← Quay lại trang sách

Vụ án thứ năm Xác chết bị cắn cổ

Con người ta không phải là không tin vào cái chết của mình, mà là vô tình đã tin chắc rằng mình không chết.

Freud

Lời dẫn

Chín giờ sáng ngày hai mươi tám tháng bảy, thành phố Chiang Uri đổ một trận mưa lớn hiếm hoi, hơi nóng từ dưới mặt đất bốc lên, những hạt mưa mát lạnh vẫn không sao xua hết được cái nóng, ngược lại càng làm tăng thêm vẻ oi bức. Những người đi làm bằng xe buýt không sao hiểu được vì khi ra khỏi cửa không hề thấy có dấu hiệu sẽ có mưa, phần mềm dự báo thời tiết trên điện thoại di động thì lại báo là cả ngày sẽ có mưa và nhắc nhở người dân khi ra khỏi nhà nhớ mang theo ô.

Thế rồi bỗng dưng có một tiếng kêu ré lên trong đám đông, mọi người đều giật mình nhìn về phía phát ra tiếng kêu và nghĩ rằng hẳn có cô gái nào đó đã bị sờ mó. Nhưng họ đã thấy cô gái kia đưa tay che miệng vẻ ngượng ngùng rồi đưa di động của mình cho cô bạn gái bên cạnh xem và người bạn ấy cũng lập tức kinh ngạc và bất an.

Thế rồi, di động của tất cả mọi người trên xe dường như cũng đều bị vi rút tấn công, đều hiển thị một tin nhắn: Ở gần tòa nhà thương mại bị bỏ hoang nọ có xác chết kinh dị của một cô gái.

Kèm theo tin nhắn là hình ảnh rất đáng sợ của một xác chết nhợt nhạt, trên cổ có hai vết răng cắn rất sâu màu xanh, thoáng nhìn qua cũng biết là bị ma cà rồng cắn và hút sạch máu của người ấy.

Đúng lúc đó thì tiếng nhắc của người phụ xe vang lên: Bến sau sẽ là bến Tòa thương mại Đông Phương.

Hầu như tất cả mọi người đều nín thở và nhìn ra ngoài cửa xe, đó chẳng phải là bến xe có tòa nhà thương mại bị bỏ hoang đó trong mẩu tin nhắn sao?

Mồ hôi đều túa ra hết, thậm chí có người run lên, cánh tay nổi cả da gà.

Vụ án kì lạ về xác chết bị cắn cổ

Bảy giờ hai mươi tám phút ngày hai mươi tám tháng bảy, Lục Minh Phi đến phòng làm việc đầu tiên. Sau khi pha xong một ấm trà, anh vừa nhâm nhi tách trà vừa cầm di động lên lướt web. Thế rồi bất chợt anh nhìn thấy một bài viết có tựa đề rất giật gân: “Ma cà rồng cắn chết cô gái”, bèn kích vào để đọc chi tiết:

Gửi tất cả những người bạn mở xem bài viết này, xin hãy tin, đây không phải là những điều nhảm nhí mà trên thế giới này thực sự có sự tồn tại của ma cà rồng! Và lúc này, nó đi đến bên cạnh chúng ta hoặc bạn bè người thân của chúng ta và sẽ nhảy xổ ra từ một góc nào đó cắn cho bạn một cái!

Sáu giờ ba mươi sáng nay, trời vừa sáng, mặt trời đã chan hòa. Tôi ra khỏi nhà với tâm trạng không chút phòng bị để tới đón xe buýt ở bến xe gần tòa thương mại. Do tòa nhà thi công đến nửa chừng thì bị dừng nên bây giờ nó trở thành một nơi hoang phế mặc cho sắt thép bị hoen gỉ. Đất ở quanh khu vực này vẫn đang trong giai đoạn phát triển nên người qua lại trên đường còn thưa thớt, xe cộ cũng trong tình trạng tương tự. Tôi cầm chiếc túi bên trong đựng bánh bao và sữa đậu nành ngồi trên ghế chờ xe, nhưng vừa mới cắn được một miếng bánh bao thì bỗng nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết vang lên từ đâu đó.

Giữa ban ngày ban mặt mà tiếng kêu của người phụ nữ ấy vô cùng tuyệt vọng và thảm thiết, khiến chiếc bánh bao trong tay tôi rơi ngay xuống. Tôi từ từ đứng dậy, nhìn về phía phát ra tiếng kêu, đó chính là hướng của tòa nhà thương mại hoang phế. Vốn là một người thích tò mò, nên mặc dù trong lòng rất sợ nhưng đôi chân tôi lúc đó vẫn cứ bước về phía có tiếng kêu.

Đến gần tòa nhà, tôi loáng thoáng nghe được những câu đại loại như: Đừng, tôi xin anh, cứu tôi với. Nhưng chỉ một lúc sau thì không còn nghe thấy gì nữa. Tôi đẩy khẽ cánh cổng sắt, tay cầm một chiếc que gỗ lên định nếu gặp phải kẻ côn đồ thì sẽ giáng cho hắn một gậy, đáng tiếc là đối phương đã không cho tôi cơ hội đó.

Tôi thận trọng đi vào trong tòa nhà, phát hiện ra khắp tòa nhà đang bao phủ bởi một tấm màn đen kì bí và hình như xảy ra một sự việc lạ lùng ở đó. Nhưng càng kì bí thì lại càng thu hút trí tò mò của tôi. Tôi vén tấm màn đen lên, rồi nhón chân đi đến hành lang có phòng làm việc và bất chợt nhìn thấy một cảnh tượng khiến tôi sợ hãi đến mức suýt phát thành tiếng kêu trong căn phòng trống không và rộng rãi đó.

Đó là một xác chết kinh khủng, toàn thân người chết không còn một chút máu, trên cổ có hai vết răng cắn sâu hoắm màu xanh, thoáng nhìn thì thấy đó là vết cắn của ma cà rồng và nó đã hút sạch máu trên người của người phụ nữ kia!

Có lẽ, đọc đến đây bạn cũng vẫn chưa tin, nhưng tôi có bằng chứng để chứng minh những lời trên là sự thật, hoàn toàn không nói dối chút nào.

Lục Minh Phi kích vào trang tiếp theo thì nhìn thấy một bức ảnh mà suýt nữa làm cho anh bị sặc. Anh đặt tách trà xuống, phóng to bức ảnh lên và nhìn thật kĩ, trạng thái của người chết đúng như những lời mô tả của chủ nhân bài viết đó.

“Đội trưởng Lục, anh đang xem gì thế? Sao tôi gọi anh mấy tiếng mà anh vẫn không nghe thấy vậy?” Đường Hàn Vũ bước vào.

“Tôi đọc thấy một bài viết rất lạ lùng. Cô có tin là trên đời này có ma cà rồng không?” Lục Minh Phi nói xong câu này thì thấy hối hận ngay lập tức, chắc chắn anh sẽ bị cười vì chuyện này.

Quả nhiên, người thứ hai đẩy cửa bước vào là Khương Vân Phàm đã nghe được câu này và bật cười với vẻ coi thường: “Đội trưởng Lục, có phải gần đây anh xem nhiều bộ phim “Đạo trưởng ma cà rồng” (Đạo trưởng Zoombie) quá không, nên đến cả trong mơ cũng thấy mình bị ma cà rồng cắn chết?”

Lục Minh Phi trừng mắt lên: “Tôi nói nghiêm chỉnh đấy, không tin thì mọi người xem đi!”

Đường Hàn Vũ đón lấy chiếc di động, Khương Vân Phàm ghé lại gần cô, hai người đọc bài viết đó. Nhưng Đường Hàn Vũ vẫn không tin, cho rằng người viết chẳng có việc gì làm đã bịa ra để lừa người khác, còn ảnh của người chết thì được ghép bằng việc sử dụng các phần mềm công nghệ.

Từ trước đến nay, Đường Hàn Vũ luôn tuân theo nguyên tắc, đó là không bao giờ tin vào những bài viết được lan truyền trên mạng mà chưa qua điều tra thực tế, có như vậy thì mới không bị người khác lừa.

Khương Vân Phàm gật đầu đồng ý với cô, tiện tay cầm tách trà của Lục Minh Phi lên nhấp một ngụm, khiến cho Lục Minh Phi tức đến mức không biết nói gì.

