm thấy ớn lạnh. Ba ta vội lấy giấy và bút trong túi áo ra, nói: “Theo quy định, nếu là người ngoài muốn chúng tôi mở cửa thì phải viết một bản kê khai.”
Người của Tổ Chuyên án Đặc biệt đón lấy bút và giấy, đọc kĩ nội dung rồi điền vào một số thông tin cá nhân và lí do đề nghị mở cửa, sau đó đưa lại cho bà Lôi. Bà ta nhận lấy, móc ra một chùm chìa khóa và mở cửa căn phòng đó.
Ở lối đi vào, trên chiếc tủ giày có để năm, sáu đôi giày khác nhau. Đôi mắt sắc sảo của Đường Hàn Vũ vừa nhìn đã nhận ra đôi giày thể thao màu đen là có dính đất. Cô ngồi xuống lật đế giày lên xem rồi ngây người ra, đó không phải là đôi có cỡ bốn mươi bốn.
Khương Vân Phàm nhìn nét mặt cô là biết ngay đáp án, bèn đi thẳng vào căn phòng trong cùng, cẩn thận đẩy cánh cửa ra và thò một chân vào để dò sàn nhà, may sao không có bất cứ vật nhọn nào tấn công và cũng không có đồ vật nào được ném ra.
Gian phòng đó không phải là phòng ngủ, mà là một phòng tranh. Nhìn bốn xung quanh, dưới đất ngổn ngang những bức tranh bị thổi bay xuống, góc phòng là một chiếc giá tranh bằng gỗ, đến gần chiếc giá thì thấy trên tờ giấy vẽ chỉ có nửa khuôn mặt của một phụ nữ, ánh mắt người phụ nữ toát lên vẻ hơi buồn và mơ màng, đôi môi trông rất gợi cảm và có cảm giác quen quen như đã thấy ở đâu đó.
Đúng lúc đó, từ phía sau vang lên giọng nói của bà Lôi: “Tôi nhớ ra chủ của căn nhà này rồi, ông ta đeo kính gọng đen, thường rất ít khi ra khỏi nhà. Hễ ra khỏi cửa là đeo giá vẽ trên lưng, nhưng cũng không đi những nơi rất xa, mà chỉ vẽ ở những chỗ gần thôi. Cũng đã lâu rồi không thấy có bạn đến tìm ông ta. Hôm kia tôi nhìn thấy ông ta đeo một chiếc túi lớn đi ra ngoài, tôi cứ tưởng là ông ta đi du lịch.”
Khương Vân Phàm mải chú ý nghe những lời kể lể của bà Lôi mà không để ý đến có người đang đi đến chỗ mình từ phía sau.
“Người phụ nữ này trông rất quen, rất giống Phù Dung.” Đường Hàn Vũ đột ngột xuất hiện sau lưng Khương Vân Phàm khiến anh giật mình. Quay lại nhìn thì thấy trên tay cô bê rất nhiều tranh, bức nào cũng là hình một người phụ nữ ở trong nhà, từ cảnh ban ngày cho đến ban đêm, từ phòng khách đến phòng ngủ. Các bức tranh lần lượt thể hiện thần thái, động tác, dung mạo, trang phục khác nhau của người phụ nữ.
Ông ta chỉ vẽ về người phụ nữ ấy, ông ta tưởng tượng ra mình ở cùng nhà với cô, và dùng những nét vẽ để ghi chép lại những khoảnh khắc tươi đẹp đó.
“Đúng, chính là cô ấy. Ở đây còn có một số bức tranh không cùng phong cách.” Khương Vân Phàm nhặt những bức tranh dưới đất lên để trên bàn, nhìn chúng rất lâu rồi từ từ nhắm mắt lại.
Thời gian dường như quay ngược trở lại đến thời điểm của buổi tối ngày mười một tháng chín. Ông họa sĩ nhìn thấy đèn trong căn hộ đối diện đã bật sáng thì lập tức vào ngay phòng tranh, dùng kính viễn vọng nhìn thấy Phù Dung đá đôi giày cao gót ở lối đi vào, ném chiếc túi lên sô pha, rồi cởi bộ trang phục lúc biểu diễn, trên người cô lúc đó chỉ còn lại chiếc váy hai dây để lộ thân hình với những đường cong mềm mại. Cô mở cửa tủ lạnh, lấy ra ba lon bia, rồi đi chân trần vào phòng ngủ, tựa người vào cửa sổ bật nắp lon bia, sau đó châm một điếu thuốc.