Đúng lúc này, di động của Đường Hàn Vũ đổ chuông, người gọi đến là cảnh sát Hà. Vừa mở máy đã nghe thấy giọng nói đầy vẻ lo lắng: “Tổ trưởng Đường, chúng tôi nhận được một cú điện thoại báo án, người đó nói rằng đã phát hiện ra xác của một nạn nhân nữ bị ma cà rồng cắn chết ở tòa nhà thương mại Phương Đông bị bỏ hoang. Tôi cảm thấy lời của anh ta rất phi lí, nhưng sau khi suy nghĩ kĩ, tôi thấy vẫn cần báo cáo lại cho các cô. Bây giờ, chúng ta có nên đến đó hay không?”

Ba người Tổ chuyên án Đặc biệt lần lượt đưa mắt nhìn nhau, vụ án này sao lại giống hệt như tin trên bài viết kia đến thế.

“Tất nhiên, chúng ta phải lập tức tới đó. Đội trưởng Lục, lái xe đi.” Đường Hàn Vũ tắt điện thoại, nhìn Lục Minh Phi đắc ý nhướn mày rồi sau đó nhanh chóng chạy ra khỏi phòng làm việc.

“Đúng là sống lâu thì chuyện gì cũng thấy. Tôi vừa gọi điện thông báo cho Hương Vu rồi, có lẽ cô ấy rất hứng thú đây.” Khương Vân Phàm gửi xong tin nhắn thì đứng dậy vươn vai.

“Bây giờ kết luận thì có lẽ hơi sớm, cứ tới đó xem rồi hãy nói.” Đường Hàn Vũ đẩy cửa đi ra khỏi phòng làm việc.

Bốn người của Tổ Chuyên án Đặc biệt có mặt đầy đủ ở hiện trường. Nơi này xe ít người vắng, còn hiện trường thì đã được cảnh sát phong tỏa, chỉ có một số ít người đứng xem. Bốn người gặp cảnh sát Hà và Lăng Phong ở cổng, và nhận được tài liệu thông tin về nạn nhân từ tay họ. Họ bước nhanh vào tòa nhà, vén từng tấm màn đen kì bí lên thì thấy xác của nữ nạn nhân đang nằm trên đất đúng như tin trên mạng đã đưa.

Vu Phong Ngâm khám nghiệm tử thi, thấy trên cổ của nạn nhân có vết cắn, dấu răng trên đó không phải là màu đỏ máu mà là màu xanh, vì vậy mà không khỏi cảm thấy rất kì lạ. Cô chỉ vào vết thương trên cổ, phân tích: “Vết thương này có chút vấn đề, thông thường, vết thương do răng người và động vật gây ra thì răng và độ sắc của răng người khác nhau. Khi hai răng trên và dưới cắn vào da thì sẽ tạo ra vết thương gồm hai hàng hình cong đối xứng với nhau và lớp da sẽ bị rách.”

Khương Vân Phàm nhìn kĩ vết cắn, hỏi: “Tại sao vết thương lại màu xanh? Liệu có độc không?”

Lục Minh Phi cũng ghé lại, rồi đột nhiên kéo chân của Khương Vân Phàm lại: “Đừng có sờ vào đó, nhìn rất giống với vết thương do ma cà rồng cắn, chắc chắn là có độc đấy!” Nói rồi anh đưa tay sờ lên cổ theo bản năng.

Vừa nói xong, những tấm màn đen khắp bốn phía bỗng lay động, căn phòng yên ắng đến ngột ngạt, cánh cửa sổ sầm một tiếng, mặc dù không hề có gió thổi.

Vu Phong Ngâm không biết chạy đến sau lưng của Lục Minh Phi từ lúc nào, rồi bất ngờ đưa hai tay xiết khẽ cổ anh, cười với vẻ nham hiểm: “Ta muốn hút máu của ngươi, rồi sau đó ném ngươi ra ngoài bãi cỏ cho nhặng ăn thịt!”

Lục Minh Phi bị bất ngờ, sợ tới mức trợn ngược mắt lên và ra sức gỡ tay của Vu Phong Ngâm ra, nhưng mãi cũng không gỡ được. Vì bị xiết cổ nên mặt anh nhanh chóng đỏ lựng lên, thở hổn hển, đành phải giơ tay ra cầu cứu: “Tổ trưởng, có ma cà rồng! Cứu tôi với!”

Đường Hàn Vũ lườm hai người họ: “Đùa thế đủ rồi. Kể ra, hai người không làm diễn viên cũng phí đấy nhỉ!”

Lục Minh Phi cười: “Mọi người phải tin đi, vì trên thế giới này không có chuyện kì lạ gì là không có. Tôi đoán, có lẽ hung thủ đã xem quá nhiều phim ma cà rồng. Tôi nhớ trong bộ phim về ma cà rồng của Hồng Kông có cảnh con ma cà rồng cắn người, sau đó thì vết thương ở người bị cắn có màu xanh, vì rằng có hơi của ma cà rồng.”

Đường Hàn Vũ vừa nghe vậy thì chợt nhớ có thời gian vì thấy quá nhiều áp lực nên cô tìm xem mấy bộ phim kinh dị, sau đó dường như mắc phải hội chứng sau khi xem phim, không những tưởng tượng là mình đã biến thành con quỷ hút máu, mà còn mơ thấy mình bị con quỷ hút máu cắn cho một cái. Như vậy, những điều Lục Minh Phi nói không phải là không có lí, có lẽ trên đời này có những tên hung thủ biến thái như thế thật. Vậy thì không biết hung thủ là một kẻ như thế nào nhỉ?

“Thực ra, những bộ phim kinh dị hoặc phim về ma cà rồng, một là phản ánh ham muốn bản năng của con người, rất tò mò đối với những sự việc chưa biết, hai là phim kinh dị có thể giảm bớt áp lực cuộc sống, nam nữ đều thích. Tôi quen với rất nhiều cô gái thích xem những bộ phim và phim kiểu như thế, và phần lớn họ đều bị hội chứng sau khi xem phim.” Đường Hàn Vũ kể ra ví dụ mình đã từng mong muốn trở thành quỷ hút máu sau khi xem.

“Từ trước tới giờ tôi chưa từng có tình trạng như cô nói.” Khương Vân Phàm lập tức phản bác.

“Đó là vì anh không bình thường lắm.” Lục Minh Phi buột miệng nói, rồi tiếp tục với giọng bất bình, “Theo tôi, hung thủ trong vụ án này dứt khoát là mắc bệnh, hắn đã giả như ma cà rồng để giết người, ăn nhiều quá rồi nảy ra ý định tạo vụ án mạng đặc biệt?”

“Điều đó còn phải xem tình trạng tâm lí và tâm thái phạm tội lúc đó của hung thủ.” Đường Hàn Vũ nhìn xác chết.

“Hung thủ đã gây án tùy thời cơ hay là phạm tội theo một kiểu nhất định nhỉ?” Khương Vân Phàm ngồi bên xác chết đưa ra câu thắc mắc.

“Hai chuyện đó thì có gì khác nhau?” Lục Minh Phi hỏi lại.

Hai kiểu đó là những kiểu phạm tội thường thấy. Thông thường, với các vụ tùy cơ gây án tương đối khó điều tra phá án, bởi vì những kẻ phạm tội thường là tội phạm giết người hàng loạt đang bỏ trốn, để tìm cách sinh tồn hoặc không lộ thân phận sẵn sàng ra tay giết ngay người khác để diệt khẩu một khi bị phát hiện. Nhưng cũng có một số sơ hở, ví dụ như trên người của nạn nhân sẽ có những đặc điểm chung mà người bình thường rất khó phát hiện ra.

Còn cách thức phạm tội cố định thì giống như cách sau khi giết người sẽ để lại dấu hiệu hoặc vật phẩm nào đó như của “Hoa hồng thép”, để cố ý nói cho cảnh sát biết là ai đã phạm tội. Tuy nhiên, cách làm này cũng có lúc gây ra tác dụng dẫn tới hiểu lầm.

Sau khi nghe Khương Vân Phàm kiên nhẫn giải thích, Lục Minh Phi gật đầu với vẻ nửa hiểu nửa không: “Thì ra là như vậy, vậy thì có lẽ vụ án ma cà rồng cắn cổ họng này có lẽ đã dùng cách thức phạm tội theo kiểu cố định nhỉ?”

Đường Hàn Vũ lắc đầu phản bác: “Không, điều này phải đợi sau khi làm rõ thân phận của nạn nhân và tìm thấy những người tình nghi xong đồng thời tiến hành điều tra từng người một, từ đó tìm ra động cơ phạm tội và vấn đề tâm lí thì mới biết được. Đến lúc đó, tôi sẽ tiến hành đánh giá tâm lí và phân tích nhân cách một cách chuyên môn đối với họ.”

Vu Phong Ngâm thu chiếc thước, cúi người xuống một lần nữa vừa kiểm tra xác chết vừa nói: “Anh Lăng, anh ghi lại đi, nạn nhân cao 1,60 mét, mặc một bộ lễ phục màu đỏ, tóc dài màu đen…”

“Còn gì nữa không, pháp y Vu?” Lăng Phong đứng đằng sau Vu Phong Ngâm, nhìn vào tấm lưng đang im lặng, hỏi.

Vu Phong Ngâm im lặng một hồi lâu. Lăng Phong thấy tò mò bèn ngồi xuống nhìn cô, thì thấy mặt cô đầy vẻ ngạc nhiên, dường như cô có dự cảm gì đó, rồi lập tức lấy chiếc khẩu trang trong túi đeo lên miệng.

Vu Phong Ngâm véo vào cằm của nạn nhân một lần nữa, miệng của nạn nhân từ từ mở ra. Cảnh tượng tiếp theo khiến Lục Minh Phi không khỏi thấy buồn nôn: Từ miệng của xác chết một mùi hôi thối tỏa ra, khoang miệng đã bị nát, một dòng máu đen đặc từ đó chảy ra.

Khương Vân Phàm với khứu giác đặc biệt cũng đã ngửi thấy mùi hôi đó nên chậm rãi bước tới: “Hôi quá, buồn nôn quá! Hương Vu, rút cục cô đang làm gì thế?” Khương Vân Phàm chau mày đi tới trước mặt xác nạn nhân và cảm thấy rất bất ngờ, “Trời đất, miệng của nạn nhân sao lại có mùi đó nhỉ?... Là trúng độc từ bên trong!”

Vu Phong Ngâm gật đầu: “Tôi biết là nạn nhân trúng độc rồi, chỉ có điều không hiểu, tại sao đặc điểm trúng độc ở cô ấy lại không rõ ràng như vậy? Anh nhìn mà xem, toàn thân cô ấy không hề có dấu vết trúng độc, ngũ quan và da không biến sắc, càng không có máu chảy, một chút màu máu cũng không!”

Lục Minh Phi xoa vào hai cánh tay nổi da gà: “Kì lạ quá, đúng là kì lạ quá!”

Đường Hàn Vũ ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói: “Trúng độc chưa hẳn đã lan ra toàn thân, có một số độc dược có tính kéo dài. Còn có cả một khả năng nữa, sau khi nạn nhân bị chết thì chất độc mới lan trong cơ thể. Vì thế, chất độc không thể vận chuyển trong cơ thể nên tất nhiên là chỉ lưu lại trên bề mặt mà không truyền đến các cơ quan trọng khác.”

Vu Phong Ngâm lật mí mắt của nạn nhân lên và lần đầu tiên phản bác lại Đường Hàn Vũ: “Tổ trưởng, chị nói như vậy là không đúng rồi. Chị nhìn miệng của nạn nhân mà xem, rõ ràng là tỏa ra mùi hôi thối nồng nặc, nếu không có chất kịch độc xâm nhập vào cơ quan trong cơ thể thì sao miệng lại có hiện tượng phát độc?”

Lục Minh Phi đầu tiên thì nhìn Đường Hàn Vũ với vẻ mặt thắc mắc, rồi lại nhìn Vu Phong Ngâm với vẻ chắc tin, vội đứng lên, nói: Mọi người đừng tranh luận nữa, chúng ta hãy chờ báo cáo xét nghiệm xem thế nào đã.”

“Tôi cũng đang có ý đó, phải tiến hành giải phẫu mức độ sâu đối với xác chết, tiện thể lấy mẫu xét nghiệm ADN của nạn nhân. Nếu đối chiếu ra nhân thân của nạn nhân trong kho dữ liệu ADN thì càng tốt. Vì vậy, nhờ anh Lục đưa xác chết về Trung tâm pháp y đi.” Vu Phong Ngâm nháy mắt với Lục Minh Phi rồi lập tức bước ra khỏi tòa nhà, không để cho Lục Minh Phi kịp nói gì.

Lục Minh Phi cảm thấy Vu Phong Ngâm đang lén cười, vốn định nhờ Khương Vân Phàm giúp đỡ, không ngờ anh chàng không có lương tâm đó đã theo ngay Đường Hàn Vũ đi ra ngoài cửa mất rồi. Lúc này, trong nhà chỉ còn lại một mình anh, anh đánh liều, bịt mũi nhanh chóng kéo khóa của chiếc túi nhựa để đóng cái mùi hôi thối đó lại. Xong việc, anh mới thở lại bình thường và chợt thấy thế giới này thật là tươi đẹp.

“Anh Hà, anh hãy phát thông báo về việc người mất tích trong khu vực lân cận đi. Hễ có manh mối có liên quan do người nào biết cung cấp cho thì hãy lập tức đối chiếu với nhân thân thật của nạn nhân.” Đường Hàn Vũ nói với viên cảnh sát trung niên đang đứng canh ở cửa.

“Vâng, chỗ anh Lăng Phong có một phần thông tin của nạn nhân, chúng tôi sẽ lập tức đi làm ngay!” Cảnh sát Hà và Lăng Phong cùng lên chiếc xe cảnh sát.

Trước khi đi, dù đã ngồi trên xe, Lăng Phong vẫn không nén được đưa mắt nhìn về phía cổng của tòa nhà, nhìn thấy Đường Hàn Vũ và Khương Vân Phàm đang cười cười nói nói với nhau, ngực anh bỗng dội lên cơn đau, thậm chí anh còn cảm thấy thở rất khó khăn. Anh quay đầu đi, cố nén nỗi đau trong lòng, thầm tự hứa: Nhất định sẽ làm cho Đường Hàn Vũ quay trở lại trong vòng tay anh.

Cô dâu ma cà rồng

Tám giờ ba mươi sáng ngày hôm sau, có một bà cụ chống gậy đến Sở Cảnh sát. Khi Lục Minh Phi ra cửa đón bà, thì thấy bà có vẻ rất bồn chồn, lo lắng, đến khi anh dìu bà cụ tới phòng làm việc thì thấy bà cứ chống gậy dò đường theo thói quen. Bà ấy là người khiếm thị, Lục Minh Phi nhận ra điều đó nhưng không nói mà chỉ đỡ tay bà cụ đi từng bước.

Bước vào phòng làm việc, Đường Hàn Vũ tự giới thiệu trước, tiếp đó giới thiệu đến Khương Vân Phàm. Bà cụ vẫn không ngồi xuống mà lấy từ trong túi ra một cuộn giấy đưa cho mọi người, sau khi vuốt cho phẳng thì mới nhận ra đó là thông báo tìm người do cảnh sát Hà phát ra.

Bà chỉ vào ảnh của cô gái, rồi lại chỉ vào mắt mình, nói với vẻ xin lỗi: “Anh cảnh sát, mắt già không nhìn thấy, các anh hãy xác nhận giúp cho già xem cô gái ấy có phải là cháu gái Từ Giai Nguyệt của già không?”

“Thưa bà, bà đừng lo, bà cứ ngồi xuống rồi từ từ nói.” Đường Hàn Vũ đỡ bà ngồi xuống ghế.

“Cháu gái của già hai mươi lăm tuổi, người cao gầy, có một mái tóc dài và đen óng ả, nó rất xinh xắn, đang làm việc cho Tập đoàn Kim Thành, nó làm nghề kế toán. Mọi mặt của con bé đều tốt, chỉ có điều hơi bướng. Lần này nó đi mấy ngày liền rồi mà vẫn chưa gọi một cuộc điện thoại nào về. May có hàng xóm nói cho già biết và bảo già đến Sở cảnh sát để nhận người. Anh cảnh sát, bây giờ cháu gái già đang ở đâu? Có phải nó đã phạm phải sai lầm gì nên mới bị giam không?” Bà cụ cứ nói mãi, mặt nở nụ cười rạng rỡ. Nói đến câu cuối cùng, bà có vẻ lo lắng, đôi bàn tay già nua cứ nắm chặt lấy cây gậy.

Ba người của Tổ Chuyên án Đặc biệt đưa mắt nhìn nhau, cô cháu gái trong lời kể của bà cụ cơ bản có những điểm phù hợp với nạn nhân, vẻ mặt của ai cũng tỏ ra rất khó nghĩ, không biết nên nói sự thật như thế nào với cụ.