Dưới ánh trăng lành lạnh, mái tóc màu đỏ của cô bị gió thổi bay vướng vít, giống như tâm trạng của cô lúc này. Ông ta đứng nấp ở phía sau rèm cửa sổ, cứ nhìn cô qua chiếc kính viễn vọng. Cô đã uống hết một lon bia và hút hết một điếu thuốc rồi ngẩng mặt lên nhìn những ngôi sao trên bầu trời đêm, đuôi mắt lấp lánh một giọt nước mắt, mấy sợi tóc bết nước mắt dính vào má cô. Cảnh tượng đáng thương ấy có lẽ chỉ có vào những khi người ta cô đơn một mình trong bóng đêm.
Ông ta thở dài một tiếng, không biết cô ấy đã gặp phải chuyện gì trong công việc mà phải khóc đến như vậy. Ông ta ngồi xuống, cầm chiếc bút chì lên, vẽ lại những gì mà mình vừa nhìn thấy. Bức tranh được hoàn thành rất nhanh, bởi ông đã rất quen với cô và đã vẽ không biết bao nhiêu bức tranh về cô, nhiều đến mức có thể cho ra một tập tranh.
Ông lại cầm chiếc kính viễn vọng lên, nhưng chỉ nhìn thấy lon bia và đầu thuốc lá trên bệ cửa sổ. Ánh mắt ông di chuyển vào phòng ngủ và phát hiện ra rằng, ngoài cô còn có một người đàn ông cao lớn, bước đi loạng choạng xông vào. Khuya thế này rồi, người đàn ông kia định làm gì thế nhỉ? Ông thấy vô cùng hồi hộp, chưa bao giờ có cảm giác lo sợ và bất an đến thế.
“Mọi người đoán xem, tôi đã tìm thấy gì nào?” Lục Minh Phi đột nhiên xuất hiện ở cửa.
“Kính viễn vọng?” Khương Vân Phàm bị giọng nói của Lục Minh Phi kéo quay trở về hiện thực, anh mở mắt nhìn anh ta.
“Sao cậu lại biết? Đừng nói với tôi những lời như vậy, chuyện đó thì quá rõ ràng đấy nhé! Không biết có phải là sợ bị tôi phát hiện ra hay là quá yêu quý chiếc kính viễn vọng ấy hay không mà giấu rất kĩ, tôi phải tìm ở phòng ngủ nửa ngày mới thấy đấy.” Lục Minh Phi chìa chiếc kính viễn vọng hai ống của hãng Swarovski nước Áo giấu sau lưng từ nãy đến giờ.
“Rất rõ ràng, hai khe chân của anh đã để lộ dây đeo của chiếc kính đó.” Khương Vân Phàm cười, giật lấy chiếc kính viễn vọng, rồi chạy đến bên cửa sổ nhìn sang căn hộ của Phù Dung phía đối diện, mọi thứ trong phòng qua chiếc kính sản phẩm công nghệ cao đều hiện lên rất rõ.
Từ đó có thể thấy, ông họa sĩ này có lẽ là nhân chứng chứng kiến vụ án của Phù Dung và đồng thời cũng chính là kẻ nhìn trộm ái mộ cô.
Sự phán xét của chính nghĩa
Ba người của Tổ Chuyên án Đặc biệt trở về phòng khách, bà Lôi đang ngồi trên ghế, nhìn thấy họ quay trở ra, vội đứng dậy hỏi: “Các anh đã kiểm tra xong chưa? Sao trong túi lại đựng đồ thế kia?” Lục Minh Phi giơ cái túi vật chứng nặng chịch trong tay lên: “Nếu ông ta về tìm những thứ này, bà hãy bảo ông ta tới Sở cảnh sát thành phố để lấy.”
Khương Vân Phàm lắc đầu: “Không, có lẽ ông ấy không quay về nữa đâu.”