Bà cụ có lẽ đã hơn bảy mươi tuổi, ở độ tuổi rất dễ gặp phải những biến chứng bệnh tật. Đường Hàn Vũ do dự một lúc rồi quyết định tạm thời chưa nói cho bà biết. Để xua tan nỗi lo lắng của bà và tìm hiểu về nạn nhân, hai người bắt đầu nói về nạn nhân.

“Bà ơi, cháu gái của bà không phải là người chúng cháu đang tìm đâu, bà đừng quá lo lắng. Có thể cô ấy đi công tác, công việc bận quá nên quên gọi điện về đấy ạ.”

“Đúng thế, công việc của nó bận lắm, nó thường nói mặc dù nó chỉ là một nhân viên nhỏ nhưng thường xuyên phải làm thêm giờ, nó bảo rằng có như vậy thì mới có cơ hội thăng tiến.”

“Trước khi đi công tác, cô ấy có nói với bà là sẽ đi đâu không?” Hoặc là có nói gì không?”

“Bà già rồi, nên hay quên lắm, để bà nghĩ xem đã… Bà nhớ ra rồi, nó nói phải tham dự bữa tiệc sinh nhật của con trai ông chủ, còn nói nếu may mắn thì có thể được thăng chức để bà được hưởng phúc nữa. Con nhỏ cũng thật là, bà già như thế này rồi, không biết là mình còn sống được bao lâu nữa, hưởng phúc gì cũng không quan trọng, điều bà lo nhất bây giờ là cho đến nay nó vẫn chưa tìm được một người tử tế.” Bà cụ thở dài, mặt lộ vẻ lo lắng.

Trong đầu Đường Hàn Vũ cứ vang lên mấy từ “tiệc sinh nhật”, cô định sẽ điều tra theo manh mối này.

Bỗng nhiên, bà cụ run rẩy đứng dậy: “Nếu đã không phải là cháu gái của già, thế thì già yên tâm về nhà được rồi. Già xin lỗi vì đã làm phiền các cháu nhé!”

Lục Minh Phi vội đứng dậy đỡ bà cụ ra khỏi phòng làm việc. Đi hết dãy hành lang dài, anh dặn bà đứng đợi ngoài cổng tòa nhà làm việc, rồi sau đó chạy ra bãi lấy xe đưa bà cụ về như một đứa cháu trai.

Đường Hàn Vũ và Khương Vân Phàm đi theo họ, rồi đứng lại ở cổng tòa nhà làm việc đưa mắt nhìn theo chiếc xe cảnh sát rời đi. Hai người đều cảm thấy vui, vì Lục Minh Phi đã làm giúp cho họ những việc mà họ không thạo lắm.

“Anh đã gửi tin nhắn cho Vu Phong Ngâm chưa?” Đường Hàn Vũ nhìn người bên cạnh.

“Gửi rồi, cô ấy nói sẽ có kết quả nhanh thôi.” Khương Vân Phàm đáp.

“Tiện thể bảo đội trưởng Lục hỏi thăm hàng xóm của bà cụ xem có phải cháu gái Từ Giai Nguyệt của bà cụ ngày thường đúng như những lời bà cụ nói hay không? Cuộc sống của hai bà cháu như thế nào?” Đường Hàn Vũ nhắc.

“Được. Thế còn cô?” Khương Vân Phàm lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi đi, anh biết Lục Minh Phi thường không thích đọc tin nhắn.

“Tôi sẽ thông báo cho cảnh sát Hà và Lăng Phong đến đối chiếu danh sách kế toán của Tập đoàn Kim Thành.” Đường Hàn Vũ vừa nói vừa bấm máy.

Lục Minh Phi nhận được điện thoại của Khương Vân Phàm khi đang trên đường từ ngõ nhà bà cụ trở về Sở Cảnh sát. Sau khi nghe rõ nội dung công việc cần làm, đầu tiên Lục Minh Phi định quay lại hỏi bà cụ, nhưng ngẫm nghĩ kĩ thì thấy nếu cứ hỏi người trong cuộc sẽ làm lộ những lời nói dối đầy thiện ý của Đường Hàn Vũ. Đúng lúc đó, anh nhìn thấy một ông già bên tiệm sửa giầy.

Anh bước tới ngồi xuống chiếc ghế băng. Ông cụ già ngẩng lên nhìn anh, cười và hỏi: “Cậu thanh niên, cậu muốn sửa giầy hả?”

Lục Minh Phi mỉm cười, cởi đôi giầy da của mình, nói: “Ông khâu cho cháu một đường bên mép giày cho nó chắc ạ. Cháu hay vận động, sợ nó bị bung keo.”

“Được!” Ông già cười khà khà, rồi bắt đầu vừa làm vừa nói chuyện với anh. “Cậu làm nghề gì? Có lẽ cậu cũng chừng trạc tuổi với cháu tôi.”

“Ông ơi, nói khẽ với ông nhé, cháu là cảnh sát.” Để tiếp tục câu chuyện phía sau, Lục Minh Phi không muốn che giấu thân phận thật của mình.

Ông cụ già hơi ngây người ra, nhìn quanh không thấy có ai, rồi lại ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ trên tầng của nhà bà cụ, xác định không có ai nghe thấy câu chuyện của họ thì mới ghé sát vào Lục Minh Phi, khẽ hỏi: “Có phải Từ Giai Nguyệt phạm tội gì à?”

Lục Minh Phi thấy buồn cười vì vẻ thận trọng của ông cụ, rồi lắc đầu phủ định: “Tại sao mọi người lại cứ hỏi như vậy nhỉ? Không lẽ ngày thường cô ấy không phải là một cô gái an phận nết na?”

Ông cụ già thở phào một cái, nhưng rồi như chợt nhớ đến một chuyện không vui, nói: “Con bé ấy được bà Từ chiều chuộng quen rồi. Kể từ sau khi làm kế toán ở tập đoàn nào đó, buổi tối nó không mấy khi về nhà. Nghe nói, nó đã có một bạn trai giàu có ở bên ngoài, có lẽ vì sợ bạn trai phát hiện ra rằng mình xuất thân hèn kém hoặc nó đã chán ghét ngôi nhà cũ kĩ của mình rồi. Chà, thực ra, ai cũng có cái khó của mình, bà Từ cũng đã khó khăn lắm mới nuôi được nó lớn lên như bây giờ, hi vọng là nó sẽ đối xử tử tế với bà ấy.”

Lục Minh Phi nhận thấy câu nói sau cùng có gì đó không bình thường, bèn hỏi: “Quan hệ hai bà cháu họ không tốt lắm phải không ạ?”

Ông cụ già lắc đầu, thở dài: “Không thể nói là không tốt, máu loãng vẫn hơn nước lã. Chỉ là vấn đề bà cháu sống chung với nhau thì cháu chắt thường không muốn mất thời gian và sức lực để chuyện trò, chăm sóc người già, mà chỉ hàng tháng đưa cho một khoản tiền cố định. Người già thường trong lòng không muốn thừa nhận sự thật là mình đã bị bỏ rơi.”

Nói đến đây, ông cụ dùng răng cắn sợi chỉ, kiểm tra xem đã chắc chắn chưa rồi mới cười và đưa đôi giày cho Lục Minh Phi.

Lục Minh Phi lấy tiền ra trả rồi chào từ biệt ông cụ. Ra khỏi ngõ, anh vui mừng lấy xe lái về Sở cảnh sát, định sẽ nói cho mọi người biết về manh mối quan trọng này.

Nửa tiếng đồng hồ sau anh về tới Sở cảnh sát. Dừng xe ở cổng tòa nhà làm việc, anh vội vã xuống khỏi xe, hoàn toàn không nghe thấy lời nhắc không được đỗ xe ở đó của đồng nghiệp. Anh chạy nhanh qua hành lang dài, mở cửa phòng làm việc rồi đưa một bàn tay ra như muốn ngăn tất cả mọi âm thanh lại: “Mọi người im lặng, tôi sợ lát nữa sẽ quên mất manh mối này.”

Đường Hàn Vũ và Khương Vân Phàm nhìn thấy nụ cười trên mặt anh thì rất phấn khởi, tạm thời không nói về câu chuyện đang dang dở giữa họ nữa và lắng nghe những lời của Lục Minh Phi.