Bà Lôi định tiếp tục đưa ra câu hỏi, thì họ đã ra khỏi phòng, để mặc bà đóng cửa lại. Lúc trong thang máy, bà Lôi không nén được tò mò, lên tiếng hỏi: “Tại sao ông ấy lại không trở về? Không lẽ ông ấy đã xảy ra chuyện gì bất trắc?”
Lục Minh Phi đáp lạnh lùng: “Chúng tôi cũng đang muốn có đáp án đây.”
Bà Lôi thấy không khí không được vui nên thôi không nói gì nữa, ra khỏi thang máy thì đưa mọi người tới phòng làm việc của Ban quản lí chung cư, in những thông tin cá nhân của ông họa sĩ và đưa cho người của Tổ Chuyên án Đặc biệt.
“Tổ trưởng, có hai tin xấu muốn báo cho mọi người.” Đường Hàn Vũ nhấn vào loa ngoài, giọng của Vu Phong Ngâm vang lên, “Thứ nhất, kết quả so sánh mẫu tinh dịch đã có, nhưng không có mẫu nào phù hợp. Thứ hai, vừa nhận được tin, vị lãnh đạo chưa qua xét nghiệm tinh dịch đã bị kẻ nào đó giết rồi, bây giờ chúng tôi đang tới hiện trường. Tôi sẽ gửi địa chỉ ở đó qua tin nhắn cho mọi người.”
Lục Minh Phi đột ngột đạp chân phanh, cho xe dừng lại bên đường. Vừa nghe thấy có tín hiệu tin nhắn, bèn giằng lấy chiếc di động trong tay Đường Hàn Vũ để nhớ địa chỉ, rồi tiếp tục nổ máy, vỗ ngực nói với như thề: “Cho tôi hai mươi phút, xa vương này đảm bảo sẽ đưa mọi người tới đó bình an.”
Khương Vân Phàm nghe thấy hai từ “xa vương” lập tức trợn tròn mắt, nhưng nể sự cần mẫn như con ong của Lục Minh Phi nên mới không kì kèo với kĩ nghệ phá xe vừa rồi của anh ta.
Hiện trường vụ án mạng là ở một khu ruộng ở ngoại ô, cạnh đó có một vạt rừng nhỏ. Thi thể được một người lấy củi phát hiện khi đi ngang qua. Nạn nhân bốn mươi tuổi, tên là Đàm Thiên Địa, ông chủ của Công ty biểu diễn nghệ thuật Nguyệt Tinh Quang, có một vợ và một con trai. Nạn nhân mặc trên người bộ comle thời thượng, thân hình khá béo, tóc ở trán gần như đã hói gần hết, tiền và giấy tờ trong cặp vẫn nguyên vẹn. Điều khá kì lạ là, miệng ông ta ngậm một bông hoa hồng nở rực rỡ.
Hoa hồng đen? Đó là dấu ấn của người kế tục của Bạch Tể Liệt chăng? Tại sao hai nạn nhân đều là người của Công ty biểu diễn nghệ thuật Nguyệt Tinh Quang? Trong lúc Vu Phong Ngâm chụp ảnh, Khương Vân Phàm nhìn kĩ tư thế của người chết và nghe xong báo cáo của cảnh sát Hà. Anh ngồi xuống quan sát nhiều lần vết thương đẫm máu của nạn nhân, miệng lẩm bẩm: “Vết thương dẫn đến tử vong ở đâu nhỉ? Tại sao lại không thấy?”
Vu Phong Ngâm xoay đầu của nạn nhân, ở dưới cổ để lộ ra một lỗ tròn nhỏ: “Đây chính là vết thương chí mạng, máu ra nhiều dẫn đến tử vong.”
Lục Minh Phi nhìn về phía cảnh sát Hà: “Chưa tìm thấy hung khí à?”
Cảnh sát Hà đưa ra một chiếc túi nhựa: “Hung khí là một chiếc bút vẽ đã bị bẻ gãy.”
Nghe vậy, Khương Vân Phàm và Đường Hàn Vũ đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt đều toát lên vẻ kinh ngạc, dường như trong lòng họ đã có được đáp án. Có một điều không nghi ngờ gì ông chủ của Công ty biểu diễn nghệ thuật Nguyệt Tinh Quang hẳn có những bí mật bẩn thỉu ít người biết.