“Hay quá, đội trưởng Lục, lắp ghép những manh mối của anh với phân tích manh mối của cảnh sát Hà thì có thể xác định, Từ Giai Nguyệt chính là kế toán của Tập đoàn Kim Thành. Cách đây nửa tiếng, anh Hà đã thông báo về là đã điều tra ra ba ngày nay không thấy Từ Giai Nguyệt đi làm, nhưng nhân viên tiếp đón của công ty thì nói rằng gần đây không có nhân viên nào đi công tác. Vì thế, chúng tôi định tới tập đoàn Kim Thành một chuyến.” Khương Vân Phàm đưa cho Lục Minh Phi một bản báo cáo, “Đây là thông tin về nhân thân của Từ Giai Nguyệt.”

“Sao lại phải tới Tập đoàn Kim Thành? Không lẽ những điều hai người nghĩ cũng giống như tôi?” Lục Minh Phi nhìn hai người.

“Cứ đi rồi khắc biết!” Đường Hàn Vũ trả lời ngắn gọn.

Đúng giữa trưa, ba người đi chiếc xe cảnh sát SUV đến trước tòa nhà văn phòng. Ánh phản xạ của những tấm kính cường lực trên cao chẳng khác gì mặt hồ lăn tăn khiến những người ở dưới không sao mở được mắt được khi ngước lên nhìn. Nghe nói, tổng bộ của Tập đoàn Kim Thành đã thuê nửa tòa nhà, các chi nhánh công ty có ở hầu hết các ngành, trong đó vị trí của một công ty trong số đó chính là ở tòa nhà thương mại cách đây năm trăm mét.

Có rất nhiều nhân viên mặc comle thắt cà vạt đi ra khỏi cánh cửa xoay. Ba người bất giác nhìn xuống quần áo trên người, rồi lại cùng đưa mắt nhìn nhau. Hai người đàn ông như có thỏa thuận ngầm đi đằng trước và nhanh chóng chìa tấm thẻ ngành ra trước khi mà nhân viên bảo vệ chặn họ lại. Đường Hàn Vũ có cảm giác như hành động đó của hai người chẳng khác gì việc trẻ con tranh nhau khoe mô hình siêu nhân, cô không sao làm được việc đó. Tuy nhiên, nhân viên bảo vệ cũng đã nhanh chóng hiểu ra nên lập tức mở cửa để họ đi vào.

Họ đi thang máy lên tầng hai mươi hai, rồi lại đi theo cầu thang bộ, đó là cầu thang nội bộ lên tầng trên cùng. Ở đó, không gian rộng mở, chỉ có một quầy cà phê nhỏ. Cảnh sát Hà và Lăng Phong đang ngồi trong đó giơ tay vẫy họ. Cũng trong lúc đó, Trưởng phòng tài vụ của Tập đoàn Kim Thành Khải Nhĩ cũng đứng dậy, chìa tay ra bắt tay Lục Minh Phi, cười và nói mấy câu xã giao.

Mọi người ngồi vào chỗ xong, thư kí của Trưởng phòng tài vụ bê một khay những tách cà phê nóng hổi ra.

Khương Vân Phàm nhấc một tách cà phê lên với vẻ rất tao nhã, nhấp một ngụm nhỏ thì bị Lăng Phong ngồi đối diện đưa mắt lườm cho một cái, nhưng anh giả như không nhìn thấy, cười và nói: “Khải Nhĩ, ngày thường thì cô Từ Giai Nguyệt ở bộ phận anh là người như thế nào? Xin nhắc một điều, tôi hỏi câu đó không phải là muốn nghe những lời chính thức, mà tôi muốn hỏi là cô ấy thân thiết với ai nhất? Có hay không mong muốn mãnh liệt được thăng tiến?”

Đúng khi Khải Nhĩ định trả lời, thì Khương Vân Phàm lại nói: “Cũng xin nhắc thêm, nếu chúng tôi phát hiện ra là anh đã nói dối thì chúng tôi sẽ coi đó là bằng chứng về việc anh cản trở cảnh sát làm việc!”

Khải Nhĩ tỏ ra rất kiên nhẫn, mặc dù Khương Vân Phàm có phần hơi chiếm chót, nhưng anh ta vẫn mỉm cười hòa nhã: “Thực ra, hồi đầu khi cô ấy tới tôi cũng thấy hơi coi thường, chỉ là một nhân viên kế toán nhỏ mà thường xuyên làm thêm giờ đến rất muộn. Nhưng, bắt đầu từ cuối năm ngoái, dường như cô ấy không muốn thăng tiến bằng sự nỗ lực của chính bản thân mình nữa.”

“Câu đó là có ý gì?”

“Cuối năm là thời gian mà bộ phận tài vụ kế toán chúng tôi bận rộn nhất, nếu là lúc thường thì cô ấy đã cùng làm thêm giờ với chúng tôi ngay rồi. Nhưng, sáu giờ chiều hôm ấy cô ấy đã đeo túi lên và ra về mà chẳng ai dám nói gì. Sếp đã thông báo cho chúng tôi rằng, không ai được động chạm tới Từ Giai Nguyệt, cô ấy sắp rời khỏi bộ phận tài vụ rồi. Tối hôm đó, nhiều đồng nghiệp ca cẩm, mấy nữ nhân viên còn nói cô ấy trèo cao, định với tới cả Tổng Giám đốc Vương Hạo của chúng tôi, và định dựa vào anh ấy để ngồi vào vị trí thư kí của Tổng Giám đốc, và một tuần trước thì cô ấy đã rời khỏi bộ phận tài vụ.”

“Vậy, anh hãy nói về những sự việc có liên quan đến Từ Giai Nguyệt trong buổi tiệc sinh nhật của Vương Hạo một tuần trước đi. Đừng có hỏi tại sao lại biết là anh cũng tới đó, mặc dù anh không thích tham gia tiệc tùng và là một người đàn ông rất chăm lo cho gia đình.”

Khải Nhĩ có vẻ rất ngạc nhiên trước những lời đó. Anh ta ngồi ngây người một lúc rồi mới chậm rãi nói: “Hôm đó người đến dự rất đông…”

Bữa tiệc được tổ chức tại tầng hai của khách sạn nghỉ dưỡng của Tập đoàn Kim Thành. Bên ngoài thì là tiệc sinh nhật, nhưng thực ra là một vũ hội hóa trang, và chính xác hơn thì là một buổi gặp mặt mang tính thương mại. Khách đến dự phần đông là những người có tên tuổi trong giới nhà hàng, khách sạn, sân golf và người đứng đầu của các tổng công ty, tập đoàn.

Hầu hết mọi người đều đeo mặt nạ và mặc những trang phục với các phong cách khác nhau, trong khi phần lớn phụ nữ đều hướng về phong cách mát mẻ, riêng Từ Giai Nguyệt không như vậy. Khi cô ấy xuất hiện với bộ trang phục cô dâu ma cà rồng: Vẻ mặt yêu ma kì quái, những chỗ da hở ra thì nhợt nhạt như không hề có máu, trông không khác gì một con ma cà rồng thực thụ khiến mọi người đều giật mình. Toàn thân cô dường như tỏa ra một không khí hắc ám, vai lại mang một đôi cánh màu đen, làm mọi người đều muốn lánh xa nhưng lại cũng rất muốn nhìn xem cô định làm gì. Khi cô ấy mỉm cười tự tin tiến từng bước về phía Vương Hạo, thì anh ấy lại có hành động khiến mọi người bất ngờ, đó là không những không từ chối cô gái kì quặc ấy mà còn cười và giang hai cánh tay ra ôm cô ấy vào lòng trước mặt tất cả mọi người mà không một chút sợ hãi nào. Và họ đã công khai chuyện tình của hai người trước đám đông bằng cách đó và nhận lại những lời chúc phúc của mọi người.

Sau đó, mọi người còn biết rằng Từ Giai Nguyệt xuất thân hèn kém thì lại càng thấy sửng sốt hơn. Ai cũng thấy bất ngờ, một Vương Hạo - người thừa kế tập đoàn, người từ trước tới nay không hề công khai chuyện tình cảm lại có khẩu vị đặc biệt như vậy, yêu một cô gái vừa táo tợn vừa kì quặc.

Không hiểu tại sao, khi nghe những lời kể của Khải Nhĩ, trong đầu của Khương Vân Phàm không chỉ hiện lên cảnh tượng của buổi tối hôm đó, mà còn có cả khuôn mặt với nụ cười thoắt ẩn thoắt hiện giấu trong làn tóc của Từ Giai Nguyệt khi Vương Hạo ôm cô ta, khiến anh không khỏi thấy buồn nôn.

“Đó là lần sau cùng tôi nhìn thấy cô ấy. Sau khi cô ấy rời khỏi phòng tài vụ, tôi nghe nói cô ấy không đi làm, chẳng ai biết gì về hành tung của cô ấy.” Khải Nhĩ nói.

“Đi nào, phải tới ngay một nơi này!” Khương Vân Phàm đột nhiên mở bừng mắt, đẩy ghế đứng dậy rồi bước nhanh xuống cầu thang. Hành động của anh rất nhanh, khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên, thậm chí chưa kịp phản ứng gì thì đã thấy bóng anh khuất dần ở cầu thang.

Đường Hàn Vũ cũng vội vã cáo từ và cùng Lục Minh Phi đuổi theo Khương Vân Phàm. Khi ba người ngồi lên xe rồi, Đường Hàn Vũ đưa mắt nhìn Khương Vân Phàm đang ngồi ở ghế phụ. Hai tay anh đan chéo nhau chống dưới cằm, mắt nhắm lại suy nghĩ.

“Cậu vội vàng như vậy, định đi đâu nào?”

“Không lẽ mọi người không thấy lạ lùng à? Tại sao Từ Giai Nguyệt lại cải trang thành cô dâu ma cà rồng?”

“Có lẽ vì cô ấy thích xem phim ma cà rồng.”

“Cho dù là như thế, thì tại sao Vương Hạo lại lựa chọn buổi tiệc ấy để công khai chuyện tình cảm?”

“Ai mà biết được! Có thể anh ta đã tìm thấy tình yêu đích thực, muốn được cập bến tình yêu.”

Khương Vân Phàm không cho là như vậy, nên không tiếp lời của Đường Hàn Vũ nữa mà giục Lục Minh Phi lái xe nhanh đến khách sạn nghỉ dưỡng của tập đoàn Kim Thành. Họ nhanh chóng gặp được Giám đốc khách sạn, rồi nói rõ ý của mình. Giám đốc khách sạn đưa họ lên tầng hai. Nhưng lúc này thì ở đó đã được dọn dẹp sạch sẽ, chẳng còn để lại chút dấu vết nào của bữa tiệc sinh nhật hôm đó. Họ cũng không thu được bất cứ vật chứng gì.

“Xin hỏi, hôm đó các anh có bị mất thứ gì quan trọng không? Có cần chúng tôi giúp tư vấn những nhân viên làm việc không?” Vị Giám đốc thấy bọn họ cứ tìm quanh quất, sợ ảnh hưởng tới thời gian làm việc của mình, trong lòng không khỏi thấy phiền phức, tuy nhiên mặt thì vẫn giữ nụ cười giả tạo.

“Không cần, chúng tôi không mất thứ gì quan trọng cả.” Đường Hàn Vũ nhìn ông Giám đốc, thấy được vẻ nghi hoặc trong mắt ông ta, bèn rút tấm thẻ ngành, chìa ra: “Chúng tôi là cảnh sát, cô Từ Giai Nguyệt tham gia bữa tiệc sinh nhật của Vương Hạo hôm đó đã bị người khác giết, chúng tôi muốn kiểm tra xem đoạn video từ camera của khách sạn buổi tối hôm đó. Phiền ông dẫn đường cho chúng tôi!”

Ông Giám đốc có vẻ rất ngạc nhiên, lắc đầu nói: “Bạn gái của Tổng Giám đốc? Sao có chuyện đó được?”

Khương Vân Phàm dùng cánh tay ngoặc vào cổ của Giám đốc khách sạn, kéo ông ta vào trong thang máy: “Đừng nhiều lời, phòng điều khiển ở tầng mấy?”

Giám đốc khách sạn đáp: “Tầng ba”, Khương Vân Phàm nhấn nút số tầng, bốn người nhanh chóng lên tới phòng điều khiển. Theo yêu cầu của tổ Chuyên án Đặc biệt, các nhân viên ở đây tìm đến đoạn video hôm đó, thì thấy những hình ảnh của Vương Hạo và Từ Giai Nguyệt, hai người tỏ ra rất quấn quýt, không rời nhau lúc nào, hơn nữa cuối cùng còn cùng nhau rời khỏi khách sạn và ngồi vào một chiếc xe hơi màu đen.

Khương Vân Phàm đột nhiên cười: “Tôi biết rồi! Tôi biết tại sao cô ta lại giả làm cô dâu ma cà rồng rồi!”

Lục Minh Phi nhìn Khương Vân Phàm với vẻ ngạc nhiên: “Cậu chỉ được cái giỏi làm cho người khác giật mình. Rút cục là đã biết được gì?”

Đường Hàn Vũ không hiểu, trong đoạn video đó dường như không có manh mối nào cho thấy Vương Hạo có những hành động lạ lùng. Lục Minh Phi cũng nhìn cô, hai người ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu trong đầu của anh chàng khùng kia đang diễn ra điều gì.

“Đi nào, đội trưởng Lục, chúng ta lại tới một nơi khác.” Khương Vân Phàm vỗ vai của Lục Minh Phi, chạy lên như điên, rồi không kịp chờ chiếc thang máy đang dừng lại ở tầng mười một, lập tức đi vào cầu thang thoát hiểm, phía sau lưng anh vang lên tiếng chân đuổi theo của hai người kia.

Lục Minh Phi hổn hển mở cửa xe, rồi chỉ vào Khương Vân Phàm nói với giọng trách móc: “Cậu có tin không, tôi đang muốn đánh cho cậu một trận đây! Chạy nhanh là một chuyện, lại còn làm cho người ta vừa không hiểu vừa tò mò chạy theo sau!”

Khương Vân Phàm cười đọc địa chỉ của Vương Hạo rồi mở cửa xe ngồi vào: “Trách tôi à? Không lẽ chân dài cũng có lỗi?”

Đường Hàn Vũ ngồi vào ghế sau, rồi ghé vào giữa hai người, không nén được tò mò, hỏi: “Anh Khương khùng, đừng có vòng vo nữa, nói xem, rút cục là đã phát hiện ra điều gì vậy?”

Khương Vân Phàm mỉm cười, làm động tác giữ im lặng rồi nhắm mắt lại giả bộ như ngủ mà không nói gì cho hai người biết.

Tiên sinh ma cà rồng

Giữa đường, họ nhận được điện thoại của Vu Phong Ngâm. Sau khi xác chết được đưa tới Trung tâm pháp y, đầu tiên cô lấy một chút máu còn sót lại của xác chết để làm xét nghiệm ADN, sau đó đưa xác chết lên bàn giải phẫu để làm khám nghiệm ở mức sâu hơn.

Nhưng, trong thời gian giải phẫu, nội tạng của xác chết dần dần xuất hiện màu tím đen, vết răng cắn ở cổ cũng từ màu xanh chuyển sang màu tím đen, giống như máu có độc đã truyền đến toàn thân. Tiếp ngay sau đó là một mùi hôi thối nồng nặc xộc ra tới mọi ngóc ngách của phòng giải phẫu, khiến cho tất cả mọi vật dụng ở đó cũng nhiễm phải cái mùi đáng sợ đó.

Vu Phong Ngâm buộc phải tạm thời rời khỏi phòng giải phẫu một lúc. Cô ra bên ngoài đứng, ngửi áo thì thấy toàn thứ mùi kia, đến cả tóc của cô cũng vậy. Trong lòng cô thấy rất thắc mắc, rút cục thì đó là loại thuốc độc gì mà có thể kéo dài tình trạng thể hiện trạng thái phát độc như vậy nhỉ?

Cô rà soát lại trong đầu một lượt, tạm thời chưa tìm ra tên của độc dược đó, nhưng cô biết mình phải nhanh chóng nói cho mọi người biết. Tên hung thủ dùng thuốc độc này không phải là dạng vừa, rất có khả năng là một tội phạm đã qua bậc học đại học và rất có khả năng tổ chức. Ngoài ra, kết quả xét nghiệm ADN đã có rồi, nạn nhân chính là Từ Giai Nguyệt, kế toán của Tập đoàn Kim Thành, mới hai mươi lăm tuổi, tử vong vào khoảng sáng sớm ngày hai mươi tám tháng bảy.

Sau khi Vu Phong Ngâm tắt điện thoại, Khương Vân Phàm nhìn đồng hồ trên xe, bây giờ là bốn giờ mười bốn phút. Anh lại nhìn ra căn biệt thự kiểu Thái bên ngoài cửa sổ, mấy gốc cây to sum xuê che khuất mất căn nhà, cho dù có dùng kính viễn vọng cũng không thể thấy gì bên trong nhà.