Thế là, Vu Phong Ngâm lập tức lấy mẫu máu của Đàm Thiên Địa rồi trở về ngay Phòng thí nghiệm ở Trung tâm pháp y. Còn ba người của Tổ Chuyên án Đặc biệt thì đến Công ty Biểu diễn nghệ thuật, chuẩn bị một cuộc điều tra mới.
Người quản lí của Phù Dung lại tiếp nhận yêu cầu lấy khẩu cung lần thứ hai của Đường Hàn Vũ. Còn Lục Minh Phi và Khương Vân Phàm thì tới lấy khẩu cung của những người cùng trong đội T.O.P.
“Tôi muốn biết, bình thường ông Đàm Thiên Địa có quan tâm nhiều đến đội T.O.P không?”
Người quản lí nhìn đôi mắt lạnh lùng của Đường Hàn Vũ, ngây người một lúc, chị ta hiểu ý tứ sâu xa trong câu nói đó của cô. Mặc dù bây giờ ông ta đã bị giết, nhưng vì đã ở lâu trong nghề nên chị ta hiểu rõ luật của giang hồ.
Đường Hàn Vũ nhìn thấy vẻ do dự của chị ta nên nói: “Phù Dung đã coi chị là người tin tưởng duy nhất và nói hết tâm sự của mình với chị, lẽ nào chị không nghĩ là mình cần phải làm gì đó cho cô ấy và không cảm thấy một chút hối hận nào?”
Người quản lí bỗng nhiên đỏ hoe mắt. Những ngày đã qua vẫn hiện lên rõ rành trước mặt, cô gái xinh đẹp mà mỗi khi cười vẫn ánh lên vẻ buồn ấy đã mất rồi, điều đó khiến chị ta thấy trong lòng tràn đầy nỗi ân hận và tiếc nuối, nhưng thời gian không thể nào quay ngược trở lại được nữa.
“Thực ra, ngày mười chín tháng sau, cũng chính là ngày được khoanh đỏ trên tờ lịch, cô ấy định chấm dứt hợp đồng với công ty. Nửa tháng trước, tôi được biết Đàm Thiên Địa thường xuyên đến quấy rối cô ấy, lúc mới đầu chỉ là thỉnh thoảng động chạm về da thịt. Có lần, trong phòng chỉ có hai người, ông ta đã để lộ cơ quan sinh dục của mình ra.”
“Sau đó thì sao? Phản ứng của Phù Dung thế nào? Quan hệ của hai người phát triển tới mức nào?”
“Phù Dung cũng đã cảnh cáo Đàm Thiên Địa, nhưng đối phương vẫn không coi lời cô là gì, ông ta tin rằng sau khi rời khỏi công ty thì cô sẽ không thể nào tiếp tục theo nghề được. Sau đó, hai người nhiều lần cãi nhau vì chuyện album. Đàm Thiên Địa thường xuyên vô cớ khiêu khích Phù Dung, yêu cầu thành viên toàn đội phải ghi âm lại nhiều lần. Vì thế mà Phù Dung bị mọi người trong đội bài xích.”
Đường Hàn Vũ chăm chú nghe những lời thuật lại của người quản lí, tay thì đặt chiếc túi nhựa trong đựng chiếc điện thoại thông minh trên bàn.
“Chúng tôi đã tìm thấy điện thoại của cô ấy và phát hiện ra vào buổi tối xảy ra chuyện cô ấy có gọi điện cho chị.”
“Vâng, hôm đó cô ấy cũng lại bị Đàm Thiên Địa quấy rối, cô ấy khóc và nói với tôi rằng, cô ấy không thể chịu đựng thêm được nữa. Tôi đang an ủi cô ấy thì nghe thấy cô ấy nói Đàm Thiên Địa đang gõ cửa nhà cô ấy, ông ta nói muốn thảo luận với cô ấy về chuyện chấm dứt hợp đồng. Tiếp đó, tôi nghe thấy tiếng cửa bị mở ra, và còn có cả tiếng cười đến buồn nôn của Đàm Thiên Địa, nhưng đúng lúc đó thì điện thoại đột nhiên bị mất tín hiệu.”