“Hung thủ bên trong đó, nhưng chúng ta làm thế nào để vào nhà được?” Anh quay đầu lại nhìn, Lục Minh Phi và Đường Hàn Vũ đều đang gọi điện thoại.

“Tôi đang gọi điện thoại để xin ông Thẩm cho lệnh khám xét.” Đường Hàn Vũ nói với vẻ bình thản.

“Tôi đang thông báo cho anh Hà đưa Đội cảnh sát hình sự đến chi viện nhưng không liên lạc được.” Lục Minh Phi nói với vẻ lo lắng.

Hai mươi phút sau, họ nhấn vào chiếc chuông của có màn hình. Ngay lập tức bên trong vọng ra tiếng chuông đã được nối thông. Lục Minh Phi ghé sát vào màn hình, chìa tấm thẻ cảnh sát nói: “Chúng tôi là cảnh sát.”

Một lát sau, cánh cửa sắt từ từ mở ra. Một người phụ nữ tầm trung trông có vẻ giống như người giúp việc mở cánh cửa gỗ ra, mỉm cười dẫn họ vào trong nhà. Trong căn phòng khách đơn giản chỉ có một bộ sô pha cùng một chiếc bàn trà đơn giản, chiếc ti vi treo trên tường được che bằng vải trắng, nhìn thì biết ngay là chủ nhân không thường xuyên về nhà. Bên trái của phòng khách là một tấm bình phong, đi lên gác là bể tắm được cách li...

Người đàn ông trong bể tắm vẫn đang bơi, nhìn thấy cảnh sát đang chờ trên bờ cũng vẫn không tỏ vẻ lo lắng, sợ hãi. Anh ta chậm rãi bơi xuống điểm cuối rồi bước lên theo chiếc thang Inox, đón lấy chiếc khăn tắm từ tay người giúp việc, gỡ chiếc kính lặn, rồi nhìn ba người của tổ Chuyên án Đặc biệt với vẻ thách thức.

“Vương Hạo, năm giờ sáng ngày hôm trước anh ở đâu?” “Năm giờ sáng thì có thể đi đâu được, tất nhiên là ngủ ở nhà thôi! Có vấn đề gì à?”

“Bạn gái Từ Giai Nguyệt của anh đã bị người khác giết vào lúc Năm giờ sáng, không lẽ anh không biết chuyện đó?”

“Anh cảnh sát, anh đừng đùa sao có thể như thế được?

Giai Nguyệt sao lại…”

Vương Hạo ngồi xuống chiếc ghế dài đặt bên bể tắm, hai tay ôm đầu, vẻ mặt đau buồn.

“Theo như chúng tôi được biết, quan hệ giữa hai người rất thân thiết, thường xuyên gặp gỡ nhau, người mà Từ Giai Nguyệt gặp sau cùng là anh.”

Vương Hạo ngẩng phắt đầu lên, mắt long lanh nước, nhìn chằm chằm vào Lục Minh Phi, chờ nghe đối phương nói tiếp.

Lục Minh Phi chìa tờ lệnh khám xét về phía anh ta: “Phiền anh, chúng tôi bắt đầu khám xét!”

Vương Hạo có vẻ vô cùng phẫn nộ, túm lấy cổ áo của Lục Minh Phi, gầm lên: “Anh nghi ngờ tôi giết cô ấy?”

Khương Vân Phàm từ nãy đến giờ cứ mải mê với việc quan sát căn nhà, từ tốn đưa mắt nhìn Vương Hạo, lạnh lùng đáp: “Không lẽ không đúng như vậy?”

Vương Hạo cất tiếng cười với vẻ khinh thường: “Ok, các anh cứ việc lục soát. Tiện đây xin nhắc một chút, cha tôi là một nhà từ thiện nổi tiếng, mỗi năm quyên tặng hàng trăm triệu. Đừng nói mấy cảnh sát quèn như các anh, mà ngay cả Giám đốc sở cũng phải nể mặt ông ấy. Nếu các người không lục soát thấy gì thì đừng hòng ra khỏi đây một cách dễ dàng!”

Anh ta ghé sát vào tai của Khương Vân Phàm hừ một tiếng với vẻ dữ dằn, đe dọa. Nhưng Khương Vân Phàm chỉ trừng mắt lên nhìn như muốn nói: Tôi chẳng cần biết cha anh là ai, chỉ cần có người phạm tội là tôi sẽ bắt người đó tống vào tù!

Lục Minh Phi bước vào phòng khách, phụ trách việc khám xét đồ dùng gia đình. Đường Hàn Vũ thì đến phòng ngủ, Khương Vân Phàm thì đến phòng đọc sách. Đầu tiên, họ gõ vào vách tường, kiểm tra xem có mật thất hay không. Kết quả là không phát hiện ra mật thất. Tiếp đó họ kiểm tra các ngăn kéo, tủ quần áo, các vật dụng trong tủ sách, nhưng vẫn không thu được gì.

Đường Hàn Vũ bước vào phòng đọc sách, lắc đầu với Khương Vân Phàm. Hai người ra phòng khách thì thấy Lục Minh Phi cũng nhìn họ với vẻ ỉu xìu, thì biết là anh cũng không phát hiện ra bất cứ manh mối gì. Vậy thì, thứ mà Vương Hạo cất giấu ở đâu đây?

Khương Vân Phàm đi đi lại lại trong phòng khách, rồi nói: “Nhất định có chỗ nào đó đã bị chúng ta bỏ qua, hơn nữa, đó lại còn là nơi rất dễ nhìn thấy… Là những nơi chúng ta nghĩ rằng không thể giấu vật gì được và chưa kiểm tra.”

Vương Hạo đứng bên cạnh tấm bình phong rồi đi từng bước xuống bậc thềm, nói với vẻ nửa cười nửa không: “Thế nào? Không khám xét thấy à?”

Khương Vân Phàm ngẩng lên nhìn anh ta bằng đôi mắt sâu thẳm và đọc những thông tin về anh ta: Nuôi chó Samoyed, chưa kết hôn, rất ít bạn gái, là đồ kí sinh, nguồn kinh tế đến từ cha đẻ, rất thích sưu tầm cất giữ.

Một lát sau, dường như sợ bị người đối diện nhìn thấu tâm can, Vương Hạo không dám nhìn thẳng vào Khương Vân Phàm nữa. Anh ta nhận ra rằng mình đã bắt đầu thấy căng thẳng và điều đó không phải là dấu hiệu tốt.

Để giảm bớt sự căng thẳng, Vương Hạo mở tủ lạnh lấy một chai nước khoáng tu một ngụm lớn. Đúng lúc đó, một con chó Samoyed màu trắng trông rất đáng yêu ve vẩy chiếc đuôi xinh đẹp chạy quanh anh ta như muốn làm nũng nhưng lập tức bị người giúp việc chạy theo đuổi ra.

Khương Vân Phàm bình thản mỉm cười, thông tin thứ nhất đã được kiểm chứng, như vậy trong sáu thông tin chỉ còn thông tin cuối cùng là quan trọng nhất. Nhưng trong phòng ngủ và phòng đọc sách không nhìn thấy bất cứ vật gì đáng cất giấu, vậy nó ở đâu nhỉ?

“Thưa các anh cảnh sát, nếu các anh không còn việc gì nữa thì xin rời khỏi. Nhà tôi không phải là trạm thu dung, nên không thể tùy tiện thu nhận những con chó lang thang.” Vương Hạo có vẻ rất không vui nên đã chế nhạo Tổ Chuyên án Đặc biệt một cách thẳng thừng hòng để họ biết điều mà rút lui.

“Theo tôi thấy, ngôi nhà này còn không bằng cái chuồng nhỏ của con mèo nhà tôi, ai mà thèm chứ!” Lục Minh Phi đáp trả, vẻ tức giận khiến giọng anh to hẳn làm cho Vương Hạo cũng phải tái mét mặt.

Trong lúc hai người đó lời qua tiếng lại thì Đường Hàn Vũ và Khương Vân Phàm tới gần tấm bình phong và lại ra bể tắm một lần nữa. Khương Vân Phàm đi vòng quanh bể tắm một lượt. Ánh mặt trời chiếu qua chiếc rèm cửa cầu vồng, tạo thành những điểm sáng trên mặt nước trong vắt với những gợn lăn tăn. Bỗng nhiên, Khương Vân Phàm ngồi xổm xuống, vốc một vốc nước lên ngửi, không có mùi gì khác thường.