Một con sói xám đột nhập vào phòng, chuyện gì sau đó không cần nói kĩ thì mọi người cũng đều rõ.
“Trước đó, Đàm Thiên Địa không đồng ý đóng dấu vào bản chấm dứt hợp đồng. Ông ta còn uy hiếp tôi, nếu tôi dám để cho cô ấy ra đi, thì ông ta sẽ làm cho tôi không thể nào tồn tại được trong nghề nữa. Là tôi quá ích kỉ, nếu lúc đó tôi dũng cảm một chút thì có lẽ đã không có kết cục như ngày hôm nay.”
Người quản lí nghẹn lời mấy lần, khi nói đến câu cuối cùng, đôi vai rung lên rồi bật khóc, chị ta đã phải dùng tới cả một đống giấy ăn để lau nước mắt. Đường Hàn Vũ cất chiếc bút ghi âm, lặng lẽ rời khỏi phòng làm việc chỉ còn lại tiếng khóc đau lòng.
Khi đi thang máy xuống dưới tầng để gặp mọi người, Đường Hàn Vũ nhận được điện thoại của Vu Phong Ngâm, Vu Phong Ngâm có vẻ phấn chấn: “Tổ trưởng, tôi có phát hiện mới! Đã có kết quả xét nghiệm máu của Đàm Thiên Địa, tôi lấy ADN của ông ta đối chiếu với mẫu ADN của tinh dịch, không ngờ đã thành công! Lão già đáng băm vằm ngàn nhát đó đúng là đã gặp ác giả ác báo!”
“Chỗ tôi cũng có chứng cứ có thể chứng minh là Đàm Thiên Địa chính là hung thủ đã sát hại Phù Dung, bây giờ tôi đang đi gặp Đội trưởng Lục để tổng hợp báo cáo.” Nói đến đây, cánh cửa thang máy trước mắt Đường Hàn Vũ mở ra, Lục Minh Phi và Khương Vân Phàm hiện ra trong mắt cô.
“Vẫn còn nữa, chị đừng vội tắt máy, trên chiếc bút chì giết chết Đàm Thiên Địa có dấu vân tay. Tên hung thủ đó thật là ngốc nghếch, hắn đã đánh rơi hung khí đó ngay trên bãi cỏ. Căn cứ vào kết quả đối chiếu với kho dữ liệu dấu vân tay thì hung thủ là một họa sĩ tên là Mạc Thạch… Ồ, mà sao người này lại cũng ở ngay khu vực có tòa chung cư Dị Thiên nhỉ?”
Đường Hàn Vũ giữ chặt chiếc di động trong tay, một lần nữa quay sang nhìn Khương Vân Phàm, mắt cô như muốn nói: Quả nhiên đúng là ông ta.
“Chờ đã, mối quan hệ tay ba này khiến tôi thấy rối hết cả đầu, để tôi sắp xếp lại đã nhé. Tình hình hiện tại là Phù Dung bị ông chủ Đàm Thiên Địa giết chết, sau đó người chứng kiến kiêm người báo án là họa sĩ thích Phù Dung, ông ta mang tranh đến cho chúng ta, hi vọng chúng ta nhanh chóng phá được vụ án. Nhưng có lẽ ông ấy đã mất hết kiên nhẫn nên đã quyết định đi tìm Đàm Thiên Địa và dùng bút giết chết người này. Đúng không?” Lục Minh Phi mỉm cười, vẻ như đã làm rõ mối quan hệ phức tạp đó.
“Nếu anh đều biết cả rồi, vậy thì còn đứng ở đây làm gì, hãy mau tới bắt ông họa sĩ đó đi!” Khương Vân Phàm rời ánh mắt khỏi Đường Hàn Vũ, cảm giác như tai nóng bừng lên.
“Tại sao bỗng dưng cậu lại nổi nóng với tôi như thế, Khương Vân Phàm? Sao tai của cậu lại đỏ lên thế?” Lục Minh Phi vén tóc ở hai bên mang tai Khương Vân Phàm lên và quan sát đôi tai đang đỏ lựng lên của anh.
Khương Vân Phàm trừng mắt lườm Lục Minh Phi một cái, rồi gạt tóc xuống che tai. Khi anh đi ngang qua Đường Hàn Vũ, anh có cảm giác như cô đang cười thầm.
Ba người đi thang máy xuống chỗ để xe, Khương Vân Phàm ngồi lên ghế phụ lái, suốt dọc đường cứ nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhưng thực ra, anh luôn lén nhìn mình qua chiếc gương chiếu hậu, trong lòng cứ tự hỏi: Tai của mình đỏ thật sao?
Một lúc sau, anh chắc chắn là tai mình đỏ thì không nhìn vào gương nữa mà suy nghĩ kĩ về vụ án. Tuy nhiên, tim anh cứ đập liên hồi khiến anh không sao tập trung suy nghĩ được. Anh thầm thốt lên, không ngờ đường đường là con nuôi của một cai ngục thế mà trái tim cũng xao động tới mức không sao làm việc được. Nếu mà nói ra thì đến mình cũng còn phải thấy ngạc nhiên.
Khi họ về đến khu chung cư Dị Thiên, thì đã thấy một đám đông xúm xít ở phía ngoài hàng rào phong tỏa. Lăng Phong vừa từ thang máy bước ra, vừa nhìn thấy Đường Hàn Vũ lập tức nở nụ cười rất tươi. Anh bước tới, nói: “Bọn anh đã tìm kĩ khắp lượt, căn phòng đó hình như cả tuần rồi cũng không có người ở, không những không cất quần áo phơi ở ban công mà trên nền nhà cũng toàn là tranh vẽ.”
Đường Hàn Vũ cũng mỉm cười với Lăng Phong, trong lòng thắc mắc: Ông ta không có bạn bè, cũng không có người yêu, vậy ông ta có thể đi đâu một mình?
Vừa nghĩ, cô vừa nhấn nút thang máy đi lên và cùng với ba người đàn ông lên căn hộ ở tầng mười một của họa sĩ. Vừa bước vào cửa, cô đã nhìn thấy một tấm lưng quen thuộc. Người đó từ từ quay lại, nhìn thấy bọn họ bèn kêu to: “Các anh cảnh sát, các anh cũng đã tới rồi à? Tôi muốn hỏi một chút, bao giờ thì các anh trả lại chiếc kính viễn vọng đó?”
“Bà Lôi, mặt của bà sao vậy?” Nghe vậy, bà Lôi lập tức kéo tóc xuống che vết sẹo trên mặt, hơi cúi đầu xuống không dám nhìn vào đôi mắt đầy vẻ quan tâm của Đường Hàn Vũ, đứng dựa vào chỗ mà ánh sáng yếu nhất, quay lưng lại phía có ánh sáng mới dám ngẩng lên nhìn cô.
“Bà Lôi, sao bà lại biết chúng tôi lấy chiếc kính viễn vọng đi?” Lục Minh Phi nhớ rất rõ, lúc đó bọn họ đã dùng chiếc túi ni lông kín để mang chiếc kính viễn vọng đi, bà Lôi không thể nào nhìn thấy trong túi đó đựng gì, hơn nữa, tại sao bà ta lại chỉ đòi lại chiếc kính viễn vọng?
“Tôi… tôi…” Bà Lôi có vẻ không biết nói dối.
“Có phải họa sĩ đó đã quay lại tìm bà không? Bây giờ anh ta đang ở đâu? Sở dĩ chúng tôi quay lại nhà anh ta vì anh ta đã giết người. Do vậy, bà nhất định không được che giấu sự thật.” Khương Vân Phàm chau mày, nói.
Bà Lôi nhìn thẳng vào mắt anh, nói với vẻ trịnh trọng:
“Đúng vậy, ngày hôm kia anh ấy quay về, phát hiện ra chiếc kính viễn vọng biến mất thì tới gặp tôi. Tôi nói với anh ấy là cảnh sát đã mang nó đi, nhưng chưa nói hết câu thì anh ấy dường như biến thành một người khác, nổi giận đùng đùng, không những đập vỡ cốc chén mà còn giận dữ tát cho tôi một cái hằn thành vết to tướng trên má tôi, sau đó anh ta bỏ đi, không mang theo bất cứ thứ gì, không rõ là anh ta đã đi đâu.”