“Các anh cảnh sát, đề nghị các anh nhanh chóng rời khỏi. Tôi phải tới công ty họp bây giờ!” Vương Hạo lớn tiếng giục giã.

“Hình như anh rất thích bơi thì phải? Đã giành được giải thưởng nào chưa? Để hôm nào đó chúng ta thi với nhau xem sao được không?” Khương Vân Phàm vẫn tỏ ra không thèm để ý đến thái độ dữ dằn của Vương Hạo, mà ngược lại còn mỉm cười nói với anh ta về chuyện bơi.

“Một lời nhắc thân thiện, tôi thích bơi từ nhỏ, đã từng cầm về hai giải quán quân trong các cuộc thi bơi thành phố. Anh chắc chắn là muốn thi bơi với tôi chứ? Nếu thua, đừng có trách tôi đấy!” Vương Hạo nói với vẻ rất tự tin, cứ như thể đã nắm chắc phần thắng trong tay.

“Vương thiếu gia, bể bơi nhà anh bao lâu thì thay nước một lần? Lần thay nước trước là bao giờ? Tôi thấy là chúng ta đừng chọn thời gian nữa, chọn ngày chi bằng tùy cơ, bây giờ thi luôn đi!” Khương Vân Phàm nhìn người đàn ông bên cạnh với vẻ coi thường.

“Tôi cũng không biết. Đó là việc của những người làm, ai mà rõ được! Tôi nghĩ, lần sau chúng ta thi đi, chẳng may mà nước không tốt lắm thì chẳng phải tôi sẽ mang tiếng là ngược đãi anh sao? Tin này mà lại đồn ra ngoài thì tôi biết giấu mặt vào đâu?” Vương Hạo cười khan mấy tiếng rồi nắm lấy hai tay của Khương Vân Phàm định đẩy anh vào trong phòng khách.

Nhưng Khương Vân Phàm thì nhất quyết không rời bể bơi, gạt mạnh tay anh ta ra, nói với giọng khiêu khích: “Không lẽ bây giờ không thể bảo người làm dọn dẹp một chút được sao?”

Vương Hạo khẽ gầm lên với vẻ mất kiên nhẫn: “Rút cục anh không thấy phiền à? Anh muốn gì? Muốn tôi phải nói bao nhiêu lần nữa, người làm đều đã nghỉ cả rồi, tôi còn có cả một cuộc họp phải tham dự, thực sự không có thời gian ở đây với các anh!”

Khương Vân Phàm cũng không vòng vo với anh ta nữa, khi bốn mắt của hai người nhìn nhau, anh nói: “Vương Hạo, chúng tôi tình nghi anh giết người, nên tạm thời sẽ bắt giữ anh!”

Lục Minh Phi hiểu ngay ý, lập tức lấy chiếc còng từ trong túi ra, bước tới nhanh chóng tra còng vào tay Vương Hạo. Vương Hạo không ngờ đối phương lại bất ngờ sử dụng chiêu này, nên đành để cho Lục Minh Phi áp giải ngồi xuống ghế. Lục Minh nhìn xem thời gian trên di động, rồi gọi điện lại cho cảnh sát Hà. May sao lần này đã gọi được.

“Anh Hà, sao anh không nghe điện thoại? Hãy nhanh chóng đưa anh em tới khu biệt thự, tôi sẽ nhắn địa chỉ cho anh.” Lục Minh Phi nói.

“Vâng. Nhưng, lúc trước đội trưởng gọi điện cho tôi à? Sao máy tôi lại không hiển thị cuộc gọi nhỡ nhỉ? Cảnh sát Hà chưa nói xong thì Lục Minh Phi đã tắt máy. Anh không biết rằng, ở một chỗ cách đó không xa, khuôn mặt của Lăng Phong thoáng hiện lên một nụ cười bí hiểm.

Trên bờ bên cạnh bể tắm chỉ có hai chiếc ghế dài, có thể nhìn thấy những chiếc rèm cửa sổ của những ngôi chùa và miếu mạo vàng lấp lánh phía xa xa từ đó. Đường Hàn Vũ tiếp tục mò mẫm ba vách tường khác và tìm thấy một chiếc nút nhấn ở phía sau rèm cửa. Cô khẽ nhấn vào đó, nước trong bể rút rất nhanh.

Khương Vân Phàm nhảy xuống bể, móc ra một quả bóng gậy lăn dưới đó và phát hiện ra nền bể hơi lõm và có độ dốc nhất định. Anh nhặt quả bóng gậy lên, quỳ một chân xuống, tai gần như dán xuống đất, sau đó gõ lên mặt sàn thì thấy có tiếng kêu “cong”. Khương Vân Phàm đột nhiên đứng dậy, cười và nói: “Tổng Giám đốc Vương, anh giấu kĩ quá đấy!”

Vương Hạo ngây người: “Anh nói vậy là ý gì?”

Khương Vân Phàm chỉ xuống sàn: “Dưới này có mật thất, muốn cho nước không chảy được vào mật thất hẳn anh phải tốn không ít tiền đâu nhỉ.”

Vương Hạo tỏ ra tức giận: “Tôi không hiểu anh đang nói gì!”

Khương Vân Phàm không muốn mất thời gian với anh ta nữa, nên ra sức đẩy tấm lát sàn, nhưng mãi mà không hề nhúc nhích, có lẽ đó là một mật thất có nút đóng mở, nhưng không biết Vương Hạo đặt cái nút đó ở đâu?

Đúng lúc đó, từ phía dưới của tấm sàn bể tắm phát ra một tiềng “sầm” như tiếng của một vật nào đó bị đạp đổ, khiến cho các thành viên của tổ Chuyên án Đặc biệt càng tin chắc là có sự tồn tại của mật thất. Nhưng, tại sao bỗng nhiên lại phát ra tiếng động ấy? Không lẽ ở đó có nuôi chuột?

Khương Vân Phàm ra hiệu bằng mắt với Đường Hàn Vũ, cô lập tức hiểu ý quay người đi vào trong phòng khách để tìm cái nút đóng mở kia. Trong lúc Khương Vân Phàm đang định bước lên bờ thì vô tình nhìn xuống máng thoát nước dưới sàn và trong đầu bất chợt nảy ra một ý kì quặc, thế là đôi chân anh cứ đi về phía máng thoát nước đó, tiếp đó anh đưa tay mở nó ra xem, bên trong cái hốc tối đen đó quả nhiên có một cái nút nhỏ.

Cùng với một tiếng động khẽ vang lên, từ trong bể tắm mở ra một cánh cửa hình vuông. Lục Minh Phi đứng trên bờ, định thần lại nhìn, trong căn mật thất chỉ có một chùm sáng mặt trời giấu một người đàn ông đang bị trói. Nhìn cách ăn mặc của người ấy thì có lẽ đó là một công nhân dọn vệ sinh!

Cùng lúc đó, Vương Hạo cúi đầu xuống, anh ta biết rõ âm mưu của mình sắp bị lột trần.

Khương Vân Phàm nhảy xuống, thoáng nhìn đã thấy một chiếc ghế bị đạp đổ trước mặt người đàn ông. Anh bước tới cởi trói cho người đàn ông, rồi cầm đèn pin lên soi bốn xung quanh, thấy khắp căn mật thất là chụp răng, mũ, giày, vương miệng và cả một bộ quần áo cô dâu rất đẹp của ma cà rồng. Trong đó, có rất nhiều trang phục còn mới nguyên. Rõ ràng là mặc dù chúng vô cùng đẹp nhưng không có một cô gái bình thường nào muốn mặc nó.

Nhưng, có lẽ thứ nổi bật hơn cả là chiếc bàn trang điểm khảm trai lấp lánh. “Tạch” một tiếng, người công nhân làm vệ sinh bật đèn lên, căn mật thất nhỏ sáng trưng như ban ngày, soi rõ mọi thứ trong đó. Trên chiếc bàn trang điểm có đủ các loại nước hoa, kính mắt, son môi đắt tiền, những chiếc lắc tay lấp lánh, các loại dây chuyền. Trên chiếc ghế cạnh đó là một chiếc khăn voan của cô dâu và đôi giày thủy tinh còn dính máu. Tất cả những đồ vật ấy trông thật sa hoa và có giá.

Khương Vân Phàm đeo găng tay vào, lấy chiếc kính phóng đại ra nhìn kĩ những đồ trang sức đó thì thấy đều đã có dấu vết được dùng qua.

Đường Hàn Vũ cũng nhảy xuống mật thất, và kh