Manh mối quan trọng đã bị đứt, Đường Hàn Vũ đi tới chỗ thùng rác theo tay chỉ của bà Lôi, lật các mảnh cốc chén vỡ nhưng không tìm thấy vết máu của hung thủ để lại. Cô bước vào phòng ngủ, Lăng Phong đi theo cô, nhìn cô lật tìm trong tủ quần áo, toàn là những bộ quần áo ở nhà một màu. Đang định đóng tủ lại, đột nhiên cô định thần nhìn kĩ rồi ngồi xổm xuống kéo chiếc váy ren được gấp lại và một chiếc áo dài thêu trông quen quen.
“Đội trưởng Lục, lần trước anh có phát hiện thấy những bộ quần áo phụ nữ này trong phòng ngủ không?”
Lục Minh Phi bước lại gần nhìn, rồi lắc đầu ý nói rằng chưa nhìn thấy nó bao giờ.
Vậy thì, tại sao bây giờ lại có những bộ quần áo này? Đường Hàn Vũ nhìn chiếc áo dài, chợt nhớ đến cô thiếu nữ với nụ cười rực rỡ như hoa trong tấm ảnh treo trên tường nhà Phù Dung, cô thiếu nữ đó đã mặc chiếc áo dài này!
Khương Vân Phàm đi vào phòng tranh trong cùng, nhìn thấy những bức tranh đã được cất giữ trong một chiếc túi giấy da bò. Anh đứng trước cửa sổ, lặng lẽ nhìn ra xa. Thế rồi bất chợt, anh nhận ra là mình đã bỏ qua mất một manh mối quan trọng. Họa sĩ kia đã giết người vì tình, nên sau khi sự việc bị phát giác, rất có khả năng anh ta đã đến nhà của Phù Dung và tưởng tượng như mình đang ở cùng với cô ấy và mong là như vậy để thực hiện giấc mơ cuối cùng của mình.
Khương Vân Phàm phấn khởi chạy tới phòng ngủ và bất ngờ va vào Đường Hàn Vũ. Đường Hàn Vũ ngã ngay vào lòng anh, vội bám lấy tay anh. Thế rồi, ánh mắt hai người bất chợt gặp nhau.
Họ không biết rằng, nhìn thấy cảnh tượng ấy, mặt của Lăng Phong lập tức tối sầm lại.
Lục Minh Phi khẽ ho lên hai tiếng, mắt ngó lơ đi chỗ khác, giả bộ như không thấy gì. Đường Hàn Vũ vội đứng dậy, mặt cô nóng ran.
Không khí bỗng trở nên vô cùng ngột ngạt. Khương Vân Phàm lập tức tìm cách chuyển hướng chú ý của mọi người thế là anh ta lên tiếng: “Đội trưởng Lục, đi thôi, đến nhà của Phù Dung bắt hung thủ!”
Đi vào đường mê
Anh ta đứng ở phía sau cánh cửa sổ có tấm rèm ren màu trắng, mắt nhìn đám đông người đi ra khỏi căn hộ đối diện rồi đi qua một cư dân ở giữa vườn hoa. Khi đi qua chiếc cầu đá nhỏ, không có ai trong số họ quan sát những chú cá với đủ màu sắc trong chiếc bồn cạnh đó, trông họ hùng hổ như sắp ra chiến trường và đi vào thang máy.
Rất nhanh sau đó, anh ta nghe thấy tiếng “tinh tang”, thang máy của tầng mười một được mở ra, đám “quan quân” ấy với những bước chân gấp gáp đang tiếng lại gần căn hộ vốn rất yên ắng.
Tiếng chuông cửa vang lên, anh ta vẫn đứng im bất động bên cửa sổ với một vẻ bình tĩnh đến lạ thường.
Khương Vân Phàm nhấn liền mấy hồi chuông. Bên trong vẫn không có tiếng người đáp và cũng không có ai ra mở cửa như cũ. Tuy nhiên, anh vẫn tin chắc rằng đối phương đang ở bên trong nhà. Trong tình hình gấp gáp, anh đành cho gọi